Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Sợ hãi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lao Tù Ác Ma 2

Tác giả: Cáp Khiếm Huynh

Chuyển ngữ: Giai Mặc

Truyện chuyển ngữ phi lợi nhuận chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không reup, không chuyển ver, không làm audio, không sử dụng vào mục đích phi thương mại. Xin cảm ơn.

Quyển I

Chương 7: Sợ hãi!

Tắm xong, Ôn Dương mặc đồ ngủ dựa vào giường trong phòng ngủ, đọc một quyển sách về y học.

Đọc chưa đến nửa trang, Ôn Dương đã không đọc tiếp nổi nữa, cậu hơi ảo não ném cuốn sách sang một bên, nhắm mắt lại, không ngừng xoa nắn ấn đường, trong đầu tràn ngập cảnh tượng đẫm máu nhìn thấy trong quán bar cách đây vài giờ. Bây giờ Ôn Dương hy vọng hơn bao giờ hết rằng "người thuê chung nhà" với mình sẽ sớm xuất hiện. Ngoài việc chuyển hướng sự chú ý, còn có thể tiếp thêm sức sống cho căn hộ quạnh quẽ này, ít nhất sẽ ngăn cậu khỏi suy nghĩ lung tung.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Ôn Dương xuống giường, lê dép đi ra phòng khách, lúc còn cách cửa nhà bốn năm mét đã nghe thấy bên ngoài có người nói: "Có ai không? Tôi là người thuê nhà mới chuyển đến căn hộ này. Tôi có chìa khóa, tôi mở cửa luôn nhé."

Giọng nói của Ân Lang Qua ấm áp và lịch sự đến không ngờ, ngay lập tức khiến Ôn Dương có ảo giác đó là một "quý ông".

Ôn Dương nhìn cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, cậu nhấc chân mỉm cười đi về phía cửa, đang nghĩ tới việc phụ giúp đối phương mang hành lý vào.

Ân Lang Qua mở cửa, ngay lập tức nhìn thấy Ôn Dương đang đi về phía mình với nụ cười trên môi.

Ôn Dương mặc bộ đồ ngủ màu xám bạc, có lẽ là vì thân hình nhỏ nhắn, bộ đồ ngủ rộng rãi mặc trên người cậu hơi chút thùng thình, tôn lên dáng người mảnh mai gầy gò của cậu, dưới chiếc cằm gầy nhọn, chiếc cổ tuyết trắng, vai áo rũ kéo nửa phần cổ áo xuống, để lộ vài tấc xương quai xanh nhìn có vẻ mềm mại của cậu, khiến cậu trông vô cùng ngoan ngoãn dịu dàng khi đứng dưới ánh đèn.

Tất cả những cảm xúc trong đầu Ân Lang Qua dùng tốc độ rất nhanh lay động rồi trùng khớp với mười một năm trước. Nếu trước khi mở cửa, hắn vẫn còn chút nghi ngờ liệu người bên trong có thực sự là cậu bé đó hay không, thì bây giờ Ân Lang Qua đã hoàn toàn chắc chắn.

Khuôn mặt mà hắn hằng mong nhớ đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhớ mong và hổ thẹn suốt từng ấy năm qua, cộng thêm sự kích động và hồi hộp trước khi mở cửa, khiến suy nghĩ của Ân Lang Qua dừng lại trong vài giây sau khi mở cửa. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Ôn Dương, nhìn kỹ từ mái tóc đến khóe miệng của Ôn Dương, ánh mắt đăm đắm của hắn trong phút chốc ngập tràn ấm áp.

Đủ loại cảm xúc mãnh liệt điên cuồng va chạm vào nhau trong lồng ngực, mặc dù Ân Lang Qua vẫn lưu luyến mãi nơi khuôn mặt của Ôn Dương hơn năm giây, nhưng hắn đã không chú ý đến sự kinh ngạc và hoảng sợ đột nhiên xuất hiện trong mắt Ôn Dương khi ánh mắt họ tiếp xúc với nhau, cùng với khuôn mặt dần phai mờ huyết sắc của cậu.

Ôn Dương nhìn khuôn mặt tươi cười của Ân Lang Qua, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cậu không nhận nhầm được đâu, người đàn ông này chính là ác ma đã giết người trong quán bar vài giờ trước.

Làm thế nào mà? Thế mà...

Thế mà tên đao phủ này lại sống chung nhà với cậu!

Cậu vẫn chưa muốn chết mà.

Ân Lang Qua nhìn chằm chằm vào Ôn Dương một lúc lâu mới định thần lại, hắn nhanh chóng quay người, kéo một cái vali ngoài cửa vào nhà, lúc nói chuyện thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Ôn Dương: "Tôi vốn là định mở cửa trực tiếp đi vào, nhưng lại sợ vào mà không gõ cửa sẽ dọa cậu giật mình."

Vali được kéo đến cạnh ghế sofa trong phòng khách, Ân Lang Qua hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhịp tim đập, rồi quay người mặt đối mặt với Ôn Dương.

"Vì ban ngày bận quá, đến tối lại tăng ca nên tôi mới chuyển đến đây muộn như vậy, ngại ghê đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi."

Ân Lang Qua nói ra lời thoại mà hắn đã luyện tập vô số lần trong đầu, nhưng phản ứng của Ôn Dương lại khác hoàn toàn dự liệu của hắn.

Ôn Dương ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt lại hiện rõ vẻ sợ hãi, thậm chí cậu vô thức lùi lại hai bước khi Ân Lang Qua đến gần, sau đó run rẩy lẩy bẩy nói: "Không... Không sao cả."

Ân Lang Qua nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn mỉm cười sải bước về phía trước, giơ tay phải ra như muốn bắt tay Ôn Dương, ý đồ dùng ngữ khí nói chuyện nhẹ nhàng và tùy ý để tháo gỡ sự đề phòng của Ôn Dương: "Chúng ta làm quen nhé, tôi tên là Ân Lang Qua."

Nhìn thấy Ân Lang Qua bước nhanh về phía mình, đầu óc Ôn Dương ù ù trống rỗng, cậu lùi liền tù tì bốn năm bước, một lần nữa giữ khoảng cách hơn hai mét với Ân Lang Qua, mà vẻ mặt Ân Lang vẫn đang đưa tay ra tức khắc trở nên gượng gạo.

Sự cảnh giác và sợ hãi quá mức trong mắt Ôn Dương đối với hắn khiến Ân Lang Qua không biết làm sao, thậm chí còn có chút sốt ruột.

Trên thực tế, từ khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Dương, Ân Lang Qua đã nóng lòng muốn "chạm" vào Ôn Dương rồi, tất nhiên, hình thức thực chất của sự "chạm" này trong mắt Ân Lang Qua hiện giờ thể hiện qua cái bắt tay, hắn bức thiết mong mỏi thông qua việc nắm lấy tay Ôn Dương để giải tỏa cảm giác ngứa ngáy và nóng bức khó chịu sản sinh trong đầu ngay khi nhìn thấy Ôn Dương.

Sau khi Ôn Dương bình tĩnh lại mới cảm thấy vừa rồi mình đã phản ứng hơi quá mức, đột nhiên lo lắng người đàn ông trước mặt sẽ nhìn ra cái gì, rồi sau đó... giết người diệt khẩu.

Nghĩ tới đây, tim Ôn Dương gần như nhảy tận lên cổ họng.

"Tôi... Tôi tên là Ôn Dương." Ôn Dương cố ép ra nụ cười, nhưng khi nói chuyện lại hơi chút cà lăm, "Rất vui được làm quen với anh, anh... hay là anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nghỉ ngơi đi ạ, đã không còn muộn nữa, tôi... ngày mai tôi phải dậy sớm đi làm, nên... nên tôi không giúp được gì cho anh, rất là xin... xin lỗi..."

Ôn Dương mỉm cười hối lỗi với Ân Lang Qua, không đợi Ân Lang Qua mở miệng đã nhanh chóng lùi lại, quay trở về phòng ngủ mình và khóa cửa ngay lập tức.

Ân Lang Qua vẫn đứng trong phòng khách, ngây người nhìn cánh cửa Ôn Dương đóng cách đó không xa, một lúc lâu sau, hắn mới lờ mờ kéo vali sang một phòng ngủ khác.

Gian phòng này của Ân Lang Qua đã được dọn dẹp tươm tất từ lâu, giống như một phòng ngủ nhỏ trong khách sạn bốn sao, bên trong cái vali hắn mang theo chỉ là quà gặp mặt hắn chuẩn bị cho Ôn Dương, đương nhiên là hắn muốn lấy danh nghĩa kết bạn để tặng nó cho Ôn Dương, nhưng trong tình huống bây giờ...

Ân Lang Qua ngồi ở mép giường, cau mày suy nghĩ về những lời nói và hành động của mình kể từ khi bước vào cửa. Nghĩ một hồi lâu cũng không phát hiện ra mình đã làm điều gì không thỏa đáng.

Tất cả đều theo hướng dẫn của Tống Hựu.

Nhưng vì sao Ôn Dương lại né hắn như né tà, giống như mình chuẩn bị giết cậu tới nơi vậy?

Ân Lang Qua gọi điện cho Tống Hựu và kể cho anh nghe về tình hình tối nay. Tống Hựu chỉ nghe lời mô tả của Ân Lang Qua thôi cũng không thể phân tích ra nguyên cớ làm sao, cuối cùng chỉ đề nghị Ân Lang Qua tặng quà gặp mặt trước, bất kể đã vô tình làm sai điều gì, đối phương nhận được quà thì ít nhiều gì cũng sẽ mỉm cười.

Ân Lang Qua cảm thấy đề nghị của Tống Hựu khả thi nên từ trong vali lấy ra một chiếc bút máy được đóng gói khá tinh xảo.

Ân Lang Qua vừa mở cửa, quay người lại thì đối mặt với Ôn Dương cùng lúc đó đi ra khỏi cửa.

Hai phòng ngủ liền kề nhau, cửa cách nhau hơn ba mét.

Ôn Dương đã thay đồ ngủ, ăn mặc chỉnh tề, một tay kéo vali đi ra khỏi phòng, rón ra rón rén vì sợ gây ra tiếng động, đóng cửa quay người lại thì thấy Ân Lang Qua đứng đối diện đang nhìn mình, dọa cậu sợ đến mức suýt hét lên.

Ân Lang Qua nhìn hai chiếc vali dày phồng dường như bị nhét vội vàng bên cạnh Ôn Dương, đột nhiên có dự cảm không ổn, vô thức hỏi: "Thế này là sao vậy?"

Ôn Dương tránh né ánh nhìn sắc bén của Ân Lang Qua, vừa kéo vali đi về phía cửa vừa giả vờ cười thản nhiên: "Hai cái vali này là đồ của bạn tôi để lại ở đây, vừa rồi cậu ấy gọi điện bảo tôi đưa qua, không có chuyện gì to tát đâu, anh cứ ngủ trước đi ạ. À đúng rồi, rất vui được gặp anh."

Ân Lang Qua nhìn bóng lưng của Ôn Dương, híp mắt lại, giây tiếp theo bước nhanh vào phòng bên cạnh của Ôn Dương, phát hiện ra nơi này đã hoàn toàn trống trải, đệm chăn rồi tủ quần áo tất cả đều trống rỗng.

Hiển nhiên, Ôn Dương định rời đi.

Ân Lang Qua chạy ra khỏi phòng, phát hiện Ôn Dương đã mở cửa, chuẩn bị ra ngoài.

"Chờ một chút!"

Thanh âm này quá cao, lại dồn dập gấp rút, nghe có vẻ hung ác và tràn đầy uy hiếp, truyền đến tai Ôn Dương càng giống như tiếng kêu đòi mạng, cậu theo bản năng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Ân Lang Qua đang chạy về phía mình.

Ôn Dương lúc này thật sự sợ hãi vô cùng, cậu thậm chí không để ý đến hai cái vali nữa, buông tay ra, đóng sầm cửa căn hộ lại, sau đó chạy như điên về phía cầu thang thoát hiểm.

Khi Ân Lang Qua đẩy vali chặn cửa sang một bên và mở cửa, Ôn Dương đã biến mất trong hành lang, hắn chạy đến trước thang máy, phát hiện thang máy vẫn dừng bất động ở phía trên cùng của tòa nhà nên hắn đoán rằng Ôn Dương không vào thang máy, sau đó chạy nhanh đến lối thoát hiểm.

Ôn Dương một bước hai bậc mà chạy xuống cầu thang, trong khi Ân Lang Qua trực tiếp dựa vào tay vịn mà nhảy từ thang lầu trên xuống thang lầu dưới, đồng thời vội vã hét lên: "Ôn Dương!!"

Giọng nói của Ân Lang Qua vang vọng trong không gian tĩnh lặng, Ôn Dương sắp xuống tới tầng trệt nghe thấy liền dựng hết tóc gáy, bậc thang cuối cùng bỗng nhiên giẫm hụt, cả người ngã sõng soài xuống đất.

Tiếng hét của Ân Lang Qua ngày càng gần hơn, Ôn Dương thậm chí không quan tâm đến cơn đau trên người, đứng dậy và lao ra khỏi khu chung cư.

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top