Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Ép dạ cầu toàn chủ động bị thao, vừa bị thao vừa tính kế cẩu nam nhân, tra công muốn tạo em bé với hoàng đế

Viêm Minh Tà dùng hết mọi cách đều không thể giết chết Chu Uý Kì, ám sát, minh sát, hạ độc... Chu Uý Kì giống như đao thương bất nhập, dừa muối không không ăn, ngược lại là y, không chỉ nhiều lần chịu vũ nhục, còn phải tiếp nhận các đại thần không chê phiền mà khuyên can, Viêm Minh Tà cũng mệt mỏi, vì vậy Viêm Minh Tà quyết định thay đổi sách lược.

Vu thuật của người này lợi hại, mê hoặc văn võ toàn triều, Viêm Minh Tà có thể nói là chiến đấu một mình, vì vậy trước hết y cần loại bỏ vu thuật để tăng sức mạnh lực lượng bên mình. Còn nữa, võ công của Chu Uý Kì quá mạnh, thủ đoạn bình thường vốn dĩ không giết được hắn, Viêm Minh Tà phải nghĩ cách khác, mà Chu Uý Kì không phải luôn mồm nói thích y sao? Như vậy Viêm Minh Tà đầu tiên phải lấy lùi làm tiến, ép dạ cầu toàn, sau khi tìm được cơ hội rồi lại giết chết hắn.

Vì thế sau khi Viêm Minh Tà nghĩ như vậy, Hoàng hậu Chu Uý Kì cuối cùng cũng được thả ra khỏi lãnh cung, Hoàng đế cũng không còn mỗi ngày nghiên cứu giết chết Hoàng hậu như thế nào nữa, bên ngoài nhìn vào vậy mà có chút hài hoà, các đại thần cuối cùng cũng vui mừng cười, hoàng tự có hi vọng rồi.

Viêm Minh Tà: Hoàng tự? Ha...

"Hư~" Một tiếng thở gấp đè thấp hết sức đánh vỡ sự yên tĩnh trong tẩm cung đẹp đẽ hoa lệ.

Chu Uý Kì từ sau lưng ôm lấy người trong lòng, còn thân hình thon dài của Viêm Minh Tà cuộn tròn sát vào trong lòng Chu Uý Kì, phía sau lưng dính sát vào bộ ngực rắn chắc của Chu Uý Kì, bên tai cảm nhận được là tiếng thở dốc từ tính của Chu Uý Kì, còn có hơi thở cực nóng phả ở trên cổ y.

Quan trọng nhất chính là toàn bộ cái mông của y hoàn toàn khảm vào dưới háng Chu Uý Kì, hai thân thể không chỉ dán chặt chẽ vào nhau, ở nơi nào đó không nhìn thấy, cây côn thịt vừa thô vừa lớn của Chu Uý Kì hoàn toàn cắm vào chỗ sâu nhất của Viêm Minh Tà.

"Hoàng thượng~" Chu Uý Kì đè thấp giọng cắn tai hẳn nói, đồng thời đôi tay xuyên qua dưới nách y ôm chặt người vào trong ngực, dưới háng hơi nắc lên, côn thịt liền đi vào càng sâu, mà người trong lòng lại là không khống chế được cả người run rẩy.

"Hư a~" Viêm Minh Tà cong chân, nhưng thật ra là hoàn toàn vểnh mông lên, Chu Uý Kì thao càng tiện hơn, thân thể của hai người cũng dán càng chặt, cảm giác tê dại mãnh liệt ở hậu huyệt làm thân thể y không khống chế được run rẩy, nhưng làm cho y phát điên là như vậy không đủ, thân thể y cũng bị tên khốn nạn này hạ cổ, chắc chắn là vậy, cho nên y càng ngày càng khát cầu loại dục vọng nhục nhã này, càng ngày càng trầm mê, càng ngày càng không thể tự kiềm chế, vì vậy y cầm lòng không đậu nói: "Chu Uý Kì, động...hư..., động một chút..."

Hậu huyệt y cơ khát, muốn bị côn thịt lớn hung hăng thao vào, nhanh chóng thao, thao đến hô hấp của y cũng không theo kịp, loại sung sướng cực hạn này làm y điên cuồng.

"Là thế này sao?" Chu Uý Kì cười khẽ cần tai y, ngay sau đó một bàn tay ấn trên hông y dùng sức đè lại, đồng thời dùng sức thẳng lưng, thân thể trong lòng lập tức không khống chế được run rấy phát ra tiếng thở dải sung sướng.

"A... nhanh lên..." Viêm Minh Tà cũng không biết mình đây là ép dạ cầu toàn diễn kịch hay là thật sự bị tình dục ngập đầu bức điên rồi.

Chu Uý Kì lại cười khẽ một tiếng, ngay sau đó chậm rãi rút côn thịt ra, bởi vì hắn cố ý thả chậm động tác, hậu huyệt vốn trống rỗng khó chịu lập tức một chút cảm giác kia cũng biến mất, đại gia hoả kia từ hậu huyệt lui ra ngoài từng chút một, y cầm lòng không đậu kẹp chặt hai chân, muốn kẹp lấy côn thịt trong cơ thể, nhưng...

"Chu Uý Kì?" Viêm Minh Tà tức giận quay đầu "Ngươi lại muốn giày vò trẫm?"

"Hoàng thượng gấp không chờ nổi như vậy sao." Chu Uý Kì cười, tiến lại gần hôn một cái trên môi y.

Viêm Minh Tà tức muốn hộc máu: "Đừng đùa bỡn trẫm!"

"Ta vẫn luôn nghiêm túc." Chu Uý Kì bật cười, ngay sau đó vào lúc ánh mắt y đen lại đè hai bên hông của y đâm vào lần nữa.

"A ha..." Thân thể Viêm Minh Tà lập tức tê rần: "Khốn nạn~"

Vừa dứt lời, Chu Uý Kì liền ẩn hai bên hông của y thao làm phụt phụt, long sàng có tốt cũng không chịu nổi hai đại nam nhân, vì thế tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt như ẩn như hiện, nhưng luôn có tiếng thở dốc của hai nam nhân, đặc biệt là Viêm Minh Tà không khống chế được rên rỉ.

"A ha...ha a chậm một chút a ưm... Chu Uý Kì a...a a ưm..."

Viêm Minh Tà cắn răng, sau lưng hoàn toàn dán vào thân thể của Chu Úy Kì, khoái cảm kịch liệt từ hậu huyệt từng đợt từng đợt dâng trào lan ra toàn thân, đến cả linh hồn cũng rơi vào trong sung sướng cực hạn không thể tự kiềm chế, đôi tay cầm lòng không đậu nắm cánh tay cường tráng đang ôm lấy y, theo động tác của hắn cả người cũng đong đưa theo.

"A ưm...a không sâu quá...a ưm Chu Uý Kì"

"Hoàng thượng thoải mái không? Ta thao ngươi thoải mái không?" Chu Uý Kì bắt lấy hai hông của y thẳng lưng thao phụt phụt, bởi vì sức lực quá lớn, cái cái mông tròn trịa của Viêm Minh Tà bị đâm cho phát ra tiếng bạch bạch bạch, nhưng nó lại tăng thêm càng nhiều lạc thú cho trận tình sự kịch liệt, ái muội này.

Trong đầu Viêm Minh Tà chỉ còn lại có khoái cảm ngập đầu, cùng với hô hấp cực nóng của Chu Uý Kì ở bên tai, mơ mơ màng màng, y đã không biết mình đang nói cái gì, chỉ là trả lời theo bản năng.

"Thoải mái hư a...ngươi thao ta thật thoải mái...a ưm thoải mái...mau a a a a không... chậm..."

"Thích ta thao ngươi như vậy không?"

"A a a ưm thích...thích ngươi thao ta...a ưm thao ta...hư a..."

"Vậy Hoàng thượng nguyện ý sinh tiểu Hoàng tử cho ta không?" Chu Uý Kì tiếp tục vừa thao vừa hỏi, tốc độ cắm rút dưới háng vừa vặn thao đến Viêm Minh Tà hô hấp dồn dập, một đợt lại một đợt khoái cảm làm đại não của y không có thời gian tự hỏi.

"Sinh...a a a um sinh tiểu hoàng tử...ta muốn sinh hư a..."

Chu Uý Kì cười nhẹ tiếp tục phụt phụt thao làm, một bàn tay to cũng đã sờ đến trên bụng Viêm Minh Tà, bởi vì y nằm nghiêng, bụng của Viêm Minh Tà cũng không bằng phẳng, ngược lại hơi nhô lên, sờ lên bóng loáng, mượt mà rất thoải mái.

"Có phải Hoàng thượng đã hoài tiểu hoàng tử rồi không?"

"Không hô ưm... trẫm không có hoài a a a ưm..." Viêm Minh Tà trong lúc mơ hồ còn biết nam nhân sẽ không mang thai, nhưng thời gian tức giận cũng không có, y rất nhanh đã bị thao đến đại não trống rỗng.

"Chắc chắn là có." Chu Uý Kì kiên trì giống như một tên thần kinh.

"Ha a ưm...không...trẫm sẽ không..."

"Hoàng thượng có thể..."

"A a a ưm cầm thú nhanh quá...hư trẫm muốn tới ha a!"

Không biết đã thao làm bao lâu, tiếng rên rỉ của Viêm Minh Tà đột nhiên trở nên dồn dập, Chu Uý Kì cũng đột nhiên tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra, ngay sau đó dùng sức ấn y về phía mình, côn thịt lập tức cắm tới chỗ sâu nhất.

"Hoàng thượng, chúng ta cùng nhau hô~"

Bên tai thở dài thoả mãn một tiếng, Viêm Minh Tà cảm thấy thân thể không khống chế được run rẩy, co rút, đặc biệt hậu huyệt càng giống như hoàn toàn mất kiểm soát, tiếp theo trong đầu trống rỗng, khoái cảm nháy mắt bao phủ y, mà hậu huyệt đang trong khoái cảm lại bị thứ chất lỏng nóng bỏng cọ rửa đạt tới một tầng khoái cảm kích liệt khác.

"Ư a..." Khoái cảm mãnh liệt làm y dường như không thở nổi.

Sau một lúc lâu, hơi thở mới dần dần bình ổn lại, Chu Uý Kì ôm y không động đậy, ngay cả thân dưới cũng vẫn tương giao.

"A... rút ra đi." Viêm Minh Tà còn chưa hoãn xuống, đáng chết, rõ ràng y là bất đắc dĩ, vì sao thân thể lại càng ngày càng không khống chế được.

"Hoàng thượng lại dùng xong rồi bỏ." Chu Uý Kì trêu đùa nhưng thân thể lại không hề động, thậm chí còn tiến lên khẽ cắm tai Viêm Minh Tà, hình ảnh vô cùng sắc tình lại ái muội.

"Hừ~" Viêm Minh Tà hừ lạnh một tiếng, dù sao y cũng hiểu rất rõ, nếu lời của y ở trước mặt Chu Uý Kì dùng được vậy y cũng không đến mức phải đi tới bước này.

"Hay là hôm nay chúng ta cứ ôm nhau ngủ như vậy, được không?" Chu Uý Kì đột nhiên nói.

"Không" Viêm Minh Tà lập tức cự tuyệt: "Trẫm muốn tắm rửa, khó chịu." Cho dù là y ép dạ cầu toàn thì cũng đâu thể để thứ dơ như vậy ở trong cơ thể mình chứ? Tuyệt đối không thể.

"Ngày mai lại tắm rửa cũng không muộn" Chu Uý Kì ôm hắn: "Hơn nữa, Hoàng thượng không muốn có tiểu Hoàng tử sao?"

Viêm Minh Tà cứng đờ, nhắc tới cái này liền đau đầu, tên điên này rốt cuộc là dây thần kinh nào bị chập rồi, vì sao lại chấp nhất với việc sinh hài tử như như vậy? Muốn hài tử thì đi tìm nữ nhân đi, để một nam nhân sinh cho hắn không phải nằm mơ sao, không điên mới là lạ!

Nhưng khiến Viêm Minh Tà buồn bực là tên điên này lại gieo ý niệm si tâm vọng tưởng đó cho mọi người, ngoại trừ y, vì vậy bên tai mỗi ngày đều có thể nghe được đại thần khuyên y sớm sinh hài tử, quả thật vô cùng nực cười.

Nhưng y hiện tại là nhẫn nhục chịu đựng diễn kịch, cho nên không thể không phối hợp với kẻ điên này, vì vậy Viêm Minh Tà chỉ có thể căng da đầu không nói lời nào, coi như cam chịu.

Chu Uý Kì hiểu rất rõ tâm tư của y, nhưng nếu y muốn diễn kịch, hắn đương nhiên sẽ chơi cùng, vốn dĩ đang rất nhàm chán, vì thế hắn càng quá đáng hơn.

"Hoàng thượng nói xem, chúng ta sinh mấy đứa thì tốt đây?" Chu Uý Kì vừa nói bàn tay vừa sờ tới sờ lui trên bụng Viêm Minh Tà, giống như nơi đó đã hoài bảo bảo.

"5 đứa? Không, quá ít, 7 đứa ừm vẫn hơi...9 đứa đi." Chu Uý kì chỉ lo cho mình, hắn có thể cảm nhận được người trong lòng càng ngày càng cứng đờ, thậm chí bắt đầu hơi phát run, chắc chắn là tức: "Hay là 10 đứa đi, thập toàn thập mỹ."

Viêm Minh Tà cắn răng tức đến sắp hộc máu, hận không thể quay đầu lập tức vặn gãy cổ Chu Uý Kì: "Ngươi coi trẫm là heo sao?"

Con nối dõi của Hoàng gia nhiều là bởi vì phi tử của Hoàng đế nhiều, để một mình y sinh 10 đứa, thật sự xem y là heo sao? Không không không, Viêm Minh Tà tức đến hồ đồ, y là nam nhân, đừng nói 10 đứa, một sợi lông y cũng không sinh ra được, cẩu nam nhân ngươi cứ nằm mơ đi!

"Ây, Hoàng thượng ngươi có cảm thấy gần đây ngươi béo lên hay không, ngươi sờ xem?" Chu Uý Kì nói cũng mặc kệ Viêm Minh Tà tức giận đến chết khiếp, kéo tay y liền đặt lên bụng Viêm Minh Tà, bộ dạng rất hưng phấn: "Có phải béo một chút rồi không? Chẳng lẽ thật sự có mang?"

"Nói bậy!" Viêm Minh Tà sắp tức chết, nhưng không thể thất bại trong gang tấc, vì thế chỉ có thể cưỡng chế lửa giận: "Trẫm không béo!"

"Được được được, ngươi không béo, đừng tức giận." Chu Uý Kì dỗ dành.

Viêm Minh Tà đưa lưng về phía hắn đè xuống lửa giận, nghĩ đến mình uỷ khuất lâu như vậy rốt cuộc cơ hội cũng tới, vì thế mở miệng nói: "Ngươi thích hài tử như vậy sao?"

"Thật ra cũng không phải" Chu Uý Kì nói: "Ta chỉ thích ngươi sinh hài tử cho ta."

Viêm Minh Tà hơi giật mình, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, sau đó căng da đầu nói: "Ta sinh chính là Hoàng tử, tương lai là Thái tử, phải kế thừa ngôi ngôi vị Hoàng đế trở thành quân chủ của Viêm Quốc."

Chu Uý Kì nhíu mày, nhưng lại rất vui vẻ: "Đó là đương nhiên."

Viêm Minh Tà nói tiếp: "Vậy ngươi cũng biết gần đây bắc cảnh nhiều lần bị S quốc xâm phạm, thương vong vô số, bắc cảnh đã liên tục mất đi hai toà thành, còn tiếp tục như vậy, sợ là Viêm Quốc của ta sẽ trở thành của bọn chúng."

"Nghe nói" Trong lòng Chu Uý Kì cảm thấy thú vị, bên ngoài lại rất phối hợp: "Hoàng thượng sẽ không trách ta hậu cung tham chính chứ?"

"Ngươi cũng không phải Hoàng hậu bình thường." Viêm Minh Tà hừ lạnh, không phải ngươi tẩy não các đại thần đó mình là thần bảo hộ của Viêm Quốc sao? Nội có thể củng cố triều đình, quản lý hậu cung, ngoại có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ thiên hạ, chậc, vậy cho nên lúc này rồi ngươi còn ngồi đây được sao?

"Hoàng thượng rất sầu lo sao." Chu Uý Kì đã hiểu tính toán trong lòng tiểu Hoàng đế, vậy nên sao hắn có thể không thoả mãn y chứ.

"Ừm."

"Vậy không bằng để ta phân ưu cho Hoàng thượng đi?"

Trong lòng Viêm Minh Tà thầm sung sướng một trận, bề ngoài lại làm bộ khó hiểu: "Ngươi muốn làm thế nào?"

"Xuất chinh bắc cảnh, thu hồi đất mất, đuổi kẻ xâm lược đi."

"Nhưng ngươi dù sao cũng là Hoàng hậu, người của S quốc mỗi kẻ đều vô cùng hung ác, quân của bọn họ càng hung ác hơn, hoàn cảnh bắc cảnh cũng rất ác liệt, nguy hiểm, quân ta chính là vì không thích ứng với điều kiện ác liệt của nơi đó nên mới thương vong vô số, bệnh chết trên vạn người." Viêm Minh Tà giả mù sa mưa nói.

"Đừng nói nữa, vì Hoàng thượng, ta không sợ bất cứ thứ gì."

Mẹ nó vậy quá hợp ý ta: "Vậy vất vả cho Hoàng hậu."

Vì thế ngày hôm sau lâm triều, Hoàng đế hạ chiếu, Hoàng hậu Chu Uý Kì nhậm chức thống soái thoái lĩnh 20 vạn đại quân đến bắc cảnh, thu hồi đất mất, bảo vệ Viêm Quốc.

Tin tức vừa truyền ra cả chúc mừng, Viêm Quốc được cứu rồi, Hoàng hậu xuất chinh không ai có thể địch.

Mà Viêm Minh Tà thì yên lặng cho rằng cẩu tặc này đi ít nhất cũng đến mấy tháng nửa năm, đến lúc đó chờ hắn trở về sớm đã nghiêng trời lệch đất, vu thuật chó má gì mất rồi xem hắn còn kiêu ngạo thế nào, đương nhiên, Viêm Minh Tà hy vọng nhất vẫn là Chu Uý Kì đi không về nữa, chết ở bên kia thì càng tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top