Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thay đổi bắt đầu vào một buổi tối trăng sao cùng nhau chiếu rọi.

Món ăn hôm ấy vừa mới được dọn lên, bạn gái của Lục Nhiên đã nói chia tay, đôi đũa cậu vừa mới rút ra, xoạch một tiếng rơi xuống đất.
 
Bạn gái là đàn chị của cậu, đã xin được suất học bổng du học nước ngoài, nếu học tốt, có lẽ sẽ không về nước nữa. Vậy nên trong đám người thân bạn thân bạn tốt gì đó, Lục Nhiên là người biết cuối cùng.

Cậu gật gật đầu, cũng không màu mè nữa, thẳng thừng đẩy dây chuyền xinh xẻo đã chuẩn bị trước đó qua trước mặt cô. Đây là món đồ bạn gái đã like trên weibo, cậu ráng mua lấy bằng sinh hoạt phí của mình, sau đó cả tháng sống nhờ sự giúp đỡ của các ông bố trong kí túc, tiền cơm tối nay cũng là mượn chỗ này một ít mượn chỗ kia một tẹo.
Đàn chị vội lắc đầu, nói rằng không được đâu không được đâu, cơ mà lại chìa tay ra nhận.

“Haizz, anh giữ nó cũng chẳng có ích gì” Lục nhiên đứng dậy, lúc đi ra ngoài thì vẫy vẫy tay, “chúc mừng em nhé.”

Bước ra khỏi cánh cửa thủy tinh, vẻ vang trở thành cẩu FA.

Tạm thời không muốn về kí túc, cậu thơ thẩn trên đường phố đầy ánh đèn nê-on, cuối cùng chui vào một quán net.

Lúc lấy tiền, lại nhận ra không xu dính túi. Lục Nhiên tìm đại một chỗ ngồi xuống, phát ngốc ra đó nhưng cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ là bỗng dưng nghĩ tới, vốn muốn nói với bạn gái rằng “Mấy hôm nay em cứ bận tới bận lui, anh nhớ em lắm đó.”
Vừa nhớ lại câu này, mắt cậu cứ thấy cay cay, vốn quán net mờ tối chẳng ai thấy được, nhưng cậu vẫn cúi thấp đầu che giấu, vờ như đang nhấn nút mở máy tính.
Tay nhanh hơn não, đợi lúc cậu ấn tắt hết đèn trên máy chủ rồi, Lục Nhiên mới sợ hãi nhận ra có gì đó sai sai.

Màn hình máy tính bên cạnh tối thui, người anh em đang chơi game bên cạnh lấy tai nghe xuống, nghiêng đầu qua, gặp gỡ lẫn nhau cả hai đều sững sờ.
Lâm Tẩm giận dữ hơn: “Có phải cậu cố ý cản trở tôi không?”
“Không phải, lần này thật sự không phải, có duyên ghê ha.” Lục Nhiên ngượng ngùng lắc lắc đầu, “Xin lỗi nhé.”

Có vẻ như Lâm Tẩm thấy rõ vẻ mặt Lục Nhiên, sắc mặt dịu lại, giọng điệu cũng nhẹ hơn: “Cậu..”
Chưa nói hết câu, bụng Lục Nhiên đã kêu một tiếng trước rồi.
Đều trách lúc nãy đi gấp quá, cả bàn đồ ăn cũng chưa ăn miếng nào.

Lục Nhiên cũng không thể ngồi ngốc tiếp được nữa, đứng dậy gấp gáp muốn đi, nhưng bị Lâm Tẩm kêu lại.

Cậu ta lấy một hộp mì ăn liền trên quầy, ném vào ngực Lục Nhiên, sau đó lại ngồi xuống chỗ cũ, mở lại máy tính.

Hộp mì ném phải vừa chuẩn vừa ác, may là vắt mì chưa nát, đổ nước nóng chế mì xong, nuốt vào thật ấm lòng ấm dạ, bốc hơi sạch vệt nước mắt nơi khóe mi.

Tuy rằng trong lòng rất biết ơn, nhưng Lục Nhiên thấy nhân vật trong game của Lâm Tẩm lại mắc kẹt trên tường thành một lần nữa, thì không nhịn nổi nữa rồi: “Cậu đúng là chẳng giống đám con trai khác gì cả, chơi game cùi mía quá đi mất.”

Lâm Tẩm liếc cậu một cái sát khí ngút trời, tạt qua bát mì chỉ còn sót lại chút nước: “Vừa nãy tôi sắp nhảy qua được rồi.”

Lục Nhiên nghi ngờ cậu ta muốn úp luôn bát mì ăn hết kia lên đầu mình, vội nói: “Vậy ư thế tiếc ghê luôn á, vậy cậu tiếp tục cố gắng đi ha!”

Nhân vật nho nhỏ trong game lộc cà lộc cộc chạy đi, Lục Nhiên ăn no uống đủ, vô cùng buồn chán hỏi: “Sao cậu lại muốn chơi game?”

“Bạn tôi học thiết kế game, tham gia một cuộc thi, muốn nhờ tôi viết kịch bản, tôi chưa tiếp xúc bao giờ, nên phải tìm hiểu bổ túc chút đỉnh.”

“Vậy nên cố tình chạy tới quán net chơi game?”

“Ừ, chơi game trong kí túc sẽ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.”
Có vẻ như kí túc của Lâm Tẩm ngủ nghỉ rất khoa học, không giống bên Lục Nhiên, thâu đêm suốt sáng thỉnh thoảng còn múa hát tưng bừng. Chẳng qua Lục Nhiên rất có sở trường bên mảng game gủng này nè, hồi hẹn hò với đàn chị, ngay cả Ngôi sao thời trang, Krypton và người đàn ông hoang dã cậu cũng đã chơi chỉ để thêm đề tài nói chuyện với bạn gái.

“Cậu tính bổ túc tới tận tháng năm nào, chi bằng tôi cố vấn giúp cậu nha?” Lục Nhiên đề nghị

Lâm Tẩm ném tới một ánh mắt như cười như không sau mắt kính, giọng điệu nghi ngờ: “Cậu á?”

Lục Nhiên gật gật đầu: “Tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top