Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không được!" Biết Hình Chu dự định đi theo Hàn Vọng Tịch tìm mộ kiếm tiên, Đàm Tu Nguyệt là người đầu tiên phản đối. Yến Trọng Thủy mặc dù không nói gì, nhưng lông mày nhíu chặt đã chứng minh rằng y cũng không nghĩ đây là một quyết định sáng suốt.

"Chuyện này ta không biết thì thôi, đã biết thì không thể mặc kệ. " Hình Chu kiên quyết nói.

"Ngươi cho rằng mình rất giỏi sao? Ngươi đây chính là ngu xuẩn! " Đàm Tu Nguyệt tức giận chỉ vào Hình Chu nói. Ai biết được Hàn Vọng Tịch nói thật hay nói giả? Đối với Hình Chu mới quen biết liền móc tim móc phổi cho người ta xem như thế? Tha thứ cho đầu óc y đen tối, y chính là cảm thấy phía sau có âm mưu gì đó! Túng Vân Xã cùng Phá Quân Đường chất chứa ân oán đã lâu, để cho y tin tưởng một tay sai của Võ Lâm Minh, thì thà y tình nguyện đi tin tưởng Tu La Cốc có nhiều người tốt còn hơn!

"Tu Nguyệt, ngươi đừng nóng giận. " Sợ độc Phong Hồn Cốt tái phát, Hình Chu vội vàng nói.
Nhìn thần y trẻ tuổi đang ngồi ở bên giường, Hình Chu nghĩ nghĩ, đi tới ngồi xổm bên chân y, cầm hai tay của y, có chút đáng thương kêu lên: "Tu Nguyệt..." Hắn ngẩng mặt, từ dưới lên nhìn thanh niên áo gấm, hốc mắt ướt sũng, rất giống chú chó cỡ lớn đầy vô tội.

"Chậc...!" Đàm Tu Nguyệt tức giận nghiến răng nghiến lợi, không thể không nói, chiêu này từ nhỏ đến lớn đối với y là có hiệu quả nhất, mà Hình Chu thì không có biết được mình đang làm nũng.

Bất quá ngày hôm sau lúc lên đường, ngược lại Túng Vân Xã tương đối chào đón Đàm Tu Nguyệt và Yến Trọng Thủy, dù sao một người là thần y nổi danh, một người hình như là hòa thượng Thiếu Lâm, mặc dù người ta chưa bao giờ thừa nhận.

Dọc theo đường đi anh em Hàn gia đều vây quanh Hình Chu, anh trai ôn nhu thiện lương, em gái hoạt bát đáng yêu, nhìn thoáng qua ba người có vẻ rất hợp nhau, một nhà vui vẻ hòa thuận, khiến sắc mặt Đàm Tu Nguyệt càng thêm khó coi.

Mà có hai cái "rắm đi theo" như vậy, quá trình mỗi ngày "giải độc" càng khó khăn hơn rất nhiều, cũng may mỗi lần gặp chuyện kinh sợ nhưng không có chuyện nguy hiểm gì xảy , chỉ là không mấy thú vị, khiến cho tâm trạng  Yến Trọng Thủy cũng dịu đi đôi chút.

May mà quãng đường không quá dài, đến ngày thứ ba, đoàn người bọn họ cuối cùng cũng tìm được bia mộ trong rừng sâu.

Lúc này bọn họ đang đứng trong một khu rừng đầy khí độc của núi Mã Dương, tuy rằng trên đường đi Túng Vân Xã chuẩn bị không đầy đủ, dẫn đến có mấy người trúng độc, nhưng ở trước mặt Đàm Tu Nguyệt, những thứ khí độc chỉ là đồ trẻ con.

"Là nơi này sao? " Hình Chu có chút không xác định hỏi. Dù sao nơi này chỉ có một cục đất đầy dây leo cỏ dại, trên tấm bia đá đơn giản khắc ba chữ "Tạ Thập Thương", trông không giống phần mộ của kiếm tiên chút nào.

"Cứ kiểm tra xem." Hàn Vọng Tịch mỉm cười, sau đó vén vạt áo ngồi xổm xuống kiểm tra tấm bia đá màu xám tro, mà những người khác của Túng Vân Xã thì ở xung quanh điều tra.

Hình Chu thì đánh giá mặt sau tấm bia đá, đột nhiên phát hiện đáy bia đá có điểm khả nghi: "Hả?"

Màu đất nơi đó sẫm hơn, dùng tay bóp thử thì vẫn còn ẩm ướt, giống như đất vừa mới đào lên. Mà giữa bia mộ và phần mộ, nhìn kỹ có một sợi chỉ nhỏ màu trong suốt, nếu không nghiêm túc nhìn kỹ nhất định sẽ không nhìn ra.

"Hình đại ca, ngươi phát hiện cái gì sao?" Hàn Vọng Tịch rất tin tưởng Hình Chu, cho nên nhìn hắn đứng ở trên gò đất liền đi theo.

Cả Đàm Tu Nguyệt và Yến Trọng Thủy đều cho rằng đây không phải là mộ thật, vì thế mỗi bên khoanh tay đứng từ xa nhìn mấy người làm việc vô ích. Bởi vậy khi Hình Chu và Hàn Vọng Tịch ngã xuống, bọn họ cho dù có phản ứng cũng đã không kịp.

Ngay từ đầu Hình Chu chỉ cảm thấy bùn đất dưới chân có vấn đề, lúc ngồi xổm xuống quan sát, đột nhiên cảm thấy dưới chân rung lên, sau đó hắn thấy gò đất giống như đồng hồ cát ở lớp trên, theo khe giữa cấp tốc đổ xuống, lõm thành hình một cái bát. Hình Chu chỉ kịp kêu một tiếng: "Cẩn thận!" liền trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Mà Hàn Vọng Tịch gần hắn nhất làm sao có thể ngồi trơ mắt ra nhìn? Y thoáng cái chạy đến trước cửa động, cũng nhảy xuống theo. Mà ngay sau khi hình bóng y biến mất, những bùn đất lại tầng tầng lớp lớp chồng chất cùng một chỗ, tái tạo thành một gò đất mới, giống như chưa từng được ai động qua.

Đàm Tu Nguyệt sắc mặt tái nhợt chạy tới, lại bị Yến Trọng Thủy ngăn cản. Nam nhân dẫn đầu đi tới gần phần mộ, không để ý tới sự kinh hoảng và sốt ruột của các đệ tử Túng Vân Xã, dùng trường côn( vũ khí sắt giống như cái gậy gỗ Thiếu Lâm hay dùng)  gõ nhẹ vào mặt đất gần đó trước, sau khi xác định chắc chắn rằng không có vấn đề gì mới đi đến phần mộ.

Lần này cơ quan không có phản hồi, Yến Trọng Thủy ra lệnh cho những người khác đào đất lên, y phát hiện đó chỉ là mặt đất bình thường, không có cách nào vào được.

Hàn Tiêu Tiêu cũng thay đổi sắc mặt: "Sao có thể... Đây là cơ quan cạm bẫy lợi hại nhất của Mặc gia, trước kia chỉ nghe nói qua, không nghĩ tới thật sự có người làm ra."

"Có biện pháp hóa giải gì không? " Hòa thượng quay đầu hỏi.

Hàn Tiêu Tiêu mím môi lắc đầu: "Cái này gọi là 'Hố chết', trừ khi người thiết lập cạm bẫy cố ý để lại cho bọn họ một đường sống ở bên trong, nếu không... những người khác không cách nào tiến vào được."

Và Hàn Vọng Tịch ở trong hố, cũng nói với Hình Châu như vậy.

"...... Còn có loại cạm bẫy này à. " Hình Chu ngẩng đầu nhìn hang động, cảm thán nói. Vừa rồi hắn từ trên cao ngã xuống, Hàn Vọng Tịch cũng ngã lên trên người hắn.

Nơi này tối đen như mực, nhờ có chiếc bật lửa thổi (Chiết Hỏa Tử) trên người Hàn Vọng Tịch. Nơi này giống như một đường hầm địa cung dưới lòng đất, phía trước có rất nhiều nhánh, mà nhánh phía sau còn có nhiều nhánh khác, căn bản không dễ dàng tìm được lối ra.

Hình Châu thở dài: "Vừa rồi ngươi không nên xuống cùng ta."

Thanh niên áo trắng nghe vậy lắc đầu: "Ta làm sao có thể để Hình đại ca một mình đứng ở nơi này?"

Cho dù Hình Chu ban đầu có chút hoài nghi, nhưng lúc này nhìn thấy Hàn Vọng Tịch như vậy, hắn không còn phòng bị, hắn luôn luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, cũng xác định thanh niên áo trắng quả thật chân thành, chỉ là hắn còn có chút nghi ngờ mà thôi.

"Vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy?" Võ lâm thiên hạ có rất nhiều anh tài, hắn cảm thấy mình  không làm được cái gì xuất sắc cả, sao có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên.

Hàn Vọng Tịch cười lắc đầu, khuôn mặt nho nhã có chút ngại ngùng, sau đó từ trong ngực móc ra một cái hộp nhỏ, nói sang chuyện khác: "Chúng ta phải tìm được lối ra."

Lực chú ý của Hình Chu quả nhiên đặt lên chiếc hộp nhỏ của hắn, tò mò hỏi: "Ngươi có biện pháp gì vậy?"

"Đây là cơ quan ong, chuyên dùng để dẫn đường." Thiếu niên áo trắng mở nắp hộp ra, ở giữa vải nhung đặt một con ong gỗ tạo hình rất thật, lớn gấp ba lần con ong mật bình thường, ước chừng tầm cỡ ngón tay, bộ phận trên người đều là do các linh kiện gỗ vô cùng tinh xảo ghép lại mà thành.

Hình Chu đã bao giờ nhìn thấy qua đồ chơi nhỏ tinh xảo như thế này? Lập tức hai mắt mở to, không biết Hàn Vọng Tịch đã làm gì, con ong nhỏ bằng gỗ vậy mà cứ như thế vỗ cánh bay lên, sau đó ở trên đỉnh đầu bọn họ lượn một vòng, tìm một phương hướng ở cửa động liền bay tới đó.

"Nhanh, đuổi theo nó!" Hàn Vọng Tịch vừa nói vừa giữ chặt Hình Chu còn đang ngẩn người, chạy theo cơ quan ong.

Hai người không biết chạy bao lâu, đi hết ngã ba này đến ngã ba nọ, xuyên qua một hành lang khác, cuối cùng  cơ quan ong cũng dừng lại. May thay hai người đều là người tập võ, vì vậy họ không cảm thấy mệt mỏi khi chạy nhiều.

Hình Chu ngước mắt đánh giá xung quanh, mới phát hiện điểm cuối nơi bọn họ đến có cái giếng trời thật lớn, ở trung tâm toàn bộ không gian là ao nước được hình thành tự nhiên, và ngay phía sau ao có một cửa động thẳng đứng, với cái vòng tròn ở trên đỉnh, từ nơi này có thể đem ánh trăng bên ngoài rọi vào trong động.

Nhưng cửa động kia thật sự quá cao, cách mặt đất khoảng năm - sáu mươi người xếp chồng lên nhau, e rằng nếu như Đàm Tu Nguyệt ở đây, với khinh công của y còn có thể thử một lần, còn Hình Chu và Hàn Vọng Tịch... Hai người bọn họ một người am hiểu cận chiến( chiến đấu trong tầm ngắn), một người am hiểu chế tạo cơ quan, dù thế nào thì cũng khó mà thoát ra được.

"Thật là... châm biếm. " Hàn Vọng Tịch khẽ thở dài một tiếng, đem cơ quan ong bay về bên cạnh mình đặt ở trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Hình Chu:" Tặng cho ngươi."

"A! Cái này sao có thể? " Hình Chu lắc đầu từ chối hết lần này đến lần khác.

Hàn Vọng Tịch lắc đầu: "Không cần khách khí, cơ quan này chỉ sử dụng được ba lần, giờ đã là lần thứ hai, cho nên Hình đại ca không cần ngượng ngùng."

Y lật cơ quan ong lại, lấy ra một miếng gỗ nhỏ trên bụng ong mật xuống, trong đó nhúc nhích một con sâu màu trắng mập mạp, Hàn Vọng Tịch nói: "Đây là sâu dẫn đường, một người bạn am hiểu cổ thuật ở Nam Cương tặng cho ta, sâu dẫn đường có thể đưa người khác đến nơi cần đến nhất. Mà ngươi cũng biết rằng sâu di chuyển quá chậm, cho nên ta liền đem nó kết hợp với cơ quan thuật của ta."

Khi thanh niên áo trắng nói đến đề tài liên quan đến cơ quan, thần thái phấn chấn, ít đi vài phần nho nhã nhưng nhiều hơn vài phần đáng yêu, hắn thu cơ quan vào trong hộp, nhét vào trong tay Hình Chu, nói: "Sau này nếu cần ta có thể làm lại, cho nên đừng khách khí với ta nữa."

Thấy Hình Chu đỏ mặt, Hàn Vọng Tịch cười rất vui vẻ. Y không nghĩ tới sẽ gặp được Hình Chu, bằng không nhất định sẽ mang rất nhiều rất nhiều bảo bối đưa cho hắn.

Mà thiếu niên áo trắng không nói cho Hình Chu biết, sự thật côn trùng dẫn đường ở trên đời chỉ còn lại duy nhất một con này, nhưng chỉ cần Hình Chu thích, thế là đủ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top