Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

Biên tập: Mít

[Lưu ý trước khi đọc!]

1. Truyện chưa được xin phép tác giả, vui lòng không mang ra khỏi wordpress/ wattpad này.

2. Bởi vì Míp không biết tiếng Trung nên bản chuyển ngữ sẽ còn nhiều thiếu sót, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, không thích xin hãy rời đi trong im lặng, không yêu xin đừng nói lời cay đắng.

3. Mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

------

"Xin mời..."

Diệp Tinh Viễn theo thói quen trao đổi một chút với đối phương trước khi đối diễn.

Kết quả, lời còn chưa kịp nói ra, Kỷ Sờ Hề đã đột ngột kéo mạnh, dùng lực khiến cậu phải quỳ rập xuất trên nền cứng một cái "rầm"

Hai đầu gối bị đập tê rần đau đớn, lòng bàn tay ma sát xuống dưới đất bẩn, lòng bàn tay bị cọ truyền đến đau rát.

Diệp Tinh Viễn nhẫn nhịn cơn đau nhập diễn, đầu cúi thấp, hai tay siết lại trên mặt đất, gần như quỳ hẳn xuống.

Thân thể bởi vì sợ hãi mà run lên, trong miệng phát ra lời rên rỉ cầu xin.

Lúc quỳ trên mặt đất, cậu tranh thủ cọ mặt vào nền đất bẩn làm toàn bộ khuôn mặt đều lấm lem bẩn thỉu, khiến bộ dạng càng thêm chật vật.

"Cầu Vương phi tha thứ, ta không cố ý, ta thật sự không cố ý!" Âm thanh run rẩy lộ ra tầng tầng lớp lớp sợ hãi.

Một gã hầu có gan dám làm việc xấu. bị chủ nhân phát hiện lại không có gan chịu phạt, lòng tham sống sợ chết đã được cậu thể hiện một cách nhuần nhuyễn.

Kỷ Sở Hề tiến lên một bước, dùng sức kéo tóc Diệp Tinh Viễn, kéo cậu ngửa đầu lên: "Ngươi là đồ đê tiện, uổng phí lòng tốt của bản phi đối với ngươi, cho ngươi ăn, mặc ở, thâm chị còn dạy ngươi học chữ, vậy mà ngươi cư nhiên dám to gan câu dẫn Vươn gia sau lưng bản phi?"

Da đầu Diệp Tinh Viễn bị kéo đau nhức.

Nhưng không hề ảnh hưởng tới biểu cảm diễn xuất của cậu.

Cặp bắt đào hoa ngấn nước đầy bất an.

Bởi vì nhân vật này đang trong kỳ phát tình, đuôi mắt ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoại trừ dính bụi còn có chút ráng đỏ.

Rõ ràng là tư thế rất chật vật, rất xấu hổ, nhưng khuôn mặt vẫn khiến người khác cảm thấy kinh diễm tuyệt luân.

Kỷ Sở Hề đối diện với khuôn mặt này của Diệp Tinh Viễn, tâm lý không khỏi hằn học.

Đây là trùng hợp sao?

Tại sao án mắt của Diệp Tinh Viễn lại bi đát như vậy?

Bởi vì Kỷ Sở Hề kinh ngạc mà gần như ép cả người Diệp Tinh Viễn xuống.

Nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, mang theo cảm xúc thẹn quá hóa giận vào trong nhân vật, nâng tay lên tát thật mạnh vào mặt Diệp Tinh Viễn.

"Chát."

Âm thanh cái tát đặc biệt vang dội.

Khouon mặt trắng nõn của Diệp Tinh Viễn in lên dấu tay đỏ chói.

Tử Tiểu Phan siết chặt chiếc túi trong tay, rất sợ Diệp Tinh Viễn nổi điên lên đánh nhau với Kỷ Sở Hề ngay tại chỗ.

Sợ đến mức không dám thở mạnh.

Nhưng ngay sau đó, biểu hiện của Diệp Tinh Viễn đã khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.

Cậu đã thể hiện hết tất cả sự gian xảo, đê tiện, vô liêm sỉ, tham sống sợ chết của nhân vật một cách cực kỳ xuất sắc.

Rõ ràng chỉ là đối diễn, ngay cả quần áo cũng chưa thay, xung quanh cũng không có phông nền, vậy mà vẫn vẫn khiến người hận đến nghiến răng.

Diễn xuất của cậu quá cuốn hút.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, mọi người đã bị cậu hấp dẫn vào nhập diễn cùng, tâm tình kích động.

Nhân vật cậu đóng bị hận thấu xương, nhưng lại không tự chủ được mà bị phân tâm bởi vẻ ngoài của cậu.

Gương mặt Diệp Tinh Viễn dần sưng tấy mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Những người xung quanh nhìn thấy Kỷ Sở Hề đánh thật, tất cả đều hít vào một hơi.

Đây mới chỉ là diễn thử thôi, đến lúc chính thức quay, không biết sẽ ăn thêm mấy lần tát thật bằng việc cố ý NG không ngừng?

Trong cái giới này, những việc như thế đầy rẫy.

Vì có nhiều ân oán cá nhân mà thường có những cảnh tát thẳng vào mặt như thế này, họ cố ý thêm mắm dặm muối cho nhân vật, rồi cố tình phạm lỗi, gây ra NG, quang minh chính đại tát bạn diễn không ngừng.

Ở đây bất kể là nhân viên hay diễn viên, hoặc là nhóm người quần chúng đông đúc đang chờ để biểu diễn, bất cứ ai trong cái giới này đều biết ân oán giữa Kỷ Sở Hề và Diệp Tinh Viễn.

Lần này ai nấy đều không nhịn được đổ mồ hôi hột thay Diệp Tinh Viễn.

Thử diễn kết thúc.

Đạo diễn khá hài lòng với diễn xuất của Diệp Tinh Viễn.

Trước mặt mọi người khen Diệp Tinh Viễn vài câu, sau đó nhìn gương mặt sưng tấy của cậu, an ủi: "Hôm nay cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, nhớ dùng đá chườm lên mặt, ngay mai mặt đỡ sưng thì quay lại đóng phim."

Kỷ Sở Hề siết chặt tay bỏ đi.

Khi Diệp Tinh Viễn và cậu mập đang chuẩn bị rời đi, một cô gái thắt bím hai bên, đeo gọng kinh đen đi tới, đưa cho Diệp Tinh Viễn một chai nước.

Diệp Tinh Viễn ngạc nhiên.

Đưa tay cầm chai nước: "Cảm ơn."

Kỷ Sở Hề nắm quyền khí đi.

Cô gái có chút tức giận nói: "Diệp lão sư, anh không tức giận sao? Cái tên Kỷ Sở Hề kia thật quá đáng, rõ ràng là diễn thử, vậy mà lại ra tay thật."

Diệp Tinh Viễn thản nhiên cười: "Tại sao phải tức giận? Diễn là diễn, Kỷ lão sư diễn thật là vì cậu ấy chuyên nghiệp, diễn xuất bằng chân tâm."

Thời điểm Kỷ Sở Hề đi tới vừa vặn nghe được lời của Diệp Tinh Viễn, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Hầm hừ lắc mông bỏ đi.

Khóe môi Diệp Tinh Viễn hơi cong lên, nói với cậu mập: "Đi thôi."

Lưu Hiểu Quân đi vào lấy đồ xong liền ra ngoài, đi đến cạnh chiếc xe đang đậu bên đường, bước lên xe, bát quái đầy mặt nói: "Anh Sâm, anh có biết vừa nãy em tình cờ xem được cái gì hay không?"

Bùi Diễn Sâm cầm kịch bản, lật qua lật lại: "Xem cái gì?"

"Em xem được cảnh Kỷ Sở Hề và Diệp Tinh Viễn đối diễn, là khúc gã hầu lấy oán trả ơn bị Vương phi phát hiện rồi ăn tát thẳng mặt..." Lưu Hiểu Quân đem cảnh Kỷ Sở Hề làm sao kéo ngã Diệp Tinh Viễn xuống đát, vừa tàn nhẫn tát vừa nói lời thoại, nói xong còn tát thêm một cái nữa, tưởng tượng bản thân chính là người tát vào mặt Diệp Tinh Viễn thêm mắm dặm muối kể ra. "Thật sự quá đã nghiền."

Động tác lật kịch bản của Bùi Diễn Sâm ngưng lại, đầu ngón tay thon dài gõ gõ lên dòng chữ đen trắng trên giấy: "Cậu nói thật?"

Lưu Hiểu Quân kích động nói: "Đều là thật. Trước khi tôi ra đây còn nghe được hắn nói chuyện với một cô gái đang bất mình rằng 'Diễn là diễn, Kỷ lão sư diễn thật là vì cậu ấy chuyên nghiệp'. Anh nói xem có kì lạ không cơ chứ? Loại đạo lý lớn này mà có thể được nói ra từ miệng chó hoang sao?"

Bùi Diễn Sâm khẽ cau mày, khi không nói chuyện trông hắn rất lạnh lùng, khiến người ta không dám đến gần.

Trợ lý đã theo hắn nhiều năm, từ lâu đã quen tính cách cao lãnh của hắn, tự mình cũng có thể nói chuyện vui vẻ.

Lưu Hiểu Quân lầm bầm: "Gần đây Diệp Tinh Viễn quả thức rất lạ. Lần trước cậu ta còn muốn thông tin của anh, lúc nhìn thấy anh ở phòng thay đồ đôi mắt đều phát sáng lên."

Bùi Diễn Sâm cũng đang nghĩ đến cuộc gặp gỡ ngày hôm đó.

Tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng hắn vẫn nghe rõ lời của Diệp Tinh Viễn: "Trong vòng 3 phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về Alpha này."

Ngoài ra còn có ánh mắt chạm sau khi đẩy cửa vào.

Biểu hiện của Diệp Tinh Viễn như thể đây là lần đầu họ gặp nhau.

Ánh mắt kia, như là chó săn tìm được cục xương.

"Anh Tinh, mặt anh có đau lắm không? Sao nah không đến bệnh viện?" Một giọng nói vang lên trước mũi xe.

Lưu Hiểu Quân nằm úp sấp trên ghế tựa nhìn về phía trước, theo bản năng hạ thấp giọng nói: "Anh Sâm, là Diệp Tinh Viễn và tên mập đang đi ra."

Ánh mắt thâm thúy của Bùi Diễn Sâm lướt qua kính cửa sổ phía trước, trông thấy bóng dáng hai người đang đi ra từ cửa chính đoàn phim.

Diệp Tinh Viễn ném bắt chai nước trong tay, đến gần cửa xe mới dừng lại, mở nắp chai, đổ hết nước ra ngoài.

Từ Tiểu Phan vừa vặn thấy cảnh này, tò mò hỏi: "Anh Tinh, sao anh lại đổ nước vậy?"

Diệp Tinh Viễn lắc lắc chai rỗng trong tay, sau đó ném một đường parapol vào thùng rác tái chế: "Nắp chai đã bị vặn ra, sao tôi dám uống?"

Mặt Từ Tiểu Phan lập tức tái mét: "Anh Tinh, bọn họ muốn hãm hại anh sao? Chẳng lẽ là chuyện xấu của Kỷ Sơ Hề làm ra?"

Diệp Tinh Viễn lắc đầu: "Không phải anh ta, mặc dù Kỷ Sở Hề xấu tính, nhưng không phải loại người lén lút giở trò, hơn nữa ngay cả nhân vật bia đỡ đạn này cũng là do anh ta bảo đạo diễn chọn tôi, tại sao còn cần phải bỏ thuốc hãm hại tôi làm gì? Cứ chờ đến lúc quay chính tát thêm mấy cái tát không phải sẽ hả giận hơn sao?"

Từ Tiểu Phan đầy mặt đau lòng, lầm bầm nói: "Cũng đúng, nhưng anh Tinh, sao anh không vứt nguyên chai đi? Còn đổ nước ra ngoài, vạn nhất dung dịch có độc tính ăn mòn dính vào ngón tay của anh thì sao?"

Diệp Tinh Viễn giơ tay ấn vào khuôn mặt mềm mại đầy thịt của cậu béo, cười khẽ: "Ngốc quá, quanh đây sẽ có lao công, lỡ bọn họ thấy là nước mới chưa dùng mà bị vứt đi, tiếc của mà uống thì sao?"

Trợ lý đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: "Đúng là vậy thật."

"Đi thôi, quay về khách sạn."

Từ Tiểu Phan lon ton đuỏi theo Diệp Tinh Viễn, nhìn bóng lưng Diệp Tinh Viễn, cảm thấy người này ngày càng khác xưa.

Anh Tinh của hiện tại, ngày càng chói mắt giống những vì sao.

Diệp Tinh Viễn lúc đi ngang qua chiếc Maybach thì cảm thấy có chút quen, nhưng cũng không nhìn kỹ, xe đi ngang qua, lái thẳng về khách sạn.

Kính của xe đều là màu đen, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, nhưng từ bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài.

Bùi Diễn Sâm nhìn Diệp Tinh Viễn đi tới, khi cậu bước đến trước mặt hắn, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía cửa sổ xe.

Gương mặt trắng nõn dính bụi bặm bẩn thỉu, nhưng vẫn kinh diễm như trước.

Lông mi rất dài, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ sạch sẽ lại tràn đầy sức sống, kết hợp với chiếc áo T-shirt trắng đang mặc, thoạt nhìn như một học sinh trung học cao ráo và thanh tú.

Trợ lý ngồi sau cũng nhìn thấy.

Chờ Diệp Tinh Viễn đi xa, Lưu Hiểu Quân mới nhỏ giọng phun tào: "Cái tên này lmà người ta ghét như thế, làm sao cố tình lại là một xé mạn nam*."

Bùi Diễn Sâm khó chịu siết chặt kịch bản trong tay: "Xé mạn nam?"

(* 撕漫男 - Xé mạn nam - Hay còn gọi là người đàn ông đẹp như bước ra từ truyện tranh, thường dùng để chỉ những người đẹp như được vẽ ra. Míp không tìm được từ nào hay để thay thế nên sẽ giữ nguyên raw)

"Đó là người đàn ông bước ra từ trong truyện, gương mặt của Diệp Tinh Viễn không phải rất tinh xảo sao? Ngũ quan đoan chính cực điển trai, da dẻ cũng trắng, những người có gương mặt như vậy đều là nam chính. Đáng tiếc, nhân phẩm lại tỉ lệ nghịch với gương mặt."

Có lẽ là vì lúc thường Bùi Diễn Sâm nói quá ít, nên Lưu Hiểu quân dưỡng thành thói quen nói nhiều hơn người thường.

Kỷ Sở Hề ngồi một mình trong phòng thay đổi, tâm tình mãi mà không thể bình tĩnh được.

Anh ta nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay vẫn có cảm giác tê tê.

Vừa này lúc đối diễn, anh ta lửa giận công tâm, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực mà vung ra một cái tát kia.

Nhưng bây giờ một chút cảm giác hả giận cũng không có.

Mà chiến thắng rõ ràng trong tầm tay lại trở thành thua.

Trợ lý nhỏ bước vào, cẩn thận từng li từng tí đưa một cốc cà phê đá cho anh ta.

Kỷ Sở Hề lạnh lùng liếc một cái, nhấc tay quét ngã cốc cà phê, cà phê đổ ra tung tóe trên người trợ lý.

Trợ lý vừa thấp thỏm lo âu quỳ xuống nhặt mản thủy tinh vỡ, vừa luôn miệng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi anh Sở Hề, em không cố ý làm vậy."

Một câu nói khiến Kỷ Sở Hề nhớ lại cảnh mình vô tình nhìn được vừa rồi.

Cuộc nói chuyện giữa Diệp Tinh Viễn và người khác vẫn văng vẳng bên tai anh ta.

Đây là lần đầu Kỷ Sở Hề nghe thấy Diệp Tinh Viễn khen mình.

"Diễn là diễn ..." Kỷ Sở Hề thấp giọng lẩm bẩm lặp lại những gì Diệp Tinh Viễn đã nói: "Rốt cuộc hắn ta muốn làm cái quái gì vậy?"

Trợ lý nhặt xong mảnh vỡ đứng lên, mặt mày sợ hãi lên tiếng: "Anh Sở Hề."

Kỷ Sở Hề buồn bực phất tay: "Câm miệng đi ra ngoài, để tôi bình tình lại rồi tính."

Trợ lý yên lặng bước ra ngoài.

Trước khi đóng cửa thì nghe thấy tiếng "rầm rầm" vang lên từ trong phòng.

Cậu ta liếc nhìn vào trong dọc theo khe cửa, mọi thứ trên bàn trang điểm bị thô bạo ném xuống đất, một vài chai thủy tình rơi xuống vỡ vụn, tan tành.

Esscence đắt tiền đổ ra loang lổ.

Trợ lý tiếc rẻ nhìn một đống lộn xôn dưới đất, lẳng lặng đóng cửa lại, đứng ngoài canh giữ không cho người khác vào.

Tác giả có lời muốn nói: Bùi Diễn Sâm lấy cuốn nhật ký ra: Hôm nay vẫn là một ngày âm thầm nhìn trộm vợ.

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tặng quà cho tôi vào ngày 2020-06-25 lúc 00: 37: 51 ~ 2020-06-25 lúc 08: 55: 28 ~

Cảm ơn thiên thần nhó đã vì tôi phóng tên lửa: 1 cái kẹo sữa;

Cảm ơn đại gia rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

-

Míp: Chương sau sẽ có pass.

Gợi ý pass như sau: Đồ vật gì mà Diệp Tinh Viễn không thể vứt cũng không thể bán lúc dọn dẹp căn nhà của nguyên chủ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top