Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo có cảnh máu me, xin cân nhắc trước khi đọc.

Lúc Đàm Tu Nguyệt đưa tấm bản đồ cho Hình Chu, là lúc y không có ý định bảo hắn đi mạo hiểm như vậy.

"Đây là vị trí mẫu thân ta mang ta ra trước đây." Đàm Tu Nguyệt chỉ vào một chỗ trong tấm bản đồ nói: "Chỗ này chính là nơi bọn họ giam tế phẩm."

Lúc đó Hình Chu đã âm thầm ghi nhớ tới.

Cùng lúc đó bọn họ vừa mới quyết định xuất phát đi tới Tây Vực. Đàm Tu Nguyệt tự nói với hắn, rằng chính mẫu thân y cũng đã từng là một trong những tế phẩm của Nam Cương, vào năm đó chính Đàm Tu Hoài vô tình xông vào địa lao, gặp được mẫu thân y là Lan Chu, sau đấy hai người cùng nhau trốn thoát.

Đáng tiếc thay, cho dù Đàm Tu Hoài được mệnh danh là thần y, nhưng lại không thông thạo cổ thuật, bởi vậy không có cách nào chữa trị được cho nữ nhân mình yêu nhất. Sau này trong quá trình sinh nở, Phong Hồi Cốt của Lan Chu tái phát, nàng dốc hết sức lực sinh hạ đứa con rồi mất mạng. Trước khi chết nàng cười nói rất hạnh phúc với Đàm Tu Hoài, không có uổng công một đời người này, nhưng nàng không có cách nào kéo phu quân mình ra khỏi vũng bùn thống khổ, rồi nàng từ giã cõi đời. Dẫn đến Đàm Tu Hoài từ này về sau thoát khỏi giang hồ không bàn thế sự.

Phụ thân Hình Chu cùng với phụ thân Đàm Tu Hoài là bạn tốt của nhau, khi thấy bạn mình chán nản thường thờ ơ với đứa con trai Đàm Tu Nguyệt, cho nên đưa đứa trẻ Hình Chu đến Lãm Nguyệt sơn trang, để làm bạn với đứa trẻ kia.

Vào thời điểm đó, Đàm Tu Nguyệt tái phát độc Phong Hồn Cốt. Ngoại trừ việc nhớ đến Lan Chu khi nhìn thấy con trai mình như vậy, bởi vậy hắn ta không muốn gặp đứa trẻ nhiều, phần lớn Đàm Tu Hoài dành thời gian cho việc điều chế thuốc giải, kể cả khi đó Hình Chu mười hai tuổi đến sơn trang, cũng chưa một lần gặp mặt vị bá phụ này.

Sau này, khi miễn cưỡng trấn áp được cổ độc, Đàm Tu Hoài liền đi du ngoạn khắp nơi, mà tấm bản đồ chính là trước khi đi đã giao cho Đàm Tu Nguyệt bảo quản.

Về lai lịch của Phong Hồn Cốt, Đàm Tu Hoài từng nói sơ lược qua cho Đàm Tu Nguyệt biết, thế nhưng lại không nói vị trí cụ thể của Thánh Thiềm Môn, xem ra việc đối đầu với tà giáo có điều kiêng kỵ, hắn ta không hy vọng con trai đi mạo hiểm.

Giờ đây Hình Chu nhìn cửa động trước mặt, biết nơi nay chắc chắn có lối đi bí mật dẫn vào trong ngục tối. Chỉ là đã qua hai mươi mấy năm trước, không biết còn có hữu dụng hay không?

Hình Chu trên thực tế cũng không biết vì sao bản thân hắn nhất định phải tới nơi này, có lẽ là vì thanh mai trúc mã từng nhắc tới nơi này đã từng nhốt nửa đời người của mẫu thân y, khiến cho hắn có loại cảm giác không cam lòng cùng với khổ sở đè nén lại. Hắn muốn chắc chắn rằng đường đi bí mật còn có hữu dụng hay không? Hắn muốn xác nhận những cái được gọi là 'tế phẩm' có thật sự ở chỗ này hay không...

Nếu câu trả lời được khẳng định là có, hắn có nói cái gì cũng nhất định phải tới cứu những người ở trong đó ra.

Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết chính là hắn phải lấy được thuốc giải cho Tu Nguyệt trước. Hình Chu tuy có tinh thần chính nghĩa, nhưng cũng không phải là loại thánh nhân luôn chú ý đến sự bình đẳng cho chúng sinh, ở trước mặt những kẻ đáng thương, hắn sẽ không thèm để ý đến mạng sống của mình, hắn chỉ là khẳng định cho việc hắn rất coi trọng thanh mai trúc mã của mình hơn, cho dù bản thân có chết đi, cũng phải xác định Tu Nguyệt bình an trước.

Nhưng mà, những suy nghĩ của Hình Chu đối với Đàm Tu Nguyệt được hoàn toàn xuất phát từ tình huynh đệ đã gắn bó nhiều năm, và hắn đã sớm để sau đầu chuyện quan hệ thể xác giữa hai người bọn họ trước đây.

Nếu một ngày nào đó Đàm Tu Nguyệt biết được, đoán chừng sẽ tức giận nhiều hơn là cảm động.

"Mấy người các ngươi, đi qua bên kia đi!!" Xa xa có ngọn đuốc tới gần, có mấy người đang hướng về phía Hình Chu để tìm kiếm 'tế phẩm'.

Thanh niên nương theo ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy bên mấy người đó mang theo một số lượng lớn mãng xà, đứng thẳng lên cũng cao bằng những nam nhân đó.

Hình Chu phát ra một tiếng 'tsk' rất nhỏ, cảm thấy ảo giác có âm thanh 'rít' của con răng đang phun vào tai hắn. Vì lý do an toàn cho bản thân, Hình Chu vẫn duy trì đi từng bước nhỏ vào sâu trong cánh rừng.

"Hả?" Hắn vốn đã có thị lực ban đêm rất tốt, từng ở Phá Quân Đường học tập các loại điều tra kỹ xảo, cứ việc cho rằng dấu vết bàn chân trên cỏ dải có chỉ hơi lệch, nhưng không thể không nói hắn đã biết từng có người từ chạy qua chỗ này.

Có lẽ là từ 'tế phẩm' đang chạy trốn đó?

Trong lòng Hình Chu cả kinh, lần mò theo dấu vết chạy tới. Đám người phía sau hắn rõ ràng không có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh chóng cách Hình Chu càng ngày càng xa.

Càng đi vào trong, dấu vết càng rõ ràng, dường như người đó đã không còn sức lực để che giấu tung tích cho bản thân.

Quả nhiên khi Hình Chu phát hiện có bóng người đang co ro dựa vào tường, người đó đang toàn thân run rẩy, thậm chí hắn ta còn không biết xung quanh mình có người.

"Này, ngươi không sao chứ?" Hình Chu cẩn thận đi tới, người đó phủ đầy bụi đất, chỉ mặc một bộ quần sao màu đen cũ nát, lộ ra tứ chi gầy như que củi, vừa khô vừa héo.

"Ta..." Nam nhân dường như muốn nói gì đó, nhưng bởi vì thanh âm quá nhỏ, khiến Hình Chu nghe không rõ.

Tuy biết liều lĩnh tiếp cận một người xa lạ là không thích hợp, nhưng Hình Chu cũng không thể bỏ qua, vì vậy hắn đi tới, nhẹ giọng nói: "Ngươi..."

Ai ngờ người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, dùng hai tay nắm lấy cánh tay Hình Chu, đè hắn xuống đất, khẩn trương nói: "Ngươi đi cùng với tông chủ, ta biết, ta biết sai rồi, cho ta thuốc giải... mau cho ta thuốc giải!"

Giọng hắn ta khàn khàn khó nghe, trong rừng cây yên tĩnh vẫn vang dội như cũ, Hình Chu không để ý đến đau đớn trên cơ người, lắc đầu nói: "Ngươi nhỏ giọng một chút... a.."

Người nọ nhìn gầy như trơ xương, sự tuyệt vọng của cái chết đã khiến cho hắn ta bộc phát ra một sức mạnh kỳ lạ, hai tay nắm lấy Hình Chu trông giống như móng vuốt của nửa con đại bàng, khiến cho thanh niên không thể cử động được.

"Ngươi..." Hình Chu có chút tức giận, hắn còn chưa khỏi hẳn cho nên hắn sớm không phải đối thủ của nam nhân này. Hình Chu vừa dùng sức lực đá vang người nọ ra, lại cảm giác được trên mặt giống như giọt nước nhỏ lên làm một mảng ẩm ướt.

Hình Chu nhìn về phía nam nhân trên người mình, đã thấy đôi mắt nam nhân đỏ bừng, so với Đàm Tu Nguyệt tái phát độc còn khủng bố hơn. Lúc này từ hốc mắt hắn ta đang nhỏ từng giọt máu xuống, toàn bộ khuôn mặt đều che kín vết máu.

"Giúp ta... giúp ta với..." Nam nhân chỉ biết lặp lại câu nói này, hiển nhiên cực kỳ đau khổ, không lâu sau, ngay cả mũi và lỗ tai cũng đều chảy máu.

Hình Chu toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích nổi, hắn không có bị nam nhân trước mặt làm cho dọa sợ, nhưng mà không khỏi nghĩ tới, nếu như Đàm Tu Nguyệt không có lấy được thuốc giải sẽ như thế nào? Nó có giống như không? Có chảy máu giống như vậy không?

Nam nhân lớn tiếng kêu cứu, trong miệng thỉnh thoảng phun ra một lượng lớn máu tươi, mặc cho Hình Chu cố gắng tránh né, để khuôn mặt hắn được thoát nạn, nhưng máu đỏ tanh hôi giống như vẩy mực trút xuống cổ, thân trên của hắn.

"Buông ra... ách..." Hình Chu chịu không nổi muốn giãy dụa, thậm chí còn dùng thủ đoạn như đá vào phần thân dưới cơ thể của nam nhân, nhưng nó vẫn  tốn công vô ích. Nam nhân dường như sợ hãi cây rơm cứu mạng trước mặt bỏ chạy nên đã ra tay càng mạnh, móng tay trên người đã lâu không cắt cắm vào da thịt của thanh niên.

Nam nhân dần dần không nói nên lời, từng ngụm máu từ trong miệng phun ra, nam nhân giống như loại cỗ máy cũ kỹ, hắn ta từng li từng tí cúi đầu, áp sát vào má Hình Chu, thanh âm mỏng như muỗi kêu: "Cứu!...."

Hiện tại Hình Chu đã máu me đầy đầu, người nọ chỉ cách mặt đối mặt với hắn có một ngón tay, cảm giác này khiến hắn thật sự khó chịu còn đáng sợ.

Nhưng hết lần này đến lần khác làm Hình Chu không đủ sức để thoát ra, hắn vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, lại nửa đêm cùng Điểm Thương Khung xảy ra quan hệ thân xác, giờ đây gió lạnh thổi qua khiến cho hắn phát sốt lại, cả người lúc lạnh lúc nóng rất thất thường.

Có lẽ chỉ có thể chờ người nọ hoàn toàn chết đi thì bản thân hắn mới có thể được giải thoát.

Trong chuyện này Hình Chu nghĩ rằng, đây quả là một trải nghiệm hết sức cực kỳ buồn nôn, hắn không ngờ rằng những điều cường điệu hơn vẫn chưa tiếp diễn.

Chỉ thấy nam nhân nọ đột nhiên cúi đầu xuống, khuôn mặt đầy vết máu tiếp xúc thân mật với Hình Chu, sau đó liền lăn qua một bên.

Nhưng sức kiềm chế của bản thân còn chưa biến mất, Hình Chu mở to mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cái cổ bị gãy của nam nhân đang phun ra máu tươi, quay đầu lại, cổ của nam nhân đã lăn sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi trước khi chết. Hình Chu nuốt một ngụm nước bọt, muộn màng chuyển ánh mắt sang phía bên kia.

Hắn đã nhìn thấy nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã có một loạt đệ tử Thánh Thiềm Môn cầm đuốc trong tay, chính bản thân hắn vừa rồi còn không có phát hiện ra.

Mà Điểm Thương Khung đứng ở phía trước đám người đó, trên tay còn mang theo sợi tơ đẫm đầy máu, cười mười phần toàn dị: "Nương tủ, chẳng lẽ vi phu vừa rồi không có thỏa mãn em, còn để cho em đói khát như vậy đi ra ngoài ăn vụng?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top