Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Bình giấm nhỏ và bình giấm lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Phộn

---------------------

Trần Lê ở nhà thu dọn quần áo.

Bên ngoài có tiếng nước bắn tung tóe.

"Mạch Miêu." Trần Lê kéo ra một cái tủ khóa ở dưới gầm giường, lấy hết tiền ở bên trong ra, sổ hộ khẩu được phát ở mấy năm trước trong thôn cũng lấy nốt, nhét toàn bộ vào trong đống quần áo.

Hắn tiếp tục lật lật, bên trong còn có vài cái huân chương, một đống giấy vàng và mấy tấm ảnh đen trắng, ở dưới những thứ này còn có một vật kim loại màu đen.

Là một khẩu súng lục.

Tiếng chó sủa trong sân vang lên.

Trần Lê đóng tủ khóa lại, đẩy về dưới gầm giường, đứng lên đi ra ngoài: "Mạch Miêu—"

Mạch Miêu ngồi ở trên giường, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống như thác.

Lão cẩu ở đằng trước vẫn sung sức quậy nước, làm ướt hết sàn nhà.

Trần Lê lau khô đầu, đi ra ngoài đổ hết nước bẩn trong chậu đi. Lúc trở về, phát hiện Mạch Miêu đang tròn mắt nhìn balo quân đội.

Tuy Mạch Miêu có hơi ngốc, nhưng trí nhớ khá tốt.

Cậu vẫn nhớ cái túi này, là cái mà Trần Lê đeo trên vai khi trở về lần đầu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mạch Miêu quay người lại.

Trần Lê tắt đèn, đi tới giường, Mạch Miêu cũng theo đó mà dịch vào bên trong giường.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Hôm nay tắt đèn hơi sớm, có mấy hộ gia đình đèn vẫn còn sáng.

Trần Lê vừa nằm xuống, thấy Mạch Miêu nhìn hắn.

Khóe miệng cũng không cười như bình thường, vẻ mặt mang đầy tâm sự nặng nề.

Trần Lê cũng không lòng vòng, nói thẳng: "Ngày mai đi sớm, chúng ta sẽ lên tỉnh."

Mạch Miêu chớp chớp mắt, muốn chắc chắn mình không có nghe sai, lắp bắp hỏi lại: "Em...Miêu Miêu cũng đi sao?"

Từ khi Mạch Miêu mắc bệnh, Trần Lê sống chết không chịu để cậu ở nhà một mình nữa. Khỏi nói lần này đi tỉnh chính là vì thân thể của Mạch Miêu. Sau này mặc kệ hắn có đi đâu, nhất định không để Mạch Miêu ở lại một mình.

Bọn họ như vậy, thật khó khăn mới tìm được bạn đời của mình, hận không thể ăn đối phương vào trong bụng, sợ mất, sợ bị kẻ khác cướp đi.

"Miêu Miêu cũng đi." Hiếm thấy đêm nay Mạch Miêu không đưa lưng về phía hắn, Trần Lê ôm cậu để lên người mình, "Tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần."

Lúc này Mạch Miêu mới chắc chắn, lần này Trần Lê đi, thật sự muốn mang cậu theo.

Trái tim đang treo lên của cậu cuối cùng cũng buông xuống.

Trần Lê đương nhiên nhìn ra Mạch Miêu đang cao hứng, không biết là do được ra ngoài chơi nên thấy vui hay là vì cái gì nữa.

Nhóc ngốc ăn nói vụng về, sẽ không nói ra vì cái gì hết.

Hắn một người cao to cũng không thông minh lắm, đoán không ra tâm tư của Mạch Miêu, mấy ngày nay cũng sầu đời lắm.

Đừng nói đi tỉnh, ngay cả thôn bên cạnh, Mạch Miêu cũng chưa bao giờ đi qua.

Cậu thấp thỏm mong đợi, không thấy buồn ngủ chút nào: "Chúng ta đi...đi một ngày hả?"

Trần Lê cũng không chắc lắm, hắn tính một chút, không kể đến thời gian đi lại, ít gì cũng phải hết hai ngày.

"Hai ngày, a, hay là ba? Oa..." Mạch Miêu đoán già đoán non, mặt cũng bắt đầu rầu rĩ. Họ không ở nhà nhiều ngày như vậy, gà với chó chết đói mất.

Làm sao bây giờ?

Trần Lê kéo mấy ngón tay đang dơ lên đếm của cậu xuống, ôm chặt người lại, đếm một hai ba: "Nhắm mắt lại, ngủ đi."

Trời còn chưa sáng, Trần Lê đã thức dậy.

Hắn sửa soạn bản thân trước rồi cầm chậu rửa mặt vào trong phòng, kéo Mạch Miêu ra khỏi ổ chăn, nhúng khăn vào nước rồi lau mặt cho cậu.

Trần Lê lái xe, Mạch Miêu ngồi ở phía sau, một tay ôm eo nam nhân, tay kia thì ôm balo, mặt dán vào lưng Trần Lê, mắt díu lại, buồn ngủ tới nỗi không mở nổi.

Trần Lê dừng xe ở xã, Lý trưởng chào hỏi tài xế trước rồi đưa hai anh em lên xe của nhà nước.

Đây là lần đầu tiên Mạch Miêu đi xe sắt, lập tức tỉnh ngủ.

Cậu để cho hắn dắt mình đi, ngồi vào xe, yên lặng không dám náo loạn, chỉ dám kề sát Trần Lê, đôi mắt tò mò nhìn tới nhìn lui.

Người lục tục lên xe, lúc xe đang khởi động, thân thể Mạch Miêu hơi rung theo, vội vàng ôm chặt người đàn ông ở bên cạnh, cười khanh khách zui zẻ zui zẻ.

Trần Lê nhịn không được cúi đầu nhìn cậu, cố lắm mới không hôn Mạch Miêu.

Xe chạy bon bon trên đường, vùn vụt đi qua cánh đồng lúa mì ở hai bên.

Mạch Miêu thò đầu ra, lúc này mới vừa sáng, ruộng lúa đã có lác đác người đến. Hình như cậu muốn tìm nhà của Lưu thẩm, đầu muốn chui ra ngoài cửa sổ, Trần Lê phải kéo trở về.

Trong xe cũng không có nhiều người lắm, đều là công nhân viên chức ở trong huyện, có nam có nữ.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Bọn họ đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh em Trần gia một cái. Cũng không vì cái gì, chỉ là Trần Lê lớn lên nhìn mlem quá, không giống người nông thôn, còn mang theo bên mình một thiếu niên tính trẻ con, nhìn vô lý nhưng rất thuyết phục.

Giống như trên người bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện mà không ai hay biết.

Xe ra khỏi thôn, mới mẻ của Mạch Miêu cũng dần phai đi.

Đường lên thị trấn gồ ghề đầy đất đá, mặt trời dần ló dạng, trong xe cũng dần oi bức nóng lên. Mọi người không còn sức nói chuyện, mở cửa sổ để hóng gió, theo xe bay một cái, nảy lên một cái, cứ như vậy, dù tràn đầy tinh thần cũng bị lắc cho đến chầm kẽm.

Đột nhiên xe bị điên, không cách nào khởi động.

Tài xế đi xuống nhìn trước, rồi lại gọi mọi người trên xe xuống.

Lúc này vừa vặn là giữa trưa, bảy tám người cùng nhau ngồi xổm, cũng có người đứng, đều nóng muốn hỏng não.

Mạch Miêu cũng mệt đến lừ người, có chút say nắng, một miếng bánh bao cũng ăn không nổi.

Mắt thấy chờ đợi không phải là biện pháp, Trần Lê gõ vào thân xe, hướng tới tài xế ở dưới gầm xe nói: "Đồng hương, để tôi xem thử đi."

Trần Lê từng đi lính, điều kiện khắc nghiệt, từng lái một chiếc xe cũ đã vỡ chui vào núi, sửa một cái lốp xe như vậy, đơn giản khỏi phải nói.

Hắn chui vào gầm xe, cầm đồ nghề lọ mọ một phen.

Thỉnh thoảng mọi người nhìn về phía đây, cổ vũ hắn nhanh chóng sửa xe.

Mạch Miêu cũng ngồi xổm ở đó, vẫn cố sức nghiêng đầu nhìn xuống gầm xe. Lúc Trần Lê không để ý tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi đến đỏ bừng, tràn đầy lo lắng không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Trần Lê chui đầu ra, kêu lên về phía các đồng chí nữ ngồi ở ven đường: "Cho tôi mượn dây cột tóc."

"Lấy của tôi này." Một người phụ nữ đứng dậy cởi dây cột tóc của mình một cách sảng khoái.

Cô ngồi xổm xuống, đặt dây buộc tóc vào tay Trần Lê, cũng không vội rời đi: "Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy? Chưa sửa xong sao?"

Trần Lê nói: "Trục bánh xe bị đá kẹt vào, đai ốc bị mòn, dùng dây cột tóc cột định hình trước, sau đó vẫn nên đưa đi sửa chữa."

Hai người cứ như vậy mà nói chuyện.

Mạch Miêu nhìn chằm chằm hai người, miệng mím lại, hai tay xoắn lại với nhau, nhìn nửa ngày cũng không lên tiếng.

Sau hơn một giờ, cuối cùng cũng sửa xong cái xe.

Mọi người lần lượt lên xe.

"Hai người muốn lên huyện sao? Đi chơi hử?" Cô là người sống ở tỉnh, cũng không câu nệ nhiều, trực tiếp ngồi cùng một hàng với anh em Trần gia, muốn nói chuyện thêm với Trần Lê.

Trần Lê cũng tiếp lời: "Chúng tôi phải đổi xe để đi Hỗ thành, có việc cần làm." Tuy hắn có hỏi có đáp, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi, không có ý muốn nói sâu, nhưng không chịu nổi người khác tò mò, lại câu có câu không tám chuyện một đoạn đường dài.

Trên đường đi bị trì hoãn, bọn họ bị trễ hơn hai ba tiếng so với dự định, trời sập tối mới đến huyện, đã không kịp bắt xe lên tỉnh rồi.

Trần Lê tạm biệt với tài xế, trên vai đeo túi xách, mang theo Mạch Miêu bước xuống xe.

Quả nhiên huyện thành không giống với nông thôn, giờ này trạm xe vẫn có không ít người đi lại.

Nếu là bình thường, Mạch Miêu sẽ có hơi sợ, rồi rụt vào trong ngực Trần Lê, sau đó hưng phấn nhìn khắp nơi. Nhưng mà bây giờ một chút cao hứng cậu cũng không có, không chịu cho Trần Lê nắm tay mình.

"Mạch Miêu?" Trần Lê thấy có gì đó sai sai, còn tưởng thân thể cậu không thoải mái, vội vàng lấy tay sờ trán cậu.

Mạch Miêu né tay hắn ra, hai mắt rũ xuống, quay lưng về phía hắn.

Trần Lê không hiểu sao đột nhiên Mạch Miêu dở chứng với mình.

Lúc này có xe dừng lại, dòng người nhất thời nhiều hơn một chút.

Trần Lê lo lắng Mạch Miêu bị lạc, cái gì cũng không quan tâm, trước hết kéo người về bên mình cái đã, vừng vàng nắm tay cậu.

Mạch Miêu lắc vài cái, phát hiện làm kiểu gì cũng không dứt ra được, thở phì phì vài cái, mắt đỏ lên.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Hai anh em rời khỏi trạm xe buýt, Trần Lê mua một chút đồ ăn ở ven đường rồi mới kéo Mạch Miêu đi kiếm nhà nghỉ. Từ trạm xe đi ra một đoạn đường liền gặp một khu nhà nghỉ, đến quầy hỏi, vừa lúc còn đúng một gian phòng, giá cả cũng hợp lý, một đêm hết ba đồng rưỡi.

Trần Lê mở cửa phòng, bên trong chỉ có một cái giường.

Mạch Miêu ngồi cạnh giường, tay vẫn nắm chặt túi của mình. Trong túi chỉ có một chút lương khô ăn lót dạ nên rất nhẹ.

Cậu cúi đầu, mắt mũi đỏ hết lên.

Trên đường lúc Trần Lê kéo cậu đi, quả nhiên đã lẳng lặng khóc hết một đợt.

Phía sau vang lên tiếng cửa đóng.

Tiếng theo, giường lún xuống, một đôi tay vòng tới từ phía sau, giữ chặt eo Mạch Miêu.

Mạch Miêu giãy dụa một chút, một làn hơi nóng pha với mùi khói phả vào cổ cậu.

Cậu không nhúc nhích.

"Miêu Miêu giận anh sao?" Chỉ có lúc hai anh em ở riêng với nhau, Trần Lê mới dịu dàng gọi hai tiếng Miêu Miêu như thế này.

Đây giống như là bí mật của hai người họ, không hẹn mà cùng hiểu với nhau.

Từ lúc bọn họ ụ nhau, không hiểu sao tính tình Mạch Miêu ngày càng một lớn.

Vốn Trần Lê không phải là một người dễ nói chuyện, người trong thôn cũng không ai biết lai lịch hắn như thế nào, trước kia chỉ có người ta hạ giọng với hắn chứ chưa thấy hắn hạ giọng với ai bao giờ.

Chỉ trừ em trai ruột của hắn, cục cưng của hắn, Miêu Miêu của hắn.

Cũng may Mạch Miêu không phải là người không nói lý, cậu nhìn sàn nhà, buồn bực nói: "Anh....không để ý đến Miêu Miêu."

Không để Trần Lê tiêu hóa hết lời này, giọng nói Mạch Miêu tiếp tục cao lên: "Anh, anh nói chuyện với người khác!"

"Anh....anh, cô ấy đưa dây buộc tóc cho anh!" Mạch Miêu đầy bụng ủy khuất, thở phì phò cáo trạng, "Các người cứ nói! Nói hoài nói mãi!!"

"Nói, nói — nói không ngừng luôn á!"

Mạch Miêu tức muốn chếc rồi, cậu giơ tay lên, không ngừng lau nước mắt.

Trần Lê im lặng hồi lâu.

Bỗng dưng hắn cười rộ lên, khoe hàm răng trắng sứ nhưng không làm bằng sứ ra.

Mạch Miêu nghe tiếng cười cha chả kia, quay phắt đầu lại.

Nhân sinh của Mạch Miêu, lần đầu tiên có cảm các vi diệu— sống cùng với đại ca của cậu, chắc là không nổi nữa rồi.

Trần Lê thấy cậu muốn giãy ra, vội vàng dùng hết tứ chi ôm chặt lại, đầu phóng tới hung hăng mổ chụt chụt chụt chụt chụt chụt vào mặt Mạch Miêu.

Mạch Miêu dùng sức gạt hắn ra, sống chết cũng không thèm hắn thơm mình.

"Bình giấm nhỏ." Trần Lê cứng rắn lật người cậu lại, ép đối mặt với mình, "Không nghĩ tới, Miêu Miêu là một bình giấm nhỏ."

Mạch Miêu giận tím người, ngực phập phồng lấy hơi, hét lên: "Anh mới là bình giấm lớn! Bình giấm siêu to khổng lồ!"

"Anh là bình giấm lớn, ei ei!!" Trần Lê vớt cậu lên, đè người xuống giường.

Mạch Miêu nào biết cái gì là giấm với chả chua, còn tưởng hắn đang mắng cậu. Cũng không biết Trần Lê có chơi đớ không mà bị người ta mắng cũng điên theo.

Trần Lê giống như con sói đói, liều mình hôn hít Mạch Miêu, còn hôn lên miệng nữa.

Từ khi Mạch Miêu phát bệnh, ít khi nào hắn làm vậy với Mạch Miêu, một là sợ người khác nhìn thấy, hai là sợ mình nhịn không nổi.

Mạch Miêu bị hôn đến đỏ bừng mặt mũi, hô hấp ngày càng loạn. Nhưng mà cậu vẫn đang rất ủy khuất, không muốn cho Trần Lê chiếm chỗ tốt.

Đời này Trần Lê chưa bao giờ thấy vui như thế này, cười muốn trẹo quai hàm rồi vẫn muốn cười, thấy Mạch Miêu giận đến sắp không dỗ được rồi mới chịu thôi.

Trần Lê cố ý bày ra một bộ nghiêm túc, trong mắt lại đầy ý cười: "Anh lạnh nhạt với Miêu Miêu, anh sai rồi. Anh nói chuyện với người khác, anh sai rồi."

Mạch Miêu thấy hắn nhận sai, gật đầu như được mùa.

Trần Lê lại không nhịn được cười, miệng tiếp tục: "Anh, anh vẫn nói, cứ nói, nói không ngừng! Đúng là phạm lỗi thật lớn!"

"Đúng!" Mạch Miêu khẳng định gật đầu một cái.

Trần Lê kết luận: "Bởi vì anh phạm lỗi lớn, ở đây, anh long trọng xin lỗi đồng chí Miêu Miêu. Sau này anh tuyệt đối không dám lạnh nhạt Miêu Miêu nữa, không tùy tiện nói chuyện với người khác, tuyệt đối không nói dai, nói hoài nói mãi!"

Mạch Miêu sụt sịt mũi, hình như không còn tức giận như vậy nữa.

Trần Lê nhìn cậu, dần thu hồi nụ cười.

Mạch Miêu bị đôi mắt nóng rực kia nhìn muốn cháy da, vụng về mở mắt, cái bóng lớn đổ xuống, cậu thuận theo nhắm hai mắt lại.

Hai người nằm trên giường hôn một hồi, Trần Lê thò tay vào trong áo Mạch Miêu, bàn tay thô ráp mò vú cậu.

"Ưm..." Mạch Miêu phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng người ta nói chuyện.

Nơi này tuy có cửa nhưng cũng không có cách âm là bao.

Trần Lê ngửi mùi trên người Mạch Miêu, qua mấy ngày, mùi của hắn đã biến mất, chỉ còn lại mùi lúa mạch quyến rũ mê người.

Háng hắn đẩy đẩy chân Mạch Miêu, muốn chịch rồi.

Mạch Miêu cắn môi, ngước mắt e lệ nhìn hắn.

Trần Lê nghĩ tới sáng mai còn phải đi sớm, huống hồ hôm nay Mạch Miêu của hắn chưa ăn được một bữa đàng hoàng nào.

Là đàn ông, không được để vợ của mình đói bụng.

Hắn cắn mấy cái lên cổ Mạch Miêu, đem mùi hương của mình phủ lên, lại chim chuột một hồi mới chịu buông Mạch Miêu ra.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Hai anh em cùng nhau ăn bánh bao, uống súp thịt cừu.

Đi xe hơn nửa ngày, đêm hôm trước còn không ngủ được, rất nhanh Mạch Miêu đã mệt mỏi, ngủ say bên cạnh Trần Lê.

Sáng sớm hôm sau, hai anh em đơn giản thu dọn, sớm đến ga xe lửa, mua vé đi Hỗ thành.

------------------------

Editor: Hai người chim chuột vui nhò :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top