Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Tình địch giả tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Hàm Thư đến tinh cầu thủ đô, Thời Thủy bế Bánh Trôi ra đón anh.

Bây giờ Bánh Trôi mới bảy tháng đương nhiên không có ký ức gì, hoàn toàn dựa vào bản năng để nhận ra người quen. Hai tháng đầu khi bé vừa chào đời thì Thời Thủy và Tống Hàm Thư đang sống chung với nhau, bé còn từng được Tống Hàm Thư chăm lo rất nhiều. Nhưng bây giờ nhóc con không còn nhớ chút nào, nhìn anh trai đang đến gần mình, hoàn toàn là bộ dáng nhìn thấy người xa lạ.

Mở to hai mắt, miệng há chữ "O".

Tính Tống Hàm Thư vốn lạnh lùng, bị biểu cảm con bé chọc cho nở nụ cười.

Thời Thời cũng không nhịn được véo cái mũi nhỏ của Bánh Trôi:"Cái con bé não có tí xíu này, không nhận ra ai đây sao con? Đây là anh Hàm Thư đó."

Bánh Trôi chớp chớp mắt, "i a" một tiếng, cũng chẳng hay có phải bị tướng mạo Tống Hàm Thư làm cho ngớ ra hay không.

Tống Hàm Thư là một mỹ nhân tuyệt đỉnh.

Anh là beta, một tên beta không có pheromone. Theo lẽ thường mà nói, sự đẹp đẽ dễ xuất hiện trên người omega hơn, nhưng nhan sắc của Tống Hàm Thư càng ưu việt hơn so với đám nghệ sĩ omega. Anh cao hơn Thời Thủy nửa cái đầu, tướng tá cũng tuấn tú, gương mặt kia là do thời cao ban cho, môi mỏng mũi cao. Nét đẹp này vô cùng trung tính, lại thêm tính tình đạm bạc ít cười, sẽ chẳng có ai cho rằng đây là một beta yếu đuối dễ bị bắt nạt.

Ngược lại có mấy phần cứng cỏi trong đó.

Thời Thủy đưa Bánh Trôi sang, Tống Hàm Thư vươn tay đón lấy, anh nhận ra nhóc con này quả nhiên nặng hơn kha khá. Bánh Trôi quả là ngốc nghếch, chẳng thèm ngoái đầu nhìn ba mình mà ngược lại tiếp tục ngẩng đầu dõi mắt theo Tống Hàm Thư. Đồng thời bắt đấu nhúc nhích cái mũi nhỏ, ý đồ ngửi ra một chút mùi nào đó.

Thời Thủy lấy hành lý giúp anh.

"Bây giờ mình với Bánh Trôi đang sống chung bên chỗ ngài Quý. Ngày nào ngài Quý cũng cần bổ sung pheromone vào thời gian cố định, nên mình không có cách nào sang ở chung với cậu hết. Nhưng mình đã giúp cậu sắp xếp xong xuôi chỗ ở rồi, cậu đừng đến ký túc xá của phòng thí nghiệm nhé. Phải sống hòa hợp với những người không quen biết, phiền phức lắm..."

Thời Thủy mang theo nụ cười dịu dàng, nói luyên thuyên không ngừng:"Mình thuê cho cậu một căn hộ một gian ở gần đây, hơn một trăm mét vuông, an ninh cũng khá lắm. Tới lúc đó mình sẽ đến tìm cậu đi chơi cùng..."

"Lương cao lắm à?"

"Ừ, hai phần lương mà, thoáng chốc đã đủng đỉnh túi." Thời Thủy bắt đầu nói về mấy món đồ linh tinh mà cậu đã mua trong khoảng thời gian này. "Về sau mình sẽ lại tiết kiệm, tiết kiệm đủ rồi thì mua một căn hộ, đứng tên hai tụi mình."

Hai người họ là bạn bè rất thân với nhau, Tống Hàm Thư còn nghiêm túc gật đầu."Được, phương hướng mình đi theo có lẽ đến sau năm ba lăm tuổi mới có thể dư dả tài chính. Trước tiên do cậu nuôi mình, sau này mình nuôi lại cậu."

"Được thôi nà~ Mình đợi cậu trở thành nhà khoa học thành đạt."

Thời Thủy cười híp cả mắt.

Trên người đã dán miếng dán pheromone, ở nơi công cộng cũng không ngửi thấy bất kỳ pheromone gì. Thời Thủy và Tống Hàm Thư đi cùng nhau, còn có một bé Bánh Trôi mềm mại, cực kỳ giống một nhà ba người. Họ cùng nhau đến lối ra, tài xế của Quý Bác Nhiên đang đợi ở cổng. Trong lòng Quý Bác Nhiên luôn thấp thỏm không yên, giả bộ dùng danh nghĩa cho tiện để bảo tài xế đến đón người bạn này. Trên thực tế là sắp xếp gã tài xế để giúp hắn quan sát tình hình của "người bạn" này.

Đương nhiên Thời Thủy không nghĩ nhiều.

Cậu và Tống Hàm Thư lên xe, nói chuyện tâm tình cả đoạn đường. Sau khi đến đúng địa điểm rồi thì cám ơn bác tài xế, xách một kiện hành lý đi lên lầu mất. Tài xế thực chất là một trong những nhân viên bảo vệ của Quý Bác Nhiên, gã nhanh chóng báo những gì mình quan sát được cho Quý Bác Nhiên, ngay cả đoạn ghi hình trong xe cũng gửi qua luôn. Bình thường Quý Bác Nhiên không có ý định theo dõi chuyện riêng của người khác, nhưng khi nhận được thông báo hai người họ trên đường đã trò chuyện rất vui vẻ, hắn không nhịn được mà nhấp vào.

Sau đó, tâm trạng gã alpha liền rơi xuống đáy vực.

Thời Thủy giúp Tống Hàm Thư thu dọn đồ đạc, sau khi bận rộn xong đã cùng nhau đến một nhà hàng để đánh chén, coi như chúc mừng họ lại lần nữa được sum vầy. Bánh Trôi còn nhỏ, dễ ngủ gật gù, duy trì tinh thần và thể lực tù tì năm sáu giờ đồng hồ đã khá giỏi rồi. Nên mặc dù Thời Thủy rất muốn tiếp tục tâm sự với bạn thân, cũng không thể không đưa con về lại dinh cơ nhà họ Quý.

Không quá muộn, mới chín giờ mà thôi.

Nhưng ấy thế mà cậu đã gặp được ngài Quý đang tản bộ trong vườn hoa.

Hiếm khi Quý Bác Nhiên ở trước mặt cậu mà không bận đồ vest, thay vào đó là một bộ đồ ngủ bằng lụa, rất rõ ràng là đã tắm rửa xong xuôi. Thời Thủy hơi ngạc nhiên, cảm thấy giống như đã nhìn thấy được một mặt khác của ngài Quý. Bánh Trôi trong ngực anh đã vào giấc như con sâu bướm, đầu đặt trên vai ba mình lắc lư không ngừng. Thời Thủy vuốt lưng con bé, cũng không dám nói lớn quá.

"Ngài Quý ơi?"

"Đi chơi với bạn sao rồi?" Đồ ngủ của Quý Bác Nhiên là màu đen, bên trên không có hoa văn gì khác, nhưng gã alpha cao lớn mặc vào vẫn lộ ra mấy phần khí thế.

"Dạ, cũng không phải đi chơi gì. Em chỉ đưa cậu ấy đến nơi ở, sau đó đi dùng bữa này nọ." Thời Thủy mỉm cười, "Đổi nơi ở mới có nhiều thứ phải thu xếp lắm. Căn hộ bên đó còn thiếu rất nhiều đồ vật, siêu thị nhỏ gần đó thì không có bán."

Quý Bác Nhiên gật đầu, tầm mắt vẫn đặt trên người Thời Thủy.

Rõ ràng hắn rất muốn có được cậu omega này, nhưng lại không tìm được cách để tiến gần thêm một bước.

Bánh Trôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay ba mình.

"Con bé buồn ngủ à?"

"Nó ạ? Đã gật gù suốt cả đoạn đường rồi đấy ạ..."

"Ừ, vậy em đi nghỉ ngơi đi, mang Bánh Trôi theo." Đứa bé buồn ngủ quá rồi, Quý Bác Nhiên cũng không giữ Thời Thủy lại nói thêm điều gì. Nhất là khi Thời Thủy còn đang bế Bánh Trôi, mà không phải tư thế đặt đứa trẻ vào trong nôi. Nếu có thể, nhất định hắn sẽ sẵn sàng bế Bánh Trôi giúp cậu, nhưng hắn chưa từng có cơ hội này.

"Dạ được, vậy em đưa con bé về đây. Ngài Quý cũng nghỉ ngơi sớm nhé." Thời Thủy cười, bồng con gái trở về căn hộ.

Bé con đã ngủ cũng không cần phải dậy tắm rửa. Thời Thủy chỉ dùng khăn lông lau mặt bé một chút, rồi đặt Bánh Trôi vào trong nôi ngủ cho khuây khỏa. Bản thân cậu cũng đi tắm, mang quả đầu ướt đẫm bước ra từ phòng tắm. Lúc đang lau khô tóc, cậu đi đến chỗ ban công, kết quả lại phát hiện có một bóng người vẫn đứng đó trong vườn hoa.

Là ngài Quý.

Cậu sững sốt, bỗng nhiên nhớ ra bác sĩ của ngài Quý từng nói với cậu rằng, tốt nhất là phải cố định thời gian cung cấp pheromone.

Sự điều chỉnh đột ngột của hôm nay, phải chăng đã khiến cơ thể ngài Quý khó chịu?

Thời Thủy nghĩ đến đây liền cau mày lại, sau đó vội vàng lau tóc mấy cái, đẩy cửa bước về phía vườn hoa.

Kỳ thật Quý Bác Nhiên chỉ đang suy tư phải làm thế nào mới có thể phát triển tiến thêm một bước với Thời Thủy mà thôi. Cơ thể của hắn đã hấp thu pheromone ổn định nên càng trở nên bình thường, ngẫu nhiên một hai hôm hoàn toàn không dung nạp pheromone của Thời Thủy thì cũng không thành vấn đề. Nhưng sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chạy nhỏ kèm theo tiếng thở dốc, đó rõ ràng là Thời Thủy người đáng lẽ nên được nghỉ ngơi——

Quý Bác Nhiên xoay người lại.

"Sao em..."

"Ngài Quý, có phải pheromone không đủ không?" Thời Thủy lộ ra vẻ mặt xin lỗi. "Em xin lỗi, em quên mất ngài Quý cần phải ổn định pheromone."

Quý Bác Nhiên nhìn cậu.

Trong vườn hoa có đèn, nên hắn có thể thấy rất rõ biểu cảm chán nản lại tự trách trên gương mặt của cậu omega. Tâm trạng luôn không tốt của hắn bỗng nhiên vui vẻ lên mấy phần. Sau đó hắn cũng không phủ nhận, ngược lại làm Thời Thủy càng hiểu lầm hơn, chủ động yêu cầu cung cấp pheromone ngay luôn. Quý Bác Nhiên ngoài miệng từ chối một lát, nhưng Thời Thủy vô cùng kiên trì, hắn chỉ có thể đưa cậu đến phòng ngủ của mình.

Đây vẫn là lần đầu Thời Thủy vào phòng ngủ của Quý Bác Nhiên.

Trước đây họ đều gặp nhau ở phòng ăn.

Khác với tưởng tượng của cậu, phòng ngủ của Quý Bác Nhiên không quá xa hoa mà ngược lại mang phong cách giản dị, có tính đặc trưng của một alpha trưởng thành. Câu ngửi được một ít mùi, không phải pheromone mà chính là mùi tự nhiên khi người nào đó ở lại một nơi quá lâu sẽ bị ám lại.

Nhè nhẹ, cảm giác có một ít mùi bồ kết.

Quý Bác Nhiên ngồi lên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra mảnh vải lụa kia.

Thời Thủy mang theo sự áy náy đương nhiên chẳng nghĩ nhiều, ngồi luôn lên đùi gã alpha, cởi quần áo phần ngực ra. Bắt đầu cho Quý Bác Nhiên dòng sữa chứa đầy pheromone.

Đây vốn dĩ là món tráng miệng của Thời Thủy trước khi ngủ, nhưng bây giờ Bánh Trôi đã ngủ mất rồi.

Hai bên núm vú đều căng phồng vì đầy sữa, nhưng Quý Bác Nhiên bú lại hơi chậm chạp, chỉ dùng tốc độ bình ổn mà tiếp tục bú. Bây giờ hắn đã biết phải làm thế nào để bú sạch sữa ra, không cần Thời Thủy giúp đỡ nữa. Nhưng hắn đang nghĩ phải làm thế nào để gia tăng khoảng thời gian chung đụng thân mật này.

Hình như hắn đã nghĩ ra một cách.

Quý Bác Nhiên nuốt xuống ngụm cuối cùng, lịch thiệp bịt mắt không nhìn Thời Thủy đang chỉnh quần áo lại, trầm giọng mở lời:"Tôi cảm thấy pheromone trong cơ thể vẫn chưa ổn định lắm, có thể lấy thêm một ít không?"

Thời Thủy ngơ ra, lập tức gật đầu. Cậu thật sự cho rằng ngài quý không thoải mái là do mình không tuân thủ đúng thời gian mà tạo nên:"À, dạ được..."

Cậu lại ngồi trở lại, gã alpha dí mũi vào tuyến thể của cậu omega, hít thật sâu mùi hoa lan quyện chanh kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top