Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Làm thế nào để trêu chọc một đoá hoa cao lãnh


Lục Hối hùng hổ từng bước từng bước tiến lại, mắt nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên đấm mạnh vào bức tường bên cạnh đầu Chu Trọng Hành.

Thân thể vạm vỡ của Lục Huy chặn lại trước mặt Chu Trọng Hành, hắn một tay nắm thành nắm đấm chống đỡ lên bức tường rồi khoá cứng anh lại trong lồng ngực hắn. Lúc đó, phòng vệ sinh trống rỗng, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo do đèn sợi đốt từ trên cao chiếu xuống, chiếu sáng làn da tái nhợt của hai người họ.

Chu Trọng Hành không quen việc quá thân mật với người khác, đặc biệt là người đàn ông này. Hắn duỗi thẳng thắt lưng, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng nhiễm lên một tầng ánh sáng lạnh lẽo, nói với Lục Hối như đang đối mặt với một người xa lạ: "Xincậu tự trọng một chút."

Lục Hối cẩn thận nhìn anh từ đầu đến chân với ánh mắt như thợ săn nhìn con mồi, phân thân cương cứng của người này vẫn cứng đờ lộ ra, quy đầu chảy ra chất nhầy trong suốt, phần thân dưới vô cùng tục tĩu, nhưng phần thân trên lại kiêu ngạo và lạnh lẽo như không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn còn phong thái của một CEO

Điều Lục Hối thích thú nhất chính là cảm giác hoàn toàn thuần hóa một kẻ kiêu ngạo bằng chính đôi tay của mình. Hắn nhẹ nhàng trượt đầu ngón trỏ xuống khóe mắt Chu Trọng Hành xuống tận môi, sau đó là cằm, sau đó, như thể khiêu khích, chạm nhẹ vào yết hầu anh.

Khuôn mặt Chu Trọng Hành căng chặt, nhưng cơ thể lại không kiềm chế được hơi run rẩy vì sự đụng chạm nhẹ nhàng này, một trận ngứa ngáy dâng lên từ làn da truyền vào tận tim. Anh cảm thấy bàn tay áp vào cổ mình là một con dao lạnh lẽo, nếu hắn dùng lực mạnh hơn một chút, liền có thể kéo mình xuống vực thẳm không đáy.

"Anh Chu......" Ngón tay Lục Huệ lướt vòng quanh yết hầu, nâng khuôn mặt anh gần hơn một chút, hắn mỉm cười khiêu khích nói: "Anh thật sự muốn tôi rời đi sao?" "

Ánh mắt hắn quá rõ ràng, khêu gợi đến mức Chu Trọng Hành cảm thấy mình như đang trần truồng đứng trước mặt hắn, một thứ mỹ vị cấm kỵ mà hắn có thể tuỳ ý thưởng thức. Hắn cố tình

Trước kia không biết thân phận của nhau, Chu Trọng Hành có thể thoải mái phơi bày hết những khía cạnh yếu đuối cùng sự dâm đãng của mình trước một người xa lạ. Nhưng bây giờ, hắn chính là Lục Hối là đối thủ một mất một còn của hắn, Chu Trọng Hành không thể thần phục dưới thân hắn, mất đi phẩm của người thừa kế của gia tộc.

Hai người dường như vô cùng thân cận, nhưng thực tế họ lại đang âm thầm đối chọi nhau. Lục Hối muốn ép đối phương đến cực hạn để mình đùa giỡn, nhưng Chu Trọng Hành lại bướng bỉnh duỗi thẳng eo để duy trì sự lạnh lùng và cô độc, cả hai rơi vào cục diện bế tắc.

Cuối cùng, chính Chu Trọng Hành là người phá vỡ sự im lặng trước, anh bình tĩnh nói với Lục Hối: "Đi đi."

Lục Hối gật đầu tán thành, nói đầy ẩn ý: "Tốt lắm"

Ánh mắt Lục Hối dần hiện lên vẻ lạnh lùng, một tay hắn khống chế Chu Trọng Hành, tay kia lập tức luồn xuống nắm lấy dương vật anh, không đợi Chu Trọng Hành phản ứng lại. Nhìn anh tựa lưng vào tường, sắc mặt tái nhợt, Lục Hối áp sát khoá chặt người anh, tay nắm dương vật anh bắt đầu di chuyển lên xuống nhanh chóng"

"Anh muốn tôi đi, sao dưới này lại ướt như vậy?" Bị Lục Hối vuốt ve một lúc, phân thân anh hưng phấn đến mức không ngừng tiết ra chất nhầy. Hắn đột nhiên kéo cằm Chu Trọng Hành, ép anh phải nhìn hắn.

Vẻ mặt Chu Trọng Hành bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến cậu."

Lục Hối nghe thấy tiếng thở hổn hển mà anh đang cố gắng kìm nén trong lời nói, hắn biết con mồi đã lấy mồi, lập tức đưa phân đã cương cứng phồng lên sau lớp quần âu vào thân dưới của anh, sau đó bắt đầu cọ xát lên xuống một cách tục tĩu

Không có gì ngạc nhiên, hắn cảm nhận được hai chân Chu Trọng Hành bắt đầu run rẩy, Lục Hối biết người này sẽ không bao giờ nhượng bộ nữa, nếu muốn anh đầu hàng hắn như trước đây thì hắn phải quyết liệt thô bạo hơn nữa. Từ khi biết thân phận của Chu Trọng Hành vào buổi chiều, Lục Hối đã suy nghĩ cả ngày, muốn đè vị tổng giám đốc cấp cao này xuống đất, làm cho hắn sướng đến mê mang, để cho hắn hoàn toàn bị dục vọng khống chế, chủ động tự phục vụ mình như trước đây.

Lục Hối thừa nhận hắn hoàn toàn không phải là một quý ông chính trực, trong lòng hắn là một con hổ nghiện săn mồi, hắn không chỉ muốn ngửi mùi hoa hồng, hắn chỉ muốn ăn hoa hồng.

Giọng nói của Chu Trọng Hành vốn đã run rẩy, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì tôn nghiêm, lớn tiếng nói: "Buông ra!" "

Lực chú ý của toàn cơ thể dường như tập trung hết vào phần thân dưới bị Lục Hối cọ xát, xuyên qua chiếc quần âu, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng phân thân phồng lên của Lục Hối vừa to vừa cứng, cọ xát vào người mình một cách tục tĩu cực kỳ, Chu Trọng Hành chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được khoái cảm lớn như vậy chỉ bằng cách cọt xát phía trước như một tên trai thẳng thuần khiết. Anh sắp không nhịn được, lờ mờ cảm thấy Lục Hối bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, sau đó ngón tay mảnh khảnh xoa núm vú của anh rồi bắt đầu chơi đùa, trong cơn hoảng loạn, chiếc lưỡi trơn trượt liếm lên tai anh.

Công kích đến từ nhiều mặt khiến Chu Trọng Hành mệt mỏi không thể đối phó, hắn cảm thấy hai chân càng ngày càng run rẩy, cả người không thể đứng thẳng được nữa, chỉ có thể dựa vào cánh tay Lục Hối mới chống đỡ được.

Khi Lục Hối lại cọ xát phần hạ thân vào người anh , Chu Trọng Hành không kìm được nữa, ngửa cổ rên rỉ "ah", thân thể không khỏi cong lên, phân thân sưng phồng lần lượt bắn ra tinh dịch trắng đục.

"A......h

Người đàn ông ấn anh lại lau hết tinh dịch do Chu Trọng Hành xuất tinh bắn lên đùi, cười khúc khích. Chu Trọng Hành khó khăn lắm mới kiềm giữ được bản thân, anh lảo đảo một lúc rồi mới đứng vững trở lại, thấy Lục Hối đang sửa sang lại quần áo, khoanh tay, mỉm cười nhàn nhã nhìn anh.

Qua tấm gương trên bồn rửa, Chu Trọng Hành trông thấy mình toàn thân trần trụi, núm vú sưng đỏ, khuôn mặt tràn đầy dục vọng, thân dưới càng ướt át, tất cả đều là tinh dịch dính nhớp. Tục tĩu khó tả, giống như một ...... tên điếm.

Còn Lục Hối thì mặc vest gọn gàng, vẻ mặt điềm tĩnh và phong thái nhàn nhã.

Sự tương phản rõ rệt như vậy có tác động mạnh đến nỗi Chu Trọng Hành lập tức ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi mà Lục Hối đã cởi ra không nói một lời mặc vào, kéo quần lên.

Hắn chỉ muốn nhìn thấy kết quả này, muốn thấy anh bị hạ nhục. Chu Trọng Hành vừa nãy còn động tình, đổ một thân mồ hôi, lúc này lại cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. Với sự tỉnh táo do cái lạnh này mang lại, hắn khom lưng che đi sự túng quẫn của bản thân, sắc mặt không đổi mặc quần áo vào.

"Ngươi hài lòng chưa?" Hắn lạnh lùng nói.

 !

Lục Huệ đột nhiên dùng sức đấm thêm một cú vào, Chu Trọng Hành có chút kinh ngạc nhìn hắn, hắn dùng rất nhiều sức, chắc chắn là rất đau

Ánh mắt Lục Hối nứt ra, vẻ mặtcực kỳ đáng sợ, hắn ra lệnh : "Cởi cúc áo ra, nếu anh không muốn tôi xé rách quần áo anh. "

Chu Trọng Hành hạ tay đang cài cúc áo xuống, siết chặt thành nắm đấm, hắn nhắm mắt chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng không kìm được sự ngột ngạt trong lồng ngực, mở mắt ra nói:

"Đây là làm gì, trả thù tôi? Hay cậu nghĩ cậu có thể đe dọa tôi bằng cách này? "

Vẻ mặc Lục Hối u ám, hắn lại tiến về phía anh, hắn cao lớn, mạnh mẽ, anh có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp của hắn được khắc hoạ rõ nét qua chiếc áo sơ mi bó sát anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng lần này anh cảm thấy cơn giận trong lồng ngực không thể nào đè nén được, trầm giọng nói:

"Cậu còn muốn gì nữa"

Anh cảm thấy cơn giận đột ngột của Lục Hối thật sự quá vô lý

Anh hẳn mới là người nên tức giận.

Mà cái tên vô lý này này lại túm lấy cổ áo nửa mở của Chu Trọng Hành, bắt đầu dùng sức xé mạnh áo anh, Chu Trọng Hành dùng hết sức giãy giụa, động tác của hai người rất mãnh liệt, gần như sắp đánh nhau.

Đột nhiên, Lục Hối không nhịn được bắt lấy Chu Trọng Hành bế anh lên, cho dù Chu Trọng Hành vùng vẫy thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn kéo anh vào buồng vệ sinh, khóa cửa lại. Gần như cùng lúc đó, Chu Trùng Hành nghe thấy một tiếng động lớn bên ngoài, có người đi vào.

Dáng vẻ chật vật này của anh có thể sẽ bị người khác nhìn thấy.

Chu Trọng Hành bị thô lỗ đặt trên bồn cầu đã đậy nắp lại, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hối đang đứng, dưới anh đèn khuôn mặt bị bóng tối che phủ không nhìn ra được biểu tình gì. Lồng ngực Lục Hối lên xuống phập phồng, hiển nhiên muốn khống chế được một người đàn ông chống cự dữ dội cũng không dễ dàng gì.

Trên cổ hắn, có thể nhìn thấy dấu vết bị Chu Trọng Hành cào cắn khi hắn không chút do dự bế Chu Trọng Hành vào nhà vệ sinh, thậm chí có chỗ còn đang rỉ máu.

"Cô gái hôm nay đi date cùng xinh thật đấy!"

"Đừng quậy, tôi đang theo đuổi cô ấy!"

Bên ngoài phòng vệ sinh là tiếng nói chuyện và tiếng cười ầm ĩ của hai người đàn ông, tiếng nước chảy, bên trong hai người im lặng nhìn nhau, Chu Trọng Hành nhìn thấy Lục Hối mặt không đổi sắc bắt đầu cởi từng cúc áo một, cởi hết áo và quần, treo lên móc bên cạnh.

Hắn trầnn truồng đứng trước mặt Chu Trọng Hành, cơ bắp rắc chắc mạnh mẽ dương vật hoàn toàn cương cứng áp vào ngực Chu Trọng Hànhnh, nghiến núm vú sưng đỏ qua áo sơ mi rách nát và lỏng lẻo, chẳng mấy chốc chất nhầy do quy đầu tiết ra làm ướt áo, dính vào núm vú, khiến anh ngứa ngáy khủng khiếp.

Hai người nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng vệ sinh, tiếng nói chuyện cười đùa ồn ào từ từ biến mất, bên ngoài phòng vệ sinh lại vắng vẻ.

Nhiệt độ bên trong phòng từ từ trở nên nóng bỏng.

"Tôi cởi, anh cũng cởi r, có được không?" Lục Hối nói.

Không đợi anh phản ứng lại, hắn trực tiếp xé áo sơ mi và quần đang nửa cởi dán vào thân thể Chu Trọng Hành, nhưng lần này Chu Trọng Hành cũng không giãy giụa nữa.

Chu Trùng Hinh đã chán ngấy trò nhạt ngọt Lục Hối, tức giận hỏi: "Chính xác thì cậu muốn cái gì? "

"Đừng sợ" Lục Hối vén mớ tóc rối trên trán anh ra, nói vào tai anh với vẻ thân mật vô cùng với nụ cười quyến rũ, "Tôi chỉ là một tên lưu manh thôi mà."

Chu Trọng Hành bị hắn trêu chọc im lặng một lúc, giọng điệu dịu đi một chút: "Vậy sau lần này, coi như chúng ta chưa từng có chuyện gì xảy ra, như vậy sẽ tốt cho cả tôi và cậu."

Lục Huệ đột nhiên cười mỉa mai: "Vốn gay từ đầu đã không có chuyện gì xảy ra. "

Hắn tựa như dịu dàng, lại như lạnh lẽo. Vừa tức giận vừa dịu dàng, hắn có thể đâm ngươi một nhát trong lúc thân mật nhát, cũng có thể trong lúc ngươi đang túng quẫn sắp rơi xuống vực sâu không đấy nhẹ nhàng kéo ngươi lên.

Để người không ngừng thất vọng, lại khiến người ta từ đầu đến cuối không đành lòng buông tay. Từ đầu đến cuối đem con mồi đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Chu Trọng Hành biết, Lục Hối chính là người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top