Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.Anh vừa về đến nhà thì ném ngay cái cặp xuống bàn kêu cái rầm, làm mấy cái tách trên bàn rơi vỡ xuống đất không thương tiếc và cô đang ngủ phải giật thót mình tỉnh dậy. Anh ngồi sụp xuống ghế, tay chống lấy hai trán. My liền chạy đến bên cạnh anh.

- Có chuyện gì vậy anh? - cô thì thào.

- Tên tổng giám đốc mới thật hách dịch - Khánh đập bàn tay vo cứng như đá của anh xuống mặt bàn thủy tinh.
..My thấy mừng vì nó chưa vụn vỡ - Từ ngày ba em từ chức, trong công ty có một tên là Lý Thập Toàn đến thay ngồi lên vị trí đó. Nhưng anh nói gì hắn ta đều không coi ra gì cả. Ngược lại, còn lên đời với anh.

My nhanh chóng rót cho anh một ly nước lạnh.

- Đây, anh uống đi cho hạ hỏa và từ từ kể em nghe.

Khánh tu một hơi hết sạch cốc nước.

- Từ lâu anh đã nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Chẳng tầm thường chút nào đâu. Hắn ta có vẻ rất thích vị trí phó chủ tịch và thậm chí còn muốn thao túng cả vị trí chủ tịch. Anh bắt gặp một số cổ phiếu lớn của công ti đã bị hắn mua về hết. Hơn 10%. Trong khi anh chỉ có 30% và bố anh có 40%. Anh đến hỏi hắn thì bị hắn lên mặt dạy đời. Em xem hắn có quá coi thường anh không. Người anh sai đi pha giùm một ly cà phê cũng bị hắn điều đi làm việc khác. Mãi 3 tiếng sau anh mới thấy được ly cà phê trên bàn. Rõ là ...

Bàn tay My nắm chặt lấy tay anh làm anh ngưng lại.

- Khánh chồng em tuyệt đối không phải là một người tầm thường đâu. Hắn sẽ phải trả giá cho những việc hắn làm thôi. Đối với em, dù thắng hay thua, anh vẫn là người anh hùng vĩ đại nhất trong lòng em. Em là của anh. Dù anh thế nào, em vẫn sẽ theo anh đến cùng. Em tin tưởng anh, Nguyễn Văn Khánh.

....Cô làm anh cảm động đến sắp rơi cả nước mắt. Anh ôm cô trọn vào lòng.

- A... - tiếng cô la khẽ lên làm anh giật mình......Tay cô ôm lấy bụng. Nhìn mặt cô, anh biết rõ ràng cô không đùa.

- Em không sao đấy chứ? - Khánh nhìn cô đầy lo lắng. Tay anh áp chặt lấy hai má cô.

- Không, là hai nhóc đạp em thôi... - My nhìn mặt anh khẽ mỉm cười.

- Ừ nhỉ? Còn mấy tháng nữa em sinh? - Khánh nhẩm nhẩm trong đầu - gần 3 tháng nữa... Quên mất, để anh đi lấy sữa và thuốc cho em uống.

My nhìn theo dáng anh lồm cồm đứng dậy và vội vã đi ra ngoài. Cô cảm thấy thật hạnh phúc. Giá như ngày nào cũng trôi qua như vậy có phải tốt không? Một gia đình ấm cúng, một ông chồng tuyệt vời, hai đứa con kháu khỉnh sắp chào đời và một tình yêu hoàn hảo đều là của riêng cô.

......Khánh ra khỏi công ti xuống dưới tầng giữ xe. Anh nhếch mép cười khi nhớ lại bộ dạng của Lý Thập Toàn lúc nãy. Anh đe dọa hắn sẽ giao bằng chứng hắn mua những cổ phần trái phép ra để buộc hắn từ chức. Hắn ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân anh, trông chẳng khác nào một con chó đang nịnh chủ. Dù sao cũng phải cảm ơn My, những lời nói của cô ấy có một sức mạnh thần kỳ thúc đẩy anh. Anh vui vẻ thầm vẽ ra gương mặt cô đang ngủ trông như một thiên thần ở nhà làm anh chỉ muốn ôm lấy. Anh đang rất háo hức để được nhìn thấy cô.

Có một tiếng kịch lạ phát ra từ đám xe anh đang tiến đến. Anh chần chừ giây lát, đảo mắt nhìn xung quanh. Chân anh thận trọng tiến lên.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Anh cảm thấy dòng thời gian xung quanh chuyển động nhanh đến kỳ lạ. Từ đâu, một đám người lao ra. May mắn là anh đã ở trước thế phòng thủ. Anh né từng cú đá, cú đấm đang dồn dập về phía anh. Ngay khi bọn người thất thế, anh mới xông lên đốn ngã từng tên một. Bỗng có một cái gì đó dí sát vào đầu anh. Anh chúa ghét cái xúc cảm này. Là nòng súng...

- Chơi giỡn thế đủ rồi, Nguyễn Văn Khánh - giọng của Lý Thập Toàn vang lên đằng sau.

Anh thả chiếc cặp xuống, giơ tay lên đầu hàng hắn. Chiếc còng số 8 khóa chặt tay anh lại. Một miếng vải nặc mùi hóa chất được buộc gọn quanh miệng và mũi. Làm anh muốn nín thở để thoát cái trò ngất đi này cũng không được.

My đang nằm yên trên chiếc giường rộng lớn chìm đắm trong giấc mơ đẹp thì bỗng cái bụng cô đau thắt lại. Cô giật mình tỉnh dậy ôm lấy cái bụng. Mặt cô tái mét.

Cô nhớ những lúc Khánh bị ai đánh đập, cũng có những dấu hiệu bất thường gần giống như thế này. Cô với tay lấy cái điện thoại trên bàn gọi cho anh. Chỉ có tiếng tít trả lời. Cô thụp xuống, vội mặc áo đi đến công ty.

Tiếng chuông điện thoại của Khánh vang lên vô tình làm bọn người chú ý. Tên Lý Thập Toàn biết đã bị người khác phát giác lập tức quyết định thủ tiêu Khánh.

Gió lồng lộng hất vào mặt anh mát lạnh. Dưới chân anh bây giờ là vực thẳm. Bọn chúng đã chịu thả cho hai tay cùng với cái miệng của anh ra nhưng có vẻ không tha cho sinh mạng của anh. Anh ngó xuống cái vực hun hút. Một hàng xanh rì đập vào mắt anh là cây. Bên dưới là những cái dốc sâu hoắm như muốn hút người ta vào những đường cong bất tận của chúng. Nhưng ngôi nhà lác đác nhỏ chỉ bằng một nửa đốt ngón tay của anh. Anh nhìn vào chúng. Những đầu súng sẵn sàng phóng viên đạn vào người anh bất cứ lúc nào.

Anh chợt nhớ đến cô, chợt nhớ đến hai đứa con nhỏ, chợt nhớ mình phải sống sót.

Anh thấy nụ cười của Lý Thập Toàn nở rộng trên môi. Anh hiểu chuyện gì sắp xảy đến. Anh kiễng gót chân lên cao, lùi về mép vực. Tiếng súng cồn cào vang lên. Trong đầu anh chỉ kịp vang lên vài câu: "Anh xin lỗi nhé My. Chăm sóc con anh cho thật tốt!"

Tiếng đôi giày bệt của cô vang lên trên sàn công ty. Bụng cô đau đớn đến ngộp thở. Cô cuối cùng cũng đang đứng trước cửa phòng ông Quân, nước mắt cô đột nhiên cứ trào ra mãi.

- My? Con đến đây làm gì? - ông ngạc nhiên khi thấy cô đứng ngoài cửa.

- Bố à, Khánh... Hãy cứu Khánh của con - My quỳ xuống dưới chân ông van lạy.

- Con sao thế? Thằng Khánh làm sao? - ông gấp gáp.

- Linh cảm... Con có linh cảm không tốt! Điện thoại anh ấy kêu nhưng không bắt máy. Anh thư ký bảo anh ấy đã về nhà với con cách đây nửa tiếng nhưng con cũng chẳng thấy đâu... Chắc chắn anh ấy đã xảy ra chuyện gì đó... Xin ba... hãy tin con... - Tim My hổn hển hệt như có ai đang bóp nghẹn nó. Bụng cô đau, tim cô cũng tê tái.

Không hiểu sao ông nhìn vào đứa con dâu đang bụng mang dạ chửa, ông lại tin hoàn toàn những lời chân thành cô nói. Ông kêu cô ngồi xuống chiếc tràng kỷ đối diện nghỉ ngơi và cho người đi xem xét.

Ông vội vàng chạy xuống chỗ để xe, chiếc Porsche của con trai ông vẫn còn ở đây... Linh cảm của con dâu ông không sai chút nào...

Một tuần rồi, Khánh vẫn chưa về. Mắt My thì lúc nào cũng trong tình trạng đỏ hoe. Cô nhớ anh. Giờ chỉ cần nghe thấy câu nói quen thuộc của anh: "Em nhớ anh à?" thôi cô cũng hạnh phúc lắm rồi. Cô cứ tưởng tượng ra Khánh đang nằm đây vuốt ve khuôn mặt cô. Đôi mắt anh sâu thẳm. Bàn tay anh to lớn đầy sự ân cần và chở che.

- My - tiếng gõ cửa làm cô giật nảy mình.

Cô ra mở cửa.

- Hoàng... - cô không khỏi ngỡ ngàng - sao anh lại ở đây?

- Anh nghe nói Khánh...

Anh chưa kịp nói gì cô đã ôm chặt lấy anh.

- Anh nghĩ nó sẽ mong em chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng.

My nhìn anh. Dù lòng cô đầy đau đớn, nhưng anh là một người có khả năng thần giao cách cảm tuyệt vời. Cô tin vào những lời anh nói. Cô chợt nhớ ra là Khánh con vẫn còn ở trong bụng. Hóa ra cô không hề cô đơn. Ở một nơi nào đó, cô tin...

- Anh có nghĩ rằng Khánh còn sống không? -My nhìn Hoàng không chớp mắt.

- Có, chắc chắn nó còn sống - Hoàng nói chắc nịch.

Đây là tất cả những gì cô muốn nghe.

- Cô chủ - giọng cô người làm gấp gáp - ông chủ nói... đã... đã tìm thấy xác cậu Khánh rồi ạ.

My và Hoàng bốn mắt nhìn nhau.

Ông Quân không cho cô nhìn thấy xác Khánh. Ông sợ làm đứa bé trong bụng cô kinh động. Điều đó càng làm cô thấy tổn thương và xót xa hơn tột cùng. Cô ôm quan tài của anh khóc nức nở, không cho ai được chôn nó xuống. Ông thấy vậy cũng không trách cứ gì, chỉ thấy tội nghiệp cho cô.

- My, em thôi ngay đi! - Hoàng hét vào mặt cô, hai tay anh bấu chặt lấy vai cô.

- Anh nói dối. Anh lừa đảo. Em ghét anh - cô la lên, cố vùng vẫy.

Quỳnh nhìn thấy cô như vậy, cũng núp vào vai Nam mà khóc. Thịnh, Minh, Hạ, Thảo chỉ biết đứng nhìn.

Trên đời này chỉ có hai người có thể trị nổi cô. Một là Khánh, hai là Hoàng. Những người khác biết mình chỉ làm mọi chuyện rối thêm nên không xen vào.

- Nghe anh đây - Hoàng lần này hét to hơn làm cô cứng đơ người ra - Khánh chưa chết. Anh không nói dối em. Nó ở đây này! - Anh chỉ vào cái bụng to lớn của cô - Và nếu em cứ tiếp tục như vậy thì sẽ là chính em giết chết Khánh......

Anh buông cô ra không thèm ngăn cản nữa. My đứng bất động. Cô nhìn vào cỗ quan tài nằm trước mặt. Đôi mắt đầy đau đớn. Cô thèm muốn được nhìn thấy nụ cười của anh ghê gớm. Nhưng thay vào đó, hình ảnh hai đứa bé cười tươi lại thay thế và đập vào mắt cô. Cô lấy tay xoa lấy bụng mình. Chưa bao giờ cô lại mong muốn hai đứa bé này lại là con trai... như bây giờ. Mắt cô lim dim mơ màng. Cô khụy xuống.

Mở mắt ra thì đã thấy mình đang ở trong phòng. Cô vuốt ve tấm ga giường kế bên trống vắng đầy lạnh lẽo. Cô lê dần tay lên chiếc gối Anh rộng và êm ái. Cô vo cái gối lại, ôm trọn vào tay. Cô hít hà cái gối để nhớ lại cái mùi thân quen và dễ chịu của anh.

Chợt thấy có vật gì đó cộm cộm trong gối ngủ của anh. Cô lần theo mép gối luồn vào trong. Một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc?! Cô liền đứng lên khỏi giường. Cô đoán chắc đây là một chiếc chìa khóa phòng. Cô chạy khắp nhà, tra khóa vào từng ổ.

"Cạch" - một tiếng động nhỏ vang lên. Một cánh cửa phòng ngủ ở lầu ba bật mở.

Cô không tin nổi vào mắt mình nữa... Đó là phòng dành cho em bé. Khánh đã lén làm chiếc phòng này cho con ư? Những tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ to lớn làm My hơi lóa mắt, nhưng lại làm bật lên hai cái nôi lớn đặt hai bên. Một bên màu xanh, một bên màu hồng. Những con thú nhồi bông to lớn được xếp dọc theo cạnh tường của căn phòng. Có cả những món đồ chơi nhỏ bằng nhựa. Những chiếc chuông gió kêu lên leng keng theo từng bước chân của cô. Tim cô đập rộn lên.

- Khánh... - cô kêu tên anh khe khẽ.

Cơn gió thổi qua thật mạnh. Cô ngỡ rằng anh đang hiện về. Một tờ giấy bị cơn gió cuốn bay đi đến chạm vào những ngón chân nhỏ bé của cô. Cô cúi người xuống chậm chạp, lượm tờ giấy nhỏ lên. Trên đó ghi vỏn vẹn mấy dòng nhưng đủ làm cô ứa nước mắt.

"My à, cám ơn em.

Vì đã mang lại cho anh sinh lực.

Vì đã yêu anh.

Vì đã làm vợ của anh.

Và vì đã chịu nhiều đau đớn để sinh cho anh những đứa con thật dễ thương.

Anh yêu em, vợ à!"

Nét bút của Khánh dù đã không còn xa lạ gì với cô nữa. Nhưng không hiểu sao, lần này cô thấy nó sao đầy ắp tình cảm. "Em sẽ sống tốt, Khánh à. Em sẽ cố gắng chăm sóc con của chúng ta thật tốt!". Cô áp tờ giấy vào ngực mình. Hai vạt tóc đã ướt đẫm nước mắt.
.....Liệu My có đủ dũng khí để vượt wa nổi đau này ko?. Và điều gì sẽ xảy ra tiếp nữa....Mọi người hãy đón đọc các chap sau nhé!...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top