Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đời thường nói, vận may có lúc chẳng thấy đâu, chuyện xui rủi thì cứ như lũ kéo đến. Mãi đến lúc này Hàn Diệp mới tận lực ngộ ra chân lý này. Hắn vừa tiễn Cơ Phát đi, không lâu sau lại có hai người tìm đến, mà hai người này, vừa nhìn thấy đã khiến hắn cảm thấy chán ghét cực độ. 

Một người tên Dương Thanh Giang, người còn lại tên Lục Tuyết Như, cả hai đều mang phong hiệu Quý phi. Vừa vào cửa, cả hai người đều cười giả lả, tỏ vẻ thân thiết quan tâm đến Hàn Diệp, khiến da gà da vịt của hắn thay nhau mà nổi lên. Chưa xét đến thái độ giả tạo của hai người, cách trang điểm loè loẹt có chút thái quá của Dương Thanh Giang cũng đủ khiến hắn cảm thấy kinh tởm.

Lục Nha Nhiên dường như cũng không thích hai người này cho lắm, lúc đầu Hàn Diệp còn nghĩ nàng hiền lành nhút nhát, không ngờ miệng lưỡi cũng không kém ai, Hàn Diệp chưa kịp nói gì, hai người kia đã bị nàng chặn miệng đến ba bốn lần.

Lục Tuyết Như cầm ly trà nóng lên nhấp một ngụm, lông mày khẽ nhíu lại, "Ai~ Hoàng hậu à, trà này không phải đắng quá hay sao? Sao người lại dùng loại trà hạ đẳng thế này? Hoàng thượng không thích vị đắng thế này đâu."

Lục Nha Nhiên hai tay chống hông, mắt cũng không thèm liếc đến cô ta một chút, nói, "Hừ, chẳng phải là vì đãi hai người nên mới dùng loại trà này sao? Hoàng thượng đến đương nhiên phải dùng thứ khác rồi, so sánh được sao?"

Lục Tuyết Như liếc mắt nhìn Nha Nhiên một cái, lại giả bộ không có chuyện gì, nói tiếp, "Hoàng hậu, huynh xem huynh kìa, sắc mặt tái nhợt như thế, có cần muội nhờ người mang thuốc bổ đến?"

"Ai~, quý phi nhọc lòng, hoàng thượng đã sớm phân phó dùng loại dược tốt nhất ở ngự y phòng, không đến lượt người lo lắng."

"To gan!", Lục Tuyết Như đập bàn đứng lên, ngón tay thon dài chỉ vào Lục Nha Nhiên, "Bổn cung đang nói chuyện với hoàng hậu, không đến lượt một tiện tỳ nhỏ bé như ngươi chen vào!"

Lục Nha Nhiên nhếch môi, nhún vai một cái, "Biết sao được, hoàng thượng bảo gặp người khác, chỉ cần ta đối đáp là được, hoàng hậu không cần mở lời, tránh tốn sức!"

"Ngươi đừng một câu hai câu đều nhắc đến hoàng thượng như thế!"

Lục Nha Nhiên vẫn dửng dưng, "Biết sao được, chủ tử nhà ta được hoàng thượng sủng ái, ta một câu hai câu đều nhắc đến người chỉ vì muốn thể hiện sự kính trọng mà thôi."

"Ngươi!!!!", Lục Tuyết Như bị làm cho nghẹn lời, còn muốn nói gì đó thì Dương Thanh Giang dùng tay kéo nhẹ góc tay áo nàng, ý bảo nàng bình tĩnh, lại nhìn Hàn Diệp, "Hoàng hậu, Tuyết Như tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong người rộng lượng không tính toán so đo với muội ấy."

Lục Nha Nhiên nghiêng đầu, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm, "Hai mươi ba tuổi rồi vẫn còn nhỏ? Vậy chẳng phải nên ở nhà đọc sách học nữ công sao? Đến đây làm cái gì?"

Hàn Diệp bị Lục Nha Nhiện chọc cho suýt thì bật cười, cố gắng nhịn xuống, nhìn hai người nọ đã bị nàng làm cho tức đến đỏ mặt, cảm thấy cũng đủ rồi, liền mở lời đặt thang cho hai người đi xuống, "Hôm nay ta mệt rồi, hai người về đi. Nha Nhiên, tiễn khách.", nói đoạn, Hàn Diệp đứng lên đi vào trong.

Lục Nha Nhiên nhìn Lục Tuyết Như và Dương Thanh Giang, nghiêng người, đưa tay, còn kèm theo một nụ cười không thể nào tươi tắn hơn.

----------------

"Sao huynh không nói gì? Con tiện tì đó, thật không biết phép tắc!", Lục Tuyết Như vừa đi ra khỏi Nam Xuân Cung đã bắt đầu bộc phát, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo mấy phần, trông thật sự khó coi.

Dương Thanh Giang vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh của mình, chỉ là tay đã xiết chặt lại, lộ cả gân xanh. Hắn nói, "Muội không thể bình tĩnh một chút sao? Hiện giờ chúng ta không thể đắc tội với người của Nam Xuân Cung, đợi một thời gian nữa, lúc hoàng thượng ít để ý đến bọn họ rồi, chúng ta ra tay vẫn chưa muộn."

--------------

Cơ Phát ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương cả một ngày, lúc y đứng lên khỏi thư án thì trời cũng đã tắt nắng. Có thể là vì ngồi quá lâu, lúc đứng lên còn có chút choáng váng, trời đất tối sầm, khiến Cơ Phát phải dựa người vào giá sách bên cạnh một lúc mới lấy lại được thị lực cùng thăng bằng.

Dương Đới Minh vừa lúc đi vào trong, trên tay còn bưng một ly trà nóng, cẩn thận mang đến bên cạnh y, "Hoàng thượng, người không sao chứ?"

Cơ Phát xua xua tay, cầm lấy chén trà uống một hơi đến cạn, sau đó mới trả lời, "Không sao, ta đói rồi, nói ngự thiện phòng chuẩn bị cơm đi."

"Vâng.", Dương Đới Minh khom người lui xuống.

Cơ Phát nhìn bản vẽ ở trên thư án, có chút nhíu mày, trên bàn là một bản đồ địa hình bằng da dê, ký hiệu rõ ràng, phía bắc là Tây Chu, phía Nam là Đại Tĩnh. Ở một góc nhỏ trước khi bản đồ kết thúc, còn có một phần được tô sẫm lại, viết bên trên hai chữ Duyên Quốc.

.............

Dương Đới Minh nhìn Cơ Phát vừa ăn được hai ba miếng đã bỏ đũa, có chút đứng ngồi không yên, vị hoàng đế này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là khẩu vị không tốt lắm, một bữa cơm ăn cũng không bao nhiêu, hằng ngày còn lao lực làm việc, thật khiến hắn gấp đến độ chân như giẫm phải lửa.

Cơ Phát cũng không phải không muốn ăn, mà thật sự ăn không vào, nhìn một bàn toàn sơn hào hải vị trước mặt, so với dĩa hoành thánh lúc sáng ăn ở Nam Xuân Cung, e là còn cách xa mấy con phố!

Cũng không biết có phải là Dương Đới Minh nhìn trúng tâm tư của y hay là nói bừa mà trúng, chỉ thấy hắn nhăn mày đắn đo một lúc, nhỏ giọng hỏi, "Hoàng thượng, người có muốn đến chỗ hoàng hậu dùng bữa không? Nghe nói hoàng hậu vẫn chưa dùng vãn thiện."

"Khụ...", Cơ Phát ho khan một tiếng, vờ như không có chuyện gì mà đứng lên, "Trẫm no rồi, đi dạo một chút.... ừ, tiêu thực."

--------

Cơ Phát chậm rai đi phía trước, sau lưng chỉ có mình Dương Đới Minh theo cùng, hai người lòng vòng một lúc lâu, đến mức suýt chút nữa Dương Đới Minh nghĩ rằng vị tổ tông nhà mình thực sự chỉ muốn đi bộ tiêu thực thì Cơ Phát lại rẽ bước sang một hướng khác, rất quen thuộc, hướng thẳng đến Nam Xuân Cung.

----------

Hàn Diệp vừa cầm đũa lên, còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Cơ Phát thong thả từ ngoài cổng cung đi vào. Hắn liếc nhìn trần nhà một cái, hôm nay Nam Xuân Cung này đúng là vượng khí, người ra kẻ vào thật nhiều!

Cơ Phát đi vào cửa, hiển nhiên cũng không đòi hỏi Hàn Diệp phải hành lễ với mình, nhìn một bàn cơm nước đầy đủ lại có vẻ thanh đạm trước mặt, ánh mắt hơi sáng lên một chút, tỏ vẻ ngạc nhiên, "Ai nha~ ái phi, giờ này mới ăn sao?"

Hàn Diệp liếc nhìn y một cái, cũng không muốn đôi co cho lắm, coi y như không khí, tự mình tiếp tục dùng bữa. Cơ Phát lại tựa như muốn diễn kịch đến cùng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, vẫy vẫy tay với Lục Nha Nhiên, "Mang thêm một bộ bát đũa cho trẫm."

"Ngươi vẫn chưa ăn?", Hàn Diệp khó hiểu nhìn y, chẳng phải mới nói hắn ăn muộn sao?

"Sao có thể?", Cơ Phát nghiêng đầu, "Ta ăn rồi."

"Vậy ngươi còn muốn bát đũa làm gì?"

"Ta vừa đi bộ tiêu thực, nên lại đói rồi.", Cơ Phát lấy làm hiển nhiên nói ra lý do của mình, cầm lấy bát đũa Nha Nhiên vừa mang đến, vô tư ngồi ăn.

Hàn Diệp nheo mắt nhìn vị hoàng đế trước mặt, cái ấn tượng lạnh lùng xa cách lần đầu gặp mặt y đã thành công tan thành mây khói rồi! Cho dù mục đích tiếp cận hắn của y có là gì đi nữa, thì hiện tại, y chính là đến chỗ hắn ăn chực! Còn nói dối! Nói dối không chớp mắt!!!!

"Aiz, ái phi, ta biết ta đẹp, nhưng nhìn ta cũng không no bụng được đâu.", Cơ Phát vừa gắp một miếng cá lên, vừa dùng tay lấy xương ra vừa nói. Lấy hết xương rồi lại đặt miếng cá vào bát của Hàn Diệp, "Đây, ăn đi, ăn nhiều mau lại sức, sớm sanh quý tử cho trẫm."

Hàn Diệp sầm mặt lại, ánh mắt như lưỡi dao phóng thẳng đến chỗ Cơ Phát, nếu không phải hắn không muốn mình vừa sống lại đã bị chém đầu vì tội khi quân thì lúc này đã xông đến chỗ Cơ Phát mà đánh y một trận! 

Cố gắng điều chỉnh nhịp thở, Hàn Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn đang còn cười tủm tỉm với mình ngay sát bên cạnh, chỉ có thể nhìn trời niệm phật, bữa ăn này nhanh nhanh trôi qua một chút!!!!!!

-------------------end chương---------------

p/s: tôi thật sự lấy làm khó hiểu, rõ ràng đang viết chính kịch mà, sao càng ngày càng thấy tấu hài rồi??????????????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top