Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Nghi ngờ Bánh Trôi là con gái mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Thủy rất ngạc nhiên khi thấy ngài Quý nổi cáu.

Cảm xúc của Quý Bác Nhiên đã lộ rõ trên gương mặt—— Đây là lần đầu cậu thấy Quý Bác Nhiên lộ ra biểu cảm như vậy. Nhưng cậu cũng không cảm thấy sợ sệt, ngược lại còn hơi hiếu kỳ, như thể biết được ngài Quý ngoại trừ nho nhã lễ độ bên ngoài còn có những cảm xúc khác nữa. Nụ cười của cậu càng sâu hơn, lại giải thích thêm vài câu mới làm cho cảm xúc của người nọ dần dần bình ổn.

"Tôi chỉ không hiểu được." Tên alpha thủ thỉ nói, đồng thời xoa xoa cái đầu nhỏ nóng hầm hầm của Bánh Trôi, "Em xem, con bé đáng yêu vậy mà."

"Ừm, em cũng thấy nó dễ thương. Thế nhưng cũng bình thường thôi, dẫu sao nuôi một đứa bé cũng không phải chuyện đơn giản như cho ăn mấy miếng cơm. Nếu chẳng phải cha mẹ ruột thịt, thì có rất ít người có thể dốc hết tâm huyết vào con của người khác lắm..."

"Vậy... cha ruột của con bé đâu?" Quý Bác Nhiên im lặng một hồi, vẫn hỏi thành lời, "Cha ruột có cho tiền cấp dưỡng nuôi con không?"

Hắn tưởng rằng Thời Thủy đã chia tay với cha ruột của Bánh Trôi.

Thời Thủy chớp chớp mắt, nụ cười dần dần biến mất. Quý Bác Nhiên cũng nhận ra hình như bản thân đã hỏi hơi nhiều, kéo theo cảm xúc phiền muộn.

"Không có... không có tiền cấp dưỡng." Thời Thủy nhỏ giọng đáp, ôm chặt Bánh Trôi hơn một chút, "Thực ra, em... còn không biết là ai nữa."

Có quá nhiều tin tức trong câu nói này.

Quý Bác Nhiên quá dỗi thảng thốt.

Thời Thủy hơi mím môi lại, rành rành đã gợi lên ký ức đau buồn.

"...Xin lỗi." Tên alpha nghiêm túc xin lỗi, "Tôi không nên... xin lỗi em."

"Không sao." Thời Thủy lắc đầu, ép bản thân đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa, "Có rất nhiều người sẽ hỏi vậy, dù sao em chỉ có một thân một mình chăm Bánh Trôi thôi... Ngài Quý, không sao hết, chính ngài đã là người tốt nhất mà em từng gặp rồi ạ, xin đừng vì điều này mà xin lỗi."

Trước giờ cậu vẫn luôn hiền lành, chưa từng có thói quen áp đặt nỗi đau của mình lên người khác, bắt người khác cũng phải đau buồn theo.

Quý Bác Nhiên lại lần nữa cảm thấy sự chua xót khó nói thành lời.

Sau khi trở lại phòng ngủ của mình, hắn cũng không đi nghỉ ngơi ngay.

Rõ ràng trước đó còn nâng chén với Tần Tử Hách, nhưng đầu óc hắn lại tỉnh táo lạ thường. Trong tay hắn vẫn còn đầy đủ tài liệu thăm khám mà trước đây Thời Thủy đã thực hiện ở bệnh viện, nhanh chóng rút ra tài liệu cũ nhất khi cậu mang thai Bánh Trôi...

Bệnh viện Ái Nhân số 3 tại Sao Kim?

Sao Kim?

Quý Bác Nhiên cau mày lại.

Hắn đã từng đến tinh cầu này.

Hơn nữa sau khi kết thúc hành trình thì tinh cầu này đã bị hắn liệt vào danh sách đen, thẳng thừng chấm dứt mọi hợp tác làm ăn giữa Quý thị và tinh cầu này, không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.

Tên alpha cúi đầu, ký ức trong quá khứ cũng bị đánh thức——

Lần đó, hắn đã trải qua kỳ rối loạn pheromone nghiêm trọng nhất, vài lần rơi vào nguy kịch, cận kề cái chết. Cho dù sau này miễn cưỡng tỉnh lại, cũng buộc phải dưỡng bệnh hai tháng mới có thể hồi phục.

Bởi vì... hắn bị bỏ thuốc.

Lồng ngực nhảy lên bình bịch, bản năng khiến cả người tên alpha cứng đờ. Hắn cảm nhận được một sự hoảng loạn, một sự sợ hãi và chột dạ mà hắn chưa từng có trong đời.

Bởi vì khách sạn mà Thời Thủy làm việc, rõ ràng chính là nơi hắn bị người ta bỏ thuốc!

Tên alpha cả người đổ mồ hôi lạnh.

Quý Bác Nhiên mím chặt môi, nhắm mắt đi rồi lại mở ra mới có thể ép mình tiếp tục đọc tin tức chi tiết về chuyện khám thai của Thời Thủy.

Ghi chép ngày 10 tháng 8, mang thai ba tháng...
Đầu óc tên alpha bỗng dưng trở nên trì trệ, ngay cả phép tính đơn giản nhất cũng phải tính rất lâu.

Thời Thủy mang thai vào tháng 5.

Mà chính hắn, vừa hay cũng vào thời điểm đó...

Máy truyền tin của Quý Bác Nhiên rơi trên đất.

Thời Thủy ôm Bánh Trôi ngủ ngon cả đêm.

Trước đó Bánh Trôi quậy ầm ĩ đương nhiên tối đến rất buồn ngủ, sáng sớm thức dậy còn dậy không nổi, ngậm núm vú của ba mình ở một bên mệt mỏi rã rời. Miệng bé con chóp cha chóp chép, mút một ngụm sữa còn lề mề cả buổi mới nuốt xuống. Mí mắt lúc nào cũng híp vào nhau, bộ dạng ngốc nghếch kia hiển nhiên là còn muốn ngủ nữa. Thời Thủy không đành cười, thấy con bé cũng không vội bú nên dứt khoát khỏi cho bú nữa.

Cậu còn cần trữ lại pheromone cung cấp cho ngài Quý nữa.

Bánh Trôi được đặt vào xe nôi, như mong đợi tiếp tục ôm lấy một bé thỏ bông đi vào giấc.

Bản thân Thời Thủy cũng đi vệ sinh cá nhân, mặc đồ xong xuôi còn cố ý đi đứng trước gương để ngắm thử. Dạo này nước da của cậu rất khỏe khoắn, gò má còn hơi ửng hồng, phong thái trên người cũng nhờ thay đổi môi trường làm việc mà thay đổi rất nhiều. Nhìn cậu có vẻ bắt đầu giống nhân viên trí thức hơn, giống một người có công việc đàng hoàng mà không phải là những nhân viên phục vụ dựa vào việc phục vụ người khác để kiếm chút tiền lương...

Mỗi ngày Thời Thủy đều luôn cảm thấy rất hạnh phúc.

Cậu đẩy xe nôi đến gặp ngài Quý.

Theo bình thường mà nói thì lúc này Quý Bác Nhiên đã ngồi trong phòng ăn, khoác lên bộ âu phục tươm tất, ngồi đấy đọc tin tức hoặc ngắm hoa. Bữa ăn hàng tuần của họ về cơ bản đã được cố định sẵn, hôm nay là thứ sáu, buổi sáng hẳn sẽ là bữa sáng kiểu Trung Quốc, sẽ có món bánh bao kim sa mà Thời Thủy rất thích ăn.

Cậu biết mọi thứ là nhờ ngài Quý tốt bụng trao cho, chứ thực tế không thuộc về một omega bình thường đến mức không thể bình thường hơn như cậy.

Nhưng cậu vẫn rất là thích.

Thời Thủy cứ tưởng mình sẽ nhìn thấy một Quý Bác Nhiên không khác gì so với mọi khi.

Nhưng thực tế thì sắc mặt ngài Quý rất tệ.

Tệ đến nỗi cậu có thể nhìn một cái là nhận ra ngay.

Dường như tên alpha đã mất ngủ cả đêm, xung quanh viền mắt còn có một vòng màu xanh đen. Nhưng vòng xanh đen này chẳng là gì so với sắc mặt của hắn cả. Bờ môi mím chặt, lông mày của Quý Bác Nhiên cũng díu lại vào nhau, trong thoáng chốc khi nhìn thấy Thời Thủy thậm chí hắn còn có chút bối rối. Hắn ngẩn ngơ nhìn cậu omega trước mặt tựa như đây là lần đầu tiên gặp mặt, sau đó dời mắt đến xe nôi...

Bánh Trôi đang ngủ vươn vai một cái.

Gương mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại lại dễ thương.

Quý Bác Nhiên chỉ cảm thấy hốt hoảng.
Hắn...

Là cha của Bánh Trôi ư?

Chính hắn còn chẳng nhớ ra gì, khi ấy sau khi tỉnh dậy chỉ bất đắc dĩ biết mình vì không để bản thân rơi vào bẫy mà đã nhân lúc đối phương không chú ý rồi xoay người lẫn vào đám đông.Nhưng sau đó hắn... đã đi đâu? Đã đến bệnh viện bằng cách nào?

Quý Bác Nhiên không dám nghĩ ngợi thêm.

Hắn vẫn chưa chắc chắn, nhưng mọi thứ đều quá dỗi trùng hợp.
"Ngài Quý, ngài sao vậy ạ? Trông sắc mặt của ngài không tốt lắm." Thời Thủy hơi lo lắng, "Cơ thể không khỏe sao ạ?"

Quý Bác Nhiên lắc đầu, còn cố mỉm cười:"Có thể do hôm qua uống nhiều quá thôi, không sao đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top