Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Hành Lang Nghệ Thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Cô nhi Viện Tinh Hà với Sao Bắc Cực đều có "tinh = sao". Do mình không muốn làm dụng Hán việt nên cái nào Tiếng Việt có thì mình để thuần Việt nha". Chương này hơn 5000 từ, cứu!

"Tại sao?"

Thẩm Vãng chưa bao giờ là người giữ bí mật trong lòng. Cậu luôn muốn làm rõ mọi thắc mắc. Vì thế, cậu nắm chặt cổ tay của Chu Hướng Triết, cúi đầu xuống bên cổ Chu Hướng Triết. Cậu tiếp tục lợi dụng việc Chu Hướng Triết không thể nhìn thấy, sẽ không biết rằng Thẩm Vãng bây giờ không phải là người đang bị "ký sinh Huyết Kinh Tước".

"Tại sao những người có mức độ ô nhiễm cao lại cho rằng anh là một vật thể ô nhiễm?"

Thẩm Vãng hít sâu hương thơm ngày càng mạnh mẽ từ cơ thể Chu Hướng Triết, cảm thấy rằng đây không chỉ đơn thuần là vấn đề "nghĩ rằng" nữa.

Cậu phát bệnh rồi, vào thời điểm không nên phát bệnh nhất. Vì cậu chưa bao giờ đề phòng Chu Hướng Triết. Ai lại lo sợ một vị thần hộ mệnh của con người sẽ làm hại mình? Vì thế, Thẩm Vãng rơi vào cái bẫy, phát bệnh tại chỗ, khổ sở không chịu nổi. Tất cả đều là lỗi của Chu Hướng Triết.

"Một câu nói đơn giản như vậy không thể thuyết phục tôi được."

Chu Hướng Triết im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Khi Thẩm Vãng bắt đầu cảm thấy bực bội, cuối cùng Chu Hướng Triết cũng lên tiếng.

Anh nói: "Bởi vì thiên phú của tôi là 'Thôn Phệ'."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Vãng biết về khả năng thiên phú của Chu Hướng Triết.

Thông tin về Chu Hướng Triết là tài liệu tuyệt mật, chỉ có thể tra cứu khi đạt đến một cấp độ nhất định và cấp độ đó rất cao. Nói cách khác, Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm đã xác định rằng đây là một điều cần được giữ bí mật.

Thôn Phệ? Thẩm Vãng thậm chí chưa từng thấy tên này trong danh sách thiên phú.

"'Thôn Phệ' chỉ nhắm vào ô nhiễm, là khả năng nuốt chửng và tiêu hóa ô nhiễm." Chu Hướng Triết nói: "Cậu có thể hiểu rằng tôi có thể nuốt chửng một số ô nhiễm có cấp độ thấp hơn tôi."

Thẩm Vãng nhìn anh với vẻ nghi ngờ, "Nếu anh có thiên phú như vậy, tại sao lại bị ảnh hưởng ở đây?"

"Vì khả năng này đã mất đi công dụng ban đầu của nó." Chu Hướng Triết bình thản trả lời.

Ba năm trước, tại thành Nam Vũ Đường, đã xảy ra sự kiện ô nhiễm kinh hoàng nhất trong lịch sử. Đó là sự kiện ô nhiễm cấp S của Lộc Thần.

Sau ngày tận thế, Trung Quốc đã xây dựng năm bức tường lớn. Bên trong bức tường là những người sống sót. Năm bức tường được đặt tên là Thành Đông Thương Thanh, Thành Tây Trần Mạc, Thành Nam Vũ Đường, Thành Bắc Hàn Thiên và Thành Trung Tâm.

Do cần sự an ủi tâm lý, sau ngày tận thế, thành Nam Vũ Đường đã sinh ra một tôn giáo mới. Tôn giáo này thờ phụng Lộc Thần, tôn sùng thiên nhiên, cho rằng ô nhiễm xảy ra là do con người đã quá coi thường thiên nhiên và nhanh chóng phát triển.

Ban đầu, Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm không để ý đến việc này. Sau ngày tận thế, có nhiều tín ngưỡng mới, hầu hết đều do không thể giải thích các thiên tai và thảm họa, nên đổ lỗi cho sự trừng phạt của thần. Miễn là họ không làm gì quá đáng mà trở thành tà giáo, thì Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm sẽ không can thiệp điều tra.

Không ngờ sự bỏ qua này lại dẫn đến một tai họa lớn.

Ô nhiễm cấp S Lộc Thần xuất hiện do sự ô nhiễm của niềm tin, sau khi sinh ra, nó tiếp tục ô nhiễm những người khác bằng chính niềm tin đó.

Ngày hôm đó là ngày sinh của Lộc Thần, cũng là ngày thảm họa của thành Nam Vũ Đường. Trong một đêm, cả thành phố bị ô nhiễm. Người dân điên cuồng và sùng bái Lộc Thần, tôn thờ nó như chủ nhân. Sự lan rộng của ô nhiễm nhanh chóng đến mức không thể kiểm soát.

Vì vậy, Chu Hướng Triết đã được giao nhiệm vụ này trong tình thế nguy cấp.

Để bảo vệ toàn bộ dân thành phố đang bị kiểm soát, Chu Hướng Triết đã từ bỏ việc đối đầu trực tiếp với Lộc Thần. Anh đã sử dụng cách nguy hiểm nhất: dùng thiên phú Thôn Phệ để hoàn toàn nuốt chửng ô nhiễm cấp S này.

Chu Hướng Triết đã thành công. Anh đã nuốt chửng Lộc Thần, cứu toàn bộ người dân thành Nam, nhưng cũng trả giá bằng một cái giá rất đắt.

"Tôi không thể tiêu hóa ô nhiễm này."

Chu Hướng Triết nói: "Ngay khi nuốt chửng nó, mức độ ô nhiễm của tôi đã tăng vọt lên 90%. Đeo thiết bị ức chế ô nhiễm mới có thể giảm xuống 80%. Vẻ ngoài của tôi cũng thay đổi vì nó, đây là dấu hiệu tôi bị ô nhiễm."

"Vì không thể tiêu hóa nó, nên thiên phú của tôi cũng mất đi công dụng ban đầu, không thể nuốt chửng ô nhiễm tiếp theo."

"Vì vậy, cậu mới cảm thấy tôi là một vật thể ô nhiễm. Cậu chỉ đang cảm nhận sự hiện diện của Lộc Thần trong cơ thể tôi."

Chu Hướng Triết dường như đang nhìn Thẩm Vãng. Trong đồng tử của anh phản chiếu bóng dáng Thẩm Vãng nhưng Thẩm Vãng biết rằng anh không thể nhìn thấy.

Mái tóc bạc, đôi mắt vàng, thiết bị ức chế ô nhiễm trên ngón tay và mùi hương đậm đặc như khi cầu thần bái phật trên cơ thể... Thẩm Vãng cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Hướng Triết được gọi là thần hộ mệnh của Thành Trung Tâm. Và cậu cũng hiểu tại sao Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm biết mức độ ô nhiễm của Chu Hướng Triết vượt quá 80% mà vẫn dám để anh ở bên ngoài.

---

"Vì cái người bề ngoài lạnh lùng này, thực ra lại là một 'thánh nhân' sẵn sàng hy sinh bản thân.

Cậu thậm chí còn nghĩ: Khi Chu Hướng Triết nhận ra mức độ ô nhiễm của mình sắp vượt quá giới hạn, anh ấy chắc chắn sẽ thẳng thắn chấm dứt sinh mệnh bản thân.

Nếu là người như Thẩm Vãng, cậu sẽ nghĩ Chu Hướng Triết thật ngốc, đầu óc có vấn đề, lại sẵn lòng hy sinh bản thân để cứu người khác.

Nhưng, Thẩm Vãng cũng có một người bạn như vậy.

Bé bảy ở trại trẻ mồ côi Tinh Hà là đứa trẻ tốt nhất mà Thẩm Vãng từng gặp, là phần không thể tách rời trong tuổi thơ của Thẩm Vãng, là toàn bộ định nghĩa của cậu về 'người tốt'.

Cậu hoàn toàn không có cách nào nói lời nặng nề với những người như vậy.

"Anh đã cứu được rất nhiều người." Cuối cùng Thẩm Vãng nói: "Tiêu diệt được vật ô nhiễm cấp S mà vẫn còn đứng đây, quả không hổ danh là Chu Hướng Triết."

Chu Hướng Triết đưa tay ra, anh dò dẫm cánh tay của Thẩm Vãng, vì không nhìn thấy nên chỉ có thể mò mẫm từng chút một.

Anh đang tìm kiếm những gai ký sinh của Huyết Kinh Tước trên người Thẩm Vãng.

Thẩm Vãng lặng lẽ thu lại những gai trên cơ thể, đồng tử trở lại màu đen, những gai trong hành lang bệnh viện cũng biến mất theo ý chí của anh, toàn bộ bệnh viện trở lại vẻ tĩnh mịch ban đầu.

"Tôi ổn rồi." Thẩm Vãng nói.

Chu Hướng Triết không tin, anh tiếp tục tìm kiếm những gai ký sinh có thể tồn tại.

Vì thế, Thẩm Vãng để mặc anh kiểm tra khắp cơ thể mình, lúc này Chu Hướng Triết mới tin rằng trên người cậu không còn ký sinh vật nữa.

"Biến mất rồi."

"Ừ, biến mất rồi." Thẩm Vãng trả lời anh, "Có thể là do thiên phú của tôi, vật ô nhiễm ký sinh của Huyết Kinh Tước không cao lắm, cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng của thiên phú của tôi, nên nó đã trốn khỏi cơ thể tôi."

Cảm ơn Trung tâm chống ô nhiễm đã tìm cho cậu lý do tốt!

Hiện tại chỉ cần dị biến giả cấp C là có thể dùng thiên phú này làm cớ, sau này lên cấp B, cấp A thì càng hợp lý hơn!

Chu Hướng Triết từ từ thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay ôm lấy Thẩm Vãng, giống như những đồng đội vừa chiến đấu thoát khỏi đại nạn, ừm, đây là suy nghĩ của Thẩm Vãng.

Hương thơm đậm đặc tỏa ra từ cơ thể Chu Hướng Triết, Thẩm Vãng gần như chạm vào làn da trần của anh, thậm chí cậu còn cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong mạch máu của Chu Hướng Triết.

Xu cà na.

"Thật sự ổn chứ?" Chu Hướng Triết buông vòng ôm, hỏi lại lần nữa.

"Ổn mà." Thẩm Vãng trả lời nghiêm túc, rồi lén nuốt nước bọt.

Vẫn còn đói, nhưng không thể ăn được, Chu Hướng Triết không thể bị ăn.

Thẩm Vãng thử đứng dậy, nhưng do kỳ phát bệnh, cậu đứng không vững, chân mềm nhũn suýt ngã xuống đất, cũng may Chu Hướng Triết nghe thấy tiếng động và đỡ cậu lại.

"Đừng tách ra nữa." Chu Hướng Triết thở dài, "Ở một chỗ, chăm sóc lẫn nhau."

Một người mù và một người đang phát bệnh... chỉ có thể như vậy thôi.

Thẩm Vãng rất muốn từ chối, cậu sợ rằng khi quá đói sẽ không kìm được mà cắn Chu Hướng Triết vài miếng.

"Đúng rồi." Thẩm Vãng chợt nhớ đến một việc, nghĩ rằng có thể tạm thời để Chu Hướng Triết rời khỏi mình, "Tôi vừa nhận được liên lạc từ Bách Hợp, còn chưa kịp nói với anh."

Quả nhiên, Chu Hướng Triết ngẩng đầu lên, "Cô ấy nói gì?"

"Bách Hợp có thể cảm nhận sâu sắc với vật ô nhiễm, trong tình huống này dễ dàng tìm ra quy tắc hơn, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Thẩm Vãng kể lại lời của Bách Hợp cho Chu Hướng Triết nghe.

"【Vẽ thành sự thật】? Thông qua tác phẩm nghệ thuật để vượt qua?" Chu Hướng Triết im lặng một lúc rồi đánh giá, "Cách nói này quả thực rất nghệ thuật."

Hoàn toàn không hiểu chút nào, không biết là cái gì, Bách Hợp sau khi đồng cảm cùng 【Bách Mục】cũng trở nên khó hiểu như vậy.

"Tôi nghĩ chúng ta nên xác định chủ đề của bức tranh này trước." Thẩm Vãng vội vàng tìm cách để Chu Hướng Triết rời đi, nên đề xuất linh tinh, "Phải xác định được bức tranh vẽ cái gì, xác định từng chi tiết, mới có thể đánh giá chủ đề của bức tranh, rồi tìm cách vượt qua tác phẩm này, chúng ta có nên chia nhau ra xác định không?"

Chu Hướng Triết nghi hoặc, "Tại sao phải chia ra?"

"Vì tôi có thể nhìn thấy còn anh không thể, người mù ở đây có lẽ có thiết lập đặc biệt, chúng ta có thể so sánh những thứ mình thấy được, như vậy dễ tìm ra điểm khác nhau hơn."

Chu Hướng Triết dường như bị thuyết phục, nhưng anh im lặng vài giây rồi lập tức tìm ra điểm phản bác.

"Nếu chỉ đơn thuần tìm khác biệt, vậy thì chúng ta cùng nhau cũng được."

"Đây không phải là điểm đặc biệt nhất thiết phải hành động riêng lẻ."

Thẩm Vãng: ... Người này sao lại cứng đầu như vậy?

Cuối cùng vẫn không thể đuổi Chu Hướng Triết đi, vì Chu Hướng Triết cho rằng việc họ tách ra bây giờ là một hành động không hợp lý, ở lại phòng bệnh thì phải cùng ở lại, đi ra ngoài cũng phải cùng đi.

Thẩm Vãng mặt không biểu cảm ngồi trên giường bệnh, cậu chống cằm nhìn về phía cửa phòng, Chu Hướng Triết ngồi trên chiếc ghế nhỏ không xa, một người trưởng thành ngồi trên đó trông có chút chật vật, nhưng anh không quan tâm, cứ cúi đầu mãi, mái tóc dài màu bạc rủ xuống.

Thực ra so với Thẩm Vãng, Chu Hướng Triết hiện giờ trông yếu đuối hơn về mặt ngoại hình, mái tóc trắng và đôi mắt vàng mang lại cho anh vẻ đẹp phi nhân loạin và một khi vẻ đẹp này bị hủy hoại sẽ càng trở nên hấp dẫn hơn.

Vừa hay, hiện giờ Chu Hướng Triết không nhìn thấy, nên cậu thể hiện ra sự tiết nuối tột cùng.

Nhưng anh là Chu Hướng Triết, dù không nhìn thấy cũng không ai dám nhìn anh bằng ánh mắt không tốt.

Thẩm Vãng trong lòng thầm chậc lưỡi một tiếng, cậu quay đầu đi.

Khi một người đói đến tột cùng sẽ không còn đói nữa, đó chính là trạng thái tê liệt vì đói.

Bây giờ Thẩm Vãng đang trong trạng thái như vậy, sau khi đói đến mức muốn nôn, cậu dần bình tĩnh lại, cũng thản nhiên hơn.

Có ăn được thì ăn, không ăn được thì thôi, dù sao trước đây cậu cũng đã nhịn đói không ít.

Càng nghĩ, tâm trạng Thẩm Vãng càng tệ, cậu nhìn qua tấm kính nhỏ của phòng bệnh thấy cảnh trong hành lang, những đường nét đen trên tường ngày càng rõ ràng, ngày càng giống họ, tác phẩm nghệ thuật bên cạnh không ngừng đối diện với ánh mắt của Thẩm Vãng, như một chiếc camera không ngừng theo dõi họ.

Thẩm Vãng bực mình nghĩ: Con mắt này thật xấu xí.

Đúng lúc này, cốc cốc, cửa phòng bệnh bị gõ.

"Kiểm tra phòng."

Là bác sĩ đã đuổi họ ra khỏi phòng bên cạnh trước đó.

Bác sĩ mặc áo khoác trắng mở cửa kêu két một tiếng, khi bước vào, ánh mắt đầu tiên nhìn chằm chằm vào Chu Hướng Triết.

"Anh đang làm gì? Tôi đã nói bệnh viện có quy tắc! Mỗi bệnh nhân phải về phòng bệnh của mình! Ai cho phép anh đi sang phòng khác!"

Là thần hộ mệnh của Thành Trung Tâm, chưa từng có ai dám nói lời nặng với anh ấy: Chu Hướng Triết: ...

"Cút về phòng bệnh của anh!"

Thẩm Vãng dựa vào việc Chu Hướng Triết không nhìn thấy đã giơ ngón cái với vị bác sĩ tìm đường chết này.

Chu Hướng Triết đứng lên, anh trông rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy tức giận chút nào, thậm chí anh còn hỏi bằng giọng điệu vô cùng điềm đạm: "Bác sĩ, sau khi kiểm tra phòng này, ông sẽ đến phòng bệnh của tôi kiểm tra chứ?"

"Ai cho phép anh hỏi chuyện riêng tư của bác sĩ! Muốn nằm viện ở đây phải nghe lời bác sĩ, tôi nói đi là đi, nói không đi là không đi!"

"Đây là bệnh viện mắt tốt nhất! Chỉ cần ở bệnh viện này, tất cả người mù đều có thể phục hồi thị lực, bao gồm cả anh!"

"Muốn nhìn thấy lại, anh phải nghe lời tôi!"

Bệnh viện mắt, có thể giúp tất cả người mù phục hồi thị lực, mù...

Hai người trong phòng lập tức hiểu ra lý do mù mắt ở đây.

Thẩm Vãng khẽ nhướng mày, cậu liếc nhìn thứ bác sĩ cầm trên tay rồi nhắc nhở Chu Hướng Triết, "Ông ta cầm hai bộ hồ sơ bệnh án, có lẽ lát nữa sẽ đi."

"Câm miệng!" Bác sĩ trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Vãng, "Tôi không cho phép cậu nói chuyện!"

Chu Hướng Triết gật đầu, anh đối mặt với bác sĩ nói một câu không có chút đe dọa, nhưng cảm giác đe dọa gần như tràn ra ngoài.

Anh nói: "Tôi đợi bác sĩ đến phòng bệnh của tôi kiểm tra."

Thẩm Vãng trong lòng tự động thêm lời thoại cho anh: Sau khi kiểm tra xong, cho ông thấy hậu quả của việc chọc giận dị biến giả cấp S là thế nào.

Nhưng dù sao Chu Hướng Triết cũng đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Vãng và vị bác sĩ ô nhiễm này.

Bác sĩ mở hồ sơ bệnh án, ông giả vờ xem hồ sơ bệnh án, nhưng mắt luôn len lén nhìn Thẩm Vãng.

Cuối cùng, ông lên tiếng hỏi: "Mắt của anh có vấn đề gì?"

Thẩm Vãng cười, "Nếu tôi biết mắt mình có vấn đề gì, thì sao còn phải vào bệnh viện này nằm?"

"Tôi thấy mắt anh rất tốt." Bác sĩ đóng hồ sơ bệnh án lại, "Đôi mắt rất đẹp, như đang sống, tôi chưa từng thấy đôi mắt đẹp như vậy, đôi mắt đen như viên đá quý sâu thẳm, không, nó còn rực rỡ hơn đá quý! Không ai không thích đôi mắt như vậy!"

Bác sĩ gần như mê mẩn nhìn vào mắt Thẩm Vãng.

Cuối cùng ông như chợt nhận ra điều gì đó, ho một tiếng, "Tóm lại, ca phẫu thuật của anh được sắp xếp vào hai giờ chiều, còn nửa tiếng nữa, nhớ đợi tôi trong phòng bệnh."

"Một đôi mắt đẹp như vậy không thể hỏng được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lại!"

Thẩm Vãng lộ ra một nụ cười như có như không, trong mắt mang theo sự chế nhạo.

"Vậy thì thật cảm ơn bác sĩ."

Phẫu thuật? Có khi là phẫu thuật cắt bỏ mắt.

Chu Hướng Triết không giết vật ô nhiễm này, họ biết quá ít về nơi này, phá vỡ môi trường cố hữu ở đây quá sớm không phải là việc tốt.

Dĩ nhiên sự tồn tại của Huyết Kinh Tước đã bị Chu Hướng Triết hoàn toàn bỏ qua.

Bác sĩ ôm hồ sơ bệnh án rời đi với vẻ tự mãn, Thẩm Vãng đứng ở cửa phòng bệnh, lúc này Chu Hướng Triết cũng mò mẫm mở cửa phòng bệnh bước ra."

"Thế nào rồi?" Thẩm Vãng hỏi anh.

"Ca phẫu thuật lúc 2 giờ 30 chiều, còn chưa đến một tiếng nữa."

"Trùng hợp thật, ca của tôi là lúc 2 giờ, sớm hơn anh nửa tiếng."

Chu Hướng Triết im lặng vài giây, "Phẫu thuật trong nửa tiếng? Điều đó không thể."

"Đương nhiên không thể, đây vốn dĩ không phải là bệnh viện thật, chúng ta cũng không thực sự mù." Giọng điệu của Thẩm Vãng mang theo sự vi diệu, "Đây là bức tranh của vật ô nhiễm cấp A【Bách Mục】, bệnh viện này là giả, vật ô nhiễm chỉ là con rối và không thể tồn tại một bệnh viện nào có khả năng khôi phục thị lực cho tất cả những người mù."

"Bệnh viện này có mối liên hệ rất lớn với Bách Mục, rất có thể là bệnh viện mà chính Bách Mục đã tưởng tượng ra."

Chu Hướng Triết suy nghĩ, "Theo câu chuyện về Bách Hợp, cô ấy mất thị lực trong một vụ tai nạn xe hơi và không thể vẽ tranh nữa, vì vậy sau khi trở thành vật ô nhiễm, cô ấy đã vẽ ra một bức tranh như thế này?"

"Thực ra tôi đã tò mò từ lâu rồi." Thẩm Vãng nhìn Chu Hướng Triết, "Các anh có rất ít nhận thức về Bách Mục? Làm thế nào mà có được câu chuyện này?"

"【Bách Mục】 là bút danh của bức tranh, dữ liệu từ thời đại cũ đã bị hủy hoại quá nghiêm trọng, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về họa sĩ ký tên Bách Mục. Còn câu chuyện này là do Bách Hợp đến đây trước, thông qua khả năng đồng cảm của cô ấy để tìm ra những mảnh nhỏ của cốt truyện. Năng lực thiên phú của Bách Hợp cũng hữu ích trong việc thu thập thông tin."

Chu Hướng Triết giải thích với Thẩm Vãng, "Vì vậy lần này Bách Hợp mới được phân công đến đây, nhằm tránh tình trạng hoảng loạn vì thiếu dữ liệu khi có sự cố xảy ra."

Đối với con người, cảm giác hoảng loạn không phải là điều tốt, nó chỉ khiến ô nhiễm lan rộng hơn và mức độ ô nhiễm trở nên nghiêm trọng hơn.

Sự tồn tại của Bách Hợp giống như một liều thuốc an thần, cho mọi người biết rằng họ vẫn còn cơ hội, chỉ cần Bách Hợp ở đây, họ có thể thu thập được dữ liệu mới.

Nhưng điều này gần như cũng nói lên rằng: Họ hoàn toàn không biết gì về Bách Mục.

Vật ô nhiễm cấp A 【Bách Mục】, gần đây các nhà quan sát đã phát hiện ra điểm chiếm giữ, nhưng trước đây ở nơi này không hề có một phòng trưng bày tranh. Nếu có, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Mặc dù nơi này gần với phòng thí nghiệm của Viện Khoa học hơn, nhưng cũng nằm ở khu vực rìa của Trung tâm Thành phố.

Tiến thêm một chút nữa là đến ranh giới cảnh giới của Trung tâm Thành phố.

Làm sao họ có thể lơ là bỏ qua một vật ô nhiễm cấp A được chứ?

Điều này chỉ có thể chứng minh một điều: Phòng trưng bày này đã được chuyển đến trong thời gian ngắn.

"Tôi hiểu rồi." Thẩm Vãng hơi nheo mắt, cậu thở ra một hơi, tay phải vẫn đang ấn vào bụng mình, cậu vẫn còn đói, đặc biệt là khi ở trong cùng một không gian với Chu Hướng Triết.

"Bây giờ chúng ta còn mười lăm phút nữa để thảo luận xem có nên đến cái gọi là phòng phẫu thuật để làm phẫu thuật hay không."

Theo lý thuyết thì họ nên đi, dù sao họ cũng đã đi khắp hành lang bệnh viện này, ở đây không có gì, ngoại trừ một số vật ô nhiễm cấp thấp, thậm chí còn không thể cung cấp cho Thẩm Vãng bao nhiêu năng lượng, vì chúng chỉ là tranh hiện thực hóa.

Chu Hướng Triết cũng hiểu rõ điều này.

Anh suy nghĩ vài giây, "Bây giờ cậu vẫn ổn chứ?"

"Ổn." Thẩm Vãng lười biếng trả lời.

Không ổn chút nào, ông đây sắp chết đói rồi, còn miếng thịt ba chỉ nhà anh cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi!

Trong khi đó, Chu Hướng Triết đang tính toán nguy cơ để Thẩm Vãng hành động một mình.

Dị biến giả cấp C tiếp cận cấp B, đối mặt không phải là bản thể của vật ô nhiễm cấp A, năng lực dị biến 【Khủng Hoảng Hăm Doạ】, có thể dùng để bảo toàn tính mạng trong thời khắc quan trọng.

Trong thời kỳ phát bệnh, là người hiểu rất rõ về Thẩm Vãng, sau khi tìm thấy cậu, Chu Hướng Triết cũng đã lấy được hồ sơ bệnh lý về cậu trong bệnh viện. Chu Hướng Triết biết rằng mặc dù Thẩm Vãng trong thời kỳ phát bệnh yếu đuối và dễ mệt mỏi hơn người bình thường, nhưng tính công kích lại cực kỳ mạnh. Trong trạng thái bạo lực, cậu có thể phát huy sức mạnh còn lớn hơn cả dị biến giả, thậm chí Viện Khoa học cũng đã chú ý đến cậu.

Nhưng vì tính công kích quá mạnh trong thời kỳ phát bệnh đó và sự phản bội của Lan vào thời điểm đó, Viện Khoa học đã tạm thời từ bỏ nghiên cứu về cơ thể con người, điều này mới tránh cho cậu bị tiếp xúc với Viện Khoa học.

Nói chung: Thẩm Vãng rất mạnh, ngay cả trong thời kỳ phát bệnh cũng không gây bất lợi với cậu.

Nhưng... thật sự không có vấn đề gì sao?

"Đội trưởng, anh cân nhắc có phải hơi lâu rồi không?" Thẩm Vãng đột nhiên mở miệng hỏi: "Anh cũng quan tâm những thành viên khác trong đội như vậy à?"

Dĩ nhiên là không.

Chu Hướng Triết hơi cúi mắt xuống.

Đội phái đi là lực lượng mạnh nhất của con người trong việc khám phá thế giới bên ngoài. Họ đại diện cho tương lai của nhân loại, đại diện cho việc con người có thể tiến xa đến đâu trong tương lai. Vì vậy, đội phái đi bao gồm những dị biến giả dũng cảm nhất, chính trực nhất và mạnh mẽ nhất.

Nếu người đứng đây không phải là Thẩm Vãng, anh tuyệt đối sẽ không do dự, dù người đó có là Minh Quang đi nữa.

"Anh không muốn cùng tôi chiến đấu sao?" Thẩm Vãng lại hỏi.

Đến Sao Bắc Cực là điều Thẩm Vãng đã cân nhắc, nhưng nếu đến Sao Bắc Cực chỉ để trở thành một nhân viên hậu cần không thể ra tiền tuyến thì có ý nghĩa gì. Không thể tiếp xúc với vật ô nhiễm thì hoàn toàn không có cách nào nhặt được phần còn lại, vậy thì chi bằng đến một đội Phái Đi bình thường để ăn những vật ô nhiễm cấp thấp.

Ít nhất vẫn có thể ăn được.

Vì vậy, Thẩm Vãng tiếp tục hỏi Chu Hướng Triết, "Anh đích thân đến mời tôi vào Sao Bắc Cực là vì cái gì?"

Vì bảo vệ, vì vết thương không thể xóa nhòa trong lòng, vì Cô nhi viện Tinh Hà, vì người bạn thời thơ ấu mà anh đã tìm kiếm bao năm.

Vì bé 15 của anh.

Nhưng những điều này Chu Hướng Triết không thể nói ra, anh chỉ nhẹ nhàng thở dài.

"Đi thôi." Chu Hướng Triết nói: "Mời cậu vào Bắc Cực Tinh đương nhiên là muốn cùng cậu chiến đấu, tôi rất coi trọng cậu."

"Vì vậy hãy chú ý an toàn."

Thẩm Vãng mỉm cười, giọng nói mang theo sự khiêu khích của tuổi trẻ, tràn đầy sức sống. Rõ ràng chỉ nhỏ hơn Chu Hướng Triết một tuổi, nhưng dường như tất cả sinh khí mà Chu Hướng Triết mất đều tồn tại trên người cậu.

Cậu nói: Đương nhiên rồi, tôi là người quý trọng mạng sống nhất.

Dù câu này thật hay giả thì nói lời hoa mỹ ai cũng có thể nói và con người cũng thích nghe lời hoa mỹ.

Cuối cùng đã đạt được đồng thuận với Chu Hướng Triết, Thẩm Vãng chờ một lát thì thấy bác sĩ đến. Vẫn là bác sĩ kiểm tra phòng ban nãy, chỉ khác là lần này ông ta mang theo bốn y tá. Các y tá đẩy một chiếc giường bệnh đơn, mỗi người đều cứng nhắc nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Trên chiếc giường đẩy có vết máu đen đỏ, còn có dấu vết bị cào xé, nhìn qua cũng có thể tưởng tượng được người nằm trên đó đã gặp phải chuyện đáng sợ gì.

Tuy nhiên, mỗi người bước vào bức tranh này đều bị mù, ngoài Thẩm Vãng ra có lẽ không ai nhìn thấy được.

Bác sĩ vỗ vào thanh chắn của giường, "Lên đi, đến lượt cậu làm phẫu thuật rồi."

Thẩm Vãng nhìn chiếc giường có chút chê bai, "Không lên được à? Tôi có thể tự đi đến phòng phẫu thuật."

"Anh đang nói gì vậy? Mắt anh không thấy đường làm sao tự đi đến phòng phẫu thuật được!" Bác sĩ lập tức mất kiên nhẫn, "Mau lên đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!"

Được rồi.

Thẩm Vãng bình tĩnh nghĩ: Trong ba năm ở ngoài bức tường cao, tôi không biết đã đi qua bao nhiêu nơi, không biết đã đến bao nhiêu chỗ bẩn thỉu, bây giờ chỉ là nằm trên một chiếc giường mà không biết đã có bao nhiêu người chết trên đó.

...Không được, chê nha.

Xác định rằng nhất định phải nằm lên vật này, Thẩm Vãng đưa tay kéo chiếc ga giường nhuốm đầy máu đen đỏ trên đó xuống rồi ném xuống đất, sau đó kéo chiếc ga giường trên giường bệnh của cậu phủ lên trên. Cuối cùng Thẩm Vãng cũng hài lòng, vừa nằm xuống thì cảm nhận được giường bệnh bị đẩy đi.

Bốn y tá đẩy giường ở bốn góc, rất nhanh giường bệnh đã được đẩy đến cuối hành lang, ở cuối hành lang xuất hiện một thang máy, bác sĩ nhấn nút thang máy.

"cậu may mắn thật, vừa kịp lúc chúng tôi nhận được đôi mắt mới." Bác sĩ vừa chờ thang máy mở cửa vừa lẩm bẩm.

"Đôi mắt không dễ kiếm đâu, cậu có biết cô gái ở phòng bệnh kế bên không? Cô ấy đã ở đây một năm rồi mà vẫn chưa đến lượt thay mắt, kết quả là cậu vừa đến đã gặp được đôi mắt mới, sau khi thay đôi mắt mới cậu sẽ nhìn thấy."

"Tỷ lệ chữa trị của bệnh viện chúng tôi là 100%!"

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Vãng bị đẩy vào trong thang máy, cậu cố ý nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, Chu Hướng Triết đứng không xa ở hành lang.

Anh lặng lẽ đứng đó, vì mù nên ánh mắt không có sắc thái, vẻ trầm mặc như mang đi hết sự sắc bén trên người anh. Thẩm Vãng nhìn thấy bàn tay anh siết chặt, nơi đeo nhẫn trên ngón tay có chút trắng bệch, anh dường như rất lo lắng.

Nhưng tại sao anh lại lo lắng như vậy?

Đôi khi Thẩm Vãng cảm thấy Chu Hướng Triết có phải là quá tốt hay không, chẳng lẽ anh đối xử với ai cũng như vậy?

Nhưng Minh Quang cũng từng nói rằng Chu Hướng Triết không có bạn bè, mọi người đều sợ anh, thậm chí không ai dám nói chuyện nhiều với anh.

Thẩm Vãng nghĩ: Nếu Chu Hướng Triết như vậy, sao lại không có bạn bè?

Có vẻ như cậu chưa hiểu đủ về Chu Hướng Triết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top