Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: có H++ nha mấy bà trong sáng quá vào chương này đọc cúp điện tui không chịu trách nhiệm đâu à
_______

"Cũng tốt! Không nhớ gì càng tốt" một giọng nói quen thuộc của tâm ma lại vang lên trong đầu Diệp Đỉnh Chi, thúc giục hắn chiếm lấy thân xác của y. Diệp Đỉnh Chi lắc đầu cố gắng giữ một chút thanh tỉnh cuối cùng

"Cút"

"Cút đi"

Diệp Đỉnh Chi đầu như búa bổ ôm đầu la lên. Bạch Phát Tiên ở ngoài nghe được tiếng động chạy vào

"Tông chủ người sao thế?"

"Đem Dịch Văn Quân cút đi hết cho ta"

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói đầy sự lo lắng xen lẫn bất an của Bách Lý Đông Quân

"Vân ca? Huynh làm đệ sợ lắm"

"Huynh sao vậy? Ca ca đau ở đâu sao?"

Diệp Đỉnh Chi hai mắt tối sầm như đóng một lớp sương mù bổng thấy một thân ảnh màu xanh nhạt viền bạc đang sợ hãi trong góc liền đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc mái y

"Đông Quân đừng sợ, Vân ca ở đây với đệ một chút sẽ ổn thôi, ca ca sẽ không làm đệ bị thương"

"Dạ" Bách Lý Đông Quân cảm thấy có chút chua xót nhưng gương mặt vẫn phải cười tươi qua mặt hắn

'Không biết ta còn phải giả ngốc đến bao giờ đây? Gia gia, mẫu thân, phụ thân, các sư huynh ta nhớ mọi người lắm' Y thầm nghĩ dù gì cũng đã gần nửa năm từ ngày y bị Diệp Đỉnh Chi giam cầm ở Thiên Ngoại Thiên thiếu niên nhiệt huyết tâm can giờ đã nguội lạnh trầm tĩnh

"Aaa tuyết rơi rồi đã quá" y chạy ùa ra tuyết đang rơi lất phất nặng một con người tuyết thật đẹp

"Đông Quân coi chừng lạnh" hắn khoác chiếc áo choàng thật dày lên người y, nắm lấy bàn tay y xoa xoa thổi hơi nhiệt vào cho ấm hơn

"Tay đệ lạnh ngắt hết rồi, ngoan không chơi nữa vào phòng được không?"

"Không" y rụt tay lại chạy ra chổ con người tuyết mỉm cười, vành mắt cong lên giọng nói cho chút nũng nịu

"Ca ca đệ muốn chơi với người tuyết mà"

"Ngày mai chơi tiếp nha, bây giờ thì ngoan nào" Diệp Đỉnh Chi nắm lấy cổ tay y đi vào phòng. 'Quả nhiên hắn vẫn đề phòng như vậy' y thầm nghĩ nhưng y đâu biết rằng hắn sợ y lạnh bởi y chẳng còn nội lực để sưởi ấm cho bản thân như lúc trước

"Ca ca đệ muốn ăn mứt ngọt" hai mắt long lanh đầy hi vọng, đôi môi hồng nhạt chu mỏ, hai má phồng lên dường như ai cũng không thể từ chối Diệp Đỉnh Chi vui vẻ gật đầu rồi đi ra ngoài lát sau trên tay cầm một dĩa mứt đủ loại màu sắc mà trẻ con thích ăn

"Wao cảm ơn ca ca"

Diệp Đỉnh Chi vuốt nhẹ khóe miệng y còn đang dính mấy hạt đường nhìn chăm chăm đôi môi đỏ mọng đang nhai của y mà muốn cắn một cái.

"Đông Quân đệ ăn no chưa?"

"Dạ chưa"

"Nhưng ta đói rồi" như một bản năng Diệp Đỉnh Chi đưa tay sau gáy y kéo lại khiến y bất ngờ trợn tròn mắt, mà hắn lại thản nhiên hôn vào môi y. Dùng tay còn lại bóp miệng y thả ra mà đưa lưỡi vào lấy hết mứt sang miệng hắn rồi rời đi

"Ngọt lắm" liếm môi

"Ca ca huynh bắt nạt ta, đệ...đệ..không ăn nữa" hai má y đỏ bừng lên phồng lên cực đáng yêu

"Nhưng ta chưa no"

Nghe được câu đó y vội mím chặt môi lại, ánh mắt đáng thương nhìn hắn xin tha

"Đùa đệ thôi" xoa xoa đầu y

(...)

Bách Lý Đông Quân thấy Diệp Đỉnh Chi đã đi đâu rồi mới yên tâm đi tắm,y cởi bỏ từng lớp y phục rồi ngồi vào bồn tắm đầy hoa đào thư giãn

Vốn ở Bách Lý gia y cũng thường xuyên tắm với hoa đào lên lúc nào cũng có mùi hương rất dịu nhẹ thoảng trên người

Y nhìn hai bàn tay yếu ớt không có chút lực vào thở dài 'tửu tiên gì nữa chứ?' đang nhắm mắt suy nghĩ chẳng biết Diệp Đỉnh Chi đã đến lúc nào. Chỉ khi hắn còn cách y một bước mà thôi thì y mới nhận ra liền giả ngốc lại

"Mát quá!! Mát..um.." Diệp Đỉnh Chi mạnh bạo hôn xuống đôi môi của y, Bách Lý Đông Quân khóc không thành tiếng cố gắng vùng vẫy nước văng tung tóe vào mặt Diệp Đỉnh Chi

"Đông Quân xin lỗi đệ ta không nhịn được nữa" Diệp Đỉnh Chi luồng tay qua đùi y, một tay bế y ra khỏi mặt nước đẩy y ngã xuống giường rồi hắn bắt đầu cởi từng lớp y phục mình ra

Y sợ hãi bất giác lùi về phía sau thì bị bàn tay thô bạo nắm lấy cổ chân kéo lại

"Ca ca huynh định làm gì thế?"

"Ta dạy đệ làm chuyện giữa các cặp phu thê bình thường thôi đừng sợ"

"Nhưng đệ sợ lắm" y đã cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể nhìn Diệp Đỉnh Chi đang ngày tiến sát lại gần cũng không giấu nổi sự hoảng loạn lúc này

"Đừng sợ ta sẽ không làm đệ đau"

Trên trán Bách Lý Đông Quân liền hiện ra chữ chó mới tin

Diệp Đỉnh Chi đè y xuống lấy một miếng vải lụa màu đỏ bịt mắt y lại, đồng thời trói luôn cả hai tay, hai chân của vào thành giường, tóc tai ướt át khung cảnh vô cùng dâm mỹ

Y cố gắng khép chân lại nhưng bị sợi dây giữ lấy banh ra hai bên, Bách Lý Đông Quân lúc này muốn tự đánh y bất tỉnh để che giấu sự xấu hổ này. Qua lớp vải mỏng y thấy Diệp Đỉnh Chi đang nhìn chăm chăm vào nơi đó của y rất thích thú cả người y run rẩy vì lạnh

"Vân ca huynh thả đệ ra"

Y không biết rằng trong lúc này kêu tên của người đàn ông khiến họ kích thích, hứng thú hơn chứ không bao dừng lại

Diệp Đỉnh Chi cúi xuống hôn xuống cổ y, liếm nhẹ xương quai xanh của y rồi cắn một cái mạnh đến bật máu. Hắn vuốt ve gương mặt mềm mại, xinh đẹp này rồi dừng lại ở đôi môi căng mọng mạnh bạo khuấy đảo mật ngọt trong khoang miệng y, y chẳng còn thở dài nổi đôi vai run run phát ra tiếng kêu vụn vỡ muốn Diệp Đỉnh Chi dừng lại. Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi cũng luyến tiếc rời đi kéo ra sợ chỉ bạc  mỏng manh giữa miệng hai người

Hắn mân mê hai cánh hoa đào trước ngực y nhéo nhẹ khiến nó đỏ lên căng cứng theo phản xạ y lắc đầu lắp bắp

"Vân ca đệ không muốn"

Hắn mở tủ lấy một cái hủ nhỏ bên trong có một miếng sáp bôi trơn, lấy một lượng vừa đủ trên tay rồi nhẹ nhàng đút vào hậu nguyệt, cảm giác mát lạnh tràn vào cơ thể y, một ngón rồi hai ngón đến cả ba ngón hậu nguyệt vốn nhỏ nhắn của y lại bị Diệp Đỉnh Chi nông rộng ra vừa sướng vừa đau

"Bảo bối kêu phu quân ta sẽ rút tay ra" Diệp Đỉnh Chi mân mê hoa đào nhỏ của y cắn nhẹ một cái khiến y cong người la lên

"Phu quân"

Quả thật Diệp Đỉnh Chi đã rút tay ra nhưng hay vào đó là côn thịt to bự đầy găn guốc khiến cơ thể y như bị xé làm đôi

"Huynh lừa ta"

"Ta lừa đệ bao giờ chứ? Ta đã rút tay ra còn gì" Diệp Đỉnh Chi hôn lấy đôi môi mềm mại của y thúc nhẹ

"Aa đau quá ca, đệ đau"

"Một lát nữa sẽ rất sướng đệ đừng sợ lo" Bách Lý Đông Quân trợn tròn mắt không ngờ Diệp Đỉnh Chi lại nói ra những lời thô tục này, nhưng phóng lao phải theo lao y cũng không thể phản kháng

Như một con sói hoang dã theo từng nhịp nhấp của Diệp Đỉnh Chi y đều phát ra những âm thanh vụn vỡ cổ họng van xin hắn đến khàn đi

"Đừng mà Vân ca dừng lại đi"

Một Bách Lý công tử được cưng chiều, năn niu nuôi dưỡng tốt như y làm sao biết được những truyện phong trần này mà Diệp Đỉnh Chi lại biết rất rõ. Thân là một nam nhân mà lại bị nam nhân khác đè xuống ra vào đến không thể kiểm soát y muốn một dao tự đâm chết mình kết liễu cuộc đời này

Diệp Đỉnh Chi dừng lại nhưng không rút ra, hắn tháo dây cột trên cổ tay cổ chân t ra đỡ y xoay lại tiếp tục cuộc hoan ái. Dường như tư thế này lại khiến nó sâu thêm một chút mà chạm vào điểm nhạy cảm của y khiến y A lên một tiếng

"Là chổ này sao?" Diệp Đỉnh Chi thúc mạnh vào khiến y nước mắt rơi ra toàn thân run rẩy thì sướng

Diệp Đỉnh Chi cười gian tà đưa tay ôm lấy eo y như có điểm tựa thúc mạnh khiến y như chú mèo con la lên, tiếng kêu và tiếng nhấp tạo ra âm thanh vô cùng kích thích Diệp Đỉnh Chi. Một dòng ấm nóng bắn vào bên trong cơ thể y nhưng Diệp Đỉnh Chi lại không dừng lại hiệp này đến hiệp khác,đủ mọi chỗ và tư thế khác nhau chẳng biết y đã ngất đi từ bao giờ mặc người trên dằn xé

Diệp Đỉnh Chi như một con thú hoang dã chả biết mệt mỏi đến khi thỏa mãn mới dừng lại thì y đã ngắt đi từ bao giờ. Hắn mãn nguyện ôm y vào lòng ngủ đến sáng hôm sau

Y tỉnh dậy nhìn bãi chiến trường đêm qua, vết cắn trên cơ thể đến những vết ước át nhớt nhát khắp trong phòng. Y tủi thân bật khóc sợ Diệp Đỉnh Chi nghe mà chỉ biết cắn chặt môi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top