Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 163: Bùa đòi mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung quy Nạp Lan Thuần Tuyết vẫn không cam lòng, từ Thọ Khang cung đi thẳng một mạch đến Thừa Càn cung tìm Kế hậu khóc lóc kể khổ. Nhưng Kế hậu chỉ an ủi nàng ta vài câu, cũng không tính vì nàng mà làm chủ.

Chờ Nạp Lan Thuần Tuyết ôm hận đi rồi, Viên Xuân Vọng mới từ phía sau tấm bình phong bước ra, thản nhiên nói: "Hành động của Lệnh phi hôm nay chỉ là cáo mượn oai hùm, mượn thanh thế Thái hậu mà chỉnh đốn Thư tần, đe dọa hậu cung. Từ nay về sau, dù cung chủ Diên Hi Cung không còn nhận được thánh sủng thì cũng không cho phép người khác có quyền khi dễ, vì phía sau nàng còn có Thái hậu."

Kế hậu ngồi dựa ra ghế, trong mắt hiện lên tia lãnh ý: "Xem ra, Thái hậu đã quyết tâm muốn làm khó bản cung đến cùng... Viên Xuân Vọng."

"Có nô tài." Viên Xuân Vọng bước lên phía trước.

Kế hậu: "Điều tra được chuyện mà Ngô Thư Lai nói đến đâu rồi?"

Viên Xuân Vọng cúi người, đuôi sam đen nhánh từ vai hắn rủ xuống như là tua kiếm trên thanh gươm, đôi môi đỏ thắm dán bên tai Kế hậu thì thầm vài câu.

Nghe xong, trên mặt Kế hậu chậm rãi nở nụ cười sắc nhọn như đao: "Làm tốt lắm! Da đã không còn, lông dính vào đâu? Đúng là rất hay!"

Viên Xuân Vọng: "Nương nương có muốn nô tài..."

"Không, ngươi không thể mang bức thư này đi được." Kế hậu lắc đầu, "Bản cung đã có sự lựa chọn tốt hơn."

Mấy ngày sau, Hoằng Trú vào cung tưởng niệm Dụ thái phi.

Người đi nhà trống, Thiên Điện Thọ Khang cung từng là chỗ ở của Dụ thái phi giờ chỉ còn một hai người cũ ở lại dọn dẹp. Lúc Hoằng Trú đến, trùng hợp gặp được người cũ là một lão thái giám đang cầm một bọc đồ ra ngoài.

"Cái gì thế?" Hoằng Trú nhìn bọc đồ trong ngực hắn.

Thái giám nói: "Hồi bẩm Vương gia, đây là di vật của Dụ thái phi, phủ Nội vụ phụng mệnh dọn dẹp Tĩnh An Đường."

Hoằng Trú: "Nếu là vật cũ của mẫu phi, ta sẽ bẩm với Hoàng thượng xin đem toàn bộ mang về Vương Phủ, cũng coi như lưu làm kỷ niệm. Để xuống đi."

Thái giám vốn còn chút do dự, nhưng bị hắn trừng mắt liền ngoan ngoãn để xuống.

Lấy được bọc đồ, Hoằng Trú lại không vội vã rời đi mà dạo tới dạo lui trong phòng, vuốt ve từng cạnh bàn từng chiếc ghế dựa, trong mắt tràn ngập hoài niệm.

"Vương gia." Theo hắn cùng tiến cung là Tiểu Đồng Tử biết nhìn mặt nói chuyện, "Hay là mang các vật dụng này về Vương Phủ luôn?"

"... Cũng được." Hoằng Trú gật gật đầu, "Trước kia ta không có công vụ thì còn có thể thường xuyên đến tưởng nhớ, hiện giờ lại hay xuất kinh ban sai, lần nào đi cũng mất mấy tháng trời, bên người cũng không còn vật cũ của ngạch nương, chi bằng mang đi tất cả, để mỗi lần nghĩ tới khỏi cáu gắt vô cớ."

Tiểu Đồng Tử cười làm lành hỏi: "Ai lại dám chọc Vương gia giận đến thế?"

"Ngoài tiện nhân Lệnh phi ra thì còn ai vào đây!" Hoằng Trú trầm giọng nói, "Trước kia thì dụ dỗ Hoàng thượng không phân biệt được nam bắc, bây giờ lại nịnh nọt Thái hậu khắp nơi. Người này dùng nhiều thủ đoạn lừa bịp hết lần này tới lần khác, thực khó chỉnh đốn, không bằng nhắm mắt làm ngơ!"

Nhắc đúng chỗ hận, hắn nhịn không được đập mạnh tay lên bàn, bọc đồ vừa vặn đặt trên đó do buộc lỏng lẻo nên thoáng cái rớt xuống đất, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.

Trên cùng —— là một bức thư.

Hoằng Trú ngẩn người, cúi đầu nhặt lên, mở ra nhìn qua, sắc mặt đại biến.

Tiểu Đồng Tử tiến lại gần: "Vương gia, đây là..."

Hoằng Trú nhanh chóng gấp thư lại, cười lạnh nói: "Thật không nghĩ tới, nhiều năm qua ngạch nương bị Thái hậu chèn ép, nhưng lại giữ cho mình một tấm bùa bảo mệnh!"

Tiểu Đồng Tử: "Bùa bảo mệnh?"

Hoằng Trú suy nghĩ một chút, cười sửa lời nói: "Không, là bùa đòi mạng Thái hậu!"

Tiểu Đồng Tử: "Cái gì?"

Nhét lá thư trong tay áo, Hoằng Trú nhanh chóng hướng cửa bước ra ngoài.

"Vương gia, Vương gia, chờ... chờ nô tài với." Tiểu Đồng Tử nhặt bọc đồ từ dưới đất lên, buộc cũng không kịp buộc chặt đã vừa đuổi theo vừa hô to, "Ngài vội vã muốn đi đâu?"

Ánh mắt Hoằng Trú rét lạnh: "Dưỡng Tâm điện!"

Ở thư phòng Dưỡng Tâm điện, trên bàn sách có trải một bức dài 《 Xuân huy (*) đồ 》.

(*)"Xuân huy" nghĩa là ánh sáng mùa xuân, ý chỉ công lao to lớn của cha mẹ

Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, nay ở trên áo con mặc đi xa. (**)

Lễ bộ thị lang Tiền Chính Nguyên là người dâng bức tranh này. Mẫu thân của Tiền thị lang thủ tiết bốn mươi năm, phụng dưỡng cha mẹ chồng đến cuối đời, nuôi nấng hai huynh đệ Tiền Chính Nguyên khôn lớn nên người. Vì gia cảnh nghèo khó, lại ngày đêm kéo sợi nên bây giờ hai mắt đã mù lòa. Hôm nay Tiền lão phu nhân đại thọ tám mươi tuổi, Tiền Chính Nguyên dâng lên bức họa này thỉnh cầu Hoằng Lịch viết chữ đề tặng cho mẫu thân của mình.

"Lòng cỏ nào đáp nổi nắng ba xuân đậm đà?" (***) Hoằng Lịch chậm rãi nói, bản thân hắn là một người con hiếu thảo, đương nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của một người con khác muốn hiếu thuận mẹ mình, vừa định nhấc bút lên viết vài chữ, lại nghe Lý Ngọc hô một tiếng: "Hòa Thân Vương đến."

(**) nguyên văn "Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y"

(***) bản dịch của Hải Đà, nguyên văn "Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy"

Cả hai câu thơ trên đều trích từ bài "Du tử ngâm" (Khúc ngâm của đứa con đi xa) của Mạnh Giao.

Hoằng Trú tiến nhanh vào, hành lễ nói: "Thần đệ cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."

Hoằng Lịch nâng bút chấm mực, trên tranh 《 Xuân huy đồ 》 ghi xuống một chữ "Thanh".

"Sao mãi không nói lời nào?" Hắn cũng không ngẩng đầu lên nói tiếp, "Trẫm còn nhiều việc lắm, không rảnh chơi đoán đố với đệ đâu."

Lúc này Hoằng Trú mới mở miệng, chỉ là giọng nói rất đè nén, giống như núi lửa đã ngủ say nhiều năm đột nhiên tỉnh lại: "Hoàng thượng, trong lúc thần đệ thu dọn di vật của Dụ thái phi thì vô tình phát hiện một bức thư."

Hoằng Lịch tiếp tục ghi thêm chữ "Phân": "Thư gì?"

Hoằng Trú: "Bức thư Ôn Thục phu nhân tự tay viết trước khi qua đời."

Ngòi bút dừng lại, Hoằng Lịch ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhũ mẫu của trẫm?"

Hoằng Trú: "Vâng."

Hoằng Lịch đặt bút xuống: "Trình lên đây."

Lý Ngọc tiến đến tiếp nhận thư dâng lên cho Hoằng Lịch. Hoằng Lịch đang định mở ra, bỗng nhiên Hoằng Trú lên tiếng: "Hoàng thượng!"

Hoằng Lịch nhìn về phía Hoằng Trú.

Nếu nói là thăm dò thì chẳng bằng gọi là khiêu khích thì đúng hơn. Hoằng Trú hỏi: "Nếu biết bức thư này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa huynh và Thái hậu, huynh còn có thể mở xem sao?"

Hoằng Lịch không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy câu hỏi thật vớ vẩn.

"Ơn mẹ như biển, cả đời khó báo. Trên đời không có bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tình mẫu tử giữa trẫm và Thái hậu." Hắn vừa nói vừa mở lá thư trong tay ra.

Đập vào mắt là dòng chữ:

"Sinh mẫu của Tứ a ca vốn là Gia Hưng Tiền thị. Nữu Hỗ Lộc thị giết mẹ đoạt con. Mong a ca hãy cẩn thận!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top