Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu ngao ngán nhìn gương mặt phị mỡ lấm tấm mồ hôi của Quang. Nếu không bị ràng buộc bởi những phi vụ làm ăn của vợ, Thiệu đã cho gã về vườn từ lâu. Hơn ai hết, Thiệu biết rõ cái gã quân sư an ninh này chẳng làm nên trò trống gì ngoài lòng trung thành tuyệt đối. Bản chất đa nghi khiến Thiệu không tin ai nhưng với Quang thì Thiệu tin. Thiệu tin vì biết sự trung thành của Quang được ràng buộc bởi những phi vụ làm ăn. Nếu không có những phi vụ làm ăn, có lẽ Quang cũng đã bỏ rơi Thiệu như bao nhiêu gã đàn em khác.

Thiệu biết, quốc hội Mỹ dũng đã ngán Thiệu đến tận cổ nhưng vẫn cố duy trì, dù lay lắt. Cái yếu tố để Mỹ duy trì Thiệu năm trong cụm từ "chống Cộng tuyệt đối". Thiệu hiểu điều đó nên bám rịt lấy cái phao chống Cộng để Mỹ đừng bỏ rơi mình.

Nhiều khi Thiệu tự cười cợt mình về cái tư tưởng chống Cộng. Suy cho cùng, chẳng lý do gì để Thiệu căm thù Cộng sản cả. Họ có làm gì ông đâu. Có lần một gã nhà báo Mỹ hỏi về lý do chống Cộng, Thiệu suy nghị mất mấy phút mới tìm được một câu khỏa lấp: "Họ gây mất trị an". Ai muốn hiểu sao cứ hiểu. Ấy vậy mà một số ký giả ăn lương "đen" của Quang, cong đít rán dương rằng: "Việt cộng gây mất trị an khu vực và quốc tế". Làm tổng thống sướng thật. Càng nói những câu tối ý, càng có lý do để người khác suy đoán thành triết lý. Một câu nói bật cũng trở thành một học thuyết. Hồi còn là một anh sĩ quan bộ binh quèn, một lần được giao nhiệm vụ chỉ huy trung đội đi tuần tra khu vực ngoại vi căn cứ. Đang đi tuần, trung đội của Thiệu bất thần chạm mặt hai chiến sĩ Việt Minh đang đi ngược chiều. Hai chiến sĩ Việt Minh thét to: "Đứng lại, các anh đã bị bắt!". Thoáng nghĩ, ngoài hai người Việt Minh đó, có lẽ quân phục kích rất đông nên Thiệu... co cẳng chạy một mạch về đến căn cứ. Tất nhiên đám lính do Thiệu chỉ huy cũng co cẳng chạy theo. Chạy về tới căn cứ, một anh lính nói cho Thiệu biết là hai người Việt Minh đó tay không vũ khí, đi đơn độc chứ chẳng có quân phục kích nào. Thiệu bị sĩ quan chỉ huy mắng: "Tôi không tin những lời anh biện minh mà tôi chỉ tin những gì anh mới làm". Khi trở thành tổng thống, trong một lần độc diễn văn tố cáo láo Việt cộng vi phạm Hiệp định Paris, đồng thời khẳng định quân lực Việt Nam Cộng hòa đủ sức chống chỏi với Việt cộng để cầu xin Mỹ đừng cắt viện trợ, bất thần nhớ đến câu chuyện năm xưa, Thiệu buộc miệng: "Người Mỹ đừng tin lời Việt cộng tố cai Việt Nam Cộng hòa. Người Mỹ hãy nhìn những chiến thắng mà quân lực Việt Nam Cộng hòa đạt được". Nói xong, Thiệu toát mồ hôi hột. May nhờ Quang lanh trí thu xếp cho các ký giả cùng phe sửa lại thành: "Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm".

Ấy vậy cho nên Thiệu giữ sự trung thành của Quang bên mình.

Thiệu cao giọng hỏi Quang:

- Bọn chõ hơi chầu thịt ở dinh Hoa Lan đang mưu đồ đảo chính tôi?

- Thưa Tổng thống, hiện giờ mấy lão chính trị ở đó chưa có động thái rõ ràng. Đáng lo ngại là sự xuất hiện của lão Timmes.

- Timmes?

Thiệu lo ngại trước thông tin này. Timmes là một cựu sĩ quan quân đội của Mỹ được CIA sử dụng làm điệp viên chính trị. Thiệu nhớ tới vụ đảo chính Diệm. Kích hơi cho vụ đảo chính đó là một gã CIA có vai trò giống như gã Timmes này.

- Timmes thường xuyên lui tới dinh Hoa Lan nhưng cái đám chính trị gia hết thời ở dinh Hoa Lan vẫn không đáng ngại bằng tướng Kỳ. Timmes cũng mom men đến gặp tướng Kỳ nhiều lần.

- Anh có nghe thằng Kỳ mưu toan gì không?

- Hiện giờ thì chưa nắm được ông Kỳ sẽ làm gì nhưng...

- Nhưng sao?

- Nếu xảy ra đảo chính, lực lượng nào nắm được không quân thì phần thắng nằm trong tay. Tuy ông Kỳ đã hưu trí nhưng đàn em của ông Kỳ còn trong lực lượng không quân rất đông. Mình đề phòng ông Kỳ cho an toàn.

- Anh đã làm gì chưa?

- Dạ, em đã cho tổ Tulip Đen bám sát tướng Kỳ. Chỉ cần có động tĩnh là em cho ám sát ngay. Giết rắn chỉ cần đập đầu thôi. Nhưng...

- Nhưng sao nữa?

- Em cần giấy phép đặc biệt cho đám đàn em được ra vào Tân Sơn Nhất tự do hơn.

- Thì giấy của tụi Tulip Đen là giấy ưu tiên đặc biệt rồi.

- Không sử dụng giấy này được. Lỡ có anh nào bị phát hiện thì ta lòi bản chất... à không, ta để lộ hành tích. Tổng thống nên cho sử dụng giấy phép của an ninh quân đội.

- À! Được rồi. Anh cần bao nhiêu giấy?

- Càng nhiều càng tốt ạ. Ta chỉ sử dụng hai nhân viên nhưng đề phòng mất thằng này còn thằng khác thay thế.

- Được rồi. Anh cứ ghi sẵn danh sách, tôi đích thân mang sang quân đội yêu cầu họ cấp.

Quang mừng húm. Với loại thẻ đặc biệt này, lính của Quang không còn vùng cấm nữa. Cả tháng nay vợ Quang mè nheo về chuyện mấy chuyến hàng đặc biệt từ Tam Giác Vàng cứ bị hốt ở sân bay. Với loại thẻ này, bây giờ đố thằng nào dám xét hỏi. Chỉ cần một thẻ thôi là Quang đã trúng số mỗi ngày một tờ độc đắc rồi, đằng này có đến mấy chục thẻ.

Thiệu thở dài:

- Tôi vẫn lo ngại đám dinh Hoa Lan.

Lúc nãy, vì cần số thẻ thông hành đặc biệt, Quang đôn sự nguy hiểm của tướng Kỳ lên, bây giờ đã toại nguyện, Quang đẩy vấn đề dinh Hoa Lan lên hàng đầu:

- Bây giờ dinh Hoa Lan trở thành trụ sở quốc hội rồi. Suốt ngày mấy chả cứ tụ tập ở đó bàn cách lật đổ chúng ta. Hay là mình hốt trọn ổ một lần? Ở đó có nhiều thành phần liên can Việt cộng đang bị truy nã, ta đủ chứng cứ để hốt mà không sợ dư luận.

- Nghị sĩ, dân biểu là thành phần bất khả xâm phạm, được miễn trừ... gì quên rồi?

- Được miễn trừ... miễn trừ..., tóm lại là không được phép bắt họ nhưng em đã có cách. Lẫn lộn trong số đó có nhiều tên đang có lệnh truy nã. Ta cứ bắt hết. Bắt xong, ta họp báo cho rằng làm như vậy để thanh lọc Việt cộng nằm vùng, bảo vệ an nguy cho tướng Minh.

Thiệu đoán Mỹ sử dụng dinh Hoa Lan làm thứ áp lực, một loại vòng kim cô đe dọa cái ghế tổng thống của Thiệu. Mỹ đe dọa theo cái kiểu cao bồi miền Tây: "Anh không nghe lời tôi, tôi sẽ xúi giục tụi nó đảo chính anh đấy". Bởi vậy, đụng tới dinh Hoa Lan là đụng tới Mỹ. Nhưng im lặng thì cái gai trong mắt cứ nhức nhối, khó chịu.

Kể từ khi Nixon ra đi trong tai tiếng, Ford trở thành Tổng thống Mỹ. Nhờ chứa, Ford vẫn ủng hộ Thiệu nhờ cái mác chống Cộng. Thiệu cần phải chứng minh cho Ford thấy, dinh Hoa Lan là cái ổ Việt cộng để Thiệu là đứa con cưng duy nhất của Mỹ.

Dù ăn không được cũng phải phá cho hôi, Thiệu mím môi bảo Quang:

- Triệt! Triệt hết đám dinh Hoa Lan. Ngay bây giờ, ta có đủ yếu tố đánh úp cái ổ này không?

- Dạ, có sẵn lực lượng. Em đã dự thảo kế hoạch tấn công dinh Hoa Lan từ hơn một tuần nay.

- Có đảm bảo bí mật không?

- Dạ hoàn toàn bí mật.

- Vậy hành động ngay đi.

- Dạ, em thực hiện ngay.

Quang vừa xoay lưng chưa kịp bước đi thì tiếng chuông điện thoại reo đột ngột. Thiệu cầm ống nghe. Đầu dây bên kia, giọng đại sứ martin vang ong ỏng:

- Tổng thống chịu khó bước ra hành lang nhìn xuống công viên. Chúc tổng thống bình yên.

Martin cúp máy ngang.

Thiệu lẫn Quang chạy nhanh lên Tĩnh Tâm lâu nhìn xuống đường. Sau khi đưa mắt nhìn một lượt quang cảnh dưới đường, Thiệu nhăn mặt hỏi Quang:

- Tụi nó làm gì vậy?

Quang xám mặt:

- Hình như... biểu tình. Sáng nay em đã yêu cầu tướng Bình thu xếp ngăn cản một vụ biểu tình của tụi ký giả. Không hiểu thằng nào tiết lộ bí mật kế hoạch Sao Chổi, hôm qua báo Điện Tín đăng nguyên văn.

Thiệu nhăn mặt:

- Chú làm tình báo gì kỳ vậy? Tạm ngưng kế hoạch tấn công dinh Hoa Lan. Lo đối phó với vụ này gấp.

Quang không ngờ toàn bộ kế hoạch tấn công dinh Hoa Lan đã được một cơ sở bí mật đang ẩn nấp trong vao một thư ký của Quang gởi vào cho cụm trưởng A10 ngay khi vừa soạn thảo xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top