Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Giang Phong truy phu hỏa táng tràng

Trước kia bị Chu Uý Kì mỗi ngày đối đủ kiểu địt, Giang Phong ước gì bên cạnh Chu Uý Kì có thêm vài người chia sẻ áp lực với y, nhưng bây giờ nhìn Chu Uý Kì thân mật với những người khác như vậy y lại tức đến cả người phát run, đây chính là điểm khác nhau cơ bản nhất giữa để ý và không để ý.

Nhưng tất cả đều là do đích thân y tạo thành, còn là bằng cách phản bội không thể tha thứ, làm cho y ở trước mặt Chu Uý Kì đã hoàn toàn không có quyền lên tiếng, thậm chí đến tư cách tức giận cũng không có.

Giang Phong chỉ có thể hít sâu vài hơi áp xuống lửa giận, còn phải chịu đựng loại cảm giác nhục nhã này: "Có thể... cho tôi vài phút không, tôi muốn nói chuyện với anh."

Chu Uý Kì khẽ nhíu mày, mở miệng ra là trào phúng: "Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có cái gì để nói."

Giang Phong cắn chặt răng, nhịn rồi lại nhịn mới tiếp tục nói: "Chỉ vài phút thôi."

Vẻ mặt Chu Uý Kì lạnh lùng, nhưng nhìn bộ dạng thằng nhóc này nếu không đồng ý thì y sẽ bùng nổ, vì thế đành chấp nhận.

Tầm mắt của Giang Phong lại dừng ở trên người Giang Dã đang ngồi trên đùi Chu Uý Kì, đẳng cấp của trà xanh này thật cao, làm Giang Phong líu lưỡi, người này hoàn toàn không quan tâm sự tồn tại của y, ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Chu Uý Kì, cũng không nhìn y, chỉ chuyên chú với Chu Uý Kì, nhưng vào lúc này lại ra vẻ hiểu chuyện làm bộ đứng dậy muốn tránh đi.

Chu Uý Kì đè cậu ta lại: "Không cần, cậu ngồi đây."

Giang Phong suýt chút nữa không nhịn được xông lên đấm hắn, dù sao một người đàn ông như y cũng không làm được hành động ghê tởm như cậu ta.

Tuy rằng y đến nay vẫn cảm thấy mình không làm sai gì, nhưng y thực sự đuối lý, ít nhất ở trước mặt Chu Uý Kì là đuối lý, cho nên y chỉ có thể nhịn.

"Tôi biết trước đây tôi có sai, tôi phản bội anh, tôi cùng nhà họ Ôn tính toán hại anh, thậm chí cuối cùng tính toán giết anh."

"Nhưng mẹ nó tôi cũng là đàn ông, tôi cũng có tôn nghiêm, tôi cũng có ngạo mạn, dã tâm, bình tĩnh xem xét nếu đổi lại là anh bị nhục nhã như vậy, bị... coi như phụ nữ mà địt anh sẽ làm thế nào? Anh không muốn báo thù sao? Anh không muốn xoay người sao? Không muốn đem nổi nhục này đạp ở dưới chân sao?"

Mỗi một câu Giang Phong hỏi thân thể đều đang phát run, hôm đó hợp mưu giết Chu Uý Kì cảm xúc này chưa phát tiết ra, nhưng thật không ngờ rằng, giờ này phút này chất vấn từng câu làm cảm xúc lắng đọng ở đáy lòng trong một năm bạo phát ra.

Chu Uý Kì vẫn lạnh lùng, cũng không có ý kiến gì với lời của y, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trong mắt hắn dường như cất giấu chút đau xót, chỉ lướt qua trong giây lát: "Cậu muốn nói những lời vô nghĩa đó với tôi sao?"

"Chu Uý Kì" Giang Phong hít sâu một hơi: "Tôi muốn biết, rốt cuộc anh có... rốt cuộc anh có tình cảm với tôi không!" Hỏi ra có chút gian nan, thậm chí hỏi trước liền có vẻ càng hèn mọn, nhưng y không nghĩ được nhiều như vậy, y muốn biết đáp án, nếu không y không cam lòng.

Chu Uý Kì đầu tiên là ngẫn ra một chút, ngay sau đó không khách khí phủ nhận: "Buồn cười, sao cậu có thể có suy nghĩ buồn cười như vậy chứ?"

Đáy lòng Giang Phong trầm xuống, cảm giác tự rước lấy nhục nháy mắt làm y xấu hổ đến không chỗ dung thân, nhưng nhìn người giống y bảy phân ở trong lòng Chu Uý Kì, y lại bốc cháy lên vài phần hy vọng, vì thế y hơi kích động nói ra toàn bộ nghi hoặc của mình. "Vậy vì sao một năm nay anh không tìm người khác?"

"Tôi cảm thấy bộ dạng vừa thống khổ vừa nhẫn nại của cậu thú vị hơn địt người khác nhiều." Chu Uý Kì lạnh lùng nói, bộ dạng giống như một tên cặn bã.

"Vậy vì sao anh biết rõ tôi giấu giếm tu vi lại không vạch trần? Vì sao biết rõ tôi lén gặp mặt Ôn Ý Triệt nhưng anh cũng không ngăn cản?" Đây chẳng lẽ không phải dung túng, bởi vì thiên vị mà sinh ra dung túng sao.

"Ha" Chu Uý Kì cười khẽ, ngay sau đó khí phách vương giả buông tay ra: "Như cậu chứng kiến, cậu, thậm chí mọi người, đều không tạo thành bất luận uy hiếp gì với tôi."

Loại cuồng vọng tự đại trong mắt không có bất luận kẻ nào này, Chu Uý Kì trước khi tu vi chưa tăng lên nói được, bây giờ tu vi của hắn đã vô địch nên hắn càng có thể nói, hơn nữa giữa những động tác giơ tay nhấc chân đều chứng tỏ hắn có thực lực như vậy.

Giang Phong lập tức bị hắn chặn đến thở gấp, trong đầu vang lên ầm ầm, cảm thấy mình tự rước lấy nhục, quả thực thất bại thảm hại, nhưng y vẫn không cam lòng. "Vậy vì sao hôm đó phải cứu tôi, vì sao không cho tôi chết ở dưới thiên kiếp!"

Câu cuối cùng của Giang Phong là hết ra, mà Chu Uý Kì không cảm xúc cuối cùng cũng có biến hoá, cả người hắn cứng đỡ, ngay sau đó như là bị chọc thủng lớp nguỵ trang, gạt đồ vật trên bàn rơi xuống đầy đất: "Đủ rồi! Không muốn chết thì cút ra ngoài cho tôi!"

Phản ứng của Chu Uý Kì cực kỳ giống như sau khi bị chọc thủng lớp nguỵ trang liên thẹn quá thành giận, nhưng hắn càng tức giận, Giang Phong lại càng vui mừng, lòng vừa trầm xuống lập tức được cứu. Chu Uý Kì thẹn quá thành giận chứng tỏ bị y nói trúng rồi, Chu Uý Kì chính là để ý mình, có tình cảm với mình, nếu không hắn sẽ không cứu mình.

Nếu là như vậy, hôm nay y đến không uổng công.

"Anh giết tôi đi." Giang Phong cương quyết không đi.

Soạt một cái, Chu Uý Kì đang bạo nộ đã xuất hiện ở trước mặt Giang Phong, còn bóp lấy cổ y, Giang Phong lập tức liền cảm giác được hít thở không thông ập đến.

"Cậu muốn chết sao?" Chu Uý Kì phát huy kỹ thuật diễn đến mức tận cùng, Tiểu Đinh đã coi hắn như thần, ngay cả chính hắn cũng phân không rõ mình là phản ứng thật hay là diễn kịch, tóm lại đã tự nhiên đến mức này.

Giang Phong cố sức chống lại cảm giác áp bách đến từ khí thế của siêu cấp cường giả, cùng không cam lòng khi kề bên tử vong: "Không muốn."

"Vậy vì sao không cút? Vì sao còn phải quay lại?" Ánh mắt của Chu Uý Kì như là muốn nuốt toàn bộ Giang Phong vào.

Cái khác không nói, đến Giang Dã vừa rồi vẫn luôn vân đạm phong khinh lúc này cũng không thể duy trì bình tĩnh, ở trước mặt siêu cấp cường giả, một chút khí thế cũng sẽ đè ép cậu ta tới không thở nổi, đó là áp bách đến từ linh hồn, cho dù thế nào cũng không tránh được.

Mặt Giang Phong bắt đầu trở nên trắng bệch, giống như giây tiếp theo sẽ bị Chu Uý Kì bóp gãy cổ, nhưng y vẫn cố chấp ngửa đầu đối diện với đôi mắt của Chu Uý Kì, còn gian nan mở miệng nói đứt quãng.

"Bởi vì tôi...không cam tâm, tôi...bại bởi anh...tâm phục khẩu phụe, nhưng tôi...lại yêu tên khốn anh...rất không cam tâm."

Chu Uý Kì nghe được chữ "yêu" lập tức buông lỏng tay, Giang Phong quỳ xuống đất thở hổn hển từng ngụm, ho khụ khụ rất lâu mới tiếp tục nói: "Tôi không cam tâm, tôi vậy mà yêu một tên khốn liên tục giẫm đạp tôn nghiêm của tôi ở dưới chân, yêu một tên khốn huỷ hoại tôi, trừ phi... khụ khụ, trừ phi tên khốn này cũng yêu tôi."

Đúng vậy, trừ phi Chu Uý Kì cũng yêu y, yêu người đàn ông bị hắn trả thù địt một năm vì đã ngủ với vợ chưa cưới của hắn, như vậy y liền cảm thấy công bằng, cam tâm.

Chu Uý Kì nhìn chằm chằm y không nói gì, sau một lúc lâu mới quay đầu bảo Giang Dã đang run bần bật ở phía sau: "Cậu ra ngoài trước đi."

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Uý Kì đã khôi phục thần sắc, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt y, sau đó ngả ngớn nâng cằm Giang Phong lên để y nhìn thẳng vào mình: "Tôi không phủ nhận tôi đã từng động tâm với cậu, muốn giữ cậu ở bên người địt cả đời, cho dù cậu có muốn hay không, mặc kệ dùng thủ đoạn gì."

Tuyên ngôn bá đạo lại vô lý này nện thẳng vào trái tim Giang Phong, tim đập vô cùng mãnh liệt, mẹ nó loại yêu này của bá tổng ai có thể chống cự được, mắt Giang Phong sáng lên, lúc ấy liền cảm thấy chỉ cần có thể vãn hồi tình cảm của người đàn ông này, y làm cái gì cũng được. Chu Uý Kì ngay sau đó nói tiếp: "Nhưng cậu lại phản bội tôi."

"Tôi..."

"Cậu muốn tu luyện, tôi liền tìm mọi cách cung cấp cho cậu nhiều tài nguyên tu luyện."

Giang Phong không thể tin mở to mắt, vì vậy đây mới là nguyên nhân tên khốn này mỗi ngày đối đủ kiểu địt y sao? Bởi vì mỗi lần Chu Uý Kì địt y xong đều ném cho y một ít đan dược tu luyện, đây mẹ nó... thật quá đáng, nhưng tại sao cũng thật cảm động?

"Tôi biết cậu hận tôi, cho nên mấy cái hành động nhỏ cậu lén làm tôi đều mở một mắt nhắm một mắt, chuyện cùng nhà họ Ôn cũng vậy."

Giang Phong trong lòng thoải mái, Chu Uý Kì quả nhiên là đang dung túng y.

"Tôi cũng biết cậu một lòng muốn đánh bại tôi, vì vậy tôi thành toàn cho cậu."

Giang Phong đột nhiên cứng đờ: "Anh có ý gì?"

Thành toàn? Đột nhiên Giang Phong mở to mắt, lại bị chấn kinh lần nữa: "Chẳng lẽ...tỷ thí hôm đó anh cố ý bại bởi tôi?"

Chu Uý Kì không nói gì, xem như thừa nhận, Giang Phong lập tức nghẹn một hơi, thì ra từ đầu đến cuối, vai hề vậy mà đều là mình, quan trọng là giờ này phút này y không tức giận được nữa, tên khốn này rốt cuộc âm thầm làm bao nhiêu.

"Chỉ là tôi không ngờ rằng" Chu Uý Kì nói: "Tôi không ngờ rằng cậu lại hận tôi đến mức như vậy, cậu muốn giết tôi."

Giang Phong đột nhiên nhớ tới ngày đó Chu Uý Kì lấm bẩm một câu: "Cậu thật sự hận tôi như vậy." Thì ra... thì ra là thế này.

Một cảm giác áy náy nói không nên lời trong nháy mắt tràn ngập lòng y, y thật sự không ngờ rằng Chu Uý Kì là người như thế, phía sau cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì vậy mà là một người thâm tình, yên lặng trả giá không cần hồi báo, mà y trước đó lại hoàn toàn không biết gì cả.

Giang Phong sắp bị sự ngu ngốc của mình làm cho khóc ra, dù thế nào y cũng không nên đẩy người đàn ông như vậy ra. Cái khác không nói, bỏ chuyện tình cảm sang một bên, Chu Uý Kì là siêu cấp cường giả bao nhiêu người không theo kịp, chỉ bằng điểm này cũng không biết có bao nhiêu người chen nát đầu tới bên cạnh hắn, nằm ở dưới thân hắn chịu địt thì tính là gì. Đương nhiên, y trở về không phải vì cái này, bị địt có tình cảm không phải là đơn thuần bị địt, đây chỉ là hành vi hưởng thụ tình dụ bình thường của con người.

"Tôi...thực xin lỗi, tôi không biết những cái đó" Giang Phong vụng về xin lỗi: "Nếu tôi biết sớm một chút..."

"Cậu biết thì thế nào" Chu Uý Kì ngắt lời y: "Biết rồi cậu sẽ tin sao? Biết rồi cậu sẽ không phản bội tôi, sẽ không muốn giết tôi nữa sao?"

Giang Phong á khẩu không trả lời được, nói thật trước khi chưa nhận ra được mình thích Chu Uý Kì, y thật đúng là sẽ không, nhưng bây giờ khác rồi, y đã nhận ra được, cho nên y sẽ không như vậy nữa.

"Tôi..."

"Cậu đi đi" Chu Uý Kì đột nhiên đứng dậy không nhìn y nữa: "Đây là một lần cuối cùng, đừng để tôi thấy cậu nữa."

"Không" Giang Phong lập tức đứng dậy: "Tôi sẽ không đi."

"Cậu một hai phải ép tôi giết cậu sao?" Chu Uý Kì híp mắt lại, phải biết rằng, bây giờ Giang Phong ở trước mặt Chu Uý Kì giống như một con kiến, sống chết đều nằm trong tay hắn.

Giang Phong dấy lên dũng khí: "Xin anh, cho tôi thêm một cơ hội, để tôi ở lại bên cạnh anh."

"Cậu điên rồi sao?" Chu Uý Kì nhướng mày không tin.

"Tôi điên rồi, lúc nhận ra được mình thích anh tôi đã điên rồi" Huống chỉ hôm nay lại biết Chu Úy Kì làm nhiều thứ cho y như vậy, sao y còn có thể đi? "Tôi không cầu anh có thể tha thứ cho sự phản bội của tôi, cũng mặc kệ anh muốn tôi làm gì, chỉ cần để tôi ở lại."

Chu Uý Kì lập tức có hứng thú, tuy rằng rất muốn nói một câu sớm biết có ngày hôm nay thì tại sao lúc trước phải làm, nhưng giờ phút này chính là mục đích cuối cùng sau khi hắn diễn nhiều như vậy. Cho nên hắn lạnh lùng nói: "Làm gì cũng được?"

Chu Uý Kì có ý ám chỉ, rõ ràng không có ý tốt, Giang Phong đi theo bên cạnh hắn một năm sao có thể không hiểu, nhưng chỉ cần có thể trở lại bên cạnh Chu Uý Kì một lần nữa, y nhịn, dù sao một năm kia y đã từng bị nhục nhã rất nhiều rồi.

"Phải, chỉ cần anh muốn."

"Được."

Chu Uý Kì không hề khách khí cởi bỏ quần phóng đồ vật ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Giang Phong, lại như là đang khảo nghiệm xem y có thể làm mọi điều theo như lời y nói hay không.

Giang Phong hiểu ý, rất tự nhiên nửa ngồi xổm nửa quỳ ở trước người hắn, ngay sau đó không hắn, ngay sau đó còn không hề do dự nâng dương vật còn chưa cương hoàn toàn lên, sau đó ngậm vào trong miệng, đồng thời ngửa đầu đối diện với đôi mắt của Chu Uý Kì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top