Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 13: Để đó cho dân chuyên nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 109

Sau khi giải quyết Ảo thuật gia, có một đoạn thời gian cảm xúc của Hạ Chí vẫn thấp ghê gớm, lúc nào cũng đi ra ban công một tay cầm cà phê tay kia ôm đủ loại thịt ăn vặt vẻ mặt buồn thương vô hạn, miệng lại ăn không ngừng.

Diệp Hiệp nhìn cảnh này không làm ra can thiệp, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì, cứ mặc kệ Hạ Chí. Không nghĩ tới tình cảnh này kéo dài tới nửa tháng, mà càng lúc càng thêm nghiêm trọng, anh không chịu nổi, quyết định nói chuyện tâm sự.

"Cậu cảm giác có lỗi với Ảo thuật gia?"

"Không phải."

"Thấy đáng tiếc cho cảm tình của anh ta?"

"Cũng không phải."

"Thế đến cùng là gì?"

Hạ Chí thở dài thườn thượt: "Anh không thấy cảm tình này rất đẹp sao? Tình yêu vĩnh viễn không chiếm được, tình yêu lớn nhất của cuộc đời. Hơn nữa tôi lại còn nhận tình yêu của cuộc đời Ảo thuật gia, nghĩ đến Ảo thuật gia khóc nói 'bảo bối của tôi không còn' liền cảm giác sướng chết." (sướng vồn)

"......"

Diệp Hiệp cảm giác không thể mặc kệ chuyện này tiếp tục, huống hồ, cân nặng của Hạ Chí dạo này lại tăng lên nhanh chóng, thịt mỡ trước kia vất vả lắm mới bỏ đi được giờ lại quay về, còn càng lúc càng nhiều thêm.

Anh nói: "Chúng ta đã lâu rồi không làm nhỉ?"

Dùng sex đến câu Hạ Chí chính là mồi câu chắc thắng trăm phần trăm, nếu một ngày nào đó Hạ Chí đến cả 'lên giường với Diệp Hiệp' đều không thích thì thế giới có lẽ cũng sắp bị hủy diệt đến nơi. Quả nhiên, Diệp Hiệp vừa dứt lời, Hạ Chí lập tức sáng mắt lên nói: "Anh có thời gian sao?"

Diệp Hiệp dạo này vô cùng bận rộn, cả ngày không thấy bóng người, lại còn có vài lần đi 'công tác', đi một vài thành thị mát mẻ tiến hành 1vs1, tuy rằng ăn được đặc sản nhiều vùng rất thích, nhưng sự nhẫn nại của Hạ Chí càng lúc càng thấp, mỗi lần Diệp Hiệp vào cửa mắt Hạ Chí liền sáng quắc.

"Chúng ta lần này chơi đặc biệt một chút."

Nụ cười của Hạ Chí cứng đờ, gã cảnh giác nói: "Anh lại muốn chơi cái gì?"

"Lúc này tôi sẽ nói toàn bộ hành trình với anh." Diệp Hiệp nhanh chóng giải thích, "Cam đoan không làm gì bất ngờ."

Hạ Chí lúc này mới yên lòng: "Được rồi, chơi cái gì?"

"Chơi cưỡng bức."

Hạ Chí lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu: "Ồ, chính là trò anh với Cổ Gia từng chơi nha."

Diệp Hiệp cười gượng một tiếng: "Tôi cam đoan chơi hay hơn hồi xưa."

Hạ Chí cùng bạn trai cũ cũng từng chơi trò này, nhưng, vẫn là câu nói quen thuộc: Thể trạng không tốt bằng Diệp Hiệp. Có một bạn trai chỉ cao 1m68 lại còn đòi chơi, trong lúc bắt cóc dùng sức kéo gã vài lần cũng không thành công, ngược lại còn bị gã dùng cúc hoa 'riếp'.

"Vậy được rồi, cuối tuần này?"

"Không nói cho anh thời gian chính xác, nói trước thì còn gì hay nữa?"

Hạ Chí ngẩn ra, do dự nói: "Thế nhỡ không phải anh thì sao?"

Diệp Hiệp nhìn Hạ Chí một hồi lâu, nói: "Cậu cảm giác sẽ trùng hợp vừa lúc có người trong khoảng thời gian này đến riếp cậu sao?"

"Ai mà biết được!" Hạ Chí nói, 'Lỡ xảy ra thì sao? Lại nói anh cảm giác tôi không có mị lực sao?"

Diệp Hiệp trợn trắng mắt, suy nghĩ một lát, lấy ra một lọ dầu bôi trơn từ trong túi áo, chỉ vào nhãn hiệu nói: "Tôi dùng dầu bôi trơn nhãn hiệu này."

"... Riếp mà còn dùng dầu bôi trơn?"

"Cậu muốn bị thương thì kệ cậu nhưng tôi còn không muốn!"

"Được rồi." Hạ Chí im miệng một lát lại hỏi, "Thế lỡ tên hiếp dâm thật cũng dùng loại này thì sao?"

Diệp Hiệp yên lặng lấy ra một chiếc bút mark vẽ vào một chỗ trên lọ dầu bôi trơn: Một con mèo tai nhọn, 4 chân mập mạp.

"Như vậy đã được chưa?"

Hạ Chí lúc này mới gật đầu, vài giây sau lại nói: "Sao trong túi anh vừa có dầu bôi trơn lại còn bút mark?"

"Bởi vì tôi là một điều giáo sư chuyên nghiệp."

"Hai cái này thì liên quan gì đến điều giáo sư? Lại nói, bút mark để làm gì?"

"Để vẽ lên người nô lệ, phòng ngừa đánh nhầm hoặc là đóng trượt, còn có thể dùng lúc chơi trò sỉ nhục."

"Đóng là cái gì?"

"Đóng dấu chứ sao."

"Đù, còn có loại này?"

Lần này Diệp Hiệp không lập tức trả lời mà tà mắt nhìn chằm chằm Hạ Chí một lúc lâu, sau đó vươn ra một ngón trỏ nói: "Vấn đề cuối cùng, nếu cậu hỏi thêm nữa, lần này lên giường liền hủy bỏ."

Hạ Chí ngậm chặt miệng, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, rồi hỏi: "Sao anh lại vẽ mèo mà không phải chó? Anh có gì bất mãn với Tiểu Mễ Tuyết à?"

"......"

"Gâu ──!"

Diệp Hiệp cảm giác có thể nói chuyện đến giờ với Hạ Chí quả thực là sức cùng lực kiệt, so với một ngày làm 3 ca còn muốn mệt hơn, khiến anh bất ngờ hơn nữa là những hành động tiếp theo đó của Hạ Chí.

"Lúc anh chơi nhất định phải ăn mặc tục tằng một chút, muốn có cảm giác là người đàn ông thoạt nhìn rất nông dân rất vô dụng thế nhưng thân thể lại vô cùng cường tráng, vừa thấy chính là dân cửu vạn!"

Diệp Hiệp lúc ấy đang ăn cơm, miệng cắn xương, nói không rõ: "Tôi sẽ 3 ngày không tắm rửa."

"Tại sao anh lại 3 ngày không tắm rửa?" Hạ Chí nóng nảy, "Tôi bảo anh tục tằng một chút chứ đâu bảo anh không cần tắm rửa!"

"......"

Sau cuộc nói chuyện này 3 ngày, Hạ Chí thực sự kéo Diệp Hiệp vào tắm cùng, từ đầu đến cuối động chân động tay. Vất vả lắm mới rửa xong, gã còn đắc ý nói: "Được rồi được rồi, anh mau đi chuẩn bị đi?"

Diệp Hiệp khó hiểu: "Chuẩn bị cái gì?"

"Thì chơi trò riếp đó!"

"Ai nói tôi muốn chơi hôm nay?"

"Thì anh nói muốn 3 ngày không tắm rửa ròi chơi, tôi quan sát rồi, hôm nay là ngày thứ 3, anh không tắm rửa!" Hạ Chí đắc ý nói, "Thế nào, tôi quan sát rất cẩn thận đúng không?"

"Cậu quan tâm đến tần suất tắm rửa của tôi khiến tôi thật vui vẻ."

"Không cần khách khí!" Hạ Chí cười ha hả nói, "Chúng ta là bạn trai với nhau cơ mà!"

"......"

Diệp Hiệp rất nhanh liền đóng gói đi ngoại địa 'công tác', liên tục qua 4 ngày mới trở về. Lết xác về đến nhà, mở cửa ra liền cảm giác trước mắt có thứ gì đó nhảy vào, rồi mới trán đau xót, Hạ Chí kêu ầm lên: "Tôi sẽ không khiến anh đạt được!"

Diệp Hiệp bị đống hành lý to lớn cùng với cú đột kích bất ngờ đánh bại thảm hại, sửng sốt một lúc lâu, nhìn Hạ Chí giữa ngày hè nóng bức còn mặc đến 3 lớp quần áo, ngạc nhiên nói: "Cậu làm gì?"

"Không phải anh muốn đến riếp tôi sao?"

"......"

"Tôi sẽ không để anh đạt được!" Hạ Chí lại gào lên một lần nữa, nếu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hưng phấn của gã, nghe vào tai quả thực rất đáng tin tưởng.

"......"

Diệp Hiệp mang trán xanh tím không nói một tiếng nào đi tắm rửa, mặc kệ ánh mắt lóe sáng đầy chờ đợi của Hạ Chí, đi ra khỏi nhà, chờ anh đến nhà Thao Thiết nói việc này, dẫn đến Ảo thuật gia vỗ bàn cười điên cuồng: "Ha ha ha ha, tên dở hơi này cặp với anh đúng là vừa vặn!"

Thao Thiết gườm mắt nhìn Ảo thuật gia, quay đầu nói với Diệp Hiệp: "Cậu cứ chơi sớm xong sớm cho bớt việc đi."

Diệp Hiệp chỉ vết bầm tím trên trán mình, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ để thế tùy tiện chơi xong thì quá có lời cho cậu ta."

Tác giả nói: Lại đến lúc để viết thịt..... o(////////)q

—–

Các bợn có thấy bất ngờ khi có 2 chương liên tiếp hơm, có thấy kít thít khi biết chắc chương tới sẽ có thịt hơm, mấy hôm nào đó nữa tớ post tiếp nhớ :3

CHƯƠNG 110

Thao Thiết trêu ghẹo Diệp Hiệp nói: "Giờ cậu như thế này là không được nhá, đến Hạ Chí còn làm không nổi, kiếm tiền đến mức không có thời gian rèn luyện rồi à?"

"Không phải là vấn đề làm được hay không làm được." Diệp Hiệp vừa nghe liền có chút nóng nảy, Thao Thiết dù sao cũng từng là thầy của anh, lời này nói ra khiến anh có cảm giác bị mất mặt, "Bình thường chơi trò cưỡng hiếp này không phải là ỡm ờ đưa đẩy vài cái rồi thuận theo sao, nhưng cậu ta lại phản kháng vô cùng nghiêm túc. Anh có tưởng được cậu ta vì chuyện này còn chuyên môn đi học động tác võ thuật chống lại không? Lại còn mua hẳn một cái máy chích điện tự vệ! Lúc anh và Vương Khắc cởi quần áo ôm nhau ngủ sẽ nghĩ đến dưới gối người mình ôm có một bình xịt hơi cay chuẩn bị phun vào mặt anh sao?"

Ảo thuật gia lập tức bật cười: "Cái này quả thực là không."

"Nếu muốn đánh nhau, okay, tôi theo, cam đoan đánh cho mẹ anh không nhận ra anh được!" Diệp Hiệp tức giận nói, "Nhưng mục tiêu của tôi là lên giường! Mục đích cuối cùng không phải là đánh nhau!"

Thao Thiết dở khóc dở cười khuyên nhủ: "Thôi nào, cậu cũng đừng giận, chung quy cậu ấy không phải người trong giới, không giữ được chừng mực tốt."

Ảo thuật gia cũng nói theo: "Hoặc là, nếu cậu ta toàn tâm toàn ý muốn đánh nhau, cậu có thể thực sự cưỡng bức cậu ta mà."

Diệp Hiệp phát tiết xong cũng hết giận, tà mắt nhìn Ảo thuật gia không nói gì.

Ảo thuật gia sửng sốt, rồi cười lên: "Uầy, đau lòng, không nỡ."

"Tôi không muốn biến tình thú thành nỗi sợ." Diệp Hiệp chậm rãi nói, "Giữa thật và giả luôn phải phân biệt rõ ràng."

"Cậu quá chiều chuộng cậu ta." Thao Thiết nói.

"Cậu ấy cũng không phải người trong giới."

Ảo thuật gia và Thao Thiết nhìn nhau, rồi cùng cười.

"Vậy cậu chuẩn bị làm gì?"

"Giờ tôi đã nghĩ thông cả rồi." Diệp Hiệp uống xong trà, kiên định nói, "Cậu ta muốn đánh nhau, tôi không theo."

Diệp Hiệp nghĩ vậy quả thực cũng làm vậy, sau khi về nhà vẫn ăn uống ngủ nghỉ chơi bời như thường, thảnh thơi sống, tức là không nói chuyện này cũng không làm bất cứ dấu hiệu gì, tựa như việc gì cũng không biết.

Sau một tuần, Hạ Chí không nhịn được nữa, mở miệng: "Anh không chơi à?"

Diệp Hiệp ra vẻ không biết hỏi: "Cái gì không chơi?"

"Thì trò riếp ý."

"Không phải cậu không chơi sao?"

"Tôi không chơi lúc nào?" Hạ Chí nóng nảy nói, từ trong ngăn kéo phòng khách lấy ra dùi cui, còng tay, rồi còn bao tải, vẻ mặt đau buồn nói, "Tôi còn chuẩn bị lâu lắm rồi! Học rất nhiều biện pháp khống chế kẻ địch! Sao lại không chơi? Tôi làm không tốt chỗ nào?"

Diệp Hiệp nhìn những thứ mà Hạ Chí lôi ra vẻ mặt xanh mét, trầm mặc một lúc lâu mới nghiến răng nói: "Cậu chỉ chuẩn bị mỗi mấy thứ này?"

"Còn có chứ!" Hạ Chí xoay người chạy vào phòng ngủ, chỉ trong một chốc liền bê cả thùng ra, phát hiện mặt Diệp Hiệp đã tối sầm lại, "Làm sao?"

Ngón tay anh không ngừng gõ bàn, cặp mắt xếch tràn đầy giông bão, ánh mắt nhìn gã như nhìn một tên điên rồ.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Cậu cảm giác chơi cưỡng bức là chơi như thế nào?"

"Anh muốn cưỡng bức tôi, tôi chống lại anh."

"Không phải!" Diệp Hiệp đột nhiên rống lên, rồi lập tức đè thấp giọng, khóe mắt run rẩy, anh gằn từng chữ một, "Đây là tình thú, ok? Tình thú, không phải là thật! Mục đích cuối cùng là lên giường, tôi làm cậu, không phải là cậu đánh cho tôi hôn mê hiểu chưa hả? Còn nữa cậu học mấy động tác này ở chỗ quái nào!? Cậu có biết là cậu không biết khống chế có thể dẫn tới hậu quả là tôi bị liệt không hả?"

Hạ Chí há hốc mồm, một hồi lâu mới lắp bắp nói: "Tôi, tôi cứ nghĩ... Không phải trước kia anh khống chế tôi rất nhẹ nhàng sao, tôi cảm giác nếu để anh đạt được dễ dàng quá thì không hay, cũng phải chống lại một chút gì đó đại loại thế."

"Đây mà là chống lại một chút?" Diệp Hiệp chỉ cảm thấy mệt mỏi, nói lại những lời mình nói với Thao Thiết và Ảo thuật gia giải thích một hồi, cố gắng bình tĩnh nói, "Nếu cậu còn tiếp tục nghiêm túc chống lại như vậy, ngoại trừ đánh cho cậu bất tỉnh, cưỡng bức là điều không thể xảy ra."

Hạ Chí ngẩn ra, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì bản thân cưỡng bức không tồn tại khả năng hoàn toàn không thương tổn đối phương mà thành công, dù là nam hay nữ."

"Gì cơ?"

Diệp Hiệp nhìn vẻ mặt Hạ Chí vẫn mờ mịt, anh bất đắc dĩ nói tiếp: "Trong giới có rất nhiều trường hợp chơi trò này biến giả thành thật. Bởi vì nếu bot muốn dùng hết sức chống lại, dù cho thể trạng hai người có khác biệt thì top cũng không thể thành công nếu như không thương tổn đối phương. Trong lúc đối đầu nhau có rất nhiều top đánh hăng tiết đến mức biến thành bạo lực, phần lớn bot đều sẽ bị làm trong tình trạng hôn mê, cậu có tưởng tượng được sau khi tỉnh lại sẽ đem đến cho bot kí ức như thế nào không?"

Nhìn sắc mặt Hạ Chí dần dần trắng bệch, anh thở dài: "Tôi không có khả năng hoàn thành việc này nếu như không làm tổn tương cậu, tôi cũng không muốn cậu bị tổn thương."

Hạ Chí hoàn toàn không nghĩ tới trong trò chơi này còn có ý nghĩa như vậy, có cảm giác sau khi biết sợ hãi đồng thời cũng thấy may mắn, gã chớp chớp mắt, đến gần bên người Diệp Hiệp ngồi xuống, bả vai dựa vào bả vai anh, ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi."

Thấy mình đã thuyết phục được, Diệp Hiệp thở ra một hơi, tà mắt nhìn Hạ Chí: "Xin lỗi liền xong?"

Hạ Chí nhìn khuôn mặt đủ màu của Diệp Hiệp, nghẹn cười nói: "Ừm, vô cùng vô cùng xin lỗi. Tôi cứ nghĩ anh sẽ phản ứng rất nhanh, sẽ không đánh trúng, không nghĩ lần nào cũng thành công."

"Cậu nói đùa à, cậu là bạn trai tôi, sao tôi lại muốn đề phòng cậu chứ!" Diệp Hiệp nghĩ đến lại tức giận không thôi, "Chơi đùa là chơi đùa, không cần chơi giả thành thật, trong giới chúng tôi muốn xảy ra chuyện rất dễ, cần phải cẩn thận một chút."

"Ừ, tôi biết rồi, xin lỗi." Hạ Chí cọ đầu vào bả vai anh, ngừng một lát, gã nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta còn có làm không?"

"Không làm!" Diệp Hiệp lập tức cự tuyệt, phiết mắt nói: "Bụng tôi còn có chỗ đau vì bị cậu giật điện!"

"Để tôi xoa xoa cho?"

Hạ Chí cười dâm đãng thò móng vuốt vào trong quần Diệp Hiệp, lập tức bị gạt ra: "Cút đi!"

"Tôi yêu anh mà." Hạ Chí tiếp tục cố gắng, "Anh cũng yêu tôi đúng không?"

Diệp Hiệp vừa buồn cười lại vừa giận, đẩy tay Hạ Chí: "Cậu mấy tuổi rồi hả?"

"Chuyện này liên quan gì đến tuổi, giờ tôi muốn ăn chuối."

Hạ Chí nhanh chóng kéo hết mặt mũi xuống, 'không cẩn thận trượt chân' mặt gã liền dính vào giữa hai chân Diệp Hiệp. Gã dùng mặt cọ cọ, thẳng đến nơi đó phồng to lên. Thấy lửa đã bốc lên, gã há miệng muốn dùng răng nanh kéo quá quần của Diệp Hiệp, tìm kiếm mãi mới phát hiện khóa bị giấu dưới một lớp vải.

"......"

Gã ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Diệp Hiệp trêu tức nhìn mình: "Làm sao? Tiếp tục đi chứ."

"Tôi dùng tay được không?"

"Không được." Diệp Hiệp đè đầu Hạ Chí xuống, trong lòng sung sướng, "Chỉ được dùng miệng."

Hạ Chí nuốt nước miếng, há miệng lại bắt đầu trận đấu với khóa quần của Diệp Hiệp.

CHƯƠNG 111

Quần của nam giới vốn hơi thô ráp, mặt Hạ Chí cọ lên cọ xuống, cố sức mãi mới tìm được đầu khóa kéo, rất nhanh liền cảm giác được mặt mình nóng rát. Gã cố gắng mãi mà không thành công, gã tức giận phun sợi chỉ trong miệng, há mồm cắn chặt quần Diệp Hiệp kéo sang hết bên này đến bên khác, muốn dùng sức kéo quần xuống.

"Ha──"

Người Hạ Chí cứng đờ, ngẩng đầu, thấy Diệp Hiệp đang nghẹn cười, vẻ mặt vặn vẹo.

"Nhìn cậu như một con chó to vậy." Diệp Hiệp vừa cười vừa nói, "Rất đáng yêu."

Hạ Chí đột nhiên rất muốn 'đâm đầu vào tường', thế nhưng bị tay Diệp Hiệp sờ soạng lên đầu xong liền bỏ mất ý định này, một lần nữa rướn cổ bắt đầu chiến đấu. May mắn là, trước sự cố gắng không ngừng của gã thì khóa quần cũng lộ ra ngoài, gã lập tức cắn lấy nó kéo xuống, con quái thú bên trong lập tức sổ lồng, đánh thẳng lên mặt gã.

Gã kêu lên, tức giận nói: "Anh không mặc quần lót!"

Diệp Hiệp ngoài cười trong không cười nói: "Bởi vì tôi biết chắc là cậu sẽ muốn, để vậy cho tiện."

Hạ Chí đỏ mặt, há miệng ngậm lấy nó, cảm giác được Diệp Hiệp run lên mới vừa lòng nói, "Anh không sợ kẹp lấy lông sao!"

"Đây là quần chuyên dụng." Diệp Hiệp vỗ vỗ đầu xù của Hạ Chí, thúc giục nói, "Xong chưa? Còn muốn làm không?"

Hạ Chí há miệng ngậm lấy thứ càng lúc càng lớn kia, đầu lưỡi uốn lên bọc lấy đỉnh, liếm đi liếm lại giống như đang nhấm nuốt một món ngon nào đó, thỉnh thoảng lại nuốt xuống cổ họng, tuy rằng khó chịu, thế nhưng cảm giác được đồ vật nóng bỏng trong miệng càng lúc càng cứng rắn và to lớn lại khiến gã có một khoái cảm khác lạ.

Gã còn đang tập trung ngậm thì cảm giác được bàn tay đang đè nặng đầu mình trượt dần xuống, vói vào trong quần gã, vuốt ve qua lại dưới thắt lưng nhưng lại sống chết không chịu tiến vào trong quần lót. Gã bất giác đung đưa eo, muốn bàn tay kia tiến vào sâu hơn, trên mông lập tức bị đánh.

"Đù, anh..."

Vừa há mồm ra muốn nói chuyện thì gã lại bị đè xuống, mặt dán vào giữa hai chân Diệp Hiệp, hương vị thân thể nam tính cùng với mùi hương độc đáo của riêng Diệp Hiệp xông thẳng vào trong đầu gã, khiến gã kêu lên.

Bàn tay ấn đầu gã buông lỏng, giọng nói của Diệp Hiệp vang lên trên đỉnh đầu gã: "Không thoải mái?"

"Bình thường." Hạ Chí thở hổn hển, nói, "Không có việc gì."

Bàn tay rời đi, gã bị Diệp Hiệp kéo dậy, thấy khuôn mặt anh nghiêm túc hỏi: "Thật sự?"

Lúc ấy Hạ Chí cảm giác rất kì dị, cảm giác như trái tim mình rất yếu ớt, đồng thời cũng cảm giác được sự quan tâm tinh tế của Diệp Hiệp cùng với đôi chút kiêu ngạo. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh như thường ngày của Diệp Hiệp, trong lòng gã như được đổ mật, đẩy Diệp Hiệp ngã vào ghế dựa, hung tợn nói: "Tôi muốn riếp anh!"

Diệp Hiệp sửng sốt, rồi anh cười rộ lên: "Cậu chuẩn bị dùng cúc hoa của mình riếp tôi?"

"Đúng vậy!" Hạ Chí dang rộng hai chân ngồi lên trên đùi Diệp Hiệp, cười dâm đãng, "Anh không trốn thoát được đâu, dù kêu rát cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu anh!"

Vẻ mặt Diệp Hiệp vặn vẹo, cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, vờ vịt nói: "Tôi sợ quá, cậu muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn..." Hạ Chí ghé sát vào người anh, hôn lên hai má khóe môi, nhẹ giọng nói: "Dùng mông của tôi kẹp lấy cây gậy to lớn của anh, kẹp đến khi anh khóc cầu xin tôi!"

Vẻ mặt Diệp Hiệp quả thực không thể miêu tả bằng lời, Hạ Chí cũng biết mình nói hơi quá, lập tức hôn anh, đầu lưỡi cuốn lấy Diệp Hiệp, hận không thể nuốt anh vào bụng. Nước bọt chảy qua rồi lại mút về, tay vói vào trong quần áo anh, đến khi làn da hai người chạm đến nhau, gã bất giác ưỡn ngực cọ lấy ngực Diệp Hiệp.

Sau nụ hôn dài, đôi môi Hạ Chí đỏ bừng ướt át đầy mê người. Gã hơi thở dốc, hạ bộ cọ lên đùi Diệp Hiệp, quần bò đã bị kéo xuống đùi, lộ ra quần lót phồng lên, cả người như một con dã thú đang phát tình.

Nếu bình thường, Diệp Hiệp lúc này đã chủ động ra tay, nhưng giờ đây lại đổi thành Hạ Chí chủ động, nhưng gã lại còn giống như bình thường, đợi một lúc không thấy Diệp Hiệp có động tĩnh gì, còn đang lấy làm lạ thì Diệp Hiệp dở khóc dở cười nói: "Có phải cậu muốn riếp tôi không vậy?"

"A, đúng rồi đúng rồi, ngại quá, tôi quên mất."

Mặt Hạ Chí đỏ bừng, luống cuống kéo quần Diệp Hiệp, hơi rướn người muốn lại gần thì bị Diệp Hiệp giữ chặt. Gã ngẩng đầu, nhìn Diệp Hiệp đầy mặt bất đắc dĩ nói: "Giờ cậu định làm luôn?"

"Sao lại không làm chứ?"

Diệp Hiệp cuối cùng hiểu rõ, Hạ Chí không có tí tế bào muốn diễn trò dì cả, thời điểm này với anh mà nói còn không bằng áp đảo lại tốt hơn.

"Đậu má, anh đang nghĩ cái quái gì hả?" Hạ Chí nhìn vẻ mặt Diệp Hiệp biến đổi lập tức không kiên nhẫn, lập tức đẩy Diệp Hiệp, ngồi thẳng xuống, lập tức hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Diệp Hiệp ôm gậy, Hạ Chí ôm cúc hoa, hai người đều cuộn tròn lại rên rì.

"Cậu làm cái éo gì hả!?" Diệp Hiệp tức giận mắng, "Dầu bôi trơn không dùng, cậu muốn làm gãy của tôi hả?"

"Cúc hoa của tôi cũng sẽ hỏng!?" Hạ Chí ôm mông ỉu xìu nói, "Ai biết được nó lại sít thế!"

"Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cậu lên giường với đàn ông à!"

Diệp Hiệp mắng xong, nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Hạ Chí lại bất đắc dĩ, vừa muốn an ủi vài câu Diệp Hiệp lại nhào lên.

Hai người ngã lăn từ trên ghế xuống sàn, lăn vài vòng trên sàn đá lạnh lẽo, Hạ Chí cưỡi trên người Diệp Hiệp, không nhiều lời mà chậm rãi ngồi xuống. Đến khi hoàn toàn đưa hết đồ vật của Diệp Hiệp vào lúc này mới thở dài một tiếng.

Bọn họ đã làm rất nhiều lần, nhưng lại rất ít khi dùng đến tư thế này, bởi vì Hạ Chí nói làm vậy quá sâu không thoải mái. Nhưng lúc này lại có chút khác biệt, đồ vật của Diệp Hiệp ma sát vào tuyến tiền liệt của gã, chỉ cần hơi động đậy liền cảm giác được khoái cảm tê dại mỏng manh dâng lên từ nơi hai người kết hợp, làm cho hông gã như nhũn ra, hai chân dần mất đi sức lực.

Cảm giác bị xé rách cũng không dễ chịu, gã cắn chặt răng nhưng vẫn không nhịn được kêu rên. Người bên dưới tựa hồ muốn đứng lên, gã lại vội dùng sức ngồi xuống, chỉ cảm thấy mình bị nhồi đầy đến mức khó chịu, trán rịn ra mồ hôi.

Hai tay Diệp Hiệp nhẹ nhàng xoa lấy hông gã, Hạ Chí mở mắt, thấy được vẻ mặt ôn nhu hiếm có của Diệp Hiệp. Gã cúi lưng hôn môi anh, bởi vì cúi xuống, cảm giác về thứ trong cơ thể mình lại càng rõ ràng hơn.

"Anh đang ở trong người tôi." Giọng gã khàn khàn.

"Ừ." Diệp Hiệp yêu thương kéo đầu Hạ Chí xuống, "Tôi hận không thể vĩnh viễn ở trong người cậu."

CHƯƠNG 112

Lúc này đây Hạ Chí không chờ đợi quá lâu, khi cảm giác khó chịu dần dần biến mất, gã hơi nâng eo lên rồi lại ngồi xuống. Động tác mềm nhẹ rất nhanh liền không thể thỏa mãn gã, cảm giác tuyến tiền liệt của gã bị Diệp Hiệp ma sát khiến càng lúc gã càng muốn nhiều hơn. Tiếng thân thể đụng chạm kích thích thần kinh gã, rất nhanh, dưới thân gã cũng đứng lên, không ngừng đánh vào bụng Diệp Hiệp, mồ hôi chảy xuống lồng ngực anh, rồi lại chảy xuống sàn.

Gã rên rỉ, thở dốc, nhìn khuôn mặt Diệp Hiệp cố gắng giữ bình tĩnh liền nhịn không được kéo tay anh xuống hạ bộ của mình. Khi phía trước gã nhận được đến càng nhiều an ủi gã liền càng không ngừng hút chặt lấy Diệp Hiệp, người gã yêu đang ở bên trong thân thể gã, bọn họ kết hợp cùng một chỗ, hòa tan vào nhau, không có bất cứ ngăn cách.

"A a.... Diệp, Diệp Hiệp.... A ưm...." Toàn bộ lực chú ý của Diệp Hiệp đều tập trung vào bên dưới, gã không ngừng co rút phía sau mang đến cho hai người càng nhiều sung sướng, "Diệp Hiệp, tôi yêu anh... a... Tôi... Yêu... Anh."

Sự nhẫn nại của Diệp Hiệp lên đến cực hạn, anh kéo nửa người trên của Hạ Chí xuống, cắn xé đôi môi của đối phương, đồng thời lại dùng sức va chạm bên trong Hạ Chí, mỗi một lần đều khiến cho cả người Hạ Chí run lên, lớn tiếng rên rỉ. Khi cảm giác được bên trong Hạ Chí run rẩy từng đợt, biết được thời khắc kia muốn tới, anh ôm Hạ Chí càng thêm dùng sức, hung hăng đâm thẳng vào trong thân thể nóng bỏng căn chặt kia, run rẩy phóng thích vào bên trong.

Hạ Chí run lên, há to miệng thở hổn hển, nằm trên người Diệp Hiệp run lên, sung sướng mà cao trào mang đến tản ra khắp người gã, khiến gã không thở nổi, thân thể bị kéo căng tới cực hạn. Khi dư vị của cao trào chấm dứt, gã nằm trên người Diệp Hiệp không động đậy, giống như bị ép khô dán lấy người anh.

Không biết qua bao lâu, gã nghe thấy Diệp Hiệp rên rỉ một tiếng: "Cậu còn muốn đè tôi bao lâu nữa?"

"Ồ, tôi xin lỗi."

Hạ Chí nhanh chóng lăn ra khỏi người Diệp Hiệp, nằm trên sàn đá lạnh lẽo, thoải mái thở dài. Gã cảm giác được tay Diệp Hiệp di chuyển trên người gã, vuốt ve giữa hai chân lên đến cơ bụng.

"Hạ Chí."

"Sao?"

"Làm tình với câu thật thích."

"Cám ơn." Hạ Chí đắc ý cười, "Anh cũng rất thích."

Diệp Hiệp hừ một tiếng, tức giận vỗ bụng gã, nói: "Lên giường với tôi đương nhiên là phải thích."

Hạ Chí cười đầy quái dị, rồi gã bò lên, một tay sờ bụng tay kia bắt đầu nhặt nhạnh quần áo. Nhặt được một chốc liền cảm giác được tầm mắt giống như kim đâm phía sau, gã xoay người, thấy được Diệp Hiệp đang nhìn chằm chằm gã.

"Sao vậy?"

Diệp Hiệp cười cười, nâng lên ngón tay ngoắc ngoắc. Gã khó hiểu tiến lên mấy bước, đến khi tới gần lại nghe Diệp Hiệp nói: "Xoay người lại, nhếch mông lên cho tôi."

Gã sửng sốt, chậm chạp xoay người, cảm giác được một ngón tay vói vào cúc hoa của gã, nhẹ nhàng ma xát bên trong. Gã nhịn không kêu lên, mặc cho ngón tay ra vào, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ như nức nở.

"Anh... a, lại muốn... làm?"

Thân thể ấm áp dính lấy người gã, Hạ Chí nghe được Diệp Hiệp nhẹ giọng nói: "Lần này chúng ta cùng thử xem góc độ nào là tốt nhất."

"Ưm... A!" Hạ Chí cắn chặt răng, cả giận nói, "Ít nhất anh phải nhắc nhở trước cho tôi chứ!"

Vừa dứt lời Diệp Hiệp liền xông vào, đáp lại lời oán giận của Hạ Chí, anh chỉ cười nói: "Bên trong cậu vừa mềm lại ướt át, tôi vừa vào liền đến được chỗ sâu nhất, không bị cản trở tí nào cả."

Câu nói trắng ra khiến Hạ Chí càng thêm hưng phấn, gã hơi lắc eo, muốn cho Diệp Hiệp vào được càng sâu càng thêm sung sướng. Diệp Hiệp dường như vừa phát tiết qua một lần nên càng thêm to lớn, bởi vậy mà gã chỉ ăn một bàn tay vào mông.

Sau đó, Diệp Hiệp bắt đầu tiến hành cuộc thăm dò 'tàn khốc', thong thả mà tìm đủ các góc độ khác nhau đâm vào.

"Làm vậy thoải mái không?"

"Còn, bình thường..."

"Nếu vậy thì sao?"

"A a.... ưm!"

Diệp Hiệp lại dùng sức đâm một lần nữa, quát lên: "Nói chuyện!"

"Thoải, thoải mái... a!"

Hạ Chí cảm giác thứ bên trong mình giống như là một dụng cụ tra tấn hình người, gã cảm thấy sung sướng lại càng không thoải mái, eo bị Diệp Hiệp giữ chặt không thể động đậy, thậm chí gã còn khó chịu đến mức dùng đầu ngón tay cào sàn, muốn an ủi chính mình nhưng vì cánh tay bắt buộc phải chống đỡ cơ thể mà không thành công.

"Mau làm tôi!" Hạ Chí cuối cùng nhịn không được gào ầm lên, "Anh chưa ăn cơm hay là xảy ra chuyện quái gì vậy?"

"Tôi vốn chưa ăn cơm." Diệp Hiệp không hề làm theo quy luật 'cầu làm ắt được' bình thường, còn ngừng lại rồi nói, "Muốn thì tự mình động lấy."

Hạ Chí phẫn nộ quay đầu, phát hiện dường như Diệp Hiệp thực sự nghiêm túc, mắng vài tiếng, cuối cùng vẫn là không thể không khuất phục, bắt đầu đung đưa người. Sức mạnh cả người của gã đều dùng trên đầu gối và cổ tay để chống lấy người, gã cảm thấy bốn chỗ này đau vô cùng, nhưng vẫn so ra kém khát vọng ở phía sau.

Khi gã khuất phục trước dục vọng, càng thêm dùng sức đánh về phía sau thì eo lại một lần nữa bị cầm lấy, động tác Diệp Hiệp thong thả. Gã táo bạo mắng một trận, thẳng đến gã dừng mắng Diệp Hiệp mới tiếp tục. Cứ lặp lại như vậy vài lần sau, dục vọng của gã dâng lên rồi lại xẹp xuống, đầu khó chịu muốn nổ tung, Diệp Hiệp đột nhiên giữ eo gã nâng lên, không báo trước cũng không có trấn an, gã quỳ rạp xuống sàn thừa nhận những cú va chạm của anh, không đến vài phút gã liền gào to lên bắn ra, thở hổn hển gần như muốn tắt thở.

"Đù, đù má anh, anh đừng, đừng làm vậy...."

Diệp Hiệp kéo Hạ Chí lên, vừa hôn môi rồi nhẹ giọng nói: "Thích không?"

"... Thích chết."

Diệp Hiệp lại âu yếm gã trong chốc lát rồi mới bắn bên trong Hạ Chí, bọn họ chuyển sang giường trong phòng ngủ, lúc thì ôm lấy nhau, thỉnh thoảng lại hôn một chút, cũng không nói chuyện.

"Sao vừa rồi anh lại làm tiếp lần nữa?" Lúc gần ngủ Hạ Chí lẩm bẩm nói, "Bình thường làm mới một lần anh đã kêu mệt."

"Nhìn đến thứ của tôi chảy từ đùi cậu xuống dưới... rất gợi cảm." Diệp Hiệp nhắm mắt, một bàn tay vòng lên eo Hạ Chí nhỏ giọng nói, "Cứng rắn, cho nên lại làm một lần."

Hạ Chí cười, chân cuốn lên thắt lưng Diệp Hiệp, một bàn tay mò vào đùi anh, thỏa mãn ngủ.

Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, Hạ Chí mơ mơ màng màng nghe được hình như có tiếng chuông điện thoại, gã xoay người sờ soạng, hình như ở dưới gối đầu, gã liền cầm lấy bịt tai lại, kêu to: "Diệp Hiệp, mau nghe điện thoại!"

Bên người có động tĩnh, không lâu sau có một bàn tay đập vào mặt gã, gã ú ớ mở to mắt, thấy Diệp Hiệp nghiêm túc nhìn gã nói: "Có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Một lúc 4 chương liên tiếp tung ra vào nửa đêm, như lời Hạ Chí sẽ nói, thích chết!

Chúc các bạn một Halloween thịt thà vui vẻ

CHƯƠNG 113

Đến khi bị đóng gói nhét vào trong xe Hạ Chí vẫn còn mờ mịt, xoa xoa khóe mắt đầy gỉ mắt, gã hỏi: "Sao mà vội thế?"

"Thao Thiết bị lừa tiền."

Hạ Chí sửng sốt: "Gì cơ?"

"Tài chính giữa Thao Thiết và Vương Khắc đều tách ra, cậu biết đấy, làm chính trị ít nhất ở mặt ngoài phải sạch sẽ hơn, cho nên Vương Khắc rất ít khi đưa tiền mặt cho Thao Thiết, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ đã không phải là khách hàng và điều giáo sư từ rất nhiều năm... ừm, xem như là tình nhân."

Nghe đến đây Hạ Chí nhịn không được hỏi: "Có chuyện này tôi vẫn muốn hỏi, Vương Khắc không phải tuyên bố đã kết hôn rồi sao?"

"Đúng vậy, hôn nhân của anh ta xem như là hôn nhân giả, chuyện rắc rối lắm, Thao Thiết cũng chưa từng nói rõ với tôi, chuyện riêng tư như vậy càng ít người biết đến thì càng tốt. Nhưng nhiều năm như vậy mà cảm tình giữa bọn họ vẫn rất ổn định, vị Vương phu nhân kia cũng biết quan hệ của bọn họ, cho nên chuyện này cậu đừng nên hỏi nhiều, cũng tuyệt đối không thể lắm miệng với người khác, biết chưa? Dù là người quen cậu cũng không được nói!" Diệp Hiệp nghiêm túc cảnh cáo Hạ Chí, thấy gã gật đầu mới nói tiếp, "Tóm lại, chuyện này vốn là Vương Khắc cho Thao Thiết một nhà máy, làm gì đấy tôi cũng không biết rõ. Thao Thiết không hiểu nghề này nên muốn bán nhà máy đi, nhưng mà đối phương nhận nhà máy xong liền nói kinh doanh không tốt, không muốn trả giá đã thỏa thuận trước."

"Thế hợp đồng đâu?" Hạ Chí kì quái nói, "Lên tòa án là được chứ sao."

"Không có hợp đồng."

"Sao?" Hạ Chí sửng sốt, rồi mới nghĩ ra, nghi ngờ hỏi: "Có phải nhà máy này không sạch sẽ không?"

Diệp Hiệp do dự một lúc mới nói: "Bản thân nhà máy hẳn là không có vấn đề gì, nhưng người trong nhà máy lại không sạch sẽ, cậu đừng quan tâm vì sao nhà máy lại đến tay Vương Khắc, dù sao giao dịch kiểu này không thể bày ra trước mắt mọi người được, cho nên, không thể dùng cách bình thường để đòi lại tiền."

Nghe đến đây Hạ Chí mới xem như hiểu rõ, gã nghĩ nghĩ, nói: "Thế thì gặp Thao Thiết đã rồi hẵng tính."

Diệp Hiệp liếc mắt nhìn gã, nói: "Cậu làm được?"

Hạ Chí tức thì mất hứng, hầm hừ nói: "Anh thấy tôi không làm được thì đừng có mà gọi tôi!"

Diệp Hiệp cười rộ lên, sờ soạng trán Hạ Chí.

Tới khi đến nhà Thao Thiết thì đã nửa đêm, Hạ Chí gặp Thao Thiết liền có chút kinh ngạc: Đây vẫn là lần đầu tiên gã thấy Thao Thiết mất bình tĩnh như thế, tuy rằng ánh mắt không có điên cuồng hỗn loạn bất an gì, nhưng cặp mày nhíu chặt cùng với ánh mắt đảo quanh vẫn để lộ sự nôn nóng của chủ nhân, bình thường đám S này luôn tỏ vẻ bình tĩnh biết tuốt, giờ xem ra, S cũng là người, chẳng qua nhiều kiên nhẫn hơn người bình thường mà thôi.

"Thật xin lỗi, lần này cần phiền toái đến cậu." Thao Thiết miễn cưỡng nở nụ cười, "Tôi cũng không khách khí, tình hình bây giờ là đối phương không phải không muốn trả tiền, chỉ là nói rằng nhà máy không đáng giá đã thỏa thuận trước. Người phụ trách bên kia không xuất hiện, hơn nữa tôi có cảm giác, người phụ trách hẳn là biết rõ về nhà máy này, nếu không sẽ không chắc chắn rằng tôi không làm lớn chuyện. Tôi đã tư vấn luật sư, giao dịch lớn như thế dù cho không có hợp đồng cũng có thể xử đối phương lừa gạt giao dịch không có hiệu lực."

Hạ Chí nghẹn họng, nhìn nhìn Diệp Hiệp, rồi lại nhìn Thao Thiết, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: "Đương nhiên là biết nhà máy có vấn đề, giao dịch lớn như vậy mà không có hợp đồng ai không nghĩ ra chứ?"

Thao Thiết có chút ngượng ngùng nói: "Đối phương đã trả trước một nửa số tiền, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi làm giao dịch như thế này, tìm người tiến cử cũng khá tin cậy, không nghĩ lại xảy ra chuyện."

Mấy chính khách các người đến cùng tham ô bao nhiêu vậy?

Những lời này Hạ Chí chỉ nghĩ trong đầu mà không dám nói ra miệng, chuyển đề tài nói: "Người tiến cử là ai?"

Thao thiết nói một cái tên, Hạ Chí nghĩ nghĩ một lát mới nói: "Tôi không có ấn tượng, để tôi hỏi đồng nghiệp một chút cái đã."

"Hạ Chí." Thao Thiết chần chờ nói, "Chuyện này tôi hy vọng chỉ giới hạn giữa hai chúng ta."

"Không thành vấn đề." Hạ Chí khoát tay, "Trong công ty tôi chuyện này gặp nhiều, ai cũng sẽ không xen vào việc của người khác, tôi chỉ hỏi tên mà thôi."

Thao Thiết và Diệp Hiệp đưa mắt nhìn nhau, thấy Diệp Hiệp gật đầu Thao Thiết mới không nói gì. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, đến khi Hạ Chí nói chuyện xong, Thao Thiết lập tức hỏi: "Thế nào?"

"Anh bị lừa." Hạ Chí nói xong câu này bỗng dưng thấy thích thích, có thể khinh bỉ một S trước mặt gã lúc nào cũng 'cao cao tại thượng' quả thực vô cùng sung sướng, chính yếu là, trước kia gã đã mất mặt trước anh ta rất nhiều lần, có thể vớt về một chút cũng tốt, "Người tiến cử cho anh vốn thường làm chuyện tương tự, lần này còn cho anh một nửa số tiền có lẽ là vì nghe được hậu thuẫn của anh rắn chắc, nếu không tên đó chắc chắn sẽ nuốt sạch nhà máy một cắc cũng không ra, còn tìm du côn đến uy hiếp anh nữa ấy chứ."

Nghe đến đó, Thao Thiết liền lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Bọn họ sẽ không đụng đến chỗ Vương Khắc chứ?"

"Ờm, chuyện này tôi không chắc được, nhưng tôi cảm thấy hẳn là sẽ không." Hạ Chí nghĩ nghĩ nói, "Nếu thực sự đụng đến Vương Khắc, hẳn là bọn họ cũng không dám làm gì nhỉ? Vương Khắc giờ không phải rất... gì nhỉ, như mặt trời ban trưa à?"

Diệp Hiệp bật cười, Thao Thiết cũng bất đắc dĩ nhấc khóe miệng, nói: "Càng là như vậy thì lại càng phải cẩn thận." Tạm dừng một chút, anh thở dài, "Nếu thực sự không được thì thôi, coi như tôi chịu thiệt một chút."

Hạ Chí gật đầu: "Ừ, như thế cũng được, dù sao anh cũng không thiếu chút tiền..."

"Giá thỏa thuận vào khoảng 700 triệu." Diệp Hiệp xen vào nói.

"Nhất định phải đòi tiền lại, không thể để đám người kia tiếp tục kiêu ngạo được!" Hạ Chí lập tức cao giọng nói, ngữ điệu kiên quyết, vẻ mặt kích động, "Thao Thiết, anh không thể khuất phục trước kẻ xấu được, chúng ta phải chống lại bọn họ, chà đạp bọn họ, đạp bọn họ vào dưới đáy địa ngục!"

Thao Thiết: "....."

Diệp Hiệp yên lặng uống trà.

Hạ Chí cố gắng khuyên bảo thuyết phục hồi lâu mới miễn cưỡng khiến Thao Thiết tiếp tục theo vụ này. Đến khi việc này bàn bạc được gần xong gã mới bắt đầu đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Hiệp, kết quả, thẳng đến khi rời khỏi gã vẫn không dám nói ra tâm sự của mình. Sau khi lên xe, gã ngồi trên phó ghế, vẻ mặt vẫn ngập ngừng muốn nói lại thôi, vài lần muốn mở miệng lại bị vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Hiệp làm cho ngừng lại.

Về đến nhà đóng cửa lại, Diệp Hiệp cười xấu xa nhìn gã: "Muốn nói gì?"

"Trích phần trăm bao nhiêu?" Hạ Chí lập tức vội vàng nói, "Thao Thiết sẽ không không ra đồng nào chứ?"

Diệp Hiệp hơi nhướn mày: "Làm sao? Cậu còn muốn lấy tiền của bạn tôi?"

Hạ Chí sửng sốt, lập tức ỉu xìu buồn bực nói: "Sớm biết vậy thà tôi không khuyên anh ta."

Diệp Hiệp cuối cùng bật cười, vỗ vai cậu: "Đã nói cả rồi, một phần ngàn."

Hạ Chí lập tức kêu to lên, bắt đầu chạy quanh phòng khách kêu gào ầm ĩ như động kinh.

Diệp Hiệp đứng một bên mỉm cười, trong lòng nghĩ: Còn lại chín phần nghìn tôi sẽ thay cậu nhận.

—-

Chuyện về vns thì chắc mấy ngày nay mng nghe nhiều lắm rồi nhỉ, buồn quá đủ rồi luôn ấy chứ =(( Thế nên là nói chuyện vui vui pink pink vậy. Chuyện là mấy hôm trước đi chụp kỉ yếu sang đến văn miếu, trong lúc mệt mỏi thì đột nhiên gặp được một nhà 3 người :v Đại loại kiểu 2 bố dắt 1 bé tham quan quanh văn miếu ý. Trông bé yêu lắm luôn, tóc vàng giống 1 bố tóc xoăn giống bố còn lại =))) Nhìn 3 người hạnh phúc ghê gớm ý <3 Kể thế thôi =)) Thông báo là giờ lại sẽ post truyện bình thường trở lại, hôm nào lười thì thôi

CHƯƠNG 114

Hạ Chí nhiệt tình dào dạt, bởi lẽ đây chính là một vụ lớn, quan trọng nhất là không bị sếp chia hoa hồng, hoàn toàn là việc tư, nhưng lại có thể dùng tài nguyên của công ty.

Còn điều gì thích hơn khi có thể lấy việc công làm cho việc tư!?

Mấy ngày liền cả người gã lúc nào cũng đầy hưng phấn, không những gặp ai cũng cười chào mà còn nịnh hót được quản lý hói đầu càng thêm thuận buồm xuôi gió. Quản lý khen ngợi gã không ngớt, gã dùng hồ sơ của công ty cũng không ngừng, rất nhanh liền tìm được địa chỉ người môi giới.

Sau khi về nhà gã lập tức liền khoe ra chuyện này, đi đường đều như đang múa.

"Thế là được rồi?" Diệp Hiệp nhìn địa chỉ trên di động có chút sững sờ, "Cứ thế là có thể đòi tiền về?"

"Đương nhiên là không rồi." Hạ Chí nói chuyện khóe miệng đều nhanh rộng đến mang tai, "Nhưng mà tìm đến địa chỉ nhà là có thể tìm người nhà của tên đó, lại hỏi thăm hỏi thăm, nghề nghiệp thu nhập rồi người quen đều có thể đào ra, đến khi đó thì đừng hòng mà chạy thoát!"

Diệp Hiệp nhìn chằm chằm Hạ Chí một lát.

"Làm sao?"

"Oa, thì ra cậu là stalker chuyên nghiệp!"

"....Diệp Hiệp!"

"Được rồi được rồi, tôi nói đùa!" Diệp Hiệp nghẹn cười nói, "Thế tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

"Đương nhiên là đến nhà tên đó lượn vài vòng."

"Ok."

Hạ Chí không để ý những lời này, đến khi thấy Diệp Hiệp cũng bắt đầu mặt quần áo mới cảm giác không thích hợp: "Tối anh có việc à?"

"Không."

"Vậy anh mặc quần áo làm gì?"

"Đi stalk cùng cậu."

Hạ Chí sửng sốt: "Anh cũng đi? Đi làm gì?"

"Tôi không yên tâm để cậu đi một mình." Thấy Hạ Chí nghi ngờ, Diệp Hiệp nhanh chóng sửa lại, "Vụ này cũng có một phần của tôi, cho nên tôi nhất định phải chú ý."

"Anh có một phần?"

Diệp Hiệp lập tức nói: "Của cậu chính là của tôi, của tôi cũng là của cậu."

Hạ Chí tuy rằng còn có chút nghi ngờ, nhưng Diệp Hiệp đẩy gã đi nên gã cũng ném chuyện này ra sau đầu. Gã nhìn Diệp Hiệp ăn mặc: Casual suit, áo sơ mi trắng thả cúc trên cùng, cổ áo hơi mở rộng, vừa thời trang lại lịch sự.

"Anh đừng mặc kiểu này." Hạ Chí tìm kiếm một hồi trong tủ quần áo, tìm ra vài bộ vest giá rẻ mình hay mặc khi đi làm cùng với mấy chiếc quần âu rộng rãi, "Phải ăn mặc giống như một nhân viên công sở bình thường thôi, um, trên đường ăn một bữa cơm, uống chút rượu, hơn 8h hẵng đến, thoạt nhìn giống như là hết giờ làm đi ăn uống về vậy. Tóc nhìn hơi bết một chút, để tôi đi lấy dầu bôi tóc!"

Chờ Hạ Chí sửa sang lại xong, Diệp Hiệp lập tức biến từ người mẫu nổi tiếng hạ giá xuống thành một 'nhân viên công sở trung niên cuộc đời chán nản bị vợ bỏ con ghét chán ghét chỗ làm lại không dám đi tìm việc khác chỉ biết ngồi chờ đến ngày lấy lương hưu'.

"Nhất định phải mặc thành như thế này à?" Diệp Hiệp nghi ngờ hỏi, "Có cần không. Trên đường cũng có người trẻ mà."

"Tôi là người chuyên nghiệp hay là anh hả?" Hạ Chí dùng sức túm cổ áo, cố gắng tạo nếp nhăn, "Người trẻ tuổi cũng có, nhưng mà người trẻ tuổi buổi tối đi dạo ở trong khu dân cư rất gây chú ý, nhất là người như anh, quả thực chính là loại hình mà các bác các thím nhìn đến liền tưởng tượng giống như tội phạm. Đến, người hơi cúi, lưng gù, mắt nhìn xuống đất, trông giống như cả ngày bị sếp mắng trong túi lại không có tiền..."

"Được rồi, tôi biết cách diễn nhân viên công sở." Diệp Hiệp nháy mắt liền biến thành một ông chú, đập bả vai Hạ Chí cười to nói, "Lão Hạ, hôm nay đi đâu phát tài nhỉ? Cùng nhau đi thôi! Cái gì, quản lý tôi á! Phiền chết! Nào, đi cùng nhau cái đã!"

Hạ Chí trợn trừng mắt, sững sờ nhìn Diệp Hiệp ── chú từ đâu chui ra vậy?

Vừa dứt lời Diệp Hiệp lại đổi trở về bộ dạng bình thường của mình, bóp má Hạ Chí hôn bẹp một cái, anh cười: "Thế nào? Có giống không?"

"Đù, anh làm kiểu gì vậy!?" Hạ Chí kinh ngạc, kéo Diệp Hiệp nhìn kĩ từ trên xuống dưới, "Anh từng làm diễn viên à? Vừa nãy có đeo mặt nạ không vậy?"

"Không có. Được rồi, đi nhanh đi, trên đường còn phải mua cơm nữa."

"Anh nói xem nào!" Hạ Chí giữ chặt quần áo, vẫn tiếp tục hỏi, "Đến cùng là chuyện gì vậy? Anh diễn kiểu gì dạy tôi đi! Không đúng, sao anh lại học kiểu này?"

"Trước kia có một thời gian mốt quý tộc nhà giàu bị lão già trung niên tàn phá vô tình."

Hạ Chí càng thêm kinh ngạc: "Hồi nào? Sao tôi không biết!"

"Hồi mà Vườn Sao Băng nổi tiếng ấy."

"......"

"À mà quần áo cậu chật thật."

"Chỗ nào?"

"Ngực."

"......"

"Còn nữa, quần quá ngắn."

"......"

"Còn có..."

"Anh ghét thì cởi xem nào!"

"Được rồi, tôi yêu cậu."

"...Ừ, tôi cũng yêu anh."

Tối thứ 2 người cũng không nhiều, bọn họ chạy đến khu ở của đối tượng một cách bình an vô sự, Hạ Chí tùy tiện đi vào một quán ăn vặt bẩn thỉu, gọi một bàn ăn vặt, còn mua một lốc bia giá rẻ. Bên góc có điều hòa, đỉnh đầu là quạt trần, bà chủ ở phía trong tính toán sổ sách, dưới ngọn đèn mờ nhạt, hai người ngồi ở gần sát cửa quán, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài đường.

Diệp Hiệp nhìn lốc bia liền cười: "Cậu có được không? Đừng có mà uống say."

Hạ Chí trừng mắt: "Tửu lượng của tôi rất tốt!"

"Không biết là ai lần đầu tiên lên giường không nhớ một tí nào."

"Anh đỏ đen lẫn lộn, còn không nói cho tôi biết, ai chịu nổi anh chứ!"

Hai người cứ thế vừa uống vừa nói chuyện, 7 – 8 chai đến đáy, Diệp Hiệp là người càng uống càng bình tĩnh, lúc này đã không nói nhiều, chỉ còn lại Hạ Chí một người lải nhải.

"Anh biết không, hồi học trung học tình nhân trong mộng của tôi chính là siêu nhân, cái người mặc quần sịp ra ngoài ấy, mỗi lần nhìn thấy tôi đều nghĩ, mông anh ta rõ to, còn có đằng trước phồng lên rõ đẹp. Có một thời gian tôi mặc quần lót đều phải nhét tất vào bên trong, rồi sau đó bị biệt danh là 'đại điểu', lúc ấy còn đắc ý khoe ra với mẹ. Mẹ tôi nghe vậy tức muốn chết, lập tức mua cho tôi quần lót số bé hơn, tôi cảm thấy 'điểu' của tôi giờ không lớn là vì lúc dậy thì mặc chật quá..."

Diệp Hiệp thiếu chút nữa bật cười, anh nhìn Hạ Chí ngồi đối diện nói câu được câu không, trong lòng cảm giác thích ý.

Có lẽ là thời tiết quá nóng, có lẽ là do tác dụng của cồn, anh cảm giác người đàn ông ngồi đối diện vừa đẹp trai lại đáng yêu, lúc cười rộ lên tựa như một vầng mặt trời nhỏ. Trong nháy mắt, anh thậm chí muốn thốt lên: "Tôi không muốn làm, tôi có tiền, chúng ta hãy cùng đến một quốc gia mà hai chúng ta có thể kết hôn đi."

Nhưng cảm giác xúc động ấy chỉ hiện lên vài giây rồi lại trở lại bình thường, anh nâng đũa chỉ chỉ về một hướng: "Có phải người kia không?"

Hạ Chí lúc này đang nói đến đoạn 'đánh bại vài tên du côn đến trường học gây rối, bảo vệ thành công em nhỏ đáng yêu cấp dưới', nghe Diệp Hiệp nói liền sửng sốt hỏi lại: "Người gì?"

Diệp Hiệp bất đắc dĩ lặp lại: "Người trung gian kia."

Hạ Chí trừng mắt mờ mịt nhìn anh vài giây, rồi đột nhiên đứng lên, vừa muốn nói chuyện lại đột nhiên lấy tay che miệng mình, tay kia tát mấy cái vào má.

Diệp Hiệp hoảng sợ, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Hạ Chí ngồi hít sâu mấy hơi, xoa xoa hai má, sau khi tỉnh táo lại mới dõng dạc nói: "Rồi, đi thôi!"

Edit có cái đoạn "stalker chuyên nghiệp" ấy, trong QT nó là "chuyên nghiệp STK" thế là làm cho bạn google mãi nó ra cái vi mạch cáp kiếc gì đó, cuối cùng tìm trong weibo xem các bạn Bông nói chuyện mình đi làm STK bờ la bờ la, rồi mới luận ra STK là stalk ƠƠ

CHƯƠNG 115

Hai người tựa như bình thường tan tầm không có việc gì, phát tiết áp lực công tác một chút, kề vai sát cánh trở về nhà. Chẳng qua tay Diệp Hiệp không khoát lên bả vai Hạ Chí mà vòng qua mông, trời tối ai cũng không chú ý đến.

"Mặt cậu có sao không?" Diệp Hiệp thấy mặt Hạ Chí dần sưng lên có chút không đành lòng nói, "Bình thường cậu đều dùng cách này để tỉnh táo lại?"

"Tôi không say." Hạ Chí trừng mắt nói, rồi gã nhỏ giọng nói tiếp, "Anh nhìn chằm chằm phía trước, đừng nhìn tôi."

"Tôi cứ nhìn người khác mãi không phải rất rõ ràng sao?"

Hạ Chí hừ một tiếng rồi tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước. Người họ theo dõi đeo một túi màu đen, mặc một bộ chiếc áo khoác bình thường, quần đùi ống rộng thùng thình, bụng to sụ, thoạt nhìn như một người đàn ông trung niên sinh hoạt suy sút bình thường, ai sẽ nghĩ đến hắn ta dám nhúng tay vào vụ mua bán trên trăm triệu?

Nhìn chằm chằm một lát, Diệp Hiệp nghi ngờ hỏi: "Cậu có chắc là không này không?"

"Tôi chắc chắn."

"Từ đâu mà chắc?"

"Bởi vì hắn đã phát hiện chúng ta." Hạ Chí nói xong liền nở nụ cười, bước vội lên vài bước, thành thạo rút danh thiếp ra khỏi túi quần, nhiệt tình nói: "Ông là Lâm Vũ Trạch đúng không? Chào ông, tôi là người của công ty Mãn Thương."

Diệp Hiệp chậm một bước nhưng cũng vội vàng tiến lên chào hỏi.

Lâm Trạch Vũ nhíu mày cảnh giác nhìn Hạ Chí: "Anh là ai?"

"Ha ha, công ty nhỏ mà thôi." Hơi cúi người, Hạ Chí nói, "Công ty chúng tôi chuyên môn giải quyết các tranh chấp liên quan đến kinh tế, nếu ông có nhu cầu cũng có thể đến tìm tôi, tôi họ Hạ, Hạ Chí."

Lâm Trạch Vũ nghi ngờ cầm lấy danh thiếp mà Hạ Chí đưa đến, lộ ra một nụ cười trào phúng rồi ném danh thiếp xuống đất nói: "Công ty đòi nợ cơ à, anh đến là vì cái nhà máy của tên Bùi Vân kia đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy." Hạ Chí càng thêm nhiệt tình, gã cười tủm tỉm nói, "Ông biết rõ thật tốt quá."

"Tao biết rõ cái rắm!" Lâm Trạch Vũ vươn ra một bàn tay, chỉ vào mũi Hạ Chí hung dữ nói, "Mày trở về nói cho họ Bùi, nhà máy kia tao muốn, cho chút tiền thì tự biết mà thấy may mắn, còn muốn trả lại, có phải là không muốn lăn lộn nữa không. Làm điếm thì cứ nằm đấy mà làm điếm cho tốt, tưởng bán mông được là không thèm biết trời đất gì nữa hả."

Hạ Chí dường như nhìn không thấy ngón tay của Lâm Trạch Vũ, vẫn khách khách khí khí nói: "Ông đi đường lớn của ông, nhưng ông ăn thịt ít ra cũng phải để phần cho người khác chút canh mà uống, ông nói có đúng không? Với cả, chuyện này ai cũng không muốn làm to lên, bên ngoài còn có không ít người tìm ông đâu, người ủy thác của tôi nói thật cũng có chút của cải, nếu ông không tin mà nói có thể tìm người hỏi thăm một chút."

Lâm Trạch Vũ trừng mắt nhìn Hạ Chí trong chốc lát, hừ một tiếng nói: "Mày dám uy hiếp tao?"

"Không có không có, trước đó ông hẳn là không hiểu rõ, không bằng ông dành chút thời gian suy nghĩ, hỏi thăm xem sao?"

Lâm Trạch Vũ không trả lời, nhổ một bãi nước bọt rồi rời đi.

Diệp Hiệp từ đầu đến cuối nhìn lúc này mới thả lỏng nắm tay, vừa rồi cả người anh đều cảnh giác, dù cho không phải là đánh đấm chuyên nghiệp nhưng tốt xấu gì sức mạnh có một chút. Anh không có khả năng trơ mắt nhìn Hạ Chí chịu thiệt, thế nhưng giờ xem ra, toàn bộ đều nằm trong bàn tay Hạ Chí.

"Cứ thế là xong?"

"Làm gì có." Hạ Chí kéo kéo cổ áo, gã cũng không phải hoàn toàn không để phòng mà cả người khẩn trương, sau lưng chảy mồ hôi ròng ròng, "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

"Sao cậu lại nói cho hắn? Không sợ hắn chạy à?"

"Thao Thiết nói không cần làm to chuyện, tôi còn có cách nào? Đánh người là vô dụng, loại người như hắn biết rõ, nếu anh dám tìm người đánh hắn, hắn còn biết được tin tức này mau hơn anh." Hạ Chí nói, "Thôi nào, tôi điều tra cả rồi, của cải tên này tất cả đều ở đây, không trốn thoát được đâu."

Trên đường về nhà không khí thoải mái rất nhiều, hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, đột nhiên Diệp Hiệp hỏi: "Mỗi lần đòi nợ cậu đều như vậy?"

"Hầu hết đều tương tự như thế." Hạ Chí thuận miệng nói, "Bình thường chúng tôi chỉ đến nói, nếu mà phải đánh đấm thì không phải chuyện của chúng tôi. Lần trước tôi nói cái cậu gay trong công ty ấy, cậu ta chuyên môn phụ trách đánh đấm, cái lúc ấy á, chậc chậc."

Diệp Hiệp trầm mặc vài giây, nói: "Thế sao lần trước ở khu vui chơi cậu lại đánh nhau?"

"Đúng dịp mà thôi." Hạ Chí không để ý nói, "Tên lần đó nóng tính, vốn chuẩn bị chạy trốn lại gặp phải tôi. Tôi chỉ là nói vài câu, khuyên nhủ, ai biết tên đó lại xông lên đánh, làm tôi chả kịp phòng gì cả."

Diệp Hiệp cho xe dừng đèn đỏ, nói: "Tên kia bị truy nã cậu không biết sao? Giết một nhà 3 người, lúc cậu gặp thì hắn đang chuẩn bị chạy trốn."

Hạ Chí giật mình, ngạc nhiên nói: "Thật thật ấy?"

"Đương nhiên là thật." Diệp Hiệp kinh ngạc nói, "Cậu không biết à?"

"Tôi thực sự không biết gì cả!"

Diệp Hiệp nghiêm khắc trừng Hạ Chí: "Không biết gì mà cậu còn dám xông lên?"

"Tôi chỉ biết tên đó thiếu nợ, ai biết được còn giết người, nếu biết thì sao tôi dám lên chứ!" Mặt Hạ Chí trắng bệch đầy vẻ hoảng sợ.

Đèn chuyển sang màu xanh, xe đằng sau bắt đầu bấm còi inh ỏi, Diệp Hiệp vẫn nghi ngờ nhìn Hạ Chí đồng thời khởi động xe. Một hồi lâu trong xe cũng không ai nói chuyện, không khí đông cứng, thẳng đến khi Hạ Chí phun ra một hơi, run run nói: "Đù, dọa chết bố, may mắn là không xảy ra chuyện gì!"

Lời này khiến Diệp Hiệp có chút vừa lòng, nói: "Biết sợ là tốt."

"Sẽ không phải là anh cho rằng tôi cố ý đối đầu với tội phạm giết người đấy chứ?" Hạ Chí xoa xoa ngực nói, "Đậu má đậu má, trở về tôi phải đi xin phí an ủi chỗ quản lý mới được! Quả thực là bất chấp nguy hiểm đến tính mạng làm việc! Nhất định phải có phần thường!"

Diệp Hiệp nghiêng mắt nhìn Hạ Chí, nhẹ giọng nói: "Lần sau cậu cho tôi cẩn thận một chút."

"Rồi rồi, tôi biết." Hạ Chí không kiên nhẫn nói, rồi lại cười cợt, "Giờ anh biết tâm tình lo lắng của tôi rồi chứ gì?"

"Tôi cũng sẽ không gặp phải tội phạm giết người."

"Thế nhưng nghề này của anh đâu có hạnh phúc cuối đời được!" Thấy Diệp Hiệp lạnh lùng nhìn mình, Hạ Chí vội vàng sửa miệng nói, "Ý của tôi là 'không dễ có hạnh phúc cuối đời', nếu lỡ anh gặp chuyện không may, để lại mình tôi lẻ loi hiu quạnh tôi biết làm sao được?"

"Như cậu còn có thể thủ tiết?"

"Hẳn là không."

"Vậy cậu đau khổ cái gì?"

Hạ Chí cười cười nói: "Tôi gặp gỡ mỏ vàng như anh, thật vất vả nuôi chết anh cuối cùng lại không được đồng nào, không phải rất đáng thương sao!"

Diệp Hiệp bật cười, nói: "Cả ngày cậu nghĩ chuyện này?"

Hạ Chí vỗ đùi kêu lên: "A, đúng rồi, tên giết người bị truy nã kia có tiền thưởng không!? Giờ tôi đi báo cảnh sát có khi còn kịp!"

"......"

Sau khi về nhà, Hạ Chí lên mạng tìm, không phát hiện người kia có tiền thưởng liền tiếc nuối gột rửa ngủ. Vào nửa đêm lại bị một cuộc điện thoại gọi tỉnh.

Nhận được điện thoại Hạ Chí đã bị Diệp Hiệp đá mấy cái, nhắm mắt lơ mơ nói: "Ai thế?"

"Hạ Chí, mày chờ chết đi!" Đầu bên kia truyền ra giọng nói the thé."

"Alô?"

"Hạ Chí, mày..."

Hạ Chí đã cúp điện thoại, nằm lại về giường, vài giây sau, gã vươn tay sờ sờ bỏ ống nghe điện thoại ra. Ngủ say sưa đến hừng đông, đến bữa sáng Diệp Hiệp hỏi tại sao lại không cất điện thoại ngay ngắn.

"Tối hôm qua có thằng nhóc gọi điện thoại nói tôi kì ghét, ha ha, nghe buồn cười nhỉ?"

"Kì ghét?"

"Ừ."

"....Là chờ chết mới đúng?"

"Gì?"

CHƯƠNG 116

Hạ Chí suy nghĩ mất một lúc lâu mới nhận ra, kinh hoảng nói: "Ầu đù, tôi bị đe dọa!"

Diệp Hiệp mở to hai mắt: "Cậu chưa từng gặp phải chuyện này?"

"Không có." Hạ Chí hoảng sợ nói, "Trước kia cùng lắm là gọi đến công ty, chưa bao giờ gọi đến nhà cả!"

Diệp Hiệp sứng sốt, lập tức sắc mặt cũng thay đổi.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, phần mình chộp lấy di động, gọi điện thoại tứ tung rồi bắt đầu ngẩn người.

"Tôi cứ tưởng cậu sẽ rất quen với chuyện này." Diệp Hiệp nói, "Đòi nợ không phải thường hợp tác với xã hội đen sao?"

"Làm gì có!" Hạ Chí dẩu mỏ nói, "Danh thiếp của tôi chỉ có tên với địa chỉ công ty, căn bản không có số điện thoại trong nhà! Trước kia cũng từng có chuyện như vậy, nhưng người ta chỉ gọi đến bên đấu võ, bọn văn chức chúng tôi nào có động đến chuyện như vậy, mà có đụng đến cũng có công ty theo giúp. Ngược lại là anh, không phải hẳn là thường xuyên gặp chuyện này sao? Tôi cảm giác người trong giới anh đều là ngư long hỗn tạp bạo lực cuồng?"

"Cậu nhìn tôi như vậy?" Diệp Hiệp sửng sốt, sau đó đổi giọng nói, "Tam giáo cửu lưu bạo lực cuồng?"

"Tôi không có ý đấy!" Hạ Chí rối rít giải thích, rồi nghĩ nghĩ nói, "Không đúng, anh nhìn tôi như thế nào hả? Xã hội đen à?"

Diệp Hiệp kêu lên: "Tôi không có! Rõ ràng là cậu đoán mò về giới của tôi!"

Hạ Chí không chút khách khí đáp trả: "Tôi cũng không có! Rõ ràng là anh!"

"Nửa đêm cậu bị đe dọa mà giờ còn phủ nhận?"

"Vậy trong giới anh chết người nhiều như thế anh còn không thừa nhận?"

Hai người ồn ào nửa ngày, đồng thời ngậm miệng trừng đối phương, sau một lúc lâu không hẹn mà cùng giang hay tay ôm lấy nhau.

"Anh bảo chúng ta bị một chiếc điện thoại dọa cho vỡ mật có phải có chút mất mặt không?" Hạ Chí nói thầm bên tai Diệp Hiệp, "Tốt xấu gì cũng là hai người đàn ông trưởng thành."

"Tôi không bị dọa vỡ mật, người bị dọa là cậu." Diệp Hiệp hôn hôn vành tai Hạ Chí, nhỏ giọng nói, "Cậu xem mặt cậu trắng bệch cả rồi kìa."

"Tôi không có!" Hạ Chí bóp mông Diệp Hiệp, "Tôi còn không nhận ra được đấy là điện thoại đe dọa!"

"Đấy là cậu ngốc!" Tay Diệp Hiệp chậm rãi vuốt ve từ bả vai Hạ Chí xuống đến sau eo, Hạ Chí dạo này tăng cân rất nhanh, sau eo có thêm một đống mỡ thừa, anh thực sự rất thích chỗ này, sờ đến liền sờ không ngừng, "Làm sao cậu sống được đến bây giờ hả?"

Hạ Chí thở gấp, sờ soạng quần Diệp Hiệp, củi khô bốc lửa càng sờ càng không ngừng được, rất nhanh liền ném chuyện bị dọa ra sau đầu, chuẩn bị vào phòng ngủ 'làm' một trận thật lớn thì thình lình điện thoại vang. Hạ Chí vừa nhìn qua đã bị Diệp Hiệp kéo lại, cắn, hai đầu lưỡi vừa dây dưa lấy nhau, gã rất nhanh liền kéo Diệp Hiệp chạy vào phòng ngủ.

Bọn họ cuốn lấy nhau ngã xuống giường, da thịt tiếp xúc, điện thoại vẫn vang không ngừng nghỉ, Diệp Hiệp sờ soạng nhấc lên vừa nghe liền cúp máy.

"Ai... thế?" Hạ Chí đang bận rộn liếm cơ ngực của Diệp Hiệp, vừa thở vừa hỏi.

"Điện thoại... đe dọa." Diệp Hiệp hít sâu một hơi để dịu đi khoái cảm mà đầu lưỡi Hạ Chí mang đến, "Đừng để ý, sang bên phải một chút."

Vài phút sau, điện thoại một lần nữa vang lên, vừa lúc đến phiên Diệp Hiệp đang khẩu giao cho Hạ Chí.

Gã đang cảm nhận khoái cảm mà Diệp Hiệp mang đến, mông dịch qua dịch lại, nhắm mắt không ngừng rên rỉ, bên tai lại không phải là tiếng của Diệp Hiệp mà là tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu. Càng nghe Hạ Chí càng căm tức, đột nhiên gã mở mắt ra lấy điện thoại quát lên: "Đờ mẹ mày, mày còn dám gọi điện thoại bố mày lấy miệng mày ra làm cúc hoa đâm... Tôi xin lỗi, quản lý, tôi không có nói ông."

Diệp Hiệp: "......"

Quản lý gọi điện thoại đến là vì vừa rồi Hạ Chí gọi điện thoại đến xin giúp đỡ, lúc này tra được nơi điện thoại gọi đến lập tức liền thông báo hơn nữa còn muốn hỏi xem có cần giúp đỡ gì không.

Hạ Chí xin lỗi mất một lúc lâu, vất vả lắm mới dập tắt được lửa giận của quản lý, hơn nữa nói đi nói lại cam đoan tuyệt đối sẽ không chú ý bất cứ bông hoa cúc nào của các đồng nghiệp nam trong văn phòng. Cúp điện thoại, gã đối diện với Diệp Hiệp đã sớm 'ngậm miệng' hai giây, rồi mới yên lặng úp đầu xuống gối.

"Thôi nào, quản lý của cậu chắc chắn sẽ không để ý đâu." Diệp Hiệp xoa đầu Hạ Chí, "Hơn nữa tôi cảm giác ông quản lý kì thật cũng có chút khuynh hướng về phương diện kia."

"Sao anh biết được?" Giọng nói rầu rĩ từ trong gối đầu truyền ra, "Anh lại chưa thấy ông ấy bao giờ."

"Phản ứng của ông ấy với việc come out của cậu rất lạ." Diệp Hiệp đổi đề tài, "Có điều tra được gì không?"

"Có, điện thoại đe dọa là điện thoại internet, tra được địa chỉ ip là chỗ ở của Lâm Trạch Vũ."

Diệp Hiệp có chút tò mò: "Chuyện này cũng có thể tra được?"

"Đương nhiên." Hạ Chí miễn cưỡng thoát ra khỏi trạng thái suy sụp, xoay người nói, "Công ty chúng tôi đều có người quen ở rất nhiều ngành sản xuất, bình thường trả lương cao chính là để dành cho những lúc như này."

Diệp Hiệp gật gật đầu, lại nói: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

"Đi cảnh cáo tên kia rằng chúng ta đã biết là hắn gọi điện thoại."

"Chỉ thế thôi?"

"Đúng vậy."

Diệp Hiệp dở khóc dở cười nói: "Đơn giản thế thôi à? Sao tôi cảm giác rất... bình thường."

"Thế mà anh còn bảo tôi nghiêm trọng hiểu lầm công việc của anh!" Hạ Chí ngồi dậy tức giận nói, "Xin lỗi, công việc của chúng tôi chỉ nhàm chán như thế thôi, bình thường chính là tôi tìm đến nơi ở, tìm được người, lải nhải lải nhải, lôi kéo dụ dỗ, nếu họ không đi thì dùng đến bên đấu võ, bên đó họ sẽ đe dọa, cơ bản là vậy. Chúng tôi đòi tiền chứ có đòi mạng đâu!"

"Ý của tôi là đối phương làm cũng quá đơn giản, chỉ là gọi một cuộc gọi đe dọa, lại còn gọi từ nhà mình, chẳng ra sao cả."

Hạ Chí trợn trắng mắt: "Ít nhất tên kia còn biết dùng điện thoại internet, rất nhiều người còn dùng luôn di động của mình! Đây là hiện thực, anh tỉnh lại đi!"

Diệp Hiệp bĩu môi: "Rồi, là tôi hiểu nhầm, xin lỗi." Tạm ngừng một chút, anh lại nhíu mày, "Nhưng sao hắn ta lại biết số điện thoại nhà chúng ta?"

Hạ Chí ngẩn ra: "Ờ đúng." Nhưng sau vài giây gã lại bình thường trở lại, "Không quan trọng, chúng ta cứ đi hỏi là được."

"Cái này cũng được?"

"Sao lại không được? Đi thôi!" Hạ Chí đứng lên nhặt quần lót, do dự vài giây lại cười gượng, nói, "Tôi cần đi tìm vài đồng nghiệp bên đấu võ đã, làm bảo hiểm một chút."

Diệp Hiệp khinh bỉ nói: "Lại còn bảo không sợ!"

"Tôi không sợ!"

Cuối cùng, đến giúp đỡ có Mễ Kiến An và một vị đồng nghiệp nam khác.

Mễ Kiến An mặc một chiếc áo phông bó sát như thể lớp da thứ 2 của cậu, vừa thấy Diệp Hiệp liền kích động nói: "Anh chính là vị điều giáo sư kia đúng không! Kính đã lâu kính đã lâu!"

Diệp Hiệp nắm bàn tay đầy vết chai của cậu ta, bàn tay dày to lớn, nói thầm với Hạ Chí: "Đây chính là đồng nghiệp gay của cậu?"

"Đúng vậy, thế mà hồi trước tôi chả phát hiện ra." Hạ Chí cảm thán, "Anh xem quần áo cậu ta mặc bó sát sàn sạt kìa, rõ lẳng lơ!"

Diệp Hiệp tà mắt nhìn Hạ Chí, nói: "Cậu ta có được không?"

"Không phải anh vừa nắm tay với cậu ta sao?"

"Nhưng mà..."

"Yên tâm đi!"

Một tiếng sau, Diệp Hiệp rốt cục biết cái gì là đòi nợ chuyên nghiệp.

CHƯƠNG 117

Mọi người đều có liên tưởng nhất định đối với những điều gì đó, giống như nói về xã hội đen liền nghĩ đến xăm trổ loang lổ, mặc vest đen, đeo kính đen nghĩ đến nhân viên kế toán liền tưởng tượng đến người đeo kính mắt, bấm máy tính lia lịa, tính toán sổ sách trong bàn làm việc. Nhưng khi hai hình ảnh này kết hợp với nhau, mang đến cho Diệp Hiệp tác động không nhỏ chút nào.

Khi bốn người hùng hùng hổ hổ vọt vào nhà Lâm Trạch Vũ, ông ta vẫn còn đang ngủ, chỉ mặc một chiếc quần lót, nước miếng chảy ra, ôm một cái chăn không biết lần cuối được giặt là từ khi nào ── hình ảnh một người đàn ông trung niên thất nghiệp điển hình, thật không biết tiền bạc mà ông ta lừa được để vào đâu hết cả.

Mễ Kiến An không nói không rằng mà lập tức kéo tóc Lâm Trạch Vũ đứng lên, mặc cho ông ta gào thét cũng không ngừng lại.

"Ai? Đờ mẹ nó là đứa nào? Ai dám kéo tóc tao, buông tay ra!" Lâm Trạch Vũ gào lên, nước bọt bắn ra tung tóe, giọng nói cũng bị biến âm, "Buông tay! Buông mẹ tay mày ra!"

Hạ Chí dừng như rất quen thuộc với cảnh tượng này, Mễ Kiến An vừa buông tay lập tức tiến ra cười nói: "Ông Lâm, ngài còn nhớ rõ tôi không?"

"Mày... Mày là thằng đòi nợ kia?" Lâm Trạch Vũ ôm đầu, "Sao mày biết địa chỉ nhà tao!?"

"Vậy làm sao ông biết số điện thoại nhà tôi?"

Lâm Trạch Vũ xoay người, chỉ vào Diệp Hiệp: "Bởi vì tao biết thằng này!"

Câu trả lời khiến ai nấy đều ngạc nhiên, Hạ Chí sau một hồi sửng sốt mới nói: "Ông cũng là gay?"

"Gay mẹ mày!" Lâm Trạch Vũ chởi ầm lên, "Nó không phải giống thằng bán mông kia sao? Tao có thể tìm đến số điện thoại thằng bán mông kia liền có thể tìm được thằng bán..."

Những lời tiếp theo Lâm Trạch Vũ không có cơ hội nói tiếp vì Hạ Chí đã đạp thẳng vào hạ bộ của ông, tiếp theo là mấy cú đấm, vừa đấm gã vừa mắng: "Mày dám nói câu nữa tao liền thiến mày, đồ rác rưởi!"

Diệp Hiệp đứng ngốc một lát, rồi mới đến gần Mễ Kiến An hỏi: "Bình thường cậu ta đều là vậy sao?"

"Không phải, Tiểu Hạ Hạ chưa bao giờ đánh người, lúc nào cũng tránh rất xa." Mễ Kiến An che mặt, nói đầy say mê, "Thì ra anh ấy nóng bỏng như vậy sao? Đẹp trai quá!"

Diệp Hiệp tà mắt nhìn Mễ Kiến An, âm thầm quyết định kéo cậu ta vào danh sách 'cần đề phòng'.

Hạ Chí đánh một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, thở hổn hển nhìn Lâm Trạch Vũ đã bị mình đánh cho bầm dập, lúc này gã đột nhiên buông lỏng tay ra, nhảy đến bên người Mễ Kiến An, cười gượng một tiếng, ra vẻ trấn định nói: "Được rồi, không còn chuyện của tôi nữa, cậu lên đi!"

Mễ Kiến An khởi động khớp tay, hắng hắng giọng, rồi mới nhấc Lâm Trạch Vũ nhẹ nhàng tát hai cái, nói: "Có trả tiền không?"

"Trả... Trả!" Lâm Trạch Vũ nước mắt nước mũi đầm đìa, mãi mới nói được thành lời, "Tôi... muốn trả, nhưng mà tôi không.... Không có tiền!"

Mễ Kiến An lấy ra một chiếc máy tính từ túi sau của chiếc quần bó của mình, vừa bấm vừa nói: "Dựa theo lãi suất ngân hàng trước mắt, nếu như chúng tôi giới thiệu cho ông một công việc thể lực 12h, mỗi tháng thu nhập, sau khi trừ đi chi phí sinh hoạt tối thiểu, hơn nữa cộng thêm lãi suất tăng lên cùng với tình hình kinh tế biến động, đại khái ông cần 1232 năm có thể trả đủ tiền nợ."

Một người khác đi cùng Võ Kiến An lúc này đạp vào khuỷu chân Lâm Trạch Vũ một cái, ấn ông ta quỳ xuống sàn, lại lấy máy tính ra từ trong túi sơ mi, tiếp tục nói: "Công ty chúng tôi cung cấp dịch vụ mua bán nội tạng, trước mắt ưu đãi lớn nhất là gói dịch vụ gánh tội thay, nếu ông đồng ý, với điều kiện không ảnh hưởng đến sức lao động, có thể bán 1 giác mạc, bán 2 lá gan, 1 cái thận, có thể đăng kí hiến tủy, bán tóc cùng với các bộ phận khác có thể tái sinh, theo tính toán này, căn cứ vào lãi suất ngân hàng cùng với tình hình kinh tế, thời hạn trả nợ có thể giảm bớt 177 năm."

Mễ Kiến An tiếp lời nói: "Nghe hiểu chưa?"

Lâm Trạch Vũ đầy mặt mờ mịt, ậm ừ nói: "Chưa, chưa rõ..."

Hai người lại bắt đầu đánh đấm Lâm Trạch Vũ, đến khi tiếng kêu của ông ta biến dạng Mễ Kiến An mới chậm rãi nói: "Hiện giờ có ý tưởng gì không?"

"Có! Có!" Lâm Trạch Vũ vội nói, "Tôi, có thể trả lại nhà máy! Chỉ, chỉ cần một, một triệu..."

Mễ Kiến An tức giận lắc Lâm Trạch Vũ nói: "Nhà máy của người ta mà ông còn muốn người ta mua lại? Hả?"

Diệp Hiệp lúc này tranh thủ nói thầm với Hạ Chí: "Hai người này dáng vẻ gay rõ ràng như vậy, sao trước kia cậu không nhận ra được?"

Hạ Chí nghiến răng: "Chắc hồi xưa mắt tôi bị mù."

Lâm Trạch Vũ bị hai người kia kẹp vào giữa, vừa gào vừa giãy dụa nói: "Tôi cũng không có cách nào cả! Không có tiền chính là không có tiền!"

"Vậy tiền môi giới của ông đâu?" Mễ Kiến An lớn giọng, gào lên, "Tiền môi giới ông cũng ăn luôn hả?"

Lâm Trạch Vũ khóc kêu: "Tôi đánh bạc hết sạch rồi!"

"Bán nhà này đi!" Người còn lại lập tức nói, "Công ty chúng tôi có dịch vụ môi giới bất động sản, đưa giấy tờ nhà ra đây!"

"Đây là phòng thuê của tôi!"

"Thuê mà còn trang trí!?" Mễ Kiến An, "Mùi sơn xộc lên khắp nhà mà ông còn dám lừa hả!"

"Nhưng, nhưng mà..." Lâm Trạch Vũ lắp bắp, "Tôi, vậy tôi... ở đâu!?"

"Ông có thể lựa chọn một trong hai dịch vụ, bán mình hoặc lao động, bán một lá gan cùng với một giác mạc, có thể giảm bớt khoảng 500 tiền nợ." Mễ Kiến An không biết bằng cách nào lôi ra được từ trong túi áo căng chặt của mình một chiếc kính, đeo vào rồi cầm điện thoại tìm kiếm, "Ông thua bạc ở sòng bạc nào?"

"Hoa, Hoa thai..."

Mễ Kiến An lập tức gọi điện thoại: "Alô, Vương ca ạ, em là Tiểu Mễ. Cho em hỏi, có người nào tên là Lâm Trạch Vũ hay đến chỗ các anh chơi không? Vâng, đúng, bụng bia lỗ mũi to, thoạt nhìn hơn 40 già khú lại còn hôi rình... Có ạ? Thua bao nhiêu thế anh? 100 ngàn? Vâng, em cám ơn, lần sau em mời anh một bữa!"

Cúp điện thoại, Lâm Trạch Vũ đã hoàn toàn choáng váng, đứng ngây người một chỗ. Lúc này Mễ Kiến An lại rút một con dao gấp từ trung túi áp, nở nụ cười dữ tợn áp dao và má ông ta nói: "Ông bắ cầu hai bên, rồi lừa tiền đem nhà máy mua dỡ ra bán lẻ, sau lại nói với hai bên không liên quan đến mình. Tùy vào lựa chọn của ông, chỗ chúng tôi cũng có dịch vụ an táng..."

"Tôi nói tôi nói!"

Rời khỏi nhà Lâm Trạch Vũ, trong túi Hạ Chí có thêm một nhà máy, tuy rằng muốn trả lại tiền Lâm Trạch Vũ đã đưa cho, nhưng tốt xấu không có tổn thất nào lớn."

"Còn lại một chút chỉ sợ sẽ không dễ dàng." Hạ Chí tiếc nuối nói, "Nhưng Thao Thiết hẳn là sẽ không thèm để ý chút tiền ấy đâu nhỉ."

Diệp Hiệp còn đang sốc vì màn 'biểu diễn' vừa rồi, trong lòng vô cùng cảm khái, anh thuận miệng nói: "Thao Thiết sẽ không thèm để ý, nhưng tiền thuê của cậu sẽ không có."

"Sao chứ?"

"Không phải giao dịch bị hủy sao?"

"......"

CHƯƠNG 118

Hạ Chí vô cùng chán nản, chán nản tới mức mỗi ngày đều giống như cái xác không hồn, chỉ cần thấy Diệp Hiệp gã liền tỏ vẻ vô cùng đau đớn, chỉ thiếu nước úp mặt vào tay khóc rống lên.

Đương nhiên, nếu ai có hơn 3 triệu đến tay rồi lại bay mất đều sẽ như thế.

Giao dịch của Thao Thiết bị hủy, thanh toán 500 ngàn coi như để cảm ơn, đến tay Hạ Chí lại còn bị công ty lấy đi một nửa, lý do là vì gã sử dụng tài nguyên và nhân lực của công ty. Đến khi gã lấy làm may mắn ít nhất còn có 250 ngàn thì Diệp Hiệp lại mỉm cười nói "Phần của tôi đâu", nghe đến đây thiếu chút nữa gã rớt nước mắt.

Cuối cùng Hạ Chí còn lại 1 ngàn, hết chuyện.

Hạ Chí rất uể oải, đến lên giường cũng không làm gã vui vẻ được. Diệp Hiệp có đôi khi cố ý đùa gã, gã vẫn như người mất hồn, hỏi 3 câu mới trả lời được một câu, giọng nói ỉu xìu, ngay cả Diệp Hiệp hôn mặt vẫn nghệt ra, không thèm động đầu lưỡi.

Diệp Hiệp hôn một nửa cảm giác không thích hợp đành buông ra, xoa bóp mặt Hạ Chí, thở dài: "Muốn có tiền đến vậy?"

Hạ Chí tức giận nói: "Anh nghĩ rằng tôi kiếm được nhiều giống anh chắc!? Anh biết lương của tôi là bao nhiêu không hả? Anh có biết 1 năm tôi chỉ có 12 tháng lương không?! Đến tiền hoa hồng cũng không có! Tôi chỉ được trích phần trăm! Vụ làm ăn lớn như vậy anh biết tôi có thể được đến bao nhiêu không, 3 triệu rưỡi!! Cứ thế liền bay mất! Không có! Mất hết!"

Vốn dĩ là 35 triệu, Diệp Hiệp trong lòng thầm sửa.

"3 triệu rưỡi của tôi!" Hạ Chí gục đầu xuống bàn gào lên, "3 triệu rưỡi của tôi, tiền đặt cọc của tôi!"

Diệp Hiệp chớp mắt, nói: "Không phải chúng ta đã thống nhất rằng tôi trả tiền đặt cọc sao?"

"Thì nó không giống." Hạ Chí buồn bực nói, "Tôi vẫn muốn bỏ tiền của mình mua phòng ở cơ."

Diệp Hiệp đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Hạ Chí, anh nói: "Tôi có thể cho cậu vay tiền."

Hạ Chí vẫn lặp lại câu cũ: "Nó không giống."

"Cậu có thể trả tiền lãi cho tôi."

"... Bao nhiêu?"

"1%?"

"Đây mà gọi là tiền lãi sao? Tôi không thèm sự thương hại của anh!"

"9%?"

"... Anh đi vay nặng lãi à? Còn cao hơn cả chỗ người ta cho vay nặng lãi!"

Diệp Hiệp đột nhiên muốn đánh người: "Cái gì cũng không, vậy cậu muốn gì?"

Hạ Chí thở dài, tiếp tục gục xuống bàn: "Bỏ đi, tôi chỉ nói vậy thôi."

Diệp Hiệp tò mò hỏi: "Những năm qua cậu tích cóp được bao nhiêu tiền?"

"70 ngàn."

Diệp Hiệp nghĩ lại một chút số tiền thu vào trong thẻ của Hạ Chí, nói: "Không phải tiền lương cậu vẫn tăng sao?"

"Tiêu nhiều nên thế."

"Tiêu vào đâu?"

"Mỗi tháng gửi tiền cho mẹ tôi." Hạ Chí tính tính, "Còn có tiền học đại học của em họ, tiền tiêu bình thường của tôi. Trước kia cứ đến cuối tháng tôi lại hết sạch tiền, về sau biết tìm việc bên ngoài mới tích cóp thêm được, nhưng mà việc ngoài giờ không phải lúc nào cũng có, lại còn phải giấu diếm." Nói đến đây lại nghĩ đến 3 triệu rưỡi bay mất, cơn buồn bã lại dâng trào, "Loại người có tiền như anh sẽ không biết được!"

Diệp Hiệp vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Được rồi, vậy đến cùng thì cậu có muốn vay hay không hả?"

"Muốn." Hạ Chí thở dài, "Tôi mới nhìn được một phòng ở, anh muốn đi xem không?"

"Đi."

Ánh mắt Hạ Chí xem như không sai, Diệp Hiệp nhìn liền vừa lòng. Đây là một chung cư theo kiểu khách sạn, mỗi tầng hai hộ gia đình, hệ thống bảo vệ cùng với phong cảnh đều rất tốt, tuy rằng giá hơi cao, nhưng nằm ở trung tâm thành phố, dù đi ra ngoại thành đến 'nơi làm việc' của anh hay là công ty của Hạ Chí đều không quá xa, chủ nhà cũ đã trang trí được khá tốt.

"Tôi muốn phòng ở có cửa sổ sát đất." Hạ Chí đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn phóng mắt ra cả thành thị bên ngoài, đắc chí nói: "Thế nào? Nhìn tôi có giống tinh anh trong giới kinh doanh không?"

"Oai lắm đúng không!?"

Hạ Chí càng nghĩ càng hưng phấn, đi tới đi lui cạnh cửa sổ, tưởng tượng mình là ông trùm của phố Wall, đến chỗ làm thủ tục mua bất động sản, suy nghĩ của gã đã đi đến "nắm giữ vận mệnh của thế giới tài chính, vừa mới phá hủy thị trường cổ phiếu Đức".

"Cảm giác giác phòng ở thế nào?" Cố nhân viên tươi cười hỏi.

"Rất tốt!" Hạ Chí hưng phấn nói, "Chúng tôi muốn!"

"Chúc mừng chúc mừng." Nhân viên tươi cười cầm hợp đồng ra, sau đó quay người nhìn Diệp Hiệp, "Mời anh kí hợp đồng này, chúng ta có thể chính thức tiến vào trình tự mua bán."

Hạ Chí xấu hổ rụt tay lại, nhìn Diệp Hiệp kí xong hợp đồng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Sao cô lại tìm anh ta kí, tôi mới là người mua cơ mà."

Cô gái sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: "Hai anh cùng nhau đến cơ mà, ai kí không phải đều giống nhau?"

Hạ Chí ngẩn ra, tò mò hỏi: "Sao cô biết biết chúng tôi đi cùng nhau?"

Cô mím môi cười, nói: "Vừa thấy liền nhìn ra được."

Trên đường trở về, Hạ Chí ngồi ở ghế phó lái rầu rĩ nói: "Nhìn tôi vô dụng lắm à?"

"Nào có."

"Thế tại sao hai chúng ta cùng đi với nhau cô ta lại quay sang muốn anh kí tên? Tôi cũng không phải đàn bà, vì sao cô ta lại không tìm tôi?"

"Bởi vì tôi trước đó nói với cô ta rằng để tôi kí mà."

"... Anh nói?"

"Đúng vậy."

"......"

"Hơn nữa công việc của tôi chính là nhìn cho mình bề ngoài càng bóng bẩy càng tốt." Diệp Hiệp nhìn Hạ Chí ỉu xìu bên cạnh liền tốt bụng an ủi cậu, "Ấn tượng đầu tiên của người đều sẽ cảm thấy tôi là người cầm chịch cũng nên."

Hạ Chí vẫn không quá cam tâm, bĩu môi nói: "Anh rõ ràng không phải trời sinh."

"Phẩm chất lãnh đạo trời sinh không phải ai cũng có, ít nhất tôi không có." Diệp Hiệp cười nói, "Nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu."

Hạ Chí tức thì lấy lại tinh thần, mở to hai mắt: "Thật?"

"Đương nhiên." Diệp Hiệp nói chắc nịch."

"Nhưng mà anh có quy củ nhận vào gì đó không, kiểu như lựa chọn phẩm đức gì đấy?"

"Phẩm đức gì?"

"Không phải anh muốn dạy tôi làm S sao?"

Diệp Hiệp cười: "Ai nói muốn dạy cậu làm S?"

"Vừa nãy anh còn bảo muốn dạy tôi có phẩm chất lãnh đạo?"

"Chuyện này đâu có liên quan gì đến làm S." Tạm ngừng một chút, Diệp Hiệp lại nói, "Hơn nữa cậu cũng không phù hợp để làm S."

Hạ Chí tức thì xù lông: "Sao tôi lại không phù hợp để làm S?"

"Tính cách quá xúc động."

"Xúc động chỗ nào?"

"Cậu thực sự cảm giác cậu không xúc động?"

"...Được rồi, có lẽ có một chút xíu xúc động." Hạ Chí bất đắc dĩ nói, "Nhưng S không phải là nên xúc động rồi thì bạo lực sao?"

Diệp Hiệp nhướn mày: "Cậu cảm giác tôi xúc động bạo lực?"

"Không."

"Thì ra là cậu nhìn tôi như vậy, chẳng phải cậu cũng là xã hội đen sao?"

"Ai là xã hội đen chứ?"

"Không phải cậu cũng coi tôi là bạo lực cuồng à?"

"Tôi không có! Đù, anh dám hôn tôi!"

"Tôi cứ hôn đấy, làm sao?"

"Tôi cũng hôn!"

Chỉ cần một nụ hôn cãi vã liền chấm dứt, Hạ Chí cảm giác cuộc sống như vậy có thể coi là hoàn mỹ.

"Lại hôn một cái."

"Ừ."

-Hết tập 13-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top