Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Editor: Gà Nhỏ Hầm Hạt Sen

Chương 1

Giang Y Mỹ đưa Tạ Trí vào một con ngõ nhỏ, đi vào một quán cơm nhỏ.

"Tuy rằng quán cơm này trông không sạch sẽ lắm, nhưng hương vị ngon lắm nha." Giang Y Mỹ vừa ngửa cổ, vừa nói với Tạ Trí.

Tạ Trí chẳng bao giờ tới những nơi như vậy ăn cơm, hắn không có thói quen đến những chỗ không sạch sẽ. Một vị khách gần đó khạc đờm, ngay cạnh chân hắn. Tạ Trí sắp không chịu nổi, nâng chân lên chuẩn bị rời khỏi quán, cúi đầu nhăn mặt nhìn Giang Y Mỹ, không nói tiếng nào.

6 giờ tối là thời gian náo nhiệt nhất của quán, hai người đợi hai mươi phút mới có bàn trống. Người phục vụ nhanh chóng dọn sạch cái bàn, dùng giẻ nhỏ nhúng qua nước bẩn lau lau, quay đầu lại gọi chủ quán: " Bà chủ, hai người."

Bà chủ ơi một tiếng, dẫn Tạ Trí và Giang Y Mỹ vào, cho bọn họ một tờ giấy, một cái bút: "Tự mình chọn món nha."

"Cái hôn nóng bỏng, tâm tư của tôi xuyên qua em, vị của tình yêu là chua chua ngọt ngọt, đây là tên đồ ăn?" Tạ Trí đọc tên đồ ăn trên giấy, không nhịn được nhíu mày.

Giang Y Mỹ mọi khi tới ăn đều thấy không có gì quái dị, tên đồ ăn cao cấp không kém gì trên tạp chí ẩm thực mà. Bị Tạ Trí nói một tràng, cảm thấy những cái tên ấy đâu có tệ như hắn nói, tâm trạng xuống dốc, mặt không cảm xúc hỏi hắn: "Tôi đi gọi thức ăn, anh có muốn thêm gì không?"

Tạ Trí lắc đầu. Nếu không phải vì Giang Y Mỹ, hắn một phút cũng không ngồi yên. Mấy năm gần đây bệnh khiết phích của hắn càng nghiêm trọng, nhưng vì đã giao ước với cô nên hắn mới đến đây.

Giang Y Mỹ đọc lại thực đơn, gọi phục vụ tới.

Tiệm nhỏ này lên đồ ăn rất nhanh, chỉ chốc lát đã đầy bàn. Tuy nhiên, bên cạnh bàn có khăn lau đã bị nhúng nước bẩn, Tạ Trí không nghĩ rằng mình sẽ động đũa.

"Có phải tôi không nên đưa anh đến nơi thế này?" Giang Y Mỹ nhìn ra Tạ Trí không hài lòng, miệng cô hơi co co "Ngày thường anh luôn đưa tôi đến những nhà hàng cao cấp, tôi cũng muốn cho anh hiểu được sinh hoạt của mình."

Cô biết Tạ Trí không tới những nơi như vậy ăn cơm, nhưng cô không ngờ rằng Tạ Trí sẽ biểu hiện sự chán ghét rõ ràng đến thế, bởi Tạ Trí luôn cất giấu cảm xúc rất tốt. Cô cho rằng đưa Tạ Trí nếm thử những thứ cô từng trải qua có thể khiến họ càng thân thiết. Lại chẳng biết mọi việc đều bị cô đưa vào hòan cảnh xấu hổ này.

Tạ Trí nghe cô nói vậy, liền cười cười, lịch sự gắp một đũa rau xanh bỏ vào bát

Tạ Trí là khách hàng của công ty Giang Y Mỹ, phụ trách về mảng tranh tuyên truyền và quảng bá của công ty Tạ Trí. Nửa tháng trước, Tạ Trí vô tình nhìn thấy cô, từ ấy bắt đầu hẹn gặp thường xuyên. Ở công ti, những đồng nghiệp nữ biết chuyện đều nói Giang Y Mỹ chẳng qua cũng chỉ hơi ưa nhìn thôi, phỏng chừng Tạ tổng ăn mĩ vị nhiều rồi, giờ muốn chuyển qua tráng miệng thanh đạm, mới đến chơi Giang Y Mỹ.

Giang Y Mỹ không biết Tạ Trí nghĩ thế nào về cô, mỗi khi hai người ở chung đều không có hành động nào quá phận, nhưng trên đời này đâu có ai có thể từ chối Tạ Trí. Cô thấy Tạ tổng có hứng thú với tình yêu của người bình thường nên đã nguyện ý làm theo.

Mười phút trôi qua, Tạ Trí vẫn không bỏ đũa rau hắn gắp vào miệng. Giang Y Mỹ cũng không định khuyên Tạ Trí ăn cái gì, cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi ngưng đũa.

Tạ Trí duỗi tay gọi phục vụ, Giang Y Mỹ vội vàng ngăn hắn lại, nói với người phục vụ gần đó: " Bên này, tính tiền!"

"Tốt, tổng cộng, tổng cộng...... Mười lăm đồng bạc!" Một bóng hình xông tới, cầm lấy hóa đơn trên bàn của bọn họ.

"Cái gì......" Tạ Trí ngẩng đầu, ngây dại, Giang Y Mỹ nhìn theo tầm mắt của hắn cũng sửng sốt.

Cậu trai này, mặt mũi có nét giống cô. Khuôn mặt của cô cũng thuộc dạng cân đối, nhưng mặt cậu nhóc này nhỏ hơn, da cũng trắng hơn da cô, tròng mắt đen láy chuyển động lên xuống, nhoẻn miệng cười với bọn họ. Bộ dạng rõ ràng là 18, 19 tuổi, hành động lại hệt như đứa trẻ bảy tám tuổi...Cậu ta bị ngốc.

Tiếc cho dáng vẻ này.

"Tiểu Hổ! cậu ra làm gì? Cậu đi vào cho tôi!" bà chủ nghe được âm thanh chạy tới, đẩy cậu trai vào, "Ai cho cậu ra đây'?"

Cổ tay của bà ta đột nhiên bị siết chặt, là Tạ Trí, sắc mặt hắn kém vô cùng, vừa giữ lấy tay bà chủ, vừa nắm vai nam hài, mặt đối mặt, gần đến mức sắp dính vào mặt cậu trai kia: "Chu Bùi Cảnh."

Cậu trai bắt đầu sợ hãi, dùng tay đấm đánh Tạ Trí, nhưng Tạ Trí lại coi như không thấy gì, cố chấp kìm vai cậu nói: "Chu Bùi Cảnh, cậu đi đâu?"

Bà chủ thấy có gì hơi sai, phất tay gọi những người phục vụ khác lại đây, các thực khách khác cũng sôi nổi bàn tán chuyện này.

"Vị tiên sinh này, chúng ta vào bên trong nói chuyện được không? Ngài còn như vậy đừng trách tôi báo cảnh sát à nha." Bà chủ dùng sức giãy khỏi tay Tạ Trí, hắn cũng không nới.

Giang Y Mỹ lúc này đã khôi phục lại tinh thần, nhỏ giọng khuyên Tạ Trí: "Tạ Trí, có gì thì vào trong nói, làm như vậy khó coi quá."

Tạ Trí nhìn cô một cái, nắm chặt tay cậu trai, giống như sợ cậu chạy mất, một bên nói với bà chủ : " Bà dẫn đường."

Bà chủ đưa bọn họ tới một phòng nghỉ nhỏ, hơn nữa còn gọi thêm hai người phục vụ, tổng cộng có sáu người, trong phòng vô cùng chật chội. Một người phục vụ đóng cửa lại, âm thanh ồn ào bị ngăn cách.Cậu trai vẫn luôn muốn thoát khỏi tay Tạ Trí, vừa đẩy hắn, vừa nói "Anh tránh ra, anh tránh ra". Tạ Trí cảm thấy như vậy không ổn, bèn buông tay ra, cậu lập tức muốn núp phía sau bà chủ quán, lại bị Tạ Trí ôm lại, thấp giọng nói bên tai: "Bùi Cảnh, cậu ngoan nào, tôi đưa cậu đi chơi."

Cậu trai lo sợ nghi hoặc ngẩng đầu, đưa mắt ngắm Tạ Trí, hỏi: "Đi chơi ở đâu đó?"

Bà chủ thấy cậu ngốc bị dụ dỗ thì tức đến trợn mắt: "Tiên sinh, làm vậy để làm gì, Tiểu Hổ có thể bị lừa, nhưng tôi không bị ngu."

"Tạ Trí, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Giang Y Mỹ chứng kiến từ đầu câu chuyện, không biết Tạ Trí đột nhiên phát điên cái gì, vất vả lắm cô mới có thể bình tĩnh để suy xét , lo lắng hỏi hắn.

"Người này, các người đưa cậu ấy từ đâu tới?" Tạ Trí không trả lời Giang Y Mỹ, hắn lấy ví tiền ra, đem tất cả tiền mặt đặt trên bàn"Mọi chuyện đều nói cho tôi."

Bà chủ nhìn một cộp dày nhân dân tệ, duỗi tay định cầm lên đếm, bị Tạ Trí ngăn cản: "Tiền đều ở đây, tôi cũng không rời đi, vậy nên bà nói đi."

"Tiểu Hổ đầu óc có vấn đề. Mười mấy năm trước, bác ruột của chồng tôi nhặt được nó dưới chân núi, bèn đem về nuôi." Chủ quán vừa nói, vừa gõ gõ đầu mình "Năm trước bác ruột của chồng tôi qua đời, tôi và ông ấy về quê ăn đám, thấy Tiểu Hổ là một đứa nhỏ đáng thương, mọi sinh hoạt đều không được, liền đem nó đưa về đây. Ngày thường nó đều ở phía sau rửa đồ đạc. Tôi chỉ dạy vài lần mà Tiểu Hổ đã rửa rất sạch. Vì thế nên tôi mới giữ lại"

"Mười mấy năm trước? có thời gian cụ thể không? Núi là núi nào ?" Tạ Trí nắm chặttay Tiểu Hổ, điệu bộ khẩn trương.

Giang Y Mỹ nhìn thấy gân xanh nổi đầy trên cánh tay hắn, tâm phiền ý loạn mà nghĩ: Quần áo Tiểu Hổ bẩn như thế, trên đó dính đầy dầu mỡ. Vậy mà, hắn không chê.

"Chồng tôi là người Giang Tỉnh (mình cũng không rõ là Giang nào), núi sâu rừng già, muốn biết địa điểm e là phải sang thế giới bên kia hỏi."

Tạ Trí hỏi một chút về tình hình của Tiểu Hổ, có điều bà chủ thực ra cũng chỉ cái biết cái không, nói đợi một chút chồng bà ta đến. Tạ Trí suy ngẫm, nói: "Tôi muốn đưa người này đi. Muốn bao nhiêu ra giá bấy nhiêu. Tôi không phải muốn mua cậu ấy từ tay bà, tôi chỉ muốn cảm ơn hai người vì đã đưa được cậu ấy tới đây."

Bà chủ quán suy nghĩ một lát, nói: "Tiên sinh, rốt cuộc cậu muốn mang Tiểu Hổ đi đâu?Tôi thích tiền, nhưng nếu phải bán một người ngốc, lai lịch lại có vấn đề...Chuyện trái lương tâm này tôi thực sự không muốn làm."

"Tôi không phải bị ngốc đâu....."Cậu trai đứng một bên, nhìn Tạ Trí nói chuyện, nhìn chủ quán nói chuyện. Nghe mãi mới hiểu một câu, mất hứng thú mà mở miệng.

"Tôi sẽ giúp cậu ấy tìm bác sĩ, giúp cậu ấy tìm được cha mẹ ruột thịt." Tạ Trí móc ra danh thiếp, giao cho bà ta"Nếu bà không yên tâm, tôi sẽ  cho bà địa chỉ, bà muốn tới lúc nào cũng được. Tôi là Tạ Trí."

Bà chủ nhìn những con chữ được dập in trên danh thiếp mà sợ ngây người: "Tiểu Hổ rốt cuộc có địa vị gì?"

"Cậu ấy......" Tạ Trí cúi xuống, đem trán mình dán vào trán cậu, cậu trai ngước mắt nhìn hắn, "Cậu ấy là Chu Bùi Cảnh, là đàn em khóa dưới của tôi."

Cuối cùng bà chủ quán không lấy tiền của Tạ Trí, nhưng yêu cầu Tạ Trí chờ, đợi quán cơm đóng cửa, bà và chồng muốn đến xem nơi Tạ Trí ở. Tạ Trí không chút do dự mà đồng ý, kéo kéo Chu Bùi Cảng ngồi xuống shopha, nhìn Chu Bùi Cảnh không nháy mắt, như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Chu Bùi Cảnh cầm khối Rubik được bà chủ đưa cho, xoắn đi xoắn lại, chơi đến mê mẩn.

Giang Y Mỹ dần dần hiểu ra vì sao Tạ Trí muốn ở bên mình, trong lòng hơi tức giận, cũng hơi bất đắc dĩ.

Sự tình đã được nói rõ, bà chủ ra ngoài tiếp khách, trong phòng chỉ còn ba người bọn họ. Tạ Trí bấy giờ mới nhớ ra Giang Y Mỹ, chuẩn bị tìm tài xế đưa cô về nhà, Giang Y Mỹ lắc đầu: " Tôi ở gần khu này thôi."

"Hôm nay, xin lỗi." Tạ Trí tới tận bây giờ vẫn lạnh nhạt với cô. Nhưng câu xin lỗi cũng rất thật lòng, vừa nói vừa tìm từ "Thật ra tôi......"

"Tạ tiên sinh, tôi đã hiểu." Giang Y Mỹ thức thời mà nói.

Tạ Trí gật gật đầu: "Lần này thật sự cảm tạ Giang tiểu thư. Sau này nếu công việc hoặc sinh hoạt có vấn đề gì, cứ tới tìm tôi."

Giang Y Mỹ đi ra cửa, nhìn thấy bàn đồ ăn vừa nãy gọi chẳng có ai dọn, bèn ngồi xuống, căm giận mà ăn sạch sẽ. Kẻ có tiền đều bị bệnh! Lãng phí tình cảm của người khác!

Tạ Trí nhìn Giang Y Mỹ đóng cửa lại, lập tức đem ánh mắt đặt trên người Chu Bùi Cảnh.

Chu Bùi Cảnh lẽ ra đã 21-22 tuổi, những năm này ở bên ngòai chịu không ít khổ cực, thế mà nhìn qua chỉ như mới thành niên. Tạ Trí kéo tay Chu Bùi Cảnh qua, tay cậu rất đẹp, khớp xương rõ ràng, vuốt lại thấy thô ráp, còn có mùi nước rửa chen, hơi ẩm và mùi dầu mỡ. Đã không giống đôi tay cầm bút vẽ nữa rồi. Tay Chu Bùi Cảnh bị Tạ Trí bắt được, không thể chơi khối Rubik, ngẩng đầu nhìn hắn, nước gợn gợn trong đôi mắt to.

"Anh là ai?" Cậu hỏi.

Tạ Trí hình như không chấp nhận được ánh mắt của Chu Bùi Cảnh, duỗi tay che mắt cậu lại, giọng khàn khàn: "Cậu gọi tôi là Tạ Trí đi."

"Tạ...... Trí......" Chu Bùi Cảnh nghịch ngợm kéo dài ngữ điệu, "Tạ là gì mà Trí là gì?"

Tạ Trí hạ tay: "Cậu hiểu được sao?"

Khóe miệng Chu Bùi Cảnh sụp xuống: "Tôi không cần viết chữ, tôi thay anh rửa bát."

"Vậy không cần viết chữ, cũng không cần rửa bát." Tạ Trí sờ sờ đầu cậu.

"Hở." Chu Bùi Cảnh không nói gì, tiếp tục chơi Rubik.Cậu không biết chơi Rubik, nhưng đồ vật này lại có thể xoay tới xoay lui, thích cực kì. Cậu như thế này, không khác gì một đứa nhóc bảy tuổi.

Tạ Trí nhìn cậu xoay dọc xoay ngang, không hề có mục đích. Bèn bắt tay chỉ điểm cho cậu một lần

10 giờ tối, bà chủ cuối cùng cũng tới, bà ta và chồng vội vàng vào phòng nghỉ.

"Cậu xoay mặt này, mặt này, tốt rồi." Tay Ta Trí nắm trọn tay Chu Bùi Cảnh hoàn thanh lần chuyển động cuối cùng. Chu Bùi Cảnh vui vẻ cười to: "Mọi mặt đều giống nhau rồii!"

"Ừ, giống nhau." Tạ Trí cũng cười cười, khóe miệng cong lên, trông thật hiền hòa. Hắn ngẩng đầu lên xem ai vào đây, ý cười nhạt dần.

Ông chủ và bà chủ quán nhìn Tạ Trí, có hơi xấu hổ, không biết nói gì mới đùng. Tiểu Hổ tuy rằng lớn lên cũng được, mỗi tội là người ngốc, chỉ số thông minh bằng một đứa trẻ, bọn họ đưa cậu từ trong núi ra, nhưng không quá quan tâm. Đột nhiên có người đi tới, coi Tiểu Hồ như bảo bối châu ngọc mà chăm sóc, khiến cho hai người họ chột dạ. Sợ nói sai điều gì, bị Tạ Trí trách.

"Chúng ta đi thôi?" Tạ Trí nhàn nhạt mà mở miệng, "Tôi sẽ dọn riêng cho Bùi Cảnh một phòng."

Hôm nay Tạ Trí đi một chiếc xe thể thao, hắn đỗ xe trước tòa nhà, nhìn ông bà chủ vụng về lên ghế sau, tiếp đó đưa Chu Bùi Cảnh vào ghế phó lái, cho cậu cột kỹ đai an toàn. Chu Bùi Cảnh xem đông xem tây,tò mò đến mức không chịu nổi.

Tạ Trí vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, phát hiện Chu Bùi Cảnh vẫn luôn ấn nút điều chỉnh. Sau lưng, chân bà chủ quán bị phần dựa lưng của ghế kẹp vào, nhưng không dám mắng Chu Bùi Cảnh, đành thu chân lên.

Tạ Trí dở khóc dở cười kéo Bùi Cảnh về phía trước: "Trong xe đừng động mạnh, chạm đến bà chủ rồi."

Chu Bùi Cảnh ừ hữ vài tiếng, ngó trái ngó phải, giống như đang tìm điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top