Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tối hôm đó, khi Hoàng Thượng ghé qua Điện Bách Hợp để dùng cơm với Công Chúa, cô đã tranh thủ thời cơ để hỏi về sự việc mà Hoa Luân đã nhắc đến. Điều đáng ngạc nhiên chính là Phụ Hoàng đã rất bình tĩnh bảo rằng Người đã thông báo việc này với cô vào vài ngày trước.

-        Trẫm đã nói với con việc này rồi, con thật sự không nhớ sao? –

-        Không, con không biết gì về việc này cả. –

- Tâm nhi, trẫm nghĩ rằng chúng ta nên truyền thái y vào chuẩn đoán bệnh của con đấy. –

Cô im lặng không đáp lại, chén cơm vẫn chưa dùng hết. Cô không nghĩ rằng Bạch Mễ Phạn sẽ trở về biên cương, càng không nghĩ rằng Phụ Hoàng đã chuẩn tấu việc này.

Mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh và trước khi cô kịp nhận ra thì chỉ còn vài ngày nữa, anh sẽ rời khỏi kinh thành. Chẳng phải anh muốn nói với cô lời xin lỗi sao? Đứng như trời trồng trước cửa phòng bao lâu nay, vậy mà giờ được điều ra biên cương thì đồng ý ngay lập tức? Đây rõ ràng không phải là Bạch Mễ Phạn mà cô từng biết.

-        Con có ý kiến gì cho việc này không? –

Điềm Tâm công Chúa cúi đầu, anh đã quyết định theo Phong tướng quân trở về biên cương thì còn chuyện gì để nói. Dù biết rằng chính cô là người đã châm ngòi cho cuộc chiến tranh lạnh này nhưng anh lại không nói không rằng, đồng ý theo chỉ thị của Phụ Hoàng và nghĩ rằng cô sẽ lên tiếng ngăn việc này lại sao?

- Bạch Mễ Phạn là cận vệ của con, vì thế con có toàn quyền quyết định việc này. – người ôn tồn bảo – Chỉ cần con lên tiếng thì trẫm sẽ ngưng chuyến đi của cậu ấy ngay lập tức. –

Thật vớ vẩn...

Cô tự nhũ trong lòng, mọi người là đang ra sức ép bắt cô đối diện với Bạch Mễ Phạn. Ngay cả Hoa Luân và Hiền Hòa lúc sáng cũng đã hết sức khuyên ngăn và bảo cô nên suy nghĩ về việc này thật kỹ. Bạch Mễ Phạn một khi đã rời khỏi kinh thành thì sẽ rất khó để quay lại, anh là người kế vị của Phong tướng quân, đương nhiên phải đứng ra làm tấm gương mẫu mực cho những người lính khác. Nếu cô vẫn giữ im lặng như thế thì sẽ phải chấp nhận chờ đợi thêm một khoảng thời gian dài nữa để có thể gặp lại anh.

-        Về việc đó, Phụ Hoàng cứ quyết định. Tâm nhi không có ý kiến. –

Hoàng Thượng thở dài nhìn đứa con gái ương bướng ngồi cạnh. Ngồi trên ngai vàng cai trị đất nước này đã lâu, Người làm gì không nhìn thấu được Điềm Tâm Công Chúa chứ? Chỉ cần lướt qua, Người đã nhận ra chất giọng hờn dỗi trong câu nói vừa rồi. Muốn người thương ở lại mà lại bướng bỉnh không chịu mở lời, Bạch Mễ Phạn chắc chắn phải có sự kiên nhẫn cao độ mới có thể đối phó lại khí chất thất thường của Công Chúa.

-        Con đó, trẫm không biết phải nói sao thì con mới hiểu đây... -

-        Ý Phụ Hoàng là sao chứ? –

Điềm Tâm bĩu môi, ngay cả Hoàng Thượng còn muốn cô lùi một bước, bảo rằng 'Một điều nhịn, chín điều lành' mà bỏ qua cho Bạch Mễ Phạn. Tất cả mọi người đều nói thế, khuyên cô đừng nên chấp nhất mọi chuyện, rằng Bạch Mễ Phạn chỉ là làm theo mệnh lệnh chứ không hề có ý tổn thương cô.

Hừ, có ông thiên mới tin được điều đó...

Nếu đã hối hận như thế thì tại sao không gặp cô mà xin lỗi, cứ đứng ngoài kia không nói không rằng làm người ngoài nhìn vào còn tưởng là Công Chúa bị giam lỏng trong Điện Bách Hợp nữa chứ.

Thật quá đáng...

Tiểu Mi, Nấm Hương, Hoa Luân cùng Hiền Hòa đều bảo là vì cô nên Bạch Mễ Phạn vẫn giữ im lặng. Anh tôn trọng mọi quyết định của cô và dù cảm thấy rất thất vọng khi Công Chúa một mực từ chối gặp mặt, anh cũng đành chấp nhận chờ đợi sự tha thứ từ cô. Hóa ra bây giờ là lỗi của cô sao?

-        Trẫm khuyên con, cả đời này người yêu thương con chỉ có một, vì thế con phải trân trọng họ, con hiểu chứ?  –

Cô đưa đũa cơm vào miệng, ngẫm nghĩ những gì mà Phụ Hoàng đã nói. Từ trong đến ngoài cung, ai ai cũng rõ tình cảm mà anh dành cho Công Chúa cao quý, chỉ có cô ngây thơ tưởng rằng đó chỉ là tình cảm đến từ một phía. Hiền Hòa đã nói rất rõ rằng Bạch Mễ Phạn đối với cô là vô cùng sủng ái và yêu thương, ngàn lần vạn lần không muốn nhìn thấy cô phải đau buồn và sẵn sàng xả thân để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm. Hoàng Thượng lại khuyên con gái mình nên suy nghĩ thật kỹ trước khi mạnh miệng bảo rằng cô không bận tâm.

Không đâu, cô rất bận tâm là đằng khác. Bạch Mễ Phạn đối với cô tốt đến thế, vậy tại sao còn nghĩ đến việc rời khỏi kinh thành chứ? Chẳng lẽ anh đã quá mệt mỏi với thái độ thờ ơ của cô sao? Điềm Tâm Công Chúa đồng ý rằng mình đã quá đáng khi tránh mặt và ra lệnh không cho phép anh bước vào khuê phòng của mình, tự nhốt bản thân trong phòng không chịu ra gặp mặt ai, nhưng anh lại vì chuyện đó mà quyết định trở về biên cương xa xôi kia thì thật quá đáng.

***********************************************************************************************

Bạch Mễ Phạn đêm đó vẫn không rời khỏi cửa phòng Công Chúa nửa bước, việc ra biên cương lần này dù không phải ý định của mình nhưng anh vẫn đồng ý. Anh không phải là chán ghét cô, chỉ là Điềm Tâm Công Chúa đã không còn muốn gặp mặt mình thì anh chỉ đành chiều theo mà rời khỏi đây, khỏi tầm mắt của cô.

Dù được Nấm Hương nhiều lần khuyên nhũ nhưng cô vẫn ương bướng từ chối gặp cận vệ của mình, khiến Bạch Mễ Phạn đứng ngoài cửa nghe được cũng cảm thấy lòng mình đau như cắt. Người anh thương đã mang lòng ghét bỏ anh đến thế thì bảo anh ở đây để làm gì nữa? Cô hoàn toàn muốn xóa bỏ hình ảnh của anh trong cuộc đời của mình, đã thế còn cố tình nói thật lớn cho người ngoài cửa nghe.

Bạch Mễ Phạn không trách cô, bị lừa dối lâu đến thể thì làm sao Công Chúa còn lòng tin ở anh chứ? Cô giận dỗi vì những gì đã xảy ra, lại còn hành hạ bản thân mình bằng cách tuyệt thực, khiến cho mọi người trong cung phải một phen hoảng hồn. Anh không lên tiếng, biết rằng cô có mọi lý do chính đáng cho những hành động trẻ con của mình nhưng điều làm anh đau lòng chính là cô một mực không chịu lắng nghe lời xin lỗi của mình. Như Hiền Hòa, anh nhiều lần gọi vào với niềm mong mỏi rằng Công Chúa ít nhiều cũng sẽ lắng nghe và từ từ mở lòng với mình nhưng mọi chuyện không dễ dàng như anh đã nghĩ. Sự thất vọng mỗi ngày một tăng khi ngày biến thành tuần, tuần biến thành tháng và đã gần 1 tháng với lời xin lỗi tha thiết mà Công Chúa vẫn thờ ơ không quan tâm.

- Bạch Mễ Phạn, chàng vẫn đứng đây sao? –

-        Triệu tiểu thư... -

-        Em có thể nói chuyện với chàng chứ? –

Nhìn nữ nhân trước mắt mình, trời đã về khuya mà nàng còn qua lại ở Điện Bách Hợp là có ý gì? Nàng đã nhúng tay phá hỏng mọi chuyện đến mức này là chưa đủ sao?

Bạch Mễ Phạn chỉ gật đầu rời khỏi chỗ đứng của mình, điều cuối cùng mà anh muốn chính là để Công Chúa cao quý lắng nghe cuộc nói chuyện không đâu vào đâu của họ. Triệu Lưu Ly mỉm cười ngọt ngào theo sau, nàng đã nghe được từ những hầu nữ rằng anh sẽ trở về biên cương. Thật tuyệt vời, như thế thì nàng sẽ có cơ hội ở cạnh anh và khiến anh yêu nàng, ông thiên quả nhiên là có mắt nhìn người đã giúp nàng tiến gần với người mình yêu hơn bao giờ hết.

-        Em nghe rằng chàng sẽ trở ra biên cương? –

-        Điều đó có liên quan gì đến tiểu thư? –

-        Đừng nói như thế, đương nhiên là liên quan đến em rồi. – nàng đáp – Chàng trở về đó thì em cũng phải theo chàng chứ. –

-        Tiểu thư có đi hay không đi cũng không liên quan đến ta. Tiểu thư đã khiến mọi việc ra nông nỗi này, chắc rằng đang rất mãn nguyện phải không? –

Nàng khựng người nhìn nam nhân trước mắt, cách nói chuyện sao lại băng lãnh đến thế, nàng đã làm gì sai? Điềm Tâm Công Chúa là người đã chen chân vào mối lương duyên của nàng và Bạch Mễ Phạn, nàng ghét cô khi đã có thể chiếm trọn tình cảm của anh, thứ mà nàng luôn khao khác.

-        Chàng nói lạ thế, em đã làm gì đâu? –

-        Đừng nói nhiều, mọi chuyện tiểu thư đã làm, ta đều biết rõ. Tiểu thư năm lần bảy lượt giăng bẫy hãm hại Công Chúa, cũng may trời cao có mắt đã phù hộ giúp Người thoát nạn. –

-        Chàng... -

Bạch Mễ Phạn đã biết thì sao chứ? Anh đến giờ này không nói cho Công Chúa biết mọi chuyện chính là muốn bảo vệ nàng, chẳng phải sao?

-        Ta nói lần cuối, tiểu thư tránh xa Công Chúa ra, cũng tránh xa ta ra. Ta không có tình cảm với tiểu thư và những gì tiểu thư đã làm chỉ càng khiến ta chán ghét thêm thôi. –

-        Bạch Mễ Phạn, chàng có thể nói với em những lời cay độc đó sao? Điềm Tâm Công Chúa chán ghét chàng, Người sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng. Vì sao chàng vẫn không hiểu điều đó chứ? – nàng giận dữ hét lớn – Em sẵn sàng cho chàng tất cả mọi thứ mà chàng muốn, chỉ cần chàng chấp nhận thì em nguyện dâng hiến hết cho chàng... -

-        Ta không cần những thứ đó, càng không cần tiểu thư dâng hiến gì cả. Công Chúa giận ta cũng không liên quan đến tiểu thư, vì thế tiểu thư nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình trước khi ta không kiềm được mà bẫm báo với Thánh Thượng về việc này. –

Nói rồi, Bạch Mễ Phạn bỏ về phòng của Công Chúa, mặc cho Triệu Lưu Ly siết chặt váy áo vì giận dữ và xấu hổ.

Khá khen cho Bạch Mễ Phạn mạnh miệng từ chối nàng, được lắm, nếu đã có thể nói những lời cay độc ấy thì hãy chờ xem nàng làm gì với Công Chúa cao quý. Nàng nói được thì làm được, dù cho cả Triệu gia phải hứng chịu tội thì nàng chắc chắn cũng không để Điềm Tâm Công Chúa có được anh.

***********************************************************************************************

Hiền Hòa lại ghé thăm cô, đem theo trong tay là những con búp bê nàng vừa mới may. Lần này, nàng cố tình may nhiều con cùng một lúc, trong số đó có một con nhìn rất giống Bạch Mễ Phạn, nàng mong rằng khi nhìn thấy nó thì Điềm Tâm Công Chúa sẽ suy nghĩ lại về việc lên tiếng can ngăn anh trở về biên cương.

- Bạch Mễ Phạn, cậu đừng lo, mình sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy. –

Bạch Mễ Phạn chỉ gật đầu không nói gì, biết rằng lời nói của Hiền Hòa chỉ mang tính chất động viên. Anh đã từ bỏ suy nghĩ rằng Công Chúa sẽ tha thứ cho mình, giờ này đứng đây chỉ để làm vơi đi nỗi nhung nhớ bằng cách lắng nghe nàng cũng Nấm Hương kể về cô. Đến cả Hoàng Thượng vài ngày trước cũng đã thở dài nhìn anh, bị người thương đối xử lạnh nhạt mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi chỉ càng làm người cảm thấy Bạch Mễ Phạn thật đáng thương.

Khuya mai anh sẽ cùng Phong tướng quân xuất phát. Sau khi đến biên cương, Nấm Rơm sẽ là người thay thế vị trí cận vệ của Công chúa, người huynh trưởng đã bảo anh phải suy nghĩ thật kỹ về việc này, không muốn làm đệ đệ của mình phải rời đi với một tâm trạng bứt rứt và khó xử. Tuy nhiên, Bạch Mễ Phạn hoàn toàn tin tưởng vào thực lực cũng như khả năng của Nấm Rơm, cho rằng huynh trưởng của mình chính là người duy nhất có thể tiếp quản vị trí này thay mình. Hoàng Thượng đã rất ngạc nhiên khi anh muốn đi vào ban đêm nhưng vẫn chấp thuận, hiểu rằng Bạch Mễ Phạn là vẫn đang chờ đợi Công Chúa mở lòng với mình. Không cần được Công Chúa cho phép diện kiến, chỉ cần cô chịu tha thứ thì đã đủ làm anh yên lòng mà ra đi.

- Điềm Tâm à, cậu xem mình mang gì đến này. –

Cô mỉm cười khi nhìn thấy những con búp bê vải trên tay Hiền Hòa, đã lâu rồi nàng không may cho cô những món đồ chơi này. Nhìn chúng trong tay của nàng, cô chợt nhận ra có một con búp bê đã thu hút sự chú ý của mình, nó mặc áo màu lục và hai mắt màu đen giống ai kia. Cô vô thức đưa tay cầm lấy, hai mắt vẫn không ngưng nhìn chằm chằm vào nó.

-        Cậu thích nó chứ Điềm Tâm? –

-        Cậu có ý gì đây Hiền Hòa? –

Nàng tiểu thư cười trừ, từ ngày được cô tha thứ, nàng nhận ra Điềm Tâm vẫn chưa đặt hết lòng tin vào nàng và hay trả lời nàng bằng những câu hỏi khác.

-        Cậu may con búp bê này nhìn giống Bạch Mễ Phạn y như đúc là có ý gì? –

-        Mình... - Hiền Hòa thở dài, không muốn tranh cãi – Nếu cậu đã nhận ra điều này thì cũng hiểu mình đang ám chỉ điều gì mà. –

-        Nếu là về việc đó thì câu trả lời của mình vẫn là 'không'. –

Hiền Hòa nhìn bạn mình vẫn bướng bĩnh như mọi khi, dù rằng cô vẫn cầm con búp bê trên tay. Nàng không hiểu, thật sự là không hiểu suy nghĩ của bạn mình, làm sao mà cô có thể thản nhiên để Bạch Mễ Phạn rời khỏi kinh thành dễ dàng như thế? Nàng đã cũng Hoa Luân suy nghĩ ngày đêm, cố gắng đưa ra những giả thuyết thích hợp để giải thích cho khí chất thất thường của Công Chúa nhưng vẫn không tìm được câu trả lời thích đáng cho việc này.

Nàng đã cố gắng lên tiếng khuyên nhủ, mong rằng cô nghĩ đến cảm xúc của đối phương mà chịu mở lòng nhưng sự mong mỏi của nàng chỉ tan trong mây khói. Công Chúa một hai không muốn nhắc đến anh, càng không muốn gặp mặt anh. Ngày ngày trò chuyện trong khuê phòng, chỉ cần Hiền Hòa lên tiếng hỏi về người đó thì cô đã đánh sang chuyện khác. Nhìn hành động khác thường của cô, nàng luôn tự hỏi rằng Điềm Tâm có thật sự là muốn cắt đứt hết mọi thứ với anh hay vẫn cố gắng trốn tránh cảm xúc thật sự của mình.

- Điềm Tâm này, cậu thật sự nghĩ rằng điều đó là tốt sao? –

-        Mình chỉ nghĩ đến điều gì tốt cho bản thân mình. –

-        Tốt thật sao? – nàng gặng hỏi thêm một lần nữa – Cậu sẵn sàng tuyệt giao với Bạch Mễ Phạn? –

Cô im lặng không đáp, hai tay vẫn đùa nghịch với con búp bê. Cô chưa hề nghĩ đến việc đó, cô chỉ muốn để cho tâm trí mình được bình yên trước khi đối diện với vấn đề này. Bạch Mễ Phạn đối với Điềm Tâm Công Chúa chính là một người bạn tri kỉ, tình cảm khắn khắng khít đã được xây dựng khi cả hai chỉ là những đứa trẻ. Có anh bên cạnh, cô chưa bao giờ cảm thấy mình bị lạc lối hay nguy hiểm cả, bởi trước khi gặp chuyện không lành thì đã có Bạch Mễ Phạn ở cạnh che chở mọi thứ.

- Điềm Tâm này, cậu đừng làm khó mọi chuyện nữa. Tất cả mọi người trong cung này ai cũng rõ tình cảm của hai người dành cho nhau sâu đậm đến mức nào, vì sao cậu vẫn không chịu mở lòng với Bạch Mễ Phạn chứ? –

- Cậu ấy làm thế là vì chức vị Phò Mã thôi. –

Cô bĩu môi đáp lại, cảm thấy bản thân mình thật trẻ con khi cứ níu chặt lí do đó. 'Phò Mã', Hiền Hòa đã chán ngán hai từ này, lần nào hỏi đến Bạch Mễ Phạn cô đều đem hai chữ Phò Mã để từ chối gặp mặt anh. Cô bướng bỉnh, giận dữ ra sao không quan trọng, điều mà nàng lo sợ chính là Điềm Tâm sẽ hối hận sau khi việc này kết thúc và nàng không muốn bạn mình phải lãnh đủ hậu quả do chính cô tự tạo ra.

-        Cậu đừng nói thế, bản thân cậu biết rõ hơn ai hết Bạch Mễ Phạn đối với cậu thật lòng ra sao mà. – Hiền Hòa dỗ ngọt – Chẳng lẽ thời gian vừa qua không đủ chứng minh tình cảm của cậu ấy dành cho Điềm Tâm sao? –

-        Mình... -

-        Nghe này Điềm Tâm, Bạch Mễ Phạn đã có lời hứa với cậu rằng chỉ cần cậu không thích thì cậu ấy sẽ bằng mọi cách ngăn cản, phải không? –

-        L-làm sao cậu biết? –

Lời hứa đó, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Mùa Trung Thu vừa qua, anh đã hứa với cô điều đó, lời hứa chân thành khiến trái tim cô phải rung động.

-        Bạch Mễ Phạn đã từng xin với Hoàng Thượng đừng công bố danh tính Phò Mã, cậu ấy muốn đường đường chính chính đến với cậu và sẽ sẵn sàng từ bỏ nếu như cậu gặp được ý trung nhân của mình. – nàng lên tiếng – Với những lời nói đó, cậu còn có thể nghi ngờ tình cảm của Bạch Mễ Phạn không? -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top