Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Hiểu lầm chồng chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh... Này... đừng có..."

Lời vừa chưa nói xong thì đôi môi của ai đó liền phủ lên.

Rất lâu rồi không bị đè ra hôn mãnh liệt như thế, đầu óc của Nhất Thiên có chút mơ hồ, môi lưỡi loạn xạ càn rỡ một lúc lâu. Đây không phải kiểu hôn đơn thuần bình thường, rõ ràng là đang hút khí đòi mạng.

Cậu không còn tập trung đáp trả nữa mà ngược lại hai tay lẫn chân giãy dụa kịch liệt. Mặc dù là biết người mình hôn là người mình từng yêu, cũng đã từng làm tình qua vô số lần. Nhưng đột nhiên thân mật một cách cường bạo thế này, từ xa lạ nhảy vọt lên thân mật trong gang tấc, Nhất Thiên tuyệt nhiên thích nghi không kịp. Đối phương ra sức giữ chặt lấy tay cậu, hai ngón tay ra vào bên dưới càng ra sức đùa giỡn hơn.

Có lẽ qua hơn năm phút, cậu bị hôn đến nỗi choáng váng vì thiếu oxi thật lâu rồi, nam nhân phía trên mới chịu vấn vương dứt môi ra. Định thần lại một chút, Nhất Thiên mới nhìn rõ được gương mặt điển trai của người trước mặt.

Vẫn rất tuấn tú, nhưng lại toát lên cái dáng vẻ lưu manh gợi đòn của fuck boy.

"Chống cự cái gì, cũng không phải là lần đầu tiên!"

Nhất Thiên sượng cứng lại, cả người đột nhiên thu lại hết mọi sự chống cự nên có.

Phải, không phải lần đầu tiên. Rõ ràng là đã đồng ý tiếp tục mối quan hệ cũ, tiếp tục thực hiện quy tắc cũ. Chỉ là cậu cảm thấy mình không thích nghi được thứ cám dỗ này... Huống chi, thật sự đã rất lâu rồi cậu không lên giường với ai khác nữa.

Nhìn thấy sự bất lực của cậu, hắn nhếch môi cười, tùy tiện rướn người sang đầu giường, đưa tay lấy bao. Gia Kình đưa vỏ bao lên miệng giữ, tay còn lại xé nhẹ ra, tự nặn phần bao cao su bên trong ra rồi đeo vào.

Dương cụ được bao bọc trong một chiếc bao trong suốt, nếu tỉ mỉ nhìn vẫn có thể thấy được cái gân guốc của trụ giữa nam tính kia. Hắn xốc nhẹ côn thịt đang hưng phấn của mình, cảm giác chưa đủ ướt át, lo lắng việc hấp tấp của mình có thể sẽ gây khó chịu cho người kia, cẩn trọng nặn ra thêm một ít gel lên đầu bao dương cụ, rồi hướng về phía hậu huyệt nhớp nháp của cậu cọ lên cọ xuống.

Nhất Thiên biết cậu sắp bị đẩy vào trạng thái gì, nhưng chưa kịp chuẩn bị đón nhận thì đã bị côn thịt ấn thẳng vào, xé tan chướng ngại.

"Ah~..."

Dù trước đó đã ra sức khuếch trương, nhưng cú nhấp mạnh mẽ khi nãy quả thật nằm ngoài dự liệu của cậu. Nhất Thiên quắp cong người, bấu chặt cánh tay đối phương, bấu víu y hệt như con mèo nhỏ đu tòn ten trên cây, sơ ý một chút là rơi thẳng xuống đất.

Hậu huyệt mãi vẫn chưa bớt đau, cậu chẳng dám kêu thêm, chỉ biết cắn răng míu môi chịu đựng, ngước đôi mắt ầng ậc nước đỏ hoe nhìn người phía trên.

Gia Kình cúi đầu, thuận thế nhìn xuống, khoảng khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, hắn kiềm lòng không được mà giữ nguyên bất động. Vì phản ứng cơ thể của cậu lúc này rất nhạy cảm, cái míu môi cố nuốt ngược lại cơn đau kia lại khiến hắn xót xa thêm. Đã thật sự nhún chân vào vũng bùn của tình yêu, động nhẹ một cái thôi cũng tự khiến mình đầy thương tích.

Nguyên tắc của hắn trước giờ là không gây tổn hại về mặt thể xác cho đối tác khi làm tình. Vậy nên Gia Kình nương nhẹ, kiên nhẫn để cậu quen dần một chút rồi mới chịu động tiếp.

Không ai nói với ai câu nào, chỉ có hơi thở nóng rực của hai người phả đều đều vào nhau. Cơ thể của Nhất Thiên nóng rực, mồ hôi rịn rịn trên lưng, hẳn là vì tác dụng phụ của gel bôi trơn nóng bỏng. Chuyện khó hiểu là Gia Kình cũng nóng hừng hực theo, cả người lần trụ giữa cương cứng nọ y hệt bị nung trên lò lửa, hung hăng như quả bom chực chờ phát nổ.

May mắn thay, hiện tại họ vẫn còn giữ được một chút nhịp nhàng rút ra từ kinh nghiệm của những cuộc làm tình trước, tiết tấu không quá bức ép người ta.

Suy cho cùng, việc lăn giường này, theo khế ước trao đổi ban đầu, chính là để truy hoan khoái cảm.

Chỉ là bản chất thật sự của tình yêu, khi không để tự do thể hiện đúng cách, nó trở thành dây trói siết chặt và gây thương tổn cho đối phương mà thôi.

Qua được một lúc, mấy ngón tay bấu trên cánh tay của Nhất Thiên mới chịu thả nhẹ ra, hơi thở cậu cũng nhẹ dần. Gia Kình giữ thế đến mỏi nhừ, vừa thấy cánh tay của ai kia rồi khỏi bắp tay của mình, lại hăm hở ấn trọn côn thịt vào lún cán một lần nữa. Lần này, hắn không khách khí mà rít lên:

"Agggrrr, rất dễ chịu, ấm nóng vừa phải... Thao vào huyệt của một tên đĩ đực điêu luyện có khác. Rất sướng!"

Trụ giữa xuyên thẳng đến nơi sâu nhất, ngự trị ở đó không có dấu hiệu muốn rời đi. Gia Kình ghì chặt hai cổ chân yếu ớt của người bên dưới, dùng lực đè quặp sang hai bên, bất chấp sấn vào.

Nhất Thiên đưa một cánh tay che mắt, đau đến co rúm lại, khó chịu bật lại:

"Anh thao thì thao đi, sao phải sỉ nhục người khác! Bệnh hoạn!"

Lồng bàn tay đột nhiên có một tiếp xúc rất ấm áp.

Cậu cảm nhận rất rõ hơi ấm từ bàn tay to lớn của hắn áp chặt lấy tay cậu, dịu dàng đan vào giữ năm ngón tay cậu, rồi lại kéo mạnh ra, cưỡng ép ánh nhìn của cậu hướng về trực diện:

"Nhìn tôi! Nhìn cho rõ! Tôi muốn em nhìn rõ... Và nhớ thật rõ! Tôi đang thao em!"

Giọng hắn bá đạo đầy ương ngạnh, trong phòng ngủ yên tĩnh càng khiến người nghe có chút mê người. Nhất Thiên mơ hồ cảm thấy hắn đang ghen, hay đang cố thể hiện sự tức giận khó hiểu nào đó, bằng một phương thức âm thầm lặng lẽ thế này.

"Em khóc sao?"

"*Éo!" Hiếm khi cậu phun ra từ ngữ thô tục, đặc biệt là khi ở trước mặt hắn. Nhưng lời thô tục trên giường vừa nãy hắn mắng cậu, cậu tức tưởi đến nuốt không trôi.

Mặc dù biết nằm dưới thân người ta, dang rộng chân để người ta tùy nghi thao lộng, nhưng không có nghĩ là lời nào hắn nói cậu cũng không để tâm.

Gia Kình khẽ nhắm mắt lại, hạ bộ thúc những cú nhanh hơn.

Dương cụ to lớn bắt đầu thúc vào rút ra đều đặn, động tác vừa phải, tuy đã tăng tốc lên so với khi nãy rất nhiều nhưng so với những gì Nhất Thiên mường tượng còn dịu dàng hơn vài phần.

Giây tiếp theo, không biết là do hắn vận động quá nhanh nên hụt hơi hay quả thật đã tự làm khó mình. Tự rạch vết thương lòng ở tầng sâu nhất khơi ra ánh sáng. Giọng hắn có chút run rẩy và ngắt quãng hỏi:

"Nghe nói, ở Ấn Độ, em không ít lần đi bán dâm ở phố đèn đỏ. Không những bị những tên đàn ông thấp kém chơi qua, còn ngốn cả dương cụ của bọn Orc?"

Mắt của hắn cứ nhắm nghiền, hạ bộ lại căng phồng đến trướng cứng, thô bạo điên cuồng nhấp vào nhanh hơn.

"Dương cụ của bọn chúng thế nào?" – Hắn hỏi. Nhưng hắn không dám đối mặt với câu trả lời.

"To lắm, cứng lắm phải không?" – Hắn tiếp tục hỏi, lần này giọng điệu lại pha chút tự ti ủy khuất.

"Khi đỉnh vào... sướng tê người luôn đúng không?" – Hắn lại tiếp tục truy hỏi.

Cú thúc sau mạnh và nhanh hơn cả cú trước.

"Vậy nên... em sớm đã không thể lên đỉnh nếu thao theo kiểu bình thường nữa?"

Nói rồi hắn đưa tay đến tát vào mông cậu, phần thịt mềm gần mông đã bị kích thích đến đỏ ửng lên, cơ thể nhạy cảm của cậu vô thức run lên một cái. Hậu huyệt vô thức siết chặt, thành vách hồng bị liên tục ma sát đến ửng đỏ, trào ra thật nhiều dâm thủy, càng quan sát càng khiêu khích đến mê người.

Nhất Thiên nằm bên dưới gần như bị cưỡng ép đến vỡ vụn, mong muốn thanh minh hệt như quả bóng căng đầy trong lồng ngực, tức anh ách muốn phát nộ khí. Hắn có thể đánh cậu, cường bạo thao cậu, nhưng không thể sỉ nhục hay xem thường sự trong sạch của cậu.

"Ai nói với anh điều đó vậy?"

Nhìn vào cặp mắt ương ngạnh của cậu thanh niên bên dưới thân, Gia Kình thấy bức bối khó chịu trong người, phát tác không hết càng khó chịu. Hắn cúi đầu xuống dùng răng cạ vào một bên hạt ngọc nhạy cảm, đem phần nhũ hoa ngậm trong miệng trêu đùa cho đến khi cứng hẳn lên. Đầu lưỡi hắn hệt như con rắn xảo trá, hết liếm ngang rồi lại dùng lực hung hãn mút vào, mút cho đến khi nó sung đỏ tê rần rồi lại đổi sang bên còn lại. Tiếp tục áp dụng kỹ thuật điêu luyện tương tự với bên còn lại.

Anh phải làm sao với em mới tốt đây?! Tiểu Thiên, em đừng dâng huyệt cho người khác chơi... Hãy để em thỏa mãn em có được không? Để một mình anh thỏa mãn hết dục vọng của em, không được sao?

Tiếc là... anh đã biết quá nhiều, anh biết nhiều về em đến nỗi không thể tin vào lời nói dối của em thêm một chút nào nữa. Cố gắng gượng tin những vẫn không thể giả vờ tin được!

"Dám làm không dám nhận? Nếu không muốn người ta biết thì đừng có làm."

Nhất Thiên vừa bị cắn vú vừa bị thao vào, ấy vậy mà lại cảm thấy sung sướng đến tê dại. Cơn khoái cảm vội vã lũ lượt kéo tới, lan ra toàn bộ dây thần kinh mẫn cảm trên người, dễ dàng nhấn chìm cậu xuống sâu hơn với cơn mê dục vọng.

Dị vật bên trong càng thao càng hăng, dưới sự phản ứng hưng phấn đáp lại của hậu huyệt thì càng ương ngạnh ra vào nhịp nhàng hơn. Cái tiết tấu bành bạch của dương cụ giã vào động nhỏ mỗi lúc một rõ ràng, âm thanh vang lớn đến nỗi Nhất Thiên ngượng chin mặt, không biết nên vùi mặt vào đâu cho đỡ ngại ngùng nữa.

Cậu vẫn líu ríu thành thật trả lời theo thói quen:

"Chuyện từng đi đứng chào khách ở phố đèn đỏ... phải... Tôi từng đứng ở đó. Nhưng... sau đó... tôi không có bán dâm..."

Bàn tay người kia tát thêm nhiều cái lên cánh mông tròn trịa, đổi lấy một tràng tiếng kêu kinh hãi.

Chuyện buồn cười nhất giữa hai người có lẽ là: Nói chuyện quan trọng nhất khi làm tình.

Và vì đang làm tình trên giường nên chuyện quan trọng cách mấy cũng thấy khó có thể tin được.

Họ cứ nghĩ rằng dục vọng trên giường mới đáng tin, lời nói khi quấn quit chỉ là nhất thời, mặc dù đã dùng quy tắc để ràng buộc, nhưng không tin vẫn là không tin. Có giải thích mấy người kia vẫn chọn cách cố chấp không tin đấy!

Gia Kình bấu chặt lấy mông cậu, liều mạng đâm vào rút ra kịch liệt đến cực hạn:

"Em còn muốn gạt tôi? Tôi có cả hình ảnh em đi cùng bọn họ vào khách sạn. Em giải thích kiểu gì?"

Hô hấp của Nhất Thiên quả thật sắp trì trệ, bị người khác giày vò dưới thân còn bị tra khảo về mặt tinh thần, quả thật sức lực chống chọi mỗi lúc một yếu.

"Tôi chào khách giúp Huyên Huyên. Huyên Huyên bị tật, mất một cái chân, đi đứng không tiện. Nhưng cậu ấy yêu nghề lắm. Cậu ấy hợp tác với tôi, tôi giúp cậu ấy chào khách, cậu ấy phục vụ, chúng tôi chia 4 -6."

Gia Kình vươn tay đến trước ngực của cậu, chuẩn xác vừa nhéo vừa day đau điếng hạt ngọc đỏ lựng kia. Thấy cậu càng co thắt hậu huyệt vì kích thích, hắn càng vui vẻ chuyển tay dời sang bên còn lại, tiếp tục đùa nghịch, một chút cũng không muốn rời xa.

Hắn cúi người, vùi côn thịt vào nơi sâu nhất của cậu. Đoạn, hắn lại sát đến tai cậu, ngậm lấy một bên tai, trầm ổn thì thầm:

"Một lần cũng không có sao?"

Hạ bộ bên dưới truyền đến cảm giác đau đến rã ra, nhưng Nhất Thiên vẫn cố cắn chặt môi, quả quyết đáp lại:

"Một lần cũng không có!"

Đáp án vừa rồi quả nhiên rất đúng ý Gia Kình. Khóe miệng tuyệt đẹp của hắn nhếch lên cười, dưới thân lúc này mới chịu rút lui trở ra, nam căn to lớn cuối cùng cũng chịu rời khỏi dâm huyệt đỏ lựng.

Nhất Thiên cố điều chỉnh nhịp thở. Cậu biết hắn chỉ níu lại được một chút lý trí thôi. Nhưng cuộc giao hoan này vẫn chưa kết thúc. Vì hắn chưa bắn... Hắn trước giờ nếu không bắn ra được bạch dịch, hậu huyệt hư hỏng của cậu đừng mong được yên.

Cậu cũng không thể phủ nhận được những khoái cảm mà hắn mang lại, đặc biệt là như lúc nãy, khi hắn ấn chặt vào sâu trong hậu huyệt, cảm giác tê tái sung sướng như bay lên mây đó, ngàn vạn dương cụ giả có thúc vào cũng không thể so sánh được.

Gia Kình đưa tay rút bao ra, cẩn trọng thắt nút bao cao su lại, vứt lên đầu giường.

Hành động này của hắn khiến Nhất Thiên hiểu, hóa ra hắn nghĩ cậu đã bị vấy bẩn, từng bị rất nhiều tên nam nhân thao qua... Hậu huyệt không sạch sẽ, hắn sợ cậu lây bệnh.

Cảm giác xót xa vì bị sỉ nhục này khiến viền mắt cậu đỏ hoe.

Vẫn là, không tin cậu!

Hắn tự đưa tay sục côn thịt của mình, như có như không cất giọng hỏi:

"Tại sao không bán dâm?"

Nhất Thiên ngồi dậy không nổi, nhưng vẫn ra sức trừng mắt nhìn hắn:

"Anh điên à? Tôi cần tiền thật như tôi không có bị khát tình như vậy. Không phải gặp tên đàn ông nào tôi cũng dạng chân để cho họ chơi."

Hắn lật người cậu nằm sấp xuống, kéo mông cậu sát đến gần.

Nhất Thiên thấy vậy bèn cực kỳ phối hợp với hắn, hạ mông xuống, không câu nể tiểu tiết chủ động banh hai cánh mông ra, đem huyệt nhỏ lồ lộ dâng đến trước côn thịt của hắn. . Mười mấy phút trước còn ngờ ngợ không quen, chống cự đủ điều, bây giờ ngược lại chủ động phối hợp hơn, tâm tình có vẻ cũng cởi mở khác hẳn.

Thói quen trong vô thức này, chính là kết quả của rất nhiều lần lăn giường trước đây mà hắn huấn luyện cậu. Gia Kình nhếch môi cười, hứng chí hỏi:

"Vậy sao? Vậy vì sao với tôi, em luôn bày ra dáng vẻ khát tình như vậy hả?"

"Tôi không có..."

Hắn khí thế đưa côn thịt trần trụi đến trước miệng huyệt, dứt khoát ấn thẳng vào, cảm giác đương nhiên là ấm áp chân thật đến vạn phần. Hắn trầm ổn kiên nhẫn nhắc lại:

"Quy tắc 2: Trên giường không được nói dối về cảm xúc trước mặt đối phương!"

Dương cụ ma sát trong vách hậu huyệt ma sát đến nghiện, khoái cảm cực hạn khiến hắn chẳng còn chút tiết chế nào, trực tiếp phóng túng hết dục vọng, so với lúc đeo bao cao su khi nãy, bây giờ còn thao mãnh liệt hơn.

Hai cái tinh hoàn theo tiết tấu ra vào của hắn mà đánh lên miệng huyệt ướt át của cậu, đem thanh âm mờ ám vang vọng khắp phòng một lần nữa.

Bị thao đến mụ mị đầu óc, Nhất Thiên bộc lộ hết bản chất dâm đãng trong xương tủy của mình:

"Tôi thật sự... không có... Đừng đâm sâu vậy... Anh... ưm... Tao tâm của tôi... Anh đừng đâm sâu như vậy... Rút ra đi... Không được... Cứu..."

"Bấu chặt tôi... Tôi chưa xong đâu."

"Anh... Ưm... Đừng mà... Sâu quá... Anh đừng... đưa vào sâu vậy... Chết tiệt... Anh hạ lưu! Hậu huyệt của tôi... tê lắm... rồi... không chịu nổi..."

"Thật sự... thao em con bà nó sướng..."

"Không được, dừng lại... chậm lại... Delta... Anh như vậy... Thao hỏng tôi mất..."

Gia Kình kéo ngược hai tay của cậu về sau, hẩy hạ bộ của mình tiến thẳng về phía trước, càn rỡ khuất động hậu huyệt sớm đã sưng tấy vì thao làm quá nhiều:

"Trên giường em nên gọi tôi là gì? Em quên rồi?"

Lý trí của Nhất Thiên bây giờ hệt như cây đũa gỗ mục và mốc meo, đưa tay bẻ một cái đã dễ dàng gãy vụn. Cậu quay về với bản năng nguyên thủy nhất của mình, ngoài việc hoàn toàn đón nhận nam nhân này ra, cậu chẳng còn sự lựa chọn nào khác:

"Chủ nhân... em đều nhớ... xin anh... chậm lại một chút... Thật sự... đau lắm..."

Gia Kình thao đến nghiện, càng thống khoái ra vào, dương cụ càng truyền đến cảm giác hưng phấn cực độ:

"Mặc kệ em, tôi thao nát em! Tôi thà thao nát em chứ không muốn để thằng khốn nào đụng đến em..."

"Ah~..."

"Sướng không?"

"Ưm... sướng... Rất sướng... Kỹ thuật của anh... rất tốt... Đừng sâu vậy..."

Gia Kình hứng chí ép sát cậu kéo quằng về phía sau, côn thịt đẩy thẳng vào chỗ sâu nhất rồi bắn ào ào tinh dịch vào. Mắt của Nhất Thiên lim dim rồi rã rời, cả người cậu vô thức ngã úp xuống giường lớn.

Hắn lúc này mới chậm rãi rút ra, hậu huyệt đỏ lựng không còn dị vật ngăn cản, lúc này lập tức ồ ạt trào dịch ra ngoài. Đưa mắt nhìn cậu nhóc nằm bất động trên giường, hắn vỗ nhẹ lên mông cậu, cảm thán:

"Ngất rồi? Sướng đến vậy sao?"

Gia Kình nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đem má cậu áp lên khuôn ngực rắn chắc của mình. Có trời mới biết dáng vẻ của hắn lúc này mới dịu dàng ôn nhu đến mức nào.

Nằm mãi không ngủ cho đến lúc gần sáng, lý trí ương ngạnh lại thôi thúc hắn nói:

"Vào khách sạn như không bán dâm? Lời nói dối này cũng có thể thốt ra từ miệng của em? Ngu xuẩn!"

------------o0o---------------

Thao thì thao...

Nhưng sáng hôm sau Nhất Thiên vẫn lòm còm dậy đi làm.

Trụ được nửa buổi sáng, cậu cảm thấy cả người đều không ổn, ngả lưng về phía sau, thở dài mệt mỏi. Hậu huyệt hôm qua không được thoa thuốc, sưng đỏ đau nhức đến nóng cả người. Nhất Thiên tự trào phúng bản thân mình, có lẽ cậu quen với việc bị ngược đãi rồi chăng, nên những lúc thế này thay vì phải hận phải oán đối phương, cậu ngược lại cảm thấy bình thản lắm. 

Giống như việc hắn hành hạ cậu là bình thường, không lộng huyệt không động vào người cậu mới là chuyện lạ. 

Những công việc phải xử lý của ngày hôm nay quả thật khó khăn, đòi hỏi sự tập trung cao mới có thể hạn chế lỗi sai. Vậy mà... Cái cơ thể yếu ớt này không trụ được, sắp mệt chết người rồi. 

Rốt cuộc là cậu thiếu nợ Gia Kình đến mức nào chứ!

Một người đồng nghiệp phát hiện sắc mặt của Nhất Thiên không tốt, e dè vài lần rồi khó khăn cất giọng hỏi:

"Alpha, hình như cậu sốt rồi?"

Nhất Thiên cả người nóng hầm hập, giọng nghẹn đắng đáp:

"Ah~, có sao... Có thể... hôm qua làm việc hơi quá sức..."

A Hiên không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lưng cậu, đẩy một cốc nước ấm đến tận tay cậu. Anh ta vừa lo vừa giận liếc nhìn sắc mặt khó coi của đối phương, làu bàu: 

"Bị thằng khốn đó hành phải không?"

Nhất Thiên míu môi, xem như mặc nhận. 

Giấu được người khác, không giấu được người nhà mình. 

A Hiên nhìn dáng vẻ vất vưởng không có chút sinh khí của cậu, càng nghĩ càng không hiểu. Anh ta khuỵu một chân xuống bên ghế làm việc, trầm ổn nhìn vào mắt cậu, buồn bã hỏi: 

"Alpha, tiền tôi cho cậu mượn, tôi không hề ép cậu trả ngay. Tình cảm cậu nợ tôi, cũng không thể trả một ngày một bữa. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cậu luôn biết trước giờ tôi chưa từng xem cậu là người ngoài. Tôi không cần gấp đến nỗi đẩy cậu đến nước bán thân. Hà tất phải vậy?"

"Anh, Delta là mối tình đầu của em."

A Hiên khựng lại vài giây, sững sờ nhìn cậu. 

Anh đã hiểu, cuối cùng anh đã hiểu. 

Mối tình đầu năm đó, vì không muốn liên lụy đến hắn mà cậu phải xách balo chạy đến tận Ấn Độ.

Vì nguyên tắc giữa FWB, không được có tình cảm đặc biệt với đối phương mà cậu phải trốn chạy xa như vậy... 

A Hiên thở dài, vì hắn mà cậu đã trả giá nhiều như vậy... Chẳng phải càng chứng minh cho người khác thấy mình là kẻ ngốc sao?

------------o0o--------------

Nhậm Gia Kình vừa đi họp ra, từ trên hành lang nhìn xuống thấy A Hiên đang khuỵu một gối trước ghế làm việc của Nhất Thiên, thì thầm to nhỏ. 

Cảnh tượng này khiến hắn cực kỳ gai mắt, người chưa bước xuống bậc thang cuối cùng thì giọng đã khó chịu quát lên: 

"Đứng lên, đi về!"

A Hiên ngước mắt nhìn lên, sừng sộ quát lại: 

"Đang giờ làm việc mà, anh quát lớn cái gì chứ!"

Nhậm Gia Kình phớt lờ sự có mặt của người kia, trực tiếp xông đến trước ghế của "người bệnh", dõng dạc nói: 

"Tôi bây giờ là cấp trên của em, tôi ra lệnh cho em đi về ngay!"

A Hiên nhìn thấy cơ thể yếu ớt của đứa nhóc trước mặt. Có cố nhịn mấy cũng không nhịn được nữa, trực tiếp tóm cổ áo Gia Kình kéo xộc vào phòng họp, quẹt thẻ "Meeting" rồi quát cho một trận:

"Anh bị điên thì kiếm người khác phát tác, bọn đĩ ngoài đường đầy ra đó, sao cứ phải đụng vào Alpha! Đừng nghĩ cả thế giới này ai cũng mù, đêm qua nó "phục vụ" anh cả đêm phải không? Buổi sáng còn đang yên đang lành, tự dưng nằm ra bị thao cả đêm. Lương tâm của anh bị chó gặm rồi hả?"

Gia Kình sớm đã không vừa mắt tên "tình địch" này, ở một mình với anh ta, không động tay động chân mới là lạ. Hắn xông đến nắm cổ áo anh ta, đè lên bàn làm việc, gằn giọng nói:

"Cậu có tư cách gì mà chất vấn tôi. Còn nữa, ở Ấn Độ cậu ấy cũng bán dâm với hàng tá thằng đàn ông. Bị thao không ít lần rồi, cậu hiểu cậu ta được bao nhiêu chứ?"

A Hiên cũng không vừa, vung tay đấm một cú đau điếng vào má trái của hắn, bất bình lên tiếng:

"Kẻ không hiểu cậu ta là anh mới đúng. Mẹ kiếp, Alpha từng đứng chào khách trên phố đèn đỏ, nhưng cậu ta không bán dâm! Cậu ta chào khách giúp Huyên Huyên! Nếu không phải vì thằng khốn mối tình đầu là anh, nó có khổ đến giờ không hả? Cậu không hiểu gì về người ta thì đừng phán bừa. Một chút tôn trọng và niềm tin cơ bản cũng không có! Cặn bã."

Gia Kình khựng lại, chết trân. "..."

Đầu óc của hắn ong ong, dường như chẳng thê tiếp nhận thêm một thông tin gì nữa.

A Hiên thấy hắn bất động cũng đột nhiên dừng tay lại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn bồi thêm một cú đá vừa phải ngay bụng hắn, xem như là trút giận giúp Nhất Thiên.

Đá sảng khoái rồi liền chỉnh lại quần áo, trừng mắt lườm tên thanh niên bên dưới:

"Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì Alpha nói, anh là mối tình đầu khốn nạn gì đó, tôi đã đấm chết anh rồi. Đừng có hành hạ thằng nhóc nữa! Nó bị anh chơi đến sốt rồi. Còn chơi quá tay nữa thì sẽ mất mạng đó! Anh muốn thấy nó chết thì mới vừa lòng hả?!"

"..." Mối tình đầu...

Cậu... có tình cảm với hắn... phải không?

Cảm xúc của cả hai, trước giờ không phải là một chiều... phải không? 

-End chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top