Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17_ Bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta còn tưởng là ai cơ... Ha ha, thật đúng là không tốn nhiều công sức." Hoa Nhứ che môi cười khẽ, sau đó ra lệnh cho một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh cứu người ra ngoài.

Thấy vài sợi ruy băng màu sắc khác nhau từ trên trời giáng xuống, xoắn vào tạo thành một sợi dây thừng thô, Hàn Vọng Tịch cùng Hình Chu hai người liền cầm lấy sợi dây thừng đang bay phảng phất đầy mùi thơm ngát rồi trèo ra khỏi giếng trời, mặt biến sắc xám xịt.

"Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, không biết..." Hàn Vọng Tịch đỡ Hình Chu, định tiến lên hành lễ, không ngờ Hoa Nhứ xoay người tránh đi.

Thiếu nữ xinh đẹp kia vén tóc, nói: "Nhóm người bọn ta vô tình đi ngang qua nơi này, thấy Thiếu gia chủ Túng Vân Xã lâm vào tình thế nguy hiểm, ra tay cứu giúp là việc nên làm."

Nàng nhướng mày, thấy Hàn Vọng Tịch vội vàng cúi đầu. Cười nói: "Ngươi trở về nói với lão cha vong ân bội nghĩa của ngươi một tiếng, giáo chủ bọn ta mặc dù không phải là người hiệp hòi trong chuyện báo đáp, nhưng cũng chẳng thèm nhận báo đáp gì. Nếu lão thật sự muốn thoát khỏi bọn ta, nên cân nhắc nhiều hơn sao cho thỏa đáng, dù sao bọn ta nếu có thể cho hắn ngồi vào vị trí hiện tại, thì cũng có thể đổi người khác thay thế làm."

Những lời này của nàng làm cho Hàn Vọng Tịch không hiểu, mơ hồ đoán được người khác là muốn đòi nợ.

Ngược lại Hình Chu bên cạnh hắn nghe xong sửng sốt, Túng Vân Xã địa vị siêu cao trong Võ Lâm Minh, còn có liên quan với Hoan Hỉ Giáo?

Không đợi hắn ngẫm lại, Hoa Nhứ lại nói: "Được rồi, bây giờ là vấn đề giữa ta và vị tiểu ca này."

Nàng nói chuyện như tiếng chim hót mềm mại, lời còn chưa dứt liền điều khiển tơ lụa hướng Hình Chu công kích, thanh niên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lúc này nàng công kích ở trong mắt hắn xem như không có gì đột ngột.

Trên người Hình Chu không có vũ khí, tránh né cũng không lộ vẻ chật vật gì. Dưới chân hắn như có gió thổi, động tác của hắn không bị chuyện làm tình hôm qua ảnh hưởng, động tác rất tao nhã linh động.

Hoa Nhứ tuy rằng tung tơ lụa biến hóa lạ lùng không lường trước được, nhưng so với giáo chủ thì các nàng còn kém xa, giáo chủ các nàng còn có thể đem vải mềm mại sử dụng như lưỡi dao sắc, hơn nữa võ công của bản thân nàng cũng không sánh bằng Hình Chu, vì vậy rất nhanh chóng đã bị thanh niên bức tới mức buộc phải xuất hiện trước mặt hắn.

Mặc dù rất muốn thương hoa tiếc ngọc, nhưng thời gian không chờ đợi hắn, bởi vậy Hình Chu bóp chặt cổ Hoa Nhứ, nói: "Ta không muốn làm khó cô nương, xin đem thuốc giải giao cho ta."

Hoa Nhứ miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, thở ra như lan*, giống như việc tính mạng mình không nằm trong tay người khác, nói: "Ta khuyên ngươi vẫn nên chết tâm đi, trúng Hoài Cáp Nô, ngươi cũng chỉ có thể vào hàng đêm bị nam nhân đụ mông, đời đời kiếp kiếp làm nô làm lệ mà thôi."

*thở ra như lan có nghĩa là hơi thở thơm như hoa lan, dùng để miêu tả hơi thở của người phụ nữ xinh đẹp, đồng thời dùng miêu tả cho sự lộng lẫy của ngôn từ.

Hình Chu tức giận, đang muốn tiếp tục ép hỏi, thì thấy Hoa Nhứ âm thầm ra cử chỉ ám hiệu, sáu thiếu nữ xinh đẹp vốn đứng bất động bên cạnh đồng loạt xông lên.

Tình thế biến đổi, Hàn Vọng Tịch cư nhiên không thể bất động đứng yên, y giơ tay lên, vô số châu chấu đá lao tới phía những người đó, động tác trên tay không ngừng nghỉ, trong khoảng thời gian ngắn Mai hoa phiêu( phi tiêu hình hoa mai), Thiết tật lệ( chùy gai ), Tảo hạt đinh (đinh hình hột táo) đồng loạt bay loạn ra, làm cho những thiếu nữ xinh đẹp luống cuống tay chân, trong đó có hai người tránh không kịp, bị ám khí làm cho bị thương.

Những ám khí này đều là có độc, chỉ chốc lát sau khi bị trầy da liền sưng đỏ lên, máu chảy không ngừng.

Mấy người còn lại thấy tình hình như thế, liền muốn giết Hàn Vọng Tịch trước, nhưng danh tiếng thiếu gia chủ Túng Vân Xã không phải để trưng bày, chỉ thấy Hàn Vọng Tịch nâng tay trái bị thương và xốc ống tay áo lên, cánh tay trái kia thế nhưng có một tổ cơ quan, vừa giống nỏ tiễn (hay còn gọi là cung tên nỏ) lại giống tay áo, quả thực quái dị vô cùng.

Hàn Vọng Tịch mặc dù không muốn cùng nữ nhân tranh đấu, nhưng thời khắc này vì Hình Chu, y liền không chút do dự. Những mũi tên trong tay áo được bắn ra nhanh chóng và dữ dội, mỗi mũi tên đều đâm thẳng vào trán của những người phụ nữ đó, trong nháy mắt liền lấy đi tính mạng ba người.

Còn lại một người thấy y hung ác nham hiểm như thế, không dám lỗ mãng, mang theo hai người bị thương lui về phía sau mấy bước.

Không nghĩ tới thường ngày thiếu gia hiền lành, tao nhã lại là người tàn nhẫn như vậy, Hoa Nhứ cười nói: "Hàn thiếu gia, cho dù không để ý đến bọn ta là nữ nhân, nhưng mà bọn ta dù sao đối với ngươi có ơn cứu mạng, sao ngươi có thể lấy oán báo ơn? Lòng tốt là thế này?"

Hàn Vọng Tịch đem cánh tay nhắm ngay phía nàng, biểu tình trên mặt không thay đổi, nói: "Bất kể ai uy hiếp đến Hình Chu, ta đều sẽ không bỏ qua."

Hình Chu nghe vậy trong lòng đau xót.

Hoa Nhứ giận quá hóa cười, nói với Hình Chu: "Hoài Cáp Nô là để cho người trúng độc tự giác muốn làm nô lệ, ngươi thì tốt rồi, có thể tìm cho mình một nô tài."

"Không cần nhiều lời vô nghĩa. " Hình Chu siết chặt lực đè cổ nàng, nói: "Đưa thuốc giải cho ta."

"Nha, không có khả năng." Hoa Nhứ chắc như đinh đóng cột, âm hiểm cười nói: "Giáo chủ nhà bọn ta còn trông cậy vào người làm thuốc giải hình người."

Dứt lời không đợi Hình Chu phản ứng, nàng nâng trên tay tung bột phấn, mặc dù Hình Chu vội nín thở, nhưng ở khoảng cách gần như vậy vẫn là tránh né không kịp, hít một ít bột phấn.

Nhưng đó là loại thuốc nhỏ như ngón tay út, khiến Hình Chu đầu óc choáng váng, suýt nữa ngã xuống.

"Ngươi...!" Hình Chu muốn nói chuyện, lại phát hiện bên tai ù ù đi, căn bản nghĩ không ra cần nói gì, hai tay dần dần buông xuống.

"Đây là bột phấn, loại thuốc chuyên môn đối phó với  nô bộc không chịu nghe lời như ngươi đấy. " Hoa Nhứ nhún vai, loan đao( loại đao có lưỡi kiếm cong như lưỡi liềm, gần giống đao cướp biển mang theo) không biết từ lúc nào ấn vào bên eo Hình Chu, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

"Buông hắn ra! " Hàn Vọng Tịch nghiến răng nghiến lợi, tay áo giống nỏ tiễn chuẩn bị bắn vào trán Hoa Nhứ bất cứ lúc nào.

Nữ nhân thoải mái cười khúc khích không ngừng: "Ngươi có thể thử xem, mũi tên tay áo ngươi nhanh hơn, hay là đao của ta nhanh hơn." Nói xong đem loan đao đẩy lên phía trước, quả nhiên thấy Hàn Vọng Tịch thay đổi sắc mặt.

Lúc này, phía sau nàng sừng sững có ba nam nhân vạm vỡ, không biết đến từ lúc nào, vừa nhìn là biết võ công không tầm thường, ít nhất ở trên cơ Hình Chu, Hàn Vọng Tịch. Hoa Nhứ nói với một người trong số đó: "Mang người này đi."  Vừa dứt lời dùng chân đá đá thanh niên ngã xuống mặt đất.

Người nọ rất giống một tòa tháp sắt biết di chuyển, đoán chừng cao hơn hai mét, nghe thấy điều này, hắn ta móc mũi chân liền đem Hình Chu xụi lơ khiêng lên vai, dẫn đầu rời khỏi đây tiến vào khu rừng rậm phía sau.

Còn Hàn Vọng Tịch thì bị hai người còn lại trấn áp, nhưng lại không làm khó dễ y, Hoa Nhứ nhẹ nhàng cười: "Ngươi yên tâm, ta không giết ngươi, ta còn phải dựa vào ngươi để truyền lời cho lão già thúi nhà ngươi. Còn về phần Hình Chu ngươi cũng không cần lo lắng, nhìn dáng vẻ chịu đựng của hắn như thế, chắc chắn không chết được."

Nói xong không để ý gương mặt tái nhợt của thanh niên áo trắng, hí ha hí hởn rời đi. Hai gã nam nhân cao thủ điểm huyệt Hàn Vọng Tịch rồi ném qua một bên, xong đi tới bên cạnh ba thiếu nữ vừa rồi, giết chết hai người bị thương, còn lại mang theo người chưa bị thương rời đi.

Hình Chu bị người nọ khiêng trên vai, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, đầu óc choáng váng. Không biết qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại, người nọ tiện tay ném người hắn xuống, khiến hắn lần nữa té ngã trên mặt đất.

"Nhẹ một chút, giáo chủ còn chưa dùng tới mà đã đem hắn dập chết, thì phải làm sao?" Hoa Nhứ tuy nói như vậy, nhưng vẫn đá một cước vào người Hình Chu, nhìn hắn còn có thể kêu rên, xong mới từ chỗ người hầu lấy túi nước tưới lên đầu hắn.

Hình Chu dựa vào bản năng chật vật né tránh, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện hắn còn ở đâu đó trong khu rừng, xa xa là những dãy núi chồng chất lên nhau, gần đó cây cối mọc um tùm tươi tốt, còn hắn thì nằm ngửa ở trước xe ngựa.

Hoa Nhứ nói: "Ta để cho ngươi bây giờ tỉnh táo, không phải muốn làm khó dễ ngươi. Chẳng qua một lát nữa ngươi phải chịu chút đau khổ, tốt nhất phải giữ cho mình tỉnh táo, bằng không ngươi sớm ngất đi thì cái mạng nhỏ của ngươi càng sớm kết thúc." Nói xong hướng nam nhân vạm vỡ ra hiệu,  đem Hình Chu còn chưa hiểu rõ tình huống. mở cửa xe ném hắn vảo trong.

Cửa xe ngựa phía sau "rầm rầm" một tiếng rồi khóa lại, đồng thời Hình Chu cũng tỉnh táo lại hoàn toàn. Hắn ôm cái đầu đau như muốn nứt ra, đánh giá bốn phía xung quanh, phát hiện bên trong xe ngựa so với bề ngoài ngược lại còn tráng lệ hơn rất nhiều, thân xe dùng lụa mỏng màu đỏ bao bọc trang trí, cửa sổ xe hai bên đều dùng vải đen che lại, dưới chỗ ngồi là kiệu khảm loài hoa Cối Xay – Kim Hoa Thảo. Còn dưới chân trái kiệu là thảm lông thú màu trắng, lư hương màu đồng được chế tác tinh xảo đặt trên bàn đang tỏa ra khói xanh, phía trên xe ngựa treo một ngọn đèn ngọc trắng chạm trổ hoa văn chim tước, toàn bộ đồ trong xe đều xa hoa vô cùng.

Nhưng không phải những thứ này khiến cho Hình Chu tim đập bồi hồi, mà là do cái người đang nằm nghiêng như người trong tranh bước ra kia.

Người nọ chống cằm đánh giá Hình Chu, y mặc một thân áo dài lụa màu đen được thêu hoa văn, bên trong là áo lót màu đỏ tươi, cổ áo hơi mở ra, lộ ra cơ bắp lạnh như băng ở bên trong, dưới sự nổi bật của hai màu đen đỏ, càng cho ra vẻ mềm mại tái nhợt như tuyết trắng.

Mặc cho dù Hình Chu sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng hắn phải công nhận rằng người trước mặt thật sự rất đẹp, nếu không phải bởi vì yết hầu của y làm cho Hình Chu biết người này là nam nhân, thì với khuôn mặt này coi như ở trên người nữ nhân cũng không quá đáng, thậm chí đến cả nữ nhân còn rất khó có được vẻ đẹp động lòng người như vậy.

Chính giữa trán nam nhân có một hình hoa sen màu đỏ to bằng ngón tay, trên làn da như tuyết mùa đông thêm lộng lẫy diễm lệ xinh đẹp. Trong số những người Hình Chu quen biết, chỉ có Đàm Tu Nguyệt cùng dung mạo này mới đủ tư cách so sánh lẫn nhau, nhưng vẻ đẹp của Tu Nguyệt thanh tao lộ vẻ mờ ảo vượt qua ngoài thế tục, bất quá hắn cùng Tu Nguyệt ở chung một thời gian dài, sớm đã quen thuộc nhìn ngắm gương mặt đó.

Còn vẻ đẹp của nam nhân thì không giống thế, tướng mạo của y thiên về nữ tính, phối hợp với hình ảnh hoa sen đỏ trên trán, thoạt nhìn mang vẻ tà ác. Làm cho Hình Chu cơ thể chấn động, chẳng biết vì sao có chút ghen tị với mỹ nam nhân này, cơ thể không tự giác lui về phía sau một bước.

Nhìn hắn như vậy, nam nhân cười mở miệng: "Nô lệ ngoan của ta, ngươi sợ cái gì chứ?"
Giọng nói của y trơn nhẵn lành lạnh, còn mang theo chút mị hoặc, khiến Hình Chu run rẩy, bởi vì giọng nói kia hắn thật sự quá quen tai.

Chính tên thủ phạm này khiến hắn rơi vào tình cảnh như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top