Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Bảo bối ! Có biết không ? Quãng thời gian sau khi gặp lại được con , ta không thể tha thứ cho mình nếu để bản thân chạm vào người phụ nữ khác ... Ta chỉ muốn con , muốn con gái thỏa mãn cho papa ... "

Lãnh Dương Hàn hé răng , môi nhẹ nhàng lướt trên vành tay mẫn cảm của cô . Từng chút một ngậm lấy rồi gặm một chút ...
Bàn tay từng chút một di chuyển , đặt trên bộ phận vươn cao nhất của người phụ nữ tận tình xoa nắn . Âm thanh yêu kiều của cô cùng tiếng thở trầm đục của hắn hòa nhập thành một bản tình ca làm say đắm lòng người .

" Ưm ... " Miệng hắn bật ra tiếng rên khe khẽ , một trận tê dại có chút đau nhói truyền đến từ bả vai . Lãnh Dương Hàn nhắm mắt , tùy ý để Lạc Âm cắn chặt bả vai hắn đến sắp bật máu ...

" Đã cắn no chưa ? Nếu chưa no papa tiếp tục cho con ăn đến khi no miệng... "

Mặc cho bộ dạng của cô thống khổ , hắn tàn ác chen tay vào hoa tâm . Ngạo nghễ nhìn ngắm cơ thể cô nở rộ dưới bàn tay mình ...

" Hức ... " Nước mắt Lạc Âm bắt đầu trào ra mãnh liệt , đôi mắt vô hồn nhìn hắn đến mức đáng thương .
Lãnh Dương Hàn nhìn thấy nước mắt đứa trẻ này rơi , tâm tình lập tức hoảng loạn . Dừng tất cả động tác ở tay nâng khuôn mặt lộng lẫy chúng sinh của cô lên . Từng chút một ân cần hôn lên những giọt nước mắt ...

" Bảo bối ! Có phải ta làm con đau không ? Đừng khóc nữa , ta thật sự khó chịu lắm ... "

" Ông ở bên ngoài trăng hoa với những người phụ nữ khác vẫn chưa đủ hay sao ? Tôi không muốn bị lây bẩn từ những thứ trên người ông ... "

Cô ngước đôi mắt to tròn lên , không chú ý gương mặt cương nghị hoàn mỹ của hắn dần dần vì những lời của cô mà biến sắc .

" Lạc Lạc ... " Giọng nói hắn pha chút khàn đặc , không nhìn ra được rốt cuộc trong mắt hắn đang có ý định gì .
" Ta biết con đang rất giận ta , rút lại những lời con vừa nói ! Ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy gì ... "

Hắn đặt tay lên đỉnh đầu cô , ánh mắt nhu hòa liên tục vỗ nhẹ .

" Ông thật sự rất bẩn ... "
Lạc Âm cắn môi , thốt nên thành lời . Đứa trẻ ban nãy nhỏ như vậy hắn còn muốn làm nhục , thử hỏi thân thể cao lớn uy mãnh trước mắt cô đã từng đa tình đè lên bao nhiêu nữ thể ?

Đôi mắt như hắc ưng dần dần hằn lên tia máu , con ngươi dần chuyển sang màu đỏ đậm . Đôi bàn tay nổi cả gân xanh đang đặt trên bụng cô dần trở nên nóng bỏng cho cô biết rằng , hắn đang rất tức giận ...
Còn nghĩ bản thân sẽ gặp phải một trận lôi đình đáng sợ . Nhưng hắn chỉ nhìn xoáy vào Lạc Âm , trên môi lại cong lên nụ cười tàn nhẫn .

" Lạc Lạc à ... "

" Là ta nợ con , tất cả mọi việc con làm , tất cả mọi lời con nói ta đều sẽ bao dung , đều sẽ tha thứ . Bởi vì con là con gái ta ... Nhưng con cũng là người phụ nữ của ta , đó là chuyện không thể nào chối cãi được . Con muốn thoát khỏi ta , trừ khi là con tận tay giết chết ta ! Nếu không , sớm muộn gì ta sẽ ôm chặt con , vấy bẩn con cùng con lao xuống địa ngục ... Cả đời này , con cũng đừng mong có thể trở lại làm thiên sứ mà bay đến thiên đường ! "

Hắn xoay người cầm lấy áo choàng tắm khoát lên , động tác ưu nhã toát lên khí chất đầy cao ngạo . Đáy mắt lạnh lẽo âm trầm quay lưng bước đi .

...

" Đón Dì Liên đến biệt thự , sắp xếp cho bà ấy một nơi thật tốt để có thể an dưỡng tuổi già ở gần tiểu thư . Đó là người đã chăm sóc cưu mang con gái ta , không được sơ suất ... "

Lãnh Dương Hàn vứt điện thoại lên mặt bàn gỗ lót kính rắn rỏi . Ánh đèn lộng lẫy trên trần chiếu rọi , từng tia sáng lấp lánh tỏa ra không thể làm không khí căn phòng thoát khỏi sự lạnh lẽo . Là vì cơ thể của người đàn ông uy quyền kia , dường như đang tỏa ra hàn khí cực kì âm lãnh.

Hắn nhắm mắt , tựa đầu ra phía sau . Từng dòng suy nghĩ cùng kí ức đồng loạt kéo đến ...
Nếu như năm đó không có số điện thoại trên sợi dây chuyền kia , thì liệu bây giờ hắn có còn cơ hội để ôm chặt bảo bối ? Nếu như năm đó vụ tai nạn ấy thật sự cướp mất Lạc Âm , thì hắn khi biết chân tướng mọi việc , bây giờ sẽ thành ra như thế nào ?
Bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm , loại cảm giác này bức ép hắn đến khó thở . Hắn nhận ra được , cả cõi lòng mình không ngừng run rẩy ...
Nhìn ngắm bức ảnh cô gái như thiên sứ lạc giữa khu rừng đầy hoa trên mặt bàn , ngón tay lưu luyến vạn phần lướt nhẹ trên ấy .
Vậy nếu như , năm đó bọn chó sai kia thật sự có cơ hội làm nhục bảo bối . Hiện tại hắn sẽ đau khổ và thống hận chính mình bao nhiêu ?

Hắn không dám nghĩ đến nữa , lần đầu tiên trong đời hắn phải trốn chạy suy nghĩ của bản thân , hàng loạt cứ liên tiếp chảy trong đầu . Lãnh Dương Hàn hắn thật sự sợ hãi , ngay từ lần đầu tiên gặp lại cô sau hai năm . Nhìn thấy ánh mắt hờ hững căm hận của Lạc Âm , hắn thật sự đã sợ hãi ... Trong tiềm thức không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo , hắn không thể mất đứa trẻ này . Tuyệt đối không thể , bởi vì hắn sẽ không thể tiếp tục sống nổi nếu không có cô ở bên .

Suốt hai năm tồn tại trong hàng vạn sự thù hận của bản thân . Nhẫn tâm trả thù lên thân thể chính con gái ruột của mình , khi hắn biết rõ chân tướng thì không khác gì kẻ điên loạn . Kiếp này hắn nợ Lạc Âm quá nhiều , nhưng lại không có cách nào từ bỏ dục niệm với cô . Hắn là cầm thú , là một người cha đồi bại ... Nhưng tất cả cũng chỉ vì , dường như hai năm trước hắn sớm đã đem lòng yêu cô mất rồi .

Chìm đắm trong cảm xúc của bản thân , chấp nhận việc sẽ là vạn kiếp bất phục . Hắn đã không thể từ bỏ , không thể quay đầu .

...

Cả một ngày hôm nay , Lạc Âm không hề nhìn thấy được người đàn ông hung ác ấy . Buổi sáng khi cô thức dậy thì điều bất ngờ nhất chính là , mẹ Liên đang có mặt tại đây . Tất cả mọi tức tối bực dọc đều tan biến cả ... Hơn nữa xem xét dường như mẹ Liên đến đây không phải làm những công việc nặng nhọc trước kia ... Cả cô và ông Lý đều rất vui vẻ , nhìn hai người đối với cô như người thân thích được sống sung túc , cõi lòng Lạc Âm dãn ra , không còn thấy giận kẻ cuồng ngạo muốn ức hiếp cô đêm qua nữa . Lúc này thật sự muốn cùng hắn nói một tiếng cảm ơn ... Hắn chắc chắn là vì cô .

Đã một ngày một đêm kể từ hôm Lãnh Dương Hàn bỏ ra khỏi phòng , Lạc Âm thật sự có chút biến động . Không tự chủ cứ trông chờ ra phía cửa sổ ... Lòng không kìm được muốn nhìn thấy bóng dáng uy mãnh kia bước ra từ xe thương vụ mà vào nhà .

Cô cắn môi , múc một thìa nhỏ sữa chua ngậm vào trong miệng . Sữa chua ngọt ngào nhưng cô nuốt xuống lại cảm giác rất chua chát ... Những ngày nay hôm nào cũng có một nam một nữ bác sĩ đến nhà kiểm tra sức khỏe cho cô , người đa số cùng cô trò chuyện là một nữ y tá vô cùng xinh đẹp và dễ gần . Cô gái ấy có đôi mắt xanh biết , làn da trắng hồng cùng với gương mặt thánh khiết . Số lần cô ấy một mình đến đây trò chuyện cùng Lạc Âm cũng rất nhiều , so về tuổi tác chỉ lớn hơn cô tầm ba bốn tuổi .
Lạc Âm ấn tượng với giọng nói êm dịu của cô ấy và câu chào hỏi đầy thân quen . Cô y tá kia giới thiệu mình tên là Hoa Cầm , nên cô vì càng lúc càng thân thiết nên đều gọi một tiếng Hoa tỷ . Bệnh tình của cô càng lúc càng có diễn biến tốt hơn .

Đặt lại hộp sữa chua trên bàn , Lạc Âm vô thức nhìn vào chiếc đồng hồ đặt trên mặt kính kia . Những ngày nay hắn thật sự không thèm về gặp cô nữa , còn bảo cả tuần đều dành cho cô . Đồ dối trá , Lạc Âm nhủ thầm ôm lấy một cái gối cuộn người lại . Tay vô thức đặt sang bên cạnh ... Phẫn uất nhắm mi mắt ...

Một tiếng sấm xẹt ngang trời , báo hiệu cho cơn cuồng phong sắp kéo đến . Cô gái xinh đẹp bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng , điều hòa trong phòng ngủ mát mẻ , nhưng trên trán Lạc Âm lại lấm tấm mồ hôi . Kéo chăn đứng bật dậy , cô lao ra khỏi phòng .

Vừa chạy vừa khóc , nhưng khi lao ra đến cổng biệt thự . Cô liền bị hai người mặc âu phục ngăn lại ...

" Tiểu thư ! Đã khuya như vậy cô còn muốn đi đâu ? "

Hai ngươi kia gương mặt không nhìn ra chút biểu cảm , đối diện với cô đều cúi đầu đầy cung kính . Bọn họ đều biết rõ , đây chính là báu vật duy nhất của căn biệt thự huy hoàng này .

" Tôi muốn tìm ông ấy ... "
Cô vừa nói , vừa bật lên khóc . Đôi mắt to tròn đầy nước . Gương mặt mỹ mạo như búp bê sứ lạc lối giữa cơn mưa ...

Người vệ sĩ thật sự cả kinh , cô gái này khóc ở nơi bọn họ phụ trách canh phòng . Thật sự sẽ khiến bọn họ bị vạ lây mất ...

" Tiểu thư cô đừng khóc nữa ! Chúng tôi lập tức nhờ người thông báo cho ông chủ ... Cô mau vào nhà đi ... "

Một người rút bên hông ra một chiếc điện thoại . Thật sự đây là quyết định gan dạ nhất của cuộc đời anh ta , cũng may từ lúc cô gái này trở về , biệt thự đều tăng cường công tác bảo vệ . Hơn nữa người lái xe khiêm vệ sĩ của ông chủ đã đưa cho hắn số điện thoại mật của ông ta . Dặn dò rất kĩ lưỡng có bất kì động tĩnh nào của biệt thự liên quan đến tiểu thư thì phải lập tức báo cáo .

Chẳng bao lâu một chiếc xe màu đen bóng bẩy đầy ngạo khí sang trọng gào gú đậu ở trước cổng Lãnh gia . Một người đàn ông trung niên bước xuống mở cửa sau xe cúi đầu trước Lạc Âm .

" Tiểu thư ! Chủ tịch bảo tôi đến rước cô đến chỗ ngài ấy . Mời lên xe ... "

Nội thất rộng rãi sau xe khiến Lạc Âm có chút cảm giác an tĩnh . Nhưng điều quan trọng nhất có lẽ là hương thơm thoang thoảng còn lưu lại trong hộp xe . Cô có thể nhận ra rõ ràng , đây là mùi hương trên người của hắn . Không tự chủ muốn hít thật sâu không khí nơi đây , có lẽ đây là cách duy nhất có thể khiến cô cảm thấy bình tâm trở lại ...

Chiếc xe lao trong sương đêm , đến khi đậu lại trước một tòa nhà cao tầng vô cùng sang trọng giữa thành phố .

Vừa mới định mở cửa xe bước xuống , đập vào mắt Lạc Âm là một cảnh tượng cực kỳ khó chịu . Hệt như là một nhát dao hung hăng đâm thẳng vào lòng cô ...

Một cô gái trong chiếc váy dạ hội cao quý , búi tóc nâng cao cùng khóe mắt xinh đẹp . Cô gái trang điểm rất nhẹ nhưng sự quý phái cùng xinh đẹp trên người khiến cho bản thân nổi bật giữa đám đông . Phía cửa chính , Lãnh Dương Hàn một thân âu phục ngạo kiều bước đi , ánh đèn cùng dàn người cung kính hệt như đang đón chào một vị hoàng đế . Mà trên người của hắn không chỉ tỏa ra sự cuồng vọng mà còn là khí thế áp bức của hoàng tộc ... Sự âm trầm cùng lạnh lẽo nơi đuôi mắt tôn cho vẻ mặt yêu nghiệt càng thêm tà mị . Hắn là kẻ mà cho dù có lạc giữa đám đông , đều khiến người khác phải chú ý đầu tiên . Nhưng điều khiến cho Lạc Âm đau đớn chính là cô gái trẻ kia yêu kiều đuổi theo hắn kéo tay hắn lại ... Nhưng Lãnh Dương Hàn chỉ nhíu mày chứ không đẩy ra , cô ta ngay giữa trung tâm cửa chính ôm lấy thắt lưng hắn . Dịu dàng nhắm mắt ... Một nam một nữ đầy hào quang kia , chính xác là tâm điểm của mọi sự chú ý .

Một màn này vào mắt Lạc Âm , đánh tan hoàn toàn sự phòng bị của trí ức non nớt . Cô càng muốn tức giận muốn phát tiết ra sự khó chịu cùng cay xót trong tim . Nhưng nước mắt thì lại cứ tự động rơi từng giọt từng giọt đến nhòa mắt ... Cô không muốn nhìn , không muốn nhìn người đàn ông kia ở bên cạnh phụ nữ phong lưu ra sao . Trước đây cô đã từng chính mắt bị hắn ép buộc chiêm ngưỡng , bị hắn ép phải học tập . Cô thật sự đã quá sợ hãi rồi ...

Mớ suy nghĩ hỗn độn bao vây , cửa xe đột ngột mở ra . Người đàn ông tiêu sái kia hiện trước mắt cô ... Lạc Âm vốn không nhìn ra , khi hắn nhìn thấy dáng vẻ đầy nước mắt của cô trong xe . Trong mắt chỉ là ngập tràn sự đau lòng ...

" Bảo bối ! Ta nghe nói con gặp ác mộng ... Có còn sợ không ? "

Cửa xe đóng chặt lại , Lãnh Dương Hàn ngồi lại bên cạnh cô . Không chút kiên dè ôm lấy cơ thể cô vào lòng , mà cô có thể cảm nhận rõ . Trên người hắn tràn đầy mùi rượu nặng pha với chút hương thơm khiến cho người khác say mê ...

" Vừa dậy đã muốn tìm ta ... Có phải con nhớ papa không ? "

Ánh mắt hắn có chút mơ hồ , nâng gương mặt cô lên nhẹ nhàng dùng khăn giấy thấm đi những giọt nước mắt . Từng động tác không giấu nổi vẻ yêu chiều thương xót .

" Ông ... Đừng đụng vào tôi ! "

Cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng , giọng nói như dòng suối nhỏ ngọt ngào nhưng lại là đầy ý cự tuyệt hắn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top