Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Đau Thương.

Doãn Thừa Ngân sửa sang lại số rương hoa màu trên xe bò rồi lại đi tới chỗ phụ thân hắn là Doãn Thứa Chí cùng với mười mấy vị phu nhân của lão.

- Chuyến đi này ít thì sáu tháng, nhiều thì có thể đến một năm, chuyện làm trà cùng với tơ tằm phải nhờ vào người rồi.

- Yên tâm đi, đến khi ngươi trở về thì ngân khố của phủ Vương gia nhất định không còn chỗ chứa.

- Ha ha... Ta thật mong chờ ngày đó.

- Ngân nhi, ngươi phải giữ gìn sức khỏe, nương không có gì cho ngươi, chỉ có thể thỉnh cho ngươi tấm bùa bình an này.

Người vừa nói là nương thân của Doãn Thừa Ngân, cũng là một trong số mười sáu vị phu nhân của lão Doãn. Nàng nhét vội vào tay hắn hai cái túi thơm được thêu hình hoa trà nhìn vô cùng uyển chuyển đẹp mắt. Doãn Thừa Ngân nhận lấy rồi đưa một cái sang cho Tĩnh Triệt, y lại nói.

- Nhạc phụ, nhạc mẫu xin yên tâm, ta sẽ chăm sóc Ngân nhi thật tốt.

- Ngân nhi nhờ cả vào ngươi, đứa nhỏ này của chúng ta cái gì cũng tùy tiện, ngươi phải mỗi ngày bắt hắn ăn thật nhiều đừng có lười biếng.

- Hức... Ta sẽ nhớ Ngân nhi của ta lắm..!

Mười sáu vị phu nhân của lão Doãn cùng với các tỷ tỷ của Doãn Thừa Ngân đồng thời khóc lên, tiếng khóc làm náo loạn cả một vùng. Lúc này một binh sĩ đi tới.

- Thừa Ngân ca, đã chuẩn bị xong hết.

Doãn Thừa Ngân giống như tìm được cứu tinh liền vội vàng nói.

- Đã đến giờ khởi hành, hay là chúng ta tạm biệt tại đây đi. Ta đi rồi sẽ sớm trở về!

Hắn nói xong thì ngay lập tức chạy đi, leo lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, Tĩnh Triệt sau đó cũng leo lên ngồi bên cạnh hắn. Y nhìn thấy hắn lúc này hốc mắt đã đỏ ngầu.

- Đừng khóc... Chúng ta sẽ sớm trở về.
...

Lúc này, tẩm cung của Hoàng đế Tĩnh Thiên Thừa.

"Choang!"

Hộp xông hương làm từ ngọc sứ cao cấp bị ném vỡ toang, Thái hậu tay chỉ thẳng vào mặt Tĩnh Thiên Thừa.

- Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi, chưa hỏi qua ý của ta đã tự ý thả Doãn Thừa Ngân và Tĩnh Triệt đi. Bây giờ thì hay rồi, bọn chúng không những sống tốt mà còn có thể đem lương thực đi đổi binh khí. Ngươi đúng là không lúc nào làm được việc gì ra hồn.

Tĩnh Thiên Thừa chỉ ngồi im không nói, hắn rót ra một tách trà đưa tới trước mặt Thái hậu, bộ dạng bình tĩnh của hắn làm cho bà ta tức điên.

- Ngươi đúng là... Sao ta lại có thể sinh ra một tên chó má như ngươi chứ, sao ngươi không thể giống ta được một chút nào vậy hả?

- Mẫu hậu, uống trà đi. Mới có sức để tiếp tục mắng chửi.

- Ngươi!

Mạc Thái hậu lúc này đứng lên, đi tới chỗ Tĩnh Thiên Thừa, trên tay chính là ly trà vừa rồi được đưa tới, bà ta không chút do dự hắt nước vào mặt hắn. Tiếng chửi rủa càng thậm tệ.

- Làm Hoàng đế có gì không tốt, của ăn không hết, tam cung lục viện, ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì đây chứ? Tự ý chống đối ta, bây giờ thì thành ra như vậy, ngươi đúng là tên chó chết, tại sao từ khi ngươi trở thành Hoàng đế thì lại trở nên như vậy chứ?

- Điều này còn không phải là Mẫu hậu hiểu rõ nhất sao?

- Ta hiểu rõ cái gì!

- Ta vốn dĩ tưởng rằng Phụ hoàng là do tiên Hoàng hậu giết cho nên mới căm hận như vậy, rốt cuộc thì ta cũng chỉ là quân cờ trong tay người thôi. Mẫu hậu, ta hỏi người, từ khi ta sinh ra cho đến bây giờ người đã bao giờ xem ta là con trai của người chưa, hay chỉ xem ta là một quân cờ cần thiết để người có thể dễ dàng thâu tóm thiên hạ này. Đến tột cùng là Phụ hoàng đã làm sai chuyện gì mà người lại giết Phụ hoàng chứ!

Mạc Thái hậu trợn mắt, bà ta không muốn nói đến vấn đề này với Tĩnh Thiên Thừa, cho nên trong suốt một năm nay không hề chạm mặt hắn. Tĩnh Thiên Thừa lúc này lau đi vệt nước trà trên mặt, hắn lại nói tiếp.

- Lại nói đến vì sao ta thả Doãn Thừa Ngân và Tĩnh Triệt đi, ta mà không thả thì bây giờ Hoàng thành cũng không yên ổn như bây giờ đâu. Mẫu hậu cho rằng chỉ cần bắt họ làm con tin thì Sài Lang quân sẽ quy hàng sao? Doãn Thừa Ngân sẽ vì muốn được sống mà quy hàng sao, thật nực cười.

Tĩnh Thiên Thừa nói giống như hắn thật sự hiểu Doãn Thừa Ngân sẽ làm gì nếu như bị bắt lại, Mạc Thái hậu sau đấy cũng không nói vấn đề này nữa mà chuyển sang chuyện khác.

- Cũng sắp mười chín rồi, sớm một chút sinh con đi, sắp tới ta sẽ tổ chức một buổi tuyển tú, thú thêm cho ngươi vài vị phi tần. Trong thời gian này ngươi xem xét phong vị cho Nhã phi làm Hoàng Hậu đi.

- Người đang lo sợ sao, lo sợ Mạc gia chúng ta tuyệt hậu?

- Ngươi đang nói gì?

- Ta chỉ nói bâng quơ thế thôi. Cũng đã trễ rồi Mẫu hậu cũng nên trở về nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai ta sẽ ban thánh chỉ phong Nhã phi làm Hoàng hậu.

Mạc Thái hậu không nói gì sau đấy rời đi, cung nữ cùng thái giám cũng đi hết ra ngoài, tẩm điện trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Tĩnh Thiên Thừa một tay day trán ngồi xuống ghế, phía sau hắn lúc này xuất hiện một thân ảnh mặc y phục đen đi tới. Đối phương gỡ lọn tóc ướt của hắn ra, lấy khăn lau nước trà trên mặt đã hơi đỏ lên vì bị nóng của hắn.

- Sao không tránh? Lỡ bị bỏng thì sao?

- Không sao, ta biết trà không đủ độ nóng để làm ta bỏng.

Tĩnh Thiên Thừa chỉ trả lời một câu rồi đứng lên, người phía sau thuận thế cởi trường bào của hắn ra, thoát hết y phục của hắn xuống rồi lại mặc vào một bộ áo lụa mỏng. Sau khi mặc xong Tĩnh Thiên Thừa mới ngả người tựa vào ngực người kia, khẽ thở dài một tiếng.

- Doãn Thừa Viên, ngươi nói xem, Mẫu hậu có bao giờ xem ta là con của nàng hay chưa?

- Mỗi một nương thân đều có cách yêu thương khác nhau, ta không thể tùy tiện phán xét.

- Yêu thương...? Ha... Ha ha!

Tĩnh Thiên Thừa cười trào phúng, hắn sau đó được Doãn Thừa Viên bế lại giường, mỗi một hành động đều thuần thục giống như đã quen từ lâu rồi. Tĩnh Thiên Thừa lại nói.

- Có phải ngươi cũng coi thường ta không?

- Ta chưa bao giờ coi thường ngươi.

- Vậy ngươi yêu ta sao?

- Ta yêu ngươi.

Tĩnh Thiên Thừa nhếch khóe môi, lần nào hỏi cũng trả lời như vậy chẳng khác nào một con chó trung thành luôn nói lời khiến cho chủ nhân thấy vui vẻ. Nhưng mà nhìn mặt Doãn Thừa Viên lại làm hắn chẳng thể nào vui vẻ nổi, y lúc nào cũng làm bộ mặt giống như chó nhà có tang làm ai cũng thấy khó chịu.

- Kỳ thật ta biết ngươi chỉ là đang an ủi ta, làm ta vui vẻ, nhưng hơn ai hết ta hiểu được giá trị còn sót lại của ta là gì.

Tĩnh Thiên Thừa vuốt ve lên sườn mặt Doãn Thừa Viên, ngón tay trên gò má y vuốt ve, nhìn rõ khuôn mặt đồng dạng mà hắn vẫn luôn yêu thích. Hắn nói.

- Bồi ta ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top