Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều biết Cơ Phát là thư đồng của Thái tử, nhưng không ai biết tình cảm của y đối với Hàn Diệp. Y vốn tưởng thứ tình yêu này chỉ có thể mãi mãi chôn sâu dưới đáy lòng, thẳng đến năm mười sáu, kiếp sống thư đồng của Cơ Phát sắp chấm dứt, lúc y bởi vì chuyện sau này không thể thường thấy Hàn Diệp mà rầu rĩ không vui, Hàn Diệp liền vụng trộm kéo y đến nơi bí mật của hai người.

Cơ Phát nghĩ, mình hẳn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tiếng ve cùng gió nhẹ ngày đó, vĩnh viễn nhớ rõ hai tròng mắt sáng ngời của Hàn Diệp.

"Tiểu Phát, sau này ngươi không cần phải đến bồi ta đọc sách, vì thế không cần vất vả như vậy, không cần bất chấp giá rét hay thức khuya dậy sớm. Sau này, ngươi không phải thư đồng của Thái tử, ngươi có thể làm chính ngươi." Cơ Phát vẫn cúi đầu, Hàn Diệp nhìn chằm chằm đỉnh đầu y.

"Trước kia, ngươi thường lén lút nói với ta mỗi ngày đều phải dậy sớm, không được lười biếng, cũng không thể giống như những người khác đi ra ngoài chơi, ta cho rằng ngươi không muốn."

"Không phải, ta chỉ là, ta chỉ là..." Cơ Phát gấp gáp muốn phản bác, nhưng lại xấu hổ không dám nói ra, 'ta chỉ muốn làm nũng với huynh'.

"Chỉ là như thế nào? Nếu như không phải thật sự không muốn, vậy, ngươi đang làm nũng với ta sao?" Hàn Diệp nói. Cơ Phát nghe Hàn Diệp nói ra câu nói trong lòng mình, đột ngột ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, sau đó sắc đỏ từ hai gò má lan tràn đến hai cổ.

Nhìn thấy bộ dạng này của Cơ Phát, Hàn Diệp cũng hiểu được ý tứ của y, cười khẽ một tiếng, nói" Là do ta trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ta sớm nên nghĩ đến. "

"Tiểu Phát, nếu như ta nói, ta tâm duyệt ngươi, không biết ngươi có nguyện ý nắm tay đồng hành cùng ta hay không?" Hàn Diệp nghiêm túc nhìn chằm chằm Cơ Phát, chậm rãi nói ra mục đích chuyến đi hôm nay của hắn.

"Thái tử, nhưng mà, chúng ta đều là nam tử? Làm sao, làm sao..." Cơ Phát bị lời nói của Hàn Diệp dọa sợ, y chưa từng nghĩ tới có một ngày Hàn Diệp sẽ trịnh trọng biểu lộ tâm ý với y như thế.

"Ngươi chỉ cần trả lời ta, có nguyện ý hay không. Nếu ngươi nguyện ý, tương lai vạn trọng khó khăn, ta đều vì ngươi che chắn, tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi. Nếu như ngươi không muốn, hôm nay coi như ta chưa từng nói ra những lời này, ngày sau, ta cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với ngươi nữa." Hàn Diệp một phen nắm lấy tay Cơ Phát, nhìn chằm chằm y nói.

Hàn Diệp vừa dứt lời, Cơ Phát liền trở tay nắm tay Hàn Diệp nói, "Ta tự nhiên là nguyện ý, ta từng cho rằng, đây sẽ là khát cầu mà cả đời ta không thể có được, ta chưa bao giờ dám nghĩ tới có một ngày giấc mộng đẹp này cũng có thể thành hiện thực, ta đương nhiên nguyện ý. Chỉ là, Diệp ca ca huynh là Thái tử, một khi có người biết chúng ta có loại tình cảm này, liền sẽ vạn kiếp bất phục, huynh không sợ sao?"

Hàn Diệp nhìn thật sâu vào mắt Cơ Phát, mở miệng nói, "Nếu như làm Thái tử, làm Hoàng đế, mà phải buông tha cho tình yêu, chẳng phải rất đáng thương sao? Ta tin tưởng tương lai ta sẽ là một vị thánh minh quân chủ, nhưng ta quyết không vì thế mà từ bỏ ngươi. Ngươi nguyện ý cùng ta ngắm phong cảnh tương lai không?"

"Ừm. Chỉ là, Diệp ca ca, ta không cần huynh thay ta ngăn trở vạn trọng khó khăn, ta muốn cùng huynh đối mặt với hết thảy. Hơn nữa, chúng ta ở trước mặt người ngoài tuân thủ lễ tiết, người khác làm sao biết được, có đôi khi bí mật cũng không phải chuyện người ngoài có thể dễ dàng nắm bắt được, huynh nói có đúng hay không. "

"Ừm."

...........

Võ nghệ của Cơ Phát so với toàn bộ thiếu niên đồng trang lứa trong kinh thành cũng được coi là kiệt xuất. Năm mười tám tuổi theo Thái tử xuất chinh, hộ vệ biên cương an bình. Bởi vì quân công lớn lao, trở thành tướng quân trẻ tuổi thanh danh truyền xa. Thời gian một năm trong quân doanh, rời xa kinh thành, ngược lại cho Cơ Phát cùng Hàn Diệp cơ hội hít thở không khí, không bị khuôn sáo ước thúc, hai người ở chung càng tự tại. Cơ Phát thậm chí nghĩ tới, nếu Hàn Diệp không phải Thái tử, hai người cứ như vậy thủ thành biên cương cả đời cũng rất tốt. Cơ Phát có đôi khi nghĩ, Hàn Diệp đối với mình quá tốt, mình càng ngày càng tham lam.

Sau khi hồi kinh, Cơ Phát đặc biệt quý trọng mỗi một lần được lén gặp mặt cùng Hàn Diệp. Nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng mệt mỏi của Hàn Diệp, y cũng biết hắn phải vất vả đối phó với thủ đoạn âm thầm của các hoàng tử khác, ngoại trừ mỗi lần gặp mặt ôm hắn một cái, ngoài ra hai người cũng không làm được gì khác.



Tôi dốt văn mà toàn bốc trúng mấy bộ văn vở là sao??? Huhu đau khổ quá😢😢😢

Quan trọng là tình cùng đã tỏ rồi mà sau Cơ Phát phải vào cung làm phi chắc thái tử khóc ngất trong nhà vệ sinh mất ( và tôi cũng thế :<) 🤧🤧🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top