Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 23

Thiên Minh cầm trên tay miếng ngọc bội Nhất Phong đưa, lắc qua lắc lại rồi xoay người, chống tay lên ngực Nhất Phong , nhìn Nhất Phong chớp chớp mắtThiên Minh : Nhất Phong, em cầm miếng ngọc bội này thôi miêng anh được nèNhất Phong đưa tay nựng gương mặt mềm mại của Thiên Minh mỉm cười: em không cần ngọc bội, cũng có thể thôi miên anh màThiên Minh vỗ lên ngực Nhất Phong cau mày càm ràm: anh nói đi đâu vậyNhất Phong đưa tay búng nhẹ lên trán Thiên Minh : khi nãy ra ngoài chơi vui khôngThiên Minh : em được ăn ngon là vuiNhất Phong : em đó, không được mê ăn hơn mê anhThiên Minh : hửThiên Minh : anh có ăn được đâuNhất Phong : sao anh không ăn đượcThiên Minh : mút hết người anh, anh vẫn sờ sờ ra đóNhất Phong : em muốn mút anh tan ra chui vào bụng em àThiên Minh : không được, như vậy lấy ai cho em ômThiên Minh vỗ tay nhẹ nhè lên bờ ngực săn chắc của Nhất Phong rồi tựa đầu vào, nhìn lên mặt Nhất PhongThiên Minh : anh phải khỏe mạnh còn phục vụ cho emNhất Phong : ha ha haThiên Minh : anh cười gì mà cười, không cho anh cườiNhất Phong ôm Thiên Minh lại chuyển tư thế nằm đè lên người Thiên Minh chống tay lên giườngNhất Phong : anh muốn hônThiên Minh đưa tay lên che miệng lại: không choNhất Phong : sao vậy, anh hứa hôn thôi, không làm gì hếtThiên Minh che miệng lại lắc đầu : không choNhất Phong cười mỉm, giật tay Thiên Minh ra, động tác nhanh gọn mút lấy đôi môi mềm mại của Thiên MinhThiên Minh cau mày, lấy hai tay đẩy Nhất Phong ra, nhưng lực đẩy lại càng lúc càng yếu dần, Thiên Minh từ động tác đẩy thành luồn qua eo rồi ôm chặt lấy người Nhất PhongNhất Phong ma mãnh mút chặt lấy cái lưỡi mềm mại của Thiên Minh , từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào từ tận sâu bên trongGương mặt Thiên Minh đã trở nên ửng hồng, hơi thở cả hai từng đợt từng đợt nóng rực phả vào nhauThiên Minh : ư....Nhất Phong ngẩng đầu dậy, nhìn chăm chăm vào gương mặt ửng hồng của Thiên Minh, hôn thêm một cái vào môi Thiên Minh rồi cườiNhất Phong : anh hôn thôi, không làm gì đâuThiên Minh nhăn nhó quay mặt đi chỗ khác, miệng lẩm bẩmThiên Minh : đồ xấu tínhNhất Phong : ha ha haThiên Minh : anh ỷ anh mạnh anh trêu chọc emThiên Minh : em sẽ đi học võ để đánh anhNhất Phong : em muốn đánh ở đâu, anh đưa người cho em đánhThiên Minh : hừmNhất Phong : ha ha ha, vừa mới đòi đánh anh,rồi không đánh nữa là saoThiên Minh : đánh không lạiNhất Phong : anh đứng yên cho em đánh màThiên Minh : hừm..Nhất Phong đưa tay lên sờ nhẹ lên tráng Thiên Minh rồi nói: em ra ngoài nhớ mang ngọc bội trên người đóNhất Phong : anh có việc phải ra ngoài thành,tối sẽ về trễ, tối ngủ trước, đừng ngồi ở ngoài đợi anh, lạnh đó biết khôngThiên Minh : ừmThiên Minh : anh nhớ mặc thêm áo choàngNhất Phong ngồi dậy, cúi xuống hôn lên trán Thiên Minh một cái rồi đứng lên rời điThụy Y ngồi chống cằm bên bàn đối diện giường nhìn Nhất Phong và Thiên Minh từ nãy giờ, Nhất Phong vừa đi thi Thụy Ythở dàiThụy Y: một người nghiện hôn, một người cho hôn, ngày nào tôi cũng nhìn hai người hôn nhau muốn bội thựcThiên Minh trừng mắt nhìn Thụy Y: ai kêu tỷ nhìnThụy Y: Thiên Minh, miếng ngọc bội cậu đeo có thể trừ tà đó, cậu nên tránh xa tôi ra một chútThiên Minh : tỷ tỷThụy Y: chuyện gìThiên Minh : đệ có ý này hay lắmThụy Y: ý gìThiên Minh : khi đệ vs Nhất Phong cùng nhau... đệ sẽ treo miếng ngọc lên tranh, nhốt tỷ ở trong đóThụy Y: bỏ ý định đó đi, nam nhân các người thật xấu xaThiên Minh : ha ha ha...Xế chìu, Thiên Minh đang nằm trong phòng đọc y thư thì thuộc hạ thân cận hất ha hất hải chạy vàoTrần Lư: vương phi, phu nhân Nhã Tịnh đang đi khắp nơi tìm ngườiThiên Minh : có chuyện gì vậyTrần Lư: nghe nói có ai bên biệt uyển bị thươngThiên Minh : chắc là nghiêm trọng lắm nên em ấy mới tìm mìnhTrần Lư: tính sao đây vương phiThiên Minh : thay đồ thôi, đem theo đồ, đi cửa sau ra tìm em ấyTrần Lư: dạ..Nhất Phong xong việc sớm, vừa về đến phủ đã nghe Trần Lư báo lại là Thiên Minh đã đi theo Nhã Tịnh đến biệt viện trị thương cho phu nhân bị phạt, vừa nghe Nhất Phong lập tức phi ngựa chạy đến biệt viện, thuộc hạ cắm đầu hối hả chạy theo.Thiên Minh bắt Trần Lưở lại phủ rồi một mình chạy ra ngoài tìm Nhã TịnhNhã Tịnh đang bấn loạn, mếu máo dò hỏi khắp nơi, nhưng không ai biết Thiên Minh ở đâuThiên Minh theo tin của Trần Lư chạy đi tìm Nhã Tịnh, vừa thấy Nhã Tịnh đã gọiThiên Minh : Nhã TịnhNhã Tịnh vừa thấy Thiên Minh thì òa khóc nức nở, mếu máo chạy đếnNhã Tịnh: Thiên Minh, cứu tỷ tỷ tôi vớiThiên Minh : có chuyện gì vậy Nhã TịnhNhã Tịnh: cứu tỷ ấy đi Thiên Minh, tỷ ấy dù bị thương, nhưng vẫn phải chịu phạtThiên Minh : cái gì? bị thương vẫn phải chịu phạtNhã Tịnh: phu nhân kêu tôi tự đi mời đại phu cho cô ấy, nhưng không đại phu nào chịu đếnThiên Minh : đi thôiNhã Tịnh dẫn Thiên Minh vào phủ, đếnchỗ mấy cô gái đang chịu phạt, có hai phu nhânBát phu nhân và Thập phu nhân đang đứng đó giám sát chặt chẽ, vừa thấy Thiên Minh Nhã Tịnh một người trong hai người đó lên tiếngBát phu nhân : đại phu đến thì chữa mau, cô ta còn phải chịu phạtThiên Minh nhìn về phía mấy cô gái đang quỳ trên ghế chông bằng gỗ, đầu gối đều bị rướm máu, vết cũ vết mới loang lỗ chồng lên nhau, trên chân bọn họ đều đã chi chít vết thươngThủy Nguyệt bị vết thương khá nghiêm trọng nằm co ro trên đất do ghế chông bị gãy, đâm xuyên qua thịt làm tổn thương nghiêm trọngThiên Minh quay về hướng Thập phu nhân và Bát phu nhân quát: sao các người có thể đối xử với người khác tàn nhẫn như vậy đượcThập phu nhân : chỗ này đến lượt ngươi lên tiếng hay saoThập phu nhân : bọn họ vi phạm quy tắc, phải quỳ liên tục 3 ngày, đó là luậtThiên Minh nhìn mấy cô gái đang quỳ trên ghế chông quát lớn: mấy người đứng dậy hết đi, sao phải chịu loại hình phạt kinh dị nàyNhã Tịnh: Thiên Minh, đừng nói nữa, chữa cho tỷ ấy trước điThiên Minh bực tức quay qua trừng mắt nhìn hai người phụ đang giám sátBát phu nhân nói nhỏ vào tai Thập phu nhân : tỷ tỷ, tỷ nhìn miếng ngọc bội hắn ta đeo trên cổ kìaThập phu nhân nhìn một hồi đưa tay ra hiệu cho người đi báo với Uyển NhiNhã Tịnh kéo tay Thiên Minh lay lay: ThiênMinh chữa cho tỷ ấy đi, tỷ ấy còn phải chịu phạtThiên Minh : không phạt gì hếtThiên Minh bước đến bế Thủy Nguyệttrên tay, bước đi thì bị thị vệ cản lạiMột thị vệ khác đưa tay đẩy mạnh vào người Thiên Minh , làm Thiên Minh chới với ngã người ra sauTừ sau một cánh tay luồn qua eo đỡ lấy người Thiên Minh , ôm vào người mìnhNhất Phong : em có sao không Thiên MinhThị vệ chạy theo Nhất Phong từ sau chạy lên, một người trong số họ đến gần Thiên Minh , đưa tay ra rồi nói nhỏThị vệ: vương phi đưa thuộc hạ đỡ cô nương ấy cho ạThiên Minh đưa Thủy Nguyệt qua cho Thị vệ đỡ rồi quay qua nhìn Nhất Phong chớp chớp mắtNhất Phong đưa tay lên búng nhẹ lên mũi Thiên Minh rồi nói: anh đã nói sẽ đích thân dẫn em qua chơi màThiên Minh : không phải anh nói tối mới về saoNhất Phong : anh nhớ em nên về sớmThập phu nhân : các người là ai, dám tự tiện xông vào biệt viện của vương phủThập phu nhân : người đâu bắt hết lại cho taUyển Nhi vừa đến, liếc sơ qua hiện trường rồi quát: cô im ngay cho taUyển Nhi bước đến, quỳ xuống thỉnh an: thần thiếp xin thỉnh an vương giaUyển Nhi: thần thiếp xin thỉnh an vương phiCả đám người hầu và các phu nhân tại đó hốt hoảng quỳ rạp, dập đầu xuống đấtNhã Tịnh: không thể ngờ được Thiên Minh lại là Vương PhiNhất Phong kéo Thiên Minh sát vào người mình hơn, nhẹ nhàng hỏiNhất Phong : thấy mấy cô gái kia bị dùng hình, em không vui phải khôngThiên Minh vẻ mặt bất mãn gật gật đầuNhất Phong : người đâuThiệu thị vệ: dạNhất Phong: đưa mấy người đang bị phạt và cô gái đang trọng thương kia về phòng, kêu thái y bên vương phủ qua chữa trịThiệu thị vệ: tuân lệnhNhất Phong : các nàng ai về phòng người đóNhất Phong : còn ba người quỳ ở đó đi, ta đưaThiên Minh đi dạo khi nào chán rồi quay lại tính đến ba ngườiUyển Nhi, Thập phu nhân và Bát phu nhân : thần thiếp tuân lệnhNhất Phong nắm lấy tay Thiên Minh , kéo vào trong, dẫn Thiên Minh đi tham quan xung quanh biệt việnNhất Phong : thấy đẹp bằng vương phủ không Thiên MinhThiên Minh : không đẹp, tại không phải em thiết kếNhất Phong : ha ha haThiên Minh : anh nói không phải điNhất Phong : em đẹp nên em thiết kế gì cũng đẹp hếtThiên Minh : ha haNhất Phong : em đúng là đại ngốc, khi nãy anh không đến kịp, không biết họ đã làm gì em rồiThiên Minh : heiz, ở đây, chỗ nào cũng thật đáng sợThiên Minh : nữ nhân tranh sủng trở nên độc ác đáng sợ, lại vừa có vô số hủ tục kinh dịNhất Phong : chỉ có bên anh là an toàn nhất đúng khôngThiên Minh đứng khựng lại, nhảy lên lưng Nhất Phong , Nhất Phong theo quáng tính đưa tay ra sau, đỡ người Thiên Minh lại để không bị tuột xuống rồi bước chầm chậm về phía trướcThiên Minh : như thế này thì không sợ gì hếtNhất Phong : lần sau đừng đến đây nữa, muốn ai sang phủ chơi với em thì cầm lệnh bài anh kêu người gọi quaThiên Minh : cảm ơn anhThiên Minh : à... Nhất PhongNhất Phong : gì vậy Thiên MinhThiên Minh : hay em chọn vài cô nương xinh đẹp đem về hầu hạ anhNhất Phong : ý kiến hay đó, anh ôm mỗi tay một emThiên Minh quay qua cắn mạnh vào lỗ tai Nhất PhongNhất Phong : a... đau.. anh sai rồiThiên Minh : hừm..Nhất Phong : Thiên Minh, rõ ràng em trêu em trước, còn ghen với anh là saoThiên Minh xụ mặt, gác cằm lên vai Nhất Phong thủ thỉ vào taiThiên Minh : vì anh có tất cả các phu nhân trong phủ, còn em chỉ có mình anh thôiNhất Phong : ngốc, anh chỉ có mình em thôi, không có ai nữa hếtThiên Minh : anh bỏ em xuống đi, mình về thôi, ba người quỳ ngoài kia cũng lâu rồiNhất Phong : ôm cổ anh đi, anh cỏng em ra ngoàiThiên Minh : cỏng em lâu như vậy không mệt hảNhất Phong : không mệt, chỉ cần là em thì không mệtra gần đến chỗ Uyển Nhi, Thập phu nhân và Bát phu nhân bị phạt thì Thiên Minh nhảy xuống, Nhất Phong nắm chặt tay Thiên Minh bước đi, đi ngang qua Uyển Nhi, Thập phu nhân và Bát phu nhân thì Thiên Minh khựng lạiThiên Minh : ba người về phòng đi, hủ tục kinh dị như vậy đừng xài nữaUyển Nhi: tuân lệnh vương phiNhất Phong đưa tay vòng qua eo giục Thiên Minh đi về: chúng ta về thôiUyển Nhi, Bát phu nhân và Thập phu nhân: cung tiễn vương gia, cung tiễn vương phiSau khi Nhất Phong Thiên Minh rời đi, Uyển Nhi tức giận trở về phòng, ném hết đồ đạc trong phòng cho hả giận, người hầu thân cận bên ngoài vội vả chạy vàoThu Lan: phu nhân, xin bớt giậnUyển Nhi: ngươi nói xem, ta làm sao mà bớt giận đâyUyển Nhi: tên tiểu tử đó hắn ta...Thu Lan: phu nhân, vương phi ỷ sủng sinh kiêu, không coi ai ra gìUyển Nhi: hắn ta bị bắt đến nước man di, ngài ấy trong một đêm đã đưa hắn vềUyển Nhi: làm khắp nơi kinh sợ, quỳ rạp xưng thần với hoàng thượngThu Lan: hoàng thượng rất ưu ái vương phi, còn cho phép vương phi tự do ra vào hoàng cungUyển Nhi: thật vậy àThu Lan: tỷ tỷ kết nghĩa của vương phi là Yến Phi dạo gần đây đắc sủng, người quen trong cung của thuộc hạ nói laii đêm nào hoàng thượng cũng ghé qua tẩm cung của Yến PhiUyển Nhi: ngươi tìm thợ săn giỏi nhất, nhân lúc Thiên Minh ra thành, bắn hắn cho ta, để hắn một đi không trở lạiThu Lan: tuân lệnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top