Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18-1

Quý Lâm Thu bưng hai bát mì lạnh đi tới, phát hiện ra biểu cảm của Khương Vong không đúng, y lập tức hiểu ý cau mày: "Tinh Tinh mất tích sao?!"

Khương Vong vội vã cầm lấy áo khoác, gật đầu, tiện tay ném một tờ tiền đỏ lên bàn ăn: "Ông chủ! Tôi có việc đột xuất, không ăn nữa, hủy đơn!"

Quý Lâm Thu vươn tay giữ anh lại: "Anh đến ga tàu đi, tôi sẽ về khu vực gần nhà chờ em ấy, lỡ như đứa bé về nhà cũng tiện báo tin cho anh."

"Nhóc con không có tiền, bình thường sẽ đi đâu?" Khương Vong nâng cổ tay xem đồng hồ: "Giờ này vẫn còn xe buýt, không biết trong túi nó còn xu lẻ không."

"Tốt nhất nên nhờ thêm vài người bạn và nhờ cảnh sát bên kia tra camera."

"Được, giờ chia nhau đi tìm đi."

Khương Vong chưa bao giờ nghĩ rằng đứa bé sẽ bỏ trốn, huống hồ vừa nãy chính anh đã tự tay đưa nó vào cổng soát vé.

Năm nay Bành Tinh Vọng mới tám tuổi, mà trong đó một nửa cuộc đời của nhóc lại không có mẹ bên cạnh, cho nên ngay cả khi ở công viên, dù Đỗ Văn Quyên chỉ đi mua nước, đứa trẻ cũng bám riết lấy, không rời nửa bước.

Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại đột nhiên chạy về nhà?

Màn đêm như tấm mạng nhện u ám giăng kín, phủ lên con đường một lớp bụi mờ.

Ánh đèn vàng vọt hắt hiu càng tô đậm sự ảm đạm và cũ kỹ của mọi thứ.

Khương Vong đạp ga liên tục, vượt hai đèn đỏ, mắt không ngừng liếc nhìn hai bên đường tìm kiếm bóng dáng đứa trẻ.

Cảm xúc của anh có sốt ruột, có chua xót, nhưng cũng có một niềm vui không đúng lúc.

Như thể cuối cùng cũng được chọn lựa trên thế giới này.

—— Dù người chọn là bản thân lúc nhỏ.

Quảng trường ga xe lửa vắng tanh, sau khi xuống xe người đàn ông liền chụm hai tay thành loa rồi hét lớn:

"Bành Tinh Vọng!!"

"Anh đến đón nhóc rồi đây!! Nhóc ở đâu!!!"

"Tinh Tinh!!"

Có vài người qua đường nhìn anh như nhìn kẻ điên, nhưng Khương Vong chẳng quan tâm, vừa chạy vừa hét lớn.

Nhưng quảng trường vắng tanh, hoàn toàn không có trẻ con.

Khương Vong đang định gọi điện cho bạn ở đồn cảnh sát thì nghe được tiếng nói từ sau lưng:

"Đứa bé chạy về phía bến xe buýt rồi."

Anh ngoảnh đầu lại theo bản năng, phát hiện ra đó là ông già chơi con quay lúc anh tiễn đứa trẻ đi.

"Ông nhìn rõ chứ?"

"Chứ sao, mặc áo khoác đen trắng, trông như ngựa vằn ấy." Ông lão cúi người nhặt con quay, nhét vào túi chuẩn bị về nhà: "Tôi định gọi thằng bé lại, nhưng thằng bé lại sợ gặp phải kẻ buôn người, ban đầu còn đi bộ, sau đó đã vội vàng chạy lên xe buýt."

Khương Vong liên tục nói cảm ơn, nhét hết tiền trong tay cho ông lão và cúi chào, cũng không quan tâm người ta muốn trả lại.

Xong việc, anh vội vã chạy ra trạm xe buýt, vừa chạy vừa gọi điện cho Quý Lâm Thu.

"Bên nhà không có ai," Quý Lâm Thu suy nghĩ cẩn thận, giọng điệu lo lắng: "Ga xe lửa cách đây khá xa, đi xe buýt cũng phải đổi tuyến ít nhất một lần, tôi sẽ tra đường rồi gửi cho anh, anh lái xe đi tìm dọc đường nhé, có thể đứa bé đã xuống nhầm trạm rồi."

Khương Vong vội vàng đáp lời, sau đó anh vừa nghe điện thoại nghe Đỗ Văn Quyên khóc lóc giải thích, vừa tiếp tục lái xe tìm đứa bé.

Anh cũng sợ Bành Tinh Vọng gặp chuyện gì không hay, suốt dọc đường anh không bật điều hòa, mồ hôi dần thấm ướt lưng áo.

Xe buýt số 62 thì đi lúc nhanh lúc chậm, xe số 14 thì chẳng thấy đâu, không biết là đã ngừng hoạt động hay đổi tuyến.

Người đàn ông vừa quan sát vừa tìm kiếm, nhưng cho đến khi xe về đến nhà vẫn không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu.

Đã muộn thế này rồi, trong tay lại không có tiền, nhóc ấy sẽ đi đâu?

Gọi điện thoại báo công an cũng được mà.

Khi anh chuẩn bị quay lại tìm vòng thứ hai, điện thoại đột nhiên reo lên.

Đứa bé khóc nức nở.

"Anh... Anh ơi."

"Anh ở đây, anh sẽ ra đón nhóc ngay." Khương Vong cố gắng kìm nén mọi cảm xúc, sợ làm nó sợ: "Nhóc ở đâu?"

Bành Tinh Vọng cũng hoảng hốt, vừa khóc vừa nấc.

"Chỗ này có cửa hàng bách hóa Gia Hưng ạ, có... Có cửa hàng kim khí nhà họ Trần ạ."

"Đừng chạy đi đâu, đưa điện thoại cho người lớn bên cạnh, để anh nói chuyện với họ."

Mãi một lúc sau, điện thoại mới được chuyển đến tay bà chủ cửa hàng tạp hóa, đối phương giải thích vài câu, rồi nhanh chóng báo rõ địa chỉ.

Còn tiện thể trách móc vài câu: "Trẻ con nhỏ xíu mà các anh cũng không coi chừng, lỡ mất tích thì sao?"

Khương Vong liên tục xin lỗi, chở theo Quý Lâm Thu lái xe đi tìm.

Bành Tinh Vọng lên nhầm xe, bị đưa một mạch đến tận phía tây thành phố mới phát hiện xung quanh lạ hoắc, bấy giờ mới hoảng hốt xuống xe tìm người gọi điện thoại.

Khương Vong dốc hết sức tăng tốc, nhưng lái xe đến nơi cũng phải mất ít nhất mười mấy phút.

"Đi chậm thôi," Quý Lâm Thu khẽ nói: "Chú ý an toàn."

"... Ừm."

Tâm trạng Khương Vong lo lắng, may mắn là có thầy Quý bên cạnh, vừa lái xe vừa kể về những chuyện xảy ra trên tàu hỏa.

"Những chuyện đó đối với Tinh Tinh đều quá xa lạ." Khi nhắc đến Thường Hoa, vẻ mặt của Quý Lâm Thu không được tốt lắm: "Yêu cầu một đứa trẻ một cách thô bạo như vậy, làm sao có thể không sợ hãi được."

"Nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc anh một câu." Quý Lâm Thu khẽ nói: "Trước khi nhận nuôi Tinh Vọng, tốt nhất anh nên gọi điện thoại nói chuyện với mẹ của em ấy."

"Nói chuyện gì?"

"Việc trốn tránh này đối với trẻ nhỏ mà nói... Có lẽ là sự phản bội không thể tha thứ nhất trên đời."

Quý Lâm Thu tựa trán vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài chầm chậm lướt qua.

"Rất nhiều người cả đời không thể nào thoát khỏi gia đình của mình."

"Dù đã có ý thức độc lập, đi ngược lại kỳ vọng của cha mẹ, lựa chọn con đường gian khổ, hay thậm chí dứt khoát biến mất, thế nhưng tất cả đều như đang phản bội ràng buộc sâu sắc bởi huyết thống."

Mối quan hệ ràng buộc này như sợi dây rốn không bao giờ đứt, bắt đầu từ khi sinh ra cho đến khi chết.

Nếu được đối xử đúng đắn, nó sẽ là cầu nối gắn kết tình cảm gia đình.

Nhưng nếu chống cự, giãy giụa, nó sẽ trở thành gông xiềng tra tấn tâm hồn.

Hơi thở của Khương Vong ngừng lại trong vài giây.

Anh vô thức nhớ lại cuộc đời trước đây của mình, nhưng cuối cùng chỉ cho phép những hình ảnh đó thoáng qua trong chốc lát.

"Được rồi."

Bành Tinh Vọng đã khóc thành đứa ngốc trong cửa hàng tạp hóa trên con phố xa lạ, khi nhìn thấy Quý Lâm Thu, nó hét lên một tiếng và chạy đến ôm chầm lấy y, mọi nỗi sợ hãi lại bùng nổ, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

Quý Lâm Thu không né tránh những giọt nước mắt và nước mũi dính nhớp, ánh mắt nhìn Bành Tinh Vọng đầy đau lòng

Khương Vong ngồi xuống bên cạnh Bành Tinh Vọng, đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của nó.

"Anh... Anh đừng đánh em," Bành Tinh Vọng nức nở nói: "Em sai rồi, em không nên bỏ chạy, anh đừng giận em."

"Anh không đánh nhóc đâu." Khương Vong đưa tay ôm đứa trẻ vào lòng, vòng tay siết chặt: "Anh chỉ lo nhóc bị thương, không trách nhóc đâu."

"Nhưng mẹ thì sao," Đứa trẻ đã tuyệt vọng: "Mẹ sẽ không tha thứ cho em mất."

Lúc nãy Khương Vong đã cố gắng xoa dịu tâm trạng của Đỗ Văn Quyên, khiến chiếc xe phải dừng bên đường năm phút mới đến được cửa hàng.

Người phụ nữ cũng hoàn toàn không ngờ rằng đứa con cuối cùng lại chọn người họ hàng xa, cũng có một cảm giác đau đớn vì bị bỏ rơi.

"Mẹ biết nhóc vì sợ hãi thôi." Khương Vong dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt Bành Tinh Vọng, nghiêm túc giải thích: "Bà ấy rất yêu nhóc, anh cũng yêu nhóc, chúng ta đều hy vọng nhóc sẽ vui vẻ lớn lên."

"Còn về việc nhóc muốn chọn như thế nào, muốn chọn khi nào, những điều này đều không vội."

Đứa bé khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Mẹ sẽ giận, em bỏ mẹ chạy đi, em làm mẹ tổn thương rồi."

Khương Vong mừng thầm vì đã đẫn theo Quý Lâm Thu đi cùng, nếu không để hai mẹ con gọi điện thoại khóc lóc sẽ càng khó giải quyết hơn.

Anh bế đứa bé lên ghế, bấm số điện thoại.

Đỗ Văn Quyên nhanh chóng bắt máy, giọng cũng nghẹn ngào, nhưng nhờ được an ủi trước đó nên tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

"Đừng sợ, đừng sợ," Cô luống cuống dỗ dành đứa trẻ: "Mẹ yêu con, mẹ sẽ không giận, chỉ cần con ngoan ngoãn là đượcc."

"Mẹ có thực sự còn yêu con không?" Mắt Bành Tinh Vọng ngấn lệ: "Con xin lỗi mẹ."

"Tại chú dọa con, mẹ cũng nên hỏi kỹ hơn trước khi đưa con đi," Đỗ Văn Quyên nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, nghỉ hè con ở nhà anh trai chơi cho vui, lúc nào muốn về thì về cũng được nhé."

Bành Tinh Vọng nức nở liên tục nói xin lỗi, cuối cùng vì khóc quá mệt nên mới cúp điện thoại.

Khương Vong nhờ Quý Lâm Thu chăm sóc Tinh Tinh, còn anh đi mua vài bao thuốc lá ở cửa hàng tạp hóa, thanh toán bằng thẻ.

Sau đó lại trả lại thuốc cho chủ cửa hàng.

"Không cần đâu, anh cứ cầm lấy đi." Bà chủ liên tục từ chối: "Lòng tốt của anh chúng tôi đã nhận rồi, chúng tôi cũng ngại lắm."

Khương Vong nhìn vào túi nilon đựng thuốc lá giả, không nói gì mà nhận lấy.

Đợi đến khi lái xe về nhà, đứa bé đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, trên mi mắt còn vương những giọt nước mắt.

Khương Vong tạm biệt Quý Lâm Thu, sau đó tự mình tắm rửa rồi ngồi xuống bên cạnh Bành Tinh Vọng, dưới ánh đèn ngủ nhìn cậu bé.

Thực ra cũng chẳng có cảm xúc gì, chỉ là đói quá.

Người đàn ông nhìn đứa trẻ ngủ say hồi lâu, cảm thấy đứa trẻ này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Giờ anh đã hai mươi tám tuổi, tuyệt đối sẽ không khóc nức nở đến nghẹn ngào, hỏi bất kỳ ai rằng họ còn yêu mình không.

Thậm chí dường như anh chưa bao giờ tin vào chữ "yêu", đến mức không muốn nói với chính bản thân mình khi còn nhỏ.

Trẻ con như tờ giấy trắng, dễ tổn thương và cũng dễ yêu thương.

Yêu chú mèo nhỏ, yêu đàn bồ câu ven đường, yêu người anh hay nói dối, yêu cả người mẹ đã có gia đình mới.

Đơn giản, yếu đuối, dễ lừa gạt lại dễ dỗ dành.

Khương Vong khẽ duỗi tay ra, ngón tay thô ráp chạm vào khuôn mặt non nớt mềm mại như cánh hoa của đứa trẻ.

Anh khó có thể tin rằng đứa trẻ này cũng là chính mình.

Nhưng nghĩ lại cách mình đã sống hai mươi tám năm qua, cách mình từ Bành Tinh Vọng trưởng thành thành Khương Vong, chuyện này cũng khó tin không kém việc anh xuyên không.

"Ngủ đi." Người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Mơ đẹp nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top