Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Quý Nghiên bỗng cứng đờ, ánh mắt tràn đầy hoài nghi đánh giá Giang Dữ Bạch, ánh mắt kia lạnh đến thấu xương nhưng cũng giống như bầu trời đêm đầy sao sâu không lường được.

Hắn vừa bị dày vò lên xuống vì dạ dày nên âm thanh chưa hoàn toàn khôi phục, sau một lúc, trong sự yên tĩnh của WC bỗng vang lên âm thanh tựa như tiếng phong cầm cũ nát, nghẹn ngào mà trầm trọng: "Vì sao?"

Không biết vì sao, khi đối mặt với Quý Nghiên, Giang Dữ Bạch luôn khẩn trương.

Giờ khắc này, khi đôi mắt mê người của Quý Nghiên nhìn chằm chằm, ngay lập tức cậu bị mê hoặc, khí thế tung hoành ngang ngược ép rượu người ta khi nãy liền biến mất không thấy tăm hơi, ngược lại càng giống như chú mèo con thu hồi lại móng vuốt của mình.

Theo bản năng muốn tránh đi ánh mắt của Quý Nghiên, nhưng nào ngờ cậu lại đối diện với tầm mắt của hắn lần nữa ở trong gương.

Trong vài giây ngắn ngủi, vệt đỏ ửng nhanh chóng lan tràn từ mặt đến cổ của Giang Dữ Bạch.

Lúc đó, ở trong đầu Giang Dữ Bạch, 007 đang gào mồm ríu rít: [Ôi trời ơi?! Ký chủ ơi vừa rồi là, là, là cậu đỏ mặt ư?!]

[Này, cậu là lão nhân trải qua mấy trăm thế giới, là át chủ bài của Cục Quản Lý Thời Không của chúng ta đó! Không phải cậu luôn luôn là cỗ máy lạnh lùng xử lý nhiệm vụ, một lòng chỉ có Thạch Hoàn Hồn, không hề có bất cứ tình cảm nào ư?! Hôm nay tại sao lại đối mặt với mục tiêu nhiệm vụ mà đỏ mặt, tim đập nhanh??? .... Cậu rung động với mục tiêu nhiệm vụ rồi à?]

Những lời này giống như một chậu nước lạnh tạt vào trái tim đang đập liên hồi của Giang Dữ Bạch, khiến cậu hoàn toàn bình tĩnh lại.

007 nói không sai.

Đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, mặc kệ vẻ ngoài của Quý Nghiên đúng gu của cậu, giữa hai người cũng không thể có khả năng. Chờ làm xong nhiệm vụ, cậu phải ngay lập tức rời đi thế giới này, tiếp tục đến các thế giới khác để kiếm Thạch Hoàn Hồn. Sau khi tích cóp đủ 100 vạn Thạch Hoàn Hồn thì cậu có thể tái sinh thân thể, trở lại thế giới hiện thực hằng mơ ước.

Người ta sống trong khoảng trời đất, cũng giống như bóng ngựa trắng lướt qua khe cửa, trong chốc lát mà thôi*. Mà cậu chỉ người qua đường ngẫu nhiên xuất hiện trong mấy chục năm ngắn ngủi của Quý Nghiên, giữa cuộc đời đầy xán lạn của hắn giống như một chấm nhỏ không chút thu hút.

(*Câu gốc là "Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích, hốt nhiên nhi dĩ" của Trang Tử, bản dịch được lấy từ Google.)

Đợi khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều sẽ quay về như ban đầu. Bệnh của Quý Nghiên sẽ được chữa khỏi, một lần nữa hắn sẽ trở về vị trí đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp làm một minh tinh vinh quang vô hạn.

Còn cậu... sẽ giống như bao nhiệm vụ trước đây, rời đi tiêu sái, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Điều chỉnh lại tốt tâm trạng của mình, trên mặt Giang Dữ Bạch thản nhiên, bình tĩnh đưa ra lý do đã chuẩn bị tốt để viện cớ: "Đầu tiên, tôi không thích hợp đóng phim. Để tôi quay kịch bản tốt như thế, quá phí phạm của trời. Hơn nữa, bọn họ đều nói anh có kỹ thuật diễn tốt nhất trong giới giải trí nên tôi muốn anh dạy tôi. Còn vai diễn này coi như tiền công tôi trả anh, thế nào?"

Cậu biết Quý Nghiên sẽ không tin tưởng, nên cậu đang đánh cược.

Đánh cược xem Quý Nghiên muốn vai diễn này bao nhiêu.

Quý Nghiên không nói tiếp, biểu cảm trên mặt hiển nhiên là không tin lý do "trăm ngàn chỗ hở" này của Giang Dữ Bạch. Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Dữ Bạch như muốn nhìn ra được lý do thật sự.

Có một câu là "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".

Sau khi bị mắc bệnh kén ăn, Quý Nghiên càng trở nên khó khăn để tin tưởng người khác. Những người từng thân cận nhất với hắn là trợ lý, tài xế, giúp việc đều bị hắn sa thải, ngoại trừ người đại diện Thường Tư Viễn được giữ lại còn đâu đều giống như tiến hành thay máu toàn bộ.

Nếu hắn muốn ăn cơm, nhất định hắn phải giám sát toàn bộ quá trình nấu ăn của đầu bếp từ lựa chọn, rửa sạch nguyên liệu đến chế biến. Cả quá trình như vậy cũng phải mất bốn đến năm giờ, mặc dù như thế đến cuối cùng hắn cũng không ăn được mấy miếng. Dần dà, hắn ngại phiền phức nên cũng dần chán ghét đồ ăn, dùng chất dinh dưỡng tiêm vào cơ thể để duy trì mạng sống.

Đối với Quý Nghiên hiện tại mà nói, ngay cả cháu gái mà hắn từng yêu thương nhất cho hắn trái cây thì hắn cũng không dám ăn.

Huống chi bây giờ hắn có dám tin một người vừa mới đoạt vai diễn của hắn đưa cho mình một cành ô liu (lời mời gọi, giúp đỡ) không? Ai biết được đây chỉ là một viên đạn bọc đường đang chực chờ muốn kéo hắn xuống càng sâu dưới đáy vực.

Trong khoảng thời gian ngắn, không gian nhỏ hẹp im lặng này khiến người ta hít thở không thông, cả hai người đều chìm vào dòng suy nghĩ riêng, không ai lên tiếng nữa.

Qua tầm bốn năm phút, khi mà Giang Dữ Bạch cho rằng Quý Nghiên sẽ không nể tình mà từ chối thì hắn mở miệng.

Hắn nhìn chằm chằm Giang Dữ Bạch, giống như một con thú bị bao vây trải qua sự giãy giụa, hai con mắt đỏ tươi, nghiêm túc mà chậm rãi nói: "Mặc dù không biết cậu muốn điều gì từ tôi, nhưng sự thật là tôi thật sự muốn có cơ hội này. Cho nên là tôi nợ cậu. Nếu về sau có cơ hội, tôi sẽ...." Hắn dừng lại một chút, cười tự giễu mới tiếp tục nói: "Có cơ hội đứng lên một lần nữa, tôi sẽ giúp cậu thực hiện một nguyện vọng, bất cứ điều gì cũng được, vì cậu mà lên núi đao xuống biển lửa."

Giang Dữ Bạch cười khẽ một tiếng, cậu đánh cược thắng rồi.

Nhưng mà 'lên núi đao xuống biển lửa' được nói ra từ giọng trầm thấp dễ nghe của Quý Nghiên, sao có cảm giác mấy phần ý triền miên, lâm ly không dứt cực kỳ giống hai người yêu đang nỉ non sến sẩm với nhau thế?

Thấy trái tim vừa mới cưỡng chế bình tĩnh lại sắp có dấu hiệu đập nhanh, Giang Dữ Bạch liền nhanh chóng nhắm mắt để che giấu đi cảm xúc chân thật, mạnh mẽ bình tĩnh lại: "Không tính là nợ tôi, anh dạy tôi kỹ thuật diễn là được, không cần cái gì mượt lên núi xuống biển như thế quá nghiêm trọng rồi....."

Quý Nghiên ngắt lời cậu, chém đinh chặt sắt mà nói: "Cứ quyết định như vậy đi, bằng không tôi cũng không có biện pháp tiếp thu việc cậu vô duyên vô cớ giúp đỡ tôi."

Giang Dữ Bạch: ".....Được rồi."

Thôi thì không phải hắn từ chối thì cũng được rồi. Hiện tại, Quý Nhiên đồng ý vai diễn cậu đưa, ít nhất thì sẽ không xem cậu là người xa lạ, xét ở mức độ nào đó thì nhiệm vụ của cậu cũng coi như có tiến triển lớn rồi.

Nói xong việc này, WC lại rơi vào không khí im lặng cùng xấu hổ.

Hoàn cảnh hiện tại của hai người như trời với đất, một người sinh ra với vạch xuất phát bằng cả đời người khác phấn đấu, được sủng trong lòng bàn tay mà hưởng không hết xa hoa; còn một người từng đứng đầu đỉnh kim tự tháp của giới giải trí, xem qua phồn hoa ấm lạnh của cuộc đời, cuối cùng lại đau xót ngã xuống không còn gì.

Nếu không phải tại bữa tiệc này, Giang Dữ Bạch ngoài ý muốn xuất hiện thì có lẽ giữa hai người sẽ giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau, càng lúc càng xa.

Quý Nghiên không chút biến sắc cất khăn tay hoa kim ngư thảo vào túi, đặt cùng bình thuốc thắt nơ con bướm, sau đó mới bắt đầu phá vỡ trầm mặc, nói lạnh lùng: "Tôi đi trước."

Giang Dữ bạch cũng hiểu được đạo lý 'Roma không được xây trong một ngày'* nên đối với người cực kỳ đa nghi như Quý Nghiên, càng đối xử nhiệt tình thì càng không tốt. Bởi vậy cậu cũng không nhân cơ hội mà tăng thêm độ thiện cảm, nói tạm biệt với Quý Nghiên xong thì cũng đứng yên tĩnh nhìn theo bóng dáng gầy ốm kia đi xa.

(*Ngạn ngữ tiếng Anh: "Rome wasn't built in a day". Ý nghĩa của nó chỉ đơn giản là: bạn không thể trông chờ một việc gì đó quan trọng được hoàn thành trong thời gian ngắn được.)

**

Khi Giang Dữ Bạch về đến nhà liền gọi điện ngay cho đạo diễn Vương, trình bày dự định của mình. Ý định ban đầu của đạo diễn Vương là Quý Nghiên sẽ diễn nam chính, nhưng bởi vì ngại quyền thế của họ Giang nên ông mới phải nhường đi vai diễn. Bây giờ nghe được ý của Giang Dữ Bạch muốn đưa lại vai nam chính, ông liền không cần suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.

Bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết trinh thám, ở trên mạng có mấy chục nghìn lượt đánh giá, độ nổi tiếng rất cao. Nam chủ Ninh Dữ là luật sư nổi danh trong giới, có kinh nghiệm làm trong nghề mười năm, giải quyết được rất nhiều vụ án kiện tụng nổi danh. Trong bộ tiểu thuyết này, nam chủ được khắc họa vô cùng chân thật, vì theo đuổi chân tướng của mỗi vụ án mà không sợ cường quyền, không màng sinh tử, chỉ muốn có được chân tướng cuối cùng mà thôi. Vì tính cách này của nhân vật mà khiến nhiều độc giả cảm động, biến anh trở thành nam chính được yêu thích nhất.

Có thể nói nhân vật này chỉ cần diễn tốt thì chắc chắn có thể nổi tiếng như thuyền gặp nước như diều gặp gió.

Bởi vì là nam chính của phim nên cảnh nam chính phá án rất nhiều nên cảnh tìm cảm với nữ chủ rất ít, phối hợp với nhau chỉ mấy cảnh ngắn ngủi. Đến ngay cả vai nam hai mà Giang Dữ Bạch đang muốn kia, cảnh diễn còn nhiều hơn so với nữ chính.

Giang Dữ Bạch muốn diễn nam hai, là một người trẻ tuổi tràn đầy sức sống mới tốt nghiệp ra trường, cũng là một luật sư tay mơ mới vào nghề. Ở trong kịch bản, cậu cùng nam chính đối chọi gay gắt, mỗi lần nam chính nhận được một án kiện thì cũng phải tìm mọi cách để chen chân vào, vì thế mà tần suất xuất hiện còn nhiều hơn cả nữ chính.

Giang Dữ Bạch vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch bản, điện thoại được đặt ở sô pha bỗng dưng vang lên, hiện lên người gọi là "Anh trai".

Anh trai của nguyên thân à? Nghe được tin cậu nhường lại vai diễn nên mới gọi điện tới hỏi thăm sao?

Giang Dữ Bạch điên cuồng tìm tòi những ký ức liên quan đến anh trai ở trong não bộ, rồi đưa ra kết luận đó là người cực kỳ cực kỳ cuồng chiều em trai.

Oke, rất dễ ứng phó!

Không có một chút gánh nặng nào cậu liền nhận cuộc gọi, nhưng mà lại bị âm thanh to tiếng từ bên kia dọa cho cứng người, thiếu chút nữa đã ném điện thoại đi.

"Ôi em trai cục cưng của anh, em không sao chứ? Em đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng! Có phải đoàn phim kia có người lắm mồm nói Bạch Bạch của chúng ta đúng không nên em không muốn diễn vai kia nữa? Không phải lần trước em mạnh mẽ bảo nếu không viễn vai này liền đi tìm chết sao?! Anh nói cho em biết, những người đó đều vì ghen ghét em lớn lên vừa đẹp trai lại vừa có kỹ thuật diễn tốt đấy, những lời nói phù du kia đừng để trong lòng mà suy nghĩ."

Giang Dữ Bạch nhìn kịch bản trong tay một lượt, nỗ lực lấy tạm một cái cớ, nằm dài trên sô pha, nói với gương mặt không cảm xúc: "Nam chính kia quá già, không phù hợp với khí chất của em."

Một người vừa mới bước vào giai đoạn trung niên - Anh cả Giang: "...."

Tiếp tục dùng lời lẽ chính đáng, Giang Dữ Bạch phản bác nói: "Giống như em một người trẻ đẹp trai ngời ngời nên diễn nam ha. Chó con nhỏ tuổi, là đáng yêu nhất còn có thể tăng fans, so với lão nam nhân thì càng mị lực hơn."

Anh cả Giang lại bị đâm thêm một nhát: "....Oke." Dù sao em trai mình tùy hứng quen rồi, thường xuyên nói gió là mưa nên anh cũng tiếp nhận lý do này, nhưng cũng không quên dặn dò vài câu: "Nếu em thích nam hai hơn thì diễn đi, có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng sợ, muốn thì làm, tất cả đều có anh xử lý cho. Nếu không muốn quay phim nữa thì về nhà thừa kế gia nghiệp."

".....Vâng." Khó trách nguyên chủ lớn lên lại có tính cách ương ngạnh lẫn kiêu ngạo có một người anh trai ngốc nghếch cưng chiều như vậy tốt tính cũng khó.

Sau khi nói tạm biệt với anh trai Giang vẫn đang cố gắng dặn dò lan man, Giang Dữ Bạch cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nên nằm xuống giường liền ngủ luôn.

**

Mà ở một bên khác, trong phòng trọ cũ nát nào đó, Quý Nghiên đã ngồi ngây người nhìn bình thuốc thắt nơ con bướm cùng khăn tay thêu hoa kim ngư thảo suốt một giờ.

Bình thuốc thắt nơ con bướm là bình thuốc phun sương, bên ngoài không có bất kì nhãn hiệu nào.

Khi hắn về nhà liền ngay lập tức đem bình thuốc này vào máy kiểm tra được đặc chế của mình, rà quét đi rà quét lại đến mười lần, mỗi lần kết quả đều là đèn màu xanh - 'an toàn'.

Nhưng mà Quý Nghiên vẫn không yên tâm, tìm màng bọc đặc chế bọc lại cùng với túi và hộp, dùng gang tay được tiêu độc gói lại thuốc cùng khăn tay, bọc từ trong ra ngoài năm lần thì mới an tâm để trên bàn.

Hắn ghi lại từng lời nói từng hành động của Giang Dữ Bạch, trải qua một đợt suy nghĩ sâu xa, phân tích đầy logic chặt chẽ vẫn không thể đưa ra kết luận.

Cuối cùng, Quý Nghiên nhớ kỹ một câu được ghi lại trên sổ.

[Họ và tên: Giang Dữ Bạch, tuổi tác: Không biết. Hành vi khả nghi, động cơ không rõ, liệt vào đối tượng giám sát số một.]

Trên trang giấy đó, ba chữ Giang Dữ Bạch không những được dùng bút highlight đánh dấu mà ở mỗi nét bút dùng lực vô cùng mạnh đủ để thấy rằng người viết cực kỳ để ý.

Sau khi làm xong hết tất cả, Quý Nghiên do dự nhìn bình thuốc đã được tiêu độc kia thật lâu, vài lần muốn cầm trên tay nhưng lại thả xuống vì vẫn không vượt qua được cảnh giác trong lòng.

Cứ lặp lại đưa tay lên rồi hạ xuống mấy chục lần như thế, tay của hắn vẫn còn có bao nhiêu vết thương che kín.

Cuối cùng vì theo nguyên tắc muốn quan sát đối tượng trọng điểm trong mọi lúc nên hắn đã cầm bình thuốc thắt nơ con bướm đã được bọc thành một cái bánh tét lên giường, sờ nó mà ngủ say.

Một đêm này của hắn, thế mà không bị mất ngủ như mọi lần mà còn ngủ cực kỳ yên giấc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top