Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 18: Đời không như ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 160

Hạ Chí mất rất lớn công sức mới thuyết phục được mẹ rằng gã tuyệt đối không phải là người thứ 3.

"Lúc con quen Diệp Hiệp thì anh ấy độc thân. Anh ấy chắc chắn là đọc thân. Thật sự là độc thân mà! Sao con biết được... đương nhiên là con biết được chứ! Lúc đấy con chỉ đi hộp đêm để tìm người hẹn hò qua đêm (ước pháo)... Không phải, con không hay đến chỗ đấy. Thật mà mẹ, thật sự! Muốn qua đêm cũng phải kiểm tra chứ, mẹ!? Những người như chúng con rất ít, ai có bạn trai thì sẽ biết ngay! Thật sự! Mẹ còn muốn hỏi bao lâu nữa?"

Diệp Hiệp vốn ngồi trên giường đọc báo, cuối cùng anh ngủ mất lúc nào không biết, đến khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Anh choáng váng một lát mới mang theo đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu rời giường, đi đến phòng khách liền thấy được Hạ Chí đang gào vào đầu kia điện thoại.

"Được chưa mẹ! Con đã bảo con không phải người thứ ba rồi cơ mà!" Giọng Hạ Chí dần dần thấp xuống, dường như đã gào đủ, trầm mặc vài giây gã lại mệt mỏi lặp lại, "Cái gì mà bảo con gay hay không gay, đều như vậy..."

Diệp Hiệp nhướn mày đứng đợi bên cạnh, quả nhiên, không đến vài giây sau Hạ Chí lại không còn dũng khí.

"Vâng, đúng vậy, con không phải gay. Đúng, báo chí bọn họ nói bừa cả. Cứ vậy mẹ nhé, con chào mẹ."

Diệp Hiệp vừa cười vừa đi vào phòng bếp, đến khi anh đi ra, Hạ Chí đã gục đầu xuống bàn, cả người ỉu xìu như cọng bún. Anh đến gần gãi gãi gáy Hạ Chí, cười nói: "Không được?"

"Không... được...."

"Ngày hôm qua là ai nói tôi không phải vết bẩn của cậu?"

Hạ Chí đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao tôi biết được mấy tờ báo kia đều nói láo chứ, tại sao lúc nào cũng nói tôi là người thứ 3?" Vừa oán giận gã vừa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Hiệp đầy tội nghiệp: "Tôi thật sự trông giống người thứ 3 sao?"

Diệp Hiệp cúi đầu nhìn nhìn cặp mắt dường như đang ngập nước của Hạ Chí, trầm mặc một giây, anh chuyển tầm mắt sang nơi khác, nhìn xuống dưới gầm bàn nơi Tiểu Mễ Tuyết đang thè lưỡi nhìn anh.

Tiểu Mễ Tuyết đối diện với Diệp Hiệp, lập tức há miệng sủa 'gâu' một cái lấy lòng anh.

Tầm mắt Diệp Hiệp qua lại giữa Tiểu Mễ Tuyết và Hạ Chí vài giây, nói: "Người thứ 3 kì thật không có mặt mũi gì cả, nhưng mà mặt cậu thực ra hơi giống Tiểu Mễ Tuyết."

Hạ Chí chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn Tiểu Mễ Tuyết một lát, đột nhiên nhảy xuống sàn ôm chó lăn vài vòng, vừa lăn vừa kêu: "Bọn phóng viên mất dạy chỉ biết viết vớ vẩn, rõ ràng tôi đáng yêu như Tiểu Mễ Tuyết, bằng chứng đâu mà nói tôi là vợ bé..."

Tiểu Mễ Tuyết có người chơi cùng nên vô cùng vui vẻ.

Bởi vì tâm trạng này nên đến khi đi làm sắc mặt Hạ Chí không khỏi có chút kém cỏi, lại càng không nói đến việc đi trên đường bị người ta chỉ trỏ, thỉnh thoảng có người che miệng cười, thậm chí ngay cả trên tàu điện ngầm cũng không thoát nổi!

Chỗ chen chúc như thế nào còn đọc báo chí gì hả! Đọc cái gì không tốt đọc cái gì kinh tế tài chính! Có biết là đọc mấy cái chuyên mục kinh tế tài chính, giải trí toàn là giải dối không hả!

Trên tàu điện ngầm rất chen chúc, vất vả lắm Hạ Chí mới có được chỗ ngồi cũng không muốn đổi, cứ thế bị bắt phải nhìn ảnh chụp gã đang hôn Diệp Hiệp nồng nhiệt giữa thánh đường. Vốn không chụp chính diện nhưng phóng viên lại 'tốt bụng' tặng kèm thêm ảnh cá nhân của từng 'nhân vật'!

Đến khi vào văn phòng, gã càng cảm nhận được rõ ràng ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, mỗi người đi ngang qua gã đều phải nhìn kĩ cộng thêm cười thầm gã, đến khi tới cửa văn phòng, rõ ràng thấy được trang báo kia được dán ngay cửa, Mễ Kiến An cùng một đám đồng nghiệp khác đang ở đó chuyện trò vui vẻ, vừa thấy gã đến lập tức liền vây lấy gã.

"Thật là nhìn không ra!"

"Tôi cũng muốn đào góc tường của Diệp Hiệp!" Mễ Kiến An nói.

"Nói ngược đi? Hẳn là đào góc tường của Hạ Chí mới đúng!" Đồng nghiệp của Mễ Kiến An.

"Đúng, Hạ Chí, tôi đào góc tường anh có sao không hở?"

Hạ Chí kêu lên: "Cút mẹ đi cho tao, đám tiện nhân!"

Mọi người hi hi ha ha tản ra, gã tức giận đi đến bàn làm việc của mình, ngồi mạnh xuống ghế, trong đầu không ngừng gào lên tại sao lắc chuột mãi mà màn hình vẫn không sáng? Đến vài phút sau gã mới nhớ tới hôm qua mình tắt máy tính.

Hung hăng ấn nút khởi động máy, gã bắt đầu nghĩ cách trừng phạt đám đồng nghiệp 'bỏ đá xuống giếng' kia: Mời cơm? Hay là cố ý vào lúc bọn họ tăng ca mang đến một đống đồ ăn ăn trước mặt bọn họ!? Hay là đá đổ hết thùng rác trong văn phòng!

Tiện nhân, đi quét dọn vệ sinh đi!

"Tiểu Hạ à."

Hạ Chí ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía ông quản lý hói đầu, nói: "Làm sao vậy?"

Quản lý hói đầu khó được săn sóc nói: "Tâm tình không tốt à?"

"Không có." Cố gắng nặn ra một nụ cười, Hạ Chí nói: "Có chuyện gì thế quản lý?"

"Chỉ đến xem cậu thôi mà." Vẻ mặt của quản lý hói đầu có chút kì dị, nói xong cũng không rời đi, một lúc sau dường như mới hạ quyết tâm nói, "Tiểu Hạ, đến đây với tôi một chút."

"Vâng." Hạ Chí không hiểu làm sao đi theo vào phòng nghỉ của nhân viên, nhìn quản lý đóng cửa phòng lại, lại khóa kĩ mới quay ra nhìn gã khiến gã càng thêm lấy làm lạ: "Quản lý, ông có sao không?"

"Không có việc gì không có việc gì." Quản lý vẫn là vẻ mặt như cũ, ông nở nụ cười, lau lau cái trán trụi lủi của mình, nói: "Tiểu Hạ à, kì thật tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo cậu."

Thấy quản lý xán lại gần, Hạ Chí bất giác lùi về sau, nhỏ giọng như đang chuẩn bị làm việc xấu nói: "Gì thế?"

Quản lý hói đầu dường như có việc rất khó nói, mãi ông mới lắp bắp ra khỏi miệng: "Thì, cậu... có phải có tâm đắc gì trong việc làm bên thứ ba không?"

Hạ Chí sửng sốt, còn cho rằng mình nghe lầm, gã lặp lại: "Tâm đắc trong việc làm bên thứ ba?"

"Ừ." Quản lý dường như cuối cùng nói ra được nên thoải mái hơn rất nhiều, "Tâm đắc trong sự nghiệp làm người thứ 3 của cậu ấy."

"......"

Vài giây sau, Hạ Chí nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng nghỉ, vừa đi vừa gào: "Quản lý, ông tưởng rằng tôi là loại người gì hả!"

"Đừng nóng giận mà!" Quản lý đi theo sau, ăn nói khép nép: "Đừng nóng giận đừng nóng giận! Tôi không có ý nói cậu là người thứ 3... Ý của tôi là, trên báo đều nói thế."

"Trên báo nói là thật sao? Thật sao? Thật sao? Thật sao?" Hạ Chí đã giận đến mức nói năng lộn xộn, "Ông, ông, hình tượng của ông đâu? Liêm sỉ đâu? Quản lý, ông khiến tôi quá thất vọng!"

Đầu hói của quản lý lúc này đã rịn ra mồ hôi, ông vừa lấy khăn tay ra run cầm cập lau, tay kia kéo lấy tay áo Hạ Chí: "Cậu nhỏ giọng chút cái đã, không phải tôi chỉ hỏi một chút sao?"

"Ông đi mà hỏi người khác!"

Hạ Chí tức giận gạt tay quản lý đi, trở về bàn làm việc của mình một mình tức giận. Gã nhịn không được oán giận với Diệp Hiệp, gã quả thật rất tức giận. May mắn là, Diệp Hiệp lúc nào cũng luôn hiểu và thông cảm cho gã, nhẫn nại nghe gã oán giận, nghe xong lại nói đúng điểm mấu chốt.

"Quản lý của cậu là gay à?"

"Đâu có, con ông ta sắp lên trung học cả rồi."

"Vậy tại sao ông ta lại hỏi chuyện cậu làm bên thứ ba?"

"Sao tôi biết được, đám người kia rồi sẽ có một ngày chết vì cái mồm của họ, tôi nói cho anh biết..."

"Không phải, ý tôi là, cậu là gay, người thứ 3 trên báo cũng là gay, quản lý nếu không phải gay thì hỏi cậu làm gì?"

Hạ Chí nghe vậy, giật mình: "Ờ nhỉ?"

CHƯƠNG 161

Trong ấn tượng của Hạ Chí, quản lý hói đầu chính là một ông quản lý hói đầu, không phải người nào đó cụ thể mà là đại biểu cho hình tượng của rất nhiều người đàn ông trung niên: Có chút quyền thế, lòng không mang chí lớn, năng lực không tốt, hà khắc với cấp dưới nhưng cũng không rất hà khắc, nịnh bợ thủ trưởng không ai bằng, gia đình yên ổn sự nghiệp vô vọng... chính là người đàn ông trung niên quen thuộc nhất trong xã hội.

Quản lý hói đầu có một cậu con trai 17 tuổi, chính là thời kì phản nghịch không nghe dạy bảo, vào những lần công ty chi tiền cho gia đình nhân viên đi du lịch, cấp dưới thường xuyên thấy được cảnh cậu ta ngang nhiên chống đối cha mình. Về phần vợ của quản lý hói đầu, mọi người cũng chưa có ấn tượng gì, chỉ lờ mờ nhớ đến đó là một người phụ nữ nội trợ trung niên có phần cũ kĩ quá hạn, không có việc làm, chỉ ở nhà hầu hạ chồng con.

Diệp Hiệp nhắc đến việc này, Hạ Chí lập tức phản bác: "Không có khả năng, quản lý hói đầu nhìn đâu có giống gay."

"Trước kia đến Mễ Kiến An cậu còn cảm giác không phải gay cơ mà." Diệp Hiệp thuận miệng nói, "Tôi đã nói rồi đấy thôi, thái độ của ông ta đối với sự kiện cậu come out rất lạ."

"Đấy là ảo giác của anh thôi đúng không?" Hạ Chí không để ý, "Có lẽ ông ta thuộc về đám người ủng hộ đồng tính thì sao? Với cả, ông ta kết hôn cũng phải 20 năm rồi, chắc cũng gần 50 tuổi, lúc này tìm đàn ông là bị điên à?"

"Cũng không nhất định là ông ta tìm tình nhân là nam giới, cũng có thể là vì bị áp lực gì đó nên bản tính gay thức dậy, lại cảm giác con lớn, hơn nữa vì chuyện của cậu kích thích đến nên cảm giác đã đến lúc tìm mùa xuân thứ hai."

Đối với phỏng đoán này của Diệp Hiệp, thái độ của Hạ Chí chỉ có một: "Hừ!"

Ngày hôm sau đi làm, không đến 10 phút, quản lý hói đầu liền lén lút gọi Hạ Chí vào văn phòng mình, xoa hai tay lâu tới mức Hạ Chí sắp mất hết kiên nhẫn mới làm ra quyết tâm mà nói: "Kì thật, tôi ly hôn với vợ tôi rồi."

Vẻ mặt Hạ Chí như bị sét đánh ngang người.

Quản lý hói đầu hiện ra vài phần xấu hổ, ông hắng hắng giọng, thì thào nói: "Nhiều năm như vậy tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mà, sau khi nhìn thấy người kia tôi mới phát hiện cái gì gọi là tình yêu. Tôi rất thích, vô cùng thích."

Vẻ mặt của Hạ Chí không chỉ là bị sét đánh nữa, gã khiếp sợ đến mức thạch hóa một lúc, đến khi phục hồi lại chuyện thứ nhất chính là cẩn thận thử hỏi: "Quản lý, người ông thích... sẽ không phải là nam giới đấy chứ?"

Quản lý dường như bị nói trúng tâm sự, nhăn nhăn nhó nhó nghiêng đầu, cả người viết rành rành mấy chữ – tớ đang ngượng!

Hạ Chí hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại mới nói: "Vậy, ông... Người mà ông thích ấy, có phải đã có nửa kia không?"

Hai má của quản lý lúc này càng thêm đỏ, nếu không phải Hạ Chí dịch nhầm thì nó hẳn là – cậu làm tớ ngượng quá đi

Nhìn thấy một người đàn ông gần 50 tuổi mang theo đỉnh đầu hói bóng loáng làm ra bộ dáng của một thiếu nữ lần đầu tiên cảm nắng khiến Hạ Chí như thể nhìn thấy quỷ, gã chạy như vắt chân lên cổ ra khỏi văn phòng, thẳng đến buổi tối vẫn không thoát khỏi cảm giác kinh dị ấy, cả người gã hốt hoảng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Hiệp, hồn bay đi đâu không biết.

Diệp Hiệp sớm đã nghe được toàn bộ sự tình qua Hạ Chí, anh cũng không vì việc mình đoán đúng mà đắc ý, chỉ là cảm giác biểu hiện của Hạ Chí có chút kì quái: "Cậu lại có cảm tưởng gì?"

"Không có gì cả, tôi chỉ là chán ghét loại người rõ ràng mình là gay lại đi kết hôn với phụ nữ như lão ta." Hạ Chí bĩu môi, phát biểu ý tưởng của mình, "Chính là vì những người như thế mà gay thật sự mới bị người khác hiểu lầm, cảm giác đây là một căn bệnh có thể uốn nắn chữa trị được, chỉ cần vượt qua được là sẽ khỏe, thật là phiền."

Diệp Hiệp tò mò hỏi: "Có người từng muốn uốn nắn cho cậu?"

"Trước kia dì từng nói qua, nhưng dù sao cũng không quá nghiêm khắc." Mặt mũi Hạ Chí dài ra, dường như như đến kí ức nào đó không vui, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Diệp Hiệp thuận miệng nói: "Có gì quan trọng đâu, cậu là song tính luyến, lại nói trong giới gay phần lớn đều là song, chung quy xã hội này chủ yếu vẫn là khác phái luyến."

Hạ Chí mím chặt môi không nói gì, cúi đầu bới cơm không ngừng.

Diệp Hiệp đột nhiên nhớ tới trước kia Hạ Chí từng vô tình nói rằng "không biết có phải mình biến thành gay là vì ảnh hưởng của thơ ấu không", chẳng qua chuyện này đương nhiên không thể dễ dàng hỏi ra, chuyện đã qua tốt nhất cứ cho nó qua đi.

"Thấy hiện giờ cậu với dì cậu thân như vậy, xem ra lần uốn nắn đó hẳn là không quá kịch liệt." Diệp Hiệp có chút đùa giỡn nói, "Lại nói, tính tính tuổi của quản lý các cậu, thời của ông ta đồng tính luyến ái vẫn gặp rất nhiều cản trở, xã hội còn kì thị nhiều, áp lực của ông ta hẳn sẽ rất lớn. Có lẽ trước kia ông ta cũng không hiểu đồng tính luyến ái là cái gì, kết hôn sinh con, tuổi lớn tính dục cũng theo đó nhạt dần, có lẽ khi đó mới bắt đầu nghi ngờ mình liệu có phải là đồng tính hay không, hơn nữa gia đình ổn định, giữa vợ chồng không có vấn đề, nếu ông ta đã hết nghĩa vụ người chồng của mình thì việc này cũng chỉ có thể như vậy."

Hạ Chí nghe nghe, trong lòng có vài phần hiểu ra, nhưng lại khiến gã càng không muốn dính vào chuyện này.

"Dù sao tôi mặc kệ." Gã hạ quyết tâm, "Ông ta muốn như thế nào thì mặc kệ ông ta, đừng gây chuyện cho tôi là được."

Diệp Hiệp nhíu mày, thở dài: "Đây cũng không phải là việc cậu có thể quyết định."

Đây quả thật không phải là việc Hạ Chí có thể quyết định, chung quy vẫn phải đi làm, mỗi lần vô tình đụng phải quản lý hói đầu, nhìn thấy cặp mắt u oán kia cũng đủ cho cả người gã run lên, nửa ngày cũng không lấy lại hồn được. Kể từ đó, hiệu suất đi làm của gã cũng giảm mạnh, công điểm tháng này mắt thấy liền muốn hoàn toàn không được, nhìn bảng chấm công, gã chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.

Cuối cùng, sau khi lại một lần nữa đối diện với cặp mắt ngập nước của ông quản lý hói đầu, Hạ Chí phá vỡ, kéo quản lý chạy đến cầu thang thoát hiểm, tức giận nói: "Quản lý, đến cùng thì ông muốn như thế nào hả?"

"Tôi, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, đàn ông với đàn ông là làm cách nào, ờm, ở chung... không, theo đuổi?"

Quản lý hói đầu lần này cuối cùng cũng mang theo chỉ số thông minh đến, không đề cậu chút nào đến chuyện 'người thứ 3', dùng thái độ khiêm tốn chờ dạy bảo thoạt nhìn bình thường hơn rất nhiều.

Cơn giận của Hạ Chí không có chỗ phát ra, muốn gã lập tức cầm ra kế hoạch đến là hoàn toàn không có khả năng, gã chỉ thuận miệng có lệ vài câu rồi lại trốn chạy. Sau khi về nhà mới bắt đầu vắt óc suy nghĩ tìm đủ mọi phương pháp, hết cái này đến cái khác, làm kế hoạch thâu đêm, cuối cùng Diệp Hiệp chịu không nổi, ngày hôm sau mệt mỏi nói: "Cậu mời ông quản lý đến nhà ăn cơm đi, tôi giúp ông ta nghĩ cách."

Quản lý hói đầu đúng giờ đến nhà, mặc một chiếc áo khoác rõ ràng là của cậu con trai, quần là một chiếc quần thể thao nhăn nhúm, dưới chân cũng là một đôi giày thể thao, trên tay xách một con vịt đến làm quà, đỉnh đầu lúc này lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc quật cường bám trụ trên đầu ông lúc này dán chặt lấy da đầu như thể răng lược.

Diệp Hiệp còn chưa có cơ hội tham gia du lịch cho người nhà nhân viên do công ty tổ chức nên cũng chưa từng gặp qua ông, lúc này thấy mặt liền sửng sốt vài giây, sau đó yên lặng nhận lấy món quà của ông.

Đợi hai bên ngồi xuống sô pha, lại khách sáo vài câu, quản lý mới lấy ra tấm ảnh 'người trong lòng' như cầm báo vật cho hai người xem, vẻ mặt Diệp Hiệp lúc này một lần nữa thay đổi, thừa lúc Hạ Chí đi phòng bếp pha trà anh liền đi theo, vừa pha lá trà mình thích nhất vừa nói: "Ông quản lý nhà cậu không đuổi được."

Hạ Chí gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Chết đến không thể lại chết."

"Ừ."

CHƯƠNG 162

Việc ông quản lý hói đầu lấy ra một bức ảnh chụp chung đứng đắn khiến Diệp Hiệp khá là bất ngờ, anh còn tưởng rằng đó sẽ là một bức hình chụp lén hoặc đại loại như vậy. Hai người trong ảnh chụp nhìn rất vui vẻ, tươi cười choàng vai nhau, nhìn tựa như hai người bạn tốt. Chỉ là, hai nhân vật lại hoàn toàn khác biệt nhau, một là người trung niên bụng phệ đầu hói sáng lóa, người kia lại trẻ trung đẹp trai tự tin phong độ khó ai bì nổi.

Trước không nói đến chuyện địa vị xã hội, giáo dưỡng cá nhân, mị lực, tài năng... những thứ thêm điểm cho từng người, chỉ cần nhìn ảnh chụp này đã khiến người ta cảm giác không thích hợp, hận không thể xé bức hình ra thành hai nửa.

Nhìn thấy tấm ảnh, trong đầu Diệp Hiệp nháy mắt hiện ra ba chữ, cũng là câu nói vô tình mà anh nói với Hạ Chí: "Không thích hợp."

"Biết đâu còn có cơ hội thì sao?" Hạ Chí nghe xong nhỏ giọng nỏi, "Ở mặt ngoài hai người thoạt nhìn chênh lệch quá lớn, thế nhưng có lẽ có thể bù lại ở chỗ khác."

Diệp Hiệp nhấp một ngụm trà, chậm rì rì hỏi: "Ví dụ?"

Hạ Chí giơ ngón tay ra đếm: "Tài sản này, quyền lực này, năng lực này, săn sóc này."

"Nếu cậu cảm giác vị quản lý này của cậu có đủ cả quyền lực tài sản năng lực lại có thể săn sóc toàn tâm toàn ý với người mình yêu đến chết, cậu lại độc thân, cậu chịu nhận ông ta không?"

"......"

Hạ Chí yên lặng quay đầu, đáp án không cần nói cũng biết.

Diệp Hiệp thở dài: "Chúng ta là gay, cậu gặp gay nào không thích giai đẹp chưa?"

"Khác phái luyến không phải cũng yêu bằng mắt đấy sao!?" Hạ Chí uống cà phê, bất bình nói.

"Không sai, nhân loại chính là một loài động vật nông cạn." Diệp Hiệp không chút để ý nói, anh nhìn vào tủ trà của mình, do dự một chút mới lựa chọn một lọ hơi quý, cầm trong tay hai giây lại đổi sang một lọ kém quý hơn: "Pha trà cho quản lý của cậu rồi đưa ông ta về đi."

Quản lý hói đầu ngồi co quắp trong phòng khách, hai tay đặt trên đầu gối, hai mắt nhìn chăm chú xuống bàn, thoạt nhìn như một cậu học sinh tiểu học, cũng không có dị nghị gì khi Diệp Hiệp và Hạ Chí vào trong bếp 'pha' trà lâu như thế, cầm lấy chén trà từ tay Hạ Chí cũng chỉ gật gật đầu nói cám ơn.

Diệp Hiệp cầm lấy tấm ảnh nhìn nhìn, nói: "Quản lý Vạn, tôi có thể hỏi một chút ông quen người này như thế nào không?"

"Quen nhau trong lúc làm việc." Vẻ mặt của quản lý nháy mắt trở nên mềm mại, tuy rằng thoạt nhìn rất ghê tởm, cặp mắt híp của ông đảo quanh giữa Diệp Hiệp và Hạ Chí, dường như biết được hai người nghĩ gì, ông ta nói, "Cậu ấy không phải là người đến thuê đòi nợ, cũng không phải người thiếu nợ, chỉ là kế toán của một người thuê đòi nợ, tôi có gặp cậu ấy vài lần, cậu ấy còn mời tôi uống rượu." Sau đó ông lại ấp úng nói, "Kì thật tôi cảm giác chính là vào thời điểm này chúng tôi thích lẫn nhau."

Hạ Chí ngẩn ra, nhịn mãi vẫn không được: "Quản lý, ông từ chỗ nào nhìn ra được hai người thích lẫn nhau."

Quản lý cũng ngẩn ra, ông lập tức chần chờ nói: "Cậu ta nhiệt tình với tôi lắm!"

Khóe mắt Hạ Chí giật giật, nói: "Quản lý, ông đều sắp 50 cả rồi, làm việc nhiều năm như thế..."

"Tôi biết cậu muốn nói ý tưởng của tôi là không hiện thực." Mặt quản lý nháy mắt trở nên đỏ bừng, ông cúi đầu lắp bắp nói, "Chỉ, chỉ là, tôi cảm giác cậu ấy hình như có, có ý đồ trong mặt này."

"Ông có ví dụ nào không?" Diệp Hiệp xen mồm hỏi.

Mặt quản lý càng đỏ hơn, trên mặt còn có vài phần mơ mộng: "Cậu ta đưa rượu mình đã uống cho tôi uống nốt."

Hạ Chí: "......"

Diệp Hiệp giả vờ khụ vài cái, nói: "Quản lý Vạn, chúng ta trước không nói chuyện người kia, ông cần phải biết trước, tuy nói bây giờ xã hội mở ra hơn, nhưng gay vẫn phải chịu rất nhiều áp lực cùng với sự kì thị..."

"Tôi không sợ!" Quản lý đột nhiên cao giọng lên, dùng thái độ đầy nghiêm túc nói với hai người, "Tôi đã ly hôn với vợ tôi, tôi muốn theo đuổi tình yêu đích thực của mình! Dù chuyện gì có xảy ra cũng không thể ngăn cản tôi lại được! Đời này tôi đã phí phạm rất nhiều thời gian, không thể lại lãng phí nữa!"

Diệp Hiệp: "......"

Hạ Chí đã không muốn nói gì nữa, cúi đầu chăm chú uống trà.

Phòng khách bên trong trầm mặc, nhưng cứ trầm mặc nữa cũng không phải là cách, đến trước khi không khí xấu hổ đến không có thuốc chữa, Diệp Hiệp mở miệng: "Vậy ngài xác định người ta có bạn trai sao?"

Vừa hỏi vậy, quản lý liền xẹp xuống, ông cúi đầu thở dài: "Tôi từng thấy cậu ta hôn môi với người đàn ông khác, cũng vì thế mà tôi biết cậu ấy là gay."

Hạ Chí thoáng liếc nhìn về phía Diệp Hiệp, tự biết đuối lý cúi đầu, mặc kệ thế nào chuyện này đều không tốt, nếu thành công ── tuy rằng xác xuất còn nhỏ hơn cả sao chổi đâm vào địa cầu ── nhưng nếu lỡ thành công, bọn họ chính là 'hung thủ' chia rẽ một đôi người yêu, nếu không thành công, quản lý hói đầu dù sao đều đã ly hôn, hơn nữa thoạt nhìn con không ngại việc come out, thật đúng là không thành công cũng thành nhân.

"Quản lý Vạn, tôi cảm giác vấn đề mấu chốt lúc này không phải là ông đi theo đuổi người ta hay không, mà là trước hết khiến chính mình thoạt nhìn giống gay." Diệp Hiệp không tiếp tục an ủi mà chuyển lời bịa chuyện, "Nếu giờ ông đi thổ lộ với người ta, đầu tiên người ta không quen, thứ hai nhìn ông không giống gay, làm sao mà người ta nhận dễ dàng được? Như vậy ai nấy đều sẽ xấu hổ, cho nên ông trước hết vẫn cứ trang điểm bản thân đi cái đã."

Quản lý hói đầu nhìn nhìn Hạ Chí, đầy mặt thần bí lại gần hạ giọng hỏi: "Có phải đây là bí tịch thành công khiến cậu đạp đổ chính thất không hả?"

Diệp Hiệp: "......"

Sắc mặt Hạ Chí đảo quanh giữa tức giận cùng với dở khóc dở cười một lát, cuối cùng gã nói: "Quản lý, như vậy, để tôi giúp ông định ra một kế hoạch toàn diện!"

Quản lý nói: "Kế hoạch?"

"Đúng vậy." Hạ Chí cố gắng khiến mình thoạt nhìn nghiêm túc vô cùng, "Ông phải nghĩ cách hoàn thiện bản thân, cố gắng tăng lên, tích lũy lâu dài hiệu quả, như vậy thành công sẽ đến như trở bàn tay."

Quản lý nghe vô cùng chăm chú, nhưng đến khi nghe xong ông lại khó hiểu nhíu mày, cảm giác lời này rất quen tai, suy nghĩ một lát mới nói: "Hình như đây là quy tắc nghề nghiệp của công ty chúng ta thì phải?"

"Đây chỉ là một chuẩn mực phổ biến mà thôi." Hạ Chí nói đầy nghiêm túc, "Đầu tiên, ông phải bắt đầu từ ăn chay."

Diệp Hiệp giật giật mắt, không nói gì, yên lặng uống trà. Hạ Chí thì lặp đi lặp lại nhấn mạnh phải ăn chay, ăn chay thì mọi chuyện may mắn, giải quyết được mọi vấn đề, tóm lại, "Một ngày ăn chay 3 bữa, mỗi ngày chạy 3km, làm 20 lần hít đất cùng với chống đẩy 100 lần, tốt nhất là đến phòng tập thuê một huấn luyện viên chuyên nghiệp", đây chính là toàn bộ kế hoạch của gã, cũng chính là "Chân lý làm gay".

Quản lý hói đầu nghiêm túc lắng nghe, sau đó kích động về nhà chấp hành.

Đến khi đóng cửa lại Diệp Hiệp mới hỏi: "Căn bản cậu trả thù đúng không? Vì mình phải ăn chay cho nên muốn người khác cũng ăn chay."

Hạ Chí bình tĩnh nói: "Đáng đời, ai bảo ông ta gọi tôi là người thứ ba!"

Diệp Hiệp cười nói: "Cậu không sợ ông ta giảm béo đến mức gặp chuyện không may à?"

Hạ Chí tỏ vẻ khinh thường: "Sẽ không, bệnh tim mạch tiểu đường của ông ta còn nghiệp trọng hơn cả tôi cơ mà!"

"... Vậy à?"

"Đương nhiên!"

"Vậy đến bao giờ thì cậu chuẩn bị đi kiểm tra?"

"......"

CHƯƠNG 163

Hạ Chí bị Diệp Hiệp ép đi bệnh viện kiểm tra, dù cho gã đã nói vô số lần "tôi căn bản không có không thoải mái, hoàn toàn bình thường", chỉ tiếc là Diệp Hiệp không hề bỏ những lời này vào tai. Ở chung đã lâu, gã biết rõ Diệp Hiệp có vô số thủ đoạn ép gã vào khuôn khổ, lựa chọn tốt nhất vẫn là đầu hàng trước, còn có thể đàm phán hòa bình xin chút điều kiện.

Cuối cùng, gã đàm phán được "Nếu kết quả kiểm tra tốt liền có thể ngừng ăn chay", vì điều kiện mê người này mà bắt đầu chờ mong ngày kiểm tra, đồng thời một lần nữa dấy lên quyết tâm ăn chay ── chuyện trong nhà chỉ có người nhà với nhau biết, chắc chắn giờ đi kiểm tra gã vẫn sẽ còn tam cao. Phiền phức nhất còn không phải ở nhà cùng công ty mà là xã giao, uống rượu là điều không thể tránh.

Thịt có thể không ăn, rượu lại tuyệt đối không thoát được, phần lớn bệnh tật của Hạ Chí là từ bàn rượu đến, cứ việc đến giờ còn chưa có bụng trống nhưng gã và Diệp Hiệp đã cam chịu đây là chuyện sớm muộn. Cho nên, gã vô cùng kinh ngạc trước việc quản lý Vạn có thể kiên trì không uống rượu không ăn thịt.

Sau khi lừa xong quản lý, Hạ Chí kì thật không chú ý đến việc này về sau thế nào nữa, chung quy, đối tượng mà quản lý theo đuổi so với ông ta chênh lệch quá lớn, nếu có thể đuổi theo được, chỉ có thể nói người kia bị mù.

Nhưng gã hiển nhiên đã xem nhẹ quyết tâm của quản lý hói đầu, đến ngày thứ ba, và buổi tối uống rượu xã giao, gã nghe được quản lý nói: "Xin lỗi, mấy hôm trước bệnh tim của tôi tái phát phải nằm viện, hôm nay không thể uống rượu được."

Hạ Chí mở to mắt, đầy mặt kinh ngạc, muốn nói gì đó lại ngậm miệng.

Khách hàng hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, giọng mang theo mất hứng nói: "Chẳng lẽ quản lý Vạn khinh thường chúng tôi sao?"

"Sao lại thế chứ!" Quản lý cười cười, không biết vì sao, Hạ Chí cảm giác dạo này quản lý càng ngày càng 'yểu điệu', cười rộ lên thật sự là vừa ghê tởm lại vừa biến thái, căn bản không thể nhìn được, "Tiểu Hạ, nào, bồi Tổng quản lý Trương uống một chén."

Hạ Chí sửng sốt, lập tức nổi giận: Đù, ông tưởng ông không uống bảo tôi uống là tôi uống chắc! Tôi còn muốn sớm hủy lệnh ăn chay đâu!

Hạ Chí đầy mặt thành khẩn nói: "Quản lý, dạo này tôi vẫn đau phong thấp, vẫn là ông đến đi! Ông tửu lượng tốt!"

Quản lý sửng sốt, lập tức nghiêm mặt: "Tiểu Hạ, người trẻ tuổi sao có thể bị phong thấp được! Nào nào nào, cạn chén này!"

"Quản lý! Tôi tam cao lâu năm rồi! Ông cũng đã xem giấy kiểm tra sức khỏe của tôi! Chúng ta cần phải nhận rõ hiện thực!"

"Tiểu Hạ! Người trẻ tuổi sợ gì tam cao!"

"Quản lý! Đây không phải sợ! Nó có lý do cả! Hơn nữa ông rõ ràng thi uống rượu hạng nhất trong ngày hội uống rượu của công ty, tiền thưởng những 5 ngàn đồng cơ mà!"

"Tuổi còn trẻ đừng có mà nói lung tung!"

"Quản lý, tôi nói lung tung chỗ nào chứ!"

Hai người càng nói càng lớn tiếng, vạch mặt nhau không nương tay, đến khi hai người phục hồi tinh thần liền thấy được ánh mắt lãnh đạm của khách hàng. Đương nhiên, hợp đồng này không thành công, không những thế, sau khi chuyện trên bàn rượu truyền về công ty, mọi người đều cười nhạo bọn họ, quản lý hói đầu cũng không may mắn thoát được.

Trong văn phòng, Hạ Chí và quản lý hói đầu nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quản lý nói trước: "Tiểu Hạ à, người trẻ tuổi không thể sợ được!"

"Tôi sợ cái gì chứ! Không phải tôi cũng tam cao sao?" Hạ Chí tức giận, "Ông thật đúng là chuẩn bị ăn uống điều độ giảm béo à?"

"Đúng!" Quản lý vỗ bàn, "Nếu đã hạ quyết tâm thì nhất định phải làm được! Tôi đã sống nửa đời người nhưng đây là lần đầu tiên tôi kích động như thế, tôi nhất định phải làm được!"

Nhưng là, ông làm được cũng chưa chắc đã đuổi đến được.

Hạ Chí nuốt những lời kia vào bụng, trong lòng bỗng dưng có chút phiền muộn, thở dài, gã nói: "Vậy đi, lần sau nếu lại có chuyện này chúng ta liền mang Tiểu Uông đi."

Quản lý gật đầu, vung tay lên: "Rất tốt, cứ như thế đi."

Tiểu Uông là người mới vào công ty, tuổi trẻ gà con cái gì cũng chưa biết, hơn nữa nghe nói tửu lượng không sai. Hạ Chí trước khi đi ra ngoài nói với Tiểu Uông đủ loại "người trẻ tuổi chăm chỉ làm việc, tiền đồ vô lượng", cậu nhóc mới vào nghề kích động đến mức mặt đỏ bừng, tỏ vẻ nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.

Lại cách một ngày, Hạ Chí và quản lý cùng mang theo Tiểu Uông hiên ngang đi xã giao, Tiểu Uông uống đổ cả bàn tiệc, hai người vui vẻ vô cùng, kế hoạch ăn chay cuối cùng có thể miễn cưỡng tiếp tục tiến hành.

Ngày tháng qua mau, những ngày nóng bức nhất của mùa hè cũng biến mất, nhiệt độ không khí không còn quá mức khô nóng, sẽ không lại hở một cái mồ hôi ướt sũng, đối với người hàng ngày phải mặc vest đi làm như Hạ Chí mà nói thật sự là một chuyện rất may, đồng thời cũng càng thêm chờ đợi mùa thu đến.

Khi Diệp Hiệp hỏi chuyện của quản lý, lúc đầu Hạ Chí còn chưa nhớ ra được: "Quản lý làm sao?"

"Không phải cậu nói ông ta đang giảm béo sao?"

Hạ Chí vẫn không hiểu: "Ông ta giảm béo thì làm sao?"

Diệp Hiệp cũng sửng sốt, nói: "Không phải ông ta muốn theo đuổi người sao? Chẳng lẽ việc này xong rồi?"

Nói đến đây Hạ Chí mới giật mình nhớ ra: "Ồ, không đâu, vẫn còn đang giảm béo."

"Ăn chay lâu như thế kiểu gì cũng có chút hiệu quả chứ?"

Hạ Chí nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, nói: "Tôi không nhìn ra được, hay gọi ông ta đến ăn bữa cơm nhá?"

Bởi vì "tình hữu nghị cùng chung chiến đấu" mà quan hệ giữa Hạ Chí và quản lý tiến triển rất nhanh, gọi tới ăn cơm quản lý cũng đến ngay lập tức.

"Ừ, tối nay luôn chứ?"

"Đi."

Bữa ăn cứ thế được đặt ra, Diệp Hiệp cũng không để ý, buổi tối anh trở về muộn, bước vào cửa thấy được quản lý liền sửng sốt.

Cũng không biết quản lý làm cách nào, nửa tháng này bụng nhỏ đi một vòng, cả người đứng thẳng, đầu hói tuy rằng bất lực nhưng tốt xấu cũng không bóng nhẫy. Bởi vì ngồi văn phòng nhiều năm, chỉ qua lại giữa nhà và xe, làn da đủ mịn đủ trắng, cả người thoạt nhìn có phần đầy đặn phúc hậu. Đáng tiếc thẩm mĩ vẫn không đổi, tan tầm liền đến thẳng đây, cả người mặc một bộ vest rẻ tiền, quần ống rộng rãi không vừa vặn chút nào.

Diệp Hiệp vừa hàn huyên với quản lý hai câu Hạ Chí liền gọi từ trong phòng bếp: "Đến giúp tôi một tay."

Diệp Hiệp xin lỗi cười cười với quản lý sau đó phi vào phòng bếp, Hạ Chí lúc này thấp giọng lén lút hỏi: "Thế nào?"

"Cũng không sai." Diệp Hiệp ngầm hiểu nói, "Cậu không thấy ông ta thay đổi sao?"

Hạ Chí không để ý nói: "Ngày nào cũng thấy nên tôi cũng không thực sự có cảm giác gì cả, nếu vậy là có hi vọng à?"

"Không có." Diệp Hiệp dứt khoát trả lời, "Nhưng quả thật có không ít thay đổi, chỉ là mắt thẩm mĩ vẫn không xong."

Hạ Chí rướn cổ liếc nhìn vào phòng khách, nghi ngờ nói: "Thật sự thay đổi lớn lắm á?"

Diệp Hiệp gật gật đầu, nói: "Vậy đi, chúng ta lại cải tạo ông ta một chút rồi bảo ông ta đi tỏ tình, như thế ông ta liền sẽ hết hi vọng."

Diệp Hiệp chậm rì rì hỏi: "Ông ta thật sự còn kiên trì muốn theo đuổi cơ à?"

"Đúng thế, lúc nào cũng lải nhải với tôi người kia giỏi như thế nào như thế nào, đờ, đã lâu lắm rồi cũng không liên lạc mà ông ta vẫn cảm giác đối phương có ý tứ."

"Có lẽ trong lòng biết rõ nhưng không dám thừa nhận." Diệp Hiệp nhún nhún vai, "Trả giá lớn thế cơ mà."

Hạ Chí trong lòng thầm sung sướng một lát mới nói: "Cuối tuần này tôi dẫn ông ta đi thoát xác!"

CHƯƠNG 164

Làm một gay, bản thân Hạ Chí vẫn có những yếu tố cơ bản nhất của gay, ví dụ như yêu sạch sẽ, yêu thích làm đẹp, am hiểu thời trang...

Lúc mới về ở cùng Diệp Hiệp, Diệp Hiệp tỏ vẻ cười nhạt trước điều này ── đến cả mặt nạ đắp mặt đắp mũi còn không phân biệt được thì còn nói cái gì là nắm rõ căn bản về gay?

Hạ Chí hoàn toàn không phục: "Tôi chỉ rất bận mà thôi, ai có thời gian đùa nghịch mấy thứ của bọn trẻ con ấy chứ!?"

"Cậu nhìn tóc cậu xem." Diệp Hiệp bình tĩnh phản bác, "Đến ruồi muỗi còn không đậu lên nổi."

"Anh có ý gì?"

"Trượt ngã chứ sao."

"......"

Hạ Chí lười tranh luận loại chuyện này với Diệp Hiệp, đương nhiên trong lòng là không phục, lúc này đây khó có được quản lý muốn biểu diễn thoát xác nên gã đương nhiên phải biểu hiện cho thật tốt.

"Quản lý, chủ nhật ông đi ra ngoài cùng tôi, chúng ta đi dạo phố."

Quản lý đang khen ngợi đĩa thịt trên bàn, vừa ăn ông vừa hỏi: "Đi dạo phố làm gì?"

"Trang điểm cho ông một chút." Hạ Chí hào hứng nói, "Ông như bây giờ là không được, làm gay không đẹp trai sao có thể chấp nhận được?"

"Ừ, tôi biết." Quản lý nhét thịt vào miệng, nhồm nhoàm gật đầu nói, "Theo đuổi người khác đương nhiên phải làm vậy."

Sau khi quản lý rời đi, Hạ Chí hếch cằm lên với Diệp Hiệp, nói: "Cứ nhìn xem."

Diệp Hiệp hoàn toàn không nhìn, vô cùng có lệ: "Ừ, tôi nhìn."

"Nhìn mà xem, tôi chắc chắn sẽ..."

"Sẽ cải tạo quản lý hói đầu thành quản lý đẹp trai?"

"Có lẽ thế." Hạ Chí hơi có chút nản lỏng, sau đó lập tức xốc lại tinh thần: "Ít nhất tôi có thể giúp quản lý trông ra hồn!"

"Nói cách khác cậu cảm giác quản lý hiện giờ không ra hồn?"

"Cũng có tí ra hồn."

"Là bao nhiêu?"

"47.34%?" Hạ Chí chần chờ nói.

"Chỗ 0.34 là từ đâu ra?"

"Sao anh phiền thế nhỉ!"

Diệp Hiệp liếc mắt về phía Hạ Chí.

"... Tôi yêu anh."

Diệp Hiệp gật gật đầu, xoay người đi vào bếp. Hạ Chí nhẹ nhàng thở ra, âm thầm hạ quyết tâm, lúc này dù có thế nào cũng phải khiến Diệp Hiệp nhìn gã với cặp mắt khác xưa mới được!

Chủ nhật là một ngày âm u, Hạ Chí và quản lý hẹn nhau tại khu buôn bán ở trung tâm thành phố, đợi từ sớm, kết quả là chờ mãi chẳng thấy bóng người đâu, đến tận khi quá giờ hẹn hơn nửa tiếng quản lý mới gọi điện đến: "Xin lỗi, con tôi đến đây, chúng ta sửa vào buổi chiều được không?"

Giờ có thể nói không được sao?

Một mình Hạ Chí đi dạo quanh khu buôn bán cả buổi sáng, giữa lúc đấy gọi điện quấy rối Diệp Hiệp mấy lần, đến tận khi Diệp Hiệp tắt máy mới thôi. Vất vả lắm mới đợi được đến buổi chiều, quản lý mang theo cả người hôi rình mùi mồ hôi chạy đến, ông thở hổn hển nói: "Có lỗi quá, con tôi cứ đòi tôi đi mua máy chơi game cùng nên chậm mất. Chúng ta đi thôi chứ?"

Hạ Chí tức giận đưa quản lý đến cửa hàng mình đã chọn, cửa hàng kia gã thèm lâu rồi, chỉ là trong túi không đủ nên vẫn không thể thực hiện được nguyện vọng thích gì mua nấy, lúc này tuy không phải mua cho mình nhưng tốt xấu khí thế này vẫn có, coi như là cho đỡ nghiện.

Vừa vào cửa liền có một cậu nhân viên điển trai chào đói, tươi cười nồng nhiệt: "Quý khách cứ chậm rãi xem."

Hạ Chí hất cao cằm, đắc chí ngoắc tay gọi nhân viên cửa hàng, nói: "Đi, theo tôi". Dọc theo gian hàng bày đồ, vừa đi gã vừa lấy quần áo xuống, hơi làm bộ ướm ướm lên người quản lý, khoa tay múa chân vài cái rồi ném vào trong lòng nhân viên.

Đi từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt nhân viên càng lúc càng lớn, trong lòng quản lý càng lúc càng run sợ.

"Tiểu Hạ, Tiểu Hạ!" Vầng trán sáng bóng của ông chảy mồ hôi không ngớt, ông giữ chặt tay Hạ Chí ngăn cản cậu lấy tiếp, nhỏ giọng nói, "Sao mua nhiều thế? Một lần thôi sao mặc hết được!"

"Quản lý, sao ông có thể nói như thế!" Hạ Chí đầy mặt tiếc hận nhìn ông, "Ông chỉ muốn hẹn người ta ra một lần thôi sao? Không nghĩ phát triển quan hệ lâu dài sao?"

"Tôi, tôi muốn chứ..." Quản lý lấy ra một chiếc khăn nhăn nheo từ trong túi quần, vừa định lau mồ hôi đã bị Hạ Chí giật đi ném vào thùng rác, ông lưu luyến nhìn thùng rác, hỏi, "Không phải còn chưa bắt đầu sao?"

Hạ Chí quát: "Chúng ta nhất định phải có lý tưởng! Ngay từ đầu đã không có tin tưởng thì làm sao được?"

Quản lý như được Hạ Chí lắc tỉnh lại, không dám nói gì.

Hạ Chí nhanh chóng càn quét hết quầy hàng, cầm lấy ly nước chanh của nhân viên cửa hàng rồi ngồi xuống, bình tĩnh nói với ông quản lý: "Ông đi vào thay đồ, để tôi xem."

Quản lý bắt đầu ra ra vào vào phòng thử đồ.

Trong tưởng tượng của Hạ Chí, ngồi trên chỗ nghỉ của một cửa hàng bán hàng hiệu, nhìn người khác thay quần áo đi ra đi vào, đấy nhất định là 'hoạt động giải trí' của những kẻ thừa tiền. Cuối cùng lấy ra một tấm thẻ màu vàng, nói "Lấy hết", tuyệt đối nghiền áp hết thảy mọi thứ xung quanh.

Nhưng lúc này, gã tính sai.

Dáng người của quản lý quả thật có cải thiện, nhưng cặp mắt ti hí, mỡ thừa cùng với nếp nhăn sẽ không vì thế mà biến mất. Bộ vest đầu tiên chật tới mức muốn bục cúc áo đến bột thứ hai, ống tay áo dài quá cả ngón tay của ông ta bộ thứ ba vừa vặn, chỉ tiếc đường thẳng tinh tế trên ống quần khi khớp vào người quản lý lại bị hai cái đùi của ông ta biến thành đường cong.

Hạ Chí cuối cùng đành phải chấm dứt 'hoạt động giải trí' này, bởi vì nhân viên cửa hàng đã tươi cười đến nói: "Thẩm mĩ của ngài rất tuyệt, bộ quần áo này chắc chắn có thể khiến ngài đưa vị này đi ra ngoài, chỗ nào cũng không có vấn đề gì cả."

Sao cơ? Tôi mang quản lý đi ra ngoài?

Hạ Chí ngẩn ra một lúc mới hiểu được, thiếu chút nữa phun nước ra khỏi miệng, gã chỉ lung tung hai bộ quần áo nói: "Gói hai bộ này lại, quản lý, quản lý! Đừng thử nữa, chúng ta đi thôi!"

"Làm sao? Không thử nữa à?" Quản lý còn đang hào hứng mặc thử, vuốt ve quần áo trên người nói, "Còn có mấy bộ nữa mà."

"Đừng thử, đừng thử." Hạ Chí chột dạ nói, "Mau đi thôi."

Quản lý đổi về bộ đồ cũ của mình, hai người đến quầy tính tiền, hai mặt nhìn nhau.

"Quản lý, tính tiền đi thôi."

"Tôi?"

"Quần áo của ông ông không tính?"

"Nhưng..."

"Quản lý, nghĩ lại mục tiêu của ông!"

Quản lý yên lặng rút ví ra, Hạ Chí xán lại gần, ví da không những dùng đến mức bốn góc bị mòn vẹt, bên trong còn có ảnh chụp cả nhà ba người. Gã vừa định sửa lại hành vi 'vô cùng không chính xác' này thì bên tai có tiếng tru lên.

"Có phải nhầm giá rồi không vậy?" Quản lý nhảy dựng lên như bị điện giật, cầm chặt giấy tờ, vẻ mặt dữ tợn, "Cô đánh thừa hai số 0 cho tôi hả?"

Nhân viên cửa hàng cũng hoảng sợ, lắp bắp nói: "Không, không có, chính là giá, giá này."

Quản lý giận muốn sùi bọt mép, quát lớn: "Sao mấy người không đi cướp luôn cho rồi?"

Nhân viên cửa hàng chỉ sợ cũng bị dọa cho mất hồn, thốt ra: "Không phải chúng tôi đang cướp ông sao?"

Hạ Chí: "......"

Cuối cùng quản lý chỉ lấy một bộ vest, bị nhân viên cửa hàng – lúc này đã tỉnh táo lại – khinh bỉ nhìn ra đến ngoài cửa, Hạ Chí vừa định dạy dỗ lại ông ta thì lại nghe thấy một tiếng tru lên: "Tao đánh chết mày, tên tiểu tam!"

Gã có chút bất mãn ngẩng đầu, nói: "Quản lý, không phải tôi nói ông, ông... A!"

Nắm đấm nện vào người cắt ngang lời Hạ Chí, nện vào mũi gã, trong lúc ngã xuống gã nhìn thấy mặt của 'hung thủ', trong đầu bỗng nảy ra một câu: Mẹ nó sao quản lý nhìn trẻ vậy? Hình như còn cao lên?

CHƯƠNG 165

Từ sau khi Hạ Chí ở chung với Diệp Hiệp, trên thân thể gã bị 'tổn thương' không ít, đặc biệt là hạ bộ, việc này có thể viết lại thành một bản hồi kí đầy bi thảm. Thật vất vả thân thể được bình an, gã lại bị gắn cái mác kẻ phá hoại gia đình, vì là 'người thứ ba' mà bị đánh, điều này khiến cho gã tức giận không thể chịu được.

"Quản lý ông có nhầm không hả! Tôi theo đuổi ông à? Đầu ông bị nước vào hả?" Hạ Chí ôm mũi, giọng ồm ồm.

Ông cũng không nhìn mặt mũi của ông, tôi mà theo đuổi ông thì đời này bị sét đánh!

Những lời này đảo quanh họng gã chỉ trực thốt ra nhưng cuối cùng không được, gã chỉ biết oán hận trừng mắt nhìn quản lý, cùng với con của ông ta lúc này vẫn nhìn gã không thân thiện chút nào.

Con trai của quản lý năm nay 17 tuổi, phong cách hoàn toàn giống với quản lý, khác biệt duy nhất là cao lớn cường tráng hơn, cũng không biết đang chơi môn thể thao nào, cú đấm vừa rồi rất mạnh. Lúc này, cậu ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chí, hoàn toàn không có ý muốn xin lỗi.

"Tiểu Hạ, tôi xin lỗi, đây chỉ là hiểu lầm, con tôi nhầm." Quản lý cười lấy lòng, "Ngọc Trạch, mau xin lỗi chú Hạ đi con."

Thiếu niên tên Vạn Ngọc Trạch chỉ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Tôi đâu có nói gì sai, tôi có xem báo, hắn ta chính là người thứ ba!"

Hạ Chí giận muốn phát nổ, gân xanh trên trán nổi lên, gần như muốn đánh người, không ngờ lại có một giọng nói vang lên: "Hạ Chí?"

Gã nhìn về phía có tiếng gọi, vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hiệp hiện ra trước mắt. Gã bất giác buông tay đang ôm mũi, nói: "Sao anh lại đến đây?"

Ánh mắt Diệp Hiệp vừa nhìn đến máu lập tức trầm xuống, đi tới lấy ra khăn giấy bịt lên mũi Hạ Chí, hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"

"Còn chuyện gì nữa, bị người ta cho là người thứ ba đánh!" Diệp Hiệp vừa đến, vẻ phẫn nộ của Hạ Chí lập tức biến thành tủi thân, "Còn cho là tôi theo đuổi quản lý!"

Quản lý đầy mặt xấu hổ, con trai của quản lý lại nâng cằm lên, mạnh miệng nói: "Tiểu tam liền nên đánh! Gặp lần nào đánh lần đấy!"

"Mẹ kiếp mày nói ai là tiểu tam hả!" Hạ Chí không nhịn được nữa, tức giận quát, "Bố mày mới..."

"Tiểu Hạ! Tiểu Hạ!" Quản lý đột nhiên cao giọng, tay run run kéo lại Hạ Chí, "Cậu, cậu trở về nghỉ ngơi đi, được không?"

Trong lòng Hạ Chí quả thực vô cùng tức giận, nhưng thời gian lâu quan hệ giữa gã và quản lý quả thật không tệ, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của ông, lời nói cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng. Gã kéo Diệp Hiệp để rời đi, không ngờ lại không thành công. Nghiêng đầu, gã nhìn thấy Diệp Hiệp đã đứng trước mặt quản lý.

Ngữ khí của Diệp Hiệp rất lạnh: "Quản lý Vạn, ông cứ thế mà đổ nước bẩn lên đầu Hạ Chí sao?"

"Không đúng không đúng, giữa tôi và Tiểu Hạ là trong sạch." Quản lý nhìn về phía Hạ Chí xin giúp đỡ, ngắc ngứ nói, "Tôi, tôi... việc này phải nói thế nào đây! Khó nói lắm!"

Diệp Hiệp không có ý định lùi lại, không ngừng ép quản lý: "Ông định lừa dối cả đời? Điều này là không có khả năng!"

Giọng nói của quản lý càng lúc càng nhỏ: "Tôi, tôi không có."

"Tôi cảm giác ông cần phải nói ra, ở đây ngay bây giờ." Diệp Hiệp đầy vẻ 'thành khẩn' nói, "Chuyện này không thể lừa được, Hạ Chí cũng không có nghĩa vụ gánh lấy tội này cho ông."

Quản lý cúi đầu: "Tôi không có ý đấy."

"Tôi nghĩ ông cũng không định giải thích với con trai ông đúng không?"

"Tôi..."

"Vậy để tôi nói cho cũng được."

Hạ Chí vẫn ở bên cạnh im lặng nghe hai người, gã đương nhiên vừa giận lại vừa tủi, nhưng dù sao, nói với con trai nhà người ta 'bố của cậu là người đi phá hoại tình cảm gia đình người khác' không khỏi có chút quá đáng. Thấy Diệp Hiệp thực sự muốn nói gã lại cảm giác không đành lòng, gã vỗ vỗ lưng Diệp Hiệp: "Thôi."

Diệp Hiệp quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Chí, rõ ràng là giận gã, rồi anh nhìn về phía Vạn Ngọc Trạch nói: "Nhóc nói tiểu tam gặp lần nào thì đánh lần nấy đúng không?"

Thanh niên vốn là người dễ xúc động, tuy rằng cậu biết rõ đây là hiểu lầm, nhưng nhìn thấy cha mình ăn nói khép nép với Hạ Chí rõ ràng là cấp dưới, đương nhiên vô cùng khó chịu. Nhẫn nại mãi, giờ nghe Diệp Hiệp nói cậu lập tức lớn tiếng: "Đương nhiên rồi!"

"Tốt lắm." Diệp Hiệp vừa dứt lời, lập tức dùng sức bình sinh nện lên mũi của quản lý!

Quản lý hét thảm một tiếng rồi gục xuống.

Vạn Ngọc Trạch vừa sợ vừa giận, giữ lấy cha, ngẩng đầu lên quát Diệp Hiệp: "Ông làm cái gì thế hả!?"

"Như lời cậu nói, tiểu tam gặp lần nào đánh lần nấy!" Diệp Hiệp lạnh lùng nói, rồi anh kéo Hạ Chí, "Đi, về nhà, sau này ít làm người tốt."

Hạ Chí bị Diệp Hiệp lôi đi sềnh sệch, nhìn thấy quản lý được con nâng dậy, hai người dường như đang cãi nhau, gã thở dài. Diệp Hiệp đột nhiên đập mũi gã, gã kêu lên, ôm mũi: "Đau, anh làm cái gì vậy!"

"Cậu còn biết đau cơ à?" Diệp Hiệp hầm hừ nói, "Tôi còn tưởng cậu không biết đau cơ đấy."

Hạ Chí biết ý của Diệp Hiệp, nhỏ giọng nói: "Thì không phải đồng nghiệp sao, nhiều năm vậy rồi, nếu thực sự làm to chuyện sau này còn làm việc với nhau thế nào được nữa. Hơn nữa lần này nhịn xuống, tốt xấu ông ta còn nợ tôi đúng không? Dù sao cũng là cấp trên của tôi, cũng không phải cố ý, nếu cảm giác có lỗi, sau này ít nhiều gì cũng có giúp đỡ chứ?"

Lời này cũng không phải không có lý, Diệp Hiệp liếc Hạ Chí vài lần, lửa giận chậm rãi tắt.

Hạ Chí nhìn thấy vậy liền biết chuyện này đã qua, lại gần bắt đầu làm nũng, lần này thật đúng là tai bay vạ gió, ngẫm lại liền cảm thấy nghẹn khuất. Trong lòng gã đương nhiên không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu quá lâu, nhất là sau khi nghe Diệp Hiệp phân tích.

"Con trai ông ta có lẽ đã biết chuyện."

Hạ Chí thuận miệng nói: "Đương nhiên, quản lý đều đã ly hôn rồi, làm sao mà con của ông ta không biết chứ."

"Ý tôi là con ông ta biết quản lý tìm tình nhân là nam, thậm chí có lẽ biết cha mình là người thứ ba." Diệp Hiệp nói những lời này rất bình tĩnh, nhưng Hạ Chí lại nghe ra được sự sung sướng trong đó, "Cậu không thấy trước khi ra tay thằng nhóc đấy không thèm hỏi gì cả sao? Người bình thường nếu biết cha mình ly hôn có ai sẽ nhìn thấy cha mình đi ra khỏi cửa hàng quần áo với một người đàn ông liền chắc chắn là gay không?"

Hạ Chí lúc này mới giật mình bừng tỉnh nói: "Có nghĩa là sáng nay thằng nhóc đấy quấn lấy cha mình là cố ý?"

"Chắc cũng phải 80%." Diệp Hiệp nhún vai, nghiêng người giữ chặt lấy Diệp Hiệp, bỏ miếng khăn giấy bịt mũi gã, nhíu mày, "Về nhà chườm đá một chút đi, mũi cậu phải mấy ngày mới khỏi được."

Hạ Chí gật đầu, rồi nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi, sao anh lại đến?"

"Cửa hàng cậu vào tôi là thành viên VIP."

Điều này không có gì là lạ, cửa hàng này có thể xem như là nơi cao cấp trong giới gay.

Thấy Hạ Chí vẫn chưa hiểu ra, Diệp Hiệp cười: "Nhân viên cửa hàng vừa thấy cậu liền gọi điện cho tôi, sau khi cậu bị đánh lại gọi lại lần nữa."

Anh nói không rõ ràng cho lắm, Hạ Chí suy nghĩ mất một lúc mới hiểu ra: "Đù, tưởng tôi ngoại tình chắc!?"

Diệp Hiệp vui vẻ cười.

CHƯƠNG 166

Hạ Chí vô cùng không vui, bình thường thì thời gian gã không vui sẽ không kéo dài lâu: Nếu là vấn đề không đụng đến nguyên tắc của gã thì sẽ không quá một đêm, nếu chạm đến nguyên tắc mà không chạm đến ích lợi thì sẽ không quá một ngày một đêm, nếu nghiêm trọng hơn, đấy chính là chạm đến lợi ích căn bản lại còn đánh vỡ nguyên tắc, chẳng hạn như chuyện người thứ ba.

Gã có thể thu dọn mớ lông chân Diệp Hiệp cạo ra bị anh trải thảm trong bồn cầu, thu dọn xong cũng có thể tiếp tục làm một bữa ăn ngon lành để mặc cho phòng bếp như bãi chiến trường, không thèm để ý chất liệu quần áo mà nhét thẳng vào máy sấy, mặc kệ việc sau khi bỏ ra quần áo sẽ co hết cả lại. Bình thường gã có thể bỏ qua rất nhiều thứ, dù sao chỉ là việc nhà, làm là được, chẳng sợ Diệp Hiệp nói mấy câu, trêu đùa vài lần gã cũng sẽ không để ý.

Gã không so đo việc nhỏ, nếu đã sống với nhau, va chạm cũng là chuyện bình thường, thế nhưng 'tên tuổi người thứ ba' dù thế nào cũng không thể chịu được!

"Anh phãi nghĩ cách cho tôi! Chuyện này là anh gây ra, anh phải nghĩ cách cho tôi!" Sau khi gọi điện thoại mắng tòa soạn lại bị đối phương ghi âm uy hiếp sẽ công khai chuyện này, Hạ Chí liền không thể chịu nổi nữa, đặc biệt là gã không biết giới truyền thông như thế nào, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trút giận lên Diệp Hiệp, "Chuyện này anh nhất định phải phân xử cho tôi! Tôi không muốn vĩnh viễn đeo cái mũ người thứ ba! Đúng rồi, anh đi làm quảng cáo, nói chuyện chúng ta đi bar gặp nhau... a, không đúng, cứ nói là được giới thiệu!"

"Tôi đi đăng quảng cáo người ta cũng sẽ cho rằng chúng ta giấu đầu hở đuôi." Diệp Hiệp bất đắc dĩ nói, "Cậu không cần phải phản ứng kịch liệt như vậy làm gì cả, một thời gian nữa người ta đều sẽ quên thôi, chung quy không ai trong chúng ta là người nổi tiếng cả."

"Đờ ──! Tôi không chịu được, tôi tức! Tôi, tôi, tôi! Đờ!"

Hạ Chí tức giận đi qua đi lại trong phòng, giống như một con thú dữ bị nhốt trong lồng sắt, hai mắt dữ tợn nhìn xung quanh, hai tay cũng rục rịch.

Diệp Hiệp vừa thấy liền biết, anh nhanh chóng đi ra ban công cầm gối ôm đến, anh cho rằng vỏ gối này làm bằng vải thô, rắn chắc khó hỏng, bên trong lại là bông mềm mại, thích hợp cho Hạ Chí xì, hơn nữa vẻ ngoài xem cũng rất cũ, nếu lỡ hỏng thì tổn thất cũng không lớn.

Quả nhiên, Hạ Chí vừa cầm gối đến trong tay lập tức liền giằng xé nó, vừa kéo vừa rống to, xoạt miệng tiếng, gối bị xé thành hai nửa!

Diệp Hiệp: "......"

Hạ Chí: "......"

Thời gian như bị tạm dừng lại, ước chừng mất nửa phút, Hạ Chí nhìn rõ chiếc gối trên tay mình lập tức kêu rên: "A a a a đây là bản giới hạn, bên trên có tên với logo công ty! Đây là sản phẩm khó mua anh có biết không hả! Còn là bản đẹp! Giờ không có chỗ bán nữa!"

Diệp Hiệp cũng tạm ngừng, chột dạ nói: "Tôi còn tưởng rằng đây là hình cái đĩa bay cho chó chơi."

"Đấy là logo công ty!!"

"...Thoạt nhìn không khác gì đĩa bay của Tiểu Mễ Tuyết."

"Diệp Hiệp!"

Bởi vì gây ra tổn thương vô cùng to lớn đối với ví tiền và tinh thần của Hạ Chí, hôm nay Diệp Hiệp không chỉ phá lệ cho phép gã mua thức ăn chay có mùi vị thịt mà còn tự mình pha cà phê ── mặt trên có hình của Tiểu Mễ Tuyết, đến buổi tối khi tắm còn mát xa cho gã, sau đó cùng gã lăn giường một trận thoải mái muốn sùi bọt mép.

Từ đầu đến cuối anh mỉm cười ân cần chăm sóc dịu dàng thắm thiết, Hạ Chí hưởng thụ vô cùng, nhưng vẫn không thể gạt đi nỗi tức giận với chuyện người thứ ba.

"Chẳng lẽ thật sự không có cách à?" Tay gã sờ loạn, miệng hỏi, "Tôi thực sự không muốn bị dính lên cái tên như vậy chút nào!"

"Thật sự không có, yên tâm đi, chỉ cần vừa có chuyện mới xảy ra cậu liền sẽ bị quên đi."

"Nhưng mà..."

"Cậu làm gay lâu vậy rồi, phải nên sớm quen ánh mắt khác thường của người khác chứ."

"Không phải quen rồi liền sẽ chịu được, ai quen bị người khác khinh bỉ chứ!" Hạ Chí tức giận nói, "Thao Thiết không thể giúp đỡ sao?"

"Chuyện này, tính ra thì, chuyện này là cậu gây ra." Diệp Hiệp nói, "Mà dù cho Thao Thiết và Vương Khắc cũng không có cách lập tức làm nó biến mất, cậu đi tìm họ, họ cũng chỉ có thể khiến truyền thông không tiếp tục đăng tin về cậu, rồi cũng phải đợi chuyện này tự lắng xuống."

Trong lòng biết Diệp Hiệp nói thật, nhưng Hạ Chí vẫn cảm giác vô cùng buồn bực.

Đợi một lúc lâu thấy Hạ Chí không nói gì, Diệp Hiệp mới cẩn thận nói: "Tôi nói này."

"Sao?"

"Cậu có thể không nghịch cậu em của tôi không?"

"Chỉ chơi một chút, anh đừng ki bo thế chứ."

"......"

Nửa tiếng sau, Diệp Hiệp đen mặt nói: "Cảnh cáo cậu đừng quăng nữa!"

"Tôi chơi một tí nữa thôi."

Lại nửa giờ sau, Diệp Hiệp quyết đoán nâng khuỷu tay đánh vào mũi Hạ Chí, kêu to: "Còn chưa xong hả!? Cậu muốn chơi thì tự chơi của mình!"

"A a a a a ── đau quá!"

Ngày hôm sau, cả Hạ Chí lẫn quản lý đều mang theo khuôn mặt xanh tím đến công ty, nhìn nhau một lúc đều không nói được gì.

"Tôi đã giải thích rõ với con rồi, chuyện ngày hôm qua thật sự rất xin lỗi, Tiểu Hạ." Theo thói quen, quản lý sờ sờ đầu trọc, lấy dũng khí của một vị bề trên mà phá vỡ im lặng, "Nó sẽ không hiểu lầm nữa."

"Um." Hạ Chí nhỏ giọng ngượng ngùng nói, "Quản lý, mắt ông có sao không?"

"Không sao không sao." Quản lý cười gượng, "May là tôi không đeo kính."

"Ông yên tâm, nếu ông đeo kính mắt Diệp Hiệp chắc chắn vẫn sẽ có cách."

"Vậy à? Ha ha, bạn trai cậu có kinh nghiệm nhỉ."

"Đúng vậy, anh ấy đánh người có kinh nghiệm lắm."

"Ha ha, thật tốt thật tốt."

"Ha ha, đúng vậy đúng vậy."

Hai người lại nhìn nhau, chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ, rụt cổ tránh khỏi những đồng nghiệp khác.

"Tiểu Hạ à, tôi nghĩ rồi, kì thật tôi cũng không cần phải ăn mặc hoàn toàn khác với bình thường đâu." Quản lý nhỏ giọng nói, "Nếu khác biệt quá lớn thì cũng không thể giả vờ mãi được."

Hạ Chí ngẩn ra, nói: "Ông còn định tiếp tục theo đuổi việc này sao?"

"Đúng vậy."

"Con ông không phản đối sao?"

Quản lý lúc này mới ngắc ngứ nói: "Ờm, dù sao cũng là chuyện người lớn, trẻ con cũng chỉ là trẻ con thôi."

Hạ Chí hoàn toàn không đồng ý với những lời này, nhưng gã cũng không có lập trường phán xét gì.

"Vậy ông định bao giờ sẽ tỏ tình thế?"

"Nhanh nhất đi!" Nói đến đây, quản lý lập tức xốc lại tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Chờ quần áo tôi mua không chật."

Hạ Chí sặc, nói: "Được rồi, quản lý, bao giờ ông đi nhất định phải nói với tôi đấy."

"Rồi rồi!" Quản lý gật đầu như mổ thóc, "Chắc chắn!"

Theo như lời Diệp Hiệp nói, thời gian trôi qua, 'mác người thứ ba' trên đầu Hạ Chí dần dần mờ đi, mọi người đều quên đi chuyện này, bắt đầu chú ý những tin mới. Gã nhẹ nhàng thở ra rất nhiều, trong lòng lại bắt đầu chú ý đến quản lý.

Cuối cùng, sau một tuần huấn luyện tàn khốc ── theo như Hạ Chí biết, quản lý mỗi ngày chỉ ăn một quả cà chua đồng thời kiên trì huấn luyện đã mang đến hiệu quả rõ rệt ── bụng trống của quản lý gần như không thấy, eo lưng cao ngất, nước hoa phun lên, mùi gay nồng nặc.

"Tôi đã sẵn sàng!" Vào tuần cuối cùng của mùa hè, quản lý tràn đầy tin tưởng nói với Hạ Chí, "Tôi hẹn cậu ấy ngày mai!"

CHƯƠNG 167

Theo phản xạ Hạ Chí liền muốn khuyên quản lý đừng đi, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Nếu không phải hạ quyết tâm, cần gì phải khổ sở giảm béo? Đều đã đến nước này sao có thể buông tay?

"Ông hẹn mấy giờ?"

"Buổi chiều 2h như thế nào?"

"Cũng tàm tạm." Hạ Chí nói, "Buổi sáng tôi đưa ông đi trang điểm." Nhìn người ông chỉ sợ sẽ mất khá nhiều thời gian.

"Ô kê!" Quản lý xoa tay, sự hưng phấn như thể miếng thạch bị bọc trong giấy, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được, "Tôi sẽ cố gắng!"

Kì thật ông không cần cố gắng thì tốt hơn.

Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng Hạ Chí lại nói: "Tối nay phải nghỉ ngơi cho tốt!"

Nhìn theo bóng quản lý dời đi, Hạ Chí trầm tư, trước khi hết giờ làm, gã gọi điện cho Diệp Hiệp.

"Cậu muốn tôi đi quyến rũ người quản lý theo đuổi?" Diệp Hiệp kinh ngạc nói.

"Gặp nhau rồi nói." Hạ Chí thấp giọng, "Coi như là tôi mời anh đi chơi bar."

Diệp Hiệp lười biếng nói: "Cậu cảm giác tôi thích chơi bar?"

"Vậy tôi mời anh đến chơi tôi được chưa?"

Diệp Hiệp cười: "Cái này cũng được."

Ý tưởng của Hạ Chí là muốn trước khi quản lý thổ lộ thử xem phẩm tính của 'nam thần của quản lý' như thế nào.

Gay không có ai không trăng hoa, gay độc thân chính là 'máy phát kích thích tố giống đực biết đi đường'. Đến cả người 'giữ mình trong sạch' như gã cũng chỉ đến mức không ngoại tình mà thôi, bạn trai cũ vẫn có một hàng dài. Nói đến 'nam thần của xã hội' như Diệp Hiệp, nếu không phải vì nghề nghiệp, số lượng bạn trai cũ chắc chắn sẽ không đếm được.

Cho nên, nếu 'nam thần của quản lý' có phẩm tính không tốt thì không biết chừng quản lý sẽ có chút 'cơ hội', dù chỉ lên giường không cũng tốt hơn là bị từ chối ngay lập tức, giữ lại kí ức tốt đẹp cũng không sai. Nếu 'nam thần của quản lý' là người tự ái thì quản lý sẽ không có tí cơ hội nào cả.

Dạo này gã và quản lý thân hơn, quản lý phát huy tài nguyên của công ty đến cực hạn, nam thần làm gì ông đều biết rõ ràng, gã là người nghe trung thành, đương nhiên biết rõ nơi nam thần thích đi đâu tiêu phí thời gian vào buổi tối.

Bar này không được tốt lắm cũng không tính xấu, giá cả xa xỉ, cá nhân Hạ Chí sẽ không lựa chọn nơi này, bởi vì có phần 'rất đứng đắn' ── nghĩa là không có anh nào đẹp trai chân dài, cũng không có bé shota nào xinh xắn, chỉ có vài người mặc vest đóng cà vạt uống rượu, rượu lại còn là rượu vang.

Đến cả drag show cũng không có nói gì là gay bar!?

Trong lòng Hạ Chí đang yên lặng bôi bác, đột nhiên bia bị lấy đi, gã quay đầu không hiểu làm sao thì một chén rượu khác đã được thay thế.

"Rượu mạnh mới hợp với cậu." Diệp Hiệp đẩy chai bia ra cho nhân viên pha chế, bình tĩnh nói, "Bia chỉ cho bé con thôi."

Hạ Chí run lên, quên hẳn quản lý mà bị lời khiêu khích của Diệp Hiệp hấp dẫn, gã xán lại gần, chóp mũi gần như đụng đến chóp mũi của Diệp Hiệp, thấp giọng nói: "Tôi uống xong chén này, anh sẽ cho tôi cái gì?"

Diệp Hiệp mỉm cười, nói: "Cho cậu ăn thịt."

Hai mắt Hạ Chí sáng lên, cầm lấy cái chén tọng vào họng, vừa uống được một ngụm gã giật mình, buông chén nhìn kĩ, mím môi tức giận nói: "Đây là cái của nợ gì hả? Uống như thuốc bắc vậy!?"

"Nó chính là thuốc bắc." Diệp Hiệp đầy mặt vô tội cầm lấy bia từ tay nhân viên pha chế, "Ở đây bán rượu thuốc, nghe nói nguyên liệu tự nhiên, rất quý."

Hạ Chí nhíu mày, nói với nhân viên pha chế: "Ông chủ của các cậu muốn đóng cửa đúng không?"

Nhân viên dường như thường gặp chuyện này, chỉ mỉm cười.

Hạ Chí nhăn mặt bưng chén rượu, rốt cuộc không có dũng khí uống xong, chỉ có thể nói tránh sang chuyện khác: "Tên kia còn chưa đến, đợi đi."

Diệp Hiệp hỏi: "Cậu định chơi trò gì hả?"

Hạ Chí nói ra quyết định của mình: "Tôi cảm giác, nếu tên đó có thể tùy tiện bị anh hớp hồn thì biết đâu quản lý cũng có hy vọng. Nếu đến cả anh mà tên đó cũng từ chối thì mai tôi liền khuyên quản lý không nên đi."

Diệp Hiệp lẳng lặng nghe gã, sau khi gã nói xong anh mới nói: "Kế hoạch của cậu có hai chỗ thiếu sót."

"Chỗ nào?"

"Thứ nhất, cho dù tôi câu được tên đó, quản lý chưa chắc cũng đã câu được. Thứ hai, nếu tôi không câu được chỉ có thể cho thấy tên đó là trai thẳng."

Hạ Chí suy nghĩ một lúc lâu cũng hiểu ra, Diệp Hiệp nói không sai, kế hoạch của gã ngay từ đầu đã không đúng.

Nhìn Hạ Chí ủ rũ, Diệp Hiệp chỉ thấy buồn cười, dùng chén trên tay chạm vào chén của Hạ Chí, nói: "Việc đến đâu hay đến đó, dù sao cũng đến rồi, thử xem."

Hạ Chí đã hoàn toàn không có sức mạnh, ỉu xìu nói: "Được rồi."

Hai người ngồi trước quầy pha chế câu được câu không nói chuyện, một thời gian sau, quán bar dần ồn ào hơn, ngọn đèn cũng không biết từ lúc nào trở nên tối hơn, trong sàn nhảy bắt đầu có những người trẻ tuổi nhảy nhót. Nói thật ra, quán bar này thoạt nhìn thật đúng là không thấp kém cho lắm, ít nhất không có ai trên người chỉ có hai sợi dây, khác hẳn với không khí kích tình trong những gay bar khác, có chút giống với pub, là nơi nói chuyện công việc tốt hơn là tìm tình một đêm.

Đây không phải là dấu hiệu tốt, điều này cho thấy người đến đây không phải là tìm bạn giường, cũng cho thấy 'nam thần của quản lý' không dễ mà câu được.

Diệp Hiệp thuận miệng hỏi: "Nam thần của quản lý đã gặp cậu bao giờ chưa?"

"Chưa." Hạ Chí nói, "Gặp qua thì tôi đến làm gì, tôi ngốc vậy à?"

"Có lẽ thế." Thấy Hạ Chí trừng mắt, Diệp Hiệp cười nói, "Cậu nghĩ ra kế hoạch này không phải là ngốc sao?"

Hạ Chí á khẩu không trả lời được, mắt thoáng nhìn, lập tức đổi giọng: "Đến rồi!"

Diệp Hiệp nhìn về phía cửa, nhìn thấy người trên ảnh chụp tiến vào.

"Là một người đi vào!" Hạ Chí kích động nói, "Tên đó đã có bạn trai mà cuối tuần còn đi bar! Có hy vọng!"

Diệp Hiệp cũng không vô nghĩa, sau khi đối phương ngồi xuống liền cầm chén rượu của mình đi. Kĩ năng của anh tuyệt đối là hoàn mĩ, chưa đến nửa phút đã trở lại, đầy mặt không thú vị nói: "Tên đó hẹn tôi đến nhà."

Hạ Chí hỏi lại: "Cứ thế là đi theo anh á!?"

"Nếu thực sự có một đêm, tôi muốn tên đó chia tay bạn trai cũng không thành vấn đề."

"Tốt quá!"

"Tốt cái gì mà tốt, đi nhanh, tên đó sắp đến rồi."

Hạ Chí và Diệp Hiệp có thể nói là chạy trối chết, gã vừa mừng lại vừa lo, cảm xúc này vẫn liên tục đến ngày hôm sau. Đó là một ngày cuối tuần bận rộn, gã kéo quản lý đi khắp cửa hàng này đến cửa hàng khác, vất vả mãi mới trang điểm được cho quản lý đến 80% thì thời gian cũng đến.

Hai người đi đến tiệm cà phê đã hẹn, quản lý khẩn trương hỏi: "Trông tôi thế nào?"

Lúc này Hạ Chí cũng không nói được lời trêu chọc nào, gã thở sâu, vỗ bả vai quản lý, nói: "Đi thôi!"

Sau khi quản lý đi vào, gã lặng lẽ lẻn đến một vị trí gần đó 'rình coi'.

Quản lý ngồi đối diện, nói chuyện có vẻ khách khí, đối phương mỉm cười, hiển nhiên cho rằng đây chỉ là xã giao công việc.

"Hôm nay tôi đến tìm cậu, là vì có chuyện rất muốn nói." Rất nhanh, Hạ Chí liền nghe thấy quản lý nói đến chuyện chính, giọng nói ông có chút run rẩy, gã cũng bất giác nín thở, "Cậu có đồng ý hẹn hò với tôi không?"

CHƯƠNG 168

Trong những câu chuyện hư cấu chuyện như vậy cũng không thiếu, bình thường lúc này người kể sẽ cắm vào lời cảm nhận hoặc là hồi ức đại loại thế, nhưng mà, trước mắt Hạ Chí, mọi thứ chỉ kéo dài trong vài phút.

"Quản lý Vạn ông nói gì cơ?" Khuôn mặt của 'nam thần của quản lý' dại ra.

"Tôi thích cậu."

"Tôi là nam."

"Tôi biết." Mặt quản lý đỏ bừng, giọng nói run run, "Tôi thấy được cậu hôn môi với bạn trai."

'Nam thần của quản lý' trần mặc một chút mới nói: "Tôi có bạn trai."

Quản lý vẫn nói câu cũ: "Tôi biết."

Câu chuyện đến đây là hết, 'nam thần của quản lý' đứng lên, dùng vẻ mặt đầy ghê tởm nhìn quản lý.

Quản lý đứng lên, lắp bắp được một nửa "Tôi thực sự thích cậu" thì bị cà phê hất vào mặt.

'Nam thần của quản lý' bước vội ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại.

Quản lý ngồi xuống như người mất hồn, thẳng đến nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn lại đây để lại gói khăn giấy ông mới giống như sống lại rút khăn xoa xoa đầu.

Lúc này, làm bạn bè nên đến gần nói vài câu, nhưng Hạ Chí căn bản không biết nên nói gì, gã thậm chí không biết liệu có nên xuất hiện không.

Đến khi quản lý đứng lên đi ra ngoài, Hạ Chí mới nhanh chóng vén màn đi theo sau. Hai người một trước một sau đi đến công viên, trên sân có một đống trẻ con cùng cha mẹ nghỉ ngơi.

Quản lý tìm một chiếc ghế dài ở góc khuất ngồi xuống, Hạ Chí do dự một chút cũng đến ngồi theo.

Hai người ngồi sát nhau, một lúc sau quản lý là người đánh vỡ trầm mặc trước: "Kì thật tôi sớm biết không có hy vọng."

Giọng nói quản lý nghe có vẻ khá bình tĩnh, Hạ Chí đặt mình vào hoàn cảnh của ông, quả thật có chút bội phục ── đổi lại là gã thì gã chắc chắn không có cách bình tĩnh gặp người như vậy.

"Nhưng mà tôi còn không nghĩ buông tay." Quản lý chậm rãi nói, "Cả đời tôi đều tuân theo lề thói cũ, chưa bao giờ làm chuyện gì khác, giống mọi người đến trường, tốt nghiệp, làm việc, kết hôn, sinh con, đời tôi đã đủ rồi. Nhưng tôi càng nghĩ lại càng thất không đủ, tôi muốn làm gì đó khác biệt, chẳng sợ việc này... không được tốt."

Hạ Chí cúi đầu nhìn tay mình, sáng suốt lựa chọn im lặng.

"Tôi muốn nói tôi tuyệt đối không hối hận, thế nhưng lúc này tôi thật sự có chút hối hận." Quản lý xoa xoa mắt, "Tôi thật sự là bị ma quỷ dụ dỗ."

"Vậy ông định cầu xin vợ ông trở lại làm sao?" Hạ Chí cuối cùng cũng có lời để nói, "Ông cũng nói là bị ma quỷ dụ dỗ."

Không nghĩ tới, quản lý lắc đầu: "Tôi không muốn."

"Tại sao?"

"Giống như là... từ thôn nhỏ đến thành phố lớn, mặc dù mệt gần chết áp lực đến không thở nổi tương lai cũng không có chỗ đứng, nhưng tôi vẫn không muốn trở về." Vẻ mặt quản lý thay đổi, vẫn là khuôn mặt xấu xí ấy, nhưng lại có thêm vài phần nhiệt tình và hy vọng, "Cậu cũng từ quê đến, cậu hẳn là biết rõ cảm giác này, đúng không? Nơi đây có rất nhiều thứ, mỗi ngày đều có thể gặp những chuyện khác nhau, có rất nhiều rất nhiều khả năng, rất nhiều con đường dẫn đến tương lai khác nhau. Chỉ cần tôi cố gắng một chút, có lẽ tôi sẽ có một cuộc đời không giống như thế! Nếu ở lại trong thôn nhỏ, dù cho tôi có cố gắng đến cỡ nào, tương lai đều đã được viết trước! Có lẽ nó rất yên bình, là lựa chọn của rất nhiều người, cũng không phải sai, nhưng tôi không muốn, tôi không muốn giống như vậy!"

Nếu nói ban đầu Hạ Chí không để ý, nhưng càng nghe gã lại bất giác gật đầu.

Quản lý hít sâu, ánh mắt khó coi hiện ra sự kiên định, "Tôi không muốn trở về. Có lẽ tương lai tôi sẽ vô cùng vô cùng hối hận, thế nhưng, hiện tại tôi không thể trở lại."

Hạ Chí nghe xong bài diễn thuyết cảm động này, trầm mặc vài giây mới nói: "Quản lý, ông bị từ chối đấy."

"......"

"Ông không cần phải đem mấy lời đao to búa lớn ra giấu diếm, tôi thấy hết cả rồi."

Chỉ chốc lát sau, quản lý che mặt, khóc lên như một đứa bé gái.

Hạ Chí xấu hổ trong chốc lát, hỏi: "Ông cần khăn không?"

"...Có."

Vậy là quản lý tỏ tình thất bại, Hạ Chí mang theo cảm xúc phiền muộn trở về, sau khi nói lại sự việc này cho Diệp Hiệp, không nhìn thấy được vẻ bất ngờ nào.

"Anh không kinh ngạc tí nào luôn?"

"Cậu cho rằng quản lý có thể thành công?"

Hạ Chí không nói.

"Anh giúp tôi đi, tôi hiện tại cảm giác rất phức tạp."

"Giúp chỗ nào?"

Hạ Chí suy nghĩ một lát, nói: "Tại sao người ở hiền không gặp được lành?"

Diệp Hiệp nhún vai, nói: "Vì chúng ta là người sống?"

"Vậy chuyện của quản lý liền không có kết quả khác sao?"

Diệp Hiệp trầm ngâm một lát, mở ra một lọ mứt, phết lên bánh mì nướng, chậm rãi nói: "Có anh A, thích phải anh B."

"Chờ một chút, anh A anh B này nghe quê quá đi."

"Có anh Nam thích phải anh Bắc."

"Thôi cứ AB đi."

"A đối xử rất tốt với B, đến cả mặt trăng trên trời cũng muốn hái xuống cho B. Thế nhưng B kì thật không có cảm tình với A, anh ta chỉ là đến đào mỏ mà thôi, hơn nữa còn nói thẳng ra, nhưng A vẫn không để ý. Một thời gian sau, A không có tiền, A cầu xin B đừng đi, nói mình sẽ đi kiếm tiền, B đồng ý cho A một thời gian, thế nhưng A không có năng lực, không lâu sau nghèo đến mức không trang trải được cho cả cuộc sống hàng ngày của mình, B liền rời đi mà không từ biệt."

"Đờ, tên B này tởm vậy?" Hạ Chí cảm giác lúc này không chửi thì sẽ không chịu được.

"B là tôi."

"....."

"A là một khách hàng của tôi."

"......"

"Nếu lúc ấy tôi không đi, chúng tôi sẽ như thế nào nhỉ?"

Hạ Chí hoàn toàn không có lời gì để nói, gã suy nghĩ muốn phản bác vài lời, nhưng còn chưa nói ra đã bị chính bản thân mình phản bác. Suy nghĩ một lát, gã tức giận nói: "Đến cùng thì anh giúp tôi hay là khiến tôi thêm phiền hả?"

Diệp Hiệp cười rộ lên, vừa nhét bánh vào miệng vừa nói: "A kết hôn."

Hạ Chí ngẩn ra.

"Sau khi tôi đi hắn ta khổ sở một thời gian rồi cuối cùng cũng vực trở lại, tiếp tục kiếm tiền, sau 2 năm thì kết hôn." Diệp Hiệp chậm rì rì nói, "Năm kia tôi còn từng thấy hắn ta, con trai đã học tiểu học rồi."

Cảm giác buồn bực trong ngực Hạ Chí lúc này mới chậm rãi biến mất, gã thở hắt ra, nói: "Anh đi ngược lại là chuyện tốt đúng không?"

Diệp Hiệp chớp mắt, nói: "Cũng không nhất định, nếu tôi không đi, biết đâu bây giờ chúng tôi sẽ là một cặp đôi hoàn hảo thì sao?"

"Đờ, anh có ý gì hả?"

Diệp Hiệp chỉ cười, cũng không nói ra đáp án, rất nhanh, Hạ Chí nhận ra Diệp Hiệp đang ăn bánh mì nướng phết hai lớp mứt, nhào lên cướp, đề tài này cứ thế liền bị bỏ qua.

Hạ Chí hậm hực một đêm, rất nhanh dưới sự anh hưởng của đồ ăn ngon liền quên việc này. Lúc đi làm gã vụng trộm nhìn quản lý, dường như không có gì khác biệt, chỉ là đôi lúc nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ làm ra vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân đầy ghê tởm.

Trước khi mùa thu đến, quản lý một lần nữa lén lút gọi Hạ Chí vào văn phòng, kéo rèm xuống, cầm di động ra trước mặt Hạ Chí, nói: "Tôi phát hiện giai đẹp."

"Gì cơ?"

"Xem, cậu thấy thế nào?"

Hạ Chí cúi đầu, nhìn thấy ảnh chụp là một người đàn ông trung niên rất bình thường, nhưng so với quản lý thì đã đủ 'đẹp trai'. Hiển nhiên, vị này chính là 'nam thần mới của quản lý'.

Hạ Chí nói: "Không tồi, đẹp trai lắm."

Quản lý đắc ý: "Tôi cảm giác người này có ý với tôi."

Hạ Chí trợn trắng mắt: "Ông chắc không?"

"Chắc chứ chắc chứ." Quản lý tự tin nói, "Anh ta còn tặng tôi đồ ăn tôi thích, rất khó mua nữa!"

Hạ Chí lười dây dưa vì chuyện này: "Vậy ông có chắc người ta là gay không?"

"Không chắc lắm." Quản lý còn xẹp xuống chưa đến một giây đã vui vẻ lên, "Không sao, thử xem là được nha!"

Hạ Chí ngẩn ra, nghĩ đến đủ loại kết quả, một lát sau mới thở dài, nói: "Tôi hoàn toàn ủng hộ ông, trên tinh thần!"

Quản lý sửng sốt, hỏi: "Vậy còn hành động thì sao?"

"Cái này, chung quy theo đuổi người ta không thể dựa vào người khác mãi được, đúng không?"

Quản lý cười, nói: "Cũng đúng. Vậy đi, lần này cậu cứ nhìn tôi!"

Hạ Chí cũng cười to, gã cảm giác như vậy không thể tốt hơn được nữa.

Sự hưng phấn của quản lý qua đi, ông bắt đầu dần lo lắng: "Lỡ lần này lại thất bại thì phải làm sao bây giờ?"

Hạ Chí lần này không nghĩ nhiều, vỗ vai quản lý, cười: "Không sao, cuộc đời có gì là thập toàn vẹn mỹ đâu, lần này không được còn có lần sau."

Quản lý thầm nghĩ một chút liền tán đồng: "Nói không sai, Tiểu Hạ, cậu trưởng thành không ít nha."

Hạ Chí vui vẻ cười.

-Hết tập18-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top