Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Đoàn viên

Ngày trời giáng dị tượng, rất nhiều đại lão đều đã nhận ra đại khái phương hướng dị tượng xảy ra, nhưng Yêu giới to lớn, chờ đến lúc bọn họ biết ngọn nguồn dị tượng đã qua ba năm.

Thì ra là hài tử của Tinh Linh chí tôn cùng Đại Vương tộc sói, khó trách sẽ có dị tượng lớn như vậy, nhưng lúc biết được là Tinh Linh Vương sinh hài tử cho Lang Vương, mọi người vẫn là kinh ngạc rớt cằm, phải biết rằng vị kia đã từng là người phong hoa tuyệt đại như thế nào, quan trọng là trong ba ngàn năm đối với bất kì ai đều khinh thường, không ngờ rằng lại sinh hài tử cho Lang Vương!

Chuyện tình của hai Yêu Vương được truyền thành đủ loại phiên bản, nhưng hiện giờ để cho mọi người nói chuyện say sưa vẫn là hài tử mang theo dị tượng kia.

Mang theo dị tượng ra đời, đứa nhỏ này tương lai không phải thần cũng là ma, nhưng cho dù nó trở thành gì đều chắc chắn trở thành người đứng đầu Yêu giới, có nghĩa là tộc sói sẽ trở thành tộc chí tôn trong tương lai, nhưng tộc sói đắc tội với không ít người, thiên địch của bọn họ cũng không ít, huống chi còn có rất nhiều thế lực cũng không muốn cho tộc sói lớn mạnh lên.

Cho nên rất nhiều thế lực chuẩn bị bóp chết vị tương lai có thể trở thành chí tôn này từ trong nôi, vì thế rất nhiều đại yêu tiểu yêu, trong tối ngoài sáng tới tìm tộc sói gây phiền phức, còn có nhiều người lại lựa chọn ám sát, giết đứa trẻ chưa đến 3 tuổi này.

Trong một góc bí ẩn nào đó, Saul ẩn ở nơi tối tăm, toàn bộ thân hình cao gầy, mảnh khảnh đều bị bao phủ ở một cái áo choàng màu xám đậm, tóc bạc bị áo choàng che khuất, chỉ có thái dương lộ ra vài sợi, làm khuôn mặt tuấn tú trắng nôn ẩn ở trong bóng tối tăng thêm vài phần lãnh diễm, môi mỏng mím chặt giống như không có độ ấm, lạnh băng mà quyết tuyệt, cả người y giống như không có hơi thở, lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, chỉ có trong ánh mắt màu hổ phách kia có một chút ánh sáng.

Bởi vì cặp mắt kia lúc này đang nhìn chằm chằm một bóng người nho nhỏ nơi xa.

Một tiểu oa nhi tinh xảo đang ở trong đình chơi đùa, da thịt giống như bạch ngọc, khuôn mặt tròn trịa bởi vì chơi đùa mà đỏ bừng, vô cùng đáng yêu, tóc màu xám nhạt, nhan sắc kia không chỉ không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của tiểu oa nhi, ngược lại khiến nó có vẻ không giống người thường, màu tóc kia như là pha trộn giữa màu xám và màu bạc, xoã tung càng thêm vài phần đáng yêu, mà khiến người khác chú ý chính là đôi tai nhỏ kia, có chút nhòn nhọn giống tai Tinh Linh, nhưng trên tai lại mọc thêm lông mềm mại, dựng thẳng lên giống như tai sói, theo đứa bé nói chuyện, đôi tai xù xù lông kia còn chuyển động.

Một tiểu oa nhi như vậy, cho dù người lãnh tâm nhìn thấy cũng bị sự đáng yêu của nó cảm nhiễm, huống chi đối với Saul mà nói, đó là thân cốt nhục y hoài ba năm mới sinh ra.

Saul vô số lần muốn lao ra ôm nó một cái, nhưng cuối cùng vẫn không bước lên được, y hổ thẹn, mà nguyên nhân chủ yếu là, y không có cách nào đối mặt với con sói bên người hài tử, Chu Uý Kì.

Y luôn lén đến nhìn hài tử vào lúc Chu Uý Kì không ở đây, lúc này bên người hài tử còn có tiểu đào hoa kia, là cậu đang chơi cùng hài tử. Ngay từ đầu Saul còn sẽ ghen ghét, bây giờ cũng đã quen, nhưng vẫn là hâm mộ, bởi vì y mới là phụ thân của đứa trẻ đó, vốn dĩ nên là y chơi cùng nó.

Giống như ngày thường, Saul vẫn luôn ở chỗ tối yên lặng bảo vệ hài tử, sau đó lại yên lặng rời đi, hôm nay cũng như vậy, nhưng lúc Saul chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên nhạy bén cảm giác được một sự nguy hiểm mãnh liệt, hơn nữa nguy hiểm kia không phải hướng về phía y, mà là hướng về phía hài tử.

Saul cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền nhào tới, giây tiếp theo liền thấy một trường kiểm hội tụ linh lực bay thẳng đến hướng tiểu oa nhi, tốc độ quá nhanh, Đào Hoa Yêu căn bản không kịp phản ứng, sau đó trước mắt nhoáng lên, Saul đã chắn đằng trước.

Ầm một tiếng, kiếm khí vỡ thành bột phấn, Đào Hoa Yêu ôm hài tử vội vàng cảm tạ, lại không biết y là ai.

Saul dang muốn cất bước rời đi, không ngờ lúc này hài tử phía sau đột nhiên lấy tốc độ y không tưởng được lao qua đây ôm chặt chân y.

"Đừng đi, người là mẫu thân của con đúng không?"

Tốc độ của nhóc con cực nhanh, thế nào cũng là tu vi mấy trăm năm, quan trọng là Saul sợ làm nó bị thương cho nên căn bản không dám dùng sức, sau đó liền nghe được giọng sữa của tiểu gia hoả.

Vừa non nớt vừa hung, mang theo chắc chắn, tiểu gia hoả thấy y bất động, vội vàng ôm đùi vòng đến phía trước, sau đó ngửa đầu nhìn về phía khuôn mặt trốn ở trong áo choàng: "Người chính là mẫu thân! Vì sao lại trốn trong chỗ tối không ra gặp con? Có phải không thích con hay không!"

Giọng nói non nớt của nhóc con còn mang theo giọng sữa, Saul trong nháy mắt tay chân luống cuống: "Không có... Không phải không thích con."

Saul nói xong liền hối hận.

Quả nhiên, đôi mắt tiểu gia hoả sáng ngời chỉ vào y: "Người thừa nhận rồi! Mẫu thân!"

Tiểu gia hoả nói xong lại ôm lấy đùi Saul khóc lên: "Mẫu thân hu hu hu... bảo bảo rất nhớ người hu hu hu...bảo bảo còn tưởng rằng mẫu thân không thích con hu hu hu..."

Tâm Saul đã sớm mềm, lúc này lại bị nhóc con khóc làm cho chân tay luống cuống, vốn dĩ không biết nói thế nào bây giờ càng không biết nói gì, hoảng loạn muốn khom lưng dỗ nhóc con nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Không ngờ rằng tiểu gia hoả thấy y khom lưng lại thuận thế vươn hai cánh tay ngắn nhỏ ý bảo muốn Saul ôm, Saul sao có thể chống đỡ được, duỗi tay ra tiểu gia hoả thuận thế ôm cổ y, sau đó chính là Saul lần đầu tiên bế hài tử của mình lên.

"Hu hu hu... bảo bảo cuối cùng cũng nhìn thấy mẫu thân..." Nhóc con ôm cổ Saul ghé vào hõm vai y khóc một lúc lâu, Saul vẫn luống cuống, lại đau lòng đến nói không ra lời, mà tiểu hoa yêu cuối cùng cũng đi tới khiếp sợ nói: "Thật sự là ngươi, Tinh Linh ca ca."

Saul có chút không muốn đối mặt với cậu, y vừa bực vừa phiền, đặc biệt là nghĩ đến mấy năm nay cậu đều ở bên cạnh Chu Uý Kì liền càng không muốn đối mặt với cậu, ghen ghét cũng vậy, cáu giận cũng thế, y cũng không có tư cách gì, chỉ là không khống chế được nội tâm cảm thấy phiền chán.

"Lang ca ca..."

"Ta lập tức đi!" Không biết vì sao, vừa nghe đến Chu Uý Kì y liền cầm lòng không đậu muốn trốn tránh, căn bản không biết đối mặt với hắn như thế nào.

Không ngờ nhãi con trong lòng không cho, ôm cổ y đến chết không buông tay: "Không được đi, bảo bảo không cho người đi."

Saul không nỡ lại áy náy, nhưng...

"Thật xin lỗi, bảo bảo."

Y biết hài tử từ trong bụng đã có linh thức, cho nên đứa nhỏ này chắc chắn biết mình đã từng nói muốn giết chết nó, y còn tưởng rằng đứa nhỏ này hận y, lại không ngờ rằng hài tử nhớ y như vậy, Saul nhất thời vừa áy náy vừa cảm kích.

Nhưng người nọ chắc chắn sẽ không tha thứ cho y.

"Không được đi" Nhóc con đương nhiên không phải người bình thường, nó cái gì cũng hiểu, vì thế tiểu gia hoả ôm chặt cổ Saul: "Con muốn phụ thân và mẫu thân đều ở cùng con."

"Đừng quậy" Saul theo bản năng nhảy dựng trong lòng: "Ta..."

"Phụ thân cũng rất nhớ mẫu thân!"

Trái tim đã bình tĩnh rất lâu của Saul không khống chế được nhảy lên một cái: "Sẽ không, con không hiểu..." Hắn đã sớm hết hy vọng.

"Bảo bảo cái gì cũng hiểu!"

Sau hơi chấn động, nhưng ngay sau đó tự giễu lắc đầu nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một hơi thở quen thuộc từ phía sau truyền đến, Saul muốn chạy trốn đã không kịp rồi, giọng của Chu Uý Kì ngay sau đó vang lên ở đằng sau.

"Ngươi còn muốn chạy trốn tới khi nào?"

Saul cả người cứng đờ tại chỗ, căn bản không có dũng khí quay đầu nhìn sắc mặt của Chu Uý Kì, hắn phẫn nộ sao? Lạnh nhạt? Hay là thù hận?

Hoặc là cái gì cũng không phải.

Tiểu gia hoả rất biết điều từ trên người Saul nhảy xuống, ngay sau đó kéo tiểu hoa yêu rời đi, để lại không gian cho Saul cùng Chu Uý Kì, trước khi đi còn dặn dò riêng Saul không được đi.

Chu Uý Kì nhìn Tinh Linh bịt kín mít trước mắt: "Saul."

Cả người Saul chấn động, sau khi hít sâu một hơi mới chậm rãi xoay người lại, nhưng môi mím chặt không biết nói cái gì.

Chu Uý Kì bắt đầu diễn kịch, hắn khẽ hừ một tiếng châm chọc: "Còn tưởng rằng ngươi là tới giết ta, nhưng ba năm này tu vi của ngươi hình như không có tiến bộ gì?"

Ngực Saul hơi đau: "Không phải."

"Không phải cái gì?"

"Không phải tới giết ngươi."

"Vậy bảo bảo thì sao? Hừ, ta thật sự không nghĩ tới, trái tim này của ngươi sẽ băng lãnh đến mức như vậy."

"Không phải!" Saul rốt cuộc có chút tức giận giương mắt đối diện với đôi mắt của Chu Uý Kì, y sao có thể hạ thủ giết hài tử của bọn họ được chứ.

"Sao lại không phải, ba năm trước đây không phải ngươi muốn để ta chết trước rồi lại giết chết bảo bảo trong bụng ngươi sao?"

Chu Uý Kì chất vấn nháy mắt chọc trúng điểm yếu, Saul hết đường chối cãi, vì thế chỉ có thể cắn răng, hốc mắt ửng đỏ nhìn Chu Uý Kì.

"Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta." Chu Uý Kì giả bộ mềm lòng.

"Chu Uý Kì, ngươi với ta thế nào trong lòng ngươi biết rõ" Saul rốt cuộc đỏ mắt gào thét: "Bởi vì ngươi yêu ta nên những tội ác đó không phải tội ác sao? Bởi vì có hài tử nên ta nhất định phải tha thứ cho ngươi sao?"

Đúng vậy, cho dù bây giờ y như thế này cũng không hối hận vì đã trả thù ngày hôm đó, bởi vì Chu Uý Kì cường bạo y, cầm tù y, đó là Chu Uý Kì nên chịu.

"Vậy ngươi vì sao lại muốn vào trong?" Chu Uý Kì đương nhiên là nói đến chuyện Saul tiến vào Bảo Hộ Chi Lâm cứu hắn.

Saul cứng đờ, trước sau không mở miệng được, trước kia không muốn thừa nhận, bây giờ là không mở miệng được, nhưng Saul đến bây giờ rốt cuộc vẫn không căng được: "Ta... làm không được."

"Ta không thể nhìn ngươi chết, lúc quan trọng lại không muốn người chết, cho nên không màng tất cả lao vào cứu ngươi, kế hoạch của ngươi thực hiện được rồi, ta yêu ngươi, vừa lòng rồi chứ!"

Saul hét xong đã mặt đỏ tai hồng, nước mắt cũng nhịn không được chảy ra, y cắn chặt môi, chỉ cảm thấy mình ở trước mặt Chu Uý Kì đến một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không có, đã toàn bộ bày ra ở trước mặt ác lang này.

"Saul..." Bộ dạng Chu Uý Kì chấn động, không thể tin y đã yêu.

Saul nói lời thật lòng xong vừa định rời đi, Chu Uý Kì cất bước qua ôm người vào trong lòng, ôm chặt lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top