Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thân phận mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đang nằm trên giường kim tiêm đầy người nhưng cậu không khỏi bất ngờ định toan ngồi dậy hỏi chuyện cho ra lẽ


"Bà...bà nói lại đi tại sao bà lại bảo tôi là con của bà?"


"Sun à con làm sao vậy?? Không ổn rồi mẹ phải đi gọi bác sĩ!"


Ủa là sao vậy nè??? Rõ ràng khuôn mặt mình có giống con bả đâu. Mà sao nhận lầm được hay thế? Chưa tính còn đinh ninh rằng mình là con bà ta. Không hiểu luôn á?



Toan đứng dậy đi gọi điện cho anh trai thì vô tình thấy mình trong gương. Cậu giật mình




"Trời má ơi!!! Ai vậy nè??? Đừng nói đây là mình nha? Không, không thể nào, đây đâu phải là mình?"



Cố gắng định thần lại rồi thử nhìn vào gương một lần nữa nhưng.............




"Không thể nào! Tại sao? Tại sao tôi lại bị như vầy?? Trời ơi là trời!"




Cùng lúc đó bác sĩ chạy đến



"Thiếu gia xin hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ kiểm tra sức khỏe cho cậu!



"Không, không cần, các người đừng có lại gần đây. Tôi muốn đi gặp anh tôi! Đúng rồi tôi sẽ đi gặp anh tôi! Tránh ra, đừng cản tôi!



Mọi người giật mình vì câu nói của cậu



"Bác sĩ con của tôi...nó làm sao vậy nè? Sun à! Con đừng làm mẹ sợ!" Mẹ Sun rất hoảng khi con trai nói như vậy bà liền chạy lại ôm con ngăn cản



"Không, tôi không phải con bà, tôi không phải tên Sun Kasetsin. Tên của tôi là Plan đó. Plan Rathavit cơ! Các người tránh ra tôi phải về nhà gặp gia đình tôi!" Vừa nói vừa rút hết kim tiêm, khiến máu bắn ra chảy dài xuống từng giọt lớn. Điều đó làm mẹ cùng các bác sĩ hoảng hồn bay lại kiềm hãm Plan xuống. Sợ cậu lại làm chuyện dại dột



"Mấy người làm cái gì vậy? Buông tôi ra! Tôi muốn về nhà. Còn không đưa điện thoại tôi gọi về cho gia đình cũng được"



"Phu nhân à, chúng tôi nghĩ có lẽ hiện tại tinh thần cậu ấy không được ổn định. Nên tiêm cho cậu ấy thuốc an thần để cậu ấy nghỉ ngơi đã"



"Được, các cậu làm đi, Sun à bình tĩnh đi con. Mẹ không muốn làm vậy đâu. Nhưng con làm mẹ lo quá!"



"Cái gì? Các người định làm gì tôi? Buông ra các người điên rồi! Trời ơi! Tôi đã bảo tôi không phải con mấy người mà. Tôi không phải.....là........


Chưa kịp nói hết câu. Plan đã bất tỉnh nhân sự



Tích tắc....tích tắc....tích tắc.....



Plan mơ màng tỉnh dậy. Bỗng nghe tiếng từ ngoài phòng vọng vào



"Cậu ta vẫn chưa tỉnh ư?"


"Dạ chưa, thưa cậu chủ!


"Về thôi!"


"Cậu chủ không vào đó thăm cậu ấy sao? Dù gì chúng ta cũng có một phần trách nhiệm!"


Người thanh niên định bước đi, bèn dừng lại



"Họa cũng do cậu ta mà ra. Bây giờ bảo tôi vào đó để làm gì? Tôi đã nể mặt mẹ cậu ta đến tận đây là may mắn lắm rồi"



"Dù có hay không cậu cũng đừng nên đối xử như vậy với Sun chứ. Do cậu ấy yêu cậu mà Mean"



Mean...tên này nghe có vẻ quen nhỉ? Hình như là mình đã nghe ở đâu rồi thì phải?



"Cậu ta yêu tôi nhưng tôi không yêu cậu ta. Cậu ta làm như vậy chỉ khiến tôi ghét thêm thôi" Mean bực dọc lên tiếng



"Nhưng cậu ấy cũng đã tự tử để chuộc lỗi rồi. Cậu đừng có hà khắc với Sun quá! Do yêu sinh mù quáng thôi"



"Thôi đủ rồi. Tôi vào nhìn cậu ta một cái là được chứ gì. Với lại cậu ta mạng to lắm, chưa có chết đâu" Vừa nói xong Mean cùng Mark vào phòng thăm bệnh



Trời ơi! Ai mượn vào vậy? Sao không về luôn đi trời!



Sau khi tỉnh dậy đầu óc cậu thanh tỉnh rất nhiều. Bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện. Nếu cậu đoán không lầm có lẽ linh hồn cậu đã bị hoán đổi vào thể xác này do tai nạn xảy ra cùng lúc. Vì thế cũng có khả năng linh hồn kia sẽ nhập vào xác cậu. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng xác suất 99,9% là thế. Cho nên cậu định trốn ra ngoài để chạy về nhà. Mà thế méo nào lại gặp hai thằng rãnh hơi này vào thăm vậy



Vừa bước vào thấy cậu còn nhắm mắt Mean liền nói


"Đó cậu thấy chưa. Cậu ta vẫn chưa tỉnh, nên tôi về đây"


Định ra khỏi phòng mẹ và ba của Mean bước vào cùng bác sĩ



"Mean và Mark hai con đến rồi à?" ông Mon Kasetsin ( ba của Sun ) lên tiếng



"Dạ tụi con chào bác. Sức khỏe của Sun thế nào rồi ạ?" Mark cất tiếng hỏi thăm



"Rầu lắm con ơi! Hình như qua vụ tự tử Sun bị mất trí nhớ hay sao đó. Lúc nó vừa tỉnh dậy nó còn không nhận ra bác là mẹ của nó luôn mà" bà Him Sonthichai ( mẹ của Sun ) than thở kể lại


Điều đó đều làm cả hai sững sờ



"Bác vừa nói Sun cậu ấy bị mất trí sao? Hay do cậu ta nhất thời kích động nên mới vậy?" Mean vẫn không tin vào tai mình. Cái gì chứ mất trí ư? Có thật không vậy?



"Bác không biết nữa thôi đợi Sun tỉnh dậy rồi nói chuyên xem thế nào? Mong là do con nó chỉ bị kích động"



Vị bác sĩ nãy giờ im lặng nghe giờ lên tiếng


"Để tôi lại khám cho cậu ấy xem thế nào rồi chuẩn bị tiêm thuốc hỗ trợ"



Gì chứ? Khám thì thôi đi cái gì mà chích nữa vậy? Trời má ơi cuộc đời này mình sợ nhất là chích đó!



Vừa bước tới khám, khi chuẩn bị giơ kim tiêm lên Plan liền bật người dậy. Khiến cho mọi người giật mình



Biết là tiêu rồi nên cậu cười trừ


"Sun của mẹ con đã tỉnh rồi" Mẹ Sun chạy lại ôm con


"Sun! ba và mọi người nghe bác sĩ bảo con bị mất trí nhớ. Có đúng là vậy không?"


Đâu ra mất trí. Vì vốn dĩ tôi có phải con mấy người đâu. Giờ chuyện cũng đã lỡ, nếu bảo mình không phải con ổng bả thế nào cũng bị cưỡng chế chích thuốc. Hoặc nghĩ mình bị tâm thần mà nhốt vào phòng kín luôn quá. Cách tốt nhất hiện tại là nên thuận nước đẩy thuyền thôi. Cứ theo suy nghĩ của các người đi



"Ông là ba của tôi sao?"


1s....2s....3s..........


"Không thể nào, Sun à! Còn tôi cậu có nhớ tôi không? Tôi là Mark bạn của cậu nè. Còn đây là Mean người mà cậu yêu đó. Cậu vì Mean mà không quản tính mạng của mình đó. Có nhớ không?" Mark không chấp nhận sự thật liền hỏi liên hồi



Đờ mờ nói chuyện vô lí. Sao mà ông đây nhớ được chớ. Ông có phải Sun đâu!



"Không, tôi không nhớ được gì cả"


Một câu nói của cậu làm chấn động toàn thiên hạ. À không nói hơi lố toàn căn phòng 😁


Người nãy giờ luôn giữ bình tĩnh trong phòng bước lại gần cậu lên tiếng


"Cậu thật sự không nhớ tôi là ai sao?"



== Sao lì vậy? Đã bảo ông đây không nhớ rồi mà. Mà khoan đã sao...tên này....đẹp trai thế 😂



"Anh là ai?" trả lời thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra khiến Mean bất ngờ không biết nên nói gì. Đành đứng im bất động



Sau một hồi thấy đủ biểu cảm của mọi người trong phòng. Cuối cùng bác sĩ lên tiếng chốt luôn 1 câu xanh rờn là Plan bị mất trí tạm thời. Họ sẽ cố gắng theo dõi để giúp cậu nhớ lại. Và động viên người nhà đừng lo lắng quá. Sẽ sớm khỏi thôi



Khỏi con khỉ ấy. Có bệnh đâu mà khỏi. Nếu không vì kế hoạch bỏ trốn ông đây sẽ tung chăn mà rống lên rằng ông không có mất trí



Bây giờ dù gì mình cũng đã mang danh phận là Sun Kasetsin nên phải tìm hiểu về con người này thôi. Thận phận mới sao? Hết cách rồi trước khi quay về nhà được mình phải diễn cho họ tin mình mới được. Mong là tên này đời tư đừng có quá phức tạp. Nếu không mình lại phải mệt mỏi. Cố lên Plan mày làm được mà!!!



~~~~°°°°°°~~~~~°°°°°~~~~~°°°°°~~~~~~

_Diễn biến còn nhiều lắm. Tiếp tục theo dõi để biết cuộc sống mới của Plan bé bỏng nhà mình thế nào? Và mối quan hệ của Mean-Plan nhé!

_Khuya rồi chúc cả nhà ngủ ngon. Tui ngủ đây!

_À khoan khoan. Thí chủ nào đã đọc tới chap này hãy động lòng công cực khổ của gia chủ ngồi nặn chất xám mà cho cái vote hoặc cmt nhé!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top