Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

[Lưu ý trước khi đọc!]

1. Truyện chưa được xin phép tác giả, vui lòng không mang ra khỏi wordpress/ wattpad này.

2. Bởi vì Míp không biết tiếng Trung nên bản chuyển ngữ sẽ còn nhiều thiếu sót, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, không thích xin hãy rời đi trong im lặng, không yêu xin đừng nói lời cay đắng.

3. Mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

------

Diệp Tinh Viễn không nhịn được nuốt nước bọt.

Một hành động nhỏ như này cũng đã được máy quay thu lại.

Diễn tả sự thèm thuồng thấp kém của gã hầu một cách sống động chân thật, đạo diễn chứng kiến từng động tác dù là nhỏ nhất của diệp Tinh Viễn, cảm giác kinh hỉ vạn phần, lập tức ra hiệu cho camera man di chuyển máy quay, ống kính nhắm về phía Diệp Tinh Viễn, zoom cận cảnh vào hành động nuốt nước bọt ấy.

Khát vọng và dục vọng trong ánh mắt cũng hiện rõ từng tầng từng lớp, khớp hoàn toàn với những miêu tả trong kịch bản, gương mặt tuy tràn đầy tình ý nhưng lại không quá dung tục hạ lưu.

Gã hầu tuy rằng là một Omega không sợ trời không sợ đất, nhưng là lần đầu tiên nhìn trộm thân thể Alpha, bản năng về mặt tình dục vẫn còn ngây ngô, tất cả đều được Diệp Tinh Viễn khéo léo thể hiện ra.

Mưu kế và ngây ngô cùng tồn tại, hòa quyện vào với nhau, nhưng lại không gây ra sự mâu thuẫn hay đột ngột gì.

Đạo diễn phía sau màn hìn tràn đầy kích động.

Lão cảm nhận được sức sống của nhân vật.

Búng ngón tay một tiếng giòn tan.

"Ok, qua, rất tốt." Đạo diễn kích động giơ ngón cái lên lên khen ngợi Diệp Tinh Viễn, "Cảnh này cậu diễn rất tốt, đặc biệt là phân đoạn nuốt nước miếng, cùng với ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm Bùi ảnh đế, tất cả đều diễn rất khớp kịch bản, ánh mắt và các chi tiết đều quá tuyệt vời."

... Ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm Bùi ảnh đế.

Các nhân viên công tác chung quanh nghe thấy hết, họ che miệng cười trộm, ánh mắt nhìn Diệp Tinh Viễn và Bùi Diễn Sâm của họ nhiều thêm một tầng ám muội.

Hai người vừa vặn sóng vai đứng cạnh nhau nghe đạo diễn nói chuyện, tuy đều là Alpha nhưng cho ra hiệu ứng thị giác rất tốt.

Này mà là một A một O, có thể đưa thẳng vào động phòng luôn rồi.

Đạo diễn càng nói càng cao hứng, cảm thấy lần này mình thêm cảnh diễn là quyết định đúng đắn.

Không chỉ vóc người siêu nóng bỏng của Bùi ảnh đế có thể trở thành điểm nhấn, mà sự phối diễn của Diệp Tinh Viễn còn thu hút hơn. Lão có thể dự đoán trước rằng một khi bộ phim được chiếu, nhất định sẽ nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt từ khán giả.

Đạo diễn càng nhìn càng vừa lòng Diệp Tinh Viễn, lôi kéo cậu bắt đầu giảng giải cảnh "giường chiếu" kế tiếp.

Đạo diễn: Cảnh giường chiếu sắp tới là cảnh quan trọng nhất của cả bộ phim, đồng thời cũng là cảnh điểm nhấn của nhân vật này, nhất định cậu phải nghiêm túc diễn cho thật tốt ..."

Diệp Tinh Viễn lắng nghe một cách cẩn thận, hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười.

Một màn diễn vừa nãy chân thật vậy là do cậu thật sự có chút "động tình".

May mắn thay, ai nấy đều cho là cậu đang diễn.

Đạo diễn chỉ vào lợi thoại kịch bản, nói đến nước miếng văng tung tóe: "Cảnh cuối của đoạn này là bối cảnh Vương gia và Vương phi cãi nhau, tâm tình Vương gia không tốt nên uống say, ngủ lại ở thư phòng. Nhận thấy đây là cơ hội tốt, gã hầu đã cố ý bỏ thuốc vào trong thức ăn được chuẩn bị sẵn để đánh gục lính canh, lặng lẽ lẻn vào thư phòng, phóng thích tin tức tố của bản thân, muốn dùng mùi tin tức tố giống của Vương phi để câu dẫn Vương gia."

Ngay khi vừa nhận vai, Diệp Tinh Viễn đã học thuộc lời thoại và toàn bộ kịch bản phim, cậu cũng hiểu được diễn biến tâm trạng của gã hầu trong phân cảnh này, cũng chuẩn bị sẵn sàng cảm xúc để diễn.

Nhưng cậu không ngắt lời giảng giải kịch bản của đạo diễn, thay vào đó, cậu nghiêm túc đứng bên cạnh, lắng nghe từng câu từng chữ một.

Thái độ của cậu nghiêm túc đoan chính đến mức Bùi Diễn Sâm đứng bên cạnh cũng không nhìn được dùng dư quang nhìn nhiều thêm hai lần.

Y phục cổ trang của diệp Tinh Viễn, so với phong cách ăn mặc thường ngày của hiện đại, nhiều thêm mấy phần yêu diễm. Một Alpha vốn không nên dùng từ yêu diễm để hình dung, nhưng cố tình lại rất hợp dùng trên người cậu.

Đôi mắt của cậu đặc biệt đẹp, lông mi dài và dày, cặp mắt đào hoa câu nhân, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc cười rộ đặc biệt khiến người thoải mái.

"Bùi ảnh đế, lúc này cậu đã say rồi, cực kỳ say, ngửi được mùi tin tức của người vừa bước vào, nhầm tưởng đó là Vương phi cho nên ban đầu mới không từ chối. Mãi đến tận khi Diệp Tinh Viễn nhanh chóng cởi sạch y phục của hai người, cậu mới đột nhiên nhận ra đây không phải Vương phi, mà là gã hầu dẻo mồm luôn được Vương phi yêu thích đem theo bên người, vì vậy trong cơn tức giận mà nắm cổ gã sai vặt ném xuống khỏi giường ..."

Bùi Diễn Sâm thu tầm mắt lại, bình tĩnh đáp: "Ừm."

Diệp Tinh Viễn cũng nghiêm túc gật đầu, ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, thật ra nội tâm đã gào thét từ lâu. Ngay từ khi cầm kịch bản trên tay cậu đã mong muốn được diễn cảnh này, cuối cùng thì ngày này cũng tới.

"11, tôi sắp được sờ cơ bụng yêu quý của tôi rồi!" Diệp Tinh Viễn không nén nổi sự mong đợi mà khoe khoang với hệ thống 001.

Hệ thống 001 không có cảm xúc trả lời: "Chúc mừng."

"Được rồi, nếu đã hiểu hết thì chuẩn bị bắt đầu quay." Đạo diễn cầm loa đứng lên, gọi người tới set up cảnh quay.

...

Ban đêm mây đen gió lớn.

Sau khi Vương gia cãi nhau với Vương phi, tâm tình tồi tệ ngồi uống rượu một mình.

Hắn hét lớn đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, một mình giẫm lên ánh trăng, lao đảo quay lại thư phòng, đẩy cửa ra, lúc vào suýt chút thì vấp phải ngưỡng cửa.

Gã hầu vẫn luôn nhìn trộm đã thấy hết những điều này, bí mật mặc trang phục của Vương phi, lặng lẽ đến gần Vương gia, đỡ lấy Vương gia suýt ngã vào phòng, dìu đến bên giường.

Sau đó nhanh chóng vòng lại và đóng cửa.

Gã hầu liếc nhìn cánh cửa, đấu tranh tư tưởng với chút lương tâm cuối cùng. Nhưng chỉ trong chốc lát, sau khi nhắm mắt rồi lại mở ra, ánh mắt gã đã trở thành kiên quyết và tàn nhẫn.

Giống như một con nghiện cờ bạc, không thèm để ý điều gì mà dùng cắn răng làm bằng được điều mình muốn.

Gã móc ra từ túi áo một viên thuốc.

Đây chỉ là thuốc giả.

Bộ phận đạo cụ nói với cậu, viên thuốc này vị ngọt, không khác mấy viên kẹo, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cơ thể.

Diệp Tinh Viễn bình tĩnh nuốt xuống.

Ống kính máy quay cũng ghi lại động tác uống thuốc.

Đây là thốc làm Omega tiến vào kỳ phát tình sớm, gã vừa nuốt viên thuốc xuống, gương mặt liền đỏ lên, hai mắt dần ẩm ướt, đuôi mắt nhiễm một tầng ửng hồng.

Đây là phản ứng cảm xúc tự nhiên nhất của cơ thể.

Nó cũng là một khóa học bắt buộc đối với các diễn viên.

Cũng giống như diễn cảnh khóc, nhưng so với khóc còn khó hơn, những người có thể thành thạo kỹ năng này đều là những diễn viên phái thực lực, có chung khả năng là đều tự điều khiển cảm xúc một cách mạnh mẽ.

Diệp Tinh Viễn thừa dịp ống kính dừng ở bóng lưng không nhìn được khuôn mặt mà điều chỉnh cảm xúc của mình, tưởng tượng rằng mình thật sự là gã hầu tâm cơ kia, dồn hết sự quyết tâm, nhanh chân sải bước đến bên giường.

Bùi Diễn Sâm say khướt nằm trên giường, bởi vì ngủ không được thoải mái, lông mày nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm tên của Vương phi.

Gã vừa ước ao vừa đố kị.

Gã ngồi ở mép giường, nắm tay Vương gia áp lên mặt mình, thành kính ôn lên những ngón tay với khớp xương rõ ràng của Vương gia.

Những động tác nhỏ này là tự Diệp Tinh Viễn thêm vào.

Vì cậu muốn nhân vật này càng thêm chân thật trước ống kính.

Cậu không chỉ muốn thể hiện sự nhẫn tâm phản bội của gã hầu, mà còn muốn thể hiện sự đáng thương của gã. Bằng cách này, gã hầu liền có thể trở thành một nhân vật gây tranh cãi.

Có tranh luận mới có sự chú ý. Đây là điều có lợi đối với cậu.

Bùi Diễn Sâm không hề chuẩn bị tâm lý, ngón tay đột ngột bị hôn, đầu ngón tay ngứa ngáy, còn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ẩm nóng của đôi môi Diệp Tinh Viễn lưu lại ở bụng ngón tay.

Mềm mại và ẩm nóng, là hai cảm giác duy nhất của hắn bây giờ.

Bùi Diễn Sâm muốn rút tay về theo bản năng, nhưng chỉ có thể liên tục ám thị tâm lý chính mình rằng tất cả chỉ là diễn, mà hắn là một diễn viên chuyên nghiệp, chỉ có như vậy mới nhẫn nhịn không nhúc nhích, tiếp tục giả vờ ngủ phối diễn với Diệp Tinh Viễn.

Thời gian tính bằng từng giây chậm rãi trôi.

Bùi Diễn Sâm đang nằm trên giường cảm thấy mỗi giây trôi qua dài như một năm, thậm chí hắn còn không được mở mắt ra, không biết Diệp Tinh Viễn đang làm gì, chỉ cảm nhận được tay cậu vẫn nắm lấy tay mình không buông.

Điều này khiến hắn rất khó chịu.

Rất sợ Diệp Tinh Viễn sẽ đột nhiên hôn tay thêm lần nữa ...

Y rằng, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Diệp Tinh Viễn thực sự đột nhiên hôn vào lòng bàn tay của Bùi Diễn Sâm, một nụ hôn rất nhẹ rơi xuống, Bùi Diễn Sâm cảm thấy lòng bàn tay mình tê dại như bị điện giật.

Sau đó, lần đầu tiên kể từ khi làm diễn viễn, hắn NG.

"Cut."

Bùi Diễn Sâm ngồi dậy, nhìn Diệp Tinh Viễn với ánh mắt có chút lạnh, còn pha thêm chút tức giận.

"Kịch bản không có nhiều động tác chi tiết như vậy."

Diệp Tinh Viễn vừa định giải thích một chút thì giọng nói của đạo diễn truyền đến: "Những động tác nhỏ này thêm vào rất chuẩn, không cần lời thoại gì mà vẫn có thể lột tả sự lưu luyến si mê của gã hầu đối với Vương gia một cách rõ nét, vậy nên Bùi ảnh đế à cậu nhẫn nại phối hợp một chút đi, quay xong cảnh này là có thể ăn trưa."

Bùi Diễn Sâm liếc nhìn Diệp Tinh Viễn.

Diệp Tinh Viễn đặc biệt tỏ ra vô hại chớp mắt mấy cái, nói: "Đó là lời của đạo diễn."

Bùi Diễn Sâm hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Tinh Viễn: "Cậu còn muốn hôn chỗ nào nữa? Nói trước đi."

Diệp Tinh Viễn vội vàng xua tay: "Không có chỗ khác, tôi thề đấy, chỉ hôn ngón tay và lòng bàn tay thôi, sau đó là có thể sờ ... Không phải, có thể bắt đầu cởi quần áo rồi."

Nhanh mồm chút nữa là nói hết những ý muốn trong lòng ra rồi.

Bùi Diễn Sâm lại nằm xuống.

Hắn cho là có chuẩn bị tâm lý sẽ khá hơn một chút, nhưng sau khi nhắm mắt, cảm giác chờ đợi so với lúc trước không biết gì càng thêm dày vò hơn.

Sau khi Diệp Tinh Viễn hôn lòng bàn tay, rõ ràng cảm giác được thân thể Bùi ảnh đế có chút cứng ngắc.

Cậu cố nén cười, leo lên giường.

Khuôn mặt áp tới nhẹ nhàng cọ sát má xuống vùng cổ Bùi Diễn Sâm, giống như một Omega động tình, tìm kiếm sự an ủi của Alpha.

Trong ống kính.

Cơ thể hai người đều rất đẹp, một người thì cường tráng, mạnh mẽ, một người tuy hơi gầy nhưng không kém phần quyến rũ.

Diệp Tinh Viễn cũng nhân cơ hội này mà chạm tay vào cơ bụng 8 múi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng.

Múi bụng này ngon quá.

Thân nhiệt cũng rất cao.

Cơ bắp rất săn chắc mạnh mẽ. Diệp Tinh Viễn cảm giác như bị bỏng khi lòng bàn tay chạm vào cơ bụng của hắn.

Thời điểm cậu còn muốn được đằng chân lên đằng đầu sờ thêm nhiều chút thì cổ tay bị người nắm lấy, ngăn cản hành động tiếp theo của cậu.

Diệp Tinh Viễn ngẩng đầu, đối diện trực tiếp với đôi mắt dữ tợn đầy ác liệt của Bùi Diễn Sâm, thấy được lửa giận phập phùng thật sự đang hiện lên ở đáy mắt hắn.

Trong lúc nhất thờ Diệp Tinh Viễn không phân rõ được Bùi Diễn Sâm đây là đang diễn? Hay là hắn thật sự tức giận vì bị cậu chiếm tiện nghi ?

"Vương gia, ta yêu ngài, ngài chấp nhận ta đi, cái gì ta cũng đều nguyện ý làm cho ngài ..." Gã hầu mắt thấy Vương gia lửa giận phừng phừng, đột nhiên nhào vào lồng ngực Vương gia, tay vòng qua eo hắn, nỗ lực dùng mùi hương tin tức tố nồng nặc của Omega mê hoặc Vương gia.

Lúc diễn thì không có phát ra mùi.

Chỉ có điều phải diễn như thật sự có mùi.

Vốn nên là như vậy.

Nhưng trong lúc diễn, dường như Bùi Diễn Sâm thật sự ngửi thấy một mùi ngọt ngào của sữa.

Hắn không thể biết đó có phải là tin tức tố của Omega hay không.

Bởi vì hắn không cảm thấy khó chịu.

Ngược lại lại cảm thấy mùi hương này rất dụ người.

Nó có mùi thơm hơn tất cả những tin tức tố mà hắn đã từng ngửi.

Ngọt mà không ngấy.

Dễ gây nghiện.

Tác giả có lời muốn nói:  Tinh tử: Cơ ngực thật lớn, nhỏ dãi.jpg.

Họ Bùii: Dời tay xuống một chút, nơi đó càng to càng lớn hơn.

Cảm tạ tại 2020-07-01 01:52:24~2020-07-02 23:20:18 trong lúc vì ta ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Ổ vùi ở gia 3 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Thích ăn đường miêu 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta chống đỡ, ta hội tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top