Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHIÊN NGOẠI DỤNG CỤ ĐỂ LÀM GÌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 217

Lần đẩu tiên được hưởng thụ hơi ấm của hệ thống sưởi Hạ Chí cảm giác rất ngạc nhiên, chỉ một chốc sau gã liền mang theo đầy người mồ hôi đi tới đi lui trong phòng, vui sướng nói: "Hệ thống sưởng thích hơn điều hòa một chút."

"Cậu mà không cởi áo thì đợi bị cảm nắng đi." Diệp Hiệp mặc áo sơ mi và quần bò, ôm cục cưng nay đã biết tập đi bình tĩnh nói, "Đến lúc đó tôi sẽ tuồn tin này cho phóng viên."

"Vì mấy trăm đồng báo tin mà anh bán tôi, thân ái, tôi đã nhìn nhầm anh!" Hạ Chí giơ ngón giữa, nghe lời Diệp Hiệp bắt đầu cởi áo khoác, cởi áo rồi không dừng lại được, chỉ một chốc sau gã liền để trần nửa người trên bắt đầu tạo dáng: "Thế nào? Đẹp trai không?"

Diệp Hiệp liếc mắt, không để ý nói: "Cậu đúng là có Một Múi cơ bụng."

Nghe Diệp Hiệp nhấn vào từ "một múi", Hạ Chí liền biết là anh đang châm chọc, tức giận nói: "Anh cũng đã lâu không tập rồi đúng không?"

"Thì sao."

"Thì anh cũng không hơn là bao!"

Diệp Hiệp tà mắt nhìn Hạ Chí, cặp mắt xếch nhìn anh đầy ẩn ý, anh đặt cục cưng xuống, dùng một tư thế vô cùng xinh đẹp chậm rãi cởi áo sơ mi, mỗi một lần cởi cúc áo đều vô cùng mê người, Hạ Chí nhìn không dời mắt, miệng hơi hé ra, hoàn toàn không thấy được nước miếng đã trào ra khỏi miệng.

Đến khi áo biến mất, sáu múi cơ bụng cùng với đường cong v-cut như một mũi tên nhọn chọc mù hai mắt Hạ Chí: "Tại sao cơ bụng của anh vẫn còn!? Không phải anh cũng giống tôi ở nhà chơi bời không làm gì sao?"

"Ồ, tôi không biết, có lẽ là vì mỗi ngày trước khi đi ngủ tôi đều gập bụng cùng với mỗi cuối tuần đều đi phòng tập thể thao hai lần." Diệp Hiệp bình tĩnh mà kiêu ngạo cúi người ôm lấy cục cưng, đường cong cánh tay cùng với cơ bụng theo đó mà chuyển động như thể một tác phẩm nghệ thuật, "Cậu thấy có phải vì thế không?"

Hạ Chí cảm giác khuôn mặt đẹp đẽ của Diệp Hiệp trở nên vô cùng đáng giận, chẳng qua bởi vì bề ngoài của anh thật sự rất xinh đẹp khiến gã không thể dời mắt được nên chỉ có thể nói: "Của anh đều là giả dối cả, nhìn được nhưng không dùng được."

Kẻ cơ bắp ôm lấy con tản mát ra nội tiết tố của giống đực tuyệt đối có thể làm chết đuối cả giới gay, Diệp Hiệp nghiêng đầu cọ cọ cục cưng vừa cười nói: "Tôi được không được cậu còn không rõ sao?"

Hạ Chí nháy mắt mất hết khí thế, cúi đầu nhìn xuống cơ bụngbằng phẳng của mình, buồn bực quyết định lần sau phải cùng Diệp Hiệp đi phòng tập thể thao.

Tôi chỉ lo lắng người này ngoại tình thôi mà, Hạ Chí tự an ủi bản thân như thế.

Lần đầu tiên đi phòng tập thể thao, Hạ Chí chuẩn bị vô cùng chu đáo, lục tung tìm kiếm các loại nhu yếu phẩm. Lúc chuyển nhà bọn họ gần như không mang theo đồ đạc gì, rất nhiều đồ dùng trong nhà là mua mới, một số thứ không thường dùng đã sớm không có. Gã tìm kiếm mấy lần cũng không phát hiện được bộ đồ vận động cũ, ngược lại phát hiện vài cái thùng đen.

Mấy cái thùng đen đấy đều bị buộc lại bằng dây thừng một cách kín kẽ, gã lập tức liền nghĩ đến những món đồ từng được thấy trong phòng làm việc của Diệp Hiệp. Theo phản xạ gã muốn kêu lên, chẳng qua vội vã nhịn xuống.

Diệp Hiệp từng nói mình về hưu, vì sao còn giữ những thứ này? Hơn nữa lúc chuyển nhà sao gã không phát hiện!

Hạ Chí ngồi xổm trong phòng chứa đồ, cau mày suy nghĩ, cuối cùng cắn răng, vờ như không có việc gì đi ra ngoài ── phải tin tưởng người yêu của mình.

Phòng tập không xa nhà cho lắm, không khí rất tốt, người nhiều đủ náo nhiệt, Diệp Hiệp có vẻ rất được hoan nghênh. Hạ Chí đi theo như thể người vô hình bị quẳng sang một bên, mà bên cạnh Diệp Hiệp đều là trai xinh gái đẹp, ai nấy tươi cười rạng rỡ, phảng phất như đóa hướng dương hướng về phía mặt trời.

Hạ Chí vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ bắp của Diệp Hiệp không biết nghĩ gì. Đến khi Diệp Hiệp giới thiệu huấn luyện viên tập thể hình, gân xanh trên trán gã nhảy ra, giống như bị người nợ 8 triệu.

Huấn luyện viên gì mà đẹp trai thế!? Sao trẻ thế!? Dáng người lại không có chỗ nào chê được!

"Nhiều huấn luyện viên như thế tại sao anh phải chọn người này?" Trong đầu nghĩ như thế gã cũng đã nói ra khỏi miệng.

Diệp Hiệp hỏi ngược lại: "Cậu ấy có gì không tốt sao?"

Hạ Chí cứng rắn nói: "Chỗ nào cũng không tốt!"

Diệp Hiệp nhíu mày, rồi cười rộ lên: "Ghen?"

"Không có." Hạ Chí hếch cằm, "Tôi ghen làm gì!"

"Đúng vậy, trước kia tôi có bao nhiêu là khách hàng cậu cũng không ghen..."

Anh còn chưa nói xong Hạ Chí đã tức giận cắt ngang: "Nó không giống nhau! Khách hàng của anh vừa già vừa xấu lại béo! Với cả, đấy là công việc, không giống nhau!"

Diệp Hiệp nói tiếp: "Ồ, ý của cậu là lấy tiền cậu mới tin, không thu tiền cậu liền không tin chứ gì?"

Hạ Chí nói đầy đương nhiên: "Không nói chuyện tiền thì không phải là nói yêu đương sao?"

Lời nói hiên ngang không có logic này khiến Diệp Hiệp nghẹn lời, trầm ngâm một lát anh mới bất đắc dĩ vỗ vỗ ngực Hạ Chí: "Cậu ta cũng muốn thu tiền của tôi. Yên tâm đi, cậu phải tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của người ta."

Hạ Chí cười nhạt, lập tức lấy lý do ghen nên đi trước một bước, gã quyết định về nhà mở thùng đen ── anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, anh ở phòng tập trêu hoa ghẹo nguyệt tôi liền về nhà mở bí mật của anh ra xem! Mặc kệ bên trong có gì, dù sao lúc chuyển nhà gã không thấy nên chắc chắn là Diệp Hiệp lén lút chuyển, giữ bí mật nhất định không phải là thứ tốt!

Vừa về đến nhà, chào hỏi bảo mẫu Hạ Chí mới lén lút vào phòng chứa đồ. Bên trong có rất nhiều thùng đen, gã thử tháo mãi cũng không thể tháo nút thắt ra được, nghĩ đến kĩ năng buộc dây được rèn luyện nhiều năm của Diệp Hiệp, gã quyết định sử dụng cách cuối cùng: Lấy kéo.

Xoẹt một cái cắt đi dây thừng, Hạ Chí chột dạ vài giây rồi một lần nữa nhóm ngọn lửa nhiệt tình lên bước vào hoạt động xâm phạm riêng tư. Thùng được mở ra, bên trong quả nhiên có rất nhiều đồ vật, mỗi cái hình dạng không giống nhau, dùng gói to phân loại giữ gìn cẩn thận, hơn nữa cái nào cũng được buộc bằng nút thắt thoạt nhìn vô cùng phức tạp!

Hạ Chí cảm giác muốn phát điên, suy nghĩ vài giây rồi quyết định sờ sờ trước rồi lại cân nhắc xem liệu có nên cắt ra không.

Cái đầu tiên là hình quả chuối, vừa nhìn liền nhận ra được, hơn nữa hình dạng cũng rất quen thuộc, sờ sờ vài cái liền nảy sinh vô số ý tưởng. Đáng tiếc, ảo tưởng tốt đẹp nhưng vừa nghĩ đến mục đích sử dụng liền biến mất, gã bĩu môi bó nỏ xuống, chọn một vật rõ ràng không giống hình chuối.

Thứ đó là hình cầu, có vẻ lồi lõm không đều nhau, xung quanh còn có một chuỗi hình cầu nhỏ khác xếp sát gần nhau. Hạ Chí sờ soạng một lúc lâu mới nghĩ ra nó là thứ gì, nháy mắt ném nó xuống như ném vi khuẩn. Cứ việc gã biết tất cả các đồ chơi sau khi sử dụng xong đều sẽ được tẩy rửa khử trùng nhưng dù sao thứ này vẫn không được dùng ở vị trí tuyệt vời cho lắm.

Kế tiếp là hai vòng tròn xếp cùng nhau, còn có rất nhiều dây xích nhỏ, sờ soạng vài cái mới hiểu ra được nó là cái gì, thầm nghĩ lát nữa có nên lợi dụng một chút hay không.

Đồ vật trong thùng không nhiều như trong tưởng tượng của Hạ Chí, có vẻ Diệp Hiệp không giữ lại hết, phần lớn đều là đồ gỗ, gã không khỏi có chút khó hiểu mục đích Diệp Hiệp giữ lại.

Chẳng lẽ là kỉ niệm?

Nghĩ đến mục đích sử dụng của những thứ này, Hạ Chí không khỏi rùng mình, rất muốn ném một mồi lửa vào đó.

"Cậu đang làm gì?"

Tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến khiến Hạ Chí rụt lại, gã cúi lưng, không dám động cựa.

CHƯƠNG 218

Bị bắt gặp cũng không phải chuyện to tát cho lắm, có lần đầu tiên rồi sẽ có lần thứ hai, da mặt theo đó mà dày dần lên, bị bắt thì bị bắt, có gì đâu, dù sao cuối cùng Diệp Hiệp sẽ tha thứ!

Đấy chính là tiếng lòng của Hạ Chí, sau những phút đầu kích động, gã liền đứng bật dậy xoay người, mặt tỉnh như sáo: "Tôi đang kiểm tra đồ đạc trong nhà."

"Ồ?" Diệp Hiệp có vẻ bí hiểm, anh nói: "Kiểm tra được cái gì?"

"Rất nhiều!" Hạ Chí cố gắng cho vẻ mặt của mình trông dữ tợn hơn một chút, gã giơ gói hai vòng tròn xếp cùng nhau, cười lạnh, "Đây là cái gì?"

Diệp Hiệp lập tức trả lời: "Còng tay."

Hạ Chí trầm mặc vài giây, trên thực tế gã còn tưởng rằng Diệp Hiệp hẳn là cố gắng trốn tránh, chối bay chối biến chứ không nói thẳng ra như bây giờ.

"Vậy, kia là cái gì?" Trong lúc hoang mang, gã lấy ra một quả chuối, "Đây là của anh..."

"Nó là đồ dùng làm theo kích cỡ sinh thực khí của tôi khi nó cương."

"......"

Hạ Chí bỗng dưng cảm giác như mình đang nghe Tọa đàm của bác sĩ chuyên khoa nam, gã cố gắng giữ vững vẻ mặt gần như sắp đổ của mình, trong lòng nghi ngờ ầm ĩ: "Anh thẳng thắn như vậy là có âm mưu gì hả?"

"Không có." Diệp Hiệp thành khẩn nói, "Cậu hỏi tôi trả lời, có vấn đề gì à?"

"Không... không có." Hạ Chí bắt đầu chột dạ, gã biết đây không phải là dấu hiệu tốt như không có cách nào khác.

"Rồi, hiện giờ để tôi hỏi lại cậu, cậu ở trong này bới chúng ra làm gì?"

Quả nhiên, Diệp Hiệp bắt đầu phản công.

Hạ Chí suy nghĩ một lúc mới cẩn thận nói: "Anh giữ chúng lại để làm gì?"

Diệp Hiệp nhếch một bên lông mày, trông có vẻ ngoài ý muốn: "Cậu còn có thể bình tĩnh hỏi câu hỏi như vậy? Tôi còn tưởng cậu sẽ nhào lên lấy còng tay đập vào mặt tôi cơ đấy."

"Tôi muốn đập thì cũng phải dùng cái đồ giả..."

"Tôi biết."

"Ừ, anh biết là tốt rồi."

"Đương nhiên cậu sẽ dùng cái đó, dù sao nó cầm tiện tay hơn."

"Đương nhiên rồi, cảm giác không khác gì lúc tôi cầm bản gốc! Thế nào, kĩ thuật của tôi dạo này có tiến bộ không?"

Chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Chí vài giây, Diệp Hiệp nở nụ cười đầy thành khẩn: "Hạ Chí, nói sang chuyện khác đối với tôi không có ích đâu."

Mặt Hạ Chí lập tức chuyển sang vẻ khó chịu.

"Nói thật, đến cùng thì cậu đứng ở đây làm gì?"

"Tôi chỉ đang tìm bộ đồ thể thao, thế nhưng mấy cái thùng đen của anh thật sự khiến tôi không thể bỏ qua được." Hạ Chí nói dây dưa lằng nhằng hồi lâu, rất nhanh liền không nhẫn nại được, chỉ trích Diệp Hiệp, "Anh rõ ràng nói mình muốn về hưu!"

"Đúng là tôi nói vậy."

Lửa giận của Hạ Chí phụt lên: "Vậy tại sao anh còn giữ mấy đồ dùng này?"

"Tôi không hiểu mấy thứ này thì liên quan gì đến việc tôi về hưu." Diệp Hiệp không chút hoang mang nói.

"Đương nhiên là có liên quan!" Khí thế của Hạ Chí dần biến mất, gã cảm giác mình phát hiện điều gì đó, chẳng qua đầu óc không tỉnh táo nên không thể bắt giữ được, "Tóm lại đây là vấn đề anh cần phải giải thích!"

Diệp Hiệp cười đầy khách sáo, bình thường theo sau nụ cười này sẽ là đùa cợt và khinh bỉ, Hạ Chí rất quen thuộc, thế cho nên gã bất giác lui về phía sau một bước lớn, dựa vào vách tường, hai tay ôm ngực (!?), cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"

"Cái gì mà tôi muốn làm gì?" Diệp Hiệp bước chậm về phía trước, thoải mái thong dong, như thể không có gì xảy ra, "Tôi chỉ muốn giải thích cách sử dụng những thứ này với cậu mà thôi."

Lông mày Diệp Hiệp nhíu lại nhưng anh lại đang cười! Nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!

Chuông báo hiệu khẩn cấp vang lên trong lòng Hạ Chí, chỉ tiếc là nơi này quá nhỏ, gã không có chỗ để phá vòng vây, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hiệp lấy gói to rồi nhẹ nhàng mở nó, cầm ra một chiếc còng tay màu bạc đến chói mắt đưa đến. Gã hơi chần chờ, cẩn thận xoa nắn sờ mó vài cái, không phát hiện có chỗ nào khác thường, còng tay cũng không tự động nhảy dựng lên còng lấy gã, cũng không có một cái chùy từ trên trời đột nhiên rớt xuống, hết thảy đều rất bình thường.

Gã lắc lắc còng tay nhìn Diệp Hiệp, nói: "Cái gì đây?"

Diệp Hiệp thở dài, đầy vẻ không thể nào uốn nắn người này được nữa, anh lại gần chỉ cho Hạ Chí xem bên trong còng tay. Hạ Chí cúi đầu nhìn nhìn, bên trong còng tay được khắc hàng chữ rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, cho dù trong phòng hơi tối nhưng gã vẫn nhận ra được, bởi vì hai chữ nào gã rất quen thuộc —— Hạ Chí.

Gã càng thêm cảnh giác nói: "Còng tay của anh còn chia mùa?"

Mắt Diệp Hiệp lập tức hiện ra vẻ khinh bỉ, tức giận cầm lấy một quả chuối đến, thoải mái tháo ra những nút thắt phức tạp, lấy đế chuối ra cho Hạ Chí xem —— cũng là hai chữ đó.

Hạ Chí bắt đầu có chút khó hiểu, Diệp Hiệp lấy ra tổng cộng 7 món đồ tràn ngập tình thú, tất cả thoạt nhìn đều không quý báu, có vài món đồ còn có dấu vết thủ công rõ rệt, thế nhưng chúng đều khắc cùng một cái tên.

"Tại sao lại đều khắc tên của tôi?" Hạ Chí loáng thoáng hiểu ra một chút, chỉ là không dám rất tin tưởng, "Chẳng lẽ anh muốn tôi làm nô lệ của anh?" Gã hoảng sợ ôm kín ngực "Anh còn chưa từ bỏ ảo tưởng chà đạp tôi!?"

Diệp Hiệp nhịn không được trợn trắng mắt, một bàn tay chụp lấy mặt Hạ Chí, nói: "Cậu muốn làm M tôi còn không muốn làm S đâu."

Hạ Chí bĩu môi, lắc lắc chiếc còng trên tay mình nói: "Thế thì những thứ này là vì sao?"

Vẻ mặt của Diệp Hiệp cũng không tốt cho lắm, sau khi do dự một chút mới mở miệng nói: "Làm nghề của chúng tôi quả thực có thói quen tặng quà cho nô lệ, trên món quà bình thường đều khắc tên của chủ nhân." Nói tới đây anh tà mắt nhìn Hạ Chí, không đợi Hạ Chí mở miệng mà bắt đầu nói, "Có đôi khi tôi sẽ sinh ra một số... ảo tưởng... đối với cậu." Anh cố ý nói chậm lại, "Tôi cũng là người, đương nhiên sẽ có ảo tưởng trong vấn đề này, chẳng qua ảo tưởng của tôi đối với cậu mà nói quá trọng khẩu hoặc là cậu quá mệt mỏi không tiếp nhận, cho nên khi nó xảy đến tôi sẽ làm món đồ chơi này, xem như là một loại kỉ niệm."

Đến khi Diệp Hiệp ngừng lại, Hạ Chí đột nhiên đứng thẳng dậy, giơ tay lên nghiêm túc nói: "Tôi phải thanh minh một chút, tôi chưa bao giờ sẽ từ chối bất cứ lời mời lên giường nào của anh, Chưa! Bao! Giờ!"

Không ngoài ý muốn, Diệp Hiệp hỏi lại: "Chưa bao giờ?"

"Đương nhiên!" Hạ Chí lập tức khẳng định, "Anh có thể nói tôi ngốc hoặc là thế nào cũng được, thế nhưng tôi chưa bao giờ từ chối lên giường với anh cả! Luôn luôn! Chưa bao giờ!" Gã dùng hai ngón tay cái chỉ về phía mình, ưỡn ngực tự hào nói, "Tôi nhận bất cứ khiêu chiến trên giường!"

Diệp Hiệp tỏ vẻ ghét bỏ: "Mùa hè năm nay lúc nóng nhất, tôi nhớ rõ là thứ 7, cậu vừa về liền đi vào phòng tắm cởi hết ngâm nước lạnh, tôi ở ngoài hỏi cậu muốn chơi trò gì vui vui không, cậu nói trời nóng như đổ lửa dù có là Matt Bomer tìm cậu lên giường cậu cũng không đi."

Mặt Hạ Chí đờ ra, hiển nhiên là đã không nhớ chuyện này.

"Năm nay ngày 1 tháng 4 cậu đổ thêm nước bạc hà vào dầu bôi trơn, sau khi tôi phát hiện âm mưu cậu từ chối lên giường với tôi, lý do là tôi sẽ dùng nước bạc hà làm cậu xót chết."

"Anh đúng là làm tôi xót muốn chết!" Hạ Chí kêu to, "Không phải sau này anh vẫn bôi nó lên người tôi sao!"

"Tôi chỉ bôi vào bụng cậu, cậu còn dám đổ nó vào chỗ của tôi..."

"Không phải anh không bôi sao?"

"Tôi mà bôi thì cậu sẽ không chỉ thoải mái bôi một chút vào bụng như vậy đâu!" Diệp Hiệp cười lạnh, "Hơn nữa cậu từ chối không lên giường với tôi."

Hạ Chí tuyệt vọng tìm kiếm đường thoát.

"Còn có lúc cậu giảm béo cậu lúc nào cũng từ chối lên giường với tôi!"

"Thỉnh thoảng!"

"Tổng cộng ba mươi tư lần!"

Hạ Chí không nói gì, bắt đầu nghĩ cách hạ gục Diệp Hiệp để đào tẩu.

Diệp Hiệp quan sát một lát, nói ra kết luận: "Còn muốn tôi kể tiếp không?"

Hạ Chí hít một hơi thật sâu, dũng cảm hiên ngang nói: "Tôi sẽ bồi thường anh!"

"Ví dụ như là gì?"

Hạ Chí cúi đầu nhìn đồ chơi, lớn tiếng nói: "Anh có thể dùng tất cả những món đồ chơi này dùng trên người tôi một lần!"

"......"

CHƯƠNG 219

Vẻ mặt Diệp Hiệp không chỉ còn là đùa cợt nữa, Hạ Chí cảm giác nó gần như là khinh bỉ, đương nhiên là gã biết dùng tất cả những đồ chơi này một lần duy nhất kết cục sẽ rất thê thảm, thế nhưng gã không cảm thấy Diệp Hiệp sẽ nhẫn tâm làm như vậy, dù sao Diệp Hiệp cũng là người chuyên nghiệp, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

"Thế nào?" Hạ Chí không sợ hãi nói, "Tôi đã bảo rồi, nhận mọi khiêu chiến trên giường."

Diệp Hiệp nhướn mày: "Có thể, đến đây đi."

"Cái gì?"

"Cởi đồ."

Hạ Chí "ồ" một tiếng rồi bắt đầu cởi quần áo, quần cởi được một nửa gã mới ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải, nói: "Làm ở trong này à?"

"Ở đây không phải rất tốt sao?"

Hạ Chí nhìn quanh, phòng chứa đồ rất nhỏ, chất đầy các loại thùng, gã nghi ngờ nói: "Đến cả chỗ đặt chân cũng không có."

Diệp Hiệp mỉm cười, chỉ chỉ trần nhà, nói: "Chỗ đó."

"Chỗ đó?"

Vài phút sau, hai tay Hạ Chí nắm hai cái vòng trên trần nhà ── lúc trước gã còn lấy làm lạ không biết nó dùng để làm gì, lúc này rốt cuộc biết ── hai chân đạp lên hai bên gờ tường, cả người treo lên, tứ chi dạng ra như một con nhện, mà quan trọng nhất vẫn là gã cởi trần, trần như nhộng.

Diệp Hiệp đứng ở giữa hai chân Hạ Chí, không vội cởi quần áo, tư thế tuyệt đẹp động tác mê người, gã lại không kiên nhẫn xem, chỉ không ngừng thúc giục, bởi vì tư thế này thật sự không phải người bình thường có thể làm ra được.

"Mau mau mau, tôi sắp rơi rồi!" Hạ Chí kêu to, vừa kêu vừa dùng sức nắm chặt vòng, "Tôi sắp không được rồi, anh nhanh lên!"

"Vội gì."

"Sức lực con người có hạn!" Hạ Chí cảm giác tay mình đã tê rần, "Tư thế này là do người làm sao!?"

Diệp Hiệp vui vẻ cười: "Không phải cậu nói nhận mọi khiêu chiến trên giường sao?"

"Đây mà là giường à? Giường ở chỗ nào?" Hạ Chí kêu gào, "Nhanh lên!"

Diệp Hiệp dùng một ngón tay móc lấy áo phông, mỉm cười nói: "Nếu cậu dám rơi xuống đất, đời này cũng đừng hòng lên được giường của tôi." Nói xong, chiếc áo phông biến thành hai nửa rơi xuống.

Hạ Chí trợn tròn mắt vài giây, trong lòng bàn tay bắt đầu rịn ra mồ hôi.

Nói chung, nếu Diệp Hiệp nói vài trừng phạt cụ thể thì sẽ không có vấn đề gì, chẳng hạn như "Một tuần không được ăn thịt", lần nào gã cũng có thể cò kè mặc cả, huống hồ trừng phạt kiểu này thực hiện khá dễ. Nếu Diệp Hiệp bắt đầu nói kiểu trừng phạt xa vời không thực tế như "Cả đời như thế này như thế kia" thì gã nên cẩn thận vạn phần, bởi vì Diệp Hiệp thật sự biết thực hiện nó như thế nào, không có cơ hội mặc cả, cũng thực sự dám làm cả đời. Gã biết rất rõ quyết tâm của Diệp Hiệp, hơn nữa hoàn toàn không muốn lấy bản thân ra làm thí nghiệm.

Chỉ là một anh nhân viên làm công ăn lương bình thường thật sự không thể chịu được tư thế kì quái này, Hạ Chí chịu đựng đến 5 phút đồng hồ mồ hôi đã chảy xuống như mưa, mà lúc này Diệp Hiệp mới cởi xong quần lót, cả người trần trụi thưởng thức tư thế xấu hổ của gã.

"Khốn kiếp, anh xong chưa hả?" Hạ Chí dùng hết sức bình sinh gọi ra, tay tê rần, chân cũng không hơn là bao, tim gã như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, ai nói ở yên một chỗ không đòi hỏi lượng hô hấp lớn, lôi ra ngoài bắn chết mười phút, "Nhanh lên nhanh lên, mau đến làm tôi!"

"Cậu thèm khát đến thế cơ à?"

"Đúng vậy!" Lúc này nói gì Hạ Chí cũng nhận, gã gần như tru lên, "Nhanh lên!"

Diệp Hiệp bước chậm rì rì về phía trước, cự ly không đến một bước khiến anh đi như thể đang ở trên sàn catwalk, đến khi đứng lại, anh vươn tay sờ soạng thắt lưng Hạ Chí.

Động tác này thiếu chút nữa khiến Hạ Chí bị sờ rớt xuống, Diệp Hiệp biết quá rõ đâu là nơi mẫn cảm của gã, thế nên vừa bị sờ chân liền mềm nhũn. May mắn Diệp Hiệp giữ lấy mông gã mới không rơi thẳng xuống.

"Anh khốn nạn!" Tim Hạ Chí đập thình thịch, "Đừng có mà sờ lung tung!"

Cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, Hạ Chí rất nhanh cảm nhận được, Diệp Hiệp vô cùng nghe lời giơ tay lên, ôm chân Hạ Chí bắt đầu cọ xát ── thực sự là cọ xát, động tác như một đứa trẻ ngây thơ bắt chước người lớn. Không những thế, mỗi một lần cọ Diệp Hiệp đều chen vào giữa hai chân Hạ Chí, không đè nặng mà chỉ nhẹ nhàng như một nụ hôn phớt, cảm giác như có như không.

Hạ Chí nhanh chóng bị khơi ra tính thú, nhưng lại không chiếm được an ủi, gã hít hít mũi, nắm chặt quả cầu trong tay, cố gắng dùng một giọng điệu tội nghiệp nói: "Anh sờ sờ tôi đi mà."

Diệp Hiệp cười toe toét: "Không sờ."

"......"

Hạ Chí tức giận, hai chân buông lỏng, đột nhiên kẹp lấy eo Diệp Hiệp, dùng sức kéo anh đến trước mặt mình. Chỉ tiếc gã đánh giá quá cao thể lực của bản thân, chân tuy quấn vào được nhưng vừa bỏ chân xuống liền khiến cả người run run, tay rốt cuộc không giữ được nữa, cả người rơi xuống!

"Mẹ kiếp!"

Vốn tưởng rằng sẽ rơi bịch xuống lại không xảy ra, Hạ Chí cảm giác được có hai cánh tay rắn chắc vòng qua cơ thể chống lấy sau lưng, ôm gã ở giữa không trung. Gã liếc mắt nhìn khuôn mặt thoải mái tự nhiên của Diệp Hiệp, vẻ mặt vặn vẹo vài giây, cánh tay nhẹ nhàng treo trên cổ Diệp Hiệp.

Hai người hai mặt nhìn nhau nửa phút.

Diệp Hiệp mở miệng trước: "Cậu còn không tự xuống là tôi ném cậu xuống."

Hạ Chí cẩn thận hỏi: "Cái này không phải tôi rơi xuống đất đúng không?"

"Không tính."

"Tay anh đau chết rồi nhỉ?"

"Đương nhiên là đau! Mau cút xuống!"

CHƯƠNG 220

Hạ Chí rơi xuống đất sau có chút xấu hổ, dù sau người khiêu chiến là gã, cuối cùng vẫn là do Diệp Hiệp kết thúc, chẳng qua câu "Không lên giường" của Diệp Hiệp vẫn khiến gã có chút tức giận bất bình, vốn đang khổ sở cân nhắc làm thế nào để biểu đạt rõ ràng ý tưởng của mình đồng thời tẩy sạch bản thân thì trên cổ tay chợt lạnh ── gã ngẩng đầu lên, thấy được còng tay đang tỏa sáng trên tay mình.

"Gì thế này?"

Động tác của Diệp Hiệp nhanh chóng mà chuẩn xác, nhẹ nhàng vặn vẹo cánh tay Hạ Chí, gã liền kêu "ây da ây da" kêu duỗi tay còn lại ra giữ, hai cánh tay cứ thế bị còng lên giữa không trung. Vì vị trí còng lên cao nên gã không thể không kiễng chân lên.

"Mẹ, Diệp Hiệp anh bỉ ổi! Đánh lén! Tiểu nhân!" Hạ Chí tức giận kêu, trong lòng lại không lo lắng chút nào, càng bởi vì vậy mà dâng lên hưng phấn, "Nói trước, tôi muốn dùng dầu bôi trơn vị chuối!"

Diệp Hiệp trợn trắng mắt, rồi xê dịch đến đằng sau Hạ Chí, hai tay vuốt ve dọc theo cánh tay gã, động tác khi nặng khi nhẹ như thể đang mát xa. Bởi vì bị treo lên nên đường cong trên người Hạ Chí trở nên đẹp hơn bao giờ hết, cơ bắp vốn có thêm rất nhiều mỡ giờ trở nên xinh đẹp rắn chắc, thoạt nhìn đầy mê người, anh vừa thưởng thức vừa dựa vào gần, dùng cánh tay sờ xuống tận phía dưới xương sườn, dán bên tai Hạ Chí nói: "Ở đây có 7 món đồ, tôi cho cậu chọn trước."

Giọng của Diệp Hiệp được ép xuống rất thấp, khàn khàn mà ái muội, khiến cho lòng Hạ Chí ngứa ngáy không thôi: "Tôi muốn đúng một lần...".

Diệp Hiệp cắt ngang Hạ Chí: "Dùng không xong, không đủ chỗ."

Hạ Chí nghĩ nghĩ, phát hiện quả thật không đủ chỗ, nghĩ nghĩ nói: "Vậy thì dùng cái thích nhất."

Diệp Hiệp tức giận vỗ mông Hạ Chí, nói: "Cậu chỉ biết ăn may!"

Hạ Chí cười cười, nghiêng đầu bắn một nụ hôn gió, nói: "Đấy là vì anh không nỡ nhá."

Diệp Hiệp nhìn chăm chú vào Hạ Chí một lúc lâu, rồi anh cười rộ lên.

A a a, nụ cười này không tốt lắm!

Chuông báo lại reo lên ầm ỹ, gã thấy Diệp Hiệp ngồm xổm xuống chọn lựa, lấy ra một cái kẹp nho nhỏ, nhìn có vẻ là kim loại, nơi kẹp được bọc da, thoạt nhìn tinh xảo dễ thương.

"Cái gì kia?"

Diệp Hiệp kéo lên một đống dây xích theo sau nói, lúc này Hạ Chí mới phát hiện đó là một đôi kẹp, dùng dây xích nối vào nhau. Gã nhìn chằm chằm Diệp Hiệp đung đưa kẹp trên tay, tiếng chuông báo trong lòng càng lúc càng lớn, gã cố gắng cười: "Nó kẹp ở đâu thế?"

"Cậu đoán xem?"

Giọng nói của Diệp Hiệp vô cùng nhí nhảnh, vẻ mặt Hạ Chí vặn vẹo, cẩn thận đoán: "Đầu vú?"

Diệp Hiệp liền tỏ vẻ thất vọng: "Sao cậu không đoán là kẹptrứng?"

Hạ Chí run run, nói: "Nếu tôi đoán là kẹp trứng anh có phải sẽ kẹp vào trứng tôi không hả?"

Diệp Hiệp ôn nhu nói: "Ừ."

"......"

Diệp Hiệp chớp chớp cặp mắt xếch xinh đẹp, rạng rỡ nói: "Tôi cho cậu đoán lại một lần."

Giờ Hạ Chí mới hiểu được, gã giận tím mặt: "Anh muốn kẹp trứng của tôi chứ gì!?"

Diệp Hiệp lại tinh nghịch chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Làm gì chứ."

"Không phải! Không được! Nó để kẹp đầu nhũ!" Mặt Hạ Chí đỏ lên run run nói, "Nó không kẹp trứng."

Diệp Hiệp có vẻ hơi thất vọng: "Không đổi đáp án?"

Hạ Chí kiên quyết nói: "Không đổi!"

Diệp Hiệp thở dài: "Không sai, cậu đoán đúng rồi."

Hạ Chí còn chưa kịp tỏ vẻ thắng lợi thì Diệp Hiệp đã nhanh nhẹn kẹp nó vào vị trí nên kẹp, nước mắt gã lập tức chảy xuống.

"Mẹ... kiếp!" Bởi vì cổ tay bị còng, Hạ Chí chỉ có thế đá chân, lại giống như đang nhảy trên đống than, "Đau quá! A—! Đau chết mất! Đau đau đau đau!!!!"

Mặc dù kêu như vậy, Hạ Chí quả thật không có yêu cầu Diệp Hiệp tháo nó xuống, dù sao đều đã kẹp vào rồi, tiện thể cảm nhận một chút cũng không sao, hơn nữa gã biết rõ Diệp Hiệp sẽ không chỉ cho gã đau không. Quả nhiên, gã vừa nhảy được vài cái Diệp Hiệp đột nhiên cúi người ngậm ngực gã, cũng không biết Diệp Hiệp ngậm theo thứ gì, lạnh lạnh, cảm giác giống thạch trái cây chẳng qua lạnh hơn, mang theo hiệu quả kì dị, nháy mắt gã cảm giác chỗ đang nóng cháy kia không đau nữa, thậm chí còn tê tê ngứa ngứa.

Tiếp theo đó, chính là đầu lưỡi mềm mại của Diệp Hiệp.

Hạ Chí cảm giác bản thân như thể từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngực, lại từ địa ngục nhảy lên đến thiên đường, cảm giác lúc lên lúc xuống thật sự không phải người bình thường có thể chịu được, mặt gã đỏ bừng, cảm xúc như bị nghẹn trong cổ họng, bất giác ngừng thở.

Diệp Hiệp dường như nhận ra được, anh đứng lên véo má Hạ Chí kéo sang hai bên, lúc này gã mới há to miệng thở dốc.

"Cậu có được không?" Diệp Hiệp dùng chóp mũi cọ mặt Hạ Chí, "Không được thì thôi."

"Tôi được!" Hạ Chí hít sâu một lần, cầm chặt còng tay, "Chưa xong đâu!"

Diệp Hiệp cười rộ lên: "Rồi, lần này mạnh mẽ nhỉ? Chúng ta tiếp tục!"

CHƯƠNG 221

Trên thực tế, muốn mạnh mẽ không dễ dàng gì, Hạ Chí hít thở đến tức ngực mà vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Gã nhìn không thấy Diệp Hiệp làm gì sau lưng mình, tuy rằng biết rõ không sao cả nhưng gã vẫn khẩn trương. Còng tay dần dần trở nên nặng nề, gã không thể không cố gắng nghĩ đến kiễng chân để giảm bớt cơn đau trên tay, khi bên tai truyền đến tiếng hít thở ấm áp, gã thiếu chút nữa là cầu xin tha thứ.

"Thật chuẩn bị làm như vậy?" Giọng nói của Diệp Hiệp mềm mại không thiếu, mang theo vài phần dụ dỗ.

"Đương nhiên!" Hạ Chí thở sâu, nói năng đầy mạnh mẽ, "Đến đây đi, còn có 4 thứ nữa cơ mà."

Tiếng cười khẽ vang lên, đồng thời một viên cầu lạnh lẽo được đổ đầy dầu bôi trơn được nhét vào trong người Hạ Chí, sự kích thích khiến gã lùi bước một chút, muốn nhảy lại không nhảy lên được. Nó không giống như lúc làm tình bình thường, càng máy móc cũng càng khiến người ta bất an, nếu không phải người kia là Diệp Hiệp thì gã đã sớm dãy dụa không thôi, mà dù như thế gã cũng đang cố nén sự không thích ứng trong lòng.

"Cậu khỏe chứ?"

"Tàm tạm."

Phía sau lại không nói, Hạ Chí có thể cảm giác được tay Diệp Hiệp đang vuốt ve mông mình, còn có vài ngón tay dừng như muốn tiến sâu vào bên trong, gã nhịn không được uốn éo mông, lập tức nghe được phía sau truyền đến tiếng thở dốc. Khi mặt của Diệp Hiệp gác lên bờ vai mình, gã nhịn không được xoay lại, hơi hơi há miệng —— môi dưới bị ngậm vào, nhẹ nhàng, đuổi theo môi Hạ Chí, thẳng đến tiếng cười khẽ khiến gã bừng tỉnh lại: "Chưa hôn đủ?"

"Sao mà đủ được?" Hạ Chí liếm môi, "Anh cố... A!"

Chỗ mẫn cảm bị nhấn vào, Hạ Chí rên lên, gập người lại, đẩu ngẩng lên thở hổn hển. Tay Diệp Hiệp qua lại dưới bụng gã, đi xuống nơi vui thích nhất, gã bất giác cọ người vào tay Diệp Hiệp, cầu xin nhiều khoái cảm hơn nữa.

Đồ vật thứ tư là một chiếc vòng cổ bằng da, vừa đen lại vừa rộng, bên ngoài bóng loáng nhưng mặt trong lại thô ráp, khi Diệp Hiệp đeo vào Hạ Chí liền cảm giác khó thở, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất. Diệp Hiệp kéo rộng vòng ra, ngón tay ấm áp qua lại giữa vòng và làn da gã, khiến gã ngứa ngáy khó nhịn mà lắc lắc đầu.

Diệp Hiệp cười rộ lên, một bàn tay nâng sau gáy Hạ Chí, lại gần hôn từ xương quai xanh cho đến cằm. Nụ hôn kịch liệt hơn hẳn lần trước, anh như muốn đánh dấu chủ quyền của mình lên đó, lần nào anh cũng phải mút vào thật mạnh, khiến cả người Hạ Chí run rẩy. Khi nụ hôn kết thúc, anh vừa lòng nhìn một chuỗi nụ hôn đỏ hồng nở rộ trên làn da Hạ Chí.

Hạ Chí có thể cảm thấy được làn da nơi đó đau rát, nhưng gã không muốn Diệp Hiệp dừng lại, chủ đề của ngày hôm nay chính là "Diệp Hiệp muốn làm gì thì làm", nếu Diệp Hiệp có thể làm cho gã rất nhiều chuyện thì gã cũng có thể làm như vậy, huống hồ gã đã nói "Nhận mọi khiêu chiến trên giường", chẳng sợ đem hưởng thụ biến thành cố gắng.

Diệp Hiệp là điều giáo sư, nhiều năm trôi qua khiến thói quen *** của anh đều mang nặng hương vị của BDSM, nó không thể nhạt đi dễ dàng, thế nhưng từ sau khi ở chung với Hạ Chí, anh chưa bao giờ biểu lộ ra điều ấy —— đương nhiên, trong đó có một phần anh không thích, một phần khác, Hạ Chí cảm giác có lẽ là vì anh săn sóc mình.

Nhưng điều ấy không quan trọng, điều khiến Hạ Chí hưng phấn nhất là, đây chính là do Diệp Hiệp tưởng tượng ra mà đến!

Đây là do Diệp Hiệp đưa ra, là ảo tưởng, đối với gã!

Chỉ riêng điều ấy cũng đủ để gã sung sướng.

Cuộc tình ái tuyệt vời biến thành một cuộc đua marathon, Hạ Chí đánh giá quá cao thể lực của bản thân, đến khi Diệp Hiệp đi lấy món đồ thứ 5, hai chân gã bắt đầu phát run, khi Diệp Hiệp mang ra cuộn dây thừng, cả người gã run như cầy sấy, hai đùi rung lên bần bật.

Diệp Hiệp chuyển đến trước mặt Hạ Chí, mang theo vài phần buồn cười: "Cậu có được không hả?"

"Được!" Hạ Chí nói đầy chột dạ, trên người gã đầy mồ hôi, chẳng qua nhờ có hiệu ứng từ ngọn đèn mà trông có vẻ đẹp đẽ, "Đến đây đi!"

Diệp Hiệp liếc nhìn gã, không nói gì mà chỉ yên lặng bắt đầu buộc dây thừng. Từ góc độ của Hạ Chí, gã có thể thấy được ngón tay thon dài bay nhanh trên người mình, giống như đang tiến hành biểu diễn, rất nhanh, gã cảm giác được người mình bị siết chặt, vùng ngực càng rõ rệt, gã gần như không thở nổi, cố gắng hít thở vài cái, dây lập tức lỏng ra.

"Có được không?" Diệp Hiệp đứng lên, hai tay ôm eo Hạ Chí, trán để bên trán gã, "Không được thì thôi."

"Được!" Lần này gã nghiến răng nghiến lợi nói, "Tiếp tục!"

Trời mới biết tay gã đã đau đến mất cảm giác.

Đồ vật thứ 6 là một cái bịt mắt, hình cánh bướm màu đen, được thêu kim tuyến xung quanh, hơi tỏa ra giống như lớp lông tơ trên cánh.

Hạ Chí vốn đang âm thầm thở ra giờ bị bịt mắt khiến gã có chút hoảng hốt, thẳng đến khi tay Diệp Hiệp mơn trớn đến.

"Đừng sợ, tôi ở đây. Hạ Chí, tôi sẽ cùng cậu, một giây cũng không rời khỏi cậu." Giọng nói của Diệp Hiệp dịu dàng tình cảm hơn bao giờ hết, "Tôi sẽ không rời đi, còn lại một món đồ cuối cùng, còn muốn tiếp tục sao?"

"Tiếp tục!"

Hạ Chí cảm giác mình quá tập trung chú ý, cả người chỉ cần chạm nhẹ vào liền sẽ nát tươm, khi Diệp Hiệp mặc vào dưới thân gã một đồ vật nào đó, cảm giác trên người gã càng rõ rệt. Sau đó là trầm mặc, Diệp Hiệp đùa nghịch cơ thể gã, gã không tưởng tưởng được bản thân đến cùng là như thế nào, sau đó là vài tiếng chụp ảnh tách tách.

"Diệp Hiệp?"

"Hạ Chí, được rồi, cậu đã thực hiện lời hứa của mình."

Tiếng gọi mềm nhẹ của Diệp Hiệp vang lên, cùng với đó là máu một lần nữa vận chuyển, Hạ Chí cảm giác được còng tay tháo ra, hai cánh tay rắn chắc đem gã ôm vào một cái ôm ấm áp, dây thừng dần được cởi bỏ, gã thở hổn hển, nhào vào lòng Diệp Hiệp không động cựa, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói thầm: "Tôi vẫn không thích SM."

Tiếng cười khẽ của Diệp Hiệp vang lên trên đỉnh đầu: "Điều này không thể tốt hơn, về sau sẽ không chơi nữa."

"Chỉ một lần này thôi lần sau không được lấy lý do này nữa." Hạ Chí hừ một tiếng, "Tôi cũng là đàn ông đã nói là làm."

"Đúng." Giọng nói của Diệp Hiệp không hề có lệ, anh trịnh trọng nói, "Cậu chính là loại người này." Tạm dừng một chút anh nói, "Muốn xem ảnh chụp không?"

Hạ Chí lập tức vội vàng nói: "Cho tôi xem."

Trong ảnh chụp, không gian hẹp hòi bề bộn, dưới ngọn đèn mờ nhạt, một người đàn ông hai tay bị treo trên trần nhà, cơ bắp gồng lên, kéo dài đến tận cùng. Anh ta đeo một cái bịt mắt đầy lộng lẫy, đầu hơi ngửa, đôi môi căng mọng hé ra giống như đang khát cầu gì đó. Nửa người trên được trói lại bởi dây thừng bện hai màu đen vàng, cần cổ đeo vòng da nhìn như đã bị thuần phục và gợi cảm, loáng thoáng dưới cơ bụng bị bóng đen giấu đi, gợi ra vô hạn ý tưởng, chí có vài sợi dây đen kéo dài cùng với giữa hai chân đung đưa vài cái tua rua ám chỉ gì đó.

"Đờ... Mờ..." Hạ Chí ngây người nhìn ảnh chụp, vài giây sau mới nói, "Đây là tôi?"

"Là cậu." Diệp Hiệp tỏ ra vừa lòng, "Hạ Chí của tôi."

Hạ Chí trầm mặc tới gần 1 phút đồng hồ, đột nhiên, gã cầm tay Diệp Hiệp đặt giữa hai chân mình, nói: "Nó cứng."

Diệp Hiệp chưa kịp hiểu gì cả: "Sao cơ?"

"Tôi xem ảnh chụp của mình đến phát cứng!" Hạ Chí trợn to mắt, đầy mặt không tin được, "Mẹ, tôi phải lấy ảnh này gửi cho Cổ Gia! Anh không được nói với tên đó là tôi, tôi muốn xem.... Đờ mờ, anh đừng xóa!"

Đáng tiếc, Hạ Chí vừa mới được cởi trói hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Hiệp, đến khi gã cướp được máy ảnh trở về thì bức hình đẹp đẽ kia đã biến mất.

"Diệp Hiệp!!!" Hạ Chí gào lên, "Đây là mồ hôi công sức của tôi!"

Diệp Hiệp không thèm để ý: "Kĩ thuật của tôi."

Dù cho Hạ Chí có kháng nghị cỡ nào ảnh chụp vẫn cứ biến mất, gã buồn bực vô cùng, cuối cùng tức giận tới nỗi đi ra ngoài chạy bộ, căn bản không để ý đến Diệp Hiệp đuổi theo sau lấy lòng, gã đương nhiên biết cuối cùng vẫn sẽ tha thứ Diệp Hiệp, thế nhưng bây giờ thì không.

Đến khi Hạ Chí ra cửa, Diệp Hiệp chậm rì rì quay về phòng chứa đồ, nhẹ nhàng lấy ra thẻ nhớ từ dưới đáy một cái thùng đen nào đó. Sau khi bỏ vào máy ảnh, anh rất nhanh tìm được tấm ảnh chụp kia, thưởng thức nó một lát, cuối cùng anh vẫn lựa chọn xóa nó đi.

Bức ảnh này trừ anh ra không có bất cứ ai khác có thể nhìn thấy, Diệp Hiệp nghĩ như thế, vì vậy mà gã không tiếc đắc tội Hạ Chí.

Ừm, Hạ Chí của anh.

Một giao dịch vô liêm sỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top