Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

MÙA THỨ TƯ:【 MÙA THU 】Tập 19: "Thất Nguyệt" chi dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thất niên chi dương" – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Người ta có cái dớp 7 năm còn hai anh lại có dớp 7 tháng

CHƯƠNG 169

Dạo này Hạ Chí rất hay đi ra chơi cùng quản lý, đại loại đi bar xã giao các kiểu, bởi vì mùa thu cũng là mua các công ty bắt đầu kết toán, vô cùng bận rộn. Đối với việc này Diệp Hiệp cũng không có phản ứng gì, bởi anh cũng phải đi xã giao.

Hai người ở chung gần 1 năm, từ tính cách đến thói quen sinh hoạt đều đã hòa hợp khá tốt, chỉ cần một động tác liền có thể ngầm hiểu, sẽ không lại cần thấp thỏm đoán đến đoán đi, cùng với đó cũng thiếu đi rất nhiều kích động.

Hạ Chí không nhận thấy được thay đổi này, trong hiểu biết của gã, từ ngày đầu tiên hai người ở với nhau Diệp Hiệp đã 'để lộ' bản tính, không chỉ lôi thôi lếch thếch mà đến vấn đề tiền bạc cũng vô cùng 'kẹt xỉn'. Trước đó hai người căn bản không trải qua giai đoạn 'yêu đương tim đập' này nọ mà tiến thẳng vào cuộc sống gia đình 'bình thản'.

Lúc trước Hạ Chí đã không để ý, hiện giờ cũng sẽ càng không.

Diệp Hiệp chính là Diệp Hiệp, Diệp Hiệp vốn nên như vậy, có vấn đề gì sao?

So sánh ra, ngược lại Diệp Hiệp cảm giác rõ rệt hơn: Hạ Chí không còn tìm đủ cách mới mẻ 'lừa' anh lên giường, không hề quan tâm anh kiếm bao nhiêu tiền, không còn suy đoán anh làm việc ra làm sao, cũng không còn cẩn thận đề phòng sợ người khác phát hiện.

Sự thay đổi này rất nhỏ bé, nếu không cẩn thận hoàn toàn có thể xem nhẹ, người trong cuộc muốn thấy được lại càng không dễ dàng, cố tình Diệp Hiệp lại là người sâu sắc như thế. Khi anh phát hiện mình tắm rửa xong, Hạ Chí đã nằm ở trên giường dạng chân dạng tay ngáy o o, đột nhiên anh cảm giác được sự cô độc.

Cảm giác này từ sau khi ở chung với Hạ Chí gần như chưa từng xuất hiện.

Những đêm ôm bia ngẩn người trước tivi đã biến mất, anh không còn chìm sâu trong mệt mỏi cùng chán nản, cũng không còn mê mang không rõ con đường phía trước. Cuộc sống có mục tiêu, cũng có động lực tiến về phía trước, anh thỏa mãn lại thong dong.

"Hạ Chí." Diệp Hiệp đẩy đẩy mông Hạ Chí, gọi.

"Sao?" Hạ Chí không thèm mở mắt, chỉ xoay người nói.

Do dự một lát, Diệp Hiệp mới hỏi: "Mệt à?"

"Um...."

Diệp Hiệp biết, nếu tiếp tục quấy rầy cũng chỉ có thể khiến dục vọng của Hạ Chí tỉnh lại mà thôi, tình cảnh này nói cái gì cũng đều vô nghĩa, bởi vì đầu óc Hạ Chí căn bản không hoạt động bình thường. Anh thở dài, nằm xuống bên kia giường, dùng chân đẩy Hạ Chí vài cái. Hạ Chí sớm quen với việc này, ngoan ngoãn dịch sang đầu giường bên kia.

Chuyện này xảy ra rất nhiều lần, không cần suy nghĩ cũng có thể làm được, đã trở thành phản xạ có điều kiện.

Diệp Hiệp dựa vào đầu giường đọc báo điện tử, nhưng căn bản không vào đầu, nhìn món quà sinh nhật Hạ Chí tặng mình trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu. Anh cất báo đi, ngẩng đầu nhìn trần nhà ngẩn người.

Đây là phong cách trang trí mà bọn họ cùng lựa chọn, trần nhà rất đơn giản, chỉ được sơn màu trắng, thậm chí ngay cả gờ hoa văn cũng không có.

Giờ phút này, tâm trạng anh cũng như trần nhà kia, trống rỗng.

Vài ngày sau đến cuối tuần, các điều giáo sư gặp nhau, Thao Thiết không chút khách khí nói: "Đây không phải là tâm lý của oán phụ khuê phòng sao?" Nói đến đây, anh dùng một giọng nói the thé, đầy mặt ai oán nói, "Chồng em không hiểu em gì cả, trái tim em thiếu đi tình yêu, trở thành một mảnh hoang vu."

Ảo Thuật Gia ở bên cạnh uống cà phê cười thầm.

Diệp Hiệp bất đắc dĩ nói: "Anh nhất định phải làm vậy sao?"

"Nhưng nó đúng mà." Thao Thiết vui vẻ cười, "Cậu cũng biết rõ đúng không, tự mình giải quyết là được."

"Nói thì nói vậy..." Diệp Hiệp trầm ngâm một lát, nói, "Nhìn người khác thì cảm giác khác người, nhưng đến khi xảy ra trên người mình, cảm giác này rất khó mường tượng. Nghiêm trọng thì cũng không đến mức đấy, nhưng muốn nói thì hoàn toàn không có việc gì lại cảm giác rất khó chịu."

Ảo Thuật Gia buông chén xuống, qua cơn buồn cười mới nói: "Nhìn hai người nói là Thất Nguyệt chi dương thì quá muộn, Thất Niên chi dương lại quá sớm. Cậu..."

"Cảnh cáo anh không được nói từ oán phụ." Diệp Hiệp trừng mắt nhìn Ảo Thuật Gia, "Tôi chỉ cảm giác giữa hai chúng tôi không có lực hấp dẫn như vậy."

"Tôi cảm giác giữa hai người trước kia cũng có kích tình gì đâu, vợ chồng già với nhau cả."

"Giữa chúng tôi vợ chồng già chính là kích tình, đi trên đường tự dưng anh gặp người nhìn giống như mình có phải anh sẽ rất hứng thú không? Tóm lại là cảm giác rất đặc biệt."

Ảo Thuật Gia bĩu môi, khinh thường nói: "Vậy giờ cậu định chuẩn bị hạ mình mà thuận theo người ta à?"

"Thuận theo cái gì?"

"Dù sao cũng phải lấy lòng người ta một chút." Ảo Thuật Gia đầy mặt đương nhiên nói, "Người nhà với nhau tôi không nói vòng vèo làm gì, cậu phải một lần nữa cho thấy mị lực của mình, không thì thời gian qua lâu cậu ta sẽ cảm giác hết thảy đều là hiển nhiên, ngày lành biến thành hẳn là liền sẽ không là ngày lành nữa, đàn ông toàn bọn mất dạy, không chiếm được mới là tốt nhất."

Diệp Hiệp lắc lắc đầu: "Hạ Chí không phải là người sẽ vong ân phụ nghĩa."

"Vậy cậu định án binh bất động?"

"Cái gì mà bất động với không bất động, chúng tôi cũng đâu phải kẻ thù."

Ảo Thuật Gia nghiêng đầu, đầy mặt hồn nhiên nói: "Hai người yêu nhau vốn chính là kẻ địch."

Diệp Hiệp cũng bày ra vẻ mặt vô tội, đánh trả nói: "Có phải kẻ định của anh khiến anh thất bại thê thảm không?"

Ảo Thuật Gia lập tức xẹp xuống: "Tiểu Mân muốn kết hôn."

"Bình thường, hai người đính hôn cả rồi, kết hôn là chuyện sớm muộn mà thôi."

"Cậu cũng biết đấy là sớm hay muộn."

"Dù sao cũng không trốn được, còn không bằng lấy sớm đẻ sớm." Đã là người đã kết hôn – Thao Thiết không chút lưu tình ra kết luận.

Ảo Thuật Gia tà mắt nhìn Thao Thiết: "Anh còn dám nói tôi, của anh mà gọi là kết hôn?"

Thao Thiết bình tĩnh nói: "Con tôi 8 tháng nữa sẽ ra đời, thế là đủ để lừa người ta rồi."

Diệp Hiệp và Thao Thiết cùng nhau giơ ngón giữa.

Thao Thiết vui vẻ bưng trà: "Hơn nữa Vương Khắc đồng ý chơi trò chơi với tôi, tùy cho tôi chọn thời gian địa điểm."

Lúc này Diệp Hiệp và Ảo Thuật Gia đều bày ra vẻ mặt ghê tởm.

Ảo Thuật Gia tức giận nói: "Rồi sẽ có ngày Vương Khắc bị anh giết chết."

Đối với loại công kích này, Thao Thiết hoàn toàn không bị ảnh hưởng: "Ghen tị cứ việc nói thẳng."

Diệp Hiệp bất đắc dĩ lắc đầu, nghe hai người bạn đùa cợt nhau, nhìn nước trà trong chén của mình, trong lòng chậm rãi hiện ra khuôn mặt tươi cười của Hạ Chí.

Buổi tối Hạ Chí không ăn cơm ở nhà, mãi cho đến 11h mới trở về, Diệp Hiệp rất muốn hỏi "Đi đâu làm gì cùng ai", nhưng đến cuối cùng lời nói lại đổi thành: "Cậu còn thời gian nghỉ đông không?"

Hạ Chí uống rượu nên lát sau mới nói: "Có chứ."

"Ồ."

Diệp Hiệp nói vậy xong liền ngậm miệng, đối với Hạ Chí không thể nói thẳng, huống hồ, anh cũng không phải là người quen nói thẳng nói thật.

Hạ Chí đến nửa đêm mới làm ra phản ứng, sau khi đi tiểu đêm về ngồi bên mép giường một lúc lâu mới đẩy đẩy Diệp Hiệp: "Này."

Vừa có động tĩnh Diệp Hiệp liền tỉnh lại, không nhúc nhích hỏi: "Gì?"

"Anh muốn đi ra ngoài à?"

"Ừ."

"Bao lâu?"

"Khoảng nửa năm."

CHƯƠNG 170

Hạ Chí hình như còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đáp: "Ồ, nửa năm à?"

Diệp Hiệp không đáp, nằm trên giường giả chết.

Vài phút sau Hạ Chí mới ngớ người ra, trợn trừng mắt rít gào: "Nửa năm!?"

Diệp Hiệp bị rống tỉnh ngủ, chậm rãi đứng lên, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm người cùng giường mình.

Hạ Chí bị nhìn chằm chằm, khí thế lập tức biến mất, đè xuống cảm giác lo âu, nhỏ giọng nói: "Nửa năm này anh định làm gì?"

"Làm việc."

Nói cái khác không sao, vừa nói đến làm việc Hạ Chí lại càng thêm lo lắng, nhịn mãi gã vẫn nói ra: "Làm việc gì mà những nửa năm?"

Diệp Hiệp có chút không vui hỏi lại: "Cậu nghĩ là làm việc gì?"

Nói đến đây liền hết lời, hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhau vài giây, một lười phá, một người không biết nên phá kiểu gì.

Công việc của Diệp Hiệp vốn chông chênh giữa một điểm nguy hiểm nào đó, điều này Hạ Chí rất rõ ràng, hai người đã có được sự cân bằng nhất định, nếu không phải tất yếu cũng sẽ không nhắc đến chuyện này, chung quy nếu nhắc mà không có cách giải quyết thì chỉ sợ sẽ khó mà chấm dứt được.

Ôm theo hy vọng, Hạ Chí dò hỏi: "Liệu có thể không đi được không?"

Diệp Hiệp trả lời cứng ngắc: "Không thể."

Hạ Chí không nói chuyện, ngồi yên bên mép giường vài giây rồi bò xuống ngồi bên cửa sổ. Kì thật Diệp Hiệp vẫn chú ý đến gã, chỉ thấy gã ngồi đó sờ soạng trong chốc lát, cuối cùng lấy ra được một điếu thuốc, run run châm lửa, vừa hút được một ngụm liền bị sặc, càng sặc lại càng hút, đến cuối cùng cả phòng đều là tiếng ho khan.

Càng nghe Diệp Hiệp càng cảm giác không đúng, anh lại gần nhìn liền nhíu mày: Hạ Chí đang khóc, mắt và mũi đỏ bừng, nước mắt treo trên cằm lại không nói một tiếng nào.

Diệp Hiệp thở dài, đem một cuộn khăn giấy cho Hạ Chí, anh ngồi xuống hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh muốn chia tay với tôi chứ gì?" Hạ Chí nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng có thể nghe được rõ ràng sự thất vọng trong đó, "Tôi biết mà."

Diệp Hiệp trầm mặc vài giây, kéo tay Hạ Chí, nói: "Cậu biết cái gì?"

"Anh đi ở với một thằng nửa năm, cùng chơi SM với nó thế mà anh dám bảo anh không muốn chia tay với tôi?" Hạ Chí nghẹn vài giây cuối cùng không nhịn được, càng nói càng lớn tiếng, đến cuối cùng đã thành gào lên, "Mẹ nó chuyện khác tôi chịu được còn chuyện này thì tôi chịu thế nào hả!? Sừng cắm trên đầu tôi chưa đủ sao? Anh biết rõ đây là chỗ đau của tôi mà anh dám nói ra, không phải anh muốn chia tay thì còn có nghĩa quái gì hả?"

Hạ Chí càng nói càng kích động, nước mắt chảy xuống ròng ròng, Diệp Hiệp vừa thấy cũng có chút hoảng. Bình tĩnh và trí tuệ là đối với người khác, nếu anh còn có thể lãnh đạm đối với người với chuyện liên quan đến mình thì lúc trước đã không bị người yêu lừa 400 ngàn.

Anh giang hai tay ôm Hạ Chí vào lòng, ôm thật chặt, không ngừng hôn lên má, hôn lên trán Hạ Chí, đến khi người trong lòng bình tĩnh lại mới thôi. Đến khi Hạ Chí đã im lặng, anh dịu dàng nói: "Tôi thật sự không muốn chia tay với cậu."

"Tôi không thể chịu được anh muốn đi công tác nửa năm." Hạ Chí cố sức tránh, đẩy Diệp Hiệp ra xa, gã lau mặt sụt sịt nói, "Nếu anh đi chúng ta liền chia tay."

Diệp Hiệp ngây người, anh không nghĩ tới Hạ Chí dám nói vậy, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: "Đây là công việc."

"Thế nhưng công việc của anh khác!" Hạ Chí phẫn nộ, "Bình tĩnh mà xem, hai chúng ta đổi cho nhau, anh có thể chịu được?"

Diệp Hiệp mím môi, nói: "Cho dù tôi có thể chịu được nhưng sau đó tôi sẽ không ngừng nghi ngờ."

"Như vậy, anh dám đi chúng ta liền chia tay!" Hạ Chí nói xong nước mắt liền chảy xuống, nhưng vẫn quật cường nói, "Không có lựa chọn nào khác hết."

Diệp Hiệp trầm ngâm một lát mới nói: "Cứ thế là xong?"

Hạ Chí không nói lời nào.

"Cậu không cảm thấy rất qua quýt sao? Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, bình ổn hết thảy, phòng ở cũng đã mua, thậm chí còn lên kế hoạch cho cả tương lai chúng ta, nhưng vì một câu nói vừa nãy của tôi, hết thảy liền xong?"

Hạ Chí dẩu môi, mắt đỏ lên, nhưng vẫn không nói gì.

"Cậu quá xúc động."

"Tôi không hề!" Diệp Hiệp vừa nói Hạ Chí liền phản kích, "Đây không phải là việc qua quýt hay không, anh chọn việc này liền chú định chúng ta sẽ chấm dứt. Hôm nay không chấm dứt hôm sau cũng sẽ chấm dứt, chuyện là như thế!" Tạm ngừng một lát, gã thấp giọng, "Đây cũng là vấn đề giữa hai chúng ta, chẳng qua trước kia chúng ta trốn tránh không nói đến mà thôi."

"Nói cách khác, đến một ngày nào đó tôi nói như vậy chúng ta sẽ chia tay chứ gì?"

"Đây là lựa chọn của anh."

"Chẳng sợ tôi cam đoan với cậu tôi tuyệt đối sẽ không lên giường với khách hàng?"

"Đây không phải là vấn đề anh có cam đoan hay không." Hạ Chí thấp giọng, "Là vấn đề tôi có tin hay không."

"Vậy được." Diệp Hiệp đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hạ Chí, nói: "Chúng ta chia tay đi."

Diệp Hiệp đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trước mắt là trần nhà trống rỗng, ánh đèn từ bên ngoài xuyên qua rèm chiếu vào phòng ngủ. Báo điện tử đặt ở trên bụng, Hạ Chí ngủ say bên cạnh anh, tiếng ngáy vang khắp phòng, cùng với đó là tiếng điều hòa đang chạy.

Nằm mơ?

Anh ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đều là mồ hôi lạnh, anh nhìn xung quanh, xác nhận đây là một giấc mơ, chóp mũi bỗng dưng đau xót.

Tốt quá, đây chỉ là một giấc mơ.

Chỉ là giấc mơ mà thôi.

Đêm hôm ấy Diệp Hiệp ngủ rất say, ngày hôm sau được hương vị từ phòng bếp 'gọi' tỉnh. Anh đứng lên, nhìn ánh nắng chiếu qua rèm cửa đung đưa vào phòng, trái tim bị đè nặng bấy lâu dường như đã bình thường trở lại. Anh đi ra ngoài, nhìn Hạ Chí bận rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng lại cầm thức ăn vụng trộm cho vào miệng mình.

Một bàn là của anh, một bàn là của Hạ Chí, đương nhiên anh có thịt, Hạ Chí không có.

Diệp Hiệp nhìn một lát, anh cười khẽ, tiếng cười khiến Hạ Chí quay đầu lại, lập tức gã lộ ra vẻ mặt bị bắt quả tang: "Anh dậy rồi à? Sắp xong rồi, anh vào ngồi trong phòng khách trước đi."

Diệp Hiệp không nhúc nhích mà vẫn đứng trước cửa phòng bếp.

Hạ Chí bị nhìn trong chốc lát, bắt đầu chột dạ: Chẳng lẽ đến cả buổi sáng ăn vụng tí xíu cũng không được?

"Anh nhìn cái gì thế?"

"Nhìn cậu."

Hạ Chí ngốc ngốc nói: "Nhìn tôi làm cái gì?"

Diệp Hiệp lại chỉ cười, Hạ Chí cũng không dám ăn vụng, ngoan ngoãn làm xong bữa sáng, bưng lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau ăn.

Ánh nắng sáng lạn, khung cảnh yên tĩnh, không khí dường như không tồi.

"Tối hôm qua tôi nói gì cậu nhớ không?" Diệp Hiệp mở miệng trước.

"Nói cái gì?"

"Tôi phải đi công tác nửa năm."

Phản ứng của Hạ Chí rất bình thản: "Vậy à, nhớ rõ gọi điện thoại cho tôi."

Động tác ăn cơm của Diệp Hiệp chậm lại, một lát sau anh hỏi: "Cậu thấy thế nào?"

Hạ Chí đầy mặt khó hiểu: "Tôi thấy gì đâu."

"Cậu để cho tôi đi nửa năm?"

"Tại sao tôi không để anh đi?"

"Cậu không sợ tôi lên giường với khách hàng sao?"

Hạ Chí vẫn không hiểu ra sao: "Anh muốn lên giường với khách hàng không phải là lúc nào cũng được sao? Cần gì phải mất công đi ra ngoài nửa năm?"

Diệp Hiệp tạm ngừng một lúc lâu sau mới cười, vừa cười vừa lắc đầu, anh thì thào lẩm bẩm: "Mình thật đúng là sắp biến thành oán phụ."

CHƯƠNG 171

Hạ Chí không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ đây là chuyện gì, nhưng ở chung với Diệp Hiệp đã lâu nên gã biết rõ, không nên hỏi thì không hỏi, nếu hỏi người chịu khổ sẽ là gã, cho nên, gã chỉ làm bộ như không có việc gì mà tiếp tục ăn nốt bữa sáng.

Diệp Hiệp âm thầm tự giễu xong, anh hỏi: "Cậu còn bao nhiêu ngày nghỉ đông?"

"Chắc khoảng nửa tháng."

"Chúng ta đi ra ngoài một chút thế nào?"

"Du lịch à?" Mắt Hạ Chí sáng lên, "Anh ra tiền?"

"Đi." Diệp Hiệp vô cùng hào phóng, "Tôi ra tiền, cậu chọn địa điểm, nhớ chọn nơi mà cậu thích nhất ấy."

Hạ Chí hoan hô một tiếng, sau đó lại cảm giác không đúng: "Hôm nay anh làm sao vậy?"

Diệp Hiệp nhìn người đối diện, đổi đĩa của mình với đĩa của Hạ Chí, nói: "Không có gì, chỉ là nhìn cậu dễ thương."

Đáp án này khiến cho Hạ Chí hoảng sợ, gã cẩn thận hỏi: "Anh bị sao thế?"

Diệp Hiệp không giải thích, chỉ chỉ vào đĩa hỏi: "Cậu có ăn không?"

"Ăn ăn ăn!" Hạ Chí vội vã nói, bắt đầu bới thịt, "Đương nhiên là ăn!"

Diệp Hiệp chỉ cười cười, ăn nốt đĩa của Hạ Chí, nhìn người ở chung với mình đầy mặt mờ mịt đi làm, còn không quên gọi: "Đừng quên xin nghỉ đông!"

Hạ Chí vừa đáp lời vừa chạy, Diệp Hiệp thấy cửa đã đóng lại mới gọi điện thoại.

Chuyện nửa năm là thật, nhưng đó là một khách hàng cũ, rất nhiều món nợ ân tình dây dưa, anh không thể từ chối thẳng, chỉ có thể kéo được ngày nào hay ngày nấy. Việc này cũng không phải được đề ra lần đầu tiên, chẳng qua anh vẫn không nhận lời, dạo này tâm trạng hậm hực, giống như Thao Thiết đã nói, "Tâm lý trống vắng kiểu oán phụ khuê phòng", nói cách khác, chính là "Sống nhàn hạ bắt đầu suy nghĩ lung tung", anh nói ra việc này chính là muốn kích thích Hạ Chí một chút, xem xem phản ứng của gã là gì.

Điều duy nhất mà Diệp Hiệp không nghĩ tới chính là kết quả này, anh thấy vui vẻ may mắn, đồng thời cũng cảm thấy thất vọng với bản thân, cho nên anh mới đưa ra mời Hạ Chí đi du lịch xem như tạ lỗi, thuận tiên làm xong việc ── nửa năm là không thể, Hạ Chí nghỉ đông được bao nhiêu ngày liền làm bấy nhiêu ngày đi, trả lại món nợ ân tình này, đỡ phải cứ treo trước mặt khó chịu.

Nhưng những lời này anh chỉ nghĩ trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói cho Hạ Chí biết.

Hạ Chí lúc này thật sự không hiểu gì, Diệp Hiệp quá hiền hòa khiến gã ngửi được mùi vị âm mưu, chỉ là gã nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được là chuyện gì, chỉ phải mang theo nghi ngờ đi làm.

"Tiểu Hạ, hóa đơn này cậu tính nhầm rồi." Giọng nói của quản lý đột nhiên vang lên, "Cậu làm sao vậy, đây đã là lần thứ ba."

Hạ Chí luống cuống cầm lấy hóa đơn xem: "Xin lỗi quản lý, hôm nay có chút việc."

Quản lý chung quy cũng đã lớn tuổi, ông nhìn trái nhìn phải, rồi thấp giọng hỏi: "Vấn đề trong nhà à?"

Hạ Chí gật đầu.

"Đến phòng làm việc của tôi nói đi."

Hai người lén lút đi vào, chỉ chốc lát sau, Mễ Kiến An cũng chạy tới, kéo rèm xuống, ba người bưng đồ uống chuẩn bị sẵn sàng nói chuyện. Từ sau khi quản lý come out, bọn họ thành khuê mật, thường xuyên rúc vào với nhau thảo luận chuyện cảm tình tiện thể trộm lười.

"Vị kia nhà cậu trở nên dịu dàng?" Mễ Kiến An khinh bỉ nói, "Đây không phải chuyện tốt sao? Anh hi vọng anh ta SM mình à? Uầy, nhìn không ra anh có chất M nhá!"

"Đừng nói bậy." Hạ Chí tức giận nói, "Bình thường anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng, như thể tôi thiếu nợ 800 đồng vậy."

"Mới 800 đồng." Mễ Kiến An nói thầm.

"Đù, 800 đồng với anh ấy là nhiều lắm rồi cậu biết không hả, nếu tôi thiếu anh ấy ngần nấy mà không trả lại sớm anh ấy nhất định sẽ tỏ thái độ cả ngày cho tôi luôn."

Quản lý xen mồm nói: "Cho nên người ta đột nhiên chịu ra tiền cho cậu chơi, lại còn hiền lành dễ nói chuyện khiến cậu cảm giác rất kì lạ?"

"Đúng vậy."

Quản lý hơi suy tư một lát, rồi chỉ ra vấn đề: "Nếu vậy chắc chắn là cậu ta đã làm chuyện có lỗi với cậu!"

Hạ Chí sửng sốt, rồi lập tức khó chịu, gã cũng không phải kẻ ngốc, quản lý nói rất có lý, chỉ là gã không thể chấp nhận ngay được, cố gắng cứu vãn: "Nhưng, ông cũng không thể chắc chắn được mà."

"Vậy thì cậu cho rằng là gì?"

Hạ Chí không lên tiếng, Diệp Hiệp sẽ không làm như vậy, bản thân gã cũng không muốn tin tưởng, chỉ phải nói: "Tại sao ông lại biết chứ!"

"Tốt xấu rồi tôi cũng từng kết hôn nhiều năm rồi, theo đuổi người khác tuy rằng không bằng cậu, nhưng cuộc sống gia đình là vấn đề tôi am hiểu nhất. Trước kia nếu lỡ tôi ngắm trai đẹp hoặc xem GV đều sẽ cảm giác có lỗi với vợ, cho nên mỗi lần xảy ra tôi đều sẽ mua quà cho bà ấy."

Mễ Kiến An khinh bỉ nói: "Quản lý, tất cả là vì thế nên ông mới không đuổi kịp được giai đẹp!"

"Cái gì?"

"Ông nhìn xem, quá nhát, chẳng qua mỗi GV mà..."

"Được rồi được rồi, hai người nói đi đâu vậy?" Làm nhân vật chính của buổi nói chuyện ngày hôm nay, Hạ Chí bất mãn nói, "Hiện tại phải nói chuyện của tôi chứ!"

"Anh cũng chỉ có thế thôi." Mễ Kiến An nói, "Không thì anh còn có giải thích nào?"

Hạ Chí nghĩ nghĩ nói: "Bởi vì đột nhiên tình yêu bùng nổ?"

Quản lý và Mễ Kiến An đều trợn trắng mắt.

"Dù sao tôi cũng tin tưởng Diệp Hiệp sẽ không ngoại tình."

"Tại sao?"

Hạ Chí có chút ngượng ngùng nói: "Bởi vì tôi có kinh nghiệm phong phú trong việc này...

Mễ Kiến An và quản lý đều không biết nên nói như thế nào.

Hạ Chí ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đương nhiên cũng sẽ có khúc mắc, sau khi về đến nhà càng nhìn Diệp Hiệp càng khó chịu. Gã không muốn hỏi, nhưng nhịn mãi cuối cùng vẫn mở miệng: "Diệp Hiệp."

"Sao vậy?"

"Anh... ờm, chuyện kia, tại sao anh lại đi du lịch với tôi?"

Diệp Hiệp lập tức nói: "Cậu cảm giác tôi làm chuyện có lỗi với cậu?"

Cũng không phải lần đầu bị đoán trúng, Hạ Chí lập tức thẳng thắn nói: "Đúng vậy, bởi vì hôm nay anh rất dịu dàng với tôi, tôi cảm giác rất bất an."

Diệp Hiệp mỉm cười, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao cậu lại yên tâm tôi đi ra ngoài làm SM cùng khách hàng nửa năm?"

Hạ Chí hình như nghĩ đến điều gì, gã nói: "Không phải buổi sáng tôi đã nói rồi sao? Chúng ta sống với nhau đã gần 1 năm, 1 năm này không phải anh vẫn đang SM người khác sao? Anh muốn ngoại tình lúc nào mà chẳng được." Thấy Diệp Hiệp vẫn không tin, gã do dự một chút mới nói tiếp, "Với lại, tôi có kinh nghiệm phong phú đối với việc bạn trai ngoại tình..."

Diệp Hiệp bật cười, mặt Hạ Chí đỏ bừng, gã cả giận nói: "Anh cười cái cứt!"

Diệp Hiệp nhếch miệng trầm mặc một lát, anh vươn tay vẫy vẫy, nói: "Lại đây."

Hạ Chí mang theo nghi hoặc lại gần, rồi bị Diệp Hiệp ôm chặt.

"Tôi yêu cậu."

"Ừ."

"Tôi thật may mắn gặp được cậu, thật vui vẻ cậu chọn tôi."

"Ừ..."

"Nếu không có cậu tôi không biết nên làm sao cả."

Nghe đến đây Hạ Chí cuối cùng phát hoảng, anh vỗ mạnh bả vai Diệp Hiệp nói: "Anh có sao không?"

"Không sao." Diệp Hiệp vui vẻ cười, "Chúng ta đi du lịch đi."

Tôi muốn tại nơi cậu thích nhất cầu hôn với cậu, Diệp Hiệp thầm nói tiếp trong lòng.

Tuy rằng còn phải mang một nô lệ, một lát sau anh lại bổ sung thêm.

CHƯƠNG 172

Nếu muốn đi xa nhà, đương nhiên là phải chuẩn bị rất nhiều, từ công việc đến nhà cửa, Tiểu Mễ Tuyết cũng phải tìm người tin cậy gửi nuôi. Trong công ty, đến lúc Hạ Chí nói ra chuyện này, Mễ Kiến An và quản lý yên lặng nhìn nhau.

Hạ Chí liền cảm giác không thích hợp, gã hỏi: "Hai người tỏ vẻ gì vậy hả?"

"Làm thế nào để lấy lòng cậu chứ sao..." Quản lý nói.

"Tôi cảm giác việc này nha..." Mễ Kiến An tiếp lời.

"Không quá bình thường đâu..." Quản lý nói tiếp.

"Còn cần phải suy xét tiếp..." Mễ Kiến An nói nốt.

Hạ Chí tức giận: "Tôi tin tưởng Diệp Hiệp!"

Hạ Chí tuy mạnh miệng, nhưng trong lòng muốn nói không dao động chút nào thì chắc chắn là không có. Về nguyên tắc, gã hoàn toàn tin tưởng Diệp Hiệp, nhưng khó tránh cảm giác có chuyện kì quái, có điều là, gã cho rằng Diệp Hiệp giấu đi chuyện gì đó.

Sự giấu diếm này rất nhanh liền lộ ra, lúc Hạ Chí đã thu dọn xong hành lý, cùng Diệp Hiệp ngồi taxi đến sân bay, một người ngoài ý muốn xuất hiện.

Vì tiêu xài thời gian đợi máy bay nhàm chán, Hạ Chí tải xuống rất nhiều trò chơi xuống di động, chơi xong một lượt gã mới ngẩng đầu, phát hiện trước chỗ ngồi của Diệp Hiệp xuất hiện một cậu đẹp trai chân dài. Thưởng thức một lát, gã cũng không để ý tiếp, cho rằng người này muốn tìm chỗ ngồi mà thôi, tiếp tục chơi game. Chơi xong một lượt gã ngẩng đầu ── Ủa, sao giai đẹp còn ở đây, lại còn nhìn chằm chằm Diệp Hiệp?

Gã quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Diệp Hiệp đầy mặt bình tĩnh như thể hoàn toàn không nhìn thấy ngay trước mắt mình có một thanh niên cao gần 1m90, mặt mũi điển trai, khí thế mạnh mẽ.

Điều này không bình thường.

Hạ Chí nhìn qua lại giữa Diệp Hiệp và giai đẹp mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Quen à?"

Diệp Hiệp đang nhìn sách điện tử, trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên: "Nô lệ của tôi."

Trầm mặc hai giây, Hạ Chí nói: "Khách hàng của anh?"

"Ừ."

"Chúng ta phải dẫn người này đi cùng?" Không hổ là người ở chung với Diệp Hiệp đã lâu, rất nhanh Hạ Chí liền bắt được điểm mấu chốt.

"Ừ." Diệp Hiệp nói ra từ này có chút yếu thế.

Ánh mắt Hạ Chí bắt đầu không tốt: "Liệu có phải tiền chúng ta đi du lịch là khách hàng anh bỏ ra đấy chứ?"

"Sao có thể thế được." Diệp Hiệp ngẩng đầu, mắt nhìn xa xăm kiên định nói: "Đương nhiên là tôi bỏ ra."

Hạ Chí nghi ngờ không thôi, gã nhíu mày: "Thật?"

Diệp Hiệp hắng hắng giọng, trấn định nói: "Đương nhiên, tôi đâu có lấy tiền."

Lời này hơi lằng nhằng, Hạ Chí nghĩ một lúc mới hiểu được: Diệp Hiệp không lấy tiền, lần này đi ra ngoài tiêu dùng đều do khách hàng ra, tức là Diệp Hiệp dùng tiền thu nhập của mình để du lịch.

Diệp Hiệp kì thật có chút khẩn trương, lần nay anh nhầm, trước khi đi có quá nhiều chuyện, cuối cùng anh quên mất nói chuyện này cho Hạ Chí. Anh đã quen với việc không ôm quá nhiều hy vọng đối với phản ứng của bạn trai mình, dễ dàng nghĩ đến mặt tiêu cực, cuối cùng dẫn đến hậu quả này. Anh có hơi chút ảo não, nhưng lúc này đã không thể không nói, anh không thể lừa cả hai bên lúc đi du lịch, may mắn là phía khách hàng đã biết trước, phía Hạ Chí anh đành phải cố gắng mà thẳng thắn ngay tại trận.

Nhìn Hạ Chí nhíu mày, trong lòng Diệp Hiệp có chút khẩn trương, đến khi Hạ Chí há miệng, anh bất giác ngừng thở.

"Thêm tôi không sao chứ?"

Diệp Hiệp tạm thời chưa hiểu được: "Gì?"

Hạ Chí đến gần bên tai Diệp Hiệp, lén lút nói: "Anh coi như là đang làm việc đúng không? Có thêm tôi khách hàng của anh không ngại sao?"

Trong nháy mắt Diệp Hiệp cảm giác dở khóc dở cười, rồi mới vô cùng cảm động.

"Không sao, tôi để cậu ta coi cậu như là trợ lý của điều giáo sư, cậu ta biết thân phận của cậu."

Hạ Chí thở ra một hơi, hưng phấn nói: "Vậy thì thật ngại ghê, cọ việc chung của anh." Dứt lời gã tự dưng cười lên, "Việc chung nha, việc chung... hí hí hí."

Diệp Hiệp đương nhiên biết Hạ Chí nói là có ý gì, đối với điều này anh không dám nhận, thẳng đến lúc lên máy bay Hạ Chí thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn nô lệ rồi cười thầm.

Lần này bọn họ đi du lịch trên tàu chở khách chạy theo tuyến đường Địa Trung Hải, thứ nhất là lần trước dì và Hạ mẫu đã đi chơi qua, phản ứng không tệ, mặt khác là vì Diệp Hiệp cần một môi trường im lặng và ổn định để làm việc, lại còn muốn du lịch, tàu du lịch này là lựa chọn không thể tốt hơn.

Đi máy bay đến Venice, ba người cùng chen trong một phòng, cũng không biết Diệp Hiệp sắp xếp ra sao, thế nhưng vì sai giờ nên không ai có tinh thần, an phận ngủ cho đến hừng đông. Ngày hôm sau 3 người cưỡi ngựa xem hoa quanh vài danh thắng nổi tiếng của Venice, đến trưa thì lên tàu.

Hạ Chí vô cùng hưng phấn, gần như bay đến phòng mình, hoàn toàn bỏ qua hai người phía sau. Nô lệ một người xách hành lý của cả ba, giống như một cái giá hành lý di động, Diệp Hiệp hai tay rảnh rang, đi chậm rì rì, khuôn mặt hơi chút đăm chiêu.

Phòng Diệp Hiệp đặt là phòng cho ba người, nhiều nhất có thể ở được bốn người, bỏ thêm một cái giường.

Hạ Chí vừa vào cửa liền phát hiện điều này, không khỏi ngây người: Như vậy chẳng phải gã và Diệp Hiệp làm cái gì cũng đều sẽ bị người khác nhìn hết sao? Trước mặt mọi người làm gì gì đó hồi còn trẻ gã cũng từng làm, tuy rằng lúc ấy cảm giác siêu ngầu siêu kích thích siêu tuyệt vời, thế nhưng hiện giờ nghĩ lại gã chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào.

Tuổi trẻ quả nhiên không hiểu chuyện.

Đến khi Diệp Hiệp và nô lệ theo vào, nhân lúc nô lệ cất hành lý, gã kéo Diệp Hiệp trốn vào trong toilet nhỏ giọng nói: "Tên đó vẫn cứ ở với chúng ta thế à?"

"Đúng vậy."

"Nếu thế... chúng ta làm gì không phải đều sẽ bất tiện sao?"

Diệp Hiệp nghe vậy liền nở một nụ cười đầy ái muội: "Cậu muốn làm cái gì?"

"Thì, chính là lên, lên giường..." Thấy nụ cười đầy ẩn ý của Diệp Hiệp, Hạ Chí liền dừng lại kêu, "Đù, anh còn giả vờ giả vịt!"

"Tôi chỉ thấy bình thường cậu lúc nào cũng trần như nhộng nhảy nhót trên giường, đến giờ lại thẹn thùng cái gì?"

Hạ Chí hừ một tiếng: "Dù sao có khách hàng của cậu ở đây."

"Cậu cảm giác mất tự nhiên?"

"Có một chút."

"Cậu có thể coi như người ta không tồn tại."

Hạ Chí hé cửa ra, thò đầu kiểm tra, cả giận nói: "Làm được à? Người to đúng như thế sao tôi có thể coi như là không tồn tại được?" Với cả đẹp trai là thế, sao không nhìn được?

Diệp Hiệp cười nói: "Tôi có cách."

Hạ Chí mang theo vô hạn nghi ngờ với cái gọi là cách của Diệp Hiệp, không bằng nói ở chung đã lâu, gã đã tự động mang cảnh giác trước mọi lời nói của điều giáo sư, nhất là những lúc như bây giờ.

Quả nhiên, gã rất nhanh liền biết cái gọi là cách là cái gì.

Buổi tối khi tắm, Hạ Chí sắm tắm xong mới phát hiện mình không lấy áo ngủ, gã không thích dùng khăn tắm lớn bên ngoài, bởi vậy mới gọi to: "Giúp tôi lấy hộ quần áo với."

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm hơi nước mông lung, có người đi vào lấy cho gã đồ ngủ.

Hạ Chí lau mặt, một tay thò ra nhận lấy, vừa mới nói "Cảm" liền cứng họng ── trước mắt không phải vị nô lệ đẹp trai kia thì còn ai vào đây nữa.

CHƯƠNG 173

Hạ Chí tức thì thét to một tiếng, bản thân cũng không biết mình đang gọi gì, dù sao đều là đàn ông với nhau, đối phương cũng không có nhìn lung tung, nhưng gã vẫn không nhịn được. Tức giận mặc áo ngủ lao vào phòng, gã gào lên với Diệp Hiệp: "Anh làm cái gì hả?"

Diệp Hiệp đang cầm điều khiển đối kênh truyền hình, thuận miệng nói: "Cái gì cái gì?"

"Tôi gọi anh đưa quần áo cơ mà!"

Diệp Hiệp không thèm quay đầu nói: "Có sẵn nô lệ cần gì tự đi làm?"

Lời này khiến Hạ Chí nghẹn họng, cơ mặt run rẩy, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời. Không phải vì gã không tìm được lý do phản bác, mà là nô lệ đang ở ngay bên cạnh, gã cũng không phải không biết xấu hổ trước mặt mọi người không giữ mặt mũi cho Diệp Hiệp. Lại nói, lần này du lịch là do vị nô lệ này bỏ tiền túi, nếu nhỡ giải phóng chất M trong vị này ra, đối phương không muốn làm nô lệ nữa thì gã biết chơi bằng gì?

Về công lẫn cả tư gã đều không có cách nói chuyện, liếc mắt nhìn về phía nô lệ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, gã nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Nhưng cậu ta đâu phải nô lệ của tôi."

"Là của tôi." Diệp Hiệp cuối cùng quay đầu lại, mỉm cười nói: "Cậu là người yêu của tôi, có quyền sử dụng nô lệ của tôi."

Hạ Chí mặt lúc đỏ lúc trắng, liếc nhìn về phía nô lệ vẫn đầy mặt bình tĩnh, gã tức giận ngậm miệng.

Đêm nay bình an vô sự, ba người ngủ cùng một giường, hành trình lúc trước quá mệt mỏi nên Hạ Chí ngủ say như chết. Ngày hôm sau tỉnh lại gã không cảm giác được tàu di chuyển nhưng lại phát hiện nô lệ đang quỳ trên giường.

"Đậu má!" Hạ Chí lập tức ngồi bật giậy, trợn trừng mắt nhìn nô lệ quỳ đầy quy củ bên cạnh, miệng há hốc không nói được nữa.

Không ngờ, câu tiếp theo của nô lệ lại càng kinh sợ: "Nhị thiếu gia, ngài muốn làm tôi sao?"

"Hả? Tôi, tôi, tôi không... Diệp Hiệp? Diệp Hiệp!" Hạ Chí phát hiện trên mặt nô lệ đầy vẻ hưng phấn, ánh mắt tỏa sáng, không ngừng nhìn lên giữa hai chân gã, khiến gã càng không biết phải làm sao: "Tôi tôi tôi không, tôi không muốn làm cậu! Diệp Hiệp!"

Phải thừa nhận rằng, nếu trước khi gặp Diệp Hiệp mà gã gặp được nô lệ này, không cần đối phương yêu cầu, cho dù là mình chịu thiệt gã cũng cam tâm tình nguyện! Nhìn chân, nhìn dáng người, lại nhìn mặt, đối phương chỉ cần là top... Không, dù có là bot cũng có vô số người chịu vì cậu ta chuyển từ bot sang top!

"Xin lỗi nhị thiếu gia..."

"Cậu gọi tôi cái gì?"

"Nhị thiếu gia ạ."

"Tại sao lại gọi như vậy?"

"Vì đại thiếu gia bảo tôi gọi như thế."

"......"

Đại thiếu gia là ai không cần nói cũng biết.

Hạ Chí tìm được Diệp Hiệp trong nhà ăn buffet, bữa sáng đã gần xong, gã ngồi xuống ngay cạnh Diệp Hiệp, tức giận nói: "Bảo nô lệ của anh đừng làm phiền tôi!"

"Phần lớn thời gian cậu ta sẽ không làm phiền cậu, chẳng qua là hôm nay tôi muốn ăn bữa sáng một mình, bảo cậu ta ở trong phòng, chắc là thấy cậu tỉnh cho nên muốn hầu hạ cậu một chút." Diệp Hiệp tươi cười vô cùng tự nhiên, "Nô lệ được điều giáo tốt cần phải có tố chất như thế."

Hạ Chí bị từ tố chất này làm cho run lên.

"Vậy sao tên đó còn nói muốn lên giường với tôi?"

"Hầu hạ chủ nhân morning call là điều bình thường."

Chuyện trong giới Diệp Hiệp cũng nói với Hạ Chí không ít, gã không để ý, càng không bao giờ đi nghĩ xem nô lệ có từng làm vậy với Diệp Hiệp hay không, đối với gã đây đều không phải việc gì,việc chính là: "Tại sao anh lại bảo tên đó gọi tôi là nhị thiếu gia?"

"Chúng ta hiện tại là công tử con nhà giàu rời nhà trốn đi, tôi là đại thiếu gia, cậu ta là bảo tiêu của tôi, cậu là nhị thiếu gia. Tôi đẹp trai nhiều tiền lại tàn nhẫn máu lạnh, còn cậu! Sở khanh lại nóng tính." Diệp Hiệp nhe răng cười, "Thế nào?"

"Không thế nào!" Hạ Chí trừng mắt nhìn người yêu, "Bối cảnh gia đường kiểu quái gì vậy?"

Diệp Hiệp nhún nhún vai: "Tóm lại cậu chỉ cần phối hợp một chút, có người cho cậu sai không tốt sao?"

"Giúp đỡ bình thường đương nhiên là được, nhưng anh là chủ nhân, làm sao có thể sai bảo nô lệ một cách bình thường được!" Ở chung đã lâu, Hạ Chí cuối cùng cũng hiểu được một chút khát vọng của M, nếu thật sự là ngược đãi bình thường thì chỉ có người thần kinh mới ra tiền đi làm M.

Diệp Hiệp nhướn mày, cười nói: "Cậu ghen tị à?"

"Không phải là tôi ghen tị." Hạ Chí nói đến đây liền tạm ngừng một chút, nhíu mày lại: "Nô lệ của cậu không ngại thân phận của tôi sao?"

Diệp Hiệp ngẩn ra, do dự một lát anh mới hỏi lại, "Cậu thật sự tin tưởng tôi đến vậy sao? Đối với chuyện giữa tôi và nô lệ không có bất kì nghi vấn nào?"

Hạ Chí cũng sửng sốt, rồi khi hiểu ra mới bỏ qua vấn đề cũ, nở một nụ cười tự cho là *** đãng nói: "Bố cũng có người thích nha, anh dám ngoại tình tôi còn có mười mấy anh bạn trai cũ chào đón tôi trở về đâu."

Nụ cười trên mặt Diệp Hiệp tắt ngúm, mặt anh tối sầm lại, đặt mạnh chén trà xuống bàn, bưng một khay bữa sáng về phòng.

Hạ Chí còn ngồi nguyên chỗ cũ nhìn theo sau Diệp Hiệp, bất đắc dĩ gãi gãi đầu cười khổ. Ở chung càng lâu gã càng phát hiện Diệp Hiệp thật sự là người không thể đùa được trước loại việc nhỏ này, nếu dính dáng đến tín nhiệm và phản bội, Diệp Hiệp sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm, có đôi khi ngay cả gã đều có thể nhìn ra sự áp lực ấy, nhưng Diệp Hiệp vẫn giả vờ như không có việc gì.

Gã đau lòng Diệp Hiệp như vậy, cho nên điều duy nhất gã có thể làm chính là tín nhiệm và trân trọng vô điều kiện.

Theo cách buồn nôn mà nói, đây chính là yêu nha.

Đối với gã, có người khát vọng tình yêu của gã là điều vô cùng hạnh phúc, bởi vì từng, trong gia đình của gã, cha gã chưa bao giờ sẽ khát vọng tình yêu của mẹ, mà tình yêu của mẹ cũng luôn luôn không nhận được đáp lại.

Có đôi khi nghĩ lại cũng thấy kì lạ, rõ ràng người bị ngoại tình nhiều lần là gã, nhưng gã lại chưa từng lo sợ lần kế tiếp sẽ lại bị ngoại tình, dường như trong thâm tâm gã tin tưởng, rồi sẽ có một ngày mình gặp được Người kia, quý trọng gã, hiểu được gã, có thể cùng gã cầm tay tiến về phía trước.

Giờ gã tìm được, cho nên dù gặp phải chuyện gì gã cũng sẽ không kích động.

Hạ Chí trưởng thành hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Diệp Hiệp.

Trở lại phòng, Hạ Chí thấy Diệp Hiệp đang bón bữa sáng cho nô lệ. Hai tay của nô lệ bị trói lại sau lưng, quỳ giữa hai chân anh. Diệp Hiệp ngồi ở trên giường, lấy thì bón cho nô lệ từng miếng một, không khí vô cùng ái muội lại không hề có cảm giác ***.

Hạ Chí rất muốn huýt sáo, nhưng vẫn phải nhịn xuống, chỉ giơ ngón tay cái cho Diệp Hiệp, nhận lại một cái lườm, gã cười hì hì lấy máy chơi game đi ra ngoài ban công. Hôm nay trên biển trời trong nắng ấm, biển và trời hòa thành một màu, cảnh đẹp vô cùng, đang chuẩn bị đi dạo gã lại phát hiện mắt nô lệ đỏ lên, nước mắt đảo quanh.

Đây là làm sao? Gã vừa suy nghĩ vừa định đi vòng qua hai người ra ngoài, gã không muốn can thiệp vào công việc của Diệp Hiệp.

Mặt Diệp Hiệp lạnh tanh, khay thức ăn trống không đặt ở một bên, không biết hai người vừa nãy nói gì. Chỉ chốc lát sau, Diệp Hiệp cầm khay đi ra ngoài, cửa bị đóng sầm lại, chỉ còn một mình nô lệ quỳ bên giường.

CHƯƠNG 174

Hạ Chí không đi được, gã rất muốn nói gì đó nhưng lại cảm giác đây là công việc của Diệp Hiệp, mình nhúng tay vào sẽ không tốt. Giữa lúc do dự, nô lệ lảo đảo như muốn ngã xuống, gã không kịp nghĩ ngợi gì mà lập tức đến gần giữ lấy tay nô lệ. Sau đó, thấy được người đàn ông này hai mắt rưng rưng nhìn về phía mình, gã biết, việc này gã không muốn quản cũng phải quản.

Thở dài, Hạ Chí đỡ nô lệ ngồi lên giường, bản thân mình ngồi đối diện, hai người nhìn nhau không nói câu nào mất một lúc, sau đó gã cầm một chai nước khoáng đặt ở trước mặt nô lệ. Không ngờ động tác này khiến nô lệ khóc càng nhiều hơn. Hạ Chí chưa từng thấy người đàn ông nào khóc như vậy, nháy mắt có chút hoảng sợ, gã lắp bắp nói: "Cậu sao vậy? Đừng khóc, có chuyện gì cứ nói ra, cậu giải quyết không được biết đâu tôi có thể nghĩ cách cùng thì sao?"

Nô lệ lau mặt, cố gắng nở một nụ cười, nói: "Xin lỗi nhị thiếu gia, đấy là do việc vừa nãy mà đại thiếu gia nói."

Đậu má, đã đến nước này mà còn không quên nhân vật mình sắm vai? Liệu tôi nên khen cậu biết quý trọng từng đồng tiền mình bỏ ra hay là tinh thần nhập vai quá tốt vậy?

Trong lòng Hạ Chí ra sức bôi bác, nhưng thấy người trước mặt dần ngừng khóc, gã cũng yên lòng, nói: "Nếu muốn nói gì thì cứ nói ra, trên biển cũng không có việc gì làm, cậu cũng không trốn đi đâu được."

Nô lệ sụt sịt mũi, trầm mặc một lát mới nói: "Nhị thiếu gia, ngài và đại thiếu gia ở chung như thế nào ạ?"

"Gì?" Không nghĩ tới vấn đề như vậy, Hạ Chí có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một lát mới nói, "Thì ở chung ở chung thôi, giống như người bình thường vậy."

"Ngài chưa từng cảm giác mình theo không kịp đại thiếu gia sao?"

Vấn đề này càng là không đầu không đuôi, Hạ Chí đầy mặt không hiểu gì nói: "Theo cái gì cơ? Sao cậu nói tôi nghe anh ta như vĩ nhân vậy."

Nô lệ chớp mắt, tỏ vẻ nghi hoặc: "Ngài thật sự không biết?"

"Biết cái gì?" Hạ Chí bỗng dưng cảm giác hồi hộp, cố gắng bình tĩnh nói.

"Đại thiếu gia chính là đầu bài trong giới."

"Ồ, tôi biết chứ." Hạ Chí thầm thở ra, "Việc này thì làm sao?"

Nô lệ dường như không hiểu: "Ngài không thấy áp lực sao?"

Áp lực cái sh!t, tôi đâu phải người trong giới, đương nhiên Hạ Chí không dám nói ra, gã chỉ đeo bộ mặt đầy bình tĩnh nói: "Không, tôi cảm giác anh ấy là bạn trai của tôi, không có áp lực gì cả."

Nô lệ suy nghĩ một lát, lại nói: "Vậy trong vấn đề sinh hoạt thì sao? Ngài không cảm giác gì hà?"

Người này nói lòng vòng mãi khiến Hạ Chí bắt đầu mất kiên nhẫn, gã dứt khoát hỏi thẳng: "Đến cùng thì cậu muốn nói cái gì?"

"Xin lỗi." Nô lệ dường như có chút xấu hổ cúi đầu: "Kì thật vừa nãy tôi nói với đại thiếu gia chuyện tư nhân của tôi, trước kia tôi có mối tình đầu, thanh mai trúc mã, trước khi tôi tốt nghiệp..."

"Từ từ đã, cậu bao nhiêu tuổi hả?"

"Hai mươi bốn."

Hạ Chí nhìn khuôn mặt nam tính của nô lệ, nói: "...Cậu tiếp tục."

"Trước khi tốt nghiệp chúng tôi liền chia tay, là cậu ấy đưa ra. Trong nhà tôi cũng khá giả, tôi du học ở nước ngoài, cậu ấy học trong nước, thế nhưng thời gian qua chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, còn rất thường xuyên. Vốn tôi nghĩ rằng đợi hai người tốt nghiệp trở về, cả hai có thể cùng với nhau, thế nhưng cậu ấy lại nói muốn chia tay, nói rằng thế giới của tôi quá lớn, cậu ấy đuổi theo quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục."

Hạ Chí nghe đến đây cũng đã hiểu được phần nào, so sánh với mối quan hệ giữa Diệp Hiệp và mình, gã có chút khó hiểu nói: "Điều này liên quan gì đến tôi?"

"Vừa nãy đại thiếu gia nói chuyện này là tôi không đúng, thế nhưng tôi cảm giác ngài và đại thiếu gia ở chung với nhau lâu như vậy lại không có vấn đề này, tại sao lại nói sai là của con? Đại thiếu gia cũng ở chung giống như con, tại sao ngài lại không làm sao cả?"

Hạ Chí càng nghe càng cảm giác chuyện này không đúng, cắt ngang lời nô lệ nói: "Cậu đợi đã, tôi và đại ... Ờm, ca, cậu và mối tình đầu của cậu đâu có gì giống nhau chứ?"

"Na ná cả, đều là một bên hoàn cảnh kém hơn so với bên còn lại." Nô lệ nói xong liền liếc mắt nhìn Hạ Chí, rồi vội vã nói tiếp, "Không phải tôi nói ngài không tốt, đấy là tôi làm tương đối."

Tuy rằng trên thực tế là vậy, nhưng bị người khác nói thẳng ra ngay trước mặt Hạ Chí đương nhiên khó chịu, chẳng qua vị nô lệ này coi như là ông chủ gián tiếp của gã, nhưng mà cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, ăn ở của người ta mình cũng không thể quá vô lý được, gã đành phải cười gượng mà nói: "Chênh lệch cũng đâu lớn lắm, anh ấy chỉ là đầu bài trong giới thôi mà."

Nói đến cùng nô lệ này vẫn còn trẻ, nghe Hạ Chí nói vậy cậu ta còn giải thích đầy nghiêm túc: "Đại thiếu gia biết rất nhiều, ngài ấy đi du lịch gần như toàn thế giới, đến rất rất nhiều quốc gia, còn từng tham gia đội thám hiểm Châu Phi, thử thách sinh tồn đến cực hạn, biết nhiều thứ tiếng, chuyện về ngài ấy nói đều nói không hết." Thấy Hạ Chí vẫn có chút khinh thường, nô lệ lại nói: "Hơn nữa ngài ấy còn có rất nhiều tiền, không giống người thừa kế như con, ngài ấy hoàn toàn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vẫn là trong ngành dịch vụ đặc biệt này, người trong giới đều vô cùng kính nể ngài ấy."

Hạ Chí coi như là gặp qua không ít kẻ có tiền, kẻ có tiền sau khi thất thế gã gặp phải lại càng nhiều, lập tức khinh bỉ ra mặt: "Có thể có bao nhiêu tiền chứ!"

Nô lệ nóng nảy, thốt lên: "Ước chừng mấy triệu!"

"......Hở?"

Nô lệ lúc này mới cẩn thận tính toán: "Nghe đồn phải có hơn 10 triệu, nhưng tôi cảm giác chắc không đến 1 tỷ, nhưng mấy chục triệu chắc chắn là không sai."

Hạ Chí trầm mặc vài giây, nói: "Đồng Zimbabwe à?"

"Sao có thể thế được!" Nô lệ căm giận nói, "Đương nhiên là Đô la Mỹ!"

Trong phòng xuất hiện vài giây trầm mặc, nô lệ trẻ tuổi không lâu sau bình tĩnh trở lại, nhanh chóng phát hiện chuyện này không bình thường, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của Hạ Chí, nhẹ giọng nói: "Việc này ngài không biết à?"

"......"

"Anh không phải là bạn trai của chủ nhân sao? Chủ nhân còn nói hai người muốn kết..."

Đến lúc này nô lệ mới thực sự tỉnh táo lại, cậu vội vã ngậm chặt miệng, may mắn là, trong đầu Hạ Chí bị mấy con số kia chen kín, hoàn toàn không hồi phục lại tinh thần.

Hóa ra Diệp Hiệp có mấy chục triệu đô la Mỹ!? Sao có thể thế được! Nếu tính theo thu nhập mà trước kia Diệp Hiệp nói làm sao có thể có được những ngần nấy!

Hạ Chí vô cùng yên tâm với nửa người dưới của Diệp Hiệp, nhưng nói đến tiền thì là chuyện khác! Diệp Hiệp là người vô cùng để ý đến tiền! Chẳng lẽ Diệp Hiệp nói dối?

"Tôi đi ra ngoài trước, cậu nghỉ ngơi."

Hạ Chí trốn ra khỏi phòng như người mất hồn, cũng không biết nên đi đâu, chỉ là muốn tìm một chỗ bình tĩnh lại.

Diệp Hiệp trở lại phòng mới phát hiện chỉ còn nô lệ, anh nhìn quanh, hỏi: "Nhị thiếu gia đâu?"

Nô lệ ấp a ấp úng cuối cùng không nói được rõ ràng.

Trong lòng Diệp Hiệp dâng lên cảm giác bất an, ép hỏi mới được đến câu trả lời khiến trong nháy mắt anh muốn ném nô lệ xuống biển.

"Cậu nói tôi có mấy chục triệu đô la Mỹ?"

Nô lệ nhỏ giọng nói: "Tôi đã giảm đi rất nhiều rồi."

Diệp Hiệp rất muốn hộc máu, tức giận nói: "Tôi còn không biết tôi có mấy chục triệu đô la Mỹ đâu!"

"Chủ nhân, xin lỗi."

"Mẹ!" Diệp Hiệp khó được mắng thô tục.

CHƯƠNG 175

Bỏ lại nô lệ, Diệp Hiệp lập tức đi tìm Hạ Chí, đối với những chuyện khác có giải thích hay không cũng không sao, nhưng chỉ cần liên quan đến tiền thì nhất định phải nói rõ ràng. Điện thoại không ai nghe máy, thuyền lại lớn, anh tìm xung quanh mãi mà không thấy bóng dáng Hạ Chí đâu, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng, đang lúc anh chuẩn bị vào phòng radio thì đột nhiên thấy một người thoáng qua, không phải Hạ Chí thì còn ai vào đây nữa?

Hạ Chí đang đi lại trong đám người, vẻ mặt không có gì đặc biệt, Diệp Hiệp cảm thấy yên lòng, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng quyết định chậm rì rì theo sau gã, hai người đi đến tận đầu tàu.

Đầu tàu là một địa điểm đầy hấp dẫn trên tàu, rất nhiều cặp tình nhân đều đến đây đóng lại cảnh nhân vật chính của bộ phim Titanic, hết chụp ảnh rồi quay phim. Hạ Chí đi loanh quanh, nhưng người quá chen chúc, căn bản không có chỗ đứng, gã không thể đi tiếp được nữa nên đành phải tìm một chỗ ít người tìm ghế ngồi xuống.

Đi dạo xung quanh một lúc, tâm trạng của gã đã bình tĩnh rất nhiều, đầu óc vừa nãy rối tung giờ cũng đã ngăn nắp trở lại.

Tách mở từng vấn đề một rồi xem lại, kì thật rất đơn giản.

Yêu Diệp Hiệp không? Có yêu.

Muốn tiếp tục chung sống không? Muốn.

Muốn hỏi rõ ràng sao? Muốn.

Như vậy còn một câu hỏi quan trọng nhất: Sau khi hỏi rõ ràng xong gã còn có thể tiếp tục chung sống với Diệp Hiệp nữa không?

Hạ Chí không biết, gã thực sự không biết, cho nên mới đi lại lâu đến vậy cũng không trở lại, bởi vì gã không biết phải đối mặt ra sao với Diệp Hiệp.

"Aish, du lịch hẳn là để vui vẻ chứ..."

Gã lẩm bẩm, cúi đầu khó chịu gãi đầu, đến lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện bên cạnh có thêm một người. Gã chỉ muốn yên lặng một mình ngồi một chút, vừa định đứng dậy lại phát hiện đây là Diệp Hiệp.

Diệp Hiệp nhìn về phía trước, không chuyển mắt. Cả người Hạ Chí cứng đờ, ngồi nửa mông trên ghế một lúc lâu, cuối cùng vẫn cẩn thận quay đầu lại, cổ họng dường như có vô số lời muốn thốt ra, cuối cùng lại không nói được nên lời.

Trầm mặc dâng lên, ai cũng không nói gì.

"Cậu tin tôi không?" Cuối cùng, Diệp Hiệp mở miệng.

"Tôi tin!" Hạ Chí vội vã như thể vớt được một chiếc phao cứu sinh, gã nói, "Tin tin anh!"

"Vậy cậu muốn nói gì thì nói đi." Diệp Hiệp quay lại nhìn gã, cặp mắt xếch hồ ly lúc này tràn ngập sự chân thành, "Nếu cậu thật sự tin tôi như lời cậu nói."

Hạ Chí thở sâu, dồn khí đan điền, cố gắng hồi lâu mới nói ra: "Đến cùng thì gia sản của anh có bao nhiêu?"

"Đô la Mỹ?"

"Đô la Mỹ."

Diệp Hiệp trầm ngâm một lát, hình như đã đổi xong mới nói: "Ước chừng gần 10 triệu."

Hạ Chí không có lập tức bình tĩnh lại, mặt gã như muốn nói rồi lại thôi, rồi thì nín thở, mãi sau mới nói ra tiếp: "Tại sao trước kia anh l... không nói thật?"

Diệp Hiệp có thể cảm giác Hạ Chí sửa lại lời nói, từ "lừa" không nói ra khỏi miệng gã khiến lòng anh đau xót, nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Hạ Chí, cảm giác nôn nóng trong anh cũng dần tĩnh lặng trở lại.

"Tôi đã nói cho cậu rồi, chẳng qua lúc ấy tôi không đem hết thảy mọi tài sản đều đổi ra thành tiền mà thôi."

Hạ Chí ngẩn ra, nói: "Ý của anh là, hơn 10 triệu này bao gồm cả bất động sản?"

"Đương nhiên." Diệp Hiệp cũng không nhịn nữa, "Cậu tưởng rằng tôi có tới 10 triệu đô gửi ngân hàng chắc?"

"....Ờm, tôi còn cứ tưởng thế cơ đấy."

Hai người nhìn nhau, dần dần, nụ cười hiện lên bên khóe miệng, một lúc lâu sau, Hạ Chí chủ động dựa vào Diệp Hiệp, trán dán lấy trán, mặc kệ ánh mắt khác thường từ xung quanh nhìn đến, đối với bọn họ, nơi xa lạ này lại khiến hai người hoàn toàn bình tĩnh lại.

"Tôi liền biết anh là thần giữ của."

"Đi ra bán sao lại không yêu tiền chứ?"

Hạ Chí lập tức ngẩng đầu lên, không chút khách khí bạt tai Diệp Hiệp, rồi chỉ vào mũi anh mắng: "Sau này không cho anh nói mình đi ra bán."

Diệp Hiệp bị tát cho phát ngốc, anh cười khổ, hai tay giơ lên đầu hàng: "Vâng, sau này cam đoan không nói." Một lát sau anh mới sờ sờ hai má, nhe răng xuýt xoa nói: "Cậu mạnh tay quá đi."

"...Xin lỗi tôi không cẩn thận."

Hạ Chí có chút xấu hổ nói, sau đó cũng không muốn nói thêm gì, không bằng nói giữa hai người không cần dùng ngôn ngữ đến biểu đạt, hiểu lầm đã được xóa bỏ, còn lại chỉ còn ái muội. Lúc này gã có chút hối hận vì đã đi du lịch, bởi vì nô lệ thật sự rất vướng víu.

Gã vụng trộm nói với Diệp Hiệp: "Có chỗ nào làm việc không?"

Vẻ mặt Diệp Hiệp cũng đầy lén lút, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải: "Về phòng đi, tôi bảo nô lệ đi chỗ khác."

Hạ Chí đương nhiên là giơ hai tay hai chân tán thành, xoay người quay về phòng, đồng thời, trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh giường chiếu nhiệt tình trong lát nữa, càng nghĩ càng hưng phấn, quần đều sắp dựng lều lên đến đây. Gã dựa theo ước định đi vài vòng quanh boong tàu, đợi 5 phút sau mới đi vào khoang tàu, đến khi còn một tầng nữa đến phòng mình thì gã đụng phải vài người.

Vốn gã còn tưởng là đi ngang qua, cho dù là tàu biển xa hoa, khoang thuyền cũng không quá rộng rãi mà chỉ đủ chỗ cho một hàng hai ba người cùng đi mà thôi, người da trắng đi tới không tính cao lớn, nhưng cả người cơ bắp cuồn cuộn, dẫn tới gã không khỏi nhìn nhiều vài lần, chỉ tiếc mấy người này đều mặt mũi dữ tợn, râu ria xồm xoàm, bình thường đối với râu mà nói, gay chỉ có hai kiểu rất thích và rất ghét, cố tình gã lại là loại người ghét, đương nhiên sẽ không lại để ý đến.

Không nghĩ tới, mấy người này lại dàn hàng cản đường Hạ Chí.

Hạ Chí sửng sốt, đợi một lát mấy người này vẫn không động đậy, trong lòng gã có chút sợ hãi: Chẳng lẽ lại đứng ở đây riêng để chờ mình?

"Hi." Người da trắng đeo kích đen đứng giữa mở miệng, tươi cười nói với gã, "Are you gay?"

Tiếng Anh của Hạ Chí không tốt lắm, nhưng đối phương nói chuyện chậm cũng có thể nghe hiểu. Lần đầu tiên bị người như thế giáo mặt hỏi, nhưng gã lại không nổi giận mà lại khó hiểu, dùng tiếng anh nửa sống nửa chín của mình trả lời: "Do I know you?"

"No." Người đứng bên phải để đầu quả nhím xấc xược nói, "Monkey!"

Nói đến đây, Hạ Chí có ngốc cũng hiểu được người này không có ý tốt.

"Are you gay?" Kính đen lại hỏi.

Hạ Chí suy nghĩ, đột nhiên bóng đèn sáng lên: Chẳng lẽ gặp phải người kì thị đồng tính?

Người thù hằn đồng tính ở Châu Á còn không quá phổ biến, một phần là vốn người Châu Á khá bao dung, đặc biệt là ở Đông Á. Chỉ cần không chạm đến ích lợi của nhà mình, mọi người đều là đèn nhà ai người nấy rạng, nhiều lắm thì nói vài câu mà thôi.

Cho nên, chướng ngại lớn nhất khi Hạ Chí come out chỉ là mẹ của mình, người khác gã căn bản không để ý. Ở công ty cũng không phải không có người không thích đồng tính luyến ái, nhưng chỉ nói nói mà thôi, chưa bao giờ kêu đánh kêu giết. Nếu có người thực sự làm như thế chỉ sợ còn bị mắng là "Có bệnh."

Ba người trước mặt đều là người da trắng, cơ bắp nổi lên như mấy ngọn núi đeo trên người. Chiều cao 1m79 của Hạ Chí không tính là thấp, thế nhưng so đến vóc người thì hoàn toàn không nhìn được, lại càng không nói đối phương người đông thế mạnh.

Tình thế này thật không tốt.

CHƯƠNG 176

"Go away." Cảm ơn nhiều năm xem phim điện ảnh, Hạ Chí cuối cùng cũng nói ra được một câu.

Người đeo kính đen cười ha ha, hai người còn lại cũng đầy mặt "mày ngốc à", ba người đồng thời tiến lên phía trước.

Nói không chột dạ là giả, bản thân Hạ Chí không sợ đánh nhau, xong đấy là lúc đánh nhau mà gã có cơ hội đánh thắng hoặc là thế lực ngang nhau, lúc này gã hoàn toàn nằm ở thế yếu, mà gã cũng không phải Lý Tiểu Long, đánh sao được?

Nhưng, với tính cách của gã, dưới lúc này mà chạy trốn là tuyệt đối không xảy ra. Nếu là chuyện khác, bình thường gã còn có thể nhịn xuống một chút, thế nhưng gã không thể nhịn trước những kẻ kì thị đồng tính. Gã nhìn chằm chằm vào người đeo kính đứng giữa, dự định tính toán bước chân người nọ, nắm đấm nắm chặt, chuẩn bị nhằm vào hắn.

Tiếp theo đó, tên đeo kính ngã.

Hạ Chí trợn mắt há hốc mồm nhìn tên đó đi về phía trước một bước, cả người giống như một cây gỗ nằm thẳng xuống đất, sau đó để lộ khuôn mặt của Diệp Hiệp ở phía sau.

Chiều cao của Diệp Hiệp đối với mấy người này cũng có vài phần áp lực, huống chi khí thế vốn không cần đến ngôn ngữ. Vừa đi lên liền hạ gục một người, hai người còn lại đều có chút hoảng, một người đến đã loại được một người, người còn lại thì nhìn trái nhìn phải, ra vẻ không biết nên đánh người nào trước.

"Không sao chứ?" Diệp Hiệp hỏi.

"Không sao." Hạ Chí lập tức thả lỏng xuống, Diệp Hiệp mang đến cho gã tin tưởng rất nhiều, "Sao anh lại đến đây?"

"Chờ cậu mãi mà không thấy." Diệp Hiệp bình tĩnh nói nhỏ, quay đầu nâng cằm với ba người kia, hướng về phía cuối hành lang.

Khác với tưởng tượng của Hạ Chí là, sau khi thủ lĩnh ngã xuống, hai người sống sót hoàn toàn không biết phải làm gì, một người liên tục gọi tên bạn mình, một người khác nói to gì đó, nhưng là mồ hôi rịn ra trên trán đã bán đứng nội tâm sợ hãi của đối phương. Diệp Hiệp không nói gì, hai người xốc người đeo kính đen đi về cuối hành lang.

Hạ Chí nhìn theo bóng ba người, ngẩn ra: "Cứ thế là đi à?"

"Một đám trẻ ranh không biết trời cao đất rộng." Diệp Hiệp bình tĩnh nói, "Trước lúc rời đi bọn chúng còn nói không sợ công phu của chúng ta."

Hạ Chí lại giật mình: "Bọn họ còn là trẻ con à?"

"Cùng lắm là thanh niên, 17 – 18 tuổi thôi." Diệp Hiệp không quan tâm nói, "Bọn này ỷ vào tuổi còn nhỏ không phải chịu trách nhiệm hình sự nên đi gây chuyện khắp nơi, thấy ai không vừa mắt liền ra tay. Mấy người này nói giọng Anh Mỹ, lại đi xa nhà, có lẽ vì thế mà không dám làm to chuyện."

Mắt Hạ Chí giật giật, lẩm bẩm: "Nhìn không ra là trẻ con."

"Người da trắng nhìn già hơn tuổi." Diệp Hiệp nhìn mặt Hạ Chí, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hạ Chí thở hắt ra một hơi, nhìn Diệp Hiệp nói: "Tôi... nghĩ lại mới thấy sợ, vừa nãy tôi còn cứ tưởng sẽ không gặp lại anh được nữa."

Diệp Hiệp không nói gì, dang rộng hai tay ôm lấy Hạ Chí, anh cảm giác được Hạ Chí ôm chặt lại mình, anh chôn đầu vào hõm vai Hạ Chí.

"Cậu có cảm giác chúng ta kì thật sẽ có rất nhiều cơ hội chia tay không?" Sau vài giây trầm mặc, Diệp Hiệp đột nhiên nói.

Hạ Chí buông tay ra, nhìn chằm chằm Diệp Hiệp vài giây, nói: "Anh có cần lãng mạn một chút không?"

"......"

Diệp Hiệp bỗng dưng muốn bóp chết người trong lòng mình.

Có lẽ là nhìn ra được vẻ mặt Diệp Hiệp khác thường, Hạ Chí nhanh chóng nhào vào trong lòng anh, lạnh lùng nói: "Đến đây đi cưng, lãng mạn một chút! Em đợi chàng lâu lắm rồi! Đến nhanh lên!"

"......"

Cuối cùng Hạ Chí không đợi được đến tình tiết lãng mạn, làm một gay, gã cảm giác đam mê buồn nôn của mình có gì không đúng, chẳng qua cách gã biểu đạt ra có chút vấn đề mà thôi, tuy rằng gã khăng khăng đổ lỗi cho khả năng đọc hiểu của Diệp Hiệp. Dù sao chăng nữa, gã chiếm được lãng mạn mà mình muốn, trong căn phòng tốt nhất trên con tàu xa hoa, Diệp Hiệp gần như dùng hết sức bình sinh làm cho gã nửa sống nửa chết.

Nửa sống nửa chết này không phải là một từ dùng với nghĩa khoa trương, mà là từ miêu tả. Không có một người đàn ông trên 30 tuổi nào có thể nhịn được 3 lần lên đỉnh liên tiếp trong vòng 1 tiếng đồng hồ, ờm, có lẽ một số người nào thiên phú bẩm sinh có thể, nhưng mà thế giới này phần lớn là người bình thường nha

Hạ Chí vốn tưởng rằng gã không được, thế nhưng Diệp Hiệp lại có sức mạnh biến đũa mốc thành đũa vàng. Lần đầu tiên ngẩng đầu trước bàn tay của Diệp Hiệp, gã vô cùng thỏa mãn vào lần thứ hai ngẩng đầu trong miệng Diệp Hiệp, gã mặc dù cảm giác hơi mệt mỏi nhưng vẫn ngập tràn kiêu ngạo đến lần thứ ba đứng thẳng lên trong thế tiến công mãnh liệt của Diệp Hiệp, mặt gã đã trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn ra.

Sau khi làm xong, Hạ Chí tựa như một miếng kẹo cao su dính lấy giường.

"Tôi không được... Diệp Hiệp, sau khi tôi chết anh nhất định phải nuôi Tiểu Mễ Tuyết thành người... a..." Hạ Chí nằm trên giường rên rỉ, một tay vung vẩy, "Cơ bụng tôi thắt lại rồi... eo mỏi quá... mông đau quá... Tôi muốn ăn kem... Tôi muốn uống cà phê... Tôi muốn ăn thịt..."

"Còn nửa tháng nữa cậu mới thoát hạn ăn chay." Diệp Hiệp ngồi trên ban công nhẹ bẫng nói, anh cũng không phải tên ngốc mà đi làm một lúc 3 lượt, 1 lần, thời gian đủ dài, tiếp xúc đầy đủ, khiến cảm xúc kéo dài, vậy là đủ với anh.

"A a a a, tôi muốn chết... Anh biết rõ là hôm nay tàu có tiệc tối mà... Tôi muốn ăn... Anh không thể không để tôi ăn được... Đều đã tính ở vé tàu cả rồi... Phí phạm..."

Diệp Hiệp im lặng không nói gì, trong đầu lại tính toán liệu có nên cho Hạ Chí ăn chút thịt hay không. Sau nửa tháng địa ngục ăn chay và làm việc nhà, bệnh tật lẫn thể hình của Hạ Chí đều có những tiến triển rất tốt, bề ngoài đối với anh không ảnh hưởng gì, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Nhưng đây là ở trên thuyền, anh có dự cảm nếu mình nhả ra, Hạ Chí tuyệt đối làm ra được thành tích trước khi rời thuyền sẽ ăn về như cũ!

Cái miệng kia ngậm đồ của anh rất tuyệt, nhưng khi ăn thịt liền không tuyệt chút nào, Diệp Hiệp oán thầm. Suy nghĩ một lát, anh quyết định tốt xấu gì cũng để cho Hạ Chí ăn tiệc tối hai lần cùng thuyền trưởng, khó được đến đây, không được thưởng thức một lần thì rất đáng tiếc.

Tiếng đập cửa vang lên, nô lệ trở lại, lập tức nhanh nhẹn mát xa cho Hạ Chí, không lâu sau, tiếng rên rỉ chậm rãi biến mất, thay vào đó là tiếng ngáy đều đều. Diệp Hiệp thò đầu nhìn nhìn, hình ảnh Hạ Chí chảy nước dãi ngủ đập vào mắt, anh ra hiệu bảo nô lệ dừng lại, đến ban công.

"Sau này đừng nói lung tung."

"Đại thiếu gia, tôi xin lỗi." Nô lệ vô cùng ngoan ngoãn quỳ xuống, trán gối lên mu bàn tay Diệp Hiệp, nói, "Thế nhưng, tôi có một điều rất muốn hỏi nhị thiếu gia."

Dù sao cũng là khách hàng, nếu khách hàng đưa ra yêu cầu quá mức mãnh liệt, Diệp Hiệp đương nhiên không thể làm ra phủ quyết, chỉ phải nhẫn nại hỏi: "Cậu muốn biết gì?"

"Ngài và nhị thiếu gia ở chung rõ ràng giống với tôi, tại sao nhị thiếu gia chưa bao giờ cảm giác mệt?"

Diệp Hiệp mỉm cười, nói: "Tôi luôn luôn không muốn cậu ấy đuổi theo tôi, bởi vì tôi luôn luôn không cho rằng tôi mạnh hơn cậu ấy."

Cặp mày xinh đẹp của nô lệ nhíu lại: "Nhưng là điều kiện giữa hai người chênh lệch quá nhiều."

"Vấn đề này cậu có thể hỏi nhị thiếu gia." Diệp Hiệp nghĩ nghĩ, nói, "Tôi tin tưởng nhị thiếu gia sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng."

CHƯƠNG 177

Nô lệ tạm thời không tìm được đáp án từ Hạ Chí, bởi vì sau khi hiểu lầm qua đi, Hạ Chí rất nhanh lao vào sự nghiệp ăn uống chơi bời, trên tàu có rất nhiều công trình đều cần tiêu thêm tiền, gã lại không lo sợ điều này, nhất là sau khi được Diệp Hiệp ám chỉ hiểu lầm này là do nô lệ ăn nói lung tung, gã cảm giác tiêu chút tiền ấy đều không quan trọng gì cả, theo ý gã, "Đánh một trận xong việc, vừa lúc không phải nô lệ theo đuổi bị đánh sao."

Đương nhiên, ý tưởng đúng đắn này đều bị Diệp Hiệp ── có đạo đức nghề nghiệp bác bỏ.

Nhìn Hạ Chí chơi đùa vui vẻ, Diệp Hiệp cũng có thời gian rảnh rỗi bắt đầu nghĩ kế hoạch cầu hôn. Hạ Chí thích nhất là di chỉ Olympia của Hy Lạp, sinh thời nhất định phải đến được một lần, còn phải chụp ảnh ghi hình, lý do là trước đây tổ chức Olympic vận động viên được lộ ra hết!

Diệp Hiệp lúc ấy nghe được liền trợn trắng mắt: "Cậu không thể theo đuổi cao hơn được sao?"

"Anh nghĩ xem, vô số chàng trai trẻ đẹp, trần trụi, dáng người đẹp đẽ vạm vỡ, hiên ngang dũng mãnh đi vào đây, tiến hành đủ loại thi đấu, nó tuyệt vời đến nhường nào! Hơn nữa đây còn là chuyện có thật! Tôi nhất định phải đến đấy xem!"

Diệp Hiệp khinh thường nói: "Cậu cũng chỉ biết có vậy!"

Phê bình xong, anh lại quay đầu liên lạc Ảo Thuật Gia, Thao Thiết cùng một số S khác có danh tiếng trong giới. Đương nhiên, nô lệ không chỉ phải trần trụi mà còn phải mặc một số trang phục trói buộc hình thù kì quái gợi cảm, đại loại như đuôi là không thể thiếu được.

Hạ Chí sau đó nghe được liền nổi giận, chỉ trích Diệp Hiệp đạo ý tưởng của gã, đồng thời đòi hỏi phải được quan sát, thế nhưng sau khi Diệp Hiệp miêu tả bộ dáng của một vài nô lệ xong gã liền vội vã đổi ý, "Còn lâu tôi mới đi nhìn đám thịt mỡ kia."

Hiện giờ, Diệp Hiệp đã chọn được địa điểm, kế tiếp chính là vấn đề cầu hôn kiểu gì. Đối với việc này anh hoàn toàn không có đầu mối, bởi vì anh luôn không nghĩ tới chính mình có một ngày có thể cầu hôn nên chưa từng nghĩ đến. Nay chuyện đến trước mắt, anh nghĩ mãi cũng không ra được ý tưởng, đến cùng, anh quyết định dùng ngoại lực.

"Cầu hôn đương nhiên là càng hoành tráng càng tốt!" Nô lệ đáp lại không chút nghĩ ngợi, "Tôi đã từng đến Olympia, tuy rằng là phế tích nhưng rất to lớn, chúng ta có thể thuê người trải thảm hoa ở đấy, sau đó dùng trực thăng thả hoa, bóng bay, hơn nữa du khách chắc chắn đều sẽ rất thích xem chuyện này, người nhiều không khí nóng hơn hiệu quả nhất định sẽ rất tốt."

Diệp Hiệp lặng lặng nghe xong mới nói: "Có 3 vấn đề: 1. Hiện tại tôi đang ở trên thuyền, chuẩn bị thảm hoa và trực thăng kiểu gì? Rời thuyền chỉ có vài giờ, tôi không quen biết ai, Hy Lạp cũng không nói tiếng Anh, cậu bảo tôi phải làm sao? 2. Tôi chuẩn bị tiền, nhưng không chuẩn bị nhiều tiền như thế, trong thời gian ngắn cậu bảo tôi đi lấy tiền ở đâu? 3. Phương án của cậu nhị thiếu gia sẽ không thích."

Nô lệ không phục nói: "Những vấn đề trước đó tôi có thể giúp ngài giải quyết, ngài còn chưa hỏi sao biết được nhị thiếu gia không thích?"

Diệp Hiệp không thèm cùng cãi qua cãi lại với nô lệ, chờ Hạ Chí trở lại, anh tìm bừa lý do hỏi đến chuyện cầu hôn: "Trước đây cậu từng nghĩ đến việc cầu hôn với ai đó bao giờ chưa?"

"Có chứ."

"Cậu định cầu hôn kiểu gì?"

Hạ Chí hoàn toàn không nghĩ nhiều, hưng phấn nói: "Tôi sẽ làm một cái hộp nhẫn thật to, có thể xoay tròn. Sau đó chờ đến ngày sinh nhật của người đó đặt ở trung tâm thương mại, tìm người dẫn người đó đến. Tôi sẽ trốn ở trong hộp, người ấy mở hộp ra tôi sẽ đứng lên như vũ công balet trong hộp nhạc ấy, quỳ xuống cầu hôn, rồi lại làm cái nhẫn to như hai chúng tôi vậy, đương nhiên không phải kim cương, giống kim cương thôi. Nếu người ấy nhận lời, sẽ có một cậu bé thiên nga vừa múa vừa đi đến chỗ chúng tôi chúc mừng! Anh thấy thế nào?"

Nô lệ: "......"

Diệp Hiệp bình tĩnh nói: "Không tệ."

Đợi cho Hạ Chí đi, Diệp Hiệp và nô lệ yên lặng nhìn nhau một lát.

"Ý tưởng của nhị thiếu gia... vẫn không sai. Ờm, muốn nói tục thì không đến nói, nếu là sang thì... khụ, tóm lại chính là không tệ."

Diệp Hiệp căn bản không nghĩ đi đánh giá, chỉ cần dính đến lãng mạn, Hạ Chí sẽ vô cùng nhiệt tình nhưng tiêu chuẩn lại rất thấp.

"Hay là cầu hôn trên biển?" Chia sẻ lo lắng với chủ nhân chính là chức trách của nô lệ, sau khi suy nghĩ hồi lâu nô lệ mới vỗ đùi nói, "Thế này, ngài giả vờ rơi xuống nước, nhị thiếu gia chắc chắn sẽ xuống cứu ngài, đến lúc đó ngài cho cậu ấy một bộ lặn, vừa lặn xuống nước vừa cầu hôn, rất lãng mạn đúng không?"

Diệp Hiệp nghĩ nghĩ, cảm giác ý tưởng này cũng có thể làm được, nhưng vẫn có vấn đề: "Cậu muốn làm cho cả con tàu dừng lại để tôi cầu hôn?"

"Cũng có thời điểm tàu chạy vào cảng thả neo nha."

"Điều kiện ở cảng biển đủ tốt à? Cậu muốn tôi cầu hôn ở vùng nước cạn hoặc nước đục sao?"

Nô lệ cũng chưa từng đi tàu chở khách, suy nghĩ lại cuối cùng bó tay, nước biển ở cảng thật sự không thể cam đoan được.

Bởi vậy, chủ nhân và nô lệ trốn ở trong khoang thuyền suy nghĩ cả một buổi chiều, hoàn toàn không có được ý tưởng nào, đầu óc đau nhức, buồn bực vô cùng.

"Chủ nhân, trước khi đến không phải ngài đã chuẩn bị tốt sao?"

"Tôi muốn chuẩn bị, nhưng không nghĩ ra được."

Nô lệ thở dài một tiếng: "Hay là ngài dùng cách đơn giản nhất, quỳ xuống cầu hôn đi?"

"Nếu thật sự không được cũng chỉ có thể như vậy." Diệp Hiệp bất đắc dĩ nói, "Đến lúc đó xem xem đi."

Hạ Chí đi vào liền thấy Diệp Hiệp và nô lệ ngồi ở hai bên giường, đầy mặt hậm hực.

"Sao thế?" Đã trải qua hiểu lầm, quan hệ giữa gã và nô lệ cũng thân cận một chút, "Thoạt nhìn như bị người ta cướp mấy trăm triệu vậy."

Diệp Hiệp lườm mắt nhìn, nô lệ lại đỏ mặt lên, vô cùng xấu hổ. Nhưng nghe Hạ Chí nói như vậy cậu lại nhớ đến việc quan trọng: "Nhị thiếu gia, tôi có thể nói chuyện cùng ngài được sao?"

Hạ Chí liếc nhìn Diệp Hiệp, thấy đối phương khẽ gật đầu mới nói: "Được thôi."

Hai người trốn đi ban công, thời gian là gần hoàng hôn, Hạ Chí đang chờ mong tiệc tối cùng thuyền trưởng, thấy nô lệ vẫn nhăn nhăn nhó nhó mới hơi chút tò mò hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

"Vẫn là chuyện liên quan đến tôi và mối tình đầu, đại thiếu gia nói ngài có thể cho tôi đáp án."

Hạ Chí ngẩn ra, khó hiểu hỏi: "Tôi không biết nên nói gì cả, nhưng tôi thực sự không thấy mình đuổi theo anh ấy có gì mệt mỏi cả."

Lúc trước tôi mới thấy Diệp Hiệp 5 phút đã "Cầu ở chung", hơn nữa anh ấy lập tức đồng ý – chuyện này Hạ Chí dù bị đánh chết cũng sẽ không nói.

"Vậy ngài thấy đại thiếu gia thường xuyên làm những việc cậu chưa bao giờ biết đến sẽ không cảm thấy có cự ly sao?"

"Ví dụ như?"

"Đi nước ngoài này, tham gia một vài buổi tiệc xa hoa này."

Hạ Chí càng thêm khó hiểu: "Tại sao muốn vì mấy chuyện này mà có cự ly chứ?"

"Nhưng là mối tình đầu của tôi lại nói quá mệt mỏi." Nô lệ đầy mặt oan uổng nói, "Cậu ấy nói với tôi rằng muốn tham gia cùng, thế nhưng, ví dụ như tham gia một bữa tiệc xa hoa, nếu tự trả tiền thì gánh nặng đối với cậu ấy sẽ quá lớn, tôi nói mình ra tiền cậu ấy lại cảm giác mất mặt.

Hạ Chí khó hiểu nói: "Tại sao cậu ta nhất định phải cùng cậu tham gia việc này?"

"Cậu ấy nói muốn cùng có một cộng đồng xã giao với tôi."

"Tham gia bữa tiệc xa hoa đâu gọi là một phần của cuộc sống đúng không?"

"Nhưng là chuyện khác cậu ấy cũng nói vậy."

"Ví dụ như gì?"

"Du lịch học tập đi chơi... Tóm lại chính là tất cả mọi thứ."

Hạ Chí hình như đụng điểm mấu chốt, truy hỏi: "Đi du lịch ở đâu?"

"Nam Mỹ."

"Học ở đâu?"

"Học tiến sĩ ở Thụy Sỹ."

"Đi chơi ở đâu?"

Nô lệ nghĩ nghĩ, nói: "Chính là vài quán bar vũ trường, không có gì đặc biệt cả."

Hạ Chí đã hoàn toàn hiểu được, cười nói: "Hai người các cậu quả thật không hợp, cậu ấy đuổi theo hẳn là mệt chết đi."

Nô lệ không phục nói: "Tôi đâu có ghét bỏ cậu ấy, nếu cậu ấy thiếu tiền tôi cũng có thể ra tiền thay!"

Hạ Chí nghiêng đầu suy nghĩ, hỏi: "Tôi nói cách khác, cậu có chịu vì cậu ấy mà không đi du lịch Nam Mỹ, đổi thành địa điểm khác mà cậu ấy có thể chi trả được không?"

Nô lệ bĩu môi: "Tôi muốn đi Nam Mỹ, nếu cậu ấy không có tiền tôi có thể trả thay mà."

"Cậu không thể trả thay cho người ta cả đời đúng không?"

"Sau này cậu ấy có thể tìm một công việc tốt, cố gắng kiếm tiền mà."

"Nếu như cậu ấy không kiếm được nhiều tiền thì sao?"

"Tại sao có thể không kiếm được chứ?"

"Nếu chẳng may không kiếm được thì sao?"

Nô lệ tạm ngừng lại, suy nghĩ mãi vấn đề này, cuối cùng dứt khoát chơi xấu: "Dù sao cậu ấy nhất định sẽ kiếm được!"

"Cho nên đây chính là điểm khác biệt giữa cậu và Diệp Hiệp, Diệp Hiệp chưa bao giờ sẽ vì anh ấy mà ép tôi làm việc tôi có thể không làm được, trước khi anh ấy để tôi làm cái gì đó, anh ấy nhất định sẽ suy xét đến năng lực của tôi." Hạ Chí nói, "Anh ấy sẽ vì tôi mà không đi Nam Mỹ, dù cho vô cùng muốn đi cũng sẽ không trực tiếp ra tiền thay tôi, anh ấy sẽ nói là cho tôi vay, rồi mới để tôi chậm rãi trả dần. Nếu tôi thật sự không thể gánh vác được, anh ấy sẽ buông tay."

Nô lệ nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "Như vậy không phải rất oan uổng sao?"

Hạ Chí không hề nghĩ ngợi mà thốt ra: "Bởi vì anh ấy yêu tôi, suy nghĩ vì tôi không phải là đương nhiên sao."

Vừa dứt lời, chính gã cũng ngây người.

CHƯƠNG 178

Diệp Hiệp đối với Hạ Chí rất tốt, đây là điều rõ ràng, nhưng mà, tốt như thế nào, tốt ra làm sao, thật sự là rất khó nói. Hiện giờ bị nô lệ kích thích, gã đột nhiên phát hiện Diệp Hiệp thực sự săn sóc tỉ mỉ.

Diệp Hiệp lúc nào cũng đắn đo rất tốt, làm như lời Hạ Chí, giống như một kẻ cho vay nặng lãi, lúc nào cũng có thể tính toán chính xác điểm giới hạn của gã, khiến gã chắc chắn trả lại được, lại còn đủ sức mượn tiếp. Quan trọng nhất là, thật sự không có việc gì Diệp Hiệp làm vì lợi ích cá nhân của mình, giống như ăn chay và uống cà phê, đây là vì sức khỏe của gã, điều này gã rất rõ ràng.

Bình thường không thấy gì, nhưng hiện giờ nghĩ kĩ lại, Hạ Chí mới phát hiện Diệp Hiệp tốt đến vậy. Gã vẫn tự nhận mình là một người bạn đời khoan dung săn sóc, quan hệ giữa hai người vẫn là gã thoái nhượng, là gã khoan dung cho Diệp Hiệp, nhưng giờ so sánh mới thấy được Diệp Hiệp tốt cỡ nào.

Hạ Chí càng nghĩ càng rối rắm, nghĩ đến cuối cùng cảm động ra, bỏ lại nô lệ chạy về phòng, thấy Diệp Hiệp gã liền nhào qua ôm lấy anh.

Diệp Hiệp nhìn thấy Hạ Chí chạy vào liền bật chế độ "Đề phòng", đầu óc Hạ Chí nóng lên cái gì cũng có thể làm được, anh thực sự không muốn bỗng dưng bị lột quần. Đến khi Hạ Chí nhào vào lòng, anh vẫn không hiểu mô tê gì, vỗ vỗ lưng người trong lòng, anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì, anh đối với tôi quá tốt!" Hạ Chí dùng sức vỗ lưng Diệp Hiệp khiến phổi anh như muốn rụng ra, "Tôi quyết định sau này sẽ đối với anh càng tốt một chút."

Diệp Hiệp sờ sờ tóc gáy Hạ Chí, nói: "Trước kia cậu đối với tôi không tốt à?"

"Tôi không có ý đó." Không có gì bất ngờ, Hạ Chí lập tức nóng nảy, "Ý tôi là tôi cảm giác anh đối với tôi rất săn sóc, rất tốt, tốt đến ngoài ý liệu của tôi."

Đối với câu trả lời này Diệp Hiệp đương nhiên là khó hiểu được, nhưng anh vẫn có cơ hội ép hỏi nguyên nhân từ nô lệ, giờ phút này cũng không cần phải đùa giỡn người yêu: "Tôi biết."

Hạ Chí vẫn đầy mặt cảm động, lẩm bẩm: "Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt đến vậy nhỉ?"

"Ai lại nói thế." Diệp Hiệp dở khóc dở cười, "Cậu là người yêu của tôi cơ mà, tôi không đối tốt với cậu thì còn với ai?"

Hạ Chí bĩu môi, liếc mắt nhìn về phía ban công, nói: "Bọn họ cũng là người yêu."

Diệp Hiệp đương nhiên biết rõ bọn họ là ai, anh cười rộ lên: "Khi bọn họ không hề có nhu cầu thì không thể làm người yêu được nữa."

Hạ Chí vội nói: "Tôi không muốn được gì từ anh cả."

"Ý của tôi là..." Thấy Hạ Chí đầy mặt oan khuất, Diệp Hiệp không thể không nhẫn nại giải thích: "Giữa người với người ở chung trên bản chất vẫn là vì nhu cầu, cảm tình cũng là một loại nhu cầu. Tình nhân là người xa lạ, sau khi thỏa mãi nhu cầu lẫn nhau thì quan hệ sẽ ngày một chặt chẽ hơn, thế nhưng một khi một phía giảm bớt nhu cầu thì sẽ không duy trì quan hệ được nữa. Lúc bọn họ ──" Diệp Hiệp liếc mắt nhìn thấy nô lệ đang đi vào, tiếp tục nói, "...Còn trẻ, chênh lệch về kinh tế không lớn, cùng có một vòng sinh hoạt, nhu cầu lớn nhất chính là làm bạn với nhau, tính cách thậm chí có thể không hợp, nếu hài lòng thì quan hệ đương nhiên là tốt. Nhưng khi một bên xa chạy cao bay mà bên khác lại không làm được thì đầu tiên sẽ làm cho nhu cầu làm bạn trước hết không thể thỏa mãn, theo áp lực kinh tế tăng lên, chênh lệch đương nhiên sẽ càng lúc càng lớn. Một bên không chịu thỏa hiệp, bên còn lại cố gắng đuổi theo, lúc này cảm tình tích lũy trước kia sẽ dần dần bị tiêu hao, đến khi cảm tình dùng hết, không thể bù lại sự mỏi mệt khi theo đuổi, cũng chỉ còn lại chia tay."

Hạ Chí liếc nhìn nô lệ, gã hỏi: "Ý của anh là chỉ có thể bắt bên dẫn đầu chịu khổ phải không?"

"Như vậy sẽ không có khả năng lâu dài được, không ai có thể vô nguyên tắc vĩnh viễn chịu thiệt, hoặc là bên kém hơn cố gắng vượt qua, hoặc là bên dẫn đầu bồi thường ở mặt khác, đạt được cân bằng."

Hạ Chí càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, chẳng qua trước mặt nô lệ gã không thể nói gì. Đến khi nô lệ đi chuẩn bị quần áo cho tiệc tối, gã mới đến gần bên người Diệp Hiệp nói: "Anh thật sự đi qua rất nhiều quốc gia à?"

Diệp Hiệp thuận miệng đáp: "Cưỡi ngựa xem hoa thôi."

Hạ Chí lại hỏi: "Còn tham gia đoàn thám hiểm Châu Phi?"

Diệp Hiệp kinh ngạc hỏi: "Đến cả cái này cậu cũng biết? Nô lệ nói cho cậu à?"

"Còn có thể nói rất nhiều thứ tiếng?"

Diệp Hiệp ngẩn ra, cẩn thận trả lời: "Chỉ có tiếng Anh khá lưu loát, những tiếng khác chỉ biết vài câu thôi."

Hạ Chí trầm mặc, một lúc sau mới thốt ra: "Anh thật sự rất lợi hại."

Diệp Hiệp thở dài, không nói chuyện.

"Tôi chưa bao giờ biết anh là như vậy." Hạ Chí nhíu mày, ảo não nói, "Tại sao anh chưa bao giờ nói với tôi?"

"Bởi vì tôi không cảm thấy những thứ đó quan trọng."

Hạ Chí nhỏ giọng nói thầm: "Kì thật anh sợ tôi nghĩ nhiều chứ gì."

Diệp Hiệp không nói lời nào, tầm mắt né tránh của anh đã nói thay hết thảy.

"Theo lời vừa rồi của anh, đến khi điều kiện giữa hai bên không bình đẳng, bên còn lại nhất định phải có bồi thường để tạo ra sự cân bằng." Tầm mắt Hạ Chí theo sát Diệp Hiệp, nghiêm túc nói: "Anh chiếm được gì ở tôi?"

Diệp Hiệp không chút do dự đáp: "Bình an và tin tưởng."

Hạ Chí có chút không tin: "Chỉ có thế? Đây không phải là điều căn bản giữa người yêu với nhau sao?"

"Đối với nghề của tôi đây là điều rất hiếm hoi, tôi không tìm được loại người này." Diệp Hiệp dùng hai tay kẹp lấy hai má Hạ Chí, vững vàng nói: "Cậu có thể tin tưởng tôi, yêu tôi đã đủ để bồi thường chênh lệch vật chất. Bởi vì tin tưởng và cảm tình không phải thứ mà vật chất có thể mua được, cho dù tôi có núi vàng núi bạc lại thế nào, vẫn là không tìm được người như cậu. Cho nên đối với tôi nó đáng giá nhiều như thế, có lẽ cậu cảm giác không đáng giá, nhưng tôi cảm giác đáng giá, vậy là đủ."

Hạ Chí vẫn có chút lo lắng: "Vậy nếu có một ngày nào đó anh cảm giác cảm tình của tôi không đáng giá thì sao?"

Diệp Hiệp lập tức hỏi lại: "Vậy nếu có một ngày cậu cảm giác tôi không đáng giá cho cậu trả giá thì sao? Tiền có thể kiếm, nhưng tin tưởng và yêu lại là thứ chỉ cần cố là được sao?"

Vẻ mặt bực mình của Hạ Chí lúc này mới dần lùi xuống, trầm mặc một lát, gã nhỏ giọng nói: "Anh không tin tôi, chưa nói thật gì cả."

"Cậu cảm giác nếu tôi nói việc này cậu sẽ có thái độ gì?"

Hạ Chí suy nghĩ một lát mới không tình nguyện thừa nhận nói: "Không có thái độ gì cả."

"Không sai." Diệp Hiệp nhún vai, "Cậu căn bản không để ý điều này, tôi nói ra ngược lại khiến tôi trông như kẻ khoe khoang."

Hạ Chí hừ một tiếng, nói thầm: "Anh biết tôi lắm cơ đấy."

Diệp Hiệp thuận miệng nói: "Bởi vì cậu ngốc chứ sao." Vừa dứt lời anh liền cảm giác không đúng.

Tầm mắt của Hạ Chí vốn sắp dời đi lại quay lại, gã nhìn chằm chằm anh: "Anh nói tôi ngốc?"

Diệp Hiệp nhanh chóng nói: "Không."

"Anh chính là cảm thấy tôi ngốc."

"Hoàn toàn không."

"Anh cảm giác tôi ngốc."

"......Chúng ta đi tham gia tiệc tối của thuyền trưởng đi."

"Anh cảm giác tôi ngốc!"

"Tối hôm nay cậu có thể ăn thịt."

"Anh vẫn cảm giác tôi ngốc!"

Diệp Hiệp trầm mặc vài giây, nói: "Không cần một tấc lại muốn thêm một thước."

"Tôi muốn uống cà phê."

"Chỉ được uống ở trên thuyền"

"Đồng ý."

CHƯƠNG 179

Hạ Chí cảm giác chiêu của Diệp Hiệp quả thật dùng rất tốt, quyết định sau này học tập nhiều hơn, cứ có cơ hội liền dùng.

Tiệc tối của thuyền trưởng rất tuyệt vời, ba người ngồi cùng bàn, đồ ăn vô cùng phong phú, đang lúc Hạ Chí ăn lấy ăn để thì phát hiện tầm mắt của ba tên kì thị đồng tính liên tục nhìn về phía mình. Quả nhiên là thanh thiếu niên, ngồi cùng bàn họ có vài vị rõ rệt là trưởng bối, ba tên kia vẻ mặt ngoan ngoãn, chỉ là trong mắt tràn ngập dữ tợn.

Diệp Hiệp cũng chú ý đến, nhìn qua rồi nói: "Đừng để ý bọn họ."

"Mấy tên này đúng là bọn ăn no dửng mỡ." Hạ Chí nhỏ giọng nói thầm, "Trước kia anh có bao giờ gặp phải như vậy không?"

"Đương nhiên." Diệp Hiệp nói, "Trong đoàn thám hiểm Châu Phi cũng có người kì thị."

Nghe đến đây Hạ Chí liền bị dời đi sự chú ý: "Tại sao anh lại tham gia đoàn thám hiểm Châu Phi thế?"

"Thực ra là một khách hàng là tỷ phú Ả rập nói muốn đi Châu Phi săn thú, chào giá rất cao, tôi nghĩ, có thể kiếm tiền lại thú vị tại sao không đi chứ." Diệp Hiệp hình như nhớ đến một chuyện buồn cười, anh vừa cười vừa nói, "Tôi quen một anh là người hoạt động vì môi trường, nghe xong chuyện này liền nhất định muốn trà trộn vào, bảo tôi hỗ trợ, vì nợ anh ta một lần nên tôi giúp. Kết quả anh ta vừa vào đoàn liền nói thẳng mục đích đến, yêu cầu tỷ phú ngừng săn thú. Lúc đấy chúng tôi đã đến nơi, không có cách trở về, dọc theo đường đi liền xem bọn họ cãi vã, không biết đánh nhau bao nhiêu lần, tỷ phú Ả rập tức giận nói muốn kéo anh ta vào đầm lầy giết người giệt khẩu."

Hạ Chí nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, vừa gắp cá vào miệng vừa nói: "Đù má, anh đang bịa chuyện à?"

"Đây là chuyện có thật." Diệp Hiệp nói, "Tôi lừa cậu làm gì?"

"Người kia không chết đúng không?" Nô lệ cũng hào hứng nghe, xen mồm hỏi.

"Không." Diệp Hiệp càng cười, "Cuối cùng hai người bọn họ thành một đôi."

Hạ Chí đột nhiên sặc, gã khụ mấy cái, vẻ mặt không thể tin được: "Thật á? Tỷ phú Ả rập và nhà hoạt động vì môi trường?"

Diệp Hiệp gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Không tin được đúng không?"

Hạ Chí chỉ phải thán phục: "Trên đời này đúng là người gì cũng có."

"Cuối cùng các anh có đi săn không?" Nô lệ tò mò hỏi.

"Có chứ." Diệp Hiệp đáp, "Tỷ phú đánh được một con hươu, anh vì môi trường liền ôm xác hươu khóc một đêm, có lẽ cũng là đêm hôm đấy bọn họ làm đến với nhau, dù sao thì sau lần đấy liền không săn nữa, chỉ chạy loanh quanh thôi."

Hạ Chí và nô lệ nghe vậy chỉ có thể cảm thán, cảm thán xong lại bắt đầu ăn. Sau khi tiệc tối chấm dứt, nô lệ bị chủ nhân ra lệnh vào bar câu giai, Diệp Hiệp và Hạ Chí không hứng thú mấy bèn đi ra ngoài hóng gió.

Biển ban đêm đã có chút lạnh, hai người nắm tay nhau đi dạo một vòng, khắp nơi đều là người, bọn họ rúc vào nhau nói thầm. Sắc trời tối mịt, ai cũng không chú ý đến bọn họ, đến khi tìm được khu vắng người, hai người theo lẽ thường củi khô bốc lửa.

Hạ Chí vừa lại gần liếm vài cái, còn chưa kịp giở trò gì thì phía sau đã vang lên giọng nói không mấy thân mật: "Hello."

Quay đầu lại nhìn, không phải là ba tên kì thị đồng tính đấy sao?

Gã nhướn mày, nhìn quanh không thấy bóng người, bỗng cảm giác muốn giáo huấn mấy tên nhóc này một chút, hiện tại vừa lúc gã và Diệp Hiệp ở cùng với nhau nên phần thắng rất lớn. Gã vừa bước về phía trước một bước, Diệp Hiệp lại cản lại gã, dùng tiếng Anh trò chuyện với ba người kia, lấy trình độ của mình, Hạ Chí chỉ có thể nghe được đại khái vài từ, Diệp Hiệp nói xong, ba người kia liền oán hận giơ ngón giữa bỏ đi.

"Anh nói gì thế?"

"Tôi nói ở đây có camera theo dõi." Diệp Hiệp chỉ lên trên, Hạ Chí theo đó nhìn nhìn, quả nhiên có vài cái máy quay đang nhấp nháy đèn đỏ. "Tôi còn nói tôi là công dân Mỹ, nếu bọn họ dám gây chuyện tôi sẽ kiện bọn họ kì thị giới tính, kì thị chủng tộc, kiện đến khi bọn họ táng gia bại sản, làm cho bọn họ nghĩ lại sau này còn có thể đến tàu chở khách đến nghỉ không."

Hạ Chí kinh ngạc nói: "Anh là công dân Mỹ?"

"Đương nhiên là không." Diệp Hiệp không chút xấu hổ nói, "Lừa bọn chúng thôi."

Hạ Chí bĩu môi, khinh thường hừ một tiếng: "Anh như thế này rất giống một vị khách của tôi, hở một cái liền nói kiện cho tôi mất việc, thiếu nợ mà còn không biết xấu hổ."

Diệp Hiệp cười nói: "Nếu thế sau này cậu cũng nói với người khác như vậy là được."

Hạ Chí nghiêm túc sửa lại quan điểm của mình: "Anh nói rất đúng!"

Diệp Hiệp khom lưng mà cười, anh ôm Hạ Chí hôn mấy cái. Hai người dính với nhau liền muốn bốc lửa, anh nói: "Về phòng đi?"

Vẻ mặt Hạ Chí cũng vội vàng khó nhịn: "Không bằng tìm nhà vệ sinh đại loại gì đó đi?"

"Trong WC không có máy quay nhưng bên ngoài cũng sẽ có, hai người đàn ông chen nhau vào trong làm gì không cần tôi nói cho cậu biết đúng không?" Diệp Hiệp xoa nhẹ mông Hạ Chí vài cái, bàn tay trượt vào trong vạt áo, vuốt ve eo Hạ Chí khiến gã gần như không đứng thẳng nổi, "Về phòng cái đã."

"Đi!" Hạ Chí nào còn biết nói không đồng ý, gã chỉ hận không thể nhào lên làm ngay lập tức.

Hai người vội vã đi vào khoang tàu, đi được một nửa bụng Hạ Chí lại gọi ầm lên, gã cố chịu cuối cùng vẫn không được, nói: "Tôi đi nhà hàng lấy đồ ăn đêm, anh về trước chuẩn bị."

Diệp Hiệp trợn trắng mắt, tức giận nói: "Dạ dày cậu có phải bị thủng không vậy?"

"Đấy là anh nói tôi muốn ăn gì cũng được!" Hạ Chí lập tức nói.

"Rồi rồi." Diệp Hiệp bất đắc dĩ nói, "Đi nhanh về nhanh, tôi về trước tắm rửa."

Hạ Chí vừa đi vừa hát, nhìn món gì cũng muốn lấy, cuối cùng quyết định mỗi món lấy một ít, bọn họ không ăn cũng không sao, gã có thể ăn là được! Đến khi gã tay xách nách mang về trong khoang tàu, trong đầu gã đã ních đầy hình ảnh nóng bỏng sắp sửa trình diễn, nửa người dưới rục rịch, hận không thể lập tức đến một phát.

Trải qua ngày hôm nay, cảm tình giữa hai người càng thêm thân mật, gã thậm chí còn suy nghĩ đến tương lai của hai người, chẳng hạn như có con, chẳng hạn như đến khi về già muốn cùng đi đâu. Trong ảo tưởng của gã, hình ảnh của Diệp Hiệp càng thêm rõ ràng, gã thậm chí có thể thấy được nụ cười trên mặt Diệp Hiệp.

Diệp Hiệp già đi hẳn cũng là một ông cụ đẹp lão, Ảo Thuật Gia và Thao Thiết có lẽ cũng vậy, còn có Cổ Gia hẳn là cũng không kém? Uầy, sao gã quen đều là giai đẹp thế này? À, quên mất, còn có quản lý nữa, quản lý giả đi... hầy, vẫn không nên nghĩ nhiều quá.

Đến một ngày nào đó, một đống cụ ông đẹp lão ngồi trên ghế công viên sưởi nắng, rảnh rỗi lại nhìn ngắm bình phẩm mấy thanh niên đẹp trai đi ngang qua, xem chừng cũng là một thú vui tao nhã?

Hạ Chí suy nghĩ liền không khỏi cười lên, bước chân cũng càng trở nên nhẹ nhàng, đến lúc có tiếng chào hỏi vang lên gã còn chưa nhận ra được là gọi mình. Tiếp theo đó, gã cảm thấy sau gáy đau xót, căn bản không kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra thì gã đã chìm vào bóng tối!

CHƯƠNG 180

Diệp Hiệp đang thu dọn phòng, ba người đàn ông có năng lực phá hoại không gì sánh kịp, anh lại không muốn làm tình giữa một đống tất thối và quần lót, trông cậy vào Hạ Chí là điều hoàn toàn không thể thực hiện được, bình thường nếu ở nhà gã ít nhất còn miễn cưỡng duy trì sạch sẽ, nếu đi ra ngoài chơi thì sẽ không làm gì cả, mà anh lại hoàn toàn ngược lại.

Mãi sau anh mới thu dọn xong giường, liếc mắt nhìn di động, đã qua 15 phút, anh cảm thấy hơi lạ, Hạ Chí lấy đồ ăn sao có thể lâu như vậy được, chẳng lẽ lại bị thứ gì khác hấp dẫn? Hạ Chí quả thật là người dễ mất tập trung, thường xuyên đang làm chuyện a, làm một nửa phát hiện chuyện b, cuối cùng đến khi nhớ đến chuyện a thì gã lại đang làm chuyện e nào đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Hiệp không thể nghĩ ra được chuyện gì có thể hấp dẫn Hạ Chí hơn là việc làm tình, huống hồ vừa nãy anh còn thấy rõ Hạ Chí cứng lên, rõ ràng là đã chào cờ.

Lại đi đâu mất rồi?

Tim Diệp Hiệp bỗng nhiên đập nhanh hơn, cảm giác hoảng hốt xuất hiện khiến anh gần như không thở nổi.

Đến cùng là lăn đi đâu?

Diệp Hiệp bắt đầu bước chậm trong phòng, đi qua đi lại một lúc, cuối cùng anh chịu không được, đi ra khỏi khoang tàu. Anh càng đi càng nhanh, trong lòng tràn ngập cảm giác lo sợ. Khi đi ngang qua một góc khuất, anh vô tình phát hiện một đôi chân lộ ra bên ngoài, đôi chân đó xỏ cặp giày da mà anh chọn, do nô lệ lau sạch sẽ, sáng bóng.

Hiện tại, đôi chân kia lẳng lặng nằm trong góc khuất, không nhúc nhích.

Hạ Chí biết mình tỉnh lại chính là vì cảm giác đầu đau muốn nứt, khi gã mở mắt ra liền cảm thấy đau đớn vô cùng, nhất là sau gáy, sau đó là ngứa ngáy cùng với nhịp tim đập dồn dập. Gã cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu. Có lúc gã cảm giác mình đã tỉnh, nhưng cố gắng mãi lại phát hiện mình vẫn nằm trên giường, không động đậy nổi.

Cuối cùng, sau một lần ra sức, trước mắt gã xuất hiện một luồng ánh sáng mịt mờ, rất nhanh, ánh sáng càng lúc càng rõ, thẳng đến tiếng động khiến gã ù tai vang lên khiến gã không yên ổn được, gã hơi rên rỉ: "Ồn quá..."

"Hạ Chí!"

Gã nghe được một tiếng gọi đầy quen thuộc, vô cùng tha thiết, vang lên trên đỉnh đầu mình, nghe vào tai lại như thể có tiếng sét nổ đùng đoàng quanh mình, khiến gã không thể không trợn to mắt nhìn rõ người trước mặt. Sau đó, trong đầu gã hiện lên một ý tưởng:

"Mắt đẹp quá..." Gã lẩm bẩm, cố gắng vươn tay ra sờ lên đôi mắt phượng, cặp mắt kia còn ngậm nước mắt, đỏ bừng lên khiến cho nó càng thêm xinh đẹp, khiến gã không khỏi cảm thán, "Thật đẹp."

Bóng tối một lần nữa phủ lấy gã, ép gã xuống vực sâu tối đen. Đến khi một lần nữa tỉnh lại, gã nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của Diệp Hiệp, khuôn mặt bình thường xinh đẹp ngời ngời lúc này lại trở nên tiều tụy, quầng thâm treo lấy mắt anh. Gã vươn tay sờ sờ đầu tóc ngắn trước mắt.

Diệp Hiệp lập tức tỉnh lại, hình như là phản xạ, hai mắt anh trống rỗng nhìn chằm chằm Hạ Chí một lúc lâu, vài giây sau anh mới cẩn thận nói: "Hạ Chí?"

"Ưmm."

Hạ Chí phát hiện mình nằm trên giường, miệng còn đeo mặt nạ oxy. Gã hơi động đậy một chút, trên cổ tay liền truyền đến cảm giác đau đớn, gã xoay đầu lại liền thấy kim tiêm trên cổ tay mình.

"Hạ Chí, tôi là ai?" Diệp Hiệp sửng sốt vài giây xong liền nhào lên, sau đó động tác lại mềm nhẹ vô cùng chạm vào Hạ Chí, "Tôi là ai?"

Hạ Chí còn hơi mơ màng, chỉ là vấn đề này thật sự rất đơn giản, gã không chút nghĩ ngợi mà vươn tay chọc chọc mũi Diệp Hiệp, vừa chọc vừa nói: "Kẻ có tiền."

Diệp Hiệp lập tức bật cười, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, trượt xuống hai má. Anh nhẹ nhàng tháo mặt nạ oxy ra, ôm lấy Hạ Chí, không ngừng lặp lại: "Thật tốt! Quá tốt! Em không có việc thật là tốt!"

Hơn 10 phút sau đầu óc Hạ Chí mới dần rõ ràng hơn, gã lập tức muốn đi sờ sau gáy mình, lại bị Diệp Hiệp ngăn lại, chỉ kịp đụng đến băng vải. Gã có chút sợ hãi lại cảm giác phẫn nộ: "Chuyện gì vậy?"

"Cậu bị người ta đánh."

Gã lập tức thốt ra: "Chắc chắn là ba thằng nhóc kia!"

Không cần phải nghĩ cũng biết được, trên con tàu này, kẻ tự dưng đánh gã thật sự không còn ai khác có thể nghĩ đến.

"Không có chứng cớ." Diệp Hiệp hiển nhiên cũng nghĩ như thế, anh bình tĩnh nói, "Chỗ cậu bị đánh không có camera theo dõi." Tạm ngừng một chút, anh nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần run rẩy, "May mà tôi đến tìm cậu, bác sĩ nói nếu muộn chút nữa sẽ không biết xảy ra chuyện gì."

Nhìn Diệp Hiệp như vậy, Hạ Chí rất muốn nói vài chuyện cười để thay đổi không khí, hình ảnh Diệp Hiệp suy sụp như vậy gã đã rất lâu không thấy, lần gần như vẫn là lúc Nữ Vương qua đời, lúc này đây lại là gã. Nhưng gã lại không nói được câu nào, cuối cùng, gã suy yếu nói: "Tôi không cảm giác được chân mình."

Ánh mắt Diệp Hiệp mở to, anh nói: "Cái gì?"

"Tôi không cảm giác được chân mình." Hạ Chí rất muốn kiên cường một chút, nhưng là vào lúc này xảy ra chuyện này, gã thật sự không có cách biểu hiện được tốt hơn.

Ngược lại Diệp Hiệp khôi phục bình tĩnh, anh bóp chân Hạ Chí, hỏi: "Không có chút cảm giác nào sao?"

"Dù sao vẫn không thoải mái cho lắm."

Trầm mặc một lát, Diệp Hiệp đột nhiên ngồi thẳng người, anh kéo tay Hạ Chí nói: "Hạ Chí, em có đồng ý kết hôn với anh không?"

Câu hỏi này nằm ngoài ý tưởng của Hạ Chí, gã vất vả mãi mới thốt ra: "Anh cầu hôn với tôi?"

"Đúng vậy." Diệp Hiệp dùng giọng điệu đầy áp bách nói: "Hạ Chí, kết hôn với anh, làm bạn đời của anh."

Hạ Chí ngạc nhiên: "Tôi chỉ nói chân mình không có cảm giác, phản ứng của anh lại là cầu hôn với tôi?"

"Đúng vậy!" Lời nói của Diệp Hiệp càng thêm kiên định, "Nói 'Em đồng ý', Hạ Chí, nói mau."

Hạ Chí cảm giác hốc mắt nóng lên, một cảm giác nóng bỏng tràn ra từ lồng ngực gã, vọt vào đỉnh đầu, đè bẹp lý trí gã, nước mắt trào ra.

"Em... đồng ý." Nói xong câu này, nước mắt Hạ Chí chảy ra dữ dội hơn, gã lại cố gắng cười nói, "Sau này anh sẽ tốn rất nhiều tiền."

"Anh đồng ý." Diệp Hiệp ôm chặt lấy người trên giường, anh vẫn đang tìm kiếm thời cơ cầu hôn, hiện tại chính là thời khắc thích hợp nhất. Lúc này năng lực tính toán của anh đều bị ném vào thùng rác, mặc kệ sẽ phải trả cái giá đắt cỡ nào anh cũng không quan tâm, Hạ Chí cần anh, mà anh cũng chỉ cần Hạ Chí, không có bất cứ ai có thể thay thế được.

Cửa bị mở ra, một người mặc áo blouse trắng đi vào: "Xin lỗi quấy rầy hai anh một chút, anh không nên đè lên đùi bệnh nhân như vậy, sẽ bị tê chân mất."

Diệp Hiệp: "......"

Hạ Chí: "......"

CHƯƠNG 181

Hạ Chí đã sớm thấy bóng người mặc blouse trắng kia thậm thò thậm thụt ngoài cửa mấy lần, gã còn tưởng rằng đối phương chỉ đi ngang qua, giờ nghĩ lại, chắc là vị bác sĩ này muốn nói lại thôi? Vừa nghĩ đến đấy gã liền cảm giác hai má mình nóng bừng.

Vẻ mặt Diệp Hiệp cũng không tốt hơn Hạ Chí là bao, khuôn mặt điển trai của anh lúc này đỏ bừng như thể tôm chín, xấu hổ vô cùng. Vốn đây hẳn là giây phút lãng mạn, thế mà giờ... Vẫn không nên nói thì hơn.

"May mắn vừa nãy anh chưa nói nhất định phải giúp tôi chữa khỏi chân." Hạ Chí hiển nhiên không nghĩ như vậy, gã cười gượng nói, "Ngứa quá! Còn tê nữa chứ! Ai, giống như kiến bò ấy!"

Chân Hạ Chí bắt đầu có lại cảm giác, gã nhịn không được thò tay vào chăn đi gãi, gãi đến xước cả da, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Hiệp.

Diệp Hiệp lúc này vô cùng muốn cho thời gian quay ngược trở lại, anh đã nghĩ đến rất nhiều kiểu cầu hôn, bởi vì đây là thời khắc cực kì trọng yếu để nhớ mãi cả đời, vừa nghĩ liền có thể mỉm cười, không thể quên được.

Nhưng không phải như bây giờ!

"Vừa nãy tôi không nói gì cả." Diệp Hiệp ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với Hạ Chí, "Tôi chưa bao giờ cầu hôn với cậu!"

Hạ Chí vốn đang gãi muốn tróc da tróc thịt, nghe vậy liền ngẩn ra: "Anh nói gì?"

"Cậu quên chuyện vừa nãy ngay cho tôi!" Diệp Hiệp chỉ vào mũi Hạ Chí nghiêm túc nói, "Không cho được nói với bất kì ai, hiểu chưa? Tuyệt đối không được nói!"

Chân Hạ Chí giờ đang đau, đầu cũng lộn xộn, chỉ ngốc ngốc nói: "A, a, rồi, tôi không nói... Chờ cái đã, chẳng nhẽ vừa nãy anh cầu hôn là nói đùa?"

Diệp Hiệp lập tức cao giọng nói: "Không phải nói đùa, tôi nghiêm túc!"

"Nhưng mà..." Hạ Chí khó hiểu, "Không phải anh nói bắt tôi quên sao?"

"Đúng vậy, quên mất, quên hết! Coi như không từng xảy ra! Không được nói cho bất cứ ai, hiểu chưa?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Diệp Hiệp, Hạ Chí chỉ có thể ngắc ngứ nói: "Tôi biết."

Vẻ mặt Diệp Hiệp lúc này mới thả lỏng hơn, trầm mặc vài giây, anh vươn tay xoa trán Hạ Chí, giọng nói ôn hòa: "Cậu không có việc gì là tốt rồi."

"Chưa chắc tôi đã không có việc gì đâu!" Hạ Chí bị sờ lại thấy đau, vẻ mặt vặn vẹo, "Bác sĩ! Bác sĩ!"

Bác sĩ thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng mấy chốc liền hiện ra trước mặt hai người, nhanh nhẹn sờ tới sờ lui trên đầu Hạ Chí, cảnh tượng rất giống mấy bác gái đang chọn dưa hấu. Sau đó bác sĩ nhanh chóng kết luận: "Thoạt nhìn không có dấu hiệu chấn động não, nghỉ ngơi hai ngày đi, may mà anh không say tàu, không thì sẽ bị bắt phải rời thuyền. Nếu anh yêu cầu rời thuyền để khám lại cũng được, anh mua bảo hiểm đúng không?"

Hạ Chí nhìn về phía Diệp Hiệp: "Anh mua bảo hiểm không?"

Diệp Hiệp nhìn về phía nô lệ: "Mua bảo hiểm chưa?"

"Mua rồi." Nô lệ vội nói, "Cái gì cần có... hẳn là đều có."

Diệp Hiệp nhướn mày: "Hẳn là?"

Nô lệ sợ hãi nói: "Tôi sẽ gọi điện cho trợ lý xử lý."

Diệp Hiệp trầm giọng: "...Tôi từng nói cậu phải tự mình xử lý đúng không."

"Nhưng thời gian trước tôi rất bận." Nô lệ sợ sệt nói, "Thật sự không có thời gian."

Diệp Hiệp thở dài, quay đầu nói với bác sĩ: "Các anh có thể trông nom cậu ấy một thời gian được không?"

Bác sĩ lập tức đồng ý, khoang phòng y tế không có cửa sổ, Hạ Chí lúc này mới biết được đã là ngày thứ 4, gã lỡ mất Olympic, không khỏi kêu gào bản thân xui xẻo, chỉ là có bác sĩ giám sát nên gã chỉ có thể nằm trên giường ngủ, lâu lâu lại bị gọi dậy kiểm tra xem có di chứng gì không.

Nô lệ bị nuôi thả, phần lớn thời gian Diệp Hiệp đều ở phòng ý tế cùng Hạ Chí, nói chuyện cho gã đỡ buồn, điều này lại càn khiến gã ngứa ngáy khó nhịn. Đến ngày thứ 5 gã mới được cho phép xuất viện ngắm biển Aegean, nhìn cảnh sắc mĩ lệ trên đảo Santorini, Athen, đảo Corfu và Croatia cũng không bỏ sót, tiêu phí trên bờ cũng được nô lệ chi trả làm trừng phạt cho việc không tự mình xắp sếp lịch trình du lịch.

Đến ngày cuối cùng trên biển, Hạ Chí mới kéo được Diệp Hiệp đến đầu tàu, hiện giờ cuối cùng cũng có chỗ để chụp ảnh. Gã kéo Diệp Hiệp chụp vài kiểu kinh điển Jack Rose, hơn nữa còn yêu cầu được làm Jack.

Chụp xong, hai người tựa vào lan can nói chuyện phiếm, gió biển thổi nhẹ đầy thích ý, thoải mái.

"Ngày mai phải rời tàu rồi." Hạ Chí cảm giác giống như đang nằm mơ, chỉ chớp mắt mà mấy ngày đã trôi qua, nghĩ lại những chuyện mình đã trải qua, sờ sờ gáy, gã tức giận nói, "Tìm chỗ nào không có camera theo dõi đánh ba tên khốn kia một trận đi."

"Tôi nói tôi đã có cách." Diệp Hiệp thản nhiên nói, "Cậu muốn làm gì thì làm đi."

Hạ Chí trợn trừng mắt: "Đây là chính miệng anh nói."

"Làm sao?"

Diệp Hiệp còn chưa kịp phản ứng lại Hạ Chí đã lùi xuống một bước, quỳ một gói xuống, cười tủm tỉm nói: "Diệp Hiệp, anh có đồng ý gả cho tôi không?"

"......"

Hạ Chí đợi 2 giây không thấy trả lời, gã có chút lo lắng gọi: "Diệp Hiệp?"

"Cậu nói muốn tôi gả cho cậu?" Vẻ mặt Diệp Hiệp đầy cổ quái, "Tôi nói là làm bạn đời của tôi cơ mà."

Hạ Chí ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Tiện mồm thôi mà."

Diệp Hiệp trợn trắng mắt, dứt khoát nói: "Không muốn."

"Ê!"

Diệp Hiệp chậm rì rì bước về khoang tàu: "Muốn tôi gả thì dẹp đi."

Hạ Chí vừa gọi vừa đuổi theo, rất nhanh liền vứt chuyện cầu hôn ra sau đầu, lăn lên với nhau trên giường.

Ngày cuối cùng hai người shopping thả ga ở Dubai, Hạ Chí thấy được Diệp Hiệp dùng tiếng Anh gọi điện thoại công cộng cho ai đó, gọi xong anh cười tủm tỉm nói: "Còn nhớ tôi nói có ông tỷ phú người Ả rập không?"

"Ừ thì sao?"

"Ông ta cảm thấy rất hứng thú với ba vị kì thị đồng tính kia, tôi nghĩ ba tên đó sẽ có một chuyến du lịch sa mạc đáng nhớ."

Hạ Chí cẩn thận hỏi lại: "Nghe đồn các tỉ phú Ả rập đều thích nuôi thú dữ đúng không?"

Diệp Hiệp không thèm nâng mí mắt: "Không nói nữa."

"Tôi còn nghe nói bọn họ có rất nhiều súng ống..."

"Không nói nữa."

"Thế còn chuyên cơ trực thăng thì sao?"

"Không nói nữa."

Hạ Chí tức giận: "Khó khăn lắm mới đến được một chuyến, tôi còn bị phang vào đầu, tốt xấu gì cũng nói cho tôi chút đi chứ!"

Diệp Hiệp nghĩ nghĩ, lập tức đi vào hiệu sách trong sân bay, cầm một cuốn sách tiếng Anh ném cho Hạ Chí. Gã cúi đầu nhìn, miễn cưỡng hiểu được tên: Cách cầu hôn hoàn hảo.

Hạ Chí có chút không chắc, kéo theo túi lớn túi nhỏ đuổi theo Diệp Hiệp: "Ý anh là muốn tôi cầu hôn?"

Diệp Hiệp trả lời: "Cậu tự mà nghĩ lấy."

"Anh phải gợi ý chút chứ."

Diệp Hiệp đột nhiên dừng bước, nói: "Hạ Chí."

Nghe ngữ điệu nghiêm túc này, Hạ Chí liền khẩn trương: "Ừ?"

"Lần này du lịch thích không?"

"Có!" Hạ Chí có chút thất vọng nhưng lại thầm thở ra, "Rất thích!"

Diệp Hiệp mỉm cười, lại gần nhanh chóng hôn Hạ Chí, không đầu không đuôi nói: "Rồi sẽ có cơ hội."

Hạ Chí không hiểu gì cả, chạy theo sau hỏi: "Cơ hội gì? Chờ cái đã xem nào? Cơ hội quái gì chứ?"

Giữa sân bay rộn ràng tấp nập, có người chia xa có người gặp lại, cho dù có thất vọng lại cuối cùng cũng sẽ có hy vọng mới.

-Hết tập 19-





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top