Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Tâm sự đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời người dịch: Lap tôi bị vỡ màn hình rồi, không đăng chương đều đặn được nữa, đợi tôi mua máy mới nhé. Nay tan ca mà mưa tầm tã nên tôi lén ở lại công ty ngồi dịch đây, dịch xong còn phải xoá lịch sử trình duyệt nữa. Sếp mà biết tôi dùng máy công ty dịch truyện bê đê chắc bẻ cổ tôi quá (っ˘̩╭╮˘̩)っ

Sau khi hấp thụ xong pheromone xong, Quý Bác Nhiên còn rót cho Thời Thủy một tách trà.

Thời Thủy vì thế mà ở lại.

Cậu mang theo chút áy náy, đương nhiên là muốn hỏi han chút về cảm nhận lúc bấy giờ của ngài Quý, có phải hắn vẫn cảm thấy cả người không thoải mái hay không. Quý Bác Nhiên cũng thuận theo cậu mà đáp lời, kể ra mỗi một điều từng trải trong quá khứ, trải nghiệm khi không có pheromone.

"Cũng chẳng có sao, chỉ vì thiếu hụt pheromone nên sẽ mất đi một ít thể lực và năng lực thuộc về alpha." Hắn nhìn cậu omega trước mặt, ánh mắt rơi vào trên gương mặt ấy. "Em là omega chắc cũng biết mà. Những người thuộc hai giới tính của chúng ta thật sự không thể rời xa pheromone được."

"Vâng ạ, lúc sức khỏe em không tốt pheromone sẽ ít đi, cả người cũng mệt lả theo."

"Bởi vậy tôi rất ghen tị với beta. Họ là một nhóm người không chịu ảnh hưởng bởi pheromone, có thể thỏa thuê làm những chuyện bản thân muốn làm."

Đây là phát ngôn hơi khiến người ta ngạc nhiên, dù sao trong xã hội này beta hầu như thuộc về nhóm người bình thường nhất. Không có pheromone, bẩm sinh họ đã bị loại trừ ra khỏi bên ngoài vòng vây sôi nổi. So với alpha, các beta không đủ sự mạnh mẽ và thông minh; còn so với omega, họ lại không có vẻ ngoài mềm mại xinh đẹp và hơn hết là năng lực sinh sản.

Thời Thủy nhịn không được mà cười:"Phải ha, nói vậy thật sự không hề sai. Thật ra em cũng ghen tị với beta lắm."

Nếu là beta, có lẽ tối hôm ấy cậu sẽ không bị gã alpha xa lạ xâm phạm.

Đương nhiên chuyện như thế này cậu sẽ không nói trước mặt ngài Quý.

"Bạn của em là beta đó..."

Cậu không nhịn được mà nhắc tới Tống Hàm Thư.

Bình thường Quý Bác Nhiên không hay ngắt lời người khác, nhưng bây giờ lại không kìm được nữa:"Là người hôm nay em đi đón?"

"Đúng ạ, cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi chu kỳ biến động pheromone, vậy nên làm việc rất điềm tĩnh. Cậu ấy cũng thông minh lắm ạ, làm toàn mấy cái nghiên cứu mà em chẳng hiểu mô tê gì hết." Thời Thủy vì Tống Hàm Thư mà cảm thấy vô cùng tự hào, "Làm beta thật sự cũng được lắm ạ."

Quý Bác Nhiên gật đầu, mặc dù hắn mong người kia là một omega, nhưng đáp án beta này đã tốt hơn nhiều so với alpha, "Ừ."

Hai người tiếp tục trò chuyện.

Quý Bác Nhiên kiên nhẫn lắng nghe Thời Thủy kể rất nhiều về người bạn kia.

Một bên hắn nghe, mặc dù có hơi ghen ghét sự thân thiết giữa Thời Thủy và người kia. Nhưng hắn cũng dần dần thấy an tâm hơn nhiều, vì hắn có thể cảm nhận được Thời Thủy và người bạn kia thật sự chỉ là bạn bè. Vẻ ngoài của hắn rất có tính đánh lừa thị giác, Thời Thủy thật sự coi hắn là một alpha lịch thiệp toàn phần, còn cười mỉm chi tán gẫu mấy chuyện linh tinh trong cuộc sống với ngài Quý. Bánh Trôi cũng được nhắc tới, ranh con đó đừng có thấy chỉ nhỏ con vậy thôi chứ mà quậy lên là phiền phức lắm.

"Chăm trẻ rất vất vả."

"Dạ phải, suốt ngày cứ bám dính người khác thôi, chỉ có nhân lúc con bé ngủ là em mới có thể thả lỏng một tí..." Trên người Thời Thủy mang theo sự hiền hòa của người làm cha, "Nó còn nhỏ, chuyện gì cũng cần giúp đỡ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy con bé cười với em, em lại không cảm thấy mệt mỏi nữa."

Quý Bác Nhiên nhớ tới gương mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm kia của Bánh Trôi.

Nếu một đứa trẻ như vậy cười với hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy mềm lòng.

"Tôi rất ít khi nghe con bé khóc, chắc là nó ngoan hơn nhiều so với đám trẻ khác."

"Đó là trưởng thành đấy ạ, bây giờ đã bảy tháng rồi còn gì." Thời Thủy nghe ngài Quý khen Bánh Trôi, buồn cười lắc đầu. "Hai tháng đầu mới chào đời, nó khóc thấy mà sợ luôn. Có chuyện gì con bé cũng khóc, khóc tới đầu em cũng nhức theo. Con nít là vậy đấy ạ, nó không biết nói, khóc là cách thể hiện cảm xúc theo bản năng nhất. Bây giờ con bé có thể đi đi lại lại một chút, tay chân cũng linh hoạt hơn, có chuyện là biết ê a lung tung một hơi trước, không í ới được mới khóc."

"Thì ra là vậy."

"Một mình em chăm trẻ, không dễ dàng gì."

"Dạ phải, ai chăm trẻ cũng không hề dễ dàng..."

Thời Thủy nhấp một ngụm trà.

Họ tán gẫu khá hợp cạ, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng, đợi uống hết một tách trà thì đã trôi qua hơn cả tiếng đồng hồ. Tuy rằng Quý Bác Nhiên rất muốn Thời Thủy có thể ở lại bên cạnh mình, ôm nhau ngủ chung, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa có cách nào giữ cậu omega này lại. Hắn tiễn Thời Thủy đến cửa, nhìn bóng dáng đối phương biến mất.

Thời Thủy quay lại nơi mình ở.

Bánh Trôi ngủ tới nỗi ngoắt nga ngoắt ngoéo, tấm chăn nhỏ bị đạp ra nửa bên, cả người đã nghẹo thành một tư thế mà người trưởng thành tuyệt đối không làm được. Nhưng con nít cơ thể mềm dẻo, đúng là làm vậy được, chỉ cần mũi không bị ngạt là được tất. Thời Thủy không khỏi mỉm cười, giúp con bé đắp lại tấm chăn nhỏ. Bánh Trôi còn hé mắt lơ mơ nhìn thoáng qua, nhận ra là ba mình, bàn tay nhỏ theo bản năng duỗi ra.

Thời Thủy lắc đầu:"Không ôm đâu, con ngủ đi."

Bánh Trôi bi bô cái miệng nhỏ, ngáp một hơi dài.

Thời Thủy dịu dàng nhìn con bé, ngẫm đoán dáng vẻ con gái sau khi lớn lên.

Cậu từng cảm thấy vừa sốc vừa đau khổ về chuyện mình mang thai, lúc quyết định giữ lại đứa trẻ này đã phải đấu tranh đến tột cùng. Lúc mang thai cơ thể có một vài phản ứng khó mà tránh khỏi, hai luồn đau đớn về thể xác lẫn tinh thần khiến cậu nhiều lần suýt đã bỏ cuộc.

Nhưng cuối cùng, cậu đã kiên trì được.

Sau này cũng không hề thấy hối hận nữa.

Bánh Trôi là con của một mình cậu, là người thân cùng chung dòng máu duy nhất trên cõi đời này của cậu.

Người cậu yêu nhất chính là con bé.

Có được hôm tối trò chuyện kia, cuối cùng Quý Bác Nhiên cũng cảm nhận đươc khoảng cách giữa mình và Thời Thủy đã nhích gần hơn một ít. Hằng ngày hắn tiếp tục cùng Thời Thủy và Bánh Trôi đến công ty, cuối cùng cũng tìm được cơ hội bế nhóc Bánh Trôi tròn vo này—— Ôm vào trong ngực quả nhiên phủ đầy mùi sữa, vừa ấm áp vừa mềm mại. Có điều Bánh Trôi không quen được hắn ôm, chề môi, suýt chút không cho hắn thể diện mà khóc òa lên. Thời Thủy vội vàng sang dỗ dành, xoa đầu Bánh Trôi và tiết ra pheromone để con bé ngửi.

Trong lòng Quý Bác Nhiên có hơi thất vọng, nhưng không làm ảnh hưởng đến bề ngoài điềm tĩnh của hắn.

Tần Tử Hách trở về tinh cầu thủ đô đúng hẹn. Sau khi quay về không thèm về nhà mình, trực tiếp kéo Quý Bác Nhiên đến quán bar nhậu nhẹt.

Y là một kẻ rất kiêu ngạo, lái chiếc xe sang trọng nhất, động cơ kéo hết cỡ, biển số xe cũng là một dãy số giống nhau, thiếu chút trên trán viết mấy chữ to đùng "TUI LÀ KẺ CÓ TIỀN" luôn. Y thích tung tăng khắp khốn, nhưng đám người bừa bãi kia thì y không thích. Bây giờ cuối cùng Quý Bác Nhiên đã không còn ốm yếu làm tổ trong nhà, có thể cùng y ra ngoài uống rượu, đương nhiên tâm trạng Tần Tử Hách rất là tốt.

"Mỗi lần sau khi tôi uống rượu là pheromone sẽ tăng vọt, tôi thấy có nhiều người bảo cồn và pheromone tương tác sẽ có tác dụng gì đó, bởi vậy lúc trước tên bác sĩ kia mới không cho cậu uống rượu..." Tần Tử Hách không vừa ý mấy loại cocktail này nọ, đã uống thì phải uống luôn whisky với đá. Rót đầy cả ly, không như mấy kẻ vờ vịt cầm lên nhấm một ngụm nhỏ. "Nhưng bây giờ tình trạng của cậu trông có vẻ không tệ nha! Nào! Cạn!"

Quý Bác Nhiên đành chịu.

Bọn họ đã đặt một gian phòng riêng biệt, nên cũng không phải lo các vấn đề mà pheromone lan tỏa mang tới sau khi uống rượu. Hắn cũng gỡ miếng ngăn chặn pheromone ra, cho nên giờ phút này trong không khí bao phủ đầy mùi pheromone của hai alpha cấp S. Tần Tử Hách đã nốc cả hớp to xuống, sau đó phát ra âm thanh sung sướng. Quý Bác Nhiên không định liều lĩnh như vậy, trước tiên nhấp một ngụm nhỏ.

Hơi cay.

"Phải rồi, cậu với tên omega cậu ngắm trúng ra sao rồi? Đã qua mười ngày rồi đó, nên có chút tiến triển chứ?" Tần Tử Hách bắt chéo hai chân, vô cùng phóng khoáng ngồi trên sofa. "Đừng nói với tôi cậu chưa làm ăn gì được tên omega kia nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top