Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đã hơn 11 giờ đêm nhưng phòng làm việc của thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình - Giám đốc Tổng nha Cảnh sát Quốc gia - vẫn sáng ánh đèn. Cái đất Sài Gòn vốn ồn ào náo nhiệt suốt ngày lẫn đêm giờ vắng tanh, vắng ngắt bởi lệnh giới nghiêm của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu khiến cảm giác bất an cư lượn lờ trong từng góc phố tối, hẻm nhỏ. Tiếng pô của một chiếc Honda, thậm chi tiếng rao bán hàng rong vang lên cũng làm người ta rơi vào trạng thái thảng thốt, chờ đợi một tiếng nổ long óc xảy ra sau đ1o. Những vụ ám sát yếu nhân chính trị vừa qua đã khiến không khí Sài Gòn luôn phập phòng một lo sợ vô hình.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả quýt nấp đâu đó giữ những chồng hồ sơ chất đầy trên chiếc bàn làm việc cứ vang đều đặn như nhịp tim của một gã vô hình nào đó.

Nguyễn Khắc Bình mệt mỏi ngã ngửa người trên chiếc ghế cạnh bàn làm việc, mắt nhắm nghiền, tay nắn bóp huyệt thái dương.

Ông ta giữ tư thế ấy suốt gần 1 giờ đồng hồ, thỉnh thoảng hé mắt qua kẽ tay nhìn dãy máy điện thoại 5 chiếc, đen trũi, nằm song song trên chiếc bàn làm việc như một lũ cóc. Ông ta chờ đợi tiếng chuông của chiếc điện thoại được nối dây trực tiếp với Phủ Tổng thống.

Đúng lúc ông ta không chịu đựng nổi kiên trì, toan đứng lên gọi sĩ quan trực pha một ly cà phê đắng thì một loạt chuông từ máy số 1 vang lên. Như một gã háu ăn đang đói gặp món ngon, ông ta chồm lên chộp lấy tổ hợp, run giọng:

- Tôi, thiếu tướng Nguyễn...

Người bên kia đầu dây cắt ngang lời ông ta:

- Tôi là Quang phụ tá an ninh của Tổng thống đây. Tổng thống đã họp xong, mời ông Thiếu tướng qua dinh. Mà khoan đã! Thiếu tướng có chắc rằng hồ sơ vụ ám sát giáo sư Bông đã hoàn tất? Bởi bây giờ đã khuya, Tổng thống rất mệt, dễ cáu gắt.

- Trình ông phụ tá, tôi cam đoan không làm mất thời gian quý giá của Tổng thống.

- Vậy thì ông sang ngay. Ông chỉ có năm phút để hiện diện tại dinh.

- Vâng, thưa ông phụ tá. Tôi xin phép gác máy.

Khắc Bình quơ vội chồng hồ sơ có đánh dấu ký hiệu ưu tiên tối mật rồi đi như bay ra khỏi phòng làm việc, nhảy lên chiếc xe Jeep đã nổ máy chờ sẵn từ lúc nào. Tiếng còi hụ vang lên giữa đêm khuya khiến nhiều giấc ngủ thảng thốt choàng thức.

Chiếc xe lao vùn vụt qua ánh đèn đường mập mờ, qua những chốt gác dã ngoại, qua những chiếc nón sắt đen trũi có bàn tay chào và những họng súng cảnh giác.

Đã được báo trước, chiếc cổng sắt sau dinh Độc Lập mở rộng để chiếc xe lai thẳng vào.

Mặc dù máy lạnh mở hết công suất nhưng không khí vẫn cứ đặc quánh. Trán Nguyễn Văn Thiệu lấm tấm mồ hôi. Viên phụ tá tổng thống lấm tấm mồ hôi. Nguyễn Khắc Bình cũng lấm tấm mồ hôi. Nhưng cái trán nhăn nhúm của gã sĩ quan tình báo Mỹ lại khô ráo một cách khiêu khích.

Thiếu tướng Bình đọc xong bản báo cáo, liếc mắt nhìn trộm gã Mỹ, nhìn trộm Thiệu rồi nói thêm:

- Trình Tổng thống, tôi có linh cảm gã sinh viên Vũ Quang Hùng - kẻ điều khiển vụ ám sát là Việt cộng mặc dù các lời khai của y luôn phủ nhận sự liên quan.

- Căn cứ vào đâu mà anh có linh cảm đó? - Thiệu hơi chồm người lên.

- Trình Tổng thống, theo các báo cáo của mạng lưới an ninh cho thấy, y thường xuyên gặp gỡ một nhân vật mà ta và báo chí quốc tế đã từng quan tâm.

- Ai? - Thiệu nhướng mày.

- Trình Tổng thống, đó là tên Nguyễn Minh Trí - Ngập ngừng giây lát, Bình nói tiếp - Trí là một trong năm sinh viên tố cáo chế đô lao dù Côn Đảo tại Hạ viện vào ngày hai mươi bốn tháng năm năm bảy mươi mà báo chí quốc tế làm ầm ĩ. Điều đáng lưu ý là, trước khi xảy ra vụ ám sát giáo sư Bông vài tuần, đương sự có lảng vảng gần dinh thự giáo sư Bông ít nhất hai lần.

Bình lấy từ trong cặp hồ sơ ra vài bức ảnh chìa về phía Thiệu. Thiệu cầm lên săm soi rất kỹ. Bức ảnh đầu tiên cho thấy một thanh niên rất trẻ, ăn mặc theo kiểu hippie, dáng cao và ốm, mang cặp kính đen to bản, đang ngồi trên một chiếc Honda 67 nhìn về phía một ngôi biệt thự. Đó là ngôi biệt thự của giáo sư Bông. Sau lưng người thanh niên hippie là một thanh niên khác không nhìn rõ mặt. Bức ảnh thứ hai được cắt ra từ một tờ báo. Đó là bức ảnh chụp 5 sinh viên tại trụ sở Hạ viện. Trong số 5 sinh viên, có một gương mặt rất giống người thanh niên ngồi trên chiếc Honda 67 trong bức ảnh thứ nhất.

- Nhưng thằng Trí thuộc lực lượng sinh viên quật phá chứ có phải là Việt cộng đâu? - Thiệu nhíu mày.

- Trình Tổng thống, có chứng cứ cho thấy Trí đã từng vào mật khu Cộng sản ở Đức Hòa, Đức Huệ thuộc tỉnh lỵ Hậu Nghĩa ngay sau trận tấn công Tết Mậu Thân năm Sáu tám hơn một tuần lễ. Tiếc rằng ta không có bằng chứng cụ thể. Nếu bắt Trí, tôi e rằng... - Bình liếc mắt về phía viên sĩ quan tình báo Mỹ, ngập ngừng để tìm từ phù hợp - ... E rằng... phía đồng minh cho là ta đàn áp sinh viên.

Thiệu liếc xéo về phía gã sĩ quan tình báo Mỹ:

- Ông có nghĩ thế không?

Gã Mỹ nhún vai:

- Trong trường hợp này, cho dù những kẻ ám sát không nhận mình là Việt cộng thì ta cũng phải biến chúng thành Việt cộng để giải độc dư luận. Ngài nên nhớ dư luận đã cho rằng ngài tổ chức ám sát ngài giáo sư để giữ quyền lực với Hoa Kỳ. Hãy tặng Việt cộng thành tích này.
Thiệu khó chịu vì cách nói của gã Mỹ nhưng ông ta cố giữ vẻ điềm nhiên ra lệnh cho Bình:

- Hãy tổ chức công bố báo chí rằng, Vũ Quang Hưng khai nhận nghe lời xúi giục của Nguyễn Minh Trí ám sát giáo sư Bông. Anh hãy làm một bản cung giả cho cánh ký giả thấy Hùng khai tên Trí là một Việt cộng nguy hiểm đang có danh sách ám sát tuần tự Thủ tướng Trần Thiện Khiêm, tôi và... - Nhìn quanh thấy phiên phụ tá an ninh đang cắm cúi ghi chép, Thiệu nói tiếp - Và Đặng Văn Quang, phụ tá Tổng thống. À, cho tướng Cao Văn Viên vào luôn danh sách.

Bình thở phào:

- Trình Tổng thống, vâng.

- Tôi cho anh một tuần chuẩn bị tài liệu giả để căn cứ cho báo giới. Hãy tóm đầu tên Trí trước khi họp báo.

- Trình Tổng thống, vâng.

- Được rồi. Anh có thể về.

- Trình Tổng thống, vâng.

Nguyễn Khắc Bình nhẹ nhõm. Ánh mắt ông ta lộ vẻ mệt mỏi rõ rệt.

Khi Bình vừa khuất sau cánh cửa, Thiệu nói bâng quơ:

- Trong khi Việt Nam Cộng hòa đang cố hết sức chống chọi với Cộng sản thì Tòa Bạch Ốc lại tìm cách bắt tay với Bắc Cộng.

Gã Mỹ nhếch mép:

- Tôi rất hiểu và cảm thông tâm trạng của ngài Tổng thống nhưng ngài Tổng thống không chịu hiểu và thông cảm tâm trạng của Washington. Washington đang cần hòa bình. Người dân Mỹ không muốn con em họ tham chiến ở Việt Nam nữa. Người dân Mỹ đang đòi hỏi quân đội Mỹ rút về nước. Đáp ứng nguyện vọng đó, buộc lòng Tòa Bạch Ốc phải thu xếp rút lui có trật tự khỏi chiến trường Việt Nam . Để giải độc danh dự, Tòa Bạch Ốc cần có một thỏa hiệp tại hòa đàm Paris . Cũng giống như ngài đang tìm cách giải độc vụ ám sát giáo sư Bông thôi. Bây giờ, Việt Nam Cộng hòa và Mỹ đang cùng trên một chuyến tàu giữa đại dương, nếu Việt Nam Cộng hòa muốn rẽ trái trong khi Mỹ đang rẽ phải thì chỉ có một cách duy nhất: Việt Nam Cộng hòa phải nhảy khỏi con tàu...

Thiệu thoát tay ngắt lời gã Mỹ:

- Ồ! Ông không cần phải dạy Tổng thống một nước phải làm gì. Ông chỉ cần giải thích vì sao...

Cánh cửa phòng họp bật mở cắt ngang giữa chừng câu nói của Thiệu. Bà Sáu vợ Thiệu bưng chiếc khay chè bước vào nhún mình nghiêng đầu chào mọi người. Chiếc áo dài vàng có thêu cặp rồng khiến bà trông giống một bà hoàng hậu nhưng cái điệu bộ bưng khay chè lại khiến bà giống một cung nữ. Dù sao, sự xuất hiện của bà cũng làm ánh sáng trong phòng họp giữa đêm khuya bớt đi màu ảm đạm.

Thấy vợ xuất hiện, Thiệu ỉu xìu ngồi xuống chiếc ghế nệm, cố ra vẻ mệt nhọc. Gã người Mỹ đứng lên, nghiêng mình chìa tay nhận chén chè đậu đen từ tay bà Sáu, nói nịnh:

- Ồ! Nhờ có một bông hoa xinh đẹp này làm nội tướng nên ông Tổng thống mới đủ tâm trí "bình thiên hạ". Ông Tổng thống được Chúa ưu đãi hơn mọi người.

Bà Sáu ném tia nhìn từ đôi mắt phượng về phía gã Mỹ:

- Tôi làm sao dám sánh với hoa khôi chiêu đãi viên hàng không của ông Phó tổng Kỳ. Năm nay là năm con chuột, tức năm tuổi của ông nhà tôi. Nghe nói, mấy ngài ở Tòa Bạch Ốc muốn tôi phải nhường cái áo hoàng hậu cho bà Kỳ.

Bà Sáu ám chỉ việc Mỹ có ý đồ lấy Kỳ thay Thiệu.

Thiệu đứng lên ôn tồn nói với vợ:

- Thôi, bà cho anh em tôi được bàn tiếp chuyên đang dang dở.

Hiểu ý, bà Sáu đặt khay chè cho Quang - viên phụ tá an ninh - vẫn đang ngồi cắm mặt vào quyển sổ tay ghi chép gì đó rồi vừa mở tủ rượu vừa nói với gã người Mỹ:

- Tánh bà nhà tôi vậy đó. Cứ ruột để ngoài da, nghĩ sao nói vậy - Thiệu nhấp một hớp rượu rồi chuyển ý - Các ông không hiểu Bắc Việt bằng chúng tôi. Nếu tôi chấp nhận ngồi vào bàn đàm phán Paris tức là tôi chấp nhận thế hợp pháp của chính phủ Mặt trận Dân tộc Giải phóng. Chấp nhận điều đó, tức là chúng tôi khai tử mình. Tôi tha thiết mong các ông nghĩ lại. Quân lực Việt Nam Cộng hòa chúng tôi đủ sức chặn đứng các cuộc tấn công của Bắc Việt, thậm chí có thể vượt sông Bến Hải mà không cần có quân lực Hoa Kỳ. Miễn là chúng tôi được viện trợ đầy đủ về đạn dược, khí tài chiến tranh và đô-la. Hãy tin điều đó. Chúng tôi đã tăng cường bảo vệ Quảng Trị bằng cách thành lập sư đoàn 3 vào tháng 10 năm ngoái. Mới hôm qua, tôi đã triệu tập tướng Viên, tướng Lãm, tướng Giai để chốt lại kế hoạch phòng thủ Quảng Trị. Khi Quảng Trị vững, chúng tôi sẽ vượt sông Bến Hải và ép buộc Bắc Việt phải rút lại yêu cầu sự có mặt của phái đoàn Cộng hòa Miền Nam Việt Nam ra khỏi bàn hòa đàm Paris.

Gã Mỹ bình thản múc từng muỗng chè cho vào mồm vừa nghiêng đầu lắng nghe Thiệu nói. Chờ cho Thiệu lấy hơi, gã chen vào:

- Nếu quân lực Việt Nam Cộng hòa đã đủ sức đương đầu với quân Cộng sản thì quân đội Mỹ không cần hiện diện tại đất nước này. Để chúng tôi có cớ rút quân ra khỏi Việt Nam , giải pháp hòa bình là tốt nhất. Ông hãy yên tâm chấp nhận giải pháp hòa đàm Paris . Nếu quân đội Bắc Việt Nam tiến sâu về phía Nam thì Hà Nội sẽ trở về thời kỳ đồ đá bởi lực lượng B52 của chúng tôi. Chúng tôi vẫn sẽ phải viện trợ toàn diện cho Việt Nam Cộng hòa.

Thiệu nhăn mặt:

- Nếu Hoa Kỳ ngưng viện trợ cho chúng tôi thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi dinh Độc Lập nhường miền Nam cho Cộng sản.

Gã người Mỹ xoa tay sau khi nhấp nháp miếng chè cuối cùng:

- Tôi xin nói cho Tổng thống biết trước những thông tin mà đại sức chúng tôi sẽ thông báo cho Tổng thống trong nay mai. Dù muốn dù không, ngài phải chấp nhận sự tồn tại hiển nhiên của chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam và Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam tại miền Nam. Quân đội Bắc Việt tức lực lượng quân sự của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa sẽ không rút về phía Bắc sông Bến Hải đâu.

Nguyễn Văn Thiệu đưa hai tay lên trời:

- Hoa Kỳ muốn chúng tôi giao miền Nam cho Cộng sản?

Gã người Mỹ móc khăn tay ra chùi mép:

- Tôi chỉ là một nhân viên tình báo Mỹ có thiện cảm với Tổng thống. Tôi chỉ cho ngài biết những thông tin còn bí mật chứ tôi không thể giải thích những thông tin đó. Xin nói thêm là, nếu ngài không chấp nhận điều kiện tôi đã nói lúc nãy, buộc lòng chính phủ Hoa Kỳ phải loại bỏ ngài.

Thiệu và Quang nhìn nhau. Gã người Mỹ nói tiếp:

- Tôi đang cân nhắc đến việc nói tiếp cho ngài Tổng thống nghe về một kế hoạch tối mật của Hội đồng An ninh quốc gia Hoa Kỳ, liên quan đến sinh mạng của Tổng thống. Thông tin bí mật này, nếu tôi bán cho một tờ báo, tôi sẽ được một khoản tiền thù lao đủ để đi du lịch với một cô gái xinh đẹp vài năm trời ở châu Âu. Tổng thống có cần nghe thông tin này không?

Thiệu đỏ mặt:

- Kế hoạch một cuộc đảo chánh?

- Đúng. Và tôi đang cân nhắc xem có nên nói miễn phí với Tổng thống không?

Thiệu nhìn Quang hất hàm. Hiểu ý, Quang rút từ trong cặp táp ra một ngân phiếu đưa cho Thiệu ký tên. Sau khi cầm tờ ngân phiếu, gã Mỹ rút từ trong áo của gã ra một phong bì chìa cho Thiệu:

- Đây là bản sao chỉ thị mật của Kissinger gởi cho đồng nghiệp tôi là Roger Morris và Tony Lake . Chỉ thị này nhằm đối phó với việc Tổng thống cương quyết từ chối ngồi vào bàn đàm phán Paris . Bây giờ, có lẽ tôi nên về để Tổng thống và ông phụ tá nghiên cứu tài liệu.

Gã Mỹ đứng lên chìa tay cho Thiệu bắt. Không bận tâm chút nào đến việc đưa tiễn gã Mỹ ra cửa, Thiệu nôn nóng xé chiếc phong bì. Ngay sau khi liếc vài hàng trong trang đầu tiên, Thiệu đã xây xẩm mặt mày ngồi phịch xuống, chìa hồ sơ cho Quang đọc tiếp:

- ... Tận dụng mọi khả năng quan hệ kể cả sử dụng đô la với các tướng lĩnh quân đội Việt Nam Cộng hòa để chuẩn bị một cuộc lật đổ... Hạn chót để có kế hoạch hoàn chỉnh gởi về Hội đồng An ninh quốc gia là ngày 21.10.1972. Ký tên Kissinger.

Thiệu nhìn Quang thẫn thờ:

- Bọn Mỹ đã ép tôi vào đường cùng. Liệu ta còn thời gian bao lâu để cù cưa trì hoãn việc ngồi vào bàn đàm phán Paris chết tiệt kia?

Quang nhún vai:

- Đến tháng mười năm nay.

Trong lúc Thiệu xanh xám mặt mày thì gã Mỹ ung dung chui vào một chiếc xe du lịch.

Trước khi khởi động máy rời dinh Độc Lập, gã lôi từ dưới ghế nệm ra một cái máy truyền tín hiệu rồi gõ một bản báo cáo ngắn: "Đã hoàn tất nhiệm vụ hù dọa hoàng đế. Sis. Ông ta đang sợ chết khiếp. Sis."

Gã mỉm cười khoái trá khi nhớ đến khoản tiền trong ngân phiếu của Thiệu đưa. Gã thầm nghĩ: "Cái nghề tình báo chính trị hái ra tiền quá dễ dàng nếu biết làm cá hai mang".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top