Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Điều dang dở ngọt ngào 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân sau khi đắn đo vội đi về phòng bệnh, Châu Ngọc mua thêm 1 ít đồ cá nhân để ở lại chăm mẹ.

- Hai đứa về nghỉ đi, chú ở lại chăm mẹ cho.

Cúc vừa uống thuốc nên thiếp đi không nghe thấy, 2 cô nàng vui mừng nắm tay chú động viên. Cả đời Quân chỉ có 1 ước nguyện duy nhất là ở bên cạnh Cúc, anh không thể dễ dàng từ bỏ được, đó không phải là anh, yêu và chờ đợi 1 đoạn đường dài, dù có dừng lại cũng phải dừng khi không còn hơi sức nữa

- Chú cố lên, chúng cháu ủng hộ chú

Sau khi bàn bạc cả 3 quyết định buổi tối 2 nàng thay nhau ở lại với mẹ còn ban ngày là trách nhiệm của chú Quân. Ngày hôm sau thấy Quân đến, Cúc nhất mực đòi xuất viện trở về nhà nhưng bác sĩ không cho phép đành miễn cưỡng ở lại. Ban ngày Châu Ngọc đều phải đi làm Cúc chẳng thể ép con, Quân dựa cớ đó mà ngày 3 bữa chuẩn bị đồ cho Cúc tẩm bổ. Thế nhưng giống như 2 chiếc bóng vô hình ở bên nhau, Quân tự hỏi tự trả lời, tự mình nói chuyện, Cúc nửa lời cũng không đáp lại

- Chú Quân đến rồi ạ.

Châu mệt mỏi vươn vai, ở bệnh viện dù là phòng VIP cũng không quen chỗ, cả đêm cứ chập chờn canh chừng mẹ nên ngủ không được bao nhiêu.

- Cháu về nghỉ chút rồi đi làm, có chú ở đây trông mẹ rồi

- Dạ. Chú để ý mẹ giúp cháu, đêm qua mẹ cháu lại phát sốt nên hôm nay vẫn mệt

Quân ậm ừ vẫy tay đuổi Châu đi về, trong phòng Cúc không thèm để ý đến sự có mặt của anh, giống như người câm nửa lời không nói.

- Để mình

Cúc cầm ly muốn rót nước, Quân nhanh tay giành lấy làm giúp cô, Cúc vô cùng khó chịu hất mạnh, ly nước đổ hết lên tay anh, Quân cắn môi kìm nén, lấy ly khác pha nước ấm để lên bàn.

- Cậu uống đi, mình ra ngoài 1 lát.

Phòng bệnh không có Quân lại trở về sự im lặng cô quạnh, Cúc chẳng hiểu nổi bản thân mình lúc này, thấy Quân cô liền nghĩ đến Diễm Loan, tới những viễn cảnh tồi tệ của 1 mối quan hệ tay 3. Trong lòng cô không ngừng tự nhủ, Quân là bạn thân, là bạn tốt của cô, Quân có cuộc sống riêng của mình, Quân quen biết ai cũng không tới lượt cô quản.

- Chồng cô tâm lý thật đấy ạ.

Cô y tá trẻ vừa tiêm vừa cảm thán, Cúc nhíu mày. Chồng? Ý nói Quân à? Không nhìn thấy bức tường thành giữa 2 người hay sao mà nghĩ Quân là chồng

- Hôm cô nhập viện á, chú hớt hải chạy vào, mặt tái xanh tái mét, lúc cô ngất xỉu chưa tỉnh, cháu còn thấy chú khóc đấy cô ạ. Cô chú làm cháu ngưỡng mộ luôn

Nghe lời y tá nói, Cúc rơi vào trầm tư, cô biết được vẻ mặt lo lắng đó của Quân, cô ghi nhớ rất rõ vẻ mặt ấy, bởi vì mấy mươi năm qua ngoài Quân ra, chưa từng có người đàn ông nào lo lắng cho cô như thế. Lúc cô bị động thai khi mang bầu Châu, là Quân nửa đêm chạy từ Hà Nội lên Thái Nguyên vào viện chăm cô, khi cô bị đụng xe sẩy thai cũng là Quân đưa cô vào viện, trong cơn mê man, Cúc nhìn rõ Quân khóc. Bao nhiêu năm qua mỗi lần mệt mỏi hay muốn gục ngã, đều là Quân đến bên cho cô dựa vào.

- Có hôm cháu trực đêm, vẫn thấy chú ở đây, ngủ ngoài hành lang đấy cô ạ. Lờ mờ sáng cháu mới thấy chú rời đi, trời sáng đã thấy chú quay lại mang theo đồ ăn. Chú chu đáo quá luôn ấy.

Cúc bất giác nhoẻn miệng cười, lời của y tá khiến trái tim cô vô cùng ấm áp, ngần ấy năm cô mới phát hiện bản thân không hề cô đơn vì luôn có người ở phía sau chờ cô bằng tất cả sự yêu thương.

- Mà cô ơi. Nước trong này rất nóng cô nhé, vừa nãy chắc chú không chú ý nên bị bỏng, cháu pha sang bình khác cho ấm, cô để ý nhé.

- Chú đi đâu rồi cháu?

- Chắc là đi xử lý vết bỏng cô ạ, ban nãy cháu thấy chú tự ôm tay chạy đi tìm y tá

Cúc đứng khoanh tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mấy ngày nay bản thân thật sự quá mệt mỏi, giấc ngủ chập chờn, công việc chẳng được tỉnh táo mà giải quyết. Cúc muốn dồn hết bản thân vào công việc để quên những thứ xung quanh, kết quả lại khiến bản thân gục ngã. Quân ở phía sau dõi theo Cúc, đã 3 ngày rồi, mặc kệ Quân có nói bao nhiêu câu thì đáp lại chỉ là bộ mặt vô cảm cùng thái độ lặng thinh của Cúc.

Tình yêu như 1 thành trì kiên định, người ta sẵn sàng tuẫn tiết để bảo vệ nó vì đó là nơi ghi dấu cả 1 quãng thời gian tươi đẹp của cuộc đời con người, nhưng đối với Quân, tình yêu của anh là sự lặng thầm cô đơn quá nửa đời, 1 chút ngọt ngào cũng k có, ấy vậy mà anh vẫn có thể kiên định bảo vệ nó mấy mươi năm. Khi hy vọng xuất hiện anh đã cố đem tất cả bản thân để đánh cược, để 1 lần thể hiện rằng anh đã yêu bằng tất cả cuộc đời, nhưng sự im lặng kia của Cúc dần ăn mòn hết sự kiên định của anh. Người ta nói cứng như sỏi đá vẫn bị dòng nước chảy bền bỉ ăn mòn, vậy mà sự kiên trì của Quân bao năm qua vẫn k thể bào mòn bộ áo giáp vô tình của Cúc.

Dưới ánh hoàng hôn rọi qua cửa kính, bóng dáng Cúc cô độc đổ dưới sàn, rõ ràng người đang ở trước mặt mà sao Quân cảm thấy thật xa vời, giống như mặt trời kia nhìn thì rất gần nhưng k cách nào chạm tới. Quân tự hỏi, phải chăng Cúc như mặt trời, cứ ở xa dõi theo, tiếp nhận những ánh sáng phát ra vừa đủ làm nguồn sống hơn là cố gắng tiến lại gần để rồi bị thiêu rụi vì quá nóng. Anh và Cúc phải chăng nên có 1 khoảng cách là làm bạn và anh k nên tiến gần thêm để tình yêu của mình cứ càng gần thì càng bị héo mòn đi.

Giá như lòng kiên định của Quân không nhiều, có thể bây giờ anh đã không cô đơn, giá như anh chịu dừng chân ở 1 hành tinh nào đó, có thể trái tim không bị rút dần đi nguồn sống, nhưng với 1 người cố chấp như Quân, không dễ dàng gì chịu khuất phục, nhất định phải bước tới điểm đích ban đầu dù cho có trầy da tróc vảy. Quân sớm xác định cho cuộc đời mình, ngoài Cúc ra, tất cả những người khác đều là tạm bợ, anh không muốn tạm bợ.

Quân bước đến gần Cúc vòng tay ôm cô từ phía sau

- Cậu nói đi. Cậu không có tình cảm với mình, không muốn bước thêm 1 bước nữa hay cậu cần thời gian để suy nghĩ. Mình sẽ chờ. Còn nếu… nếu cậu thực sự không muốn nhìn thấy mình nữa… thì hãy nói 1 câu đuổi mình đi, mình sẽ không làm cậu khó chịu thêm. Xin đừng im lặng với mình mãi như thế. Mình đã chết trong lặng thầm nửa đời người rồi.

Cúc bị làm cho bất ngờ, hai tay cô đặt lên vòng tay anh định gỡ ra, cô đang kìm nén từng cơn sóng dữ dội trong lòng mình, là sự đấu tranh của lý trí và con tim.

- Chúng ta đừng như thế này nữa, được không?

Quân ghì chặt Cúc không buông, hơi thở nồng ấm phả bên tai, giọng nói dịu dàng như van xin, cô cũng chẳng còn sức mà vẫy vùng, tình bạn mấy chục năm vậy mà những ngày qua 2 người đã làm gì đây, dỗi hờn như những đứa trẻ con. Nhìn bàn tay Quân đỏ rực 1 mảng, nghĩ đến chuyện ly nước, trong lòng vô cùng áy náy, trái tim có chút nhói đau

- Mình xin lỗi.

Lời Quân nói ra rất nhẹ nhàng, dễ dàng, cô không biết rút cuộc thì Quân sai ở đâu khi chính bản thân mình cũng không đúng.

Những cảm xúc lẫn lộn chẳng rõ tên kia phải chăng là "yêu" mà người ta nói, khi "yêu" chẳng có ai bình thường? Nước mắt nhỏ tí tách xuống tay, Quân luống cuống xoay người Cúc đối diện với mình vụng về lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào của cô

- Cúc…. Không có người đàn ông nào dành cả cuộc đời mình chờ đợi 1 người phụ nữ để khi có được lại phản bội họ. Hãy tin mình, cho chúng ta 1 cơ hội, được không?

Lời này của Quân khiến thành trì cuối cùng của Cúc sụp đổ, cô gục vào ngực anh oà khóc nức nở. Bàn tay Quân ở sau lưng cô xoa nhẹ vỗ về, nước mắt thấm ướt áo sơ mi anh, đó lại là hạnh phúc, sau này nếu mệt, cô cứ gục vào lòng anh, chỉ gục vào lòng anh.

- Cúc.

Cúc ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt thâm tình của Quân, ý cười hiện cả trên những vết chân chim nơi khoé mắt, một tay Quân đỡ eo cô, một tay chạm nhẹ lên môi, khuôn mặt Quân tiến ngày 1 gần, Cúc thả lỏng người nhắm mắt cảm nhận hơi thở nam tính của Quân vấn vương quanh mũi, sự ngọt ngào từ đầu lưỡi anh đem lại đầy đê mê.

Là giận hờn, là hiểu lầm hay hèn nhát không dám thừa nhận, tất cả rồi cũng bị tình yêu đánh gục. Cúc vòng tay ôm cổ Quân, kiễng chân chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của tình yêu nở muộn. Sau tất cả, cô thừa nhận tình cảm của mình với Quân là thật, không phải tình bạn, là tình yêu, tình thân, là thứ tình cảm thiêng liêng mà cô giấu kín và tôn thờ rất nhiều năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top