Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành tích Bành Tinh Vọng kể ra cũng không tệ lắm.

Năm nhất cũng không phải trả cái gì, chỉ là một thị trấn nhỏ cũng muốn chạy theo phong trào, bọn trẻ được phổ biến học sớm môn Tiếng Anh, khiến nó có chút không theo kịp.

Khương Vong là phiên bản trưởng thành của đứa nhỏ, mà ở bộ đội cũng không cần phải có kỹ năng nói cấp bốn, cho nên nhiều năm trôi qua trình độ vẫn không ra làm sao.

"Ải, xỉnh cờ, dát cưa (I think that)..."

Bành Tinh Vọng vuốt môi nhẩm theo: "Ai tỉnh cờ…"

Chỉ còn vài ngày nữa là thi cuối kì rồi, có thể bù được điểm nào thì hay điểm ấy.

Trong văn phòng Khương Vong có phụ huynh kinh nghiệm lâu năm về phương diện này, một bên đan sợi len một bên dạy anh cắt hộp thuốc lá làm thẻ từ vựng để mà dạy cho đứa nhỏ.

"Đơn giản như vậy?"

"Này là phải hướng dẫn trẻ, trước tiên phải tạo hứng thú cho bé mới được."

Sau khi Khương Vong về nhà đã đem đống từ đơn cũng ra hình ra dáng kia để dạy.

"Pải, nây, a, bồ."

Bành Tinh Vọng ngồi cực kỳ ngay ngắn.

"Pải, a, nây, bồ."

"Sai rồi, sai rồi, lại lần nữa."

Sau mười lần dạy nói, Khương Vong giơ tấm thẻ ra trước mặt.

"Quả dứa nói thế nào?"

Bành Tinh Vọng tự tin đầy mình: "A pải bồ nây!"

Trước lúc phụ đạo còn lấy được 62 điểm, sau khi được Khương Vong phụ đạo lại trực tiếp tụt xuống còn 48 điểm.

Đứa nhỏ khóc đỏ cả mũi, sau khi lau sạch nước mắt mới dám về nhà, mếu máo dâng bài thi cho Khương Vong, sẵn sàng mọi lúc chổng mông cho anh đánh.

Khương Vong lại không có một chút xúc động muốn khiển trách nào.

Không phải là vì anh đang ủng hộ việc khuyến khích giáo dục theo cách khác, mà đơn thuần là do bản thân hồi cấp hai điểm còn thấp thảm hơn.

… Địa lý 29.

Trong khi người đàn ông đang xem bài kiểm tra, Bành Tinh Vọng lại đang soi xét vẻ ngoài của anh, dường như cũng đang tỉ mỉ quan sát biểu tình của anh.

Mặt Khương Vong không có cảm xúc gì: "Kí vào đâu?"

Bành Tinh Vọng ngập ngừng hỏi: "Anh không giận em sao?"

… Anh đây tại sao lại phải tức giận với bản thân mình chứ.

Đứa nhỏ thấy anh không phản ứng gì, chủ động thẳng thắn thành khẩn bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Đại ca anh… anh bây giờ bận như vậy, nhưng vẫn kèm em làm bài tập, thế mà điểm em lại còn thấp hơn… Xin lỗi anh."

Khương Vong vuốt cằm, đột nhiên nhớ tới gì đó: "Thầy Quý bảo sao?"

Hốc mắt Bành Tinh Vọng lại hồng lên: "Thầy Quý phê bình em ạ."

"Thầy ấy hỏi em học phát âm từ ai, em bảo đại ca." Đứa nhỏ cực kì tủi thân: "Sau đó thầy ấy dặn em phải nghe nhiều băng đĩa, thứ hai tuần sau sẽ kiểm tra em đọc bài."

Rốt cuộc Khương Vong cũng nhận ra điểm mấu chốt ở đây là gì.

Đội sổ xác thực vô pháp phụ đạo đội sổ.

"Thế này," Anh xoa xoa đầu đứa nhỏ, còn lấy ra kẹo sữa từ trong ngăn kéo cho nó ăn: "Chút nữa anh sẽ liên hệ với thầy Quý, hỏi xem thầy có thể cho nhóc học bù vào cuối tuần hay không, được chứ?"

Bành Tinh Vọng quyết định tự phạt bản thân không được ăn kẹo nữa, cực kì trân trọng đem viên kẹo đặt vào trong hộp văn phòng phẩm: "Liệu Thầy Quý có ghét em không, em dốt lắm."

Khương Vong cười rộ lên: "Nhóc thấy đại ca này ngốc không?"

"... Không hề!"

"Đại ca không ngốc, nhóc cũng không ngốc, nhớ kĩ chưa?"

Đứa nhỏ thật sự chẳng hiểu logic ở đâu, nhưng vẫn rất nghe lời gật gật đầu.

Khi trở lại phòng khách xem TV, Khương Vong đã gửi một tin nhắn cho Quý Lâm Thu.

Không có Wechat xác thật rất bất tiện, anh thực sự muốn xem thầy Quý sẽ đăng gì trong vòng bạn bè.

[Quấy rầy thầy Quý rồi, chuyện là Tiếng Anh cơ bản của Tinh Vọng khá là kém, không biết thầy có tiện giúp em ấy học bù không? Cảm ơn thầy rất nhiều vì công việc khó khăn này.]

Đại khái qua mười lăm phút, đối phương mới trả lời.

[Anh Khương khách khí rồi, tôi vẫn luôn rảnh vào tối thứ sáu, cứ tám giờ đưa em ấy sang đây là được.]

Câu chuyện đến đây hẳn là dừng rồi nhưng Khương Vong vẫn nhìn vào màn hình.

Anh không muốn nói chuyện tiền nong với người ấy.

Dù cho trong lòng Khương Vong hình tượng 'một thầy Quý ôn hoà thanh tuấn' đã chuyển thành 'một thầy Quý đôi khi ướt dầm dề', nhưng vẫn gắn liền với vầng hào quang trắng thuần như hình với bóng, không nên bị mấy thứ tầm thường vụn vặt này vấy bẩn.

Trong lúc nhất thời người đàn ông chưa nghĩ ra nên báo đáp thế nào, điện thoại lại rung lên một cái.

[Anh Khương thường xuyên lên tỉnh vào cuối tuần sao?]

[Nếu không có gì bất tiện thì có thể cho tôi đi nhờ xe không, cảm ơn anh rất nhiều.]

Đôi mắt Khương Vong sáng lên.

Mỗi cuối tuần anh đều phải đi lên tỉnh gặp khách hàng mở họp, cơ bản là lái xe một mình, chỗ ngồi rất trống.

[Tiện, thầy Quý muốn đi đâu?]

[Đại học Sư phạm ở gần đó thường xuyên có hội sách vào cuối tuần, còn tổ chức một số buổi diễn thuyết, tôi vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú.]

[Được, đến lúc đó gặp nhau.]

Khương Vong từ trước đến giờ luôn có một vài chấp niệm đối với Quý Lâm Thu.

Anh vô cùng mơ hồ mà hỏi thăm qua và phản hồi từ quê nhà cũng giống như trong trí nhớ.

Quan hệ giữa Quý Lâm Thu với các đồng nghiệp là lịch sự và thân thiện, bằng hữu cũng không nhiều lắm.

Thầy ấy tốt như thế, vì cớ gì lại sống cô đơn hiu quạnh như vậy một thân một mình đến tận bốn mươi năm mươi tuổi.

Mỗi lần anh nghĩ tới y, sâu trong nội tâm sẽ hiện lên vài phần chấp niệm trẻ con.

Muốn làm thầy ấy vui vẻ, muốn cho cuộc sống sinh hoạt của thầy trở nên sinh động và thoải mái hơn một chút.

Cuối tuần này bọn họ nhất định có thể ở trên đường nói rất nhiều.

Đang suy nghĩ xuất thần, khoé mắt Khương Vong quét đến chỗ nhóc con một cái.

"Anh suy nghĩ cái gì ấy." Bành Tinh Vọng dẫn đầu mở miệng: "Cứ cười mãi à nha."

Người đàn ông liếc nhìn nó: "Làm sao?"

Đầu tiên đứa nhỏ đứng ở cửa nghẹn một lát, rồi hai ba bước cọ đến ghế dựa của anh, lại nghẹn tiếp thêm vài giây nữa.

"Cái kia… Đại ca, anh đừng nóng giận nha."

"Anh không tức giận, có chuyện nói thẳng."

Khí chất vui vẻ trên người Bành Tinh Vọng biến mất đi một chút, cúi đầu nhìn mũi chân nói: "Em… Em muốn tìm thời gian về nhà một chuyến ạ."

Nó sợ làm tổn thương nội tâm của đại ca kính yêu, nên ngẩng đầu rất nhanh nhìn sắc mặt của người đàn ông: "Anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!"

"Em… em rất sợ cha mất."

"Tuy rằng ông ấy thường hay đánh em, bà nội còn bảo là do ông khiến mẹ tức giận bỏ đi… Nhưng em vẫn rất sợ ông ấy mất."

Khương Vong trầm mặc vài giây, duỗi tay cầm lấy tay nó.

"Ngày mai mang nhóc qua, được không."

Anh biết bản thân tuổi nhỏ sợ cái gì.

Kẻ say không quan tâm đến người khác, cũng càng không quan tâm đến chính mình.

Một khi bạn chìm sâu vào cơn say, ý thức tự chủ sẽ không ngừng biến mất, dễ dàng bị nôn sặc đến mức khó thở.

Khi còn nhỏ, Khương Vong đã phải dùng khăn lông lau mặt bằng nước nóng cho cha anh quá nhiều lần.

Cái khăn lông kia vốn là do dì Trương ở kế bên cho anh làm khăn lông rửa mặt mới, màu trắng tuyết in hình quả lê, sau lại bị cái màu vàng đục của bãi nôn nhuộm thành một cái giẻ lau rách nát.

Vì thế mà rất nhiều năm về sau, mỗi lần đi siêu thị mua khăn lông Khương Vong đều sẽ dừng lại thật lâu.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, vẫn muốn đích thân dẫn Bành Tinh Vọng đi, bớt cho tên cha khốn nạn kia làm ra chuyện gì khác người.

Ngày hôm sau tan học từ rất sớm, bốn giờ chiều trời vẫn trong xanh rực rỡ, Khương Vong dẫn theo Bành Tinh Vọng chậm rãi đi về nhà cũ.

Trẻ con bây giờ còn có rất nhiều thứ mà chúng nó mơ ước.

Có phòng ở sạch sẽ gọn gàng, có đèn bàn cùng những cuốn sách yêu thích, lúc làm xong bài tập còn có thể thoả thích xem hai tập mèo xanh tinh nghịch và ba ngàn câu hỏi vì sao.

Nhưng nó vẫn nhớ thương người cha vốn chưa bao giờ đối xử tốt với nó như cũ.

Hẻm nhỏ vẫn chen chúc náo nhiệt như xưa, có bà dì đang xách túi cà chua đứng lải nhải trò chuyện với quán bán đồ ăn ngoài trời, có người bán rong nướng xiên thịt dê mồ hôi chảy ròng ròng.

Khương Vong đi từng bước vào bên trong, cùng lúc nghĩ xem người cha kia hiện tại đang làm cái gì.

Hình tượng của cha mẹ cũng giống như thầy giáo, đều có một ánh hào quang hư vô không thể phá vỡ đối với đứa nhỏ.

Giống như chỉ cần nhắc tới bọn họ, huyết thống kéo theo nhịp đập trái tim lập tức sẽ gọi ra rất nhiều những khao khát và vui sướng, ngay cả khi biết rõ không nên như vậy.

Bành Tinh Vọng khi đi tiêm vắc xin phòng bệnh còn nhảy nhót, nhưng càng đi càng có vẻ khẩn trương.

"Thật ra cha em có đôi khi vẫn khá tốt." Nó đột nhiên lo bản thân đi bênh vực mà nói: "Thời điểm cha không uống rượu, sẽ dẫn em đi công viên chơi, còn chiên cá cho em ăn nữa đó."

"Cha ông ấy… áp lực công việc quá lớn, luôn có chuyện không vui, nên mới có thể uống nhiều rượu như vậy."

Người đàn ông an tĩnh nghe, hồi ức ố vàng cũng hiện lên từng màn.

"Thật đó, đại ca." Bành Tinh Vọng lộ ra một nụ cười khó xử: "Anh sẽ... chán ghét cha em sao."

Khương Vong cúi đầu nhìn bản thân khi nhỏ, cũng suy nghĩ thật lâu.

"Anh không biết." Anh trả lời: "Có lẽ anh cũng… không phải quá hiểu ông ta."

Hai người đi vào khu lều trại ở chỗ sâu trong, bỗng nhiên ngửi được mùi hương của canh rong biển nấu xương sườn.

Đôi mắt đứa nhỏ lập tức sáng lên: "Là cha em nấu canh đó! Rất rất lâu về trước em đã từng uống qua, đại ca, anh nói xem có phải trước tiên nên nói với ông ấy một tiếng rằng chúng ta tới không??"

"Ông ấy không uống rượu thật là tốt ghê." Bành Tinh Vọng cố gắng làm bản thân tự nhiên hơn, dụi mắt cười suốt: "Những gì em nói với anh đừng nói với cha nha, thật là…"

Lời còn chưa dứt, một người phụ nữ xịt nước hoa nồng nặc đi qua vai họ, giày cao gót vừa thon vừa mảnh, thanh âm lanh lảnh.

Bành Gia Huy ở phòng bếp nếm gia vị, nghe thấy tiếng bước chân lập tức vội vã lấy tay chải tóc hai lần rồi ra đón cô ả.

"Xin lỗi xin lỗi, đáng lẽ anh nên ra đón em Tiểu Diễm à, đi bộ mệt rồi, anh gọt cho em quả táo nhé?"

Người phụ nữ thản nhiên ôm lấy eo gã, cười duyên đi vào trong: "Anh Bành~ lịch sự quá nha."

Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn nơi xa, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nó mới bảy tuổi, làm chuyện gì cũng rất giống như có mục đích, lúc này mới lộ ra vẻ hoảng sợ phù hợp với tuổi.

Đi về phía trước hai bước là có thể xuyên qua cửa sổ ban công nhìn thấy tình cảnh trong phòng khách.

Khương Vong bình phục hô hấp vài giây, muốn khom lưng bế đứa nhỏ lên.

Bành Tinh Vọng lại giành trước một bước xoay người lại, giọng nói trầm xuống rất nhiều: "Đại ca, muộn rồi, em về nhà làm bài tập trước."

Khương Vong muốn nói câu an ủi, Bành Tinh Vọng đã đưa lưng về phía anh đi càng nhanh: "Tốt quá, ông ấy không bị sặc thì em yên tâm rồi, cảm ơn đại ca đã đi cùng em về đây."

Thẳng đến khi đưa đứa nhỏ về nhà, anh mới khoác áo xuống lầu, một mình quay lại khu lều trại kia.

Anh đứng ở một địa phương không xa không gần hút thuốc, nói là hút thuốc nhưng phần nhiều là đang đứng tại chỗ ngẩn ngơ một mình.

Canh rong biển hầm rất thơm, cách xa hơn mười mét vẫn có thể ngửi thấy được.

Cũng đã rất nhiều năm anh không uống canh xương sườn.

Rõ ràng ở tiệm cơm chỉ cần mấy chục tệ là đã có được một bát tô canh, nhưng anh vẫn không uống.

Cũng chẳng biết đã đứng bao lâu, tiễn người phụ nữ kia xong Bành Gia Huy mới quay về, hoảng sợ khi nhận ra Khương Vong.

"Này? Là cậu?"

Khương Vong dựa vào tường phun ra một vòng khói thuốc, không nhìn gã cũng không nói chuyện.

Bành Gia Huy ngoài ba mươi lộ ra một nụ cười xấu hổ, biết anh đã nhìn thấy chuyện vừa nãy rồi.

"Tinh thằng bé có nhìn thấy… có khoẻ không?" Bành Gia Huy cũng biết mình không có mặt mũi nào nhắc tới đứa nhỏ, bồn chồn giải thích: "Tôi vừa mới thay đổi nơi công tác, hiện tại cũng uống ít rượu đi rồi."

"Mọi người đều hâm mộ cậu biết kiếm tiền, còn nói cậu quản nó rất tốt, tôi vẫn luôn rất cảm kích cậu."

Người đàn ông trung niên cũng không biết Khương Vong đến từ tương lai và cùng huyết thống với gã, còn lo bản thân nhiều chuyện.

"Tôi cũng biết uống rượu không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng mấy năm nay lại quá ỷ lại nó, tôi không bỏ được."

"Chờ khi nào mua được căn nhà tử tế, tôi nhất định sẽ…"

Khương Vong đột nhiên đánh gãy lời gã.

"Tinh Vọng lo ông sặc chết, bảo tôi đến nhìn xem."

"Không, không có." Bành Gia Huy lộ ra một nụ cười quẫn bách, nhanh chóng nói cậu chờ chút, chạy vào trong nhà lấy mấy thứ đồ, lại từ trong ngực lôi ra một xấp tiền cũ nát, nỗ lực chọn lấy mấy đồng có giá trị lớn và đưa tất cho Khương Vong.

"Đây là tập đề luyện mà Tinh Vọng chưa làm xong, đây là con cừu nó thích ôm đi ngủ… Còn có quyển vở này, khi trước tôi uống quá chén rồi trút giận lên nó, giờ đã dính lại dùng tốt rồi."

Khương Vong không lên tiếng mà nhìn gã vài giây, ngậm thuốc lá lấy ra năm trăm tệ trong túi, cùng với xấp tiền khi nãy đem trả về tất.

"Đồ vật tôi lấy, tiền ông cầm, ít nhất mua vài bộ quần áo đừng làm cho thằng bé phải mất mặt nữa." Giọng anh khàn khàn, như là đang dằn xuống rất nhiều lời không nói ra: "Đi rồi."

Bành Gia Huy cầm tiền ngơ ngác đứng ở cuối hẻm, đứng đến khi Khương Vong đi được hồi lâu mới chịu rời đi.

Khương Vong một mình đến quán thịt nướng ngồi thật lâu.

Có một số việc anh không muốn phân biệt nhiều làm gì, anh cũng không phải là người có khả năng phân tích các vấn đề triết học liên quan đến tình cảm gắn bó giữa những người trong gia đình.

Anh chỉ uống hai lon bia, hút thêm vài điếu thuốc, gói vào một phần xúc xích giăm bông đem về nhà.

Đứa nhỏ đã làm xong bài tập rồi đi ngủ, tiền tiêu vặt không sờ đến, khoai tây chiên mới mua ở phòng khách còn không ăn.

Cũng có thể là nó chưa ngủ, chỉ là không muốn đối mặt với anh.

Khương Vong không nói gì, cúi người nhét con cừu vừa cũ vừa bẩn vào bên cạnh mặt nó, nghĩ nghĩ lại đắp chăn cho cả con cừu.

Khi rời khỏi phòng anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top