Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lời các cung nữ và thái giám truyền lại, trong cung có 4 đại kỳ quan, một trong số đó chính là sen nở ngày xuân.

Ngự thiện phòng làm ra những món điểm tâm tinh xảo.

Yến tướng quân cầm kiếm đi vào Càn Khôn cung*, Hoàng thượng vừa thấy người vào liền thu lại nét mặt lạnh lẽo.

*Càn Khôn cung ở đây hẳn là chỉ nơi ở chính của Hoàng đế trong truyện.

Sen nở ngày xuân khá hiếm, ở Giang Nam cũng từng có. Những món điểm tâm được làm thành hình dạng giống hoa cũng hiếm thấy, nhưng những đầu bếp hàng đầu trong cung lại có thể dễ dàng làm ra được. Tựa như từ xưa tướng quân mang kiếm vào tẩm điện của Hoàng đế cũng từng xảy ra...

...nhưng khóe môi luôn cười trước sau như một của bệ hạ, thì chỉ có thể thấy khi ngài bên ở bên cạnh Yến tướng quân mà thôi.

-

"Nương nương, bệ hạ đến rồi". Tiểu thái giám đi vào là lúc "nương nương" đang thử một bộ áo giáp mới. Bộ giáp sắt nặng nề màu đen được nâng đỡ bởi bờ vai rộng lớn của người nọ, lộ ra một khí thế anh hùng rất đặc biệt.

Yến Đường nhíu mày liếc kẻ đó một cái: "Có mắt không tròng? Ngươi gọi ta là gì?".

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bức bình phong liền vang lên tiếng cười khẽ: "Ái phi của trẫm không gọi là nương nương thì gọi là gì nào?". Điệu cười đầy ý trêu ghẹo này của hắn ngay lập tức chọc Yến Đường sung máu. Yến Đường không nói lời nào, cởi áo giáp rời đi, để lại bệ hạ đứng ngẩn người ngoài bình phong.

Diêu Nhuận An cũng không giận, chắp tay sau lưng đi vào phía sau tấm bình phong: "Lan Hành, em đợi lâu rồi phải không?".

Vừa nói hắn vừa phẩy tay đuổi nhóm người hầu trong phòng ra ngoài, Yến Đường đã lủi đến phòng trong cầm chiếc bánh hoa quế hạnh nhân ăn đến là ngon miệng.

Y không thèm nâng mắt lên nhìn hắn, ăn xong bánh lại duỗi tay về đĩa mứt táo tàu nhân hạt óc chó ở bên kia bàn; nhưng còn chưa kịp cầm được thì đã bị Diêu Nhuận An nhanh tay giành lấy rồi: "Lan Hành sao em lại thích ăn mấy món điểm tâm này đến vậy chứ?".

Yến Đường liếc mắt nhìn hắn, dùng một tay đuổi theo tay của Diêu Nhuận An, qua hai chiêu đã dễ dàng giành được đĩa điểm tâm kia về. Y nhướng mày, cầm một món bỏ vào miệng: "Chậc... ngọt quá".

Yến Đường cắn được một nửa rồi đặt lại về đĩa, cầm ly trà Long Tỉnh lên uống liền hai ngụm lớn. Diêu Nhuận An cầm lấy nửa cái mà y ăn dở đó cắn thử một miếng, cười nói: "Ngọt mà em còn ăn hăng say như vậy? Tiểu cô nương ham ăn".

Yến Đường nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: "Bệ hạ nếu không thích thì hạ chiếu thư cấm đàn ông trong thiên hạ này không được ăn đi".

Diêu Nhuận An nheo mắt, xong, lại chọc giận tiểu tổ tông này rồi. Hắn xua xua tay: "Trẫm nói đùa thôi mà, kinh thành vừa có một tiệm hoa quả mới khai trương, mấy ngày nay làm ăn cũng khấm khá. Hôm qua ta sai Xuân Sinh đi mua một ít, lát nữa gọi hắn mang tới cho em, nhé?". Sắc mặt y hơi nhu hòa, nói: "Tùy ngài".

Trời dần tối, cả hai liền ngồi ăn cùng nhau. Vì hồi nãy Yến Đường đã ăn nhiều đồ ngọt rồi nên đến bữa chính y chỉ ăn qua loa vài miếng rồi thôi. Thời điểm bị Diêu Nhuận An đè lên giường, Yến Đường mới cảm thấy có chút đói bụng.

"Đường Đường, có thèm không em?"

Yến Đường nhíu mày phỉ nhổ hắn: "Thèm cái rắm, không hề thèm nhé".

Màn vải che giường được buông xuống, Yến Đường tựa như ngả vào một chiếc thuyền lá đong đưa. Diêu Nhuận An tháo búi tóc của y để mái tóc xanh ngắt đó buông xoã xuống giường, như mở ra một bức tranh đầy ắp sự mềm mại.

Yến Đường thật ngọt ngào.

Cánh môi mềm mại như mật là ngọt ngào, ánh mắt tức giận là ngọt ngào, tiếng thở dốc mỏng manh tinh tế từ khoang mũi cũng là ngọt ngào.

Có lẽ vì y quanh năm đều đắm mình trong đồ ngọt, đắm đến ẩm ướt nhuần nhị. Để cho Diêu Nhuận An được nếm đến trọn vẹn, ăn ngon nhớ mùi.

Diêu Nhuận An dùng khăn lau sạch tay, cho hai ngón tay vào miệng mình khẽ quấy, khiến bàn tay ướt đẫm nước bọt.

Hắn cởi áo lót của Yến Đường, mò mẫm tới rãnh nước mềm mại, cười khẽ: "Không thèm? Không phải đã dầm dề như thế này rồi sao?"

Yến Đường bực mình tính đá hắn xuống giường, nhưng lại chẳng tày nào ngăn được ngón tay dâm loạn của người này. Đôi tay kia còn chẳng thèm sờ vào phía trước, mà trực tiếp vân vê nhào nặn cái lỗ nhỏ phía sau của y.

Nặn một chút liền nặn ra tiếng thở dốc hổn hển của Yến Đường.

"Đừng sờ nữa, muốn làm gì thì làm nhanh lên".

Phía dưới đã bắt đầu rỉ nước, cái lỗ nhỏ múp rụp non mềm tựa trái đào mật ấy đang rỉ ra từng dòng nước nhỏ.

Diêu Nhuận An vừa nhác thấy, phía dưới liền bừng bừng sức sống.

Yến Đường không hề giống với những Omega hắn từng gặp qua, tuy đều có một cái lỗ đó, nhưng khung xương của Yến Đường rắn chắc, vòng eo rắn chắc, như ẩn như hiện từng múi cơ chẳng mấy rõ ràng. Lại càng không giống với những gái điếm trai bao thân gầy da trắng trong lầu xanh, làn da quanh năm chinh chiến của Yến Đường lộ ra màu lúa mì mạnh mẽ khoẻ khoắn.

Là một loại hấp dẫn đặc biệt.

Diêu Nhuận An hít sâu một hơi, thứ dưới thân cương cứng: "Phải sờ cho mở ra, khiến cho cơ thể của em mở ra thì mới có thể đi vào được. Đường Đường chật như vậy, ních đầy quá nhỡ rách thì phải làm sao đây?"

Yến Đường thở dốc, chống khuỷu tay về phía sau muốn đẩy hắn ra, lỗ tai đỏ bừng: "Câm miệng".

Nước dâm nhầy nhụa bao bọc cặp mông đầy đặn bằng một lớp nước óng ánh trong suốt, giống như mật chảy ra từ quả đào mọng chín ửng, ướt át lại múp rụp béo ngậy.

Diêu Nhuận An nhìn đến ngứa ngáy ruột gan, muốn cúi xuống liếm thử, Yến Đường sợ tớt mức lùi về phía sau...

...Y hãy còn nhớ lần trước uống say đầu óc mơ mơ màng màng bị Diêu Nhuận An trói trên giường liễm lỗ thịt, bắn ướt nhẹp mặt hắn, lại còn bị hắn lôi chuyện đó ra chọc ghẹo suốt mấy ngày kế tiếp.

"Đường Đường, sướng lắm". Diêu Nhuận An chớp mắt nhìn y, dụ dỗ y trầm luân vào bể dục.

Tâm tư ý nghĩ của hắn Yến Đường lại chẳng rõ quá. Kẻ này tâm tính hèn hạ, tuyệt đối đừng xuôi theo mưu hèn kế bẩn của hắn, nếu không hắn sẽ được voi đòi tiên.

"Không được, không muốn".

Diêu Nhuận An khe khẽ thở dài, cầm món đồ chơi bên dưới cọ xát vào lỗ nhỏ của Yến Đường. Cái lỗ thịt mềm mụp sâu hoắm bị đè ép dồn thành một ụ, trông đến là múp míp.

Yến Đường thở ra một hơi, cau mày, chờ đợi hắn đi vào.

Diêu Nhuận An khẽ cười nhìn người dưới thân mình bày ra bộ dạng như phải đối mặt với chuyện gì kinh khủng lắm, - đã ba năm rồi mà em ấy vẫn đáng yêu như vậy.

Hắn thay đổi ý định, ôm Yến Đường ngồi lên đùi mình dùng môi hôn lên khóe mắt và chóp mũi, rồi lại lướt đến môi của y, đắm chìm vào sự mềm mại này.

Đợi mãi đợi cả nửa ngày, Yến Đường bị người này dán vào đòi thân mật chán phát mệt, nói: "Nhột muốn chết. Ngài chán chưa hả".

Diêu Nhuận An nhìn vào đôi mắt long lanh của y, tựa như ẩn chứa bên trong là biển trời mênh mông rộng lớn. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến đám quan nội các hôm nay thay đổi đủ loại kiểu cách ám chỉ để thúc giục hắn sinh con.

Hắn siết Yến Đường chặt hơn, nhỏ giọng làm nũng: "Đường Đường, đã ba năm chung chăn chung gối, khi nào bụng của em mới có tin vui đây?".

Yến Đường dừng một chút, sau đó nhíu mày: "Trong hiên hạ có nhiều người bằng lòng sinh con cho ngài như vậy, ngài tìm ta làm gì?"

"Ta chỉ cần Đường Đường thôi".

"Hậu cung của ngài lại thêm người mới, có ai mà không biết bệ hạ của chúng ta là một người phong lưu đâu".

Yến Đường vừa nói, tay vừa nắm lấy vạt áo của Diêu Nhuận An.

Y biết Diêu Nhuận An mong ngóng y mang thai, nếu là phi tử bình thường, ăn nằm cùng hoàng đế suốt 3 năm ròng, thể nào cũng đã đẻ ba, bốn đứa rồi, huống chi vị hoàng đế này còn là kẻ hiếu sắc, ba ngày hai cử đều muốn vật y ra mà quấn quýt bịn rịn mãi không thôi.

Yến Đường dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bụng dưới, thớ thịt căng cứng, thật khó mà tưởng tượng ra được hình dạng khi nó gồ lên.

...

Sau một hồi mây mưa, Yến Đường mệt đến chẳng muốn cử động, lăn ra ngủ như chết.

Mà Diêu Nhuận An thì còn đầy việc phải làm, hắn dặn bảo Phạm công công mang nước nóng và khăn tới, nhẹ nhàng kéo Yến Đường đang ôm chặt cái chăn ra ngoài, Yến Đường nhíu mày rên khẽ, giọng có chút khàn khàn, Diêu Nhuận An lại khẽ kéo y thêm lần nữa, Yến Đường đang ngủ ngon mơ đẹp nổi quạu lên đá hắn.

"Đường Đường ngoan nào". Diêu Nhuận An nhẹ nhàng vỗ về bờ vai y dỗ dành.

Sau khi Yến Đường nằm ngoan, Diêu Nhuận An mới bắt đầu lau chùi phần thân dưới đã có chút sưng đỏ của y.

"Mở chân rộng thêm chút, ta lau cho em".

Mặc dù Yến Đường một mực nói hắn không được bắn vào bên trong, nhưng tâm tư của hắn lại có chút ích kỷ. Nói là bắn ở bên ngoài, nhưng đang lúc tình dục sục sôi cao trào, ai cũng chẳng khống chế nổi.

Diêu Nhuận An đang nghĩ về những gì hôm nay mình vừa nói với Yến Đường, không biết nhóc con này nghe vào được bao nhiêu nữa.

"Đường Đường, sinh con cho ta đi".

Yến Đường mơ màng chỉ cảm thấy cái người này lẩm bà lẩm bẩm đến là phiền, muốn đẩy hắn ra nhưng lại chẳng có chút sức lực nào. Diêu Nhuận An chăm chú nhìn Yến Đường trong lòng mình, muốn vuốt phẳng cặp mày đang nhăn nhó của y ra.

"Như vậy em không vui sao? Mặt nhăn mày nhíu hết cả rồi".

Yến Đường nhỏ giọng ngáy nhè nhẹ, quay mặt đi hướng khác. Diêu Nhuận An nhớ tới lời Yến Đường đáp lại mình...

- Trong thiên hạ này đầy rẫy Omega bằng lòng...

Thế nhưng những Omega đó đa phần chỉ cần một người có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, là muốn nhờ con để có được địa vị cao quý. Đó không phải là con cái, mà đó là cuộc sống vinh hoa của kẻ bề trên.

Nếu thực sự là một Omega thông minh, chẳng ai lại muốn bị mắc kẹt nơi thâm cung hiểm ác này cả đời, làm một người bị phụ thuộc vào hoàng đế. Nghĩ đến đây, Diêu Nhuận An không thể nhịn được cười giễu.

Hắn có tư cách gì để chỉ trích Omega trong thiên hạ này đâu. Hắn muốn có con còn không phải cũng vì chút mưu đồ riêng sao. Hắn là kẻ vô cùng xảo quyệt, muốn dùng con cái để trói buộc Yến Đường...

...trói y cả đời.

Diêu Nhuận An nghiêng đầu khẽ cọ đầu mũi qua mái tóc mềm mại của Yến Đường, hắn dè dặt cẩn thận ngửi mùi hương còn sót lại bên cổ của y, đó là hương hoa mơ* nở rộ vào ngày đông, nhưng ấm áp đến lạ.

*梅花/Prunus mume/Japanese apricot: mận Trung Quốc/mơ Nhật Bản và mơ, mơ ta, mơ Đông Á, mơ mai hay mai. Mình đã để là "mai", nhưng suy đi tính lại thì mình nghĩ nên đổi thành "mơ" để mọi người không bị nhầm với họ mai (Ochnaceae) và cây mai vàng (Ochna integerrima) thường thấy vào ngày Tết ở nước ta. 

Tiếng nhịp đập con tim như phá tan màn đêm tĩnh mịch.

Yến Đường là một thứ quả chưa chín muồi, Diêu Nhuận An chịu đựng vị chua chát để được nhấm nháp từng ngụm, cho đến khi nhấm nháp đến tận tâm mới thưởng thức được những ngọt ngào trong đó.

Nhưng chỉ chút ngọt ngào này đã có thể khiến hắn quên đi những chua xót trước đó.

"Mạnh Thường...", Yến Đường nhỏ giọng lầm bầm tên tự của Diêu Nhuận An, nhíu nhíu mày rúc vào cạnh người hắn. Diêu Nhuận An thoáng ngẩn người, ôm chặt lấy y nhẹ giọng hỏi - sao vậy em, người trong lòng lại giống như chỉ là nói mớ, tìm được tư thế ôm thoải mái liền chẳng hề động đậy nữa.

*Tự/Tên chữ/Tên tự: là phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo, là tên đặt dựa ᴠào tên chính (tên húy do cha mẹ đặt cho), có thể có ý nghĩa liên quan đến tên húy.

- Em ấy mơ thấy ta.

Nghĩ đến như vậy, trong lòng Diêu Nhuận An như được dìm trong mật ngọt, dường như dù cánh tay có bị người trong lòng đè đến tê rần thì cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top