Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mừng ngày sinh nhật của em… Mừng ngày sinh nhật của em…"

Lần đầu tiên trong 28 năm cuộc đời Khương Vong mở miệng hát bài "Chúc mừng sinh nhật", tuy trong lòng có thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố hát xong từ đầu tới cuối với vẻ mặt mất tự nhiên.

Xong việc thì giúp Bành Tinh Vọng cắt bánh.

"Anh ước cái gì thế ạ?" Bành Tinh Vọng rất tò mò, nhưng vừa mới hỏi ra đã cuống quýt xua tay: "Không được nói, không được nói, nói ra mất linh."

Khương Vong còn chưa có trả lời, nhóc con lại đã không nhịn được mà nói: "Em ước mình xếp thứ nhất trong kỳ thi cuối kỳ!"

Khương Vong câm nín.

"Anh biết không, làm học sinh hạng nhất thì phụ huynh sẽ nở mày nở mặt, còn được nhà trường và giáo viên khen nữa đó!" Bành Tinh Vọng đưa cái đĩa giấy đựng đầy bánh kem cho anh, rồi lấy mấy miếng sôcôla dùng để trang trí ném vào trong miệng nhai rộp rộp: "Tiếng Anh của em giờ đã có thể thi được 80 điểm rồi, chỉ cần cố gắng ôn tập thì nhất định có khả năng!"

Khương Vong rất ít khi để tâm đến điểm số của nó.

Dù bài tập không làm, sách giáo khoa không đọc nhưng dạy dỗ thì vẫn cần phải có, duy nhất sẽ không tạo áp lực cho nó, ép đứa nhỏ nhất định phải thi được điểm cao.

Khương Vong còn chưa nói qua chuyện yêu đương, chăm trẻ con cũng là lần đầu tiên.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng không dự định sẽ bồi dưỡng ra học sinh Thanh Hoa gì gì đó, chỉ cần có thể mãi vui vẻ từ nhỏ đến lớn là được rồi.

Vạn nhất hai mươi năm sau khi nhóc con lớn lên có hình dáng và ngũ quan giống anh như đúc, đến lúc đó lại phải nghĩ cách giải thích mình không phải là lão Vương nhà bên.

Tưởng tượng đến đây, người đàn ông bỗng nhiên nổi lên hứng thú.

"Bành Tinh Vọng, sau này lớn lên nhóc muốn làm cái gì?"

Hồi anh còn nhỏ luôn giống như không có thời gian để nghĩ sâu hơn về lý tưởng sống của mình, bây giờ ngồi nghe một chút kể cũng hay.

Cái miệng nhỏ của Bành Tinh Vọng còn đang ăn bánh kem, nghe vậy xong thế mà cũng rất nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát.

"Em muốn làm tài xế lái xe buýt."

"Sao lại là xe buýt?"

"Bởi vì, lúc chạy xe buýt cũng giống như lúc lái thuyền trên thành phố vậy, cực kì lãng mạn." Cậu nhóc khoa tay múa chân nói: "Tài xế cũng vĩnh viễn có chỗ để ngồi, còn có thể mở kênh radio yêu thích của mình cho mọi người cùng nghe, rất hạnh phúc luôn ấy."

Nhóc con mới học được cách viết hai chữ "lãng mạn" ở buổi học thêm cuối tuần này, cho nên chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức lôi ra dùng ngay.

"Nếu không thể lái xe buýt, thì đi chăn cừu cũng được." Bành Tinh Vọng lại nói tiếp: "Em thích cừu, cừu thật tuyệt."

Khương Vong chống cằm nghe nó thoả sức tưởng tượng, ngoài ý muốn thấy cũng không tệ.

"Được, nếu sau này quay đầu lại nhóc muốn đi chăn cừu ở nông thôn, anh sẽ cho nhóc thêm mấy con chó collie biên giới(*)." Đại ca nói chuyện rất chắc chắn: "Áo bông mùa đông và khăn quàng cổ đều sẽ chuyển vào cho nhóc hết."
(*) Giống chó chăn gia súc

"Được! Ngoắc ngón tay!"

Từ sau khi mùa giải World Cup kết thúc vào ngày 10 tháng 7, cây ATM lâm thời của Khương Vong cũng chính thức đóng cửa theo.

Đám đàn ông đi xem đá bóng trong toàn trấn đều cảm thấy chưa đã thèm, sau khi túm lấy thầy bói linh xong lại tiếp tục đánh cược sang cái khác.

Trong trí nhớ Khương Vong vẫn còn tồn tại một vài kỷ lục của mùa giải UEFA(1), nhưng tạm thời có thể ném những chuyện này sang một bên.

Tiền tiết kiệm của anh và xã giao đã bằng mức đủ dùng rồi.

So với việc bói được đêm nay sẽ vào mấy quả trên TV, mọi người càng cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn khi anh có thể bói ra chuyện ngoại tình ly hôn, sinh bệnh khỏi hẳn, thậm chí còn có thể nhìn ra nhà ai đang có bầu trai hay gái.

Đôi khi có người mời Khương Vong bữa cơm, vốn là muốn nói chuyện hợp tác làm ăn, ăn xong ông chủ Khương lau miệng nói: "Cái thai chính là con gái, chúc mừng."

Làm chủ nhà cùng đám anh em đều choáng váng: "Cái gì, vợ tôi đang mang thai sao?!"

Mồm miệng anh cũng đủ linh hoạt, cho nên cùng một lúc có thể nói được hỗn tạp các loại khẩu âm của miền nam và bắc, vì thế mà rất nhanh đã có thể dừng chân ở trấn nhỏ này.

Các cô các bà trong phòng làm việc nhìn thấy anh chỉ ước được ở lâu nói mấy câu, làm chứng cho cảm giác lâng lâng sau khi được xem bói(?).

Ngày 12 tháng 7, cách ngày học sinh tiểu học thi cuối kỳ còn có năm ngày, hiệu sách cũng không quên chính thức khai trương.

Địa điểm vừa đúng ở mặt bên phải quán dì Hồ, trực tiếp xác nhập hai mặt tiền của mỗi cửa hiệu vào với nhau rồi trang hoàng đổi mới hoàn toàn, đi kèm là một quầy nhỏ bán thạch sương sáo và cà ri cá viên, cũng không quên đặt tên trà sữa.

Theo lý thuyết thì cửa hàng mới không đến mức mở nhanh như vậy, không biết làm sao mà ông chủ Khương nhận tiền thoải mái xong ý nghĩ lại thông suốt, không nói tới việc sớm muộn gì cũng phải lại đây trông coi, còn lâu lâu mời mấy anh em công nhân uống rượu ăn que nướng, cho nên chất lượng cửa hàng tự nhiên cũng đặc biệt tốt.

Trường cấp Hai Hồng Sơn cách nơi đây chỉ cần đi bộ mười phút là tới, hơn nữa giáo viên cũng thích đi dạo qua con phố này, nhờ vào việc phân loại chỉnh tề các tài liệu và sách bổ trợ đã giúp cho ngày đầu mở cửa lập tức bán được rất tốt.

Rốt cuộc ông chủ cũng đánh ra chiêu bài…

Sách bổ trợ trong toàn tỉnh H đều đã được chuyển hết về đây! Không sợ bạn làm xong!!

Ông bà nào mang cháu bé tới đây mua hết được 40 quyển sách, sẽ được tặng kèm một rổ trứng gà, mua nhiều tặng nhiều!

Có trứng gà đặt ở đây, hiệu sách lập tức buôn bán chật ních ngay tại chỗ, nhóm người làm thuê cũng bị vội đến mức chỉ hận không thể lấy đầu mình đi làm trà sữa luôn cho rồi.

Khương Vong phân phó Bành Tinh Vọng đi phụ giúp chăm lo cho việc buôn bán, bản thân thì ở quầy thử điều chỉnh sáu vị trí theo dõi, đột nhiên cảm giác có trẻ con đang nhìn mình chằm chằm.

Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với đứa trẻ đang hút nước mũi.

"... Dương Khải." Khương Vong bình thản nói: "Nhóc nhìn anh làm gì?"

Thằng bé rất kinh ngạc: "Anh còn nhớ rõ tên tui hả?"

Lại chả nhớ, dù sao cũng đã từng cùng nhau gặm khoai lang ở nơi đồng không mông quạnh, cùng nhau nhập ngũ dù mất mạng vẫn mãi là anh em.

Dương Khải người này khi ở tuổi hơn hai mươi đặc biệt triết học, như là đã sớm thấu hiểu chuyện sinh tử, đạo lý lớn dần một bộ lại một bộ. Nếu ngày thường Khương Vong gặp phải chuyện gì, cứ hễ nghe cậu ta xả ra vài câu của Freud và Archimedes (2) là nhất định có thể nghĩ thoáng chút ngay.

Nhưng vị triết học gia trước mắt này vẫn còn đang hút nước mũi.

"Mời nhóc một ly trà sữa đấy." Khương Vong ra hiệu cho nhân viên cửa hàng ưu tiên lấy một ly cho nhóc con này trước, rồi ngồi xuống đối diện Dương Khải: "Nhóc là anh em tốt của Bành Tinh Vọng, anh nhớ rõ nhóc."

Dương Khải gật gật đầu như mấy vị đạo sĩ: "Cho một ly trà sữa dâu tây, có thạch dừa."

Khương Vong ngồi cùng một chỗ với thằng bạn thân đã bị co lại hai mươi tuổi, vốn dĩ muốn ngồi tán dóc để ôn chuyện cũ đôi chút, lại cảm thấy không biết tìm chuyện gì.

Vì thế chỉ đành chống đầu, nhìn nhóc mập này hút thạch dừa.

"Anh Khương này," Dương Khải cũng đang khát, uống hết nửa già ly mới mở miệng: "Rốt cuộc anh ước muốn điều gì vậy."

Khương Vong không nghĩ tới vị này vừa mở miệng là bắt đầu tiến hành triết học ngay.

Vì thế vẫn trả lời như năm đó: "Nhóc nghĩ sao?"

"Tui cảm thấy anh còn không có mục tiêu nào ấy." Anh bạn nhỏ ôm sữa dừa dâu tây nói: "Tương lai tui muốn đi lái máy bay, từ nơi này lái đến Mexico đi, nghe nói ở Mexico có Godzilla đó."

Không, tương lai chú sẽ đi thi lên thạc sĩ ngành sinh vật học, sau đó vừa mắng chửi người vừa thí nghiệm vừa khóc ở nước ngoài nơi đất khách.

Khương Vong tạm dừng một lát, rồi lại hỏi: "Vì sao nhóc cảm thấy, anh không có mục tiêu nào?"

"Rất đơn giản thôi." Dương Khải chỉ chỉ cổ áo anh: "Tất cả mọi người đều đeo huy hiệu nhỏ bằng sắt, anh thì không."

Khương Vong giơ tay lên sờ, nhận ra được thứ nhóc đó nói đến chính là huy hiệu mà mình đã giao cho nhân viên cửa hàng, lấy cảm hứng từ một cái huy hiệu trường của các nhân viên thuộc Tiểu học Hồng Sơn.

Anh là ông chủ sau lưng, cũng không cần phải đeo huy hiệu của một người quản lý cửa hàng, cho nên cổ áo rất sạch sẽ.

Anh vẫn luôn không thích bị thân phận trói buộc. Vì thế mà tuyển người rất tự do, nhưng đồng thời cũng không có được lòng trung thành và không biết người ta có tính toán ổn không.

Người đàn ông quyết định lại tham khảo tiếp một chút ý kiến của vị triết học gia con này.

"Vậy nhóc cảm thấy, khi nào thì anh sẽ suy nghĩ cẩn thận?"

"Cái này." Dương Khải sờ cổ áo: "Chừng nào anh muốn cài một đồ vật lên quần áo, thì nhất định là đã nghĩ kỹ rồi."

Ngay lúc đang nói chuyện, Bành Tinh Vọng đã dẫn theo một đám trẻ con lại đây.

"Anh ơi!" Nó cố ý gọi đến vừa vang vừa giòn giã: "Bọn họ đều mua trọn bộ truyện Pipilu! Tổng cộng có tám đứa anh có thể giảm giá không ạ!"

Khương Vong chớp mắt, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật giống mình, có tiền đồ.

"Cứ tiến hành thôi, qua bên kia tính tiền đi, mỗi đứa giảm giá 20%."

Nhóc con cười hì hì, thừa dịp các bạn đi qua thì lớn tiếng nói: "Bên kia có nước cam miễn phí đấy! Nhớ uống nha!"

Khương Vong ôm nhóc con sang một bên, nói nhỏ bên tai: "Đợi lát nữa sẽ trích phần trăm cho nhóc."

"Thật á?!"

"Ừ," Khương Vong cười rộ lên: "Nói không chừng chờ nhóc lên cấp Hai là có thể tự mình đóng học phí rồi."

Loại chuyện thuộc về đời người này tạm thời vẫn còn là một vấn đề triết học hư vô mờ mịt, cơ mà trước mắt buôn bán kiếm tiền mới là hoạt động trọng điểm.

Khương Vong làm ăn rất tinh, nhân cơ hội phổ biến luôn cùng một lúc buôn bán của hiệu sách và chuyển phát nhanh toàn thành phố, thừa dịp quảng cáo còn rẻ mà đẩy marketing ra.

Hiện tại cửa hàng kinh doanh chuyển phát nhanh chủ yếu vẫn được duy trì bởi các công ty và nhà máy giữa một số lượng lớn phí vận chuyển hàng hóa, số lượng kinh doanh tư nhân thì rất ít.

Thừa dịp tiểu thuyết nổi tiếng và sách bổ trợ được bán chạy ở hiệu sách chảy toàn bộ về phía nội thành này, dịch vụ giao hàng an toàn nhanh chóng tiện lợi cũng sẽ dần dần được mọi người đón nhận hơn.

Tổng thể mà nói thì chính là thật cmn suôn sẻ.

Cũng là ở thời điểm quan trọng này, anh quen biết được một người kinh doanh bất động sản đáng tin cậy, Phòng Toàn Hữu.

Người trong nghề nhìn người trong nghề dễ dàng cảm thấy không vừa mắt nhất, rốt cuộc chỉ cần mỗi giây thôi là đã có thể nhìn ra cái kiểu loanh quanh lòng vòng và tâm địa gian xảo của đối phương, nói nhiều thêm vài câu tương đương với việc thăm dò lẫn nhau.

Sau đó chọn chuẩn vị trí vàng mua sáu cửa hàng.

Phòng Toàn Hữu không ngờ tới vị trong truyền thuyết này cái gì cũng có thể tính được, có lẽ chỉ với một cái liếc mắt thôi đã có thể nhận ra đối phương có phải là loại tiên nhân bị trĩ(*) không, còn biết được rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy về thị trường giao dịch bất động sản, cho nên hắn cũng dứt khoát phóng khoáng nói chuyện làm ăn với anh.
(*) Ý chỉ bọn lừa đảo.

"Nhưng mà, đoạn đường này tốt như vậy, lấy cả ba quảng trường chỉ để làm hiệu sách thôi có phải hơi bị tiếc không?"

Khương Vong hút nửa điếu thuốc không trả lời, bàn tính trong lòng anh đã sớm đánh xong từ 800 năm trước rồi.

Thứ anh muốn không phải là hiệu sách, mà là kho hàng.

Rõ ràng là nếu bề mặt của hiệu sách, hay đồng thời cũng là shop online được cất vào kho của điểm thu phát, thì tất cả nguồn thu nhập trực tiếp sẽ được tính thành nguồn thu nhập thêm.

Làm như vậy thì buôn bán mới ổn định, kiếm tiền không còn mệt nữa.

Ba hiệu sách lần lượt khai trương, tranh thủ nghỉ hè sắp đến mà tàn nhẫn kiếm thêm một phen khoản tiền từ tài liệu tham khảo cho kỳ thi cuối kì, đóng dấu hay in màu thậm chí là bán manga, anime cũng để giá thấp hơn so với các nhà khác, tên trà sữa đặt càng hoa lệ càng tốt.

Anh nhanh chóng hạ quyết tâm, bước đầu ổn, thậm chí còn ở lúc trước khi khai trương lén đi mời thầy Chân tính phong thủy giờ lành cho.

Tính toán lợi nhuận, khoản ghi trong sổ sách kia phải gọi là xuất sắc.

Phòng Toàn Hữu cũng không nghĩ tới hiện tại hiệu sách mới mở thôi mà đã có thể bán tốt như vậy, rốt cuộc đều là người làm ăn, nhưng lại chỉ có không quá vài người nhìn trúng loại buôn bán nhỏ này.

Tuy rất kinh ngạc nhưng hắn lại càng tin tưởng vững chắc rằng ông chủ Khương có đầu óc không tầm thường, cho nên hắn hạ quyết tâm muốn cùng đi trên một đoạn đường với vị này bất chấp hậu quả.

Thiết kế giao diện cho shop online tốn chút thời gian, còn phải sửa đi sửa lại.

Khương Vong đang cùng với người thiết kế đồ hoạ mở họp bàn về ý tưởng, đột nhiên Quý Lâm Thu gọi điện thoại tới.

Ngữ khí thật không tốt.

"Anh Khương, Bành Tinh Vọng đánh nhau ở trên trường, phiền anh mau tới đây một chuyến."

Ngày thường khi Quý Lâm Thu không tức giận, thật ra lúc gọi người khác trong giọng nói luôn có một cỗ ấm áp mềm mại tình cảm vô cùng, Khương Vong còn ngầm đặc biệt hưởng thụ.

Giống nhau là đều mang theo vài phần thân thiện như "Anh Khương", cùng với rất cưng chiều như "Tinh Vọng", "Ngôi Sao".

Lúc này hiếm khi giọng điệu gọi điện thoại tới lại cứng rắn như vậy, có thể làm cho người ta trực tiếp nghĩ đến ngay y hẳn là đang nhăn mày, cùng với đôi mắt lạnh lùng.

Khương Vong ra hiệu cho người thiết kế rút USB ra trước rồi đem về chỉnh sửa lại giao diện chủ sau, mình thì xuống dưới lầu lái xe đồng thời ổn định thầy Quý.

"Thằng bé đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Em ấy lấy thước ba góc làm bạn học nữ bị thương." Trong giọng nói của Quý Lâm Thu lộ ra sự mỏi mệt: "Bạn nữ cũng một mực khẳng định em ấy muốn cắt qua mặt mình, hiện tại phụ huynh đều tới đây gây sự, muốn một lời giải thích."

"Thầy vất vả rồi." Khương Vong cũng biết rõ nói chuyện ở bên ngoài nên nói đúng trọng điểm chút(?): "Tôi lập tức tới ngay đây, chậm nhất mười phút."

Nói xong một đường đi đường tắt đuổi tới trường học.

Vừa nhấn chân ga vừa cảm thấy sự việc này không thích hợp.

Bành Tinh Vọng cũng là bản thân anh, không ai hiểu nó hơn anh cả, khi còn nhỏ thì rất nhát, một doạ đã khóc rồi, còn bị cha ruột lấy ra để trút giận, nơi nào dám đánh nhau với bạn học.

Lại nữa, thằng nhỏ còn có đầu óc kinh doanh khá tốt, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với bạn cùng lớp.

Cho nên hơn phân nửa chính là bị khích tướng hoặc là bị chọc trúng chỗ đau.

Mấy đứa trẻ bảy tám tuổi kia hẳn là đã chọc vào chỗ đau nào đó, khả năng cao là chửi bản thân nó có cha ruột nát rượu mẹ ruột chạy trốn, sau đó lại thêm mấy lời lảm nhảm khó nghe từ miệng phụ huynh.

Ừm, cực kì có khả năng.

Người đàn ông nghĩ tới đây, ánh mắt tối dần, khí áp quanh thân bất giác biến thấp.

Dám mắng ông đây?!

Bé gái trước mắt cũng không biết trạng thái hợp nhất thần kỳ của hai anh em, còn ở văn phòng khóc sướt mướt.

"Cậu… Cậu ấy rõ ràng… hức, thật quá đáng!"

Sắc mặt hai phụ huynh đứng bên cạnh cũng rất khó coi.

"Thế rốt cuộc có tới hay không? Hiệu sách của ông chủ Khương không phải ở bên cạnh sao, cần lâu như vậy à?"

"Người này ấy, đừng có mà kiếm tiền nữa, có chút tiền thôi đã lung lay rồi, nên không phải là thượng bất chính hạ tắc loạn(*) đi."
(*)Thượng bất chính hạ tắc loạn: chỗ này ý nói Khương Vong không đàng hoàng cho nên Bành Tinh Vọng mới học theo làm việc xấu.

Người đàn ông cao lớn đẩy cửa mà vào, khi đi đường vạt áo nổi gió.

"Xin lỗi, đã tới trễ." Anh lưu loát bắt tay cùng với hai vị phụ huynh, sau đó hướng về phía chủ nhiệm lớp bà cô Hứa nói câu thăm hỏi: "Chị vất vả rồi."

Lúc này bà cô đã tức giận đến mức nói chuyện đều run run, liên tục đặt tay lên bàn gõ gõ, nửa ngày không nói năng gì.

Không đúng, hai đứa trẻ con đánh nhau thôi mà cũng tức thành như vậy được sao.

"Tinh Vọng đâu?"

"Cảm xúc em ấy quá kích động, tôi để em ấy ngồi ở văn phòng cách vách trước cho bình tĩnh lại một chút." Thầy Quý ở bên cạnh đang giúp đỡ trấn an cảm xúc của phụ huynh giải thích nói: "Giờ tôi đưa em ấy sang."

"Xin chị cũng bớt giận, đừng vì bọn trẻ mà khó chịu." Khương Vong quan sát tình huống xung quanh, theo trình tự dỗ dành bà cô trước: "Thằng bé phạm sai lầm khẳng định phụ huynh là tôi có trách nhiệm, nên chị kể cho tôi nghe trước đã, cụ thể là làm sao vậy?"

Không chờ bà cô mở miệng, người phụ nữ ăn mặc diễm lệ đã cười lạnh một tiếng.

"Làm sao ấy hả? Thằng nhóc nhà cậu dám kích động các bạn trong cả lớp đánh con tôi đấy!"

"Chuyện này chưa chắc." Bà cô vẻ mặt phiền chán nói: "Nhỏ tiếng chút, tôi không điếc."

Bà cô Hứa tuổi đã cao, nhìn ai cũng thấy phiền, nói chuyện thì thẳng thắn.

Tại tiết thể dục buổi chiều, Bành Tinh Vọng với Tôn Dung Dung không biết làm sao, đầu tiên là cãi nhau sau đó đánh nhau.

Mặc dù nhóc con chỉ được cái mạnh miệng không thắng nổi cũng là bình thường, nhưng ai ngờ Bành Tinh Vọng thế mà lại há mồm gọi người tới giúp nó đánh lộn, bé gái tự nhiên cũng thét chói tai kêu nhóm chị em lại đây hỗ trợ.

…Sau đó các bạn nhỏ trong cả lớp đều lao vào vật lộn với nhau.

Thời điểm thầy giáo thể dục đi WC xong, lúc trở lại phát hiện trẻ con cả lớp đang hò hét đánh nhau đến khí thế ngất trời, vì thế mà ngay cả khiêng đá cũng phải dùng để áp chế đứa khoẻ nhất mới có thể tách lũ này ra.

Sau đó cô bé chạy tới buồng điện thoại dùng thẻ IC(*) để gọi cho phụ huynh trước, rồi mới xông tới chỗ bà cô đang rảnh rỗi uống trà mà khóc oà lên.
(*)  IC card (thẻ thông minh gắn chip): có thể dùng như ví điện tử. Chip trên thẻ thông minh có thể được nạp sẵn một số tiền mà có thể dùng tiêu xài tại các nơi như máy bán hàng tự động v.v...

Sắc mặt của phụ huynh Tôn Dung Dung siêu khó coi.

"Con trai đánh con gái đã đủ đáng xấu hổ rồi, thế mà đây lại còn gọi một đống người tới giúp?"

"Cô nói gì vậy." Khương Vong ngoài cười nhưng trong không cười: "Móng tay cô bé thích cào mặt người, phụ huynh thì ba xấu, chuyện lớn nhỏ gì cũng phun ra còn thích đá gà con lấy vỏ trứng, ai cậy mạnh hiếp yếu còn chưa chắc đâu."

"Cậu… Cậu có ý gì!!" Người phụ nữ lập tức dựng thẳng lông mày lên nói: "Họ Khương tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng cậu có mấy đồng tiền dơ bẩn là ghê gớm lắm!!"

Đang nói chuyện, thầy Quý đã dắt Bành Tinh Vọng sang đây.

Thằng nhỏ rất quật cường không có khóc, nhưng trên mặt đều là vết móng tay, còn có một mảng bị cấu đến chảy cả máu.

Khương Vong vừa nhìn đã hiểu, giọng nói lạnh hẳn xuống.

"Tinh Vọng, anh ở đây."

"Nhóc không cần phải băn khoăn bất cứ điều gì, gặp phải cái gì nói cái đấy, phạm sai lầm thì chúng ta nhận, không sai thì mình không cần phải gánh vác nữa."

Thằng bé cắn môi nhìn anh, mũi cũng bị véo đỏ hết cả lên.

"Tỉnh táo lại." Khương Vong tăng thêm thanh âm: "Rốt cuộc là làm sao."

Bành Tinh Vọng nhìn về phía những người khác, ánh mắt dùng ở trên người cha mẹ Tôn Dung Dung.

"Phải nói hết ạ?"

Bé gái vừa rồi còn đang khóc thút tha thút thít bỗng hét lên.

"Cậu là đồ lưu manh!"

"Cô ơi, cậu ta là quỷ nói dối, cậu ta nói gì cô cũng đừng tin!!"

"Tôi không phải quỷ nói dối." Bành Tinh Vọng hít sâu một hơi: "Cậu học thể dục, xỏ chính là giày chơi bóng cũ, bị bạn bè cậu giễu cợt."

"Các bạn cười cậu đồng phục dơ, giày nát, nói trước kia vua rách nát là tôi, hiện tại là cậu."

"Cậu không đi theo các bạn ấy nữa vì tức giận, vừa vặn thấy tôi ở bên cạnh, lập tức mắng tôi không biết xấu hổ."

"Cậu mắng cha tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị say chết ở ven đường, mắng anh tôi là ma bài bạc sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta băm tay, tất cả tiền trong nhà tôi đều là tiền bẩn."

"Tôn Dung Dung, tôi đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần, tốt nhất đừng nên nói gì nữa."

"Nhưng sau đó," Nó hít sâu một hơi, trước mặt giáo viên dùng sức nói: "Cậu mắng mẹ tôi là đồ gái điếm."

"Cậu nói tiền nhà tôi, tất cả đều là nhờ bà bán thân mới có được."

Tôn Dung Dung quật cường không cúi đầu: "Vốn dĩ là như vậy! Không chỉ riêng mẹ tôi nói thế, mấy dì hàng xóm đều nói cậu tạp chủng đấy!"

Sắc mặt người phụ nữ đứng sau cô bé biến đổi, nổi giận mắng: "Mày đồ vô tích sự! Mẹ mày dạy mày như vậy sao!"

Quay đầu không chờ người khác gây khó dễ đã há mồm mắng ông chồng bên cạnh: "Ông có tiền nuôi gái ở bên ngoài nhưng lại không có tiền mua cho con gái đôi giày, song con bị người ta đánh cũng không rên một tiếng ông có phải là đàn ông không hả?!"

Khương Vong bị ồn ào đến mức huyệt thái dương đập thình thịch, phía bên mình với đứa nhỏ còn chưa chiếm được phần công lý, bé gái nọ đã bật khóc lên.

"Tôi không phải là vua rách nát… Tôi không phải… Cậu mới là!!"

"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cậu lại được xỏ giày mới, rõ ràng cậu là được  người ta nhặt kia mà!!!"

Nhỏ còn sợ bản thân không đủ trong sạch, cũng không màng ngoài cửa sổ có rất nhiều bạn học đang xem náo nhiệt, chỉ biết lau nước mắt khóc lớn, như thể muốn gào lên cho tất cả mọi người nghe được.

"Bành Tinh Vọng là được người ta nhặt!! Cậu ta là thằng con hoang!!! Tôi không phải, tôi có cha có mẹ, tôi không phải vua rách nát!!!"

Tự tôn của đứa trẻ đúng là một thứ muốn mạng.

Không những không vô nghĩa, mà còn giống như bong bóng rất khó để có thể bảo hộ, chỉ cần không chú ý cái là sẽ khiến nó vỡ tan ngay.

Tôn Dung Dung thì gào khóc chơi xấu một hồi, mấy giáo viên trong văn phòng vốn muốn hỗ trợ khuyên can cũng đều phải nhíu mày.

Mẹ nhỏ rõ ràng là đang nương theo chuyện này cùng với chồng mình để phát tiết cảm xúc, nơi nào còn quản Bành Tinh Vọng phải chịu ấm ức đâu.

Lúc trước Quý Lâm Thu còn đang dạy học ở lớp bên, không biết được cụ thể tình huống, lúc này đây sắc mặt cũng thật không đẹp.

"Ngài bình tĩnh" Y dằn cảm xúc xuống nói: "Chúng ta phải giải quyết vấn đề trước."

Khương Vong ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt mà Bành Tinh Vọng đã phải liều mạng nhịn lấy.

"Nhóc kiên cường lắm." Người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Nhóc đã cố gắng làm điều đúng đắn, có phải không?"

Bành Tinh Vọng cắn môi gật đầu, như thể chỉ cần nói thêm một câu thôi sẽ không nín được nữa.

Nó không muốn khóc, cũng không muốn gây chuyện cho anh trai.

"Nhìn cái gì mà nhìn?! Về lớp hết!!"

Bà cô Hứa đứng dậy đuổi đám trẻ ở xung quanh đi, phiền chán đầy mặt.

"Nói câu xin lỗi với nhau đi, bạn trai phải viết bản kiểm điểm."

"Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện thôi, người lớn các cậu không cần phải bực bội."

Khương Vong không cười, trước mặt bọn họ lấy điện thoại ra.

"Chờ một lát, tôi có chút việc cần phải bàn giao."

"Cậu muốn làm gì?!" Gã đàn ông vừa rồi còn buồn đầu giả bộ hồ đồ, lúc này lập tức cảnh giác lên: "Cậu dám gọi người?!"

"Tôi nói cho cậu biết, cậu không khác gì mấy bọn xã hội đen cả, nếu cậu mà dám gọi điện thoại cho người tới trường gây sự thì giờ tôi sẽ báo công an ngay lập tức!!"

Khương Vong khinh miệt nhìn gã một cái, ra cửa gọi một cuộc điện thoại ngắn.

Biểu cảm của gã đàn ông và người phụ nữ đều trở nên vừa hoảng loạn lại phẫn nộ.

"Cậu không thể làm lớn chuyện này được!" Gã quát: "Vốn dĩ là do cậu không quản tốt được thằng con hoang này, nào có chuyện nam đánh nữ?!!"

"Nó còn muốn khắc lên mặt con gái tôi đấy" Mẹ của Tôn Dung Dung tiếp lời răn dạy: "Mặt con gái là có thể tùy tiện chạm vào sao!! Lưu manh!! Không biết xấu hổ!!!"

Hai đứa nhỏ đều trợn tròn đôi mắt chờ phản ứng của Khương Vong.

"Bọn họ nói đúng."

Khương Vong chậm rãi dắt tay Bành Tinh Vọng, giọng nói bình tĩnh.

"Chúng ta không thể dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề, cũng không nên để những bạn học khác cuốn vào chuyện này."

"Tinh Vọng, chúng ta nói tiếng xin lỗi thôi."

Anh thế mà lại chịu thua nhanh như vậy, cho nên tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Vẻ mặt Quý Lâm Thu khẽ biến, muốn mở miệng ngăn cản anh, nhưng Khương Vong lại dùng giọng điệu càng không cho phép chối bỏ mà lặp lại một lần nữa.

"Tinh Vọng, nói cùng với anh, rất xin lỗi."

Cậu bé ngơ ngác mà lặp lại một lần.

"... Rất xin lỗi."

Bà cô Hứa còn đang ước gì bọn họ biết đường nhân nhượng cho khỏi phiền: "Được rồi, cả nhà anh chị đã buông lời hạ thấp trẻ con nhà người ta thành như vậy, thấy đủ rồi thì thu tay cũng nói câu xin lỗi đi, đừng làm ầm ĩ nữa."

Người phụ nữ không tình nguyện mà lại oán trách ông chồng thêm vài câu.

"Giá mà ông quan tâm đến con gái chút thì hôm nay nó còn mất mặt như vậy sao!"

"Giờ thì hay rồi, tất cả giáo viên đều đã biết nó có thằng cha vô dụng, còn biết nó nghèo đến mức chỉ có thể xỏ giày rách mà thôi!!"

Khương Vong nhìn đôi khuyên tai đá quý đang lay động của người phụ nữ mà không nói gì.

"Nhanh lên," Người phụ nữ không kiên nhẫn bảo: "Nói xin lỗi!"

"Nhưng mà…" Trong mắt bé gái hiện ra oán độc: "Cậu ta…"

"Nói nhanh lên!!"

"Rất xin lỗi."

Sự việc lăn lộn đến bây giờ, trực tiếp tới lúc tan học luôn.

Khương Vong rốt cuộc không cho những người khác tiếp xúc với đứa nhỏ nữa, dắt tay Bành Tinh Vọng về lớp thu dọn cặp sách.

Lúc nhóc con phải chịu ấm ức cũng không quá run rẩy, nhưng khi trở lại lớp học một lần nữa bị các bạn trong lớp nhìn chăm chú, môi đều run run.

Nó biết tất cả mọi người đã nghe thấy nhỏ ấy mắng nó là thằng con hoang, là đứa trẻ con người ta nhặt được.

Chương trình phát thanh sau giờ tan học vang lên khắp khuôn viên trường, tất cả mọi người đều đi hướng ra cổng.

Đứa trẻ ở phía trước kinh ngạc ra tiếng.

"Ôi trời ơi..."

"Oa!!!"

Bành Tinh Vọng còn chưa thấy rõ phía trước đã xảy ra cái gì, vừa mơ hồ lại ấm ức bị Khương Vong dắt tay đi.

Chỉ thấy bốn chiếc xe Cadillac hạng sang dành cho đám cưới đậu ở lối vào của khuôn viên trường, cùng với mười tám người vệ sĩ mặc vest đeo kính râm đứng xếp thành hàng.

Ở giây tiếp theo khi Bành Tinh Vọng xuất hiện, bọn họ đều thống nhất mà quỳ gối xuống, khí thế trang nghiêm giống như vệ sĩ tư nhân đã qua kiểm duyệt.

"Cung nghênh thiếu gia về nhà!!"

Tất cả trẻ con và phụ huynh đều choáng váng.

"Thiếu gia! Phu nhân ở Luân Đôn gọi điện về cho ngài, hỏi ngài có muốn ôm con chó đốm kia về nuôi hay không!"

"Thiếu gia! Tôm hùm Boston đã ngồi máy bay đến, tối nay ngài muốn ăn kiểu kho tàu hay là nướng với phô mai!"

"Thiếu gia! Thợ may của Thụy Phúc Tường đang đợi ngài, năm nay vẫn dùng tơ tằm làm đồng phục mới sao!"

Khương Vong nhíu mày lắc đầu: "Gọi chưa đủ đều."

Mười tám vệ sĩ kính râm đồng thời im lặng, sau đó đồng thời đứng dậy hành lễ.

"Tất thảy đều chỉ tuân theo thiếu gia!!"

"Xin thiếu gia hãy phân phó!!!"

-------------------------------
*Chú thích
(1) UEFA Champions League là một giải đấu bóng đá cấp câu lạc bộ thường niên được tổ chức bởi Liên đoàn bóng đá châu  u dành cho các câu lạc bộ có thứ hạng cao tại các giải vô địch quốc gia châu  Âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top