Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12 Ác Mộng Không Thể Nói

Thẩm Dương co người lại trên giường lớn . Hứa Quyết bị đẩy ra chau mày đưa tay tìm cô không thấy lại nghe tiếng khóc khiến anh lo lắng

" Dương Dương " Anh nhẹ nhàng gọi

Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt lo lắng của anh , cô lao vào lòng anh . Cô không cố ý đẩy anh ra giờ cô lại sợ tất cả biến mất như sọt biển .

" Anh xin lỗi là do anh không tốt anh lên nhẹ nhàng hơn "

Thẩm Dương Dương lắc đầu áp vào ngực anh

" Hừa Quyết , em ......."

" Em sao"

"..........."

" Có phải em muốn nói em yêu anh "Hừa Quyết ôm chắt lấy eo cô

Anh lấy đâu ra cái tự tin đó vậy , sau nay cô cũng không thể có được câu trả lời . Thẩm Dương Dương vươn người hôn nhẹ lên môi anh chỉ lướt qua cũng đủ để phản ứng xem chừng anh không phải người giỏi chịu đựng anh dùng thịt đè người bình thường thấy anh gầy gò lắm mà lúc này chả hiểu lấy đâu ra thịt anh nặng như đá .

" Giút anh đi " Hừa Quyết thì thầm vào tai cô

Anh nói giút là giút làm gì .Thẩm Dương Dương nhìn vào đôi mắt đen thẳng thẳng vô hồn , cô đưa tay tháo nút áo trước ngực anh .Hứa Quyết cúi xuông ngậm lấy đôi môi cô nó không đường không mật mà ngọt ngào đến chết cũng không buôn. Thẩm Dương Dương luồn vào trong áo anh ôm lấy người anh , cơ thể anh rất đẹp à hơi gầy chút nhưng rất cừng rắn giống như được huấn luyện nhiều năm ra mình đồng da sắt vậy .

Chiếc váy của cô bị anh xé rách trễ đến tận ngực bị anh tháo ra từ lúc nào không biết , anh hôn lên má lên cổ lên vai lên quai xanh dừng lại nụ hoa trên ngực cô

" Đừng đừng Hứa Quyết Ư...... ư......ư đừng nghịch mà " Thẩm Dương Dương nắm lấy vai anh đẩy ra nhưg điều đó chả ảnh hưởng việc anh ngậm nụ hoa trước ngực cô

Hứa Quyết tháo thắt lưng mình cởi quần trèo  lên giường tiến gần phía cô cọ sát vào người cô . Thẩm Dương Dương co rụt người lại .

" Em sợ hả "

" Một chút "

" Tại sao "

" Của anh ....... em không thở được " Thẩm Dương Dương che mặt mình cô không thể nói ra

Hứa Quyết cười mỉm định hôn lên môi cô nhận ra cô đang che mặt mình , anh kéo tay cô ra

" Ôm cổ anh đi "

Thẩm Dương Dương ôm lấy cổ anh ép vào ngực anh

" Ư" cơ thể cô cong lên đón nhận sự xâm nhập trái phép của anh

" Ư ...... ư .......ư....... Hừ.............a ........Quyết .......ư "

" Emm yeeeu anhhhhh ư .....ư .... không ...... ư chậm thôi anh làm em sướng quá ư..." Thẩm Dương Dương rụt tay về cô không thể ngờ bản thân nói ra câu xấu hổ đó .

Hừa Quyết ôm lấy cô vào lòng vuốt ve cơ thể cô ấn mạnh vào bên trong phun trào trong cô . Thẩm Dương Dương không chuẩn bị trước cả cơ thể cô cong lên đón chào chất dịch nóng chảy vào người mình . Hừa Quyết ôm lấy cơ thể run rẩy của cô xoay người cái , cô nằm đè lên người anh .

Một tay ôm eo cô một tay vuốt mái tóc mượt mà của cô

" Mệt không ?"

" Không "

Anh hôn nhẹ lên tóc cô , từ từ di chuyển bên dười cô liền hối hận câu nói vừa rồi nhưng cô không có thời gian để ý câu đó .

" Ư ....... Hừa Quyết đừng mà....... ư ..........A ư.........." Cô muốn đẩy anh ra chống tay ngực anh anh không ngờ khiến dương vật  xâm nhập còn sâu hơn

" Từ Từ thôi ............ ư em không chịu không nổi nư ưa..............."

" Hừa Quyết ......... không ........ưa ........" Cô nắm chặt vai anh cả cơ thể ép sát lấy người anh

Hừa Quyết hôn lên trán cô

" Dương Dương thích không ?" Anh thì thầm vào tai cô khiến khuôn mặt cô đỏ ưng "Hôn anh đi "

Cô nhìn anh thản nhiên trong khi mặt cô nóng gian , cô áp cánh môi mình vào môi anh chỉ lướt ra mà bị anh cắn nhẹ một cái .

" A ư.........ư" Anh nồng tay mình vào tay cô tiến sâu vào trong chất dịch phun ra cả người cô căng cứng ngã vào lòng anh

Cô chỉ thấy trời đất quay cuồng mọi thứ tối sầm lại .
Trong giấc ngủ cô thấy bản thân trở về lúc 18 tuổi trong nhà kho cũ tồi tàn rách nát cô bị trói trên người chỉ một mảng vải che thân trước mặt cô là người đã nuôi cô khôn lớn người luôn cười dịu dàng và ấm áp

" Dương Dương , ngoan chỉ cần con ngoan ta sẽ cho con tiền học đại học không phải con cần tiền sao ta sẽ cho con "

" Không .... không .... con không muốn ..... con không muốn đừng mà mà .... không cần đừng mà khôngggggg" Thẩm Dương Dương lùi về phía sau chạm vào bức tường lạnh buốt mọc đầy rong rêu

Ông ta nắm lấy chân cô kéo cô lại xé rách lớp vải mỏng duy nhất trên người cô .

" Khôngggggg đừng mà tha cho con , con không cần không cần nữa mẹ cứu con mẹ ơi , KHÔNG "

Cho dù cô gào hét thế nào đi chăng nữa chỉ đáp lại tiếng cười hả hê , cảm giác đau đớn không gì diễn tả nổi . Sau khi xong việc ông ta đã không thả cô ra ông ta treo cô lên để cô lại trong căn nhà kho đó , tối hôm sau ông ta lại đến với rất nhiều người đàn ông khác cô tưởng bản thân mình sẽ chết trong căn nhà kho đó nhưng không đó chỉ là bắt đầu . Họ  dày vò cả tâm hồn lẫn thể xác , bất kỳ lúc nào họ thay phiên nhau , chỉ cần cô chống cự hay tìm các chạy trốn họ sẽ bỏ đói cô  hành hạ cô cả ngày lẫn đêm . Cô không biết ngày hay đêm cho đến một ngày cảnh sát ập tời

Nước cô lã chã trên gối cô co rụt người lại ôm lấy bản thân mình . Hừa Quyết không biết gì chỉ biết bản thân bị đánh thức vì tiếng khóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sung