Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường tiểu học Hồng Sơn toạ lạc tại ngã ba hình chữ 丁 (Đinh), phía nam có lác đác vài gian hàng con con, do quá nhàn rỗi cho nên lúc đi đón bạn nhỏ Khương Vong cũng phải đi theo chiều kim đồng hồ qua từng quán ăn, thời gian dài còn được người nấu ở đằng sau chủ động chào hỏi.

"Anh Khương! Nay trong quán có mấy con cá nheo sông mới, anh tới nếm thử xem?"

"Vẫn chưa có ai xếp hàng đâu, không cần phải lo."

Khương Vong coi con phố này như nhà ăn, nhóc con đi cùng ăn cơm quán mấy ngày liền lập tức cảm thấy chán ngấy, nhiệt tình mang mì gói về nhà nấu.

Người đàn ông cũng không quản nó quá nhiều, tiếp tục tự mình so sánh hương vị giữa mì đậu với mì xào sốt thịt.

Quán mì của dì Hồ không lớn, bên trong xếp sáu cái bàn cùng chồng ghế đẩu cao đến trần nhà, dù đã đến giờ cơm tối nhưng chuyện kinh doanh vẫn không quá khả quan.

Xét cho cùng thì trước sau ba con phố, chỉ có mì nhà dì ấy là dùng tay làm thủ công bằng lòng đỏ trứng vịt và bột mì, sau đó đem phơi khô dưới ánh đèn trong đêm từ lúc ba giờ sáng, để bảo quản tốt độ sướng miệng khi ăn của mì.

Nước canh xương bò được hầm đến khi thành màu trắng sữa thơm phức, sau đó rắc hành lá đã được xắt nhỏ lên, càng làm toả ra hương thơm khó tả.

Khương Vong phân phó mấy người đi xử lý công việc xuyên thành phố, mình thì ở chỗ này trước nửa tiếng để ăn mì.

Ghế còn chưa ngồi nóng mông, ngoài cửa sổ đã có tiếng người gõ cửa.

"Thật là trùng hợp." Quý Lâm Thu chào hỏi anh, sườn mặt y hiện lên sau lớp kính coban màu xanh lam có độ rõ nét thấp của cửa sổ, thế mà lại có phần giống như trai đẹp Hồng Kông.

Khương Vong hơi có chút ngạc nhiên, thấy thầy Quý đi vào rồi ngồi xuống phía đối diện, anh cười một cái không quá tự nhiên.

"Quán này hương vị cũng bình thường, thời gian lại còn sớm, hay là thầy Quý đổi nơi khác để ăn thử xem?"

"Hai hôm trước còn nói nợ tôi bữa cơm, sao nay được ăn mì thịt bò lại tiếc không nỡ cho rồi?" Ánh mắt Quý Lâm Thu dừng trên mặt anh vài giây, làm như đang xem xét lại giống như đang trêu đùa: "Yên tâm, tôi còn gọi cả một nồi cửu thiên bào ngư Nhật Bản nữa, ngài Khương hào sảng như vậy, chắc sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ."

Nói đến cũng thật kì lạ, ngày thường ở tiệm cơm này luôn có mấy vị khách ghé thăm, không phải đến để ăn thì cũng là đến ngồi đánh bài hoặc buôn chuyện, thế mà hôm nay trong tiệm lại vắng tanh, chỉ có hai lão già ngồi ở trong góc ăn mì, bên cạnh là một chiếc túi vải buồm cũ kỹ.

Bà chủ lại không có ở trước quầy, chỉ có phục vụ vừa ghi tên món xong đã vội vội vàng vàng chạy ra sau bếp, còn không thèm rót nước châm trà.

Ánh mắt Khương Vong khẽ động, còn muốn tìm cớ để đuổi người đi, ngoài cửa đã truyền đến tiếng thắng xe bén nhọn.

Không kịp rồi.

Ba con Alto đã chặn hết ở cửa trước và cửa sau của tiệm, mười mấy thanh niên lêu lổng xuống xe, hùng hổ lao vào, bên ngoài còn có một đám người xếp thành hình chữ U niêm phong lối đi.

Cạch một tiếng, cửa đã bị khoá lại hoàn toàn.

Quý Lâm Thu lia mắt nhìn ra ngoài cửa, rồi tự mình châm trà cho Khương Vong.

"Anh Khương là người đến từ bên ngoài, đã bao giờ được uống nước hoa sơn trà của nơi này chưa?" Y dường như không nhìn thấy đám đầu gấu đang vây quanh, nhấp nhẹ một ngụm rồi nói tiếp: "Theo phương ngữ ở chỗ chúng tôi, thứ này được gọi là trà tam da vại, nghe có vẻ hơi thô, nhưng thật ra cũng giống hải đường Thái Sơn, có hương vị rất riêng."

Khương Vong nhận lấy chén trà từ tay y, ánh mắt nhiều thêm vài phần dò xét.

"Thầy không sợ sao?"

"Sợ cái gì kia chứ?" Quý Lâm Thu ngẩng đầu nhìn xung quanh một cách chậm rãi: "Thật trùng hợp, ở chỗ này còn có ba học sinh tôi đã từng dạy."

"Hạ Bằng, Phùng Triệu Dương, Lý Hải, mấy em bây giờ hẳn là đã học cấp Hai, cấp Ba hết rồi phải không?"

Ba người bị điểm danh đều có vẻ mặt mất tự nhiên mà quay đầu đi.

Khương Vong bỗng nhiên ý thức được hôm nay Quý Lâm Thu là cố ý tới đây tìm anh, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được nguyên do, chỉ đành yên lặng đánh giá mấy tên ăn hại xã hội này.

Cả trong lẫn ngoài tổng cộng có mười hai người, trong đó còn có bốn thằng cấp Ba, năm thằng cấp Hai và một tên cầm đầu có bộ dáng không quá 24 tuổi.

"Khương Vong đúng không?" Đại ca giang hồ hút một hơi thuốc lá Cửu ngũ chí tôn, rồi thả khói ra từ mũi và miệng như máy phun sương: "Mày được lắm."

"Dám chơi người của tao." Hắn cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục hút rồi tiếp tục phun: "Nếu hôm nay không quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội thì đừng nghĩ đến việc đầu đuôi nguyên vẹn bước ra khỏi đây."

"Là râu đuôi nguyên vẹn(*)." Quý Lâm Thu bình tĩnh sửa lại cho đúng: "Chiếu theo tiếng lóng ở Bắc Kinh, hai chữ cuối nên đọc là yier, nếu không cậu sẽ không phát âm lưu loát được đâu."
(*)Thành ngữ của Trung, chỉ sự đầy đủ vẹn toàn như con dế có râu ở đầu, có đuôi ở cuối.

Mấy thằng học sinh cấp Ba hai mặt nhìn nhau, Khương Vong thì lộ ra vẻ mặt tò mò.

Đại ca giang hồ nọ mới làm màu được một nửa đã bị bẽ mặt trước mọi người, lúc này tức giận đến độ lông mày bay cao, mắng chửi: "Tên thầy giáo chết tiệt nào đây? Là thằng chó chết nào thả giáo viên vào hả?!"

Tên côn đồ phụ trách việc theo dõi hoảng loạn nói: "Hắn ta tự nhiên tới, em cũng bó tay."

"Nghe cho rõ đây, mày đắc tội với ngài Cung tao chính là đắc tội với cả Chiến Long Phi Thiên!" Đại ca giang hồ lại rống lên: "Còn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, bố mày sẽ chơi chết mày!"

Dáng ngồi Quý Lâm Thu rất tự tại, tay chống cằm, giọng điệu nghiền ngẫm mà nhắc lại một lần nữa.

"... Chơi, tôi?"

Trong lòng Khương Vong giống như bị cào ngứa một cái.

Một vài học sinh không chịu nổi trước ánh nhìn chăm chú hoà ái kia, nghẹn nửa buổi mới cùng nhau lên tiếng cầu xin.

"Anh Cung, hắn dù gì cũng đã dạy một vài người trong chúng ta, hay là anh thả hắn đi đi…"

"Đúng vậy anh Cung, hắn chỉ là giáo viên Tiếng Anh thôi, có biết cái gì đâu, chuyện này không liên quan đến hắn."

"Hôm nay bố mày phải lấy thằng thầy giáo này ra để khai đao." Đại ca giang hồ trở tay đâm con dao nhọn xuống mặt bàn, chặn ngang ở giữa hai người Quý Lâm Thu và Khương Vong, tràn đầy ý tứ muốn đánh nhau một trận thật tàn nhẫn.

"Giáo viên đáng sợ? Làm buôn bán đáng sợ?" Lệ khí trong mắt tên thanh niên lêu lổng càng sâu, một chân trực tiếp đạp lên giữa mặt bàn: "Đã dám cướp tiền của bố mày thì thôi đi, mày cũng thả lỏng hơi quá rồi đấy!"

Thật ra Khương Vong đã sớm có tính toán riêng, nhưng trong cuộc chiến lại tự nhiên lòi ra thêm một giáo viên Tiểu học, khiến cho bầu không khí vừa vớ vẩn vừa vi diệu.

Quý Lâm Thu chậm rãi đứng lên.

"Ngài Cung đây là thủ lĩnh của Chiến Long Phi Thiên phải không?"

Ngay khi y vừa đứng lên, động tác của mấy thằng đàn em bên cạnh cũng trở nên cảnh giác hơn.

"Đã từng nghe qua Knife game(*) bao giờ chưa?"
(*) Knife game: Là trò chơi dùng dao đâm vào giữa các ngón tay. (Nguy hiểm)

Người thanh niên rũ mắt, hàng lông mi dài hơi cong cong.

Y lại như thể hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, duỗi tay lấy đi con dao nhọn trong tay anh Cung.

"Mày muốn làm gì?!"

"Tao cảnh cáo mày!!"

"Thầy đừng làm xằng làm bậy nữa!!!"

Khương Vong không lên tiếng ngăn cản y, chỉ thờ ơ đan mười ngón tay vào nhau.

Quý Lâm Thu mở bàn tay phải ra đặt lên trên bàn để ước lượng, bàn tay dùng để cầm phấn có khớp xương rõ ràng, móng tay đều được cắt sạch sẽ nhìn rất đẹp mắt.

Y hơi khó xử "ừ" một tiếng, tay trái cầm con dao lại có thể dễ dàng xoay tròn một cách điêu luyện.

Không chờ bất kỳ ai phản ứng lại, ngay giây tiếp theo, mũi dao đâm xuống như một ngôi sao băng, gần như ngay từ lúc bắt đầu đã nhanh chóng lướt qua khoảng cách giữa năm ngón tay, động tác nhanh đến mức chỉ còn dư lại ảnh ảo!

Quý Lâm Thu bình tĩnh liếc mắt nhìn đám học sinh, tay trái lại xoay tròn con dao sắc nhọn như xoay bút bi rồi đâm xuống lần thứ hai, từ ngón út bên phải một đường đâm sang ngón cái bên trái!

Từ đầu đến giờ cũng mới qua có vài giây mà chỉ cần hơi không cẩn thận chút thôi là có thể khiến toàn bộ đầu ngón tay đều bị phế bỏ hết ngay tại chỗ!

Khương Vong cong môi huýt sáo.

Quý Lâm Thu nhìn chằm chằm trai giang hồ nọ, không nhanh không chậm nói: "Cậu là thủ lĩnh của bọn họ."

"Tôi hỏi cậu, cậu dám không?"

Lời nói của Quý Lâm Thu mang lại cảm giác chuyên nghiệp rõ ràng, vì thế cho nên dù là người hơn hai mươi tuổi đầu ở trước mặt y cũng phải trở nên ăn năn hối lỗi dưới sự giáo huấn này.

Một người rất khó có đồng thời hai loại ánh sáng tương phản lẫn nhau.

Đã ôn nhu trong sáng, lại còn sắc bén kiêu ngạo.

Sắc mặt trai giang hồ trắng bệch, muốn động thủ lại nhớ ra dao găm ở trong tay đối phương mất rồi, theo bản năng lùi lại một bước.

"Đừng lui." Khương Vong lười biếng nói: "Cửa cũng khoá hết rồi, chú em lui cái gì?"

"Mày..." Trai giang hồ ra hiệu cho đàn em lấy hết đao và dùi cui ra, nghĩ bụng hôm nay nhất định phải làm cho hai tên này đổ máu để giữ gìn mặt mũi băng nhóm.

Bọn học sinh ở đây không nghĩ đến hắn thực sự sẽ ra lệnh như vậy, cầm trong tay tỏ vẻ ta đây có chết cũng không dám nhắm vào giáo viên.

...Nếu hôm nay chỉ có người bên ngoài tới đây thôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không do dự một giây, thậm chí còn thấy nóng lòng muốn thử.

"Còn ngây người ra làm gì đấy?! Lên mau!!!" Trai giang hồ giận dữ hét lên: "Sợ cái đéo gì?! Bộ bố mày chỉ cho chúng mày ăn cơm trắng thôi hay sao hả?!!"

Khương Vong giơ tay ra hiệu tạm dừng.

"Khoan đã, chờ một chút."

Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Người đàn ông lấy ra từ trong ba lô leo núi một cái cưa gấp cầm tay, lúc mở ra dài mét rưỡi, kéo dây hai phát với vẻ mặt thân thiện.

Âm thanh điên cuồng của loại động cơ có thể chém bay đầu người này vang lên ở khắp mọi nơi trong quán của dì Hồ.

Trai giang hồ nhìn chòng chọc vào cái cưa điện kia, không chờ những người khác phản ứng lại đã chạy vọt ra cửa liều mạng đập.

"Mở khoá, mở khoá!! Bố đây không đánh nữa!! Đệt mịa mau thả bố ra ngoài nhanh lên!!!"

"Mau mở cửa đi!!! Người đâu!!!"

Quý Lâm Thu ngồi ở bên cạnh nhìn Khương Vong chơi cưa điện, uống một ngụm trà rồi nói: "Sớm đã chuẩn bị tốt rồi?"

"Đây đúng là kết tinh trí tuệ của thời đại công nghiệp." Khương Vong tán thưởng từ tận đáy lòng: "Ai mà dám đánh tay đôi với thứ này đâu cơ chứ."

Mấy đứa đàn em là học sinh trung học đã cầm con dao trốn đến góc tường, chạy không thoát thì thôi đi còn đánh không lại, vẻ mặt bi thương nhịn khóc.

Đại ca băng nhóm này đã dùng nắm tay phá cửa ra, làm cho khá nhiều người ở bên ngoài tò mò nhìn vào, còn đi theo chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Là bọn này sao?"

"Đúng rồi, nghe nói học cấp Hai còn chưa xong, thế mà lại dám chĩa dao vào mặt giáo viên ư?"

"Chậc chậc chậc, bọn trẻ bây giờ phải quản thật tốt mới được…"

Còn lúc này Khương Vong lại giống như đang chơi đùa mà ấn khởi động động cơ mô tơ chính, toàn bộ quán ăn bị bao phủ bởi loại hiệu ứng âm thanh cổ điển tạo ra bởi cái kẻ nhìn như tên sát nhân trong bộ phim kinh dị "Thảm sát cưa máy tại Texas" kia, làm cho đại ca giang hồ trực tiếp hét ra tiếng như lợn bị thọc tiết: "TÔI KHÔNG ĐÁNH, KHÔNG ĐÁNH NỮA, TÔI XIN THUA!! TÔI ĐẦU HÀNGG!!!"

"CỨU MẠNGG A A A A A, CỨU TAO!!!"

Khương Vong duỗi tay tắt cái cưa điện đi, gõ gõ bàn nói: "Xếp thành hai hàng, đứng thẳng lên."

"Cả ở chỗ cửa kia nữa, nào, mau tới đây xếp hàng thôi."

Đại ca băng nhóm đã bị doạ đến suýt đái ra quần, run run rẩy rẩy ngã vào cạnh cửa, không đứng dậy nổi.

Quý Lâm Thu cầm cưa điện lên với vẻ mặt tò mò.

Đại ca giang hồ lập tức chật vật chạy đến chỗ đội ngũ đã xếp hàng chỉnh tề, một bên đứng phạt một bên lại trực tiếp khóc hu hu, hắn thật sự không thể chịu nổi cái loại uất ức này.

"Được rồi đấy, bác Trần, bác kiểm tra người đi." Khương Vong quay đầu lại nói.

Ông lão ngồi ở trong góc của quán mì còn chưa có ăn xong, lau lau cái miệng rồi ngẩng đầu lên tạo ra chút tiếng vang, cầm theo túi vải buồm mở ra trước mắt mọi người. 

Đựng ở bên trong không có gì khác ngoài những chiếc còng tay bằng bạc chói loá.

Nhìn mười mấy tên bị còng tay đang xếp hàng tiếp nhận buổi giáo dục của Cảnh sát nhân dân, Khương Vong đứng ở cửa thôi mà cũng thấy lạnh cả người.

"Gần đến giờ rồi." Quý Lâm Thu vén tóc ra sau tai: "Tôi phải trở về cho Tinh Vọng học đây."

"Chuyện hôm nay là nó nói cho thầy sao?" Khương Vong không nhịn được bật cười: "Thằng nhóc này thật là, toàn nghĩ ra cái gì đâu đâu."

"Không phải, là tôi trùng hợp tham gia vào cuộc vui này thôi." Quý Lâm Thu cười cười ôn nhu, xoay người muốn đi.

"Chờ một chút."

Khương Vong gọi y lại để so cử động tay trong trò Knife game.

"Cái loại trò chơi như thế này, tôi còn không dễ gì dám chơi, sao thầy chơi được hay vậy?"

Quý Lâm Thu "à" một tiếng, một tay đút túi quần rồi cười rộ lên, chiếc vòng bạch ngọc ở cổ tay lắc lư qua lại.

"Hồi dạy ở miền núi đến cái tạp chí còn không có, chỉ là do chán quá đó mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top