Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHIÊN NGOẠI LỄ TÌNH NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 214

Thái độ của Hạ Chí đối với BDSM vẫn đang thay đổi.

Lúc còn chưa biết Diệp Hiệp gã rất ngạc nhiên, thậm chí còn nếm thử một ít trò vô cùng bình thường như đánh mông, sau khi có được kết luận "Mẹ nó đau chết đứa chơi trò này đúng là ngu" thì gã cảm giác BDSM tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường sẽ thích.

Lúc mới quen Diệp Hiệp, ảo tưởng của gã với BDSM nháy mắt bị đập cho nát tươm, những anh tràng đẹp trai eo nhỏ mông cong đều chỉ tồn tại trong giao dịch tiền bạc, chỉ cần có tiền liền có thể mua được bất kì phục vụ nào, không liên quan gì đến ngoại hình, mấy phú ông bụng phệ một lần nữa định nghĩa hoạt động giải trínày.

Sau khi ở chung một thời gian, gã quen được những người bạn thân của Diệp Hiệp, dần dần nhìn đến phía sau hoạt động giải trínày còn có những nhu cầu *** và khát vọng, những kẻ giàu có dùng tiền bạc để theo đuổi mệnh lệnh khiến gã cực kì khó hiểu đồng thời lại sinh ra vài phần thương hại. Gã cảm giác những nô lệ ấy giống như cây tầm gửi không thể tự lập, dù cho bề ngoài có mạnh mẽ cỡ nào, ở sâu bên trong vẫn yếu ớt vô cùng.

"Cũng có chủ nhân và nô lệ yêu nhau." Diệp Hiệp nghe Hạ Chí nói xong liền nói, "Chẳng hạn như Thao Thiết và Vương Khắc."

Hạ Chí tỏ vẻ ngạc nhiên: "Hai người bọn họ cũng có thể coi là yêu nhau?"

"Không nói đến cái khác, dù sao bọn họ đã có con, có gia đình ổn định, bạn bè thân thiết, còn có nghề nghiệp bình thường và cuộc sống bình yên." Diệp Hiệp nhún vai, Bề ngoài thoạt nhìn cuộc sống rất thành công."

Hạ Chí mang theo châm chọc nói: "Bọn họ đều kết hôn với người phụ nữ khác cả rồi."

"Ít nhất bọn họ không ngủ cùng phụ nữ mỗi ngày."

"Ít nhất có một lần ngủ với phụ nữ."

Diệp Hiệp bĩu môi: "Cậu càng ngày càng không đáng yêu."

Hạ Chí nhếch cằm, đắc ý nói: "Hãy bảo tôi người thông minh."

"Được rồi, người thông minh, đây là nguyên nhân khiến cậu muốn chơi BDSM sao?"

Mới vài phút trước, Hạ Chí thần thần bí bí nói với Diệp Hiệp "Chúng ta cùng chơi BDSM đi", Diệp Hiệp liền tỏ vẻ "Đầu óc cậu bị rỉ nước ở đâu để tôi mở ra cho".

"Anh là top đầu trong giới, chơi BDSM với bạn trai của anh không phải là điều đương nhiên sao?" Hạ Chí hoàn toàn không chịu nhượng bộ, nói đầy đương nhiên, "Hơn nữa hôm sau là valentine, đây là lễ tình nhân thứ hai của chúng ta, anh cảm giác vào một ngày đáng giá để kỉ niệm như thế này chúng ta không nên làm gì đó mới mẻ sao?"

Diệp Hiệp nghi ngờ nói: "Theo lý thuyết hẳn là lễ tình nhân đầu tiên có ý nghĩa hơn chứ?"

"Lần đầu tiên chúng ta còn chưa đủ thân mật." Hạ Chí có vẻ đã chuẩn bị trước, lập tức trả lời, "Đây là lễ tình nhân đầu tiên sau khi chúng ta thân mật, hẳn là phải khiến tôi nhớ kĩ."

Diệp Hiệp tiếp tục đánh trả: "Cậu không phải là người trong giới."

"Tôi cũng đâu có yêu cầu thứ gì phức tạp đâu." Hạ Chí lấy lòng cười, "Bình thường là được."

"Ví dụ đâu?"

Hạ Chí đảo mắt, nói: "Tôi không hiểu, anh cứ quyết định là được."

Diệp Hiệp thấy Hạ Chí không mắc câu, nhíu mày nói: "Vậy cậu phải nghe tôi."

"Không được đùa tôi." Hạ Chí còn mặc cả.

Diệp Hiệp trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười đứng lên: "Được rồi, nếu cậu đã yêu cầu thành tâm thành ý như vậy, tôi liền rủ lòng thương làm chủ nhân của cậu."

Hạ Chí nghe vậy liền cảm giác cực kì không ổn, gã nhìn Diệp Hiệp nở nụ cười, chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm giác đây là cơ hội không thể bỏ qua, kiên trì nói: "Vậy anh không được cười tôi! Càng không được kể chuyện này cho Thao Thiết và Ảo Thuật Gia nghe!"

Diệp Hiệp cười càng thêm thánh khiết, nói: "Yên tâm đi."

Vào ngày valentine, Hạ Chí dậy thật sớm, cả người tràn ngập sức mạnh, tinh lực dư thừa, tính trí bừng bừng, gã đưa ra yêu cầu này căn bản là vì cuộc sống quá bình tĩnh, muốn chơi gì đó mới lạ mà thôi, lại vừa lúc đến lễ tình nhân, không dính dáng đến s3x liền cảm giác nhạt nhẽo như ăn thịt nướng không có muối, huống chi ở chung đã lâu, cũng nên có vài thứ thú vị kích thích.

Nói về s3x, có cái gì kích thích thú vị được bằng nghề nghiệp của Diệp Hiệp đâu?

Vì tự cho là biết chút ít về BDSM, Hạ Chí vô cùng tin tưởng rằng mình có thể ứng phó mọi tình huống xảy ra. Cho nên, sau khi tỉnh lại gã luôn duy trì trạng thái hưng phấn và đề phòng canh giữ ở bên giường, vừa thấy mí mắt Diệp Hiệp động đậy liền lớn tiếng nói: "Chào buổi sáng thưa chủ nhân!"

Diệp Hiệp tựa vào đầu giường, sửng sốt một lúc lâu mới có phản ứng.

Có một khoảnh khắc, anh còn tưởng rằng mình đang ở khách sạn hoặc là phòng làm việc, trong đầu chỉ nghĩ đến những vấn đề như "Tại sao lại ngủ cùng nô lệ", "Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ", "Hạ Chí biết thì làm sao bây giờ"... Đến khi thấy rõ khuôn mặt tươi cười kia là ai, vẻ mặt của anh liền thay đổi.

"Chào buổi sáng." Diệp Hiệp chậm rì rì nói, rất giống một con gấu vừa tỉnh lại từ giấc ngủ đông, anh ngồi bên mép giường vài phút, nói, "Hạ Chí!"

"Chuyện gì vậy chủ nhân!" Hạ Chí nhảy nhót chạy đến trước mặt Diệp Hiệp, giọng nói vô cùng hào hứng.

Diệp Hiệp lại giống như mới tỉnh rượu, ngón tay nâng lên đầy khó nhọc, chỉ vào thảm không nói gì thêm.

Hạ Chí lại nhanh chóng hiểu được, lập tức quỳ xuống, đặt tay lên đầu gối Diệp Hiệp cười tủm tỉm nói: "Chuyện gì vậy chủ nhân?"

Diệp Hiệp cảm giác không đúng.

Nếu nô lệ thấy cảnh này hẳn là phải lo lắng sợ hãi hoảng hốt, Hạ Chí lại giống như một con chó to xác bị gọi đến, còn là một con chó cảm giác mình đang làm rất đúng, ánh mắt lóa sáng lưỡi thè ra tỏ vẻ "Chủ nhân mau đến khen em".

Rồi anh nhớ đến kết cục của lần chơi trò "hấp diêm" lúc trước, lần đó vết thương trên người anh phải mất gần 1 tháng mởi khỏi hẳn, không làm được việc gì, tuy rằng được nghỉ dài hạn không xấu, Hạ Chí lại rất lấy lòng rất nghe lời, nhưng thu nhập bị tổn thất vẫn khiến anh không vui.

Phải khiến cậu ta bình tĩnh một chút.

"Tôi đi ăn cơm, tôi đi như thế nào đến khi trở về cậu vẫn phải như thế đấy, hiểu chưa?"

Diệp Hiệp cảm giác mình nói rất nghiêm túc, ra đến cửa lại quay đầu nhìn lại, Hạ Chí dán chặt lưng vào tường, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía anh, anh cảm giác như Hạ Chí liền sẽ kêu "ẳng ──" lên một tiếng, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

Bữa sáng mới làm được một nửa, trong phòng ngủ liền truyền ra tiếng kêu: "Diệp Hiệp, chân tôi tê lắm rồi! Đầu gối đau quá! Diệp Hiệp Diệp Hiệp Diệp Hiệp, tôi đau chết mất! Hức hức hức, Diệp Hiệp!"

Tiếng động đau đầu nhất cũng chỉ bằng tiếng kêu của Hạ Chí lúc này.

Diệp Hiệp không yên lòng ăn xong bữa sáng, sau khi trở lại phòng ngủ thì phát hiện hóa ra Hạ Chí vẫn còn quỳ thẳng tắp ở bên tường, chẳng qua dáng vẻ hơi kì lạ. Anh đứng ở cửa quan sát một lúc, trong lòng có phỏng đoán, thật cẩn thật để sát vào, quả nhiên nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.

"......"

Mẹ, còn chơi gì nữa!

CHƯƠNG 215

Nguyên nhân Diệp Hiệp vẫn không muốn chơi SM với Hạ Chí chính là vì điều này, BDSM dù có nói được bao nhiêu ý nghĩa bay bướm thì tổng kết lại vẫn là một hoạt động giải trí cần sự trao đổi, phải có phối hợp với nhau. Nếu thực sự một bên đàn áp một bên phản kháng thì đã gọi là đánh nhau rồi, nếu một bên không phối hợp, bên còn lại càng nghiêm túc thì lại càng buồn cười.

Đối với Hạ Chí, Diệp Hiệp sẽ không thật sự động tay động chân, đầu tiên đau lòng thứ nữa là lãng phí sức lực, nhưng nếu không làm, Hạ Chí lại hoàn toàn không phối hợp, trò chơi liền phải dựa vào quy tắc của Hạ Chí, anh hoàn toàn không thể khống chế được, hiển nhiên sẽ không còn khí thế của chủ nhân, kết quả là chơi xong liền bị oán giận là không nghiêm túc, "Không có tinh thần nghề nghiệp", mỗi lần nghe vậy đều làm anh tức muốn chết.

Lúc này bởi vì là lễ tình nhân, cộng thêm Hạ Chí quấy rối đủ loại, rơi vào đường cùng anh mới đồng ý, vốn chuẩn bị lăn giường ăn cơm cho xong, hiện giờ xem ra Hạ Chí không dễ dàng bỏ qua.

Nhìn chằm chằm nước dãi bên miệng Hạ Chí, Diệp Hiệp suy nghĩ xem có nên cho ăn tát hay không, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng đè gáy, ấn trán Hạ Chí dán lên tường.

Hạ Chí lập tức tỉnh lại, chép chép miệng, mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm bức tường rồi giật mình, đột nhiên nhếch miệng cười, đem trán dán vào tường rồi nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

"......"

Diệp Hiệp muốn đánh người, cố gắng hít sâu mấy hơi đè xuống cơn khó chịu, dùng sức đập đầu Hạ Chí.

Hạ Chí "A" một tiếng mở mắt ra, sờ gáy nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc nói: "Ơ, anh đến rồi à? Ăn sáng xong rồi?"

Diệp Hiệp tức giận nói: "Tôi bảo cậu dán vào tường đứng đâu?"

"Không phải tôi đứng sao?"

"Tôi bảo cậu đứng chứ không bảo cậu ngủ!"

Hạ Chí nghe vậy liền mất hứng, bĩu môi nói thầm: "Cũng đâu có bảo không được ngủ..."

Đối với hành vi cắt câu lấy nghĩa này Diệp Hiệp thật sự không lời nào để nói, anh hỏi: "Hiện tại cậu muốn làm cái gì?"

Mắt Hạ Chí sáng lên, nói: "Lên giường à?"

Quả nhiên, chẳng qua là muốn đổi cách để lên giường!

"Không lên." Diệp Hiệp ngồi xuống bên giường, chỉ vào thảm trước mặt mình, "Ngồi xuống."

Hạ Chí nghe lời ngồi xuống.

"Nhìn tôi."

"Hử?" Hạ Chí nhìn chằm chằm vài giây, rồi cười rộ lên: "Ánh mắt của chủ nhân rất đẹp nha."

"...Không được nói."

Hạ Chí giơ tay đến bên miệng làm động tác kéo khóa, tỏ vẻ sẽ không nói gì nữa.

"Nhìn tôi, thả lỏng, hiện tại cậu rất yên tâm, chuyện gì cũng có thể giao cho tôi." Diệp Hiệp dùng hai tay bưng lấy hai má Hạ Chí, thấp giọng dịu dàng nói: "Tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi, cậu đồng ý đem cả thể xác lẫn tinh thần đều giao cho tôi, giải phóng mọi suy nghĩ trong đầu, không nghĩ gì hết."

Theo giọng nói của Diệp Hiệp, vẻ mặt của Hạ Chí càng ngày càng thả lỏng, cuối cùng, mặt gã... dại ra.

Diệp Hiệp nhìn nhìn, cảm giác không đúng, trạng thái lý tưởng hẳn phải là bình tĩnh và thả lỏng mà không phải vẻ mặt như thể hồn lìa khỏi xác thế này. Anh vẫy vẫy tay trước mắt Hạ Chí, nhẹ giọng nói: "Hạ Chí?"

Không có phản ứng.

"Thân ái?"

Vẫn không có phản ứng.

"Bảo bối của anh?"

"Khò ──"

"......"

Diệp Hiệp thiếu chút nữa phun máu, rồi anh gõ đầu Hạ Chí, cả giận nói: "Nếu cậu buồn ngủ như thế thì đừng có mà dậy sớm!"

Hạ Chí run bắn lên rồi tỉnh lại, mở to hai mắt kêu: "Chuyện gì vậy? Diệp Hiệp?"

"Cậu muốn ngủ đến thế cơ à?"

Hạ Chí choáng váng vài giây mới phản ứng lại, có chút tủi thân nói: "Anh cứ bảo tôi thả lỏng, thả lỏng thả lỏng thì tôi ngủ chứ còn gì nữa."

Diệp Hiệp xoa mày bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, vậy bây giờ cậu muốn làm gì?"

"Lên giường?" Hạ Chí phấn khởi nói.

"Không ── lên!" Diệp Hiệp kéo dài giọng, "Cậu không làm tôi hài lòng thì tại sao tôi lại phải thỏa mãn cậu? Tôi mới là chủ nhân cậu là nô lệ!"

Lời này nói có lý, Hạ Chí nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Được rồi, vậy chủ nhân muốn làm gì?"

"Ngủ."

Thế là, Hạ Chí liền ngóng trông nhìn Diệp Hiệp nằm xuống giường ngủ say, mãi cho đến trưa vẫn không tỉnh lại. Valentine năm nay không phải cuối tuần, Diệp Hiệp cố ý không xếp lịch làm việc, gã thì xin nghỉ, nhưng nghỉ hôm nay bị trừ tiền thưởng, hơn nữa trước đó gã còn khoe ra với quản lý và Mễ Kiến An đại loại là "Diệp Hiệp chắc chắn sẽ yêu thương tôi hết lòng", giờ mắt thấy sắp hết ngày, cái gì cũng không làm, gã càng ngày càng không bằng lòng.

Trong đầu nghĩ như thế, nhưng Hạ Chí vẫn không dám gọi Diệp Hiệp dậy, tuy rằng không tỏ vẻ rõ ràng, nhưng gã có thể nhận ra được Diệp Hiệp không vui. Gã cảm giác mình biết được lý do, cũng muốn phối hợp Diệp Hiệp, nhưng gã thật sự không thể thả lỏng mà giao tất cả mọi thứ ra, không suy nghĩ gì mà chỉ nghe theo lệnh của người khác, dù cho người đó là Diệp Hiệp đi chăng nữa.

Bọn họ dựa vào nhau, không phải là đơn phương ỷ lại nhau, huống hồ, giao vận mệnh của mình vào tay người khác thật sự rất đáng sợ.

Mãi cho đến 1h chiều Diệp Hiệp mới tỉnh lại, lần này cuối cùng ngủ no giấc, vẻ mặt tốt hơn rất nhiều, mở mắt ra liền thấy Hạ Chí dựa vào đầu giường chơi trò chơi trên di động, mặt cười ngây ngô, anh tức giận nói: "Tôi ngủ cậu liền chơi trò chơi?"

Hạ Chí lập tức khóa màn hình lại, quay đầu vui vẻ nói: "Diệp Hiệp anh tỉnh rồi?"

"Tôi đâu có bị bệnh!" Diệp Hiệp nói, "Cậu không biết quét dọn phòng ở một chút sao?"

"Tại sao khó có được ngày lễ tình nhân lại phải quét dọn phòng chứ?"

"Bởi vì cậu là nô lệ tôi là chủ nhân cậu phải làm tôi vui vẻ!" Hạ Chí muốn giải thích gì đó, Diệp Hiệp lại nói tiếp, "Là cậu muốn chơi SM, không phải tôi!"

Hạ Chí bĩu môi, cuối cùng đứng lên đi quét tước vệ sinh, trong đó phần lớn thời gian đều cùng Tiểu Mễ Tuyết chơi trò đuổi người máy quét rác, vất vả mãi mới chơi được một nửa, gã ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, ngạc nhiên phát hiện đã là 3h chiều, ngày nghỉ cũng đã qua hơn phân nửa.

Hạ Chí quyết đoán ném chổi lau nhà, cởi áo khoác vứt xuống sàn, hiên ngang đi đến trước mặt Diệp Hiệp, lớn tiếng nói: "Tôi không cần chơi SM! Chúng ta lên giường!"

Diệp Hiệp đang xem báo, nghe vậy chỉ nâng mí mắt, nói: "Không phải cậu muốn chơi sao?"

"Không vui!" Còn có một câu "Anh cố ý làm tôi chơi không vui" gã không dám nói ra khỏi miệng.

Diệp Hiệp lúc này mới buông báo xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Cậu thật sự không muốn chơi?"

"Đúng vậy!"

"Ồ, nhưng tôi còn muốn chơi thì phải làm sao bây giờ?"

Diệp Hiệp chậm rì rì cầm ra một cuộn dây thừng, dây da màu đen, mặt trên còn có hoa văn chạm trổ xinh đẹp cùng với kim tuyến, liếc mắt liền biết là để làm gì.

Hạ Chí cũng không ngoài ý muốn, hiên ngang vươn tay ra nói: "Muốn trói kiểu gì thì trói! Đến làm tôi đi!"

Diệp Hiệp trợn trắng mắt, không chút khách khí bắt đầu hành động, vài phút sau, Hạ Chí giống như con cá khô bị treo ở cây phơi đồ lắc qua lắc lại, chỉ có mũi chân chạm đất, tuy rằng rèm cửa kéo lại nhưng gã vẫn cảm giác không ổn.

"Tại sao tôi cảm giác tư thế này không tiện lắm nhỉ..."

"Không sao." Diệp Hiệp tập kích Hạ Chí từ phía sau, hai tay đỡ lấy eo gã, đến gần bên tai gã ái muội nói, "Tôi thấy tiện là đủ rồi."

CHƯƠNG 216

Cảm giác của Diệp Hiệp với tình ái vẫn không tốt, ám ảnh trong quá khứ không xóa bỏ dễ dàng được. Lên giường với Hạ Chí, khoái cảm của anh vẫn không có đột phá gì, chỉ có khi xong việc nhìn Hạ Chí ngủ đầy thích ý liền cảm thấy an bình, tâm sự được cất vào két bảo hiểm, điều này khiến anh rất sung sướng.

Tôi còn sống, sống rất tốt.

Ý nghĩ này dần đong đầy tâm trí của Diệp Hiệp, che chở cảm tình từng bị hao tổn của anh, đến giờ, anh cảm giác là lúc đề cao hưởng thụ một chút.

Tình ái là một điều đầy tuyệt vời, nhất là khi cùng làm với người yêu.

Diệp Hiệp ôm lấy Hạ Chí từ phía sau, từ bộ ngực đến cơ bụng, hai tay ấn eo Hạ Chí kéo xuống, bởi vì trọng lực, thân thể Hạ Chí không thể không căng lên thẳng tắp, cơ bắp liền hiện rõ, rất gợi cảm. Anh ngửi được mùi kem dưỡng da quen thuộc, dùng sức lưu lại trên làn da bóng loáng ấy dấu hôn đỏ hồng cùng với vệt nước ẩm ướt.

"Diệp Hiệp, tôi..."

Dùng một bàn tay che đi lời oán giận của Hạ Chí, cắn cắn vành tai gã, Diệp Hiệp cười thầm trong lòng.

Trước kia Hạ Chí không rửa phía sau tai mình, Diệp Hiệp phát hiện liền hung hăng sửa một trận gã mới nhớ kĩ, anh hôn dọc theo động mạch chủ, cảm nhận được nhịp tim đầy sức sống của gã, khi đụng đến bộ lông được cắt tỉa gọn gàng không khỏi bật cười: "Hôm qua tỉa đúng không?"

"Ừ." Giọng nói Hạ Chí mang theo dục vọng khó nhịn, không ngừng thở hổn hển, kiễng chân cũng không phải việc dễ dàng, "Tôi còn làm chuẩn bị, đến đây đi!"

Tiếng cười trầm thấp truyền ra từ ***g ngực của Diệp Hiệp, Hạ Chí có thể cảm nhận được ***g ngực rắn chắc ấy rung lên sau lưng mình, gã dùng sức nâng mông về phía sau, lập tức cảm nhận được cây gậy của anh, có chút bất mãn nói: "Còn đợi gì nữa?"

"Từ từ nào."

Diệp Hiệp có thể điều khiển từng cơn run rẩy của thân thể Hạ Chí, anh biết Hạ Chí rất thích được hôn, nhất là vùng kín, chỉ bằng hôn anh cũng có thể khiến Hạ Chí làm ra. Chỉ là, theo số lần làm tình gia tăng, vốn là "vua bắn tốc độ" nay đã không còn mẫn cảm cho lắm, anh không thể không dùng phương thức mới.

"A ưm..." Ngón tay đi vào nơi riêng tư khiến Hạ Chí than nhẹ, "Ưm, là chỗ đó."

Diệp Hiệp chậm rãi thăm dò từng chỗ một, từ nếp uốn cho đến vách tường ẩm ướt bên trong thỉnh thoảng mấp máy nhanh một chút, gắt gao ngậm lấy ngón tay anh không chút xấu hổ. Anh xoay vòng đi sâu vào, Hạ Chí dựa về sau, rên rỉ như mời gọi, anh biết Hạ Chí đã bắt đầu nôn nóng.

"Chậm một chút." Diệp Hiệp rút ngón tay ra, sửa dùng đầu nấm trêu chọc bên cạnh cửa vào, nhẹ nhàng đâm chọc, cho mình một chút an ủi, "Lần này tôi muốn chậm rãi làm."

Hạ Chí thở gấp: "Chậm cỡ nào?"

"Chậm đến khi cậu van cầu tôi."

"Van cầu anh."

Diệp Hiệp bật cười, không những không lập tức tiến công mà còn lùi lại một chút, xoa nắn cái mông cong nẩy của gã, thỉnh thoảng đổi sang an ủi phía trước đã vội vàng không nhịn được của Hạ Chí.

"Khốn kiếp, đến cùng thì anh muốn bao lâu?" Hạ Chí rất nhanh mất hết kiên nhẫn, gã kêu to, "Làm không làm đây!"

"Không làm!" Diệp Hiệp cười tủm tỉm, "Trừng phạt tốt nhất đối với cậu không phải là đánh mông, mà là khiến cậu vội đến khóc ra!"

Hạ Chí thực sự sắp khóc đến nơi, bị treo lên không có cách dùng sức, ngay cả cúc hoa cũng không được Diệp Hiệp an ủi, điều duy nhất có thể làm chính là rên rỉ, dúi dúi mông về phía sau tỏ vẻ kháng nghị.

Khúc dạo đầu kéo dài 15 phút, giữa mùa đông, cả người Hạ Chí đổ mồ hôi, cơ bắp tê mỏi, phía trước cứng ngắc như cây gậy sắt lại không được thỏa mãn. Gã cắn răng gần như khiến khớp hàm bị lỏng, phía sau lại vẫn im ắng.

Diệp Hiệp có thể cảm giác được Hạ Chí từ giãy dụa đến cuối cùng buông tay, anh có chút mềm lòng, nhưng nếu Hạ Chí không khóc cầu xin tha thứ anh cũng liền cứng rắn tiếp tục mặc kệ. Anh không bỏ qua bất cứ khu vực mẫn cảm nào của Hạ Chí.

"Ô ưm.... A... Ưm..."

Qua 5 phút sau, cả người Hạ Chí đã gần như nhũn ra, anh đụng đến nước mắt trên mặt Hạ Chí, cảm giác đã đến lúc, ôm eo người yêu, dùng sức, đến gần bên tai đã đỏ bừng nói: "Hạ Chí."

"Ưm..."

"Nhìn về phía trước đi."

"Sao?"

"Nhìn kĩ."

Hạ Chí nhín chằm chằm phía trước một lúc lâu, đột nhiên gã hét ầm lên: "Đờ mờ, tại sao webcam máy tính lại đổi hướng!?"

Diệp Hiệp giảo hoạt cười: "Cậu không để ý đến?"

"Không có!" Hạ Chí lập tức kịch liệt đấu tranh, "Thả tôi xuống!"

"Không cần." Diệp Hiệp nâng một chân Hạ Chí lên để webcam có thể quay được phần đặc sắc nhất, "Lát nữa chúng ta cùng nhau xem, nô lệ, đồng ý không?"

Hạ Chí ngậm miệng, trầm mặc vài giây rồi dùng mông ra sức chạm vào Diệp Hiệp.

Diệp Hiệp bật cười, dễ dàng tiến vào nơi ướt át mà căng chật, anh thong thả ra vào như đang trêu đùa, tra tấn tuyến tiền liệt đã sớm đến cực hạn của Hạ Chí. Nơi đó nhanh chóng run lên từng cơn, anh đè lại cửa ra đằng trước, tà ác nói: "Không được ra, chờ tôi."

Hạ Chí kêu lên nức nở, phía dưới co rút lại càng thêm chặt.

Diệp Hiệp rất nhanh đưa tiết tấu từ nhẹ nhàng biến thành mưa rền gió dữ, tiếng da thịt chạm vào nhau cùng với cơ bắp run rẩy khiến không khí càng thêm nóng bỏng, anh thấy được da thịt Hạ Chí chuyển dần sang màu hồng nhạt, từ vai lưng căng lên đến bả vai gợi cảm, trong nháy mắt sự thỏa mãn tiến đến khiến anh rốt cuộc không thể kìm lại được dừng lại bên trong cơ thể Hạ Chí, trong lúc đó còn không quên nhanh chóng xoa bóp Hạ Chí vài lần, cảm giác vật thể trong tay mình bật lên mãnh liệt mới dừng lại, chờ cao trào của Hạ Chí đi qua.

Hạ Chí bị buông xuống liền nhũn ra, khoái cảm mãnh liệt cộng với việc bị treo lên khiến người gã mất hết sức lực, được ôm lấy gã liền tự giác vươn tay ôm chặt lấy cổ Diệp Hiệp.

Hai người vừa đến bên giường liền ngã quỵ xuống, lăn vào giường, Diệp Hiệp nói: "Muốn xem phim không?"

Hạ Chí khôi phục tinh thần lại lập tức kêu to: "Có!"

Ôm máy tính đến giường, mở video vừa quay, Hạ Chí đè tay Diệp Hiệp nói: "Anh có cảm giác chúng ta chỉ cần chơi trò lãng mạn thì cuối cùng đều sẽ có vấn đề không?"

Diệp Hiệp khinh thường nói: "Là cậu mới đúng?"

"Anh yên tâm như vậy?"

"Đương nhiên."

"Nếu video này có vấn đề thì sao?"

"Có thể có vấn đề gì? Tôi buộc chắc chắn rất đẹp mắt." Diệp Hiệp thấy Hạ Chí tỏ vẻ không tin bèn nhướn mày cười, "Được rồi, nếu có vấn đề, cậu có thể chọn bất kì một việc nào tôi có thể làm được."

"Được thôi!"

Video mở ra, hai người nhìn chằm chằm màn hình trầm mặc vài giây, Hạ Chí nói: "Tôi muốn làm một cái toys theo cỡ d.vật của tôi."

"Ừ."

"Tôi muốn làm bằng vàng."

"Chỉ có kim loại bình thường thôi, cùng lắm là mạ vàng, muốn làm hay không thì tùy."

"Trên đỉnh có thể gắn đá quý được không?"

"Đá giả."

"Cũng được."

Trên màn hình máy tính là hình ảnh hai người đàn ông trần trụi cuốn lấy nhau, vô cùng nóng bỏng, chỉ tiếc, đèn trang sức từ trần nhà buông xuống dán ngay trước máy ghi hình, nhìn qua có vẻ vô cùng lớn, vừa lúc che kín vị trí mấu chốt.

Ừm, tất cả là vì lãng mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top