Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trái Tim Yêu Người (14)

Điện thoại của Mặc Lâm rung lên, anh cầm lên nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị một tin nhắn đến từ số lạ, nội dung là: 【Tối qua anh suýt nữa giết chết tôi!】

Phản ứng đầu tiên của Mặc Lâm: là Đoạn Dương.

Ngay lập tức, một số hình ảnh rời rạc lóe lên trong đầu anh ...

Sâu trong con ngõ nhỏ, Đoạn Dương giương đôi mắt kinh hãi nhìn anh, máu trên từ tóc nhỏ xuống mu bàn tay anh, mu bàn tay nóng bừng, nhưng vẫn đang bóp chặt cổ Đoạn Dương...

“Thầy Mặc?” Tiêu Trạch phát hiện Mặc Lâm đang xem di động, lại lặp lại một lần: “Vụ án này anh thấy thế nào?”

Mặc Lâm bình tĩnh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên: “Để đảm bảo độ chính xác, tôi muốn xem qua các bức tranh của Đồng Lỗi trước khi đưa ra chân dung tội phạm.”

“Không thành vấn đề, Vương Nhạc, cậu đi liên hệ với ông chủ phòng tranh đi... ”

Bất kể Mặc Lâm cố gắng nhớ lại thế nào, cũng chỉ có thể nhớ những mảnh kí ức vụn vặt này.

Tối hôm qua Đoạn Dương nhất định đã làm ra một chuyện gì đó mà anh không chấp nhận được, mới khiến cho anh tức giận đến mức suýt chút nữa giết chết Đoạn Dương!

Mặc Lâm rất rõ ràng, cho dù bản thân có lộ ra tính cách hung tàn của mình cũng không thể vô duyên vô cớ mất khống chế, Đoạn Dương nhất định đã làm gì đó với anh!

Nhưng chết tiệt thật, tại sao anh không thể nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bị Đoạn Dương thôi miên rồi?

Thuật thôi miên của Đoạn Dương  đứng đầu cả nước, nếu như anh thật sự bị thôi miên, không nhớ gì được cũng là chuyện bình thường.

Sau khi mọi người rời đi, Mặc Lâm vẫn ngồi yên ở chỗ của mình.

“Có khỏe không?”

Một bàn tay mát lạnh vươn tới, vén mớ tóc lòa xòa trước trán của anh rồi dán vào đó

“Có phải bị cảm không?” Cố Nguyên đo nhiệt độ trên trán của Mặc Lâm, may mà anh không phát sốt.

Mặc Lâm hôm nay trông rất lạ, anh ấy có tâm sự gì sao?

Cố Nguyên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tối hôm qua Mặc Lâm đột nhiên biến mất, sau khi trở về trở về thì vẫn luôn hành động kỳ quái.

Mặc Lâm gỡ bàn tay đang dán trên trán mình xuống, ấp trong lòng bàn tay, ngón tay cái dịu dàng xoa vuốt.

Cậu có thể cảm giác được tâm tình anh không tốt đã là hiếm có, chứng tỏ Cố Nguyên quan tâm đến anh rất nhiều, nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, lòng anh bắt đầu nhói lên: “Anh không sao, chỉ là có hơi đau đầu.”

Cố Nguyên rút tay về, cầm chiếc cặp trên ghế lên: “Vậy em trở về phòng làm việc.”

Mặc Lâm đi theo phía sau cậu, ngón tay thon dài chui vào trong áo khoác của Cố Nguyên, bình thản xoa nhéo eo của cậu.

Dù cách một quần áo, Cố Nguyên vẫn có thể cảm nhận được ngón tay ám muội của anh đang vuốt ve eo cậu.

Thân thể Cố Nguyên căng thẳng, hai tay nắm lấy cặp sách, chạy như bay rời khỏi phòng hội nghị.

Sau khi Cố nguyên trở lại phòng làm việc, lập tức đóng cửa lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Từ khi xác định mối quan hệ, Mặc Lâm thường xuyên nhìn cậu như hổ rình mồi, và ngày càng thích chạm vào cậu.

Thần kinh Cố Nguyên càng ngày càng mẫn cảm, ban đầu chỉ mẫn cảm với mùi của Mặc Lâm, về sau mỗi khi chạm vào thân thể mặc lâm đều có phản ứng, hiện tại đã đến mức nhìn thấy Mặc Lâm liền đỏ mặt đừng nói đến khi cả hai người cùng nhìn vào nhau.

Chỉ cần nhìn vào nhau, cậu sẽ nhớ đến ngày hôm đó Mặc Lâm vùi vào giữa hai chân cậu, ánh mắt anh âu yếm nhìn cậu...

Hiện tại, mâu thuẫn lớn nhất đối với Cố Nguyên chính là nếu nhìn thấy Mặc Lâm cậu sẽ cảm thấy bối rối, không nhìn thấy Mặc Lâm cũng sẽ cảm thấy bối rối!

Cố Nguyên đặt cặp sách lên sô pha, nhớ tới vừa rồi Mặc Lâm nói mình đau đầu, trong ngăn kéo của cậu còn có hai gói bản lam căn [một loại thuốc thảo dược Đông y, có công hiệu thanh nhiệt, trừ độc], cậu dự định pha cho Mặc Lâm một ly.

Cậu cầm ly giấy và gói thuốc đi ra ngoài lấy nước.

Khi cậu quay lại đã thấy Mặc Lâm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc.

“Anh tới rồi, uống thuốc đi.” Cố Nguyên đem ly thuốc đặt lên bàn, tránh tiếp xúc trực tiếp với Mặc Lâm.

“Em đã đi đâu vậy?” Mặc Lâm hỏi: “Để cặp sách ở đây rất nguy hiểm, tốt nhất là nên tìm một cái tủ khóa lại.” Mặc Lâm xem xét một vòng văn phòng: “Anh tính dọn sang phòng của em làm việc.”

“Dọn sang đây?” Cố Nguyên có chút không hiểu: “Để làm gì?”

Mặc Lâm nhướng mày: “Năng lực phát hoạ chân dung tội phạm của em còn thiếu một chút, làm việc cùng với anh, chúng ta có thể cùng nhau học hỏi… ”

Nói đến điểm yếu của mình, Cố Nguyên không còn gì để nói.

Cố Nguyên: “Vậy anh định chừng nào thì dọn sang đây?”

“Ngay bây giờ.” Mặc Lâm nói: “Em không thích sao?”

“Không có...” Cố Nguyên nhìn ly bản lam căn nóng hổi : “Anh uống thuốc trước đi.”

Mặc Lâm liếc nhìn ly giấy trên bàn, cầm lên ngửi ngửi, nghe mùi giống như bản lam căn, khóe miệng anh hơi cong lên: “Lấy cho anh thêm vài ly được không?"

“Không được... Đây là thuốc, không phải đồ uống.”

Lúc này Vương Nhạc cùng Lý Mông bưng bàn làm việc của Mặc Lâm đi tới: “Thầy Mặc, cái bàn này để ở đâu?”

Cố Nguyên: “Bên kia!”

Cậu chỉ vào góc tường bên trái nói: “Để ở đó là được rồi.”

“Đặt ở đó có hơi chật không? Hay là để cạnh bàn của cậu đi!” Lý Mông đề nghị.

Cố Nguyên có thể tưởng tượng ra cảnh tượng xấu hổ khi ngẩng đầu cuối đầu đều nhìn thấy Mặc Lâm: “Không được, đặt ở đó đi!”

Mặc Lâm ngồi ở một bên cười nói: “Theo lời cậu ấy đi.”

Lý Mông cùng Vương Nhạc đành phải làm theo, văn phòng Mặc Lâm không có nhiều đồ vật, dọn xong cái bàn cùng ghế dựa, lại thêm một vài chậu cây, về cơ bản là đã hoàn thành.

Sau khi mọi người rời đi, Cố Nguyên đứng ở giữa hai cái bàn, nói: "Anh nhìn thấy cái lằn gạch này không?" Cậu nghiêm túc nói: "Không được vượt qua ranh giới này, cũng không được nhìn chằm chằm em."

Mặc Lâm cười xấu xa: “Hiện tại em biết anh muốn làm cái gì sao?”

Cố Nguyên vừa nói không cho phép vượt qua cái lằn ranh kia xong, bước chân vừa nhấc lên liền sụp xuống: “Chân anh hơi dài, hơn nữa nơi này quá hẹp, có chút khó khăn...”

Thấy anh tới gần, Cố Nguyên vội vàng lui về phía sau mấy bước, trở lại chỗ ngồi của mình: “Anh không được tự ý làm bậy!”

Mặc Lâm suy nghĩ một chút, quyết định không trêu chọc cậu nữa, mục đích anh chuyển đến đây không phải để tán tỉnh Cố Nguyên, mà là bởi vì quá lo lắng cậu.

Đoạn Dương là một con chó điên cái gì cũng dám làm!

Hôm qua, hắn đã bị anh làm cho bị thương, nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại gấp đôi!

Đoạn Dương biết điểm yếu của anh là Cố Nguyên, rất có khả năng sẽ lợi dụng Cố Nguyên để đối phó với anh, nhất định phải đề phòng.

“Lát nữa em có rảnh không?” Mặc Lâm nói: “Đi đến nhà kho xem tranh của Đồng Lỗi với anh đi, nó sẽ có ích cho việc phát triển khả năng phác thảo hồ sơ chân dung tội phạm của em đấy.”

Cố Nguyên vốn là muốn đi cùng anh nên liền vui vẻ đồng ý.

Sau khi nhận sự điều trị của Mặc Lâm, hai mạch Nhâm Đốc trong cậu dần được khai mở, cậu dần hiểu rõ hơn về cảm xúc của con người, đồng thời cũng đang cố gắng hiểu được suy nghĩ trong lòng người khác.

Vì Mặc Lâm, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối, Mặc Lâm nguyện ý nắm tay cậu đi về phía trước, cậu sẽ không chút do dự đi theo.

Vương Nhạc đã hẹn với ông chủ Đồng, người đã mua tranh của Đồng Lỗi, sau đó nhắn thời gian và địa điểm cho Mặc Lâm: 【 Thầy Mặc, đã hẹn ông chủ Đồng mười giờ rưỡi sáng hôm nay, địa chỉ đã nhắn cho anh, anh có cần người của tổ điều tra hiện trường đi cùng không? 】

Mặc Lâm: 【 Không cần, tôi đi cùng pháp y Cố là được. 】

Vương Nhạc: 【 Được rồi, có việc gì cứ liên hệ với tôi. 】

Thấy hiện tại còn sớm, Mặc Lâm đi đến bên cửa sổ, xoa xoa cổ, tối hôm qua anh dựa vào vách tường lạnh lẽo ngủ cả đêm nên giờ cổ có hơi đau.

Anh quay đầu lại nhìn Cố Nguyên, phát hiện cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại, lông mày nhíu lại, giống như đang quyết định một lựa chọn khó khăn.

Anh lặng lẽ vòng ra phía sau Cố Nguyên, nhìn thấy trò chơi cung đấu trên màn hình điện thoại, anh dở khóc dở cười.

Trong ảnh, một cô gái xinh đẹp đang mặc một bộ váy lộng lẫy, bong bóng trò chuyện hỏi: cô ấy nên mặc váy xanh hay váy đỏ?

Mặc Lâm: “Sao em lại chơi loại trò chơi này?” Cố Nguyên thật đáng yêu!

“Ôn Tử Hàm nói loại trò chơi này có thể nâng cao EQ của em.” Cố Nguyên ăn ngay nói thật.

Thì ra là Ôn Tử Hàm nghĩ ra ý tưởng này, cũng khó trách, vừa nghiêm túc vừa hố người luôn là phong cách của tên kia.

“Ngoại trừ cái này, anh ta còn dạy em cái gì nữa?” Mặc Lâm cảm thấy anh phải nhanh chóng đưa Cố Nguyên về con đường chính đạo.

Cố Nguyên đặt điện thoại di động xuống, từ trong cặp sách lấy ra một thứ giống như sách bài tập, trên bìa viết 《 Trắc nghiệm trí tuệ cảm xúc - Rèn luyện có hệ thống 》, ngoài ra còn có một vài món đồ chơi nhỏ như bóng xả stress, con quay cầm tay, một con gà,....

Mặc Lâm cầm con gà mái to bằng lòng bàn tay lên nhìn hồi lâu, con gà con màu vàng óng sờ vào rất mềm, giống như đồ chơi trẻ con: “Đây là cái gì?”

Cố Nguyên nhàn nhạt nói: “Bóp cái bụng của nó.”

Mặc Lâm đặt ngón tay cái lên bụng con gà, nhấn mạnh một cái, lòng trắng trứng gà trong suốt và lòng đỏ màu vàng cam phọt ra từ mông gà, anh lập tức buông tay ra, số chất lỏng đó liền rụt trở về.  

Mặc Lâm nhìn món đồ chơi trong tay, giật giật lông mày: “Cái này là ai phát minh ra?”

Anh cầm nó trong tay, lại bóp thêm vài phát rồi bỗng phát hiện ra chơi một hồi cũng thật sự rất gây nghiện.

Cố Nguyên: “Hình như là do người Nhật Bản phát minh, bọn họ thích làm một số phát minh kỳ quái.”

Mặc Lâm đặt con gà trong tay xuống, ngồi lên bàn làm việc trước mặt Cố Nguyên, cúi đầu nhìn cậu: “Anh cũng muốn cho em một món đồ chơi…”

Cố Nguyên không có hứng thú với mấy món đồ chơi này, vốn là Ôn Tử Hàm khóc nháo một hai bắt cậu phải mang chúng theo.

“Em không thích... Anh không cần đưa.”

Mặc Lâm: “Anh còn chưa nói là gì mà, sao em biết mình sẽ không thích?”

Cố Nguyên đem đống đồ chơi nhét vào cặp sách: “Vậy anh nói đi.”

Mặc Lâm cười cười, vô cùng hứng thú nhìn Cố Nguyên: “Ừm... Đồ chơi của anh so với những thứ này cao cấp hơn nhiều, còn rất mềm, nhưng nếu em xoa vài cái, nó sẽ lớn lên... và cứng lại.. ...”

Ngón tay Cố Nguyên cạy khóa kéo cặp sách, hai ngón tay cùng khóa kéo dính chặt vào nhau.

Mặc Lâm tiếp tục nói: “Em cầm chơi cũng được, ngậm vào miệng cũng được, muốn chơi như thế nào tùy em...”

Vành tai Cố Nguyên đột nhiên hiện lên một vệt ửng hồng, cậu xấu hổ nhéo nhéo cặp sách.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Mặc Lâm ghé sát vào vành tai cậu hỏi: “Lỗ tai đều đỏ cả rồi.”

Anh muốn vươn tay sờ vành tay Cố Nguyên, lại bị cậu cảnh giác né tránh: “Nếu anh muốn món đồ chơi chơi đó còn treo trên người mình. . . thì thành thật một chút đi.”

Tay Mặc Lâm dừng ở giữa không trung, hình ảnh Cố Nguyên cầm dao phẫu thuật đột nhiên hiện lên trong đầu.

Anh không khỏi rùng mình, cảm giác nơi nào đó đang truyền đến ảo giác đau đớn, anh chột dạ thu tay về, mông cũng rời khỏi bàn của Cố Nguyên, trong lòng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.

“Không phải anh muốn đi kho hàng xem tranh sao? Đi thôi!” Cố Nguyên vừa nói vừa từ trong ngăn kéo lấy ra mấy cái găng tay cao su, nhét vào trong cặp sách.

Mặc Lâm vẻ mặt đoan chính đứng trước mặt cậu: “Được... Anh lập tức đi lấy xe!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top