Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Dùng toàn bộ tích phân tích lũy được từ các thế giới trước để đổi lấy thuật thôi miên diện rộng

Một bên đã tức giận đến sắp nổ tung, một bên khác Chu Uý Kì lại ở đó bình tĩnh cắn hạt dưa, nhưng hắn càng vân đạm phong khinh thì càng kích động người khác, Viêm Minh Tà từ trước đến nay chưa từng bị nhục nhã như vậy, người đang nhổ vỏ hạt dưa kia giống như nhổ thẳng vào mặt y.

Đừng nói y là đương kim Hoàng thượng, đổi lại là bất kì người nào không phải kẻ ngốc cũng đều chịu không nổi. Vì vậy Viêm Minh Tà tức đến phát run lại bổ sung một câu: "Không luận sống chết!"

Y không muốn nhìn thấy tên khốn nạn này thêm một khắc nào nữa, tra tấn hắn cũng lãng phí thời gian, còn không bằng bầm thây vạn đoạn ngay tại chỗ, băm thành thịt cho chó, cho cá ăn cũng được!

Thấy mười mấy cao thủ đại nội trong nháy mắt bay qua đây băm chết Chu Uý Kì, hệ thống Tiểu Đinh cũng không bình tĩnh được như hắn. Trên thực tế, trong mười mấy giây ngắn ngủi Viêm Minh Tà xông vào đây, trong đầu Chu Uý Kì đang bình tĩnh cắn hạt dưa là như vậy...

[Kí chủ kí chủ, chắc chắn muốn làm như vậy sao?]

[Chắc chắn.] Chu Uý Kì bình tĩnh nói.

[Đó là toàn bộ tích phân anh ở thế giới trước cố gắng đạt được đấy, toàn bộ đấy, có vài vị kí chủ cố gắng ở mấy thế giới cũng chưa chắc có nhiều như vậy đâu.] Tiểu Đinh vẫn muốn xác định lại lần nữa.

[Nhanh lên, bớt phí lời đi.] Chu Uý Kì sốt ruột thúc giục, còn có một cảm giác rất mong đợi.

[Được rồi kí chủ, lập tức đổi cho anh. Lấy 10 vạn tích phân đổi thuật thôi miên - tút tút, thuật thôi miên đổi thành công, mời kí chủ dùng ý thức tiếp nhận nội dung thuật thôi miên.]

Chu Uý Kì vừa cắn hạt dưa vừa tiếp nhận nội dung thuật thôi miên, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của Tiểu Đinh.

[Chúc mừng kí chủ, thuật thôi miên tức khắc có hiệu quả.]

Trùng hợp là vào lúc này, Viêm Minh Tà đã điên cuồng sai đám ám vệ xông lên, sau đó, y nhìn thấy đám ám vệ vốn dĩ xông về phía Chu Uý Kì đột nhiên không hề báo trước dừng lại, hơn nữa vẻ mặt còn rất quái dị, nói đúng hơn là chần chờ, trong chần chờ mang theo tiến thoái lưỡng nan và xấu hổ, hơn nữa tầm mắt mọi người đều nhìn quét qua Viêm Minh Tà và Chu Uý Kì.

"Các ngươi đây là đang làm gì?" Viêm Minh Tà ngây ngốc, nhiều hơn là tức giận: "Trẫm nói không nghe thấy sao?"

Phải biết rằng lời y nói chính là thánh chỉ, không nghe lời y chính là kháng chỉ, là tội chết, những người này điên rồi sao? Cho dù lúc y còn chưa cầm quyền bọn họ cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của mình.

"Hoàng thượng...đây..." Vẻ mặt của thủ lĩnh vừa xấu hổ vừa khó xử, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Chu Uý Kì giống như cầu cứu: "Hoàng hậu nương nương, người xem..."

"Ngươi gọi hắn là gì!" Viêm Minh Tà suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống, không dám tin nhìn về phía thủ lĩnh.

Trên thực tế Chu Uý Kì cũng giật mình một cái nổi hết cả da gà lên, tiếng "nương nương" kia thật sự đã kích thích hắn.

Thao mẹ nó, vừa rồi chỉ nghĩ nội dung thôi miên, vậy mà quên mất vấn đề xưng hô này, nương nương cái bíp.

"Các ngươi lui ra đi." Chu Uý Kì bình tĩnh nói, ra vẻ cứ giao cho ta, sau đó một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra, đám ám vệ vậy mà không màng đến ánh mắt giết người của Viêm Minh Tà, trực tiếp lui ra ngoài.

Viêm Minh Tà thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, suy nghĩ đầu tiên của y là thủ đoạn của Chu thừa tướng, thủ đoạn này thật sự rất tuyệt. Y cho rằng mình giấu tài nhiều năm như vậy, cuối cùng đoạt lại quyền lợi của mình, thậm chí còn cao minh lợi dụng Chu Thừa tướng loại bỏ chướng ngại, trên thực tế vốn dĩ chỉ là suy nghĩ của mình, tất cả đều ở trong khống chế của Chu Thừa tướng, bao gồm kế hoạch cuối cùng này, y cho rằng đã lật đổ Chu Thừa tướng, nhưng thực tế là bàn tay to của Chu Thừa tướng vẫn luôn treo trên đỉnh đầu mình.

Ám vệ bên cạnh mình vậy mà đều là người của Chu Thừa tướng, đây là sự thật đáng sợ lại tuyệt vọng cỡ nào, mà người bị y hoàn toàn bỏ qua cũng có thể là người quan trọng nhất chính là trưởng tử đoạn tuyệt quan hệ với Chu Thừa tướng trong lời đồn, vậy nên tất cả đều là mưu kế sao? Mưu kế từ mười mấy năm trước? Khi đó mình thậm chí còn không phải là Thái tử. Tâm cơ của Chu Thừa tướng thật là đáng sợ.

Chu Uý Kì nhìn bộ dạng khiếp sợ lại suy sụp của y, không cần nghĩ cũng biết tiểu Hoàng đế này là suy nghĩ nhiều, dù sao bản thân y cũng là người tâm cơ thâm trầm, suy nghĩ nhiều cũng bình thường, không có gì không tốt.

"Thật là nực cười" Viêm Minh Tà tự giễu lắc đầu. "Trẫm còn tưởng rằng Chu Thừa tướng xong đời rồi, trẫm thật sự quá ngây thơ, có phải ngươi thấy trẫm rất nực cười hay không!" nói xong y lại cười ngớ ngẩn: "Hoàng hậu? Bọn họ vậy mà trơ mắt kêu một đại nam nhân cao tám thước như ngươi là Hoàng hậu?"

Chu Uý Kì cười với y: "Dù sao cũng là ngươi dùng kiệu mười sáu người khiêng nâng vào cung không phải sao Chu Uý Kì nói xong đứng dậy đi về phía Hoàng đế.

Trong lòng Viêm Minh Tà lập tức đề phòng, tên khốn nạn này đã từng đối với mình...: "Ngươi muốn làm gì, không, Chu Thừa tướng rốt cuộc muốn làm gì?"

Chu Uý Kì hơi ngừng lại, ngay sau đó bật cười: "Chuyện này không liên quan đến Chu Thừa tướng, chỉ đơn giản là hành động của cá nhân ta."

"Hừ!" Viêm Minh Tà cười lạnh, hiển nhiên không tin.

Ánh mắt Chu Uý Kì nhìn hẳn đột nhiên bắt đầu trần trụi, ánh mắt trắng trợn táo bạo: "Còn về ta muốn làm gì, chắc chẳn Hoàng thượng biết, dù sao cũng không phải lần đầu tiên."

Viêm Minh Tà đột nhiên mở to mắt, đồ vô sỉ này quả nhiên còn cất giấu tà tâm kia, Chu Thừa tướng để y làm Hoàng đế bù nhìn, y nhịn, dù sao y còn trẻ, y còn có thời gian mưu tính, nhưng nếu muốn để cho y lại chịu loại nhục nhã này thì y tuyệt đối không thể nhịn.

Vì thế không nói hai lời, Viêm Minh Tà rút bội kiếm bên hông ra đâm về phía Chu Uý Kì, Chu Uý Kì như đã sớm liệu trước, hắn không xoay đánh trả mà hắn chỉ né tránh.

Nhưng chiêu nào của Viêm Minh Tà cũng là trí mạng, vì thế trong phòng chỉ còn lại tiếng đánh nhau, thật náo nhiệt.

Theo lý thuyết, lúc này đám ám vệ, cấm vệ quân hẳn là phải vọt vào hộ giá mới đúng, nhưng mà...

Lúc này mọi người, bao gồm dám tiểu thái giám, tiểu cung nữ đều nhìn về phía phòng của Hoàng hậu cảm thán: "Ây, Hoàng thượng lại đánh nhau với Hoàng hậu nương nương rồi, cần gì phải vậy chứ."

"Đúng vậy, võ công của Hoàng hậu nương nương là đệ nhất thiên hạ, tìm trong toàn bộ thiên hạ cũng không tìm ra được một người có thể đánh thắng được ngài ấy, Hoàng thượng cần gì phải tự chuốc lấy khổ chứ."

"Đúng vậy, mỗi lần đánh là mỗi lần thua, sau đó mỗi lần lại bị Hoàng hậu nương nương..."

Tiểu thái giám này nói còn chưa dứt lời nhưng mọi người lại lập tức mặt đỏ tai hồng, đặc biệt mặt của đám tiểu cung nữ đỏ đến mức sắp nhỏ máu, xem ra mọi người đều biết kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào, hơn nữa vào lúc này, một lão thái giám đi theo bên cạnh Hoàng đế đã dự kiến hoặc có thể nói là đã có kinh nghiệm, tuyên bố: "Đi chuẩn bị Ngọc Lộ Cao trước đi, không chừng Hoàng thượng lại cần dùng."

Vừa nói ra Ngọc Lộ cao mặt mọi người lại đỏ hơn, đó là thứ gì, đó là linh đan diệu dược dùng ở nơi xấu hổ nào đó vì bị sử dụng quá độ.

Khụ khụ, toàn bộ kinh thành đều biết, Hoàng thượng và Hoàng hậu thích cãi nhau ầm ĩ như vậy, nhưng võ công của Hoàng hậu đệ nhất thiên không ai có thể địch nổi, vì vậy lần nào Hoàng thượng cũng thua, sau đó... Hơn nữa khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười là Hoàng thượng bởi vì chuyện này biếm Hoàng hậu vào lãnh cung, nhưng Hoàng hậu vẫn sủng nịch Hoàng thượng như cũ, Hoàng đế ngoài miệng sống chết nói những lời không thích Hoàng hậu, nhưng mỗi lần không phải bị trị đến nghe lời sao, quan trọng là Hoàng thượng cũng không nỡ tổn thương Hoàng hậu.

Thật là...một đôi oan gia.

Đây là nội dung thôi miên của Chu Uý Kì, hắn thôi miên toàn bộ kinh thành, ngoại trừ Hoàng đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top