Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Bôi thuốc sau khi hoan ái

Viêm Minh Tà từ nhỏ chính là một người lòng dạ thâm sâu, trầm ổn hơn người bình thường, huống chi y từ Hoàng đế bù nhìn đến đoạt lại quyền lợi từng chút một, có sóng to gió lớn gì chưa từng trải qua, nhưng lúc này đây cảm xúc của y thật sự không xong, vì vậy mong đợi tất cả những thứ lung tung rối loạn này chỉ là một giấc mơ, nhưng lúc y mở to mắt lần nữa lại bị đánh một đòn cảnh cáo.

Viêm Minh Tà mở mắt liền đối diện với đôi mắt của Chu Uý Kì, sâu thẳm đến mức làm người sợ hãi, nhưng lại hấp dẫn một cách khó hiểu, đôi mắt này chỉ cần liếc một cái là có thể mê đảo muôn vàn nam nữ, rõ ràng lộ ra sủng nịch, Viêm Minh Tà lại cảm giác được một nỗi sợ hãi cắn nuốt linh hồn.

"Hoàng thượng tỉnh rồi." Chu Uý Kì rất ôn nhu hiền thục ngồi ở mép giường nhìn y, khoé môi treo ý cười, trong mắt mang theo sủng nịch, hai thân thể này có quan hệ thân thích, cô cô của hắn là Thái hậu đương triều, nói cách khác, tiểu Hoàng đế nếu tính ra vẫn là biểu đệ của hắn.

Viêm Minh Tà đề phòng nhìn Chu Uý Kì chắm chằm, giống như mỗi một tế bào đều tràn ngập phòng bị: "Ngươi vẫn chưa chết?"

Chu Uý Kì phụt cười ra tiếng: "Hoàng thượng muốn thủ tiết đến như vậy sao?"

Lúc ấy đáy lòng của Viêm Minh Tà rốt cuộc đã hiện lên một tia tuyệt vọng, đây rốt cuộc là ác ma nào chuyển thể, nhiều cao thủ nội vệ như vậy cũng đánh không lại một Chu Uý Kì? Không, thậm chí hắn không tổn hao một sợi tóc. Chẳng lẽ người này thật sự biết vu thuật cố độc gì sao? Hắn khống chế tất cả mọi người ngoại trừ mình.

Nghĩ như vậy, Viêm Minh Tà lần đầu tiên cảm giác được sởn tóc gáy, nếu Chu Uý Kì mưu đồ giang sơn của Viêm gia, vậy chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao, thậm chí hắn muốn giết mình cũng rất dễ dàng, nhưng hắn không làm vậy, hắn chỉ là hao tổn tâm cơ tới nhục nhã mình, đây là vì cái gì?

"Chu Uý Kì, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi đã làm gì với bọn họ? Ngươi muốn lấy được gì từ trẫm?"

Không thể không nói có thể bình tĩnh lại trong hoàn cảnh hoang đường như thế này, tiểu Hoàng để đúng là rất lợi hại, nhưng Chu Uý Kì là ma quỷ, hắn đối với đùa bỡn trái tim người khác đã là ngựa quen đường cũ, hắn thích âm thầm chủ đạo tất cả, đặc biệt là đối với biến hoá trong lòng nhân vật mục tiêu.

Vì vậy Chu Uý Kì cười với y: "Ta đã dưới một người trên vạn người rồi, còn muốn cái gì" Nhưng ngay sau đó Chu Uý Kì lại nói: "Thật sự cũng không phải hoàn toàn không muốn"

Chu Uý Kì vừa nói vừa giơ tay xoa gương mặt tuấn mỹ của Viêm Minh Tà, Viêm Minh Tà cũng không trốn, dù sao cũng đã quen, huống chỉ có thể trốn sao?

"Ta muốn tâm của Hoàng thượng, còn muốn...cùng Hoàng thượng con cháu đầy nhà."

"Ngươi nằm mơ!" Viêm Minh Tà thiếu chút nữa thở không nổi: "Đồ điên, ngươi là đồ điên! Quả nhiên là ngươi dùng yêu thuật với bọn họ, chắc chẳn là vậy."

Nam nhân sinh con, hơn nữa đường đường là vua của một nước đi sinh, loại suy nghĩ vô nghĩa lại vớ vẫn này quả nhiên chỉ có kẻ điên này nghĩ ra, hắn sử dụng yêu thuật làm đám văn võ đại thần trong triều cũng tiếp nhận ý tưởng vớ vấn đó.

Đúng rồi, như vậy tất cả mọi điều quỷ dị đều được giải thích thông rồi, Viêm Minh Tà hoàn toàn không biết biết tên điên này vì sao lại sinh ra tà niệm đáng sợ với y như vậy, nhưng y có thể khẳng định, tên điên này đại khái thật sự không muốn giang sơn của y, nhưng y phải giết hắn, chỉ có giết chết tên điên này thì tất cả mới có thể kết thúc.

Vì thế Viêm Minh Tà trộm hạ quyết tâm trong lòng, cho dù dùng cách gì, trả giá đắt bao nhiêu, y nhất định phải giết chết tên điên Chu Uý Kì.

Chu Uý Kì có thể đoán được trong đầu tiểu Hoàng đế chắc chắn đang tính toán giết chết mình như thế nào, trong máu y cất giấu tàn bạo thị huyết, nhưng cũng không sao cả, không ảnh hưởng đến việc hắn thao y phục.

"Nhìn Hoàng thượng lần này tức giận không nhẹ, đầu óc cũng không tỉnh táo." Chu Uý Kì thở dài, ngay sau đó đột nhiên duỗi tay muốn xốc chăn của Viêm Minh Tà lên.

"Ngươi làm gì!" Viêm Minh Tà cả kinh, tên cầm thú này không phải lại muốn chứ, tinh dịch trong cơ thể y thậm chí còn chưa moi ra, hậu đình vừa động cũng còn đau, tên cầm thú này vậy mà còn muốn?

Nhưng lần này y có chút hiểu lầm Chu Uý Kì, Chu Uý Kì mặc kệ y đề phòng cùng ngăn cản, trực tiếp xốc chăn mạnh mẽ bế ngang y lên.

"Chu Uý Kì!" Lông tơ của Viêm Minh Tà dựng hết lên, nhưng y không thể động đậy, chỗ hậu huyệt vô cùng khó chịu.

"Đừng nhúc nhích" Chu Uý Kì khẽ nói một tiếng, ôm Viêm Minh Tà về hướng thau tắm, sau đó dưới ánh mắt đề phòng chống cự của y thả người vào: "Hoàng thượng tuỷ hứng như vậy, chịu tội chính là ngươi."

Đến khi nước ấm bao lấy thân thể, Viêm Minh Tà lúc này mới ý thức được Chu Uý Kì đã ôm y tới thau tắm, bọn nô tài đã sớm chuẩn bị xong nước tắm gội, Viêm Minh Tà tức đến nghi ngờ cuộc đời, cự tuyệt tắm rửa cự tuyệt bôi thuốc, cuối cùng là tức đến ngất đi, bọn hạ nhân lúc này mới nhanh chóng mời Chu Uý Kì từ lãnh cung đến.

"Để cho bọn họ vào giúp ngươi tắm, hay là ta giúp Hoàng thượng tắm?" Chu Uý Kì đứng ở bên thau hỏi, Viêm Minh Tà bị hắn lột đến trần như nhộng mới thả vào, phần dưới ngực cơ bản đều ở trong, tóc ướt nhẹp dán ở trên lưng, hai điểm trước ngực bất tri bất giác cứng lên, lúc này vừa vặn ở trên mặt nước dập dờn lúc ẩn lúc hiện.

Dù sao cũng là người được hầu hạ từ nhỏ, trường hợp như vậy thật ra Viêm Minh Tà không cảm thấy thẹn bao nhiêu, nhưng tưởng tượng mình vừa mới bị nam nhân này đè nặng thao đủ tư thế đến chết đi sống lại, y lại không chịu nổi ánh mắt của hắn.

"Cút đi!" Tắm giúp y? Sao có thể!

"Hoàng thượng chắc chắn có thể rửa sạch mặt sau được?"

"Cút!"

Chu Uý Kì cười cười, giống như trêu tiểu hài tử, Viêm Minh Tà càng tức hắn càng vui vẻ, vô cùng ác liệt.

"Chắc chắn Hoàng thượng cũng không muốn để đám nô tài rửa sạch cho ngươi đúng không" Chu Uý Kì không chỉ không cút, ngược lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cứ như vậy nhìn Viêm Minh Tà: "Ta giúp ngươi, hay là Hoàng thượng tự mình chọn một đi."

Chu Uý Kì hoàn toàn là uy hiếp, bởi vì hai lựa chọn đều là rác rưởi, Viêm Minh Tà tức đến phát run, cuối cùng cân nhắc lợi hại, dứt khoát từ bỏ tranh luận bắt đầu tự tắm, bởi vì theo như lời Chu Uý Kì, không làm sạch sẽ quả thật chính là y chịu tội, Viêm Minh Tà trước nay luôn là người thức thời.

Chu Uý Kì ngồi ở bên cạnh thưởng thức, Viêm Minh Tà vô cùng tuấn mỹ, dù sao cũng là

nam chính của tiểu thuyết gốc, trong tuấn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng này làm người ta vừa nhìn liền sợ hãi, môi mỏng khẽ nhấp, một đôi mắt phượng híp lại khiến cho người ta không rét mà run, đáy mắt cũng lạnh lẽo, đặc biệt là khuôn mặt âm trầm của y, trong đầu tính toán mấy trăm cách giết chết mình, nhưng bề ngoài như vậy lại ở trong một không gian hương diễm thế này.

Bọt nước trên xương quai xanh dính ướt nhẹp tóc đen, có vẻ càng thêm mê người, giống như bôi dục vọng lên một khối thân thể mê người, làm người ta hoàn toàn không cự tuyệt được.

Hơn nữa hai núm vú trên bộ ngực rắn chắc bởi vì nước ấm mà dựng đứng lên, ở mặt nước dập dờn như ẩn như hiện, giống như câu dẫn người ta phạm tội.

Thau tắm của Hoàng đế rất lớn, Viêm Minh Tà duỗi chân dài ra ngồi dựa ở thau tắm, trên thực tế lúc này y nan kham lại phẫn nộ, đặc biệt y phải xem nhẹ sự ảnh hưởng của đôi mắt không kiêng nể gì kia.

"Nhìn đủ chưa?"

"Sao có thể đủ."

"Ngươi..." Viêm Minh Tà nghiến răng nghiến lợi, y phải làm thế nào... moi thứ ở mặt sau ra đây, lần đầu tiên đã làm y phát điên, nhưng lần đó cũng làm y biết rõ, nếu không lấy mấy thứ đó ra cả người thật sự sẽ không ổn.

"Hoàng thượng ngượng ngùng sao?" Chu Uý Kì cười nói: "Ta cũng không phải người ngoài."

"Ngươi cho rằng trẫm vì sao lại gặp phải những chuyện này?" Còn không phải đầu sỏ gây tội ngươi làm hại à.

"Vậy nên vẫn là để ta làm đi." Chu Uý Kì ra vẻ "Sớm biết thế vừa nãy hà tất phải như vậy": "Hoàng thượng ở trước mặt ta không cần cậy mạnh."

Đây là chuyện cậy mạnh sao?

"Đừng đến đây! Đi ra ngoài, trẫm không cần!"

"Ngoan, đừng náo loạn."

Bên ngoài nhìn vào là một người nháo một người sủng, hình ảnh hài hoà biết bao nhiêu, trên thực tế Viêm Minh Tà thật sự phát điên, mà điều làm y điên hơn hiển nhiên còn ở phía sau - quả nhiên cho dù thế nào y cũng không chống cự được Chu Uý Kì.

Chu Uý Kì mạnh mẽ vào thau tắm, cũng may thau tắm của Hoàng đế đủ lớn, cho dù hai đại nam nhân ngồi vào cũng dư dả, sau đó trước khi Viêm Minh Tà phản kháng thì ngồi vào phía sau y, làm Viêm Minh Tà bị bắt dựa vào trong lòng hắn, ngay sau đó bế y lên đặt trên đùi mình, như vậy thân dưới của người nào đó đã bị bắt treo trên không.

"Đúng vậy, cứ như thế, đừng cử động." Một tay của Chu Uý Kì đặt ngang ở trước ngực Viêm Minh Tà ôm chặt lấy y, một cái tay khác từ phía dưới của y vòng qua cắm thẳng vào hậu huyệt.

Viêm Minh Tà đang giãy giụa lập tức không dám động nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: "Chu Uý Kì a..."

Mới vừa hét lên xong, ngón tay Chu Uý Kì đã cắm phụt vào, thứ bên trong đã chảy ra rất nhiều, ngón tay được tràng đạo bao vây thật sự ấm áp.

"Bên trong Hoàng thượng thật là thoải mái" Chu Uý Kì nhịn không được cười khẽ tiến đến bên tai y, Viêm Minh Tà bất giác ngửa cổ lên lại trực tiếp dựa vào trên bờ vai rộng của Chu Uý Kì, Chu Uý Ki mở miệng cắn cái tai bị nước ấm làm cho đỏ bừng của y.

"Câm miệng hư a..."

Ngón tay thon dài chọc thẳng đến chỗ sâu nhất, cảm giác khó nhịn lập tức trở lại, Viêm Minh Tà bất giác căng chặt cả người, đôi tay cũng cầm lòng không đậu nắm lấy thành thau tắm mới đứng vững được.

Chu Uý Kì nắm lấy hai cái đùi y nâng lên, như vậy hậu huyệt càng dễ dàng rửa sạch, hai ngón tay thọc vào nương theo nước rửa sạch sẽ bên trong.

"Ư~" Viêm Minh Tà cắn răng buồn bực, không thế nào ngờ rằng nơi đó lại có thể mang đến cho y cảm giác như vậy, hơn nữa còn rất khó khống chế.

"Hoàng thượng thật mẫn cảm." Chu Uý Kì sắc tình khẽ cắn tai y, hoặc là vươn đầu lưỡi liếm láp.

Viêm Minh Tà chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa khó chịu, cầm lòng không đậu ngửa cổ ra sau, vì thế Chu Uý Kì thuận thế từ tai y hôn xuống dưới, liếm lên hầu kết, xuống chút nữa là xương quai xanh.

Cánh tay ôm trước ngực y cũng bắt đầu động, phối hợp với liếm láp nhẹ nhàng xoa bóp nhữ viên của y, càng cứng càng hồng.

"Chu Uý Kì a... đừng, trẫm không muốn..." Viêm Minh Tà vô thức xin tha.

"Thật vậy sao?" Lúc này giọng nói từ tính của Chu Uý Kì luôn tràn ngập mị hoặc.

Quả nhiên, vào lúc ngón tay Chu Uý Kì vận động phụt phụt, Viêm Minh Tà cong eo lên, mông cầm lòng không đậu dùng sức nhếch lên, thậm chí bất giác vặn vẹo, phối hợp với ngón tay Chu Uý Kì ra vào cọ xát.

"Khẩu thị tâm phi." Chu Uý Kì cười khẽ, ngay sau đó rút ngón tay ra, bế người trên đùi lên nhắm ngay côn thịt gắng gượng thả xuống.

"A ha...ưm..." Viêm Minh tà lập tức bị kích cỡ thay đổi làm cho bừng tỉnh, nhưng đã quá muộn, Chu Uý Kì đã bắt đầu nhấp.

"A~ cầm thú...a... Chu Uý Kì, ngươi là đồ cầm thú hư a chậm một chút..."

Tiếng phụt phụt văng khắp nơi, hai nam nhân kề sát nhau lại bắt đầu dùng tư thế thân mật kết hợp với nhau. Đám tiểu thái giám trông giữ ngoài cửa lập tức đỏ mặt.

"Ha a, trẫm muốn giết ngươi...ưm a a không...giết ngươi."

"Được, để ngươi giết." Chu Uý Kì sủng nịch nói, nhưng động tác dưới thân lại càng mạnh, ở trong nước có cảm giác kích thích khác, vô cùng thoải mái.

Cuối cùng, lúc Viêm Minh Tà tinh bì lực tẫn, Chu Uý Kì lại bắn vào trong cơ thể Hoàng đế, lúc này đây y đã hoàn toàn không có sức lực, tuỳ ý Chu Uý Kì bài bố: "Cầm thủ, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ lấy mạng của ngươi, mặc kệ dùng cách gì."

"Ta lúc nào cũng đợi." Chu Uý Kì ôm Hoàng đế lại bị thao mềm đứng dậy, bọt nước văng khắp nơi, thân hình cao lớn trần trụi ôm tiểu Hoàng đế cũng trần trụi, chân dài bước thẳng ra khỏi thau tắm, sau đó đi về phía long sàng.

Đám tiểu thái giám cúi đầu nhanh chóng tiến vào thu thập tàn cục, Viêm Minh Tà đã không bận tâm, cho nên lúc Chu Uý Kì theo y nằm lên long sàng y cũng lười quản, dù sao chuyện không nến làm cũng đều làm rồi.

"Bôi thuốc sẽ đỡ hơn." Chu Uý Kì ôm người ghé vào trong lòng mình, ngay sau đó bẻ ra cánh mông hơi sưng đỏ của tiểu Hoàng đế, lộ ra hậu huyệt bị chà đạp quá độ của y.

Lúc này nơi đó hơi sưng đỏ, mềm mại, ngón tay dễ như trở bàn tay có thể cắm vào, Chu Uý Kì bôi Ngọc Lộ Cao lên cho y.

Cảm giác lạnh lẽo làm Viêm Minh Tà thoải mái a"" một tiếng, thân thể ngay sau đó cũng thả lỏng lại, hoàn toàn giao cho Chu Uý Kì đùa nghịch, đến khi bôi thuốc xong, lần này Chu Uý Kì không lăn lộn y nữa.

"Được rồi, Hoàng thượng nghỉ ngơi đi, tỉnh lại là tốt rồi."

"Hừ." Viêm Minh Tà hừ lạnh, đầu sỏ gây tội giả làm người tốt, vô cùng nực cười.

"Về sau không thể tuỳ hứng nữa, nếu thẹn thùng không cho hạ nhân làm thì gọi ta tới."

Viêm Minh Tà:... Biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào không?

Không ngờ rằng Chu Uý Kì trước khi đi lại đột nhiên nói một câu: "Ngươi nói xem ta đã cố gắng như vậy rồi, sao ngươi còn chưa hoài tiểu hoàng tử chứ?"

Viêm Minh Tà: !!!?? Thần kinh, cả đời này cũng đừng mong có.

"Xem ra ta còn phải cố gắng thêm một chút."

Viêm Minh Tà giả vờ ngủ, bấu móng tay vào trong chăn, vô sỉ, khốn nạn, nhất định phải giết hắn, nhất định!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top