Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Sợ hãi! Ác ma!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lao Tù Ác Ma 2

Tác giả: Cáp Khiếm Huynh

Chuyển ngữ: Giai Mặc

Truyện chuyển ngữ phi lợi nhuận chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không reup, không chuyển ver, không làm audio, không sử dụng vào mục đích phi thương mại. Xin cảm ơn.

Quyển I

Chương 5: Sợ hãi! Ác ma!

Ôn Dương đang cố gắng mở khóa cửa văn phòng của Đường Văn Húc bỗng sửng sốt khi nghe thấy tiếng súng, văn phòng này cách âm cực kỳ tốt, tiếng súng lọt vào tai cậu không đến mức điếc tai. Choáng váng ba giây, ba giây sau Ôn Dương tiếp tục bấm điện thoại như cũ, lúc này trong đầu cậu chỉ toàn là vết thương của Đường Tùng, cho dù bên ngoài có hỏa hoạn cậu cũng không rảnh để ý.

Không có cuộc gọi nào từ Đường Văn Húc, vì vậy Ôn Dương gọi vào điện thoại di động của Đường Tùng, đúng như cậu đoán, Đường Văn Húc đã trả lời cuộc gọi.

Đường Văn Húc nói với Ôn Dương rằng Đường Tùng đã tỉnh dậy trong xe, tỉnh táo và cười nói được, có vẻ như ngoại trừ chảy máu nhiều thì không có vấn đề gì lớn.

Ôn Dương thở phào nhẹ nhõm rồi mới hỏi Đường Văn Húc liệu chìa khóa có để nhầm chỗ hay không,

Khi Đường Văn Húc dở khóc dở cười nói với Ôn Dương rằng anh thực sự đã nhầm và liên tục xin lỗi Ôn Dương, cả hai người cùng bật cười qua điện thoại.

Sau khi cúp máy, Ôn Dương đi ra khỏi văn phòng, lúc này mới phát hiện bên ngoài yên tĩnh không một bóng người. Ôn Dương buồn chán đi về phía trước, vừa mới rẽ vào đại sảnh thì đập vào mắt cậu là một đám người mặc đồ đen sì, khung cảnh giống như xã hội đen đang hội họp trên phim, khiến cậu sợ hãi đến mức hít một hơi thật sâu và rụt người vào góc.

Khi xác định rằng không có người phát hiện, Ôn Dương ôm ngực hít sâu hai hơi, sau đó cẩn thận thò đầu ra nhìn cảnh tượng trong đại sảnh.

Cứ như vậy chờ đợi ba phút, trong đại sảnh không có bất cứ người nào nói chuyện hay cử động, tất cả mọi người đều đứng tại chỗ, vẻ mặt ngưng trọng, chỉ có người đàn ông mặc vest run rẩy quỳ trên mặt đất thỉnh thoảng cất tiếng cầu xin tha thứ. Ôn Dương liếc nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông này chính là chủ quán bar, bởi vì lúc gã bàn giao một số công việc cho Đường Văn Húc thì Ôn Dương đứng ở ngay bên cạnh.

Đám người này dường như đang chờ đợi ai đó.

Quả nhiên, chờ thêm hai phút, hai cánh cửa kim loại được chạm khắc đắt tiền của quán bar bị đẩy ra, người đàn ông bước vào với khuôn mặt vô cảm, ngũ quan lạnh lùng và sắc bén, mang theo khí thế điềm tĩnh mà oai phong, toàn bộ cơ thể hắn dường như cuốn theo một luồng khí lạnh mạnh mẽ và sắc nhọn.

Người này chính là Ân Lang Qua.

Ân Lang Qua có dáng người cao lớn vạm vỡ, như thể mọi bộ phận trên cơ thể đều toát ra sức lực hoang dã và mạnh mẽ, hai tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay phải lộ ra ngoài của hắn có một hình xăm kéo dài đến cổ tay. Ôn Dương có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là hình xăm đầu sói nhe ra những chiếc răng nanh dữ tợn.

Vừa nhìn Ân Lang Qua, Ôn Dương liền cảm thấy một luồng áp lực vô hình bao trùm lấy mình, sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn, đối với loại người dường như trời sinh đã mang trong mình hơi thở tàn bạo thuộc về dã thú, cậu chỉ muốn tránh thật xa, không muốn có bất cứ dính dáng nào trong cuộc đời.

Ôn Dương muốn lén lút rời đi, nhưng cửa chính có người canh gác, cậu lại không biết những lối ra khác của quán bar, đành trốn đại ở một chỗ, vừa trốn vừa lo lắng sẽ bị phát hiện.

Nhỡ chẳng may bị đám người này diệt khẩu thì phải làm sao đây?

Ôn Dương càng nghĩ càng sợ hãi, càng sợ hãi lại càng không dám động đậy.

Lúc này, người đàn ông đang quỳ trong đại sảnh đột nhiên lết bằng đầu gối đến bên chân Ân Lang Qua, khóc lóc van xin: "Tổng giám đốc Ân, ngài... đừng chấp kẻ hèn này, xin hãy tha thứ cho tôi trước đây... Hự."

Người đàn ông chưa kịp nói xong, Ân Lang Qua đột nhiên giơ chân đá vào cằm gã. Mặt người đàn ông gập ngửa ra đằng sau, hai chiếc răng bị đá văng ra ngoài. Cuối cùng, gã ta che cái miệng đang chảy máu không ngừng của mình và cuộn tròn người lại nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn.

Ôn Dương nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. Cậu đã từng nhìn thấy nhiều kiểu người bị thương khác nhau trong bệnh viện, trong đó có những ca nhìn thấy mà ghê người, nhưng cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy quá trình gây ra vết thương nên dù cảm thấy rất buồn thay cho những người bị thương, nhưng cậu thường không có cảm giác hoảng sợ. Cậu là người sống một cuộc sống bình thường dưới ánh mặt trời sáng sủa, chuyện bạo lực nhất từng thấy trong đời thực mà cậu nhớ được là vụ có một nhóm người lao vào đánh nhau hò hét náo loạn trong bệnh viện cách đây không lâu. Nhưng ngay lúc này trước mắt cậu, những xô đẩy tranh cãi đập phá ồn ào đó, đều không thể sánh được với cú đá hung tàn từ người đàn ông cách đó không xa khiến cậu kinh hồn bạt vía.

Ân Lang Qua nới lỏng hai chiếc cúc trên cổ áo, xoay người ngồi trên ghế sô pha, uể oải ngả lưng về phía sau, cười lạnh nhìn người trên mặt đất: "Dám làm ăn ngay dưới mí mắt của tao, mày cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hay là mày ngây thơ nghĩ rằng tao bị mù mà không phát hiện ra mày."

Người đàn ông bò dậy khỏi mặt đất và tiếp tục quỳ trước mặt Ân Lang Qua, "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Ân, tôi... tôi thực sự biết lỗi rồi, tôi có thể làm bất cứ điều gì cho ngài, cầu xin ngài hãy tha cho tôi..."

"Đừng cầu xin gì vội." Ân Lang Qua bắt chéo chân và từ tốn lau khẩu súng lục được thuộc hạ đưa qua, sau đó gắn ống giảm thanh lên đầu súng mà không ngẩng đầu lên, "Tao hỏi mày, Mặt Sẹo đâu rồi? Năm đó mày chính là cánh tay phải của Mặt Sẹo, đừng nói với tao là mày không biết tung tích của nó nhé."

"Chuyện này... Tôi và hắn đã chia mỗi người một ngả từ ba năm trước rồi, hắn đang ở đâu tôi thật sự là không... Áaa"

Người đàn ông chưa kịp nói xong thì Ân Lang Qua đã bắn vào cánh tay gã, gã ôm lấy cánh tay của mình và hét lên đau đớn.

"Vậy thì để tao đổi câu hỏi." Ân Lang Qua thổi bay làn khói trắng trên súng, "Mười một năm trước, mày và Mặt Sẹo đuổi theo tao đến khu ổ chuột của thành phố EC, ở nơi đó chúng mày đã tra hỏi một cậu bé. Lúc đó chúng mày đã làm gì với cậu bé ấy?"

Người đàn ông nhìn Ân Lang Qua với vẻ mặt ngơ ngác, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, "Việc này... Chuyện hơn mười mấy năm trước tôi đã không còn ký ức gì nữa. Tôi chỉ nhớ rằng lúc đó luôn theo sát Mặt Sẹo để tìm ngài, còn trong quá trình tìm ngài đã xảy ra chuyện gì thì tôi thật sự nhớ không nổi.

"Nói như vậy là tao đi chuyến này tay không rồi à?" Ánh mắt của Ân Lang Qua tức khắc trở nên tàn nhẫn.

Người đàn ông run rẩy, vội vàng nói: "Để tôi... để tôi nghĩ lại, nghĩ kỹ lại... A, tôi nhớ ra rồi, là tôi đã ép hỏi một cậu bé ở khu ổ chuột."

Trái tim Ân Lang Qua thắt lại, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên mặt đất, "Nói tiếp đi."

"Lúc đó chúng tôi..." Người đàn ông cố tình nói chậm lại, cuối cùng lợi dụng sự thiếu cảnh giác của Ân Lang Qua mà liều chết lao đến cướp lấy khẩu súng trong tay Ân Lang Qua.

Gã biết phong cách làm việc lạnh lùng của Ân Lang Qua, bản thân mình tuyệt đối sẽ không sống nổi qua đêm nay. Gã vốn mở quán bar này ở thành phố EC với tâm lý rằng nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, đồng thời, gã cảm thấy rằng Ân Lang Qua sẽ không đời nào còn nhớ nổi mối hận thù hơn mười mấy năm trước, mà dù có nhớ thì cũng không thể nhận ra gã. Chỉ cần gã giữ thái độ khiêm tốn một chút là có thể kiếm tiền ở thành phố EC dưới mí mắt của Ân Lang Qua, nhưng không ngờ...

Bằng!

Một tiếng súng vang lên, người đàn ông ngã xuống đất, máu chảy ra từ ngực, mắt gã trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Ôn Dương vốn đang nấp sau bức tường nhìn thấy cảnh tượng này, hai chân mềm nhũn, khi Ân Lang Qua nổ phát súng đầu tiên hai chân Ôn Dương đã không động đậy nổi, lúc này đây lại càng giống như bị tiêm thuốc gây tê.

Ôn Dương ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt mở to nhìn chằm chằm xuống đất, đôi tay run rẩy che ngực, run run khẽ khàng hít vào thở ra...

Ôn Dương hoàn toàn không nghe thấy những người đó nói gì, tràn ngập trong đầu cậu hiện giờ chỉ còn đọng lại hình ảnh người đàn ông nổ súng kia, ác ma giết người không chớp mắt kia.

Hoảng sợ, đồng thời cũng có phẫn nộ.

Làm sao một kẻ súc sinh như vậy có thể tồn tại ở Thành phố EC!

Hết chương 5

Lời tác giả:

Đây... đây miễn cưỡng coi là lần gặp đầu tiên giữa anh Sói và Cừu nhỏ nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top