Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 22: Về cội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 198

Diệp Hiệp nói muốn tìm cha mẹ đẻ, nhưng hiện tại căn bản không có cách để làm ngay được. Ngoại trừ chăn đệm ra thì không còn manh mối nào khác, kể cả chăn đệm kia cũng chỉ là sản phẩm bày bán phổ biến mà thôi, đã qua nhiều năm, tuy rằng được cha mẹ Diệp Hiệp giặt giũ sạch sẽ, nhưng thật sự không nhìn ra được gì cả.

Hạ Chí cũng lấy tài nguyên của công ty để giúp đỡ, quanh vùng của Diệp Hiệp có ai tìm kiếm trẻ em, mất tích, bà mẹ độc thân... tìm kếm hết một lần, lại hoàn toàn không có thu hoạch gì.

"Hay là chúng ta đăng báo đi?" Hạ Chí nhìn máy tính đến chảy cả nước mắt, gã vừa dùng khăn lạnh chườm lên một bên mắt vừa nói, "Lại tìm phóng viên phỏng vấn chuyện của anh."

Diệp Hiệp ngẩng đầu từ một cái máy tính khác, nhìn chằm chằm Hạ Chí vài giây mới hỏi: "Cậu thật sự cảm giác như thế?"

"Um, tôi cảm giác không được." Nghĩ đến mạng lưới khách hàng rắc rối phức tạp của Diệp Hiệp, Hạ Chí ngoan ngoãn nhận sai, "Để khách hàng của anh giúp thì thế nào?"

Diệp Hiệp lắc đầu: "Không được, khách hàng biết về tôi càng nhiều đối với tôi càng bất lợi."

Hạ Chí cũng không muốn đời tư của Diệp Hiệp bị khách hàng biết hết, gã lập tức tự phủ quyết. Hai người cùng nhau nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không thể không bất đắc dĩ thừa nhận, chuyện này thực sự không có đầu mối nào cả.

"Thao Thiết và Ảo Thuật Gia có thể giúp được không?"

"Bọn họ cũng đâu phải là thần thánh mà cầu gì được nấy."

Hạ Chí bất đắc dĩ cất máy tính, nằm ngửa trên giường hô to: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Diệp Hiệp xoa xoa mắt, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu đột nhiên nói: "Kì thật giờ nghĩ lại, tôi tìm ra được thì để làm gì?"

Hạ Chí lười đến mức không muốn nhấc đầu lên: "Làm sao?"

"Bọn họ nhiều năm như vậy đều không đến tìm tôi, hơn phân nửa là không muốn gặp lại. Thân thế của tôi ở quê rất dễ hỏi thăm, chỉ cần muốn tìm liền có thể tìm đến tôi." Diệp Hiệp thấp giọng nói, "Chỉ sợ mẹ tôi bị bất đắc dĩ hoặc là không thể nuôi nấng tôi, có lẽ cha tôi hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của tôi, thậm chí có thể càng đáng sợ hơn nữa, chẳng hạn như mẹ tôi bị người ta làm hại mới có tôi."

"Đừng nói nữa." Hạ Chí đột nhiên ngồi dậy, hai tay bóp lấy mặt Diệp Hiệp, cả giận nói, "Anh lúc nào cũng nghĩ đến hướng xấu nhất! Kì thật không đáng sợ đến như vậy, biết đâu cha mẹ anh cũng đang hy vọng được gặp lại anh thì sao?"

"Nói như vậy thì bỏ cha mẹ nuôi tôi đi đâu hả?" Diệp Hiệp cười nói, "Sau này lại xảy ra tranh cãi, thật phiền."

Hạ Chí nhìn vẻ mặt của Diệp Hiệp, xác nhận không có vấn đề gì nữa mới nằm trở về, bất đắc dĩ hừ hừ: "Cái gì cũng không được, vậy anh chuẩn bị làm cái gì..."

Sau một hồi trầm mặc, Diệp Hiệp nói: "Tôi quyết định."

"Quyết định gì?"

"Tôi sẽ làm một quảng cáo nặc danh trên báo, nói chuyện hồi xưa, xem có khả năng tìm được không."

"Báo ở chỗ chúng ta à?"

"Ừ."

"Nhưng anh bị bỏ ở quê cơ mà."

"Cho nên nói đây là duyên phận."

"Duyên phận gì cơ chứ?"

"Cậu không hiểu."

Hạ Chí lườm Diệp Hiệp, tức giận hừ một tiếng, không nói gì nữa, đáy lòng lại thầm nói: Anh làm như vậy tìm được có mà nằm mơ!

Trên thực tế thật đúng là giấc mơ thành hiện thực.

Diệp Hiệp không đăng một quảng cáo tìm người thân mà là sửa sang chuyện của mình cho đẹp đẽ hơn một chút rồi nhờ người đăng thành truyện, hơn nữa chỉ đăng đúng một lần. Hạ Chí vô cùng khinh bỉ thái độ này của anh, hoàn toàn không có thành ý muốn tìm người gì cả, kết quả là một tuần sau tòa soạn gọi đến, nói có người muốn gặp tác giả của câu chuyện này.

Được đến tin tức Diệp Hiệp liền thông báo ngay cho Hạ Chí, hơn nữa nói: "Cậu đi đi."

"Gì cơ?"

"Bài báo này tôi đăng dưới danh nghĩa của cậu mà." Diệp Hiệp bình tĩnh nói, "Hơn nữa chúng ta dù sao cũng phải có người ở nhà chăm sóc cục cưng chứ."

Đứa bé còn chưa báo tạm trú, dì và Hạ mẫu sau khi đến chỉ để lại một núi đồ cho trẻ sơ sinh rồi đi về. Các bà vốn định ở lại, thế nhưng Hạ mẫu cuối cùng vẫn không thể thừa nhận Hạ Chí là gay, huống hồ ở nhà bạn trai vẫn đang thúc giục, bởi vậy đành mang dì trở về.

Ba mẹ Diệp Hiệp thì vì bác gái còn cần tĩnh dưỡng nên chỉ có thể an phận ở nhà chờ, trách nhiệm chăm sóc cục cưng liền để lại cho hai người, Diệp Hiệp tạm thời không có công việc, ở lại trong nhà chăm sóc bé cả ngày.

Hai người vì tên gọi mà tranh chấp rất nhiều, cuối cùng quyết định trước khi báo tạm trú liền tạm thời không đặt tên, chỉ gọi "Cục cưng". Ngạc nhiên là, Hạ Chí chăm sóc Tiểu Mễ Tuyết tốt bao nhiêu thì chăm sóc cục cưng lại tệ bấy nhiêu, hoàn toàn không bằng Diệp Hiệp. Chỉ cần Diệp Hiệp ôm một cái, cục cưng liền ngừng khóc, không chỉ như thế, nụ cười đầu tiên của cục cưng vẫn là dành cho Diệp Hiệp.

Hạ Chí buồn bực muốn chết, chiến tranh lạnh với Diệp Hiệp hẳn một ngày.

Diệp Hiệp an ủi Hạ Chí rằng vì anh ôm người nhiều nên ôm tốt, Hạ Chí liền yêu cầu ôm một cái, anh bế Hạ Chí ôm 10 phút, cuối cùng lấy lý do tay tê mà ném Hạ Chí xuống sàn, nhào lên làm một trận mới làm xong.

Nếu nói đến cục cưng, Hạ Chí cũng không có cách, chỉ phải đồng ý: "Được rồi, nhưng anh không được phép thừa cơ tôi không ở nhà mà dạy cục cưng, muốn dạy phải có tôi ở đây!"

"Cậu cho là tôi dạy Tiểu Mễ Tuyết làm trò chắc? Cục cưng biết cái gì tôi cũng không thể kiểm soát được."

"Tôi mặc kệ."

"Cậu đi nhanh là được, người còn đang đợi ở tòa soạn đấy."

Hạ Chí bịa lý do với quản lý rồi chuồn ra ngoài, đi thẳng đến tòa sạn, dựa theo địa chỉ Diệp Hiệp đưa cho đi tìm người, đầu tiên liền chú ý đến một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ này cũng có một cặp mắt xếch, tuy rằng tuổi không nhỏ nhưng vẫn có nét đẹp ưu nhã riêng, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân.

Chắc chắn là mẹ của Diệp Hiệp!

Hạ Chí nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trước hết gật đầu với biên tập của tòa soạn, rồi mới theo chỉ dẫn của biên tập chuyển sự chú ý sang người phụ nữ kia.

Người phụ nữ này biểu hiện có chút khẩn trương, hơn nữa còn cố gắng che giấu nó, do dự vài phút mới nói ra: "Chào cậu, câu chuyện mà cậu viết là chuyện mà cậu đã trải qua sao?"

"Không phải." Hạ Chí dựa theo lời như đã nói với Diệp Hiệp, "Là một người bạn của tôi."

Người phụ nữ lập tức liền thả lỏng, Hạ Chí lúc này mới nhận thấy bà bảo dưỡng rất tốt, ăn mặc cũng khéo léo, vòng cổ liếc mắt một cái liền biết là thật, thoạt nhìn cuộc sống rất tốt.

Trầm mặc một lát, bà mở miệng: "Cậu có thể nói cho tôi về người bạn kia một chút được không?"

Hạ Chí vừa định nói ra câu chuyện mà mình đã thương lượng với Diệp Hiệp, nghĩ nghĩ lại thay đổi ý định, nói: "Anh ấy không tốt lắm, vẫn tìm không được việc làm, đã lớn tuổi mà còn chưa có vợ, cha mẹ nuôi cũng nhiều năm không có liên hệ."

CHƯƠNG 199

Quả nhiên, nghe được lời kể của Hạ Chí, người phụ nữ đối diện lập tức hiện ra vẻ nôn nóng, Hạ Chí nhìn đầy vui vẻ, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: "Anh ta từ nhỏ mệnh đã không tốt, cha mẹ nuôi cảm giác không hiểu chuyện, bản thân lại là người quái gở, căn bản không biết cười, gặp ai cũng lạnh lùng, hở một cái là làm mình làm mẩy. Bà nghĩ, một người đàn ông hơn 30 tuổi, không làm gì đứng đắn, chỉ biết ra vẻ ta đây, ai để ý đến anh ta? Bây giờ anh ta đang làm vài việc vặt, nghe nói mới có cô nào ném con cho anh ta, cũng không biết có phải con của anh ta không, còn đòi anh ta ra tiền nuôi dưỡng, đòi rất nhiều tiều, tôi nghe nói anh ta còn phải đi bán mô... ờm, máu để kiếm tiền!"

Hạ Chí càng nói càng thuận miệng, nói nhiều hơn liền bắt đầu để lộ dấu vết: "Anh ta bình thường thoạt nhìn lôi thôi dễ nuôi, song tính cách lại rất ghê gớm, nói một thì không có hai, nếu bà làm chuyện gì phật ý anh ta thì dù cho là việc bé như cái mắt muỗi cũng sẽ tính toán. Như là mùa đông bồn cầu nếu không có lót thì anh ta không đi, còn lấy quần áo sạch sẽ ra để lót! Bà bảo anh ta bị làm sao cơ chứ? Không phải là tôi quên mua sao? Không phải là quên hai lần sao? Làm như giỏi lắm không bằng!"

"Vậy à?" Vẻ mặt của bà hiển nhiên đã sớm không nghe, chỉ là liên tiếp nói, "Cậu ta hiện tại đã có con à?"

"Đúng vậy, tôi dám chắc không phải con của anh ta!" Hạ Chí đột nhiên nhớ ra, hắng giọng, kéo đề tài về đường cũ, "Chắc chắn là cô ta chửa con của thằng khác rồi bị bỏ nên mới ném cho anh ta để đào mỏ!"

Người phụ nữ do dự một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được: "Cậu ta... cậu ta có từng tìm cha mẹ đẻ của mình không?"

"Có chứ, nhưng không tìm được." Hạ Chí vờ vịt than thở mấy cái, "Lúc ấy anh ta không có manh mối gì, nhiều năm đã qua còn biết đi đâu mà tìm nữa?"

"Vậy à?"

Thấy người phụ nữ này có vẻ suy tư, gã thừa cơ nói: "Đúng rồi, bà biết anh ta à?"

"Sao? À, ồ, ý tôi là, có lẽ là biết." Bà lắp bắp nói, "Tôi cảm giác chuyện của cậu ta... rất giống với chuyện của một người quen cũ của tôi."

"Vậy sao?" Hạ Chí đầy mặt vui mừng nói, "Có thể là cha mẹ đẻ của anh ta không?"

"Có lẽ thế." Ánh mắt của bà bắt đầu trốn tránh, "Hay cậu gọi cậu ta đến gặp mặt được không?"

"Được được." Hạ Chí lập tức đồng ý, mà đồng ý xong mới nhớ tới, giọng nói không được bình tĩnh cho lắm, "Nhưng bà còn phải đợi vài ngày cho anh ta chuẩn bị một chút."

Bà lập tức đồng ý: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, bên này tôi cũng cần phải chuẩn bị."

Hai người hẹn ngày gặp rồi rời đi, Hạ Chí nhìn theo sau bà trầm ngâm một lát rồi mới đầy hưng phấn trở về. Càng gần đến nhà gã càng uể oải, đến khi đứng trước cửa nhà, gã đã phát hiện ra được vừa rồi mình phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Hạ Chí do dự một lúc lâu, thật vất vả gom góp dũng khí mở cửa đi vào, vừa vào cửa gã liền phát hiện Diệp Hiệp vừa lúc ôm cục cưng đi tới đi lui trong phòng khách, hai người lập tức đối diện nhau.

"Cậu về rồi?" Diệp Hiệp bình tĩnh đổi tay, nâng cục cưng lên, "Thế nào?"

"Ờm..." Hạ Chí cười cười, nói, "Rất tốt."

"Thật sao?" Trong giọng nói của Diệp Hiệp mang theo nghi ngờ, thực sự là vì trên mặt Hạ Chí viết hai chữ 'chột dạ' rất rõ ràng, "Không có gì ngoài ý muốn sao?"

"Không có không có." Hạ Chí cười cười, tìm cách lừa dối cho qua chuyện, "Tôi đi tắm rửa cái đã."

Diệp Hiệp nhìn chằm chằm theo sau Hạ Chí, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cậu nói sớm hay nói muộn đều là nói cả, sớm chết sớm đầu thai."

Hạ Chí lập tức chạy vội ra, đầu gối khuỵu xuống bổ nhào vào háng Diệp Hiệp, ôm đùi anh kêu to: "Tôi đem chuyện của anh nói quá lên, rồi cuối cùng hẹn gặp mặt với người có vẻ như là mẹ của anh vào cuối tuần này, còn lại hết thảy tôi không có nói dối gì cả!"

"Vậy sao?" Diệp Hiệp nheo mắt, trực tiếp bắt được trọng điểm, "Cậu nói quá lên chuyện của tôi như thế nào?"

Đến khi Diệp Hiệp lôi ra được hết những chuyện mà Hạ Chí nói, vẻ mặt của anh đã biến thành dở khóc dở cười: "Cậu làm như vậy để làm gì hả?"

"Không phải là vì muốn thử xem lương tâm của đối phương như thế nào sao, bà ta ăn mặc trang điểm có vẻ rất quý phái, nếu nghe thấy anh thê thảm mà còn không có phản ứng gì thì thà không nhận còn hơn." Hạ Chí cúi đầu nhỏ giọng nói thầm, "Tôi chỉ sợ anh bị người ta coi khinh thôi."

"Nếu đối phương là người như thế thì căn bản sẽ đến nhận."

"Không chắc đâu, nếu lỡ anh giàu có thì sao?" Nói đến ác ý của trưởng bối, Hạ Chí kinh nghiệm đầy mình, "Chuyện này không thể nắm chắc được, không thể không đề phòng!"

Diệp Hiệp trợn trắng mắt nhìn Hạ Chí: "Tóm lại là cuối tuần gặp mặt chứ gì? Được rồi, tôi biết."

"Còn cái này." Hạ Chí cẩn thận nói, "Anh có nên trang điểm một chút không?"

"Còn trang điểm cái gì?"

"Trang điểm sao cho nghèo túng một tí?"

Diệp Hiệp nhìn chằm chằm Hạ Chí một lúc lâu, chậm rì rì nói: "Cũng không phải không được, nhưng đây là họa cậu gây ra đúng không? Tại sao lại để tôi thu dọn cho cậu?"

"Một tuần không lên giường!"

Diệp Hiệp lắc đầu.

"Một tuần không ăn thịt."

"Chỉ tiêu của cậu hiện đã bình thường rất nhiều, vẫn nên ăn một chút thịt."

"Thật á?"

"Một chút!"

Hạ Chí ngoan ngoãn, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ: "Nếu vậy, trước khi anh gặp mẹ anh, anh bảo tôi làm gì tôi làm cái nấy?"

Diệp Hiệp lập tức hỏi: "Thật?"

Hạ Chí run run, lập tức hối hận, nhưng lời đã nói ra, làm một người đàn ông chân chính thì đương nhiên không thể nuốt lời. Gã đấu tranh hồi lâu, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp: "Thật."

Trong vài ngày chờ đợi này, Hạ Chí vô cùng hiểu được ý nghĩa của việc biết vậy thì chẳng làm, nếu được lựa chọn một lần nữa, gã tuyệt đối sẽ không nói như vậy!

Đúng là ngốc không chịu được!

Hạ Chí đập đầu mình vô số lần, căm hận bản thân vì đã đưa ra ý kiến này.

"Tôi hận không thể kéo da mặt của tôi xuống!" Hạ Chí bóp mặt mình nói, "Anh không hiểu được cảm giác này!"

"Ừ, tôi đúng là không hiểu được." Hạ Chí đưa cục cưng đến cho Ảo Thuật Gia và Tiểu Mân, nói, "Cho uống sữa mỗi tiếng một lần, mỗi lần không cần cho ăn nhiều, cho nhiều bé sẽ nôn ra."

"Cậu đúng là vú em chuẩn." Ảo Thuật Gia xoa xoa dưới nách cục cưng, nghiêm túc nhìn bé con mềm mềm trên tay mình, "Sau này con tôi cũng cho cậu chăm nhá?"

"Mỗi tiếng 50 ngàn, cám ơn." Diệp Hiệp bình tĩnh thắt caravat nói, "Nhớ kĩ đây là tiền sau thuế."

"Sao cậu không đi cướp luôn đi?"

"Không phải tôi đang cướp anh đấy sao?"

"Cậu cũng dám cướp tôi?"

"Người khác tôi không quen, xuống tay không tốt lắm."

Hạ Chí vui vẻ nhìn Ảo Thuật Gia đấu võ mồm thua cuộc, luống cuống thắt caravat, nói với Diệp Hiệp, "Đi thôi chứ?"

"Ừ."

Hai người đúng giờ đến điểm hẹn, đi vào lại ngạc nhiên phát hiện nơi đó không có người phụ nữ lần trước, mà là một người đàn ông.

CHƯƠNG 200

Chuẩn bị cho lần gặp mặt này, Diệp Hiệp nhịn cơm từ tối hôm qua, hơn nữa còn không tắm rửa, cả người hôi rình, quần áo cũng được mặc lại rất nhiều lần, nhìn qua không khác gì ăn xin, lại càng không cần nói đến đầu tóc mặt mũi bù xù bẩn thỉu, liếc mắt nhìn liền thấy vô cùng nghèo túng.

Bởi vì chuyện này, Diệp Hiệp trị Hạ Chí ra trò những mấy ngày, nhất là những chuyện đã "Đồng ý là sẽ quên đi" cũng bị anh lật ra từng cái một mà trừng trị, trừng trị khiến cho Hạ Chí khổ không nói nổi. Làm đến như vậy rồi anh vẫn không vui, bởi vì mùi rất khó ngửi, mấy ngày nay anh đều ngủ ở phòng cho khách, đến cả cục cưng cũng không dính anh nữa, chỉ cần anh đến gần liền khóc òa lên.

"Nhầm chỗ à?" Diệp Hiệp lập tức nghĩ đến khả năng này, tà mắt nhìn Hạ Chí, "Cậu có chắc là chỗ này không?"

Không chỉ Diệp Hiệp, đến Hạ Chí cũng thấy nghi ngờ, vì đây không phải là lần đầu tiên mà gã nhầm lẫn, vội vàng lấy di động ra xem lịch, nhìn kĩ vài lần xác nhận không nhầm mới đầy nghi ngờ nói: "Không nhầm mà, là chỗ này, thời gian cũng đúng."

Điểm hẹn là một quán cà phê bình thường, không phải là cửa hàng cao cấp, vị trí đặt trước cũng đánh dấu rõ ràng, không có khả năng bị nhầm.

"Cậu sẽ không... nhầm nam giới thành phụ nữ chứ?" Diệp Hiệp nghĩ tới nghĩ lui, do dự mãi mới nói ra khả năng này, "Nam giả nữ à?"

"Đờ, sao lại thế được!" Hạ Chí cả giận, "Anh cho rằng tôi có thể nhận nhầm người đàn ông kia thành phụ nữ à?"

Người đàn ông ngồi ở bàn hẹn tuổi không còn nhỏ, hai bên thái dương đã có hoa râm, khuôn mặt điểm trai, chẳng qua bị năm tháng mài mòn, nếp nhăn giăng đầy lên khóe mắt, tuy rằng tăng thêm vài phần uy nghiêm và trang trọng nhưng lại khiến người khác cảm giác khó gần. Ông ăn mặc rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn vượt qua kiểu cách ăn mặc của một nhân viên văn phòng, nhìn quá mức nghiêm túc.

"Liệu có phải là anh em họ hàng gì đó của bà ta không?" Diệp Hiệp suy đoán.

Hạ Chí nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: "Không giống, bà ta nhìn rất giống anh, còn người này... um, cũng hơi giống anh."

"Cậu nhìn ai cũng thấy giống ba mẹ tôi chứ gì?" Diệp Hiệp tức giận châm chọc.

"Cũng không phải, chẳng qua vị này trùng hợp ngồi ở chỗ đó, đương nhiên là có quan hệ với anh chứ còn gì!"

"Biết đâu là vì bàn trống nên ngồi vào thì sao?"

"Chỗ tôi đặt trước cả rồi."

Hạ Chí và Diệp Hiệp đứng trước cửa rất lâu, cuối cùng gợi ra sự chú ý của nhân viên phục vụ, một cô gái tươi cươi đi đến gần hai người: "Chào hai anh... hai anh có hẹn ai không?"

"Có." Nhìn cô gái bị mùi trên người Diệp Hiệp xông cho nhíu mày, Hạ Chí âm thầm sung sướng, trên mặt cũng cười tươi roi rói, "Là bàn E."

"Anh Hạ phải không ạ?" Cô gái xem lại danh sách đặt bàn, cười tủm tỉm nói, "Người anh hẹn đã đến đây rồi, mời anh đi theo tôi."

Thật đúng là ông ta?

Hạ Chí liếc mắt nhìn Diệp Hiệp, rồi đi theo nhân viên phục vụ, Diệp Hiệp đi theo sau gã, mặt hơi đăm chiêu. Hai người vừa mới đứng lại trước bàn, người đàn ông kia đã đứng dậy, trên thực tế, ông ta đã sớm chú ý đến bọn họ, mà thực ra không muốn chú ý đến mới là điều khó khăn.

Đến khi người phục vụ vừa đi, ông ta liền mở miệng, giọng nói trầm thấp, nói từng câu từng từ rõ ràng: "Ai nhận người thân?"

Mẹ, giọng điêu thế làm gì?

Hạ Chí thầm mắng trong lòng, vừa định đòi lại công bằng cho người, Diệp Hiệp đã giành trước chỉ điểm: "Cậu ấy."

Gã ngạc nhiên trừng mắt nhìn Diệp Hiệp, còn chưa kịp giải thích, người đàn ông kia đã lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo ném xuống bàn, lạnh lùng nói: "Còn trẻ tuổi nên chừa chút mặt mũi cho mình, có tay có chân chỉ biết ăn lại nằm! Một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa, nếu để tôi gặp lại hậu quả các cậu tự gánh lấy!"

Ông ta nói xong liền đi thẳng, nháy mắt biến mất khỏi quán cà phê.

Hạ Chí còn chưa kịp tỏ vẻ gì, đầy mặt ngu si đứng ở trước bàn, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Diệp Hiệp không chút ngoài ý muốn, nhàn nhã cầm tờ giấy lên, nhìn nhìn, anh ngả ngớn huýt sáo, nói: "100 ngàn đồng, không ít đâu."

Lúc này, đầu óc Hạ Chí mới hơi bình thường trở lại một chút, lắp bắt nói: "Anh... Tôi, không phải, cái gì? Không phải, ông ta, ông ta cho séc?"

"Đúng vậy." Diệp Hiệp cười hì hì đưa tờ giấy cho cậu, "Séc không kí tên nha."

Hạ Chí trợn trừng mắt nhìn tờ séc, giận tím mặt: "Ông ta tưởng là chúng ta đến lừa chắc?" Tiếng kêu của gã dẫn đến không ít khách hàng nhìn qua, gã lại không nhịn được, "Mẹ nói cái khỉ gì vậy! Ông ta tưởng mình là bố thiên hạ chắc!? Mẹ kiếp mẹ kiếp! Tôi... À mà ông ta cho bao nhiêu? 100 ngàn? Mẹ! Mới có 100 ngàn!?"

Diệp Hiệp lôi Hạ Chí ra ngoài, mà trong đầu Hạ Chí chỉ còn lại hai từ "Mẹ" và "Mới có 100 ngàn" không ngừng lặp đi lặp lại, mãi mà không tỉnh táo lại được. Việc xảy ra đột nhiên tới nỗi gã choáng váng, hiện tại nhớ đến, gã chỉ hận thời gian không quay trở lại được, nếu không gã sẽ làm ra vô số thủ đoạn, đánh trả ông ta đến không còn mảnh giáp nào!

Cái loại gì chứ! Ha ha ha, bố có đủ thứ để đốp lại! Nhất định phải nói như vậy! Nói như vậy hiệu quả nhất định rất tốt!

So sánh với người đã hoàn toàn rơi vào cuồng phong, Diệp Hiệp có vẻ bình tĩnh hơn, anh vốn không ôm kì vọng gì với cuộc gặp này, người với người gặp nhau hàng ngày còn có thể trở mặt, nói gì đến người từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua, người thân thì thế nào, cũng không khác gì người xa lạ cả.

"Có tới 100 ngàn cơ mà." Trên đường về nhà Diệp Hiệp an ủi Hạ Chí, "Không ít đâu."

"Đây không phải là vấn đề về tiền!" Hạ Chí rít lên giữa đường, "Ông ta quá khinh người!"

"Đúng vậy, bởi vì trong mắt ông ta cậu không có tài cán gì, là một đứa con hoang muốn dựa vào máu mủ huyết thống đến lừa tiền."

Thốt ra lời này, Hạ Chí sửng sốt, một lúc lâu sau gã mới nói: "Từ từ đã nào, người này đến cùng là ai vậy?"

"Có vài khả năng."

"Ừ?"

"Thứ nhất, người nọ là người nhà hoặc chồng của mẹ đẻ tôi, bà ta có lẽ muốn nhận lại tôi, nhưng người đàn ông này cảm giác tôi là con hoang đến đòi tiền, cho nên ngăn cản bà ta không gặp tôi." Tạm ngừng một chút, Diệp Hiệp nói, "Đây cũng là suy nghĩ bình thường đúng không."

"Cái này mà gọi là bình thường?" Hạ Chí cả giận nói, "Con cái muốn gặp lại cha mẹ mình không phải là điều đương nhiên sao?"

"Trên đời nếu đơn giản như thế thì tốt." Diệp Hiệp cười, "Khả năng khác, có lẽ người này là cha đẻ của tôi."

"Gì cơ?"

"Mẹ đẻ và cha đẻ của tôi có lẽ hiện tại cũng không chung sống với nhau, bà ta có lẽ có nhu cầu gì đó với người đàn ông này, hoặc là nói muốn lừa gạt, cho nên cố ý hẹn tôi đến rồi lại hẹn ông ta, nói với ông ta rằng tôi muốn đoàn tụ, thử xem phản ứng của ông ta như thế nào."

Hạ Chí sửng sốt: "Khoan đã, tại sao anh biết được chuyện này?"

"Tôi chỉ đoán thôi." Diệp Hiệp nhún vai, "Dù sao ông ta biết tôi muốn gặp lại cha mẹ đẻ, mà ông ta không thích điều này."

"Ồ..."

Hạ Chí cảm giác việc này rất kì dị, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu gì cả.

CHƯƠNG 201

"Thôi nào, đừng nghĩ nữa, chuyện qua rồi." Diệp Hiệp khuyên nhủ, "Lại nói, không nhận mình cũng tốt chứ sao, lỡ đâu người ta có phiền toái thì sao? Cứ nghĩ lại cha cậu mà xem."

Nghe được lời này Hạ Chí tức thì bình thường trở lại, gã gật mạnh đầu: "Cũng đúng! Vậy chúng ta có nên đi đổi tiền không?"

"Đương nhiên là phải đổi rồi." Diệp Hiệp nói, "Đối phương xem ra có quyền có thế, không sợ chúng ta lừa tiền, nếu cậu không đổi séc có khi đối phương còn tưởng rằng cậu có âm mưu."

Hạ Chí nghe vậy cũng hiểu ra, vô cùng vui vẻ cầm tờ séc, bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị tiêu xài như thế nào, Diệp Hiệp lại đột nhiên vươn tay ra, tuy rằng ngàn vạn lần không muốn, nhưng vừa nghĩ đến tiền này từ đâu ra, gã cuối cùng vẫn hai mắt rưng rưng dâng lên.

"Tiền này dù ít dù nhiều cũng là do tôi chịu nhục được đến." Hạ Chí cố gắng giãy dụa nói.

"Mấy ngày liền tôi bị làm khổ thì không tính?" Diệp Hiệp vừa tìm kiếm xe tập đi cho bé loại mới nhất trên mạng vừa nói, "Dù sao tiền này không lấy không được, chúng ta lại không mất gì, xem như là một món tiền bất ngờ."

Mặc dù là biết vậy, nhưng Hạ Chí cũng có rất nhiều thứ muốn mua mà tiếc tiền, hiện tại món đồ vẫn nằm trên kệ, chỉ có thể nhìn qua cho đỡ thèm. Gã ôm cục cưng vào lòng đổi tư thế, sau đó chuyển kênh, từ khi có cục cưng, hoạt động chơi máy tính mỗi buổi tối không thể không biến thành cách ngày một lần, gã và Diệp Hiệp thay nhau trông bé, ai cũng không trốn được.

Trên tivi đang chiếu tin tức, gã không có hứng thú xem nên liên tục đổi kênh, đến khi một khuôn mặt quen thuộc xẹt qua, gã mới tạm ngừng lại, nhanh chóng chuyển về kênh vừa rồi.

"Diệp Hiệp."

"Sao?" Diệp Hiệp đang so sánh hai loại xe tập đi, đồng thời tính toán xem liệu có nên mua giường nhỏ không, bây giờ vẫn còn đang dùng giường Hạ Chí dùng hồi bé do Hạ mẫu cung cấp, tuy rằng giữ gìn cẩn thận nhưng thật sự đã quá cổ lỗ.

"Diệp Hiệp!"

"Cái gì?"

"Mau nhìn tivi!"

Diệp Hiệp ngẩng đầu lên, vừa thấy liền ngây người, trên tivi là hình ảnh một người đứng giữa một đám comple đen đang cố gắng đẩy ra phóng viên chặn đường, chính là người đàn ông hôm trước. Anh nhìn kĩ một lần nữa, không sai, chính là ông ta, chẳng qua lúc này ông ta đang bảo vệ một chính khách chen lên xe, vị chính khách này gần đây đang bị đối thủ tấn công, phiền toái rất lớn.

Hai người im lặng xem xong, đến lúc chuyển sang một tin tức khác, Hạ Chí mới chần chờ nói: "Anh cảm giác vị chính khách kia có giống anh không?"

"Không giống."

"Vậy tại sao cấp dưới của ông chính khách kia lại đến đưa tiền cho chúng ta?"

"Có lẽ là vì tôi có vẻ giống ông cấp dưới? Loại chuyện này không xét nghiệm ADN sao biết được."

"Tôi cảm giác anh có thể chắc chắn." Hạ Chí quay đầu nhìn thấy Diệp Hiệp vẫn đang bình tĩnh, gã nói, "Mẹ anh nhất định biết."

Diệp Hiệp không nói gì, dù cho có quan hệ với cấp dưới hay là chính khách, anh đều cảm giác vô cùng phiền phức. Huống chi, anh còn nghĩ đến một chuyện rất không ổn.

"Vừa nãy có phải Vương Khắc không?" Hạ Chí hỏi.

Diệp Hiệp vẫn không nói gì, cảm giác có chút khó chịu, mặc dù thời kì trưởng thành phản nghịch từng tưởng tượng mình là con trai của một nhân vật quyền thế vô cùng, về sau được đón về kế thừa, nhưng lúc này anh hoàn toàn không còn nghĩ như vậy nữa. Anh thỏa mãn với sinh hoạt hiện tại của mình, không muốn có thay đổi nào, lại càng không muốn có quan hệ với bất kì ai trong chính giới, bài học của Thao Thiết đủ khiến anh cách xa với tất cả các chính khách.

"Không phải là Vương Khắc." Một lúc lâu sau Diệp Hiệp mới chậm rì rì nói.

"Vậy à?" Hạ Chí vẫn nghi ngờ, nghĩ kĩ lại gã mới nói, "Đâu có sai, chính là Vương Khắc, hơn nữa bản tin vừa nói Vương Khắc và ông... gọi gì nhỉ? Dù sao hai người ở phe đối lập đúng không?"

"Không, chắc chắn không phải là Vương Khắc, cậu nhìn nhầm." Diệp Hiệp bình tĩnh nói, "Sau này không cần nhắc lại chuyện tìm người thân nữa, kể cả cha mẹ tôi càng không được nói, hiểu chưa?"

Hạ Chí quay đầu, ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Diệp Hiệp đầy nghiêm túc, một lát sau gã trịnh trọng gật đầu, tuy rằng gã không biết về chính giới, nhưng nghe những chuyện rối ren của Thao Thiết cũng đủ để gã chạy xa, không muốn dính vào.

Hai người vờ như không biết được vài ngày, trời yên biển lặng. Khi thời tiết dần trở lạnh, lá phong chuyển sang màu đỏ, cuộc gọi của Thao Thiết cuối cùng đuổi đến.

"Có phải dạo này cậu đang tìm cha mẹ đẻ của mình không?"

Lời dạo đầu của Thao Thiết khiến Diệp Hiệp trầm mặc hồi lâu, anh muốn phủ nhận, nhưng trong lòng biết rõ mình làm điều thừa, nếu Thao Thiết không có chứng cứ anh chắc chắn sẽ không nói trực tiếp như vậy.

"Chuyện gì?"

"Tôi sẽ không nói chi tiết cho cậu." Giọng nói của Thao Thiết có chút lãnh đạm, mang theo vài phần cương quyết, "Thế nhưng tôi cần cậu giúp."

Diệp Hiệp bình tĩnh nói: "Hẳn là Vương Khắc nhờ tôi giúp đỡ?"

"Đều giống nhau."

Diệp Hiệp thở dài: "Thao Thiết, chúng ta đã ..."

"Vương Khắc là người của tôi, cùng làm bạn với tôi một đời, dù cho chúng tôi có đánh nhau đến rối tung tối mù, lấy vợ có con, đánh nát mặt mũi của nhau, mắng chửi thậm tệ tới mức phun nước bọt, nhưng anh ấy luôn là người tôi lựa chọn đồng hành cả một đời." Thao Thiết cắt ngang lời Diệp Hiệp, "Cậu tìm được tình yêu đích thực, rất tốt, nhưng tôi sẽ không vì lý do này mà bỏ qua cho cậu."

Diệp Hiệp trầm mặc vài giây, anh nói tiếp lời vừa bị cắt ngang: "... Là bạn bè rất nhiều năm."

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó Thao Thiết thản nhiên nói: "Đúng vậy."

"Anh cũng biết tôi không muốn chạm vào giới của các anh."

"Thế nhưng Vương Khắc cần cậu giúp, còn tôi sẽ dùng hết sức mình cùng Vương Khắc ép cậu, tình nhân bé nhỏ của cậu, con trai của cậu, cha mẹ của cậu, cha mẹ của tình nhân cậu cùng với tất thảy những người mà cậu quen biết, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện ghê tởm ti bỉ vô sỉ nhất thế giới này, tôi biết cậu có thể tưởng tượng được." Giọng nói của Thao Thiết lạnh lẽo mà bình tĩnh, lạnh lẽo tựa như một cây kim làm từ hàn băng, "Đây là lựa chọn giữa sự sống và cái chết, mà tôi đã lựa chọn, lựa chọn mà ở vị trí của tôi cậu cũng sẽ làm như vậy."

Diệp Hiệp nhìn về một điểm vô định trước mặt, chậm rãi dấu đi bất đắc dĩ và tuyệt vọng trong mắt, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể: "Anh muốn tôi làm gì?"

"Tôi sẽ gọi lại sau." Nói xong, Thao Thiết cúp điện thoại.

Hạ Chí trở về nhà, phát hiện Diệp Hiệp đang ôm cục cưng ngồi giữa phòng tối, đến cả Tiểu Mễ Tuyết ngày nào cũng vui vẻ không ngồi yên được giờ cũng nằm bên cạnh, chỉ liếc nhìn gã, gọi cũng không sủa tiếng nào.

Gã sợ hãi, thật cẩn thận ngồi xổm đến trước mặt Diệp Hiệp, hỏi: "Anh làm sao thế?"

Ánh mắt trống rỗng của Diệp Hiệp hơi chuyển lại về phía gã, qua một lúc lâu, vẻ mặt của anh từ bình tĩnh dần dần trở nên bi thương, anh ôm lấy đầu Hạ Chí, chôn đầu vào hõm vai người yêu.

"Xin lỗi."

"Gì vậy, gì vậy?" Hạ Chí thực sự hoảng lên, gã chưa từng thấy một Diệp Hiệp bất lực như bây giờ, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Xin lỗi, biết vậy tôi không đi tìm cha mẹ đẻ làm gì." Diệp Hiệp ôm chặt lấy Hạ Chí, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, "Tôi xin lỗi."

Hôm đó Hạ Chí an ủi Diệp Hiệp cả một đêm.

CHƯƠNG 202

Nếu không có cục cưng, hai người đàn ông chắc chắn sẽ hút thuốc cả đêm.

Diệp Hiệp cũng không thường xuyên hút thuốc, chỉ có những lúc tâm trạng thực sự không tốt mới có thể hút một điếu, Hạ Chí vì có xã giao nên uống rượu hút thuốc đều là chuyện thường, từ khi ở với Diệp Hiệp vì khỏe mạnh nên cơ bản đều cai hết. Trừ giống như đêm qua, điều gã muốn làm nhất chính là cùng Diệp Hiệp hút thuốc uống rượu, say đến quên sầu.

Sáng sớm hôm sau, hai người đón ánh nắng rạng đông, đặt cục cưng còn ngủ say lên đùi, lau đi nước mắt bị ánh nắng kích thích, ngáp một cái.

"Đúng là già rồi, cả đêm không ngủ thật là khổ." Hạ Chí xoa xoa bả vai, "Sau này không bao giờ làm như thế nữa."

"Hạ Chí." Diệp Hiệp nhìn chằm chằm mặt trời đến chảy nước mắt, nhẹ giọng nói, "Hay là cậu mang cục cưng đi ra ngoài trốn một thời gian đi."

"Có tác dụng sao?" Hạ Chí hừ một tiếng, đầy khinh thường, "Tôi không tin anh ta còn có thể làm gì được tôi!"

Diệp Hiệp thở dài: "Chỉ cần cậu nghe lời anh ta sẽ không làm gì cậu cả, thế nhưng một khi làm gì thì sẽ không cứu vãn được nữa."

"Mẹ, các anh như bây giờ còn không tính là hết đường cứu vãn à?" Hạ Chí kinh ngạc nói, "Đến cùng muốn như thế nào mới tính là hết?"

"Không cho đối phương đi nữa." Diệp Hiệp nói đùa, muốn đứng lên chân lại khuỵu xuống, đỡ lấy giường mới miễn cưỡng thăng bằng trở lại, cảm thấy hai chân tê mỏi không thôi, "Nếu cậu đã quyết định thì chúng ta không bàn lại việc này nữa, hiện tại chỉ chờ Thao Thiết sẽ làm như thế nào thôi."

Hạ Chí quay đầu nhìn người đàn ông bên người mình, mặc dù trên mặt còn có nước mắt chưa kịp lau khô nhưng anh đã bình tĩnh trở lại, dù cho chuyện gì xảy ra, hình như anh đều có thể đứng lên, tìm kiếm con đường cho bản thân.

Đây chính là Diệp Hiệp, người đàn ông của gã.

Trong chớp mắt, trong lòng Hạ Chí tràn ngập hào hùng và ôn nhu, dù cho có bao nhiêu khó khăn cũng không làm khó được gã. Chỉ là, khó khăn chính là khó khăn, cũng sẽ không vì gã có tin tưởng mà bớt đi cái khó. Thao Thiết và Vương Khắc lạnh lùng cỡ nào gã cũng không rõ ràng, lại càng không hiểu về chính trị, chỉ là ăn rau muống nói chuyện chính trị mà thôi, giờ thực sự đụng đến, mà còn chỉ là một phần của tảng băng trôi, gã đã cảm giác không thở nổi.

Ba ngày sau, Thao Thiết đến nhà bọn họ, người đi theo có Vương Khắc. Lúc này bọn họ không có bất kì cử chỉ kì quái nào, ăn mặc chỉnh tề, comple giày da. Vương Khắc vẫn lãnh đạm như trước, thậm chí còn có vài phần âm trầm, không biết có phải là ảo giác của Hạ Chí hay không. Thao Thiết vẫn mỉm cười như thường, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, chào hỏi Diệp Hiệp, ngồi xuống đợi uống trà.

Hạ Chí chậm rì rì pha trà, lại chậm rì rì pha trà, không phải gã cố ý kéo dài thời gian mà là đang suy nghĩ nên làm sao. Khi đặt chén trà ra trước mặt Thao Thiết, gã đột nhiên nhìn về phía người ngồi trước bàn, vừa vặn thấy người ta cười tủm tỉm.

Hạ Chí nhíu mày, Thao Thiết cười, mở miệng nói: "Tôi còn tưởng rằng vừa vào cửa cậu sẽ ra tay cơ đấy."

Hạ Chí cố gắng tỏ vẻ khinh bỉ: "Nếu đánh anh có tác dụng thì anh đã sớm bị rồi."

"Quả nhiên, ở lâu với Diệp Hiệp cũng có tiến bộ nhỉ." Thao Thiết cười tủm tỉm, "Giờ biết động não rồi."

Hạ Chí cũng nhếch miệng cười theo, đột nhiên gã cầm lấy chén trà mới rót tạt vào mặt Thao Thiết, tuy rằng không phải nước sôi, nhưng độ ấm quả thật không thấp, không đến vài giây, khuôn mặt trắng trẻo của Thao Thiết liền đỏ bừng lên, thoạt nhìn rất đau.

Trong phòng vẫn im ắng, không có tiếng động nào, Thao Thiết giống như vừa bị gió nhẹ quất vào mặt, bình tĩnh rút ra mấy tờ khăn giấy, thấm đi nước trà trên mặt và cổ áo, anh nhìn về phía Diệp Hiệp nói: "Xem như hòa nhau?"

"Không nhất định." Diệp Hiệp có vẻ như đã sớm chuẩn bị, mở miệng từ từ nói, "Còn phải xem anh muốn tôi làm cái gì."

Lại nữa rồi.

Trong lòng Hạ Chí nghĩ như vậy, khuôn mặt tỏ rõ sự mất hứng, sựăn ý một cách kì diệu giữa Diệp Hiệp với bạn bè anh biểu hiện ra ở đây không tốt chút nào, khiến gã có cảm giác không tốt. Huống hồ, thời điểm này căn bản không nên dùng đến sự ăn ý ── tuy rằng Hạ Chí cũng có thể hiểu được nguyên nhân Diệp Hiệp làm như vậy.

"Không có gì khó khăn cả, cậu chỉ cần làm chuyện cậu vốn nên làm là được." Vương Khắc mở miệng, lúc này Hạ Chí mới có thể cảm giác được khí thế không cho phép người ta nghi ngờ, làm cho người ta ngưỡng mộ lại tràn ngập cảm giác xa cách trong giọng điệu của anh ta, cảm giác mà trước kia gã chưa bao giờ thấy được, "Đi tìm cha của cậu."

Diệp Hiệp hỏi ngược lại: "Anh biết rõ người nào là cha của tôi?"

"Không biết." Vương Khắc nhanh chóng đưa ra đáp án, "Nhưng chúng tôi cần một cơ hội, một câu chuyện có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chuyện của cậu có đủ khả năng ấy. Cậu có thể yêu cầu gặp lại, làm như thế nào chúng tôi không can thiệp, nhưng tin tức này nhất định phải truyền ra ngoài."

Diệp Hiệp cười khổ, trong lòng Hạ Chí dâng lên lửa giận: Sự đau xót của người ta đối với các người chỉ là một câu chuyện thu hút sự chú ý thôi sao?

Nếu đổi lại Hạ Chí lúc chưa gặp Diệp Hiệp, gã đã sớm dùng nắm đấm, liều chết cũng phải đánh một trận. Bây giờ, gã chỉ bĩu môi, dùng ánh mắt hung ác trừng Thao Thiết, ôm cục cưng không nói câu nào. Đây không phải là lúc để gã xen mồm, không bằng nói, mặc kệ gã nói gì cũng không thay đổi được, cảm giác này vô cùng khó chịu, cho nên điều duy nhất gã có thể làm là ngậm miệng, làm một người xem.

"Đã đủ chưa?"

"Đủ." Thao Thiết nói, "Cậu có thể muốn bất cứ thứ gì."

"Tôi không biết ai là cha tôi."

"Cậu trước tiên phải chứng thực trước trợ lý kia." Lúc này, Vương Khắc giành trước, "Không cần làm to chuyện luôn từ đầu, cứ dựa theo tiết tấu bình thường mà làm."

Diệp Hiệp trầm ngâm một hồi lâu, rồi anh nói: "Sau chuyện này tôi muốn rời khỏi đây."

Những lời này không nằm trong dự kiến của Hạ Chí, gã kinh ngạc nhìn người yêu.

Sau khi nói ra những lời này, vẻ mặt Diệp Hiệp thoải mái hơn rất nhiều: "Có lẽ tôi sẽ không trở lại nữa."

Vẻ mặt của Thao Thiết cuối cùng xuất hiện thay đổi, chỉ là trong nháy mắt, nhưng không thoát được ánh mắt của Hạ Chí, chung quy từ đầu đến cuối gã luôn chú ý đối phương. Vương Khắc vẫn bình tĩnh như thường: "Có thể, sau này chúng tôi sẽ không đến quấy rầy cậu."

Thao Thiết dường như muốn nói cái gì, nhưng anh chỉ há há miệng, rồi nuốt vào trong.

Cuộc gặp mắt kéo dài hơn 10 phút, sau khi nói xong Thao Thiết và Vương Khắc liền rời đi, trước khi chia tay không nói gì thêm, thậm chí còn không quay đầu trở lại, chỉ có hai bóng lưng thẳng tắp.

Hạ Chí đứng ở cửa nhìn, cảm giác phẫn nộ lúc trước đã biến mất, sau khi đóng cửa lại, gã nhỏ giọng hỏi: "Có phải Thao Thiết và Vương Khắc có mâu thuẫn không?"

"Giữa bọn họ vĩnh viễn đều có mâu thuẫn, hình thức ở chung ấy không phải ai cũng chịu được." Diệp Hiệp cười cười, "Được rồi, tôi nghĩ cậu cũng có chuyện muốn hỏi đúng không?"

Hạ Chí nhìn Diệp Hiệp, rất lâu sau đó, vẻ mặt gã sụp xuống, mang theo vài phần buồn khổ: "Anh thật sự muốn rời khỏi đây?"

"Ừ." Diệp Hiệp nhanh chóng đáp lời gã, hơn nữa còn bỏ thêm một câu, "Tôi cảm giác là lúc nên đổi việc làm."

Ánh mắt Hạ Chí lập tức sáng lên.

CHƯƠNG 203

Hạ Chí đã nhớ không rõ mình thảo luận với Diệp Hiệp về đề tài "Về hưu" bao nhiêu lần.

Lúc đầu chấm dứt mà không ai vui vẻ, về sau quen thuộc hơn Diệp Hiệp bắt đầu chuyển sang chiến thuật nói sang chuyện khác, khi đó gã còn chưa quen được với sự giảo hoạt của Diệp Hiệp, thường xuyên bị dẫn sang đề tài khác, đến sau này ở lâu hơn, tình đầu ý hợp, thích ứng được với sự gian trá của Diệp Hiệp, gã mới có thể giữ vững sự ổn định trước các thủ đoạn của anh, chỉ tiếc là đến lúc này gã cũng không nỡ dùng điều này làm khó xử người yêu, đề tài này bởi vậy cũng nhạt dần.

Lần này Diệp Hiệp chủ động đề suất, hơn nữa còn vô cùng quyết đoán dứt khoát, Hạ Chí liền biết, kết quả mà gã hi vọng từ lâu cuối cùng cũng đến. Chẳng qua, bên cạnh vui sướng gã cũng cảm thấy ngoài ý muốn rất nhiều, chung quy, trong kế hoạch của gã, phòng ở đã mua, xem như làm chuẩn bị sống lâu dài trong thành phố suốt quãng đời còn lại.

Hạ Chí nghĩ nhiều lần, do do dự dự, một lúc lâu mới nói: "Vậy còn tôi thì sao?"

"Cậu?" Diệp Hiệp lộ ra sự khó hiểu, "Cậu làm sao?"

"Tôi và anh cùng nhau à?"

Diệp Hiệp ngẩn ra, rồi biến sắc, vẻ mặt âm trầm như bầu trời trước cơn giông bão, trầm giọng nói: "Cậu không đi cùng tôi?"

"Tôi đương nhiên là đi cùng anh." Hạ Chí lập tức nói, "Nhưng còn công việc của tôi thì sao?"

Diệp Hiệp lúc này mới phản ứng lại, thầm thở ra, thuận miệng nói: "Nghỉ."

Hạ Chí cũng không phải không từng nghĩ như vậy, chẳng qua lúc này bị Diệp Hiệp nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ liền cảm giác khó chịu: "Việc của tôi rất khó tìm... Anh muốn chuyển đi đâu?"

"Châu Âu thế nào?"

Vừa nghe vậy Hạ Chí lại càng không vui: "Đến châu Âu tôi còn tìm việc kiểu gì? Với cả tôi cũng đâu có biết ngoại ngữ!"

Diệp Hiệp cũng không vui, vốn anh tưởng rằng nghe mình nói như vậy Hạ Chí liền sẽ ngoan ngoãn phục tùng, cái gì cũng nghe anh, hận không thể lập tức rời đi, kết quả lại trốn trốn tránh tránh, toàn hỏi những thứ vớ va vớ vẩn, có ý gì vậy?

Anh bước lên vài bước, ôm lấy cục cưng trong lòng Hạ Chí, lãnh đạm nói: "Vậy cậu cứ ở đây, tôi mang cục cưng đi!"

Hạ Chí lúc này cũng suy nghĩ kĩ, lập tức nhào lên muốn cướp con về, tranh với Diệp Hiệp mấy lần, con không cướp được cuối cùng lại làm con khóc. Tiếng khóc lớn khiến cho hai người cha nhìn nhau vài giây, đồng thời thả lỏng tay, lại thấy cục cưng hơi trĩu xuống, hai người vội vã đỡ lấy, cánh tay đánh vào nhau, đau đến không nói được.

"Tôi thực sự rất khó tìm việc." Hạ Chí nói đầy oan ức, "Tôi không muốn làm một ông nội trợ."

"Tôi thì khác chắc?" Diệp Hiệp tức giận nói, "Cậu cảm giác như tôi không bằng cấp, không kinh nghiệm, tuổi cũng không còn trẻ thì có thể tìm được việc gì?"

Hạ Chí chớp mắt: "Sau này anh không định làm việc à?"

Diệp Hiệp vừa rồi chỉ là quan tâm nên bị loạn, một lát sau cẩn thận suy nghĩ lại liền đoán được đại khái ý nghĩ của Hạ Chí, anh dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy."

"Làm ông nội trợ?"

"Ừ."

Hạ Chí vừa rồi cảm giác Diệp Hiệp hoàn toàn không nghĩ đến mình, làm ra quyết định lớn mà không bàn bạc trước gì cả, hiện tại thấy Diệp Hiệp chịu thua gã liền vui vẻ, mặc kệ thế nào ít nhất gã có thể tìm được vài công tác bình thường, tốt hơn so với Diệp Hiệp. Nói trắng ra là bị chủ nghĩa đàn ông quấy phá, nói sâu hơn thì chính là gã cảm giác điều kiện của mình không bằng Diệp Hiệp, ít nhất đến nước ngoài Diệp Hiệp còn có thể hiểu được người ta nói gì, gã thì mù tịt, nếu còn làm ông nội trợ trong nhà nữa thì còn sống kiểu gì?

Gã hớn hở nói: "Được rồi, vậy chúng ta chuyển đi đâu?"

Diệp Hiệp cũng khôi phục vẻ thong dong, chậm rãi nói: "Đến lúc đó chúng ta ném phi tiêu vào bản đồ thế giới, ném đến đâu liền đến đấy."

"Có được không, nếu lỡ ném vào chỗ không vừa ý thì sao?"

"Như là ở đâu?"

"Kiểu Bắc Cực Châu Phi ấy."

"Vậy thì ném lại."

"Thế thì được."

Hạ Chí và Diệp Hiệp cùng nhau tưởng tượng ra cuộc sống về hưuxong lại bắt đầu lo lắng chuyện trước mắt. Trong khoảng thời gian này gã quan tâm về chính trị hơn rất nhiều, vừa mở tivi liền xem kênh tin tức, các tin chính trị trên báo cũng không bỏ qua, nhìn rất lâu, còn đọc đi đọc lại các bài phân tích cũng không hiểu được gì, chỉ có thể đổ cho bản thân không có năng khiếu.

Đến khi Diệp Hiệp thật sự chuẩn bị làm việc, Hạ Chí vẫn không nắm chắc: "Sao anh chỉ gọi điện thoại không thôi?"

"Không thì làm gì?" Diệp Hiệp vừa nhấn nút gọi cho biên tập viên đăng bài báo của anh lần trước vừa hỏi lại, "Tôi cũng không có điện thoại của ông bà kia, cậu bảo tôi phải làm sao?"

Hạ Chí lập tức dâng lên cảm giác áy náy, cũng là sau nói chuyện gã mới phát hiện mình không lưu số của bà phu nhân. Vốn tưởng gặp lại rồi sẽ có, ai biết về sau rẽ sang hướng khác, hiện tại nếu đối phương không chủ động liên lạc bạn họ căn bản không có cách.

Có một cách là trực tiếp đi tìm ông trợ lý, dù sao cũng là người của công chúng, tìm khá dễ, hoặc là thông qua truyền thông, nhưng Diệp Hiệp cảm giác rất mất tự nhiên, cho nên quyết định xuống tay từ phía nữ trước. Biên tập viên lần trước giúp đăng báo rất thích ý hỗ trợ, chung quy chuyện này cũng coi như tích đức, sau khi phát hiện vị phu nhân kia không gọi điện thoại trước mà trực tiếp tìm đến cửa thì biên tập viên càng chủ động ra hỗ trợ đăng bài.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Chí lấy làm lạ nói: "Biên tập này nhiệt tình nhỉ."

"Đương nhiên, người ta chuẩn bị đào tin tức từ đây mà." Diệp Hiệp thản nhiên nói, "Không có gì lạ cả, đây là chuyện tốt, bớt việc cho chúng ta."

Chuyện rất nhanh được đăng báo, sau vài ngày, phu nhân không liên lạc, chỉ có trợ lý gọi đến.

"Các người làm cái gì?" Giọng của trợ lý rất không tốt, "Tiêu hết tiền rồi?"

"Chúng tôi không cần tiền của ông." Diệp Hiệp trấn định nói, "Tôi tên là Diệp Hiệp, ông có thể điều tra, xem xem tôi có phải người thiếu tiền không. Tôi chỉ muốn biết một chuyện, cha tôi là ai?"

Trợ lý lập tức cúp máy, không nói thêm lời nào. Vài ngày sau mới gọi điện lại, giọng nói đã dịu đi không thiếu: "Đưa ra điều kiện của cậu đi."

"Tôi đã nói rồi, không cần." Diệp Hiệp như cũ không chút vội vàng nói, "Ông biết tôi làm gì chứ, tôi cũng không có hứng thú quấy rầy các ông, tôi chỉ muốn biết ai là cha tôi mà thôi, không có ý tưởng khác."

"Cậu tưởng rằng tôi không biết quan hệ của cậu với Thao Thiết sao?"

"Thao Thiết không liên quan gì đến chuyện của tôi à."

"Cậu không cần phải nói dối."

"Vậy tại sao ông lại gọi điện thoại đến?"

"Vì cảnh cáo cậu." Giọng của trợ lý âm trầm đến đáng sợ, "Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ một chút cho người thân của mình."

Diệp Hiệp sớm đã đoán được, không lùi bước mà hỏi ngược lại: "Ông đang ép tôi đi về bên Thao Thiết sao?"

Đầu bên kia trầm mặc, một lúc sau trợ lý nói đầy dứt khoát: "Cha của cậu là tôi."

Diệp Hiệp cười khẽ, nói: "Tôi biết, câu trả lời của ông đã nói cho tôi sự thật tôi muốn biết."

Đầu bên kia càng thêm lãnh đạm: "Cậu muốn như thế nào?"

Diệp Hiệp đổi một tư thế thoải mái hơn: "Làm giao dịch đi."

CHƯƠNG 204

Thao Thiết không nói cụ thể với Diệp Hiệp phải làm gì, nhưng bọn họ đã là bạn bè nhiều năm, chuyện bẩn thỉu như lần này cũng không phải là lần gặp đầu tiên, nếu Thao Thiết nói "làm chuyện vốn nên làm", đương nhiên là anh sẽ không nghe lời.

Ai nghe lời mới là đứa ngốc.

Quả nhiên, nghe lời anh nói, đầu bên kia liền trầm mặc, sau một lúc lâu thì đổi sang người nói chuyện mới, giọng nói trầm thấp vô cùng giống với giọng của Diệp Hiệp: "Cậu muốn gì?"

"Tôi muốn sống cuộc sống của tôi, cách các người xa một chút."

Giọng nói Diệp Hiệp không có bất cứ dao động nào, dù cho anh biết chắc chắn người kia là cha đẻ của anh, giờ phút này, cha mẹ đẻ với anh đã không hề có ý nghĩa. Cảm tình cần thời gian vun đắp, trên đời này không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ cả, dù cho có là đến từ huyết thống, cái gọi là vừa thấy mặt liền cảm giác thân thiết cũng cần phải có sự trải qua nào đó, nếu không có đau khổ và dày vò, tình mẫu tử sẽ không vĩ đại như thế, nếu không có chờ đợi và hi vọng, tình phụ tử cũng sẽ không nặng như vậy.

Đối với người đàn ông ở đầu dây bên kia, Diệp Hiệp chẳng qua là một vật cản trên con đường chính trị của ông, là bằng chứng của một đêm phong lưu hay sai lầm của ông với một người phụ nữ ông đã không nhớ rõ, không có bất kì liên quan đến con trai, người thân hay ích lợi gì.

Sau khi người phụ nữ có vẻ như là mẹ đẻ biến mất, Diệp Hiệp liền biết sự thật này, hơn nữa cũng tiếp nhận nó một cách lạnh lùng.

"Không thành vấn đề, chỉ cần cậu không đến tìm tôi." Đầu bên kia trả lời như vậy.

Diệp Hiệp nở nụ cười, đầy khinh miệt: "Ông nói như vậy là được sao? Ông cảm thấy giữa Thao Thiết và ông, tôi có thể đi thẳng sao?"

"Cậu sợ hắn ta uy hiếp, chẳng lẽ không sợ tôi sao?"

"Ông cảm giác nếu tôi mất đi hết thảy thì tôi sẽ làm gì?" Diệp Hiệp cười lạnh, "Tôi sợ vì tôi có thứ để giữ, khi hai bàn tay trắng tôi sẽ không còn sợ gì nữa cả."

Lúc này đây, giọng nói của người đàn ông kia cuối cùng có một tia vững vàng: "Nói giao dịch của cậu đi."

Diệp Hiệp làm giao dịch gì Hạ Chí không thể biết, mặc cho gã nghe từ đầu đến cuối, nhưng đến thời khắc mấu chốt anh lại đuổi gã ra ngoài, một mình trong phòng nói thầm nửa giờ. Gã ở bên ngoài ôm con tò mò muốn chết, ẵm con đi vòng quanh tới khi con choáng váng mắt hoa, cuối cùng còn phun ra, gã vội vã chạy vào phòng tắm thu dọn, đến khi đi ra đã thấy Diệp Hiệp gọi xong.

"Thế nào?"

"Được rồi." Diệp Hiệp vẫn trả lời ngắn gọn như cũ, "Chúng ta chỉ cần chờ."

Hạ Chí sửng sốt, hỏi: "Thật á? Không cần chuẩn bị gì sao?"

Diệp Hiệp cũng ngây ra, hỏi lại: "Chuẩn bị gì?"

"Không phải anh nói muốn rời khỏi đây sao? Không cần bắt đầu dọn dẹp à? Phòng cũng phải tìm người bán, còn có những vật dụng không mang được, tôi chuyển giao công việc cũng cần thời gian, anh không định thông báo gì cho khách hàng của mình chắc?"

Diệp Hiệp lúc này mới giật mình, anh cười: "Nếu việc của Thao Thiết còn chưa xử lý sạch sẽ thì sao có thể đi? Trước không vội, đợi việc này xong rồi chúng ta chậm rãi làm cũng được."

Hạ Chí có chút không rõ, nhưng nếu Diệp Hiệp đã nói vậy gã cũng không có hỏi thêm gì, dù sao trong lòng Diệp Hiệp biết rõ. Một thời gian sau gã đều chú ý đến tin tức, thấy Vương Khắc và người có vẻ như là cha của Diệp Hiệp đứng trước truyền thông diễn vở "Hạnh kiểm cá nhân". Chẳng qua ai nấy đều như lọt vào sương mù, không có tìm ra được vấn đề thực chất nào, cũng không xuất hiện tên của Diệp Hiệp, khiến cho gã sinh ra ảo giác.

"Có phải việc này cứ thế rồi thôi không?" Hạ Chí vừa nhìn báo vừa hỏi, "Bọn họ dừng tay?"

"Đừng mơ." Diệp Hiệp ăn sáng, anh trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên, "Không có khả năng đấy."

Sự thật y như lời Diệp Hiệp nói, vài ngày sau, một vị khách không mời mà đến đánh vỡ giấc mộng của Hạ Chí. Sau khi tan tầm gã liền phát hiện ở cửa có thêm một đôi giày, là kiểu phụ nữ, gã lấy làm lạ đi vào, thấy một khuôn mặt tinh xảo.

"Sao bà lại đến đây?" Hạ Chí thốt ra mới thấy được ánh mắt của Diệp Hiệp, vội vàng thấp giọng xuống, nặn ra nụ cười, "Đã lâu không thấy."

"Thật trùng hợp." Người có vẻ như là mẹ đẻ của Diệp Hiệp vô cùng kinh ngạc nói, tầm mắt chuyển đến túi đồ ăn trên tay Hạ Chí, nghi ngờ hỏi: "Cậu đến đây... ăn cơm?"

Hạ Chí có chút chần chờ, không biết nên nói như thế nào, Diệp Hiệp mở miệng: "Cậu ấy ở cùng tôi."

Phu nhân và Hạ Chí đồng thanh "Ồ" một tiếng, rồi nhìn nhau.

Diệp Hiệp không bị ảnh hưởng, bình tĩnh nói: "Xin lỗi lần trước lừa bà, tôi và Hạ Chí là chồng chồng."

Phu nhân có chút không biết làm sao đứng lên, tầm mắt quét qua lại giữa Hạ Chí và Diệp Hiệp mấy lần, nói: "Hai người là vợ chồng?"

"Tôi nói là chồng chồng, hai người đều là chồng." Diệp Hiệp mỉm cười, "Tôi nghĩ bà có thể hiểu được, cả chuyện của chúng tôi lẫn chuyện lần trước gặp nhau."

Vẻ mặt của phu nhân lúc này mới xuất hiện vết rách, qua một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười: "Không, không sao, bây giờ đây cũng không phải là việc lớn gì, vậy con của cậu..."

"Nhận nuôi." Diệp Hiệp mỉm cười bế cục cưng lên, nói, "Bà có thấy mắt của con với tôi rất giống nhau không?"

Vẻ mặt của phu nhân chậm rãi dịu xuống, bà nhỏ giọng nói: "Ừ, ánh mắt của chúng ta giống nhau như đúc."

Hạ Chí hơi nhướn mày, liếc nhìn Diệp Hiệp, thấy đối phương không hề tỏ vẻ gì liền yên lặng nhận lấy cục cưng, trốn vào phòng ngủ. Nghĩ nghĩ vẫn cảm giác không ngồi yên được, bèn lén lút mở một khe cửa, trùng hợp nghe được một câu nói của Diệp Hiệp.

"Nếu tôi giúp bà, tôi sẽ được đến cái gì?"

"Không phải là cậu giúp tôi, là giúp chính mình, đây là thứ cậu nên được, cậu là con của ông ấy! Con trai duy nhất!"

"Tôi nhớ rõ ông ta có con trai đúng không?"

"Chắc chắn không!" Phu nhân khẳng định, "Đấy đều không phải là con của ông ta!"

Nụ cười của Diệp Hiệp mang theo vài phần khinh thường: "Sao mà bà biết được?"

Phu nhân vô cùng nôn nóng, mấp máy môi vài lần đột nhiên hô to: "Mấy người kia... ông ta căn bản không thể khiến vợ mình mang thai!"

Diệp Hiệp không có chút ảnh hưởng nào, lãnh đạm nói: "Vậy tôi từ đâu đến?"

"Tôi trộm!" Đã có mở đầu, phu nhân liền nói suôn sẻ hơn, "Tôi trộm tinh trùng của ông ta, dùng thụ tinh nhân tạo."

"Bà có thể thụ tinh nhân tạo, chẳng lẽ vợ ông ta không thể sao?"

"Vợ của ông ta làm gì mà chịu làm vậy!" Phu nhân oán hận nói, "Tôi cũng thử rất nhiều lần mới thành công!"

Nghe được lời này Hạ Chí vô cùng khiếp sợ, Diệp Hiệp lại trấn định như thể nghe chuyện của người khác, nói: "Ý của bà là, ông ta nuôi một đống con trai con gái của người khác, còn mặc cho vợ mình ngoại tình?"

"Giữa bọn họ hoàn toàn không có cảm tình!"

"Vậy hai người thì sao?"

"Chúng tôi vì bất đắc dĩ mới tách ra, chuyện năm đó cũng là vì không có cách khác." Giọng nói của phu nhân mang theo run rẩy, "Cậu, cậu có thể hiểu được đúng không?"

Diệp Hiệp hít sâu một hơi, đứng lên, nhìn xuống người phụ nữ xa lạ này, lãnh đạm nói: "Như vậy, khi bà hẹn tôi gặp mặt, tại sao bà lại không xuất hiện?"

Vẻ mặt của phu nhân lúc này mới cứng lại, há miệng nói không ra lời.

CHƯƠNG 205

"Tôi không để ý bà và ông ta có ân oán gì, thân thế của tôi ra sao, hiện tại tôi đã không có hứng thú, lại càng không muốn cầm lại cái gọi là "Thứ tôi nên có" từ ông ta, thứ tôi muốn tôi đã có hết cả rồi." Diệp Hiệp đứng thẳng, giọng nói thong thả mà trầm thấp quanh quẩn trong phòng khách, "Nếu bà còn khiến tôi phát hiện bà có liên quan gì đến chuyện này, truyền thông có lẽ sẽ được biết vài chuyện, chẳng hạn như mùa đông năm nào đó bà đem con đẻ của bà bỏ lại ở cạnh một hòm thư giữa một thị trấn xa lạ, đứa trẻ sơ sinh chỉ có một cái chăn mỏng, tôi nghĩ truyền thông chắc chắn có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của bà."

Lời uy hiếp này khiến sắc mặt của phu nhân trở nên rất khó xem, dường như bà còn muốn nói gì đó, thế nhưng khi nói ra chỉ có lời giải thích yếu ớt: "Chỗ đó là đường cái, dễ bị người khác phát hiện." Bà nhìn sắc mặt của Diệp Hiệp, đổi lời, "Tôi cũng không có cách..."

"Đây không phải là vấn đề của tôi." Diệp Hiệp cắt ngang lời bà, "Sau này tôi không muốn gặp lại bà."

"Nhưng mà..." Trong mắt phu nhân đã đong đầy nước, từ góc độ của Hạ Chí mà nói thì vô cùng chân thật, gã thậm chí còn có cảm giác cảm động, "Con là con của mẹ mà."

Hiện nhiên kĩ xảo biểu diễn như vậy không thể làm Diệp Hiệp lay động được, anh nói: "Thế thì sao?"

Phu nhân bỗng có chút á khẩu, thật vất vả mới nói ra được: "Con, con không nhận mẹ sao?"

Diệp Hiệp lập tức đập vỡ ảo tưởng của bà: "Không."

Ngồi một lát, phu nhân cuối cùng cũng nhận ra không có khả năng lại có thêm được gì, vẻ mặt của bà lập tức thay đổi, mang theo vài phần tức giận. Bà hướng về phía cửa đi vài bước, rồi tạm dừng lại, dường như không cam lòng nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Con thật sự...."

"Thật sự."

Diệp Hiệp trả lời rất nhanh nhưng không hề qua loa, giọng nói vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng đầy vô cảm, phu nhân lúc này mới hết hy vọng, nhíu mày xoay người rời đi.

Sau khi cửa đóng lại, Hạ Chí sâu sắc phát hiện bả vai của Diệp Hiệp thả lỏng, anh thở hắt ra. Gã vội vã đi ra ngoài, ôm cục cưng bất an nhìn người yêu.

"Không sao." Diệp Hiệp ngồi xuống sô pha, thả lỏng người, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi, "Không có chuyện gì cả."

Hạ Chí nhìn về phía cửa, thử nói: "Có phải bà ta muốn anh làm gì không?"

"Bà ta hi vọng tôi đi đòi lại thứ tôi nên có từ cha đẻ của mình." Diệp Hiệp châm chọc nói, "Lần trước cũng là bà ta sắp xếp gặp mặt, bà ta nghĩ rằng tôi có thể làm thức tỉnh tình cha con với ông ta, vừa thấy mặt hai cha con liền ôm nhau thắm thiết, đến lúc đó bà ta liền có thể hiện ra nói rằng đây là do tôi sắp xếp." Tạm dừng một chút, vẻ châm chọc trên mặt anh ta càng đậm, "Tôi đương nhiên là có thể lập tức nhận ra được cha đẻ của mình."

Hạ Chí nghĩ nghĩ, cảm giác có gì đó không đúng, có chút khó hiểu nói: "Bà ta nói đùa đúng không? Hay là có âm mưu gì nữa?"

"Không phải, bà ta thật sự nghĩ như vậy." Diệp Hiệp xoa mũi, "Năm nay bà ta gần 50 tuổi, thế nhưng đầu óc vẫn còn dừng ở tuổi 15, bà ta muốn mượn dùng chút thế lực của tình nhân cũ, bởi vậy mới nghĩ đến tôi, cảm giác nếu tôi và cha đẻ nhận nhau, có thế lực của cha đẻ, tôi liền có thể giúp bà ta, từ một năm trước bà ta đã nghĩ như vậy rồi, thế nhưng không có cách, nhờ có bài báo của chúng ta mà bà mới có manh mối."

"Mẹ nó, bà ta không có não à?" Hạ Chí thốt ra xong lại cảm giác có chút không ổn, gã nhanh chóng nói, "Ý của tôi là bà ta nghĩ quá đơn giản."

"Bà ta quả thật không có đầu óc, có lẽ là từ nhỏ đến lớn được bảo vệ quá tốt." Diệp Hiệp thuận miệng nói, "Cậu nghĩ mà xem, lý do mà bà ta bỏ tôi cạnh hòm thư vào đêm mùa đông cũng đủ để chứng minh bà ta là người kiểu gì rồi."

Hạ Chí ôm con ngây ra một lúc, đột nhiên gã bật cười ra, thấy Diệp Hiệp trợn trắng mắt nhìn mình gã mới vừa cố nghẹn cười vừa nói: "Cha anh không có lương tâm, mẹ anh không có đầu óc, sinh ra anh thì cái gì cũng có đủ..."

Diệp Hiệp vốn đang muốn nghiêm mặt, vài giây sau cũng không nhịn được, khóe miệng nhếch lên. Anh giang hai tay, nhìn Hạ Chí không chút khách khí ngồi vào trong lòng mình, anh kêu rên một tiếng, vỗ vỗ mông Hạ Chí nói: "Nên giảm béo nhỉ."

"Còn giảm cái mẹ gì nữa?" Hạ Chí khiếp sợ nói, "Tôi đang ôm con!"

Diệp Hiệp cười cười, ngoài miệng nói như vậy nhưng với anh mà nói, sức nặng trong lòng anh chính là báu vật không dễ mà đến được, dù có mệt mỏi phiền phức thế nào anh cũng không buông tay.

Cơn bão còn chưa chấm dứt, hoặc là nói chỉ mới bắt đầu.

Ba ngày sau, trên báo cuối cùng có bài viết "Một vị chính khách có con riêng đã trưởng thành", bài báo tập hợp cả lời đồn, giải trí, tin tức lập tức hấp dẫn được ánh mắt của mọi người, đến khi bức ảnh chụp lén vô cùng đẹp trai của Diệp Hiệp được đăng lên, truyền thông quả thực giống như đang ở bữa tiệc cuồng hoan.

"Chụp không tệ lắm." Trên bàn ăn sáng, Hạ Chí vừa ăn sáng vừa lấy báo ra đọc, "Có phải anh phát hiện không? Tại sao góc độ lại tốt thế?"

"Bởi vì do Thao Thiết thuê người chụp, đương nhiên là góc độ đẹp rồi." Diệp Hiệp đang bón cơm cho cục cưng, nói cũng không ngẩng đầu lên.

Hạ Chí ngẩn ra, hỏi: "Thao Thiết đã ra tay?"

"Ừ."

Hạ Chí nhìn thấy Diệp Hiệp không để ý chút nào nên cũng không dám hỏi thêm, chỉ phải tiếp tục xem ảnh chụp: "Phải nói ảnh này tuy chụp mặt hơi mờ nhưng lại khiến người ta cảm giác rất đẹp trai rất thành đạt, tôi chụp anh trông không khác gì người thất nghiệp cả."

"Chẳng lẽ cậu so được với nhiếp ảnh gia à?"

"Nó chỉ cho thấy là mặt anh không phải 360 độ không có góc chết!"

"Tôi cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp."

Hai người đấu mồm trong chốc lát, ăn xong bữa sáng, đi ra ngoài.

Nhân dịp dưới lầu còn chưa xuất hiện truyền thông, bọn họ quyết định trước hết đưa cục cưng đến bên nhà Ảo Thuật Gia, mọi người đã bàn bạc trước, không thể làm sáng tỏ sự tồn tại của cục cưng, Thao Thiết và Vương Khắc cũng cam đoan sẽ không liên lụy đến cục cưng. Hạ Chí không đi là vì trước kia có nợ cũ, căn bản không thể trốn tránh được, cho nên gã liền chọn đối mặt, lần này gã còn thông báo trước với mẹ và dì, tuyệt đối sẽ không xảy ra hiểu lầm!

Vào bãi đỗ xe ngầm, sau khi lên xe, Hạ Chí tự mình đặt cục cưng vào ghế ô tô thì nghe thấy tiếng động cơ rồ lên. Gã lấy làm lạ liếc nhìn sang bên cạnh, Diệp Hiệp cũng không phải người lái xe như vậy.

Diệp Hiệp lại khởi động xe một lần nữa, rồi đột nhiên tắt động cơ, quay đầu nói: "Xuống xe, về nhà."

Hạ Chí không hiểu gì cả, nhưng Diệp Hiệp trông âm trầm đến đáng sợ khiến gã không dám hỏi nhiều, chỉ biết lập tức nhanh chóng cởi dây móc trên ghế xe của cục cưng, ôm lấy con đi theo sau Diệp Hiệp trốn về nhà ── quả thật là trốn, tới khi vào đến cửa còn thở hổn hà hổn hển.

Cửa vừa đóng lại Diệp Hiệp liền gọi điện thoại, anh nói rất nhanh, Hạ Chí nghe được đại loại là gọi Thao Thiết lập tức gọi xe đến đón bọn họ, đến khi anh gọi xong, gã cũng trở nên bất an.

"Phanh lại hỏng." Trầm mặc vài giây, Diệp Hiệp nói, "Ngày hôm qua tôi dùng vẫn còn tốt."

Hạ Chí như bị một chậu nước đá đổ từ đỉnh đầu xuống, bắt đầu cảm giác hoảng sợ.

CHƯƠNG 206

Làm hỏng phanh không phải là điều vượt quá khả năng của người bình thường, nó vẫn thường xảy ra trên tivi phim ảnh, nhưng đột nhiên bị đặt trong hoàn cảnh ấy, Hạ Chí mới cảm giác lạnh sống lưng. Phiền toái lớn nhất là, bọn họ ngoài sáng đối phương ở trong tối, ai có thể chịu nổi hoàn cảnh này?

"Có nhầm lẫn gì không?" Ôm một chút tâm lý may mắn, Hạ Chí hỏi, "Biết đâu nó không hỏng?"

"Chắc chắn là hỏng, đạp phanh liền cảm giác được." Diệp Hiệp có một thói quen khi lái xe, trước khi lên xe phải thử dây an toàn và phanh xe, lúc này, thói quen của anh đã cứu mạng bọn họ, "Ngày hôm qua tôi dùng xe, cậu cũng biết, nếu phanh lại hỏng tôi cũng không thể về được."

Hạ Chí ngồi bên cạnh ôm cục cưng, nhíu mày nghĩ nghĩ: "Gọi cảnh sát đi?"

"Ừ, tôi gọi cảnh sát, cậu gọi xe đi."

Diệp Hiệp đi vào thư phòng gọi điện thoại, Hạ Chí vội vàng bận rộn gọi taxi, lát sau tài xế taxi liền gọi đến, gã liền gọi vào thư phòng: "Xe đến rồi."

Diệp Hiệp nhanh chóng đi ra, đón Hạ Chí xuống dưới lầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Không bao lâu bọn họ liền xuống bên dưới, Hạ Chí khẩn trương hết nhìn đông đến nhìn tây, sợ xuất hiện một tay súng bắn tỉa nào đó, những thứ vốn dĩ rất xa vời đối với gã lại đột nhiên xuất hiện, mang đến không phải hưng phấn mà là lo âu, khi gã nghe được Diệp Hiệp nói "Không đến chỗ Ảo Thuật Gia" thì cảm giác ấy càng thêm nghiêm trọng.

"Chúng ta đi đâu?"

"Đi tìm Thao Thiết."

Hạ Chí hoảng sợ, theo phản xạ nói: "Không được! Ai biết bọn họ sẽ làm gì chứ?"

"Bọn họ là người thích hợp nhất, cục cưng có các vợ của bọn họ chăm sóc, còn bảo đảm được an toàn." Diệp Hiệp bình tĩnh nói, "Chung quy Ảo Thuật Gia vẫn không đủ kinh nghiệm trong chuyện này, hiện tại đã không phải là vấn đề danh dự."

Mà là vấn đề tính mạng.

Hạ Chí biết Diệp Hiệp nói thật, nhưng về mặt cảm tình gã không thể nhận được, gã giải thích: "Sao anh có thể biết được không phải là Thao Thiết làm hỏng phanh?"

"Anh ta sẽ không." Diệp Hiệp nói đầy chắc chắn.

Hạ Chí giận tím mặt: "Đến lúc này mà anh còn tin tưởng anh ta?"

"Không phải tin tưởng, mà là lý trí nói cho tôi biết nó không đúng, anh ta không có lý do để làm vậy." Giọng của Diệp Hiệp đầy lãnh đạm, mang theo thở dài, "Cục cưng ở lại chỗ anh ta là an toàn nhất."

"Nếu anh ta dùng cục cưng để uy hiếp anh nghe lời mình thì sao?"

Diệp Hiệp nhìn gã: "Có những giới hạn không thể chạm vào, Vương Khắc còn không ngốc như vậy."

Hạ Chí không tiếp tục tranh luận nữa, gã cũng không dám trực tiếp mang con rời đi, trước tập đoàn thế lực lớn, lực lượng của gã quá nhỏ yếu, tựa như một hạt cát nhỏ. Nếu không có Diệp Hiệp chỉ sợ lúc này gã đã chết, nghĩ lại liền sợ hãi.

Thao Thiết không hề thấy ngoài ý muốn khi bọn họ đến, Hạ Chí không phát hiện Vương Khắc, thế nhưng canh gác xung quanh phòng ở được tăng cường rất nhiều. Gã có thể cảm nhận được vài tầm mắt cảnh giác nhìn mình, khiến người ta rất không thoải mái.

Sắc mặt Thao Thiết không tốt cho lắm, tái nhợt như thể tượng sáp, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, sau khi đón bọn họ ngồi xuống liền có bảo mẫu đến đón cục cưng, Hạ Chí tuy rằng không nỡ, nhưng sau khi do dự một lát, cuối cùng gã cắn răng cho cục cưng đi. Theo như lời Diệp Hiệp vậy, Thao Thiết là người hi vọng bọn họ sống nhất.

Ánh mắt Hạ Chí vẫn nhìn chằm chằm cục cưng cho đến khi con biến mất ở sau cửa, Thao Thiết mở miệng nói: "Yên tâm đi, bảo mẫu đều được sàng chọn rất tin cậy, các cô ấy cũng sẽ chăm sóc bé."

Các cô ấy chính là đối tượng kết hôn giả của Thao Thiết và Vương Khắc, tuy rằng Hạ Chí cảm giác loại kết hôn giả đó hoàn toàn là đồ rởm.

Không khí rất lạnh lùng, Diệp Hiệp ngồi ở đó không biết gọi điện thoại cho ai, Hạ Chí cũng không muốn nói chuyện, nhìn sàn nhà ngẩn người. Thao Thiết hình như cũng không có tinh lực để phát triển không khí, nhìn chằm chằm chén trà không nói lời nào.

Sau khi gọi điện thoại xong, Diệp Hiệp ngẩng đầu nói với Thao Thiết: "Biết là ai làm không?"

"Cha đẻ của cậu." Thao Thiết bình tĩnh nói, "Không phải ông ta cũng sẽ là ông ta."

Xem nhẹ ám chỉ sau lời này, Diệp Hiệp nhíu mày nói: "Các anh không có chứng cớ."

"Loại chuyện này không cần có chứng cớ."

"Chỉ có lời đồn là vô dụng."

"Đúng vậy." Thao Thiết gạt đầu, "Cho nên chúng tôi đang nghĩ cách lấy ADN."

Diệp Hiệp chớp mắt: "Dù cho anh chứng minh được chúng tôi là cha con, rồi công bố tin này, mọi người chẳng lẽ không nghi ngờ mục đích của các anh sao? Đối với chính khách, ngoại tình hay con riêng đều không phải là chuyện gì to tát cho lắm, hiện tại cũng không phải những năm 90."

Thao Thiết yên lặng nghe anh nói, chăm chú nhìn vào Diệp Hiệp một lát, cười nói: "Cậu đang lo cho tôi sao?"

"Tôi chỉ hy vọng sớm rời khỏi đây và bắt đầu cuộc sống về hưu." Diệp Hiệp nói, "Hy vọng các anh có thể tuân thủ hứa hẹn của mình."

Hạ Chí không lên tiếng, gã nhìn Diệp Hiệp như muốn nói gì đó, cũng đại khái đoán ra muốn nói gì, hơn nữa làm ra quyết định, muốn cướp lời trước Thao Thiết. Gã đợi, đến cuối cùng Thao Thiết vẫn không nói gì cả, chỉ gật gật đầu rồi rời đi. Nhìn bóng dáng có chút cô đơn của anh ta, gã nhỏ giọng nói với Diệp Hiệp: "Anh ta muốn giữ lại anh à?"

"Sẽ không." Diệp Hiệp cụp mắt xuống, "Anh ta không phải là người làm chuyện vô nghĩa."

Chuyện vô nghĩa?

Hạ Chí lập tức muốn giải thích, cuối cùng không nói gì cả. Dù sao tình bạn giữa những người này gã không rõ cho lắm, cũng không muốn làm rõ, gã ước gì Diệp Hiệp không còn quan hệ gì với Ảo Thuật Gia và Thao Thiết mới tốt, đương nhiên trong đó có tư tâm, nhưng gã hoàn toàn không thấy xấu hổ vì nó.

"Chúng ta sẽ ở đâu?"

"Đi ra ngoài tìm khách sạn đi." Diệp Hiệp đứng lên, "Lần trước không phải cậu nói có khách sạn tình nhân rất tốt sao?"

Hạ Chí ngẩn ra, chần chờ nói: "Nhưng nó ở trung tâm thành phố, bên cạnh chính là tòa soạn báo lớn nhất nơi đây mà."

"Tôi biết, cho nên tôi mới chọn chỗ đó." Diệp Hiệp cười cười, "Chúng ta vẫn không thể trốn mãi được, bị người làm chết cũng không có người biết. Đi thôi, có người mời chúng ta hưởng thụ còn không tốt sao? Khách sạn 5 sao đó."

Ngày hôm sau, cả báo chí lẫn tivi trong toàn thành phố đều là tin tức liên quan đến Diệp Hiệp, internet cũng đưa tin ầm ầm, đủ loại suy đoán được đưa ra. Thân phận của Hạ Chí cũng được lôi ra, hơn nữa một lần nữa lại được treo lên danh hiệu "người thứ ba", lúc này gã đã không còn tâm trạng mà tức giận, gã căn bản không dám mở di động, cửa cũng không ra, điều duy nhất có thể làm chính là ở trong phòng lên mạng.

Phòng tổng thống vô cùng xa xỉ, tối hôm qua biết được giá Hạ Chí lập tức kêu to "Trả lại tiền cho tôi chúng ta đi khách sạn khác", bởi vì giá rất cao, thẳng đi khi Diệp Hiệp nói "Tiền này không lấy lại được đâu" mới từ bỏ.

Ăn bữa sáng sang chảnh của khách sạn, Hạ Chí tò mò hỏi: "Đến cùng là tiền của ai thế? Thao Thiết à?"

"Không phải." Diệp Hiệp khoác áo tắm, cầm trên tay tờ báo như một người đàn ông thành đạt, thuận miệng nói, "Cậu sẽ thấy nhà tài trợ của chúng ta sớm thôi."

Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang, Hạ Chí nhiệt tình chạy đến cửa nhìn ra ngoài qua mắt mèo: Đờ, ông cha đẻ!? 

CHƯƠNG 207

Hạ Chí ngẩn ra, quay đầu lấy khẩu hình miệng nói với Diệp Hiệp.

Diệp Hiệp vẫn vô cùng bình tĩnh, bỏ báo xuống xỏ dép lê, kéo cửa ra tôi lại trở về bàn ngồi, giống như không phát hiện có một người ở trước cửa.

Hạ Chí nhìn vị chính khách với khuôn mặt tang thương ngoài cửa, bình thường qua tivi không cảm thấy gì, đến khi mặt đối mặt mới phát hiện người này già ghê! So với tưởng tượng của gã còn già hơn rất nhiều, cảm giác phải hơn 70 tuổi, già như ông cụ không đi đường nổi vậy, đến khi thấy ông ta bước lên mới phát hiện vừa rồi tất cả đều là giả, ông ta đi đứng vững vàng, tinh thần khỏe khoắn không khác gì thanh niên.

Theo sau ông ta là trợ lý mà Hạ Chí từng gặp qua, vẫn là khuôn mặt nghiêm khắc, ánh mắt khinh khỉnh khiến người ta nhìn thấy liền muốn dùng nắm đấm ── ít nhất là gã nghĩ như vậy. Gã vừa oán thầm vừa đóng cửa lại, đột nhiên cảm giác cửa bị cản, một lần nữa mở ra ngoài, gã ngạc nhiên quay đầu, liền phát hiện một bức tường người trước mặt, vài người cao to ở ngoài hành lang, mặc comple đen, đeo kính đen tai nghe, không cần nói cũng biết là ai.

"Không cần đóng cửa."

Người cao to nói chuyện có vẻ khách khí, nhưng tay không thả lỏng chút nào, Hạ Chí thầm dùng sức cũng không đóng cửa lại được, liếc mắt nhìn về phía ông cha đẻ và ông trợ lý, hy vọng hai người có thể phát biểu mấy câu, kết quả là không ai nói gì, chỉ có Diệp Hiệp nhìn gã, ánh mắt mang theo cảnh cáo, lúc này gã mới tức giận buông tay, trở lại ngồi xuống bàn.

"Chào cha." Diệp Hiệp nói với ông cha đẻ, "Lần đầu tiên gặp nhau chưa kịp ăn mặc chỉnh tề một chút, ngại quá."

"Không sao."

Bề ngoài của ông ta thoạt nhìn không có bất kì điểm tương tự nào với Diệp Hiệp, thế nhưng cổ họng lại giống nhau như đúc, Hạ Chí thực sự cảm giác Diệp Hiệp thực sự rất đẹp trai, chỉ chọn ưu điểm của hai vị phụ huynh. Gã nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng nhìn đến khuôn mặt tối sầm của trợ lý, đột nhiên có chút buồn cười.

"Cậu còn cười được?" Trợ lý vừa mở miệng quả nhiên liền không để cho người ta thích được.

Hạ Chí cũng không vội, học theo giọng điệu chậm rì rì của Diệp Hiệp nói: "Tôi muốn cười thì cười, ông quản được chắc?"

Diệp Hiệp sao có thể không hiểu, anh cũng cười theo, cứ thế trợ lý càng tức giận, trợn trắng mắt muốn nói gì đó, ông cha đẻ vừa lấy ngón tay gõ gõ bàn liền ngậm miệng.

"Tôi xem qua những gì cậu trải qua, cậu rất tốt." Giọng nói của cha đẻ so với Diệp Hiệp còn thấp hơn một chút, thiếu chút thoải mái hơn chút nghiêm túc, "Đáng tiếc tôi không thể nhận cậu."

Diệp Hiệp cười, nói: "Tùy, dù sao tôi cũng không nhận ông."

Trợ lý nhíu mày, nói: "Cậu lại muốn thêm chứ gì?"

"Tôi cũng không có cách khác." Diệp Hiệp nhíu mày, "Tôi muốn về hưu mặc kệ, nhưng muốn nuôi sống gia đình lại không dễ." Anh chỉ chỉ Hạ Chí, "Cục cưng này của tôi tiêu tiền ghê lắm, cứ nhất định phải ở phòng tổng thống, nếu không có cha đẻ thì tôi nào có thể ở được?"

Ánh mắt của trợ lý càng thêm lạnh lùng, cha đẻ lại gật đầu nói: "Ngoại trừ tiền thì còn gì?"

"Giao dịch của chúng ta vẫn còn." Diệp Hiệp nói, "Nhưng vẫn phải tính nợ trên xe của tôi."

Cha đẻ không trả lời: "Người muốn cậu chết không ít đâu, sau khi ảnh của cậu được đăng tôi liền nhận được kha khá cuộc gọi."

Lời này thực ra ngoài ý muốn của Hạ Chí, gã vụng trộm liếc nhìn Diệp Hiệp, anh không dao động chút nào, cũng không biết là đã tính trước hay là giả vờ. Làm người yêu của Diệp Hiệp gã đương nhiên không thể làm hỏng chuyện, gã lập tức nghiêm mặt.

Diệp Hiệp cười cười, nói: "Sợ tôi đem chuyện của họ tuôn ra? Sợ như thế sao lúc trước phải làm chứ?"

"Người đều có lúc nhầm lẫn."

"Không sao, chỉ cần lúc quan trọng không nhầm lẫn là được."

Hạ Chí cảm giác đau đầu, hai người nói chuyện khiến gã không hiểu sao cả. Còn chưa làm rõ, cuộc trò chuyện đã bước vào thời gian rác rưởi, cha đẻ thậm chí còn hỏi con trai về cháu trai của mình, vẻ mặt hiền lành. Đến khi tiễn người đi, cửa đóng lại gã lập tức xán lại bên người Diệp Hiệp hỏi: "Đến cùng thì anh làm giao dịch gì vậy?"

"Dù cho lúc trước làm ồn ào tới cỡ nào, cuối cùng tôi đều phải thanh minh rằng tôi là kẻ lừa đảo." Diệp Hiệp nói thẳng cho Hạ Chí biết, "Nhưng sau khi phát hiện chuyện phanh xe tôi liền có chút tức giận. Có lẽ ADN của ông ta đã bị Thao Thiết lấy được cho nên mới vội đến gặp tôi, thuận tiện nói xấu khách hàng của tôi, ý là vì ảnh chụp của tôi được đăng nên khách hàng muốn tôi chết, từ đầu đến cuối ông ta đều bảo vệ tôi"

Hạ Chí chớp chớp mắt: "Vậy là ông ta không phá xe?"

"Là ông ta làm."

Hạ Chí lại chớp mắt vài cái: "Tại sao ông ta không tìm tay súng bắn tỉa bắn chết chúng ta luôn cho nhanh?"

Diệp Hiệp trợn trắng mắt: "Tai nạn giao thông ngày nào cũng có, bị bắn ngày nào cũng có chắc?"

"Vậy thì dùng thuốc độc..."

Diệp Hiệp cắt đứt ảo tưởng của Hạ Chí: "Tai nạn giao thông là biện pháp hiệu quả nhanh nhất tự nhiên nhất mà dễ làm nhất, cậu tưởng ông ta là đại ca xã hội đen chắc?"

Hạ Chí nghĩ nghĩ, nói: "Không đúng, nếu là ông ta thì tại sao ông ta lại đến giải thích? Cho rằng chúng ta dễ lừa sao?"

"Dù chúng ta tin hay không, ông ta đều phải đến một lần để tỏ thái độ, ý nói ông ta chịu thua." Diệp Hiệp nói, "Trẻ con đánh nhau còn biết làm hòa cơ mà."

Hạ Chí tức giận: "Mẹ, đây là trẻ con đánh nhau chắc? Đây là tính mạng con người!"

Diệp Hiệp cười rộ lên, kéo lấy Hạ Chí mà hôn, nụ hôn triền miên lâu dài, chỉ một thoáng sau Hạ Chí liền bắt vươn móng vuốt. Đến khi sờ xuống đai lưng lại bị giữ cổ tay, gã đầy mặt dấu chấm hỏi nhìn về phía Diệp Hiệp, nghe anh nói: "Đóng cửa sổ."

Phòng tổng thống có thể điều khiển bằng giọng nói, rèm cửa bắt đầu tự động đóng kín, toàn bộ căn phòng dần đi vào bóng tối. Đến khi cửa sổ đóng lại, Diệp Hiệp cười tủm tỉm nâng cằm Hạ Chí lên: "Bên ngoài có phóng viên chụp lén đó."

Mẹ!?

Hạ Chí lập tức liền chạy đến bên cửa sổ vạch rèm lên nhìn lén, quả nhiền thấy dưới cửa sổ bóng người rậm rạp. Gã ngây người, rồi mới nói: "Anh cố ý?"

"Đúng vậy." Diệp Hiệp một lần nữa ngồi xuống bên cạnh bàn, "Chuẩn bị nổi tiếng đi thôi, tiếp theo chúng ta sẽ bận rộn đấy."

Diệp Hiệp nói đúng, thế giới tiếp theo của Hạ Chí tựa như đột nhiên bị đảo loạn, Diệp Hiệp chủ động nhận phỏng vấn, nói một câu chuyện tìm người thân "Ai tin người ấy ngốc", gợi ra phản ứng rất lớn. Cha đẻ bị đối thủ công kích mãnh liệt, Vương Khắc chính là chủ lực, trong lúc nhất thời trở nên nổi bật. Thỉnh thoảng có người sẽ nhắc thoáng qua đến anh, anh thờ ơ lạnh nhạt, càng xem càng không rõ.

"Đến cùng là chuyện gì vậy?" Hạ Chí hỏi Diệp Hiệp, "Vương Khắc làm lâu như vậy thoạt nhìn có ích lợi gì đâu."

Diệp Hiệp hiện tại trở lại khách sạn không phải ngủ thì ăn cơm, hoặc là ôm Hạ Chí cái gì cũng không làm, nghe gã nói vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: "Yên tâm đi, sắp kết thúc rồi."

Như Diệp Hiệp nói, khi gió lạnh đầu mùa đông mang đến sương mù cho cửa sổ thủy tinh, đột nhiên, Thao Thiết gọi điện thoại đến nói: "Các cậu chuẩn bị định cư ở đâu?"

-Hết tập 22-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top