Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Thi thể mất?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

『 Trạm dịch Lăng Phong 』

Bách Lý Đông Quân cứ vậy mà hôn mê ba ngày vẫn chưa chịu tỉnh lại làm cho hai nam nhân kia sốt sắng hết cả lên. Nếu còn lâu thêm nữa mà tiểu sư đệ của họ không chịu tỉnh thì họ biết làm sao đây.

Trong lúc y hôn mê, việc lo hậu sự cho Diệp Đỉnh Chi đã có Tiêu Nhược Phong lo liệu chu toàn, nhưng vẫn chưa đem hắn an táng, chỉ là đang đợi Bách Lý Đông Quân tỉnh lại quyết định chuyện tiếp theo.

_ Lão Thất à, cứ như vậy hoài thì làm sao đây?
Lôi Mộng Sát nghiêm nghị nói.

Tiêu Nhược Phong không trả lời, hắn chỉ là đang quan sát gương mặt hốc hác trắng bệch không có chút sức sống kia, lo lắng bồn chồn.

Không muốn tỉnh, vẫn là không dám đối diện sự thật.

" _ A Quân, đệ mau tỉnh lại! Đừng mãi mông lung trong giấc mộng xưa nữa!
Diệp Đỉnh Chi trong tìm thức còn động lại tâm trí y mà lên tiếng.

_ Vân ca, là huynh sao? Huynh quay về rồi?
Bách Lý Đông Quân trong mộng mừng rỡ muốn chạy về phía hắn, ôm lấy hắn lại, mãi mãi cũng không muốn hắn biến mất.

_ Không, ta chết rồi! Là tâm ma của đệ, tiểu tử ngốc buông bỏ tâm niệm đi!
Diệp Đỉnh Chi cười khổ.

_ Sao có thể, huynh gạt ta phải không. Hoa ở Càn Đông thành sắp nở rộ rồi, không phải huynh nói muốn cùng ta đi ngắm sao?
Bách Lý Đông Quân đôi mắt ngây ngốc, giọng điệu dịu dàng nồng ấm nói.

_ Vậy...đệ đi ngắm giùm ta, ngắm luôn phần của hai ta, được không?
Diệp Đỉnh Chi quay lưng lại về phía y.

_ Vân ca, huynh định đi đâu? Quay mặt lại phía ta được không? Huynh đừng đi!
Bách Lý Đông Quân vội vã đưa tay ra nhưng lại bị bức tường vô hình nào đó chặn lại, ngăn cách hai người họ.

Âm dương cách biệt, mãi cũng không gặp lại!

_ Tỉnh mộng đi, đừng vì tâm ma mà chìm sâu vào vực thẳm! Ta yêu đệ, Đông Quân!
Diệp Đỉnh Chi sau khi nói xong lời từ giã thì liền tan biến khỏi không trung, để lại Bách Lý Đông Quân một mình khóc đến tàn kiệt.

_ Không...không Vân ca...Vân ca! "

Mộng tàn, người tan! Thực thực giả giả, đâu là mộng đâu tỉnh?

_ Đông Quân, đệ làm sao vậy?
Tiêu Nhược Phong nghe tiếng hét gọi Vân ca kia, hốt hoảng chạy thục vào xem.

Nam nhân ngồi trên giường tàn tạ đến nao lòng, khiến ai nhìn thấy đều phải xót thương. Sự hăng hái của bậc thiếu niên giang hồ còn đâu khi mất đi tri kỷ đời mình, giờ đây chỉ còn lại một thân ảnh cần được che chở hơn ai hết.

_ Tiểu sư huynh, ta vừa mộng một giấc, Vân ca nói sẽ không về nữa!
Bách Lý Đông Quân giọng điệu khàn khàn.

_ Diệp Đỉnh Chi làm vậy đều có lý do riêng của hắn, nếu hắn không tự sát thì sẽ không làm yên lòng người trong thiên hạ, còn nữa hắn là đang bảo vệ đệ.
Tiêu Nhược Phong đi đến đặt tay lên vai y, vỗ nhẹ.

_ Tiểu sư huynh, trong mộng huynh ấy nói muốn ta về Càn Đông thành xem xem hoa nở rộ chưa, muốn ta bồi huynh ấy ngắm, ta muốn mang thi thể huynh ấy về.
Bách Lý Đông Quân hai mắt ướt đẫm ngước lên nhìn.

_ Được, tiểu sư huynh chuẩn bị xe ngựa cho đệ! Ta cũng đã gửi thư về cho Bách Lý hầu gia rồi, đệ an tâm!
Tiêu Nhược Phong nói.

Bách Lý Đông Quân chỉ gật đầu nhẹ.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn, là tiếng đánh nhau rất dữ dội, hình như hai phe không ai chịu nhường ai long trời lỡ đất, Diệp Khiếu Ưng chạy vào báo.

_ Không hay rồi đại tướng quân, có một đám người muốn cướp thi thể, Ngân Y tướng quân không thể chống chọi được nữa! Bảo ta vào báo với ngài một tiếng.
Diệp Khiếu Ưng nói.

Nghe vừa dứt câu, Bách Lý Đông Quân liền vội vã đứng dậy muốn chợp lấy thanh kiếm Bất Nhiễm Trần ngay mà ra ứng phó.

_ Đông Quân, cẩn thận!
Tiêu Nhược Phong vội đỡ lấy thân ảnh xìu xào kia, dìu y ra bên ngoài.

Bọn người mặc hắc y kia liên tiếp xuất hiện nhưng không nhắm trực diện đến Lôi Mộng Sát mà cứ kéo dài thời gian rút mòn sức lực hắn, tên này bị chém thì tên khác liền xuất hiện, bọn họ là người thiệt hay là quỷ a?

_ Ha! Ta nói các người là chơi trò mèo vờn chuột à, mệt chết lão tử rồi, ra chuyến trường đánh còn không hao tổn sinh lực đến vậy!
Lôi Mộng Sát dừng một lát nghỉ mệt rồi đánh tiếp.

_ Ta đến giúp huynh!
Bách Lý Đông Quân cậy mạnh mà muốn xông ra, nhưng liền bị người kia ngăn lại.

_ Để ta!
Tiêu Nhược Phong nói xong liền nghênh chiến, giúp Lôi Mộng Sát một tay.

Bách Lý Đông Quân đứng một bên mà không yên tâm, y chợt phát giác có một tên hắc y lẻn vào đến gần thi thể Diệp Đỉnh Chi, y liền rút kiếm chỉa về phía hắn nhưng " chậm một nhịp rồi ".

Bùm!

Tiếng nổ lớn làm Bách Lý Đông Quân né mặt đi, khi quay lại liền không thấy thi thể Diệp Đỉnh Chi nữa. Tiêu Nhược Phong cùng Lôi Mộng Sát đang đánh nhau với bọn người không ra người yêu không ra yêu cũng liền biến mất sau tiếng nổ kia.

_ Gặp quỷ sao?
Lôi Mộng Sát ngây ra vài giây.

Tiêu Nhược Phong chạy lại chỗ Bách Lý Đông Quân mà xem xét tình hình.

_ Đệ có bị thương không?

_ Vân ca, không thấy đâu nữa rồi!
Bách Lý Đông Quân khóe miệng hơi cong lên.

_ Truyền lệnh xuống, âm thầm truy tìm thi thể Diệp Đỉnh Chi, đừng để người bên ngoài biết.
Tiêu Nhược Phong lớn tiếng nói.

_ Rõ!
Một đội ngũ người trong giang hồ được Lang gia vương chiêu mộ liền tảng ra sau tiếng lệnh kia.

.
.
.

『 Đường về Càn Đông thành 』

" _ Đông Quân, đệ quay về Càn Đông thành trước, chuyện còn lại cứ giao cho tiểu sư huynh của đệ, được không? Đừng hao tâm tổn sức vì chuyện này, có ta giải quyết rồi! Hảo hảo dưỡng hài tử, tháng sau chúng ta đến tìm đệ!
Tiêu Nhược Phong nói dặn dò từng chút từng chút một như là một huynh trưởng của y vậy.

_ Ta biết rồi, huynh bảo trọng đừng lo lắng về ta quá!
Bách Lý Đông Quân cười nói.

_ Tiểu bá vương đừng cậy mạnh đấy, nhớ viết thư cho ta biết sau khi đến nơi!
Tiêu Nhược Phong luyến tiếc dặn dò thêm vài câu.

_ Đông Quân, bảo trọng!
Lôi Mộng Sát cũng điểm thêm câu.

_ Hảo hảo hảo! Từ khi nào huynh nói nhiều như nhị sư huynh rồi? ".

Xe ngựa...Bách Lý Đông Quân ngồi yên trên xe ngựa từ lúc ở trạm dịch đến bây giờ, y cứ im im không chịu mở miệng nói lấy một câu, cho dù có cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt vạn người thì vẫn yếu lòng khi không có ai.

Những giọt nước mắt trong trẻo nhẹ rơi xuống, thấm vào y phục kia, Bách Lý Đông Quân tay cầm khung bài vị do tự mình khắc tên trên xe ngựa, vừa khắc lòng y như đang muốn xé toạc ra, thương tâm tràn trề.

Ái tình là gì khiến người người khuất phục dưới nó?

Bách Lý Đông Quân nghĩ thầm " Vân ca, huynh thật biết cách trêu ngươi a, ta phải làm gì với hài tử này đây? "

Bài vị lang quân, Diệp Vân tự Diệp Đỉnh Chi!

Bách Lý Đông Quân lại nghĩ tiếp trong thâm tâm " Vân ca, chúng ta thành thân đi, đời này Bách Lý Đông Quân ta chỉ gả cho một người, người đó tên Diệp Vân, hảo không? Nếu đã là ý trời ta thuận theo là được, nhưng huynh yên tâm ta sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm thi thể huynh về đâu! "

Càng đậm sâu thì càng nhói lòng vạn lần!

Sau một lúc lâu, Bách Lý Đông Quân vì nặng nhọc suy tâm nên đã thiếp đi một giấc, lúc ngủ y vẫn ôm khư khư tấm bài vị bằng gỗ kia, cứ như an ủi bản thân mình đang ôm lấy Vân ca của y vậy.

.
.
.

『 Càn Đông thành 』

Cổ xe ngựa đậu lại trước cổng Bách Lý hầu phủ, Bách Lý Đông Quân sau đó bước xuống xe ngựa, tất cả những người yêu y quý y đều đứng đợi y trước cửa nhà, nơi luôn luôn sẵn sàng giang rộng vòng tay ôm lấy che chắn y lúc yếu mềm nhất.

_ Đông Quân à, về nhà thôi!
Bách Lý Lạc Trần giọng nói yêu chiều nhìn về phía tôn tử mà buồn rầu.

_ Phải đó, hài tử ngoan nương chuẩn bị những món con thích bên trong rồi!
Ôn Lạc Ngọc lên tiếng.

_ Gia gia, nương, cha, cửu cửu!
Bách Lý Đông Quân cảm thấy những người mình yêu thương đều ở cạnh y, không kìm được mà gọi họ.

_ Ai dám làm tôn tử của Bách Lý Lạc Trần này ưu phiền ta xử người đó, vào nhà rồi nói, nào!
Lão hầu gia nói tiếp.

Vừa vào đến đại sảnh, Bách Lý Đông Quân liền cất giọng đưa ra quyết định của mình. Y muốn cùng nữa kia của đời mình kết tóc se duyên.

_ Gia gia, Đông Quân muốn thành thân, gả cho Vân ca!
Bách Lý Đông Quân tay ôm bài vị, ý chí quật cường nhìn các vị trưởng bối.

Bốn người nhìn nhau một lúc, dù sao cũng là người quen thân thiết tôn tử của mình thành thân cùng con trai của Diệp tướng quân cũng không phải đều xấu hổ gì. Lão hầu gia thở nhẹ một cái, nói.

_ Tiểu Đông Quân nếu thích thành thân, gia gia liền cho người chuẩn bị, ngày mai liền tiến hành, con thấy thế nào?

_ Đông Quân, cảm tạ mọi người!
Y đột nhiên quỳ gối xuống.

Mười mấy năm trời không ai dám bắt Bách Lý Đông Quân quỳ, hôm nay y lại quỳ khiến họ vội vã mà đỡ lấy.

Mọi việc cứ thế mà diễn ra, hôn lễ tuy chỉ có một mình Bách Lý Đông Quân nhưng lão hầu gia vì xót tôn tử nên đã làm cực kỳ long trọng, còn phân phát cho người dân ở trong thành gạo tiền, coi như cùng chung vui với hầu phủ họ.

" Vân ca, dù huynh không còn, nhưng tâm này thân xác này đều muốn bên huynh! Ta hứa với huynh sẽ sống tiếp, sống thêm phần của huynh. Dưỡng thêm hài tử, thay huynh đi ngắm nhìn giang sơn mỹ cảnh ".

Đời này chỉ gả cho người, không phải người thì không gả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top