Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05

"Tà dương đỏ muộn, yến về đón gió

Mưa nhẹ thấm áo, đầu cành là mỹ nhân"

Mùa hạ ở đảo Bồng Lai rực rỡ như một bức họa xưa. Hương cỏ cây, màn sương dày, sóng lượn mây soi ánh chiều tà. Suối chảy khe sâu, mây tía dập dìu, thác nước thông thiên hòa cùng cánh rừng cổ thụ cao lớn không thấy ngọn.

Thấp thoáng cũng đã một năm từ khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh dậy. Nam Cung Xuân Thủy đã rời đi từ lâu, Mạc Y sau khi kéo Bách Lý Đông Quân từ tay Diêm Vương về thì cũng bế quan một thời gian, giao mọi sự trên đảo cho Bách Lý Đông Quân trông coi, dặn y khi nào rời đi thì chỉ cần để lại một vò rượu là được, không cần thông báo cho hắn.

Trước sân nhà nơi Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi ở có một cây hoa hạnh già, vì quanh năm hấp thụ linh khí tiên sơn nên hầu như bốn mùa đều nở hoa. Mỗi khi có một trận gió nhẹ thổi qua sẽ tạo thành cảnh sắc hoa bay trắng trời, đẹp không sao tả xiết.

Bách Lý Đông Quân rất thích góc sân này, vì thế y kê ở đây một chiếc bàn lớn, có thể thưởng rượu, ăn uống, đôi khi tiện tay làm vài việc vặt dưới gốc cây. Giờ đây y đang chăm chú viết một bức thư cho Tư Không Trường Phong, xa cách đã lâu, giờ cũng nên trở về rồi.

Bách Lý Đông Quân đặt bút lông về giá, hong khô bức thư, bỏ vào ống đựng rồi lưu loát buộc vào chân bồ câu đang đậu trên song cửa.

"Vất vả cho ngươi rồi, lần này sẽ là một chuyến đi dài đấy"

Y xoa đầu bồ câu, vuốt nhẹ cánh như vỗ về trước khi khẽ nâng tay thả nó bay đi

Bách Lý Đông Quân lười biếng duỗi vai, quay về sân chuyên tâm ủ rượu.

"Đông Quân"

Diệp Đỉnh Chi đang luyện kiếm ở góc sân, nhìn thấy tiểu Bách Lý trở vào thì dừng động tác, rất tự giác đi rửa tay rồi giúp y bày nguyên liệu nấu rượu, còn bản thân thì lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ.

Thời gian này bọn họ như một đôi phu phu già cùng nhau trải qua ngày tháng yên bình. Vì trước đó phải nối lại kinh mạch nên Diệp Đỉnh Chi một năm qua phải luyện lại kiếm pháp từ đầu, hắn là võ mạch trời sinh nên việc luyện kiếm không quá khó khăn, nhưng để tu bổ lại nội lực thì lại mất nhiều thời gian hơn một chút.

Bách Lý Đông Quân từ sau thiên kiếp tuy cửu tử nhất sinh, nhưng vì là người đã qua cửa ải thiên đạo, lại đồng dạng là võ mạch trời sinh nên sau đó cảnh giới sớm khôi phục và tăng một cách thần tốc. Giờ đây trừ phi đối đầu với Mạc Y và sư phụ; bằng không với thực lực này, Bách Lý Đông Quân hoàn toàn có thể bảo vệ Vân ca một cách chu toàn.

Vậy chứ sau khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại thì y hoàn toàn hiện nguyên hình là một con mèo lười cả ngày đắm chìm trong phòng rượu. Còn Diệp Đỉnh Chi thì việc gì cũng tới tay, từ nấu ăn, quét dọn, pha trà, nấu nước, hầu hạ, xoa bóp, lăn...khụ; tóm lại việc lớn việc nhỏ gì cũng đều là hắn làm tất.

Biết sao được, là hắn tự nguyện mà!

Bọn họ cứ như vậy mà trải qua một mùa hạ yên bình, một mùa thu ấm áp

Bởi khi đông sang cũng là lúc phải trở về rồi.

o0o

06

"Nguyện lấy cả đời sương tuyết cùng quân cất rượu pha trà

Ngàn dặm sơn hà, ánh đèn vạn nhà, để chuyện xưa như khói sương đãi cát"

.

Diệp Đỉnh Chi đặt một vò rượu trước lối vào sơn động, sau đó nắm chặt đôi tay lạnh buốt của Bách Lý Đông Quân. Hôm nay hắn và y đến từ biệt Mạc Y tiền bối, người của Tuyết Nguyệt thành đã cập bến Bồng Lai đảo được một lúc, giờ đây đang chờ ở lối vào tiên sơn.

"Ơn cứu mạng, chúng vãn bối cả đời khắc ghi. Nay trên thân không có gì báo đáp, chỉ theo lời dặn của tiền bối mà gửi lại đây vò rượu của ta và Đông Quân cùng ủ thành"

Diệp Đỉnh Chi chắp tay thành quyền, cùng Bách Lý Đông Quân hành lễ trước cửa sơn động.

"Mọi sự trên đảo vãn bối đã lo liệu chu toàn, nay đến ngày từ biệt, sau này tiền bối cần gì cứ thông tri đến thành Tuyết Nguyệt, chúng ta sẽ hết sức phụng bồi" Bách Lý Đông Quân dùng nội lực thông tri, không có tiếng đáp lại nhưng y biết Mạc Y sẽ nghe thấy.

Một chú sóc lảo đảo ôm trái cây đến, đặt trước mặt Diệp Đỉnh Chi. Hắn khẽ cười xoa đầu chú sóc, nhận lấy trái cây. Nó chớp chớp mắt nhìn Bách Lý Đông Quân, như có linh tính gật gật đầu rồi chạy vút lên một thân cây gần đó.

"Về nhà thôi, Vân ca"

"Ừ, về nhà thôi"

Khoảnh khắc hai người cùng nhau xuống núi, sương mù ở tiên sơn dường như dày hơn, cỏ cây xào xạc theo tiếng gió, linh khí nồng đậm khiến rừng mai đỏ nở rộ khắp lối, tựa như những đốm lửa soi rọi dẫn đường.

Sâu trong rừng già, chim chóc hót vang bài ca bình an tiễn đưa cố nhân.

Đứng trước lối vào là một nữ tử vận trường bào mùa đông, dung mạo như hoa, mi mục lại sắc bén kiêu ngạo, da trắng môi hồng, tóc buộc cao thành đuôi ngựa. Toàn thân tỏa ra khí phách rất khó tả, là mỹ nhân trời sinh thu hút mọi ánh nhìn mỗi khi nàng xuất hiện.

Là Doãn Lạc Hà, đồ đệ của Liễu Nguyệt.

Nàng nhàm chán dựa lưng vào thân cây gần đó, tay ôm trường kiếm, trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên một tia mong đợi hướng lên trên núi.

Từ phía xa bắt đầu thấp thoáng hai thân ảnh cao lớn sóng vai tiến lại gần.

Nam nhân tóc buộc đuôi ngựa, mặt mày tuấn tú, cao ráo đĩnh bạt, toàn thân phảng phất khí phách tiêu sái của một lãng khách giang hồ. Tay hắn cầm một thanh trường kiếm chuôi khắc hoa hạnh, ánh mắt nhu hòa từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười mà dán lên người bên cạnh.

Mà người bên cạnh vận một bộ trường bào xanh bạc, cổ viền lông thú giữ ấm, mắt hạnh mày ngài, là một đôi mắt trong trẻo như hồ thu, sâu không thấy đáy. Da dẻ như bạch ngọc, tóc đen buộc nửa, bên hông vắt bầu rượu ngọc, có thể thấy là một mỹ công tử lớn lên trong nhung lụa và nuông chiều.

Ánh mắt Bách Lý Đông Quân lia đến cuối đường, nhìn thấy Doãn Lạc Hà đứng đợi. Y vẫy tay ra hiệu cho nàng thấy rồi hớn hở xoay sang chỉ cho Diệp Đỉnh Chi, miệng không ngừng tíu tít như chim non.

"Bao nhiêu năm không gặp, tên này vẫn tùy hứng như vậy"

Doãn Lạc Hà khẽ cười, cũng vẫy tay đáp lại y.

"Đã lâu không gặp, sư điệt"

Tâm trạng kích động vì lâu ngày gặp được đồng môn của Doãn Lạc Hà bay hết sạch. Tuy nàng và Bách Lý Đông Quân cùng một thế hệ, nhưng y bái Lý tiên sinh làm thầy, còn nàng thì bái Liễu Nguyệt nên vốn dĩ cách nhau một bối phận. Nhưng đó giờ cả học đường ai mà không biết nàng không chịu gọi Bách Lý Đông Quân là tiểu sư thúc chứ, mà nàng cũng không thích tên này gọi nàng là sư điệt luôn nha!

Vậy mà lâu ngày gặp lại tên này lại ngứa mỏ như vậy đó.

Mắt thấy Doãn Lạc Hà sắp cãi nhau với tiểu Bách Lý, Diệp Đỉnh Chi bèn đứng ra chào hỏi làm phân tán sự chú ý của nàng. Doãn Lạc Hà hơi bất ngờ nhưng cũng khách sáo đáp lại, đoạn dẫn cả hai lên thuyền, trước khi lên còn không quên liếc xéo Bách Lý Đông Quân một phát.

Mà tiểu Bách Lý cũng đâu có vừa, lên đến nơi còn quay lại làm mặt quỷ với "tiểu sư điệt" chọc người ta muốn tăng xông mới thôi.

Dùng nội lực trấn áp sóng ngầm, con thuyền rẽ sóng lao băng băng về phương Bắc.

"Ta để rất nhiều rượu trong khoang thuyền. Đường xá xa xôi, là chuẩn bị riêng cho ngươi đấy. Cần gì cứ báo với các đệ tử bên ngoài. Hai năm nay xảy ra kha khá chuyện nhưng đều được Tam thành chủ giải quyết ổn thỏa---"

"Từ đây về thành còn nhiều thời gian, cứ từ từ kể, không cần gấp"

Bách Lý Đồng Quân uống một ngụm rượu, thong thả ngắm hoàng hôn mà đáp. Diệp Đỉnh Chi ôn nhu nắm chặt tay y, mười ngón đan xen.

"Phải, còn nhiều thời gian" Doãn Lạc Hà bật cười thành tiếng. Ba người bọn họ dùng bữa bên mạn thuyền, uống rượu đánh bài, ánh chiều tà bao phủ khắp thân hình bọn họ.

Hoàng hôn màu quýt, ánh vàng trải dài cả chân trời lẫn mặt biển, lấp lánh đến chói mắt, đàn hải âu chao lượn trên cột buồm như tiễn đưa lữ khách hồi hương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top